Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 52: Chương 52 nổi giận

Ngày cập nhật : 2024-11-13 00:07:08
Chương 52 nổi giận

Lý Thuần Tâm cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, hai người một nam một nữ sải bước trên con đường lớn, hướng phủ thành chủ mà quay về, tiểu cô nương Vương Vú vẫn một bộ dạng hồn nhiên không chút lo nghĩ, vừa bước đi vừa luyên đủ mọi chuyện trên đời.

Lý Thuần Tâm thì chẳng mấy để tâm, hắn vẫn còn suy tư về chuyện hôm nay vừa mới biết được, hắn không ngờ rằng thiên hạ này phức tạp đến mức như vậy, trong đầu óc của thiếu niên trước giờ, thiên tử ngồi trên long ỷ chính là cao cao tại thượng, một mình trấn áp quần hùng, nhưng hiện giờ hắn mới nhận ra, thế sự này vốn là tranh giành lợi ích, chỉ cần có lợi ích trong tay, mạng người chỉ như một cây hoa bồ công anh, lá thổi là bay, mưa rơi là tàn.

Đến khi bước đến trước cái cổng lớn phủ thành chủ, thiếu niên vẫn còn mãi suy tư, cho đến khi tiểu cô nương Vương Tú vỗ vai mới sực tỉnh, “đến nhà rồi, ngươi còn muốn đi đâu”.

Thiếu niên dừng bước chân, khi nghe thấy chữ nhà bất giác lại có cảm giác rất hoài niệm, hắn trước giờ ở trong trấn nhỏ, tuy nhận được cảm tình của dân trúng, nhưng cũng chỉ là ngươi dưng nước lã, đã rất lâu hắn chưa được nghe tới chữ nhà, mà chữ nhà đối với thiếu niên cũng chỉ là bốn bức tường kín, một cái giường nhỏ, bình đạm ngủ qua một giấc, nhưng hiện giờ được tiểu cô nương nhắc tới hai chữ đến nhà, hắn bất giác cảm thấy luồng khí ấm trong lòng tuôn ra, thân thể khẽ run.

Thiếu niên, cười cười cất giọng, “a, đến nhà rồi sao, để ta đưa cô về phòng”.

Vương Tú thấy thiếu niên có chút lạ nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi quay người đẩy cổng lớn khang trang bước đi.

Lý Thuần Tâm cũng không chậm trễ mà bước theo thiếu nữ, tâm tư trong lòng cũng đã vơi đi mấy phần, hắn có nghĩ nữa nghĩ mãi, thì chuyện này chính là chuyện của mấy đại nhân vật, hô phong hoán vũ khắp thiên hạ, một nhân vật nhỏ như hắn, có nghĩ nát óc cuối cùng vẫn chỉ là một con kiến trong cái thế đạo này.

khi thiếu niên đưa tiểu cô nương đến khuê phòng của mình, định quay đầu bước đi, nhưng chợt nhận ra mình quên cái gì đó, đành quay đầu lại, đưa bàn tay gõ mạnh lên cái cánh cửa gỗ miệng nói, “Vương cô nương, ta quên mất còn thứ này muốn đưa cho cô.”

Thiếu niên chỉ nghe thấy tiếng lộp bộp trong phòng, rồi ngay sau đó, cánh cửa lớn mở tung ra, đứng ngay sau cánh cửa là Vương Tú, gương mặt đầy ý cười, xoa xoa tay nói, “tiểu tử ngươi đúng là có tâm, còn có quà cho bổn cô nương nữa à.”

Lý Thuần Tâm lắc đầu, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một cây trâm ngọc được khắc hoa đào trông vô cùng tinh xảo, trong bóng tối còn mơ hồ tản phát ra lam sắc quang mang.

Vương Tú thấy cây trâm ngọc, không nhịn được đưa tay chộp lấy, cầm trên tay nét vui vẻ không giấu được, cứ như một đứa trẻ, miệng nói, “Lý Thuần Tâm, ta không nhận ra người đúng thật là có mắt nhìn đấy.”

Lý Thuần Tâm lắc đầu nguầy nguậy, mở miệng giải thích, “a, cô hiểu lầm rồi, cái này không phải của ta, cái đó là của nhị thiếu gia Dương gia, lúc trước nhờ ta chuyển giúp, hắn còn nhờ ta nói là, chỉ chờ ngày hoa nở gì đó”.



Tiểu cô nương nghe xong, vẻ mặt xám xịt như sắt trời đông, vẻ cười trên mặt biến mất hoàn toàn, bực tức, ném thẳng cây trâm trên tay vào bụi hoa gần đó, miệng nói, “Ai bảo ngươi đưa đồ của tên đó cho ta hả, ngươi và hắn có phải cùng một ruộc rồi không”.

Lý Thuần Tâm lắc đầu nguầy nguậy, tay liên tục xua xua trước ngực, miệng nói, “sao có thể, ta chỉ là thấy hắn rất thành tâm, ngược lại chuyển đồ giúp hắn cũng chẳng có gì là to tác, ta thực sự không biết cô lại phải kháng như vậy”.

Vương Tú vẻ mặt cực kì tức giận, nhe nanh múa vuốt như một con mèo nhỏ, bực bội nói, “tên đó là một tên phong lưu đồ bại nhất trong cái thành này ngươi không biết sao, còn mở miệng ra là nó hắn thành tâm, ta nhổ vào, thành tâm cái con khỉ đấy”.

Lý Thuần Tâm ngẩn người nói, “ta đâu có biết, ta cũng mới chỉ đến đây chưa được dăm bữa nửa tháng, đến mặt người trong phủ còn chưa quen hết, hơi sức đâu mà đi tìm hiểu về danh môn hào thiếu trong cả thành này”.

Vương Tú không nghe lời thiếu niên giải thích, đưa tay đóng sầm cửa lại, miệng nói, “cút đi, đừng để ta thấy mặt ngươi nữa”.

Lý Thuần Tâm gãi đầu ngu ngơ, tự hỏi, “cần gì phải như vậy chứ, không nhận thì đem đi trả lại, mấy tiểu cô nương cũng thật là khó hiểu quá đi”.

Thiếu niên cũng chẳng nghĩ gì nhiều, theo lời của Vương Nhiên từng nói với hắn, tiểu cô nương này có giận dỗi cũng không quá ba ngày, chỉ cần thành tâm dỗ dành, thì cuối cùng chỉ như nước trôi qua sông hoàn toàn không nhớ đến nữa, nhưng mấu chốt chính là phải chịu được đòn.

Thiếu niên cúi xuống, lần mò cây trâm ngọc trong bụi hoa cạnh sân nhỏ, sau một lúc không lâu, cũng đã nhặt tìm thấy cây trâm vừa bị tiểu cô nương ném đi, hắn định bụng sau này sẽ đem trả lại, dù sao cây trâm này nhìn là biết giá không hề rẻ, thậm chí cực kì có giá trị, nếu tên kia tiếc của bắt đền, thì hắn chỉ còn nước làm thuê cả đời mà trả lại.

Thiếu niên lửng thửng, bước đi về căn nhà nhỏ của mình, vừa đi vừa đưa tay lên miệng ngáp vài cái, khi hắn định bụng về phòng sẽ ngủ một giấc tới sáng ngày mai, nhưng khi bước đến cái sân lớn nằm chính giữa phủ, thì thấy một bóng người thiếu niên, tay cầm quạt, mắt ngước nhìn lên bầu trời, trông cực kỳ có khí chất nho sinh học đồ.

Lý Thuần Tâm thấy thiếu niên kia, thì nhẹ nhà tiến lại gần, định hỏi về về cách làm sao mai dỗ vị đại tiểu thư ngang ngược kìa.

Vương Nhiên Thấy có tiếng động đi đến gần, thì liền rời ánh mắt, nhìn về phía thiếu niên, cười hỏi, “sao thế, cãi nhau với tiểu nha đầu kia à”.

Lý Thuần Tâm gãi đầu nói, “Tiểu tiên sinh, sao lại biết vậy”.



Vương Nhiên khua khua tay, ra hiệu không cần khách sáo như vậy cất giọng, “ta biết ngươi không phải người dễ cúi đầu, cũng không phải người bằng lòng an phận sống cuộc sống bình thường, vì vậy chữ tiểu tiên sinh này bỏ đi”.

Lý Thuần Tâm thầm nghĩ, hai huynh muội nhà này cũng thật là giống nhau đi, người không cho gọi là đại tiểu thư, người không cho gọi là tiểu tiên sinh.

Dừng một lúc Lý Thuần Tâm đáp giọng, “vậy nên gọi là gì”.

Vương Nhiên vẻ mặt bình thản như một lão nhân trung niên, nhưng gương mặt lại là của một thiếu niên trẻ tuổi, trông cực kỳ đối lập, miệng thong thả lên tiếng, “ta thấy ngươi trông có vẻ kém ta một vài tuổi, không ngại có thể gọi là Vương ca”.

Lý Thuần Tâm cũng không nói gì thêm, liền thay đổi cách xưng hô, “Vương ca.”

Vương Nhiên đưa tay ra, chỉ vào cái ghế đá đối diện ra hiệu thiếu niên ngồi xuống.

Lý Thuần Tâm cũng không do dự gì, mà trực tiếp tiến về phía đó, đặt mông ngồi xuống.

Vương Nhiên lúc này mới bình đạm lên tiếng, “lại bị tiểu nha đầu đó nổi cáu rồi chứ gì.”

Lý Thuần Tâm ngượng ngùng gật đầu.

Vương Nhiên ôm bụng cố gắng nhịn cười, miệng nói, “ha, ta nói ngươi làm cái gì mà để tiểu nha đầu quái đản kia dận vậy, nói ra đi ta có kinh nghiệm”.

Lý Thuần Tâm thành thật giải thích, “hôm nay có một người, nói gì mà, Dương Gia nhị thiếu, Dương Thiên Châu có nhờ ta đưa một cây trâm ngọc cho cô ấy, ai mà biết được vừa đưa xong đã nổi giận đùng đùng, không thèm nói gì nữa”.

Vương Nhiên bật cười khoái chá, không còn cố gắng nhịn nữa, vừa cười vừa vỗ cây quạt trên tay nói, “Thuần Tâm huynh, ta có thể gọi huynh là huynh đệ rồi đó, Đưa đồ của tên công tử bội đó cho nha đầu kia, mà không b·ị đ·ánh một trận ra trò, thì đúng thật là có thủ đoạn, Vương Nhiên ta cũng phải bái phục”.



Lý Thuần Tâm ngẩn người hỏi, “nghiêm trọng vậy sao?”

Vương Nhiên cố gắng nhịn cười gật đầu nói, “đúng thế, để ta kể cho ngươi nghe, Năm năm trước, cha ta vừa mới được bổ nhiệm làm thành chủ của cái thành này, ông ấy vốn là người không thích phô chương, nên chỉ dẫn hai người chúng ta âm thầm đến, cũng chẳng thông báo với ai cả”

Lý Thuần Tâm có chút không hiểu nói, “đâu có liên quan gì”.

Vương Tú suy tư như đang nhớ lại, sau đó mới nói tiếp, “chưa hết, cũng vì không ai biết cả, mà tiểu nha đầu kia vốn dĩ là trắng trẻo đáng yêu từ nhỏ, tên Dương Gia nhị thiếu đó, thấy cô nương đáng yêu, thì dẫn mấy tên công tử khác đến trêu chọc đùa bỡn, tiểu nha đầu tính tình vốn là bướng bỉnh nóng nảy, liền trực tiếp xung đột, nó tuy có quái lực, nhưng cũng không đánh lại một đám nam nhân hơn mình vài tuổi, phải chật vật lắm mới chạy về được tới nhà”.

Lý Thuần Tâm nghe thì cũng hiểu tại sao tiểu cô nương kia lại có thái độ như vậy, nhưng cũng chẳng hiểu được tên Dương nhị thiếu kia rốt cuộc là như nào, tò mò mà hỏi tiếp, “vậy tên kia mắc mớ gì mà phải tặng quà, hơn nữa trông cũng rất thâm tình nữa”.

Vương Nhiên cố nhịn cười nói, “khi ta cùng phụ thân thấy con bé thân thể lấm lem đầy bùn đất, trên người còn có vài v·ết t·hương tuy không quá nặng, nhưng cũng không dễ chịu gì, cha ta nổi giận bừng bừng, dẫn theo con bé hùng hổ chạy đến Dương Gia, đứng trên không giáng nhất ngôn pháp tùy xuống, phá hủy một nửa tổ trạch Dương Gia, còn không quên đe dọa.

Vương Nhiên liền diễn tả vẻ mặt của cha mình lúc đó, miệng thuật lại, “Vương mỗ tuy là người đọc sách, nhưng cũng không phải hạng chó cỏ, mà sâu con kiến nào cũng có thể tùy ý ức h·iếp, nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích, thì chuyện này không dễ cho qua đâu.”

Lý Thuần Tâm cứ nghĩ Vương Hiền Phòng là người nhu hòa hiền lành, cho dù có chuyện gì sắc mặt cũng không biến chuyển, nhưng cũng thật không ngờ lúc tức giận có thể bá khí ngập trời đến như vậy, ra tay chính là hủy một nửa tổ trạch nhà người khác.

Vương Nhiên lại tiếp tục kể tiếp, “Dương gia vốn cứ tưởng, thành chủ lần này cũng chỉ là một tên tứ phẩm gì đó như mấy lần trước, nhưng ai ngờ được lại là đại nhân vật bán thánh cảnh, hơn nữa người đắc tội còn chính là nhị thiếu gia nhà bọn chúng, cha hắn Dương Thiên Huyền vì không muốn bị luyên lụy, liền sách cổ hắn đến trước thành chủ phủ, bắt hắn quỳ gối xin tha trước mặt tiểu nha đầu đó”.

Lý Thuần Tâm thầm nghĩ tên đó cũng thật là mất mặt quá đi, dù sao mới hôm trước vừa hùng hổ bắt nạt người khác, nhưng chỉ chưa đầy một ngày đã phải vác mặt đến cầu xin.

Vương Nhiên vẫn tiếp tục nói tiếp, “mà tiểu nha đầu kia tính tình đâu có dễ chịu như vậy, nhất quyết không chịu nhận, Dương gia thì vẫn còn hãi hùng chuyện hôm trước, đã bắt hắn ngày nào cũng chịu phải đến xin lỗi cho đến khi tiểu nha đầu kia đồng ý thì thôi.”

Vương Nhiên quay sang phía Lý Thuần Tâm cất giọng hỏi, “ngươi biết tiểu nha đầu kia giận bao lâu không?.”

Lý Thuần Tâm lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Vương Nhiên cười nói, “chính là hai năm, tên đó phải đến xin lỗi suốt hai năm, đến khi con bé thấy phiền phức quá mới chịu nhận lời xin lỗi, mà cũng không biết tên kia rốt cuộc ăn phải thứ gì, sau hai năm thấy tiểu nha đầu kia trổ mã xinh đẹp, vì vậy đem lòng ái mộ, càng ngày càng tới làm phiền nhiều hơn, hơn nữa còn không ngại tuyên ngôn toàn thành rằng, con bé chính là nương tử tương lai của hắn, khiến cả thành một phen nhốn nào, vì vậy tiểu nha đầu đó đối với tên kia chính là không đội trời trung”.

Bình Luận

0 Thảo luận