Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyên Thủy

Chương 112: Chương 112: Trảm sát Thiên Quân.

Ngày cập nhật : 2024-11-12 23:50:32
Chương 112: Trảm sát Thiên Quân.

Lý Thiên Vũ biết rằng hắn và Thiên Kiếm Đế Triều và cả Thiên Minh thế đã như nước với lửa đã không còn chổ khoan nhượng.

Không tính Kiếm Vô Song bên trong Thiên Minh cao thủ như mây, nhân tài đông đúc chỉ cần người một bãi nước miếng cũng đủ nhấn chìm Lý Thiên Vũ.

"Về sao, chắc hẳn phải cẩn thận hơn mới được” Lý Thiên Vũ thầm nghĩ.

Và quan trọng bên trong ký ức của tên kia còn có một tin tức làm hắn vô cùng hứng thú đó chính là gần đây có người phát hiện ra một cổ di chỉ vẫn còn phong bế, hiện tại có rất nhiều người tiến về bên kia tìm cơ duyên.

Giữa cổ nguyên ba la này, ánh trăng treo cao.

Mà dưới ánh trăng này, mơ hồ có đủ loại tiếng ồn ào huyên náo truyền ra, nhìn kỹ lại liền có thể nhìn thấy rất nhiều đội ngũ đang dùng một loại tốc độ cực nhanh xẹt qua trong sơn mạch, tiến vào trong Phược Thiên Giản bên trong Phong Lôi Cốc.

Những người tiến về Phong Lôi Cốc đa phần toàn là những người có được Lôi hoặc Phong pháp ấn bên trong cũng không ít người song sinh pháp ấn Phong Lôi vì bọn hắn ôm tư thái bên trong sẽ là nơi cường đại yêu thú có Phong Lôi thuộc tính tạo hóa, bọn họ muốn tìm ra Yêu Huyết và Yêu hồn của nó để ngưng tụ võ hồn cường đại.

Còn những người khác thì đến đây với hi vọng tìm được một ít chổ tốt, mà để thực lực có thể cao hơn một bậc.

"Haha, ngươi là Lý Thiên Vũ”.

Lý Thiên Vũ đang ngẫn ngơ nhìn xuống bên dưới cổ nguyên đột nhiên bên trên bầu trời có một người đang lăng không dừng lại cách hắn không xa, bọn hắn ở phía trước hết một nam tử lên tiếng.

Đó là một gã nam tử mặc áo trắng, bộ dáng tuấn tú, trên quần áo có hoa văn nhưnlaf một thanh trường kiếm, trên gương mặt mang theo nụ cười bình thản như không.

Người này bất luận là khí chất hay bộ dáng đều không tệ, đương nhiên, khiến người ta kiêng kỵ không phải là những thứ này, mà là trong lúc thân ảnh này xuất hiện, chỉ tùy tiện giơ tay nhấc chân mà đã tản mát ra một cỗ kiếm khí ba động vô cùng cường đại.

“Ngươi là người của Thiên Minh” Lý Thiên Vũ bình tỉnh nói.

“Haha, ngươi đã đoán đúng ta ban thưởng cho ngươi.... c·ái c·hết”.

Nam tử kia cười lạnh một tiếng, lập tức kiếm khí trực trùng vân tiêu một đạo kiếm thế phóng thẳng trời cao 38 đạo kiếm ý hóa thành kiếm thế phá nát không khí trực thẳng Lý Thiên Vũ đầu lâu mà tới.



“Huyền Vũ Thuẫn”.

Xung quanh Lý Thiên Vũ hắc quang tuông trào ra bên ngoài, hắc khí lập tức hóa thành một cái mai rùa vô cùng cường đại và kiên cố, dường như là một tôn huyền vũ từ viễn cổ thời đại bay đến nơi này.

Huyền Vũ Thuẫn vô cùng cứng rắn theo như Lý Thiên Vũ suy đoán, Huyền Vũ Thuẫn ắt có thể chóng đở một kích toàn lực của một Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong cường giả.

Không một chút hoài niệm một kiếm này khi v·a c·hạm với Huyền Vũ Thuẫn của Lý Thiên Vũ như là nện lên một thứ gì đó vô cùng chắc chắn, lập tức kiếm khí rung động kịch liệt rồi sau đó liền nứt ra từng mãn lớn rồi ầm vang sụp đổ.

“Hừ, một cái con rùa rụt cổ” Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, nói.

Lập tức đi theo sau đó là một đạo kiếm khí ngang trời quét về phía Lý Thiên Vũ, kiếm khí với khí thế cực kỳ bá đạo, bên trong kiếm thế ba động mạnh mẽ, dưới uy lực này dường như không khí muốn chém ra làm hai.

“Thiên Kiếm Quyết- Ngạo Kiếm Thiên Du”.

Trong mắt tất cả mọi người một kiếm này vô cùng bá đạo như là kiếm long du tẩu thiên khung, với khí tức vô cùng khủng bố tạo thành một vòng cung từ trên cao áp về phía Lý Thiên Vũ bổ nhào xuống.

Với khí thế vô song như vậy từ trong mắt người khác, nhưng là với Lý Thiên Vũ mà nói lại như là một miếng lá tre to lớn hơn mà thôi không đáng để ý.

Lý Thiên Vũ cũng không cần đến Thiên La Đồng, chỉ cần dựa vào Hỗn Độn Thần Kiếm Thể là hắn đã dễ dàng bắt được điểm yếu nhược của một kiếm này, trong mắt Lý Thiên Vũ thật là yếu ớt không chịu nổi một kích.

"Kết thúc”.

Lý Thiên Vũ vừa dứt lời, lập tức chân tiến về phía trước một bước, phía sau lưng một thanh trường kiếm màu ngân sắc chầm chậm bay lên cao, tay Lý Thiên Vũ chĩa thẳng lên trời, xung quanh kiếm khí kiếm ý ba động dữ dội một cổ kiếm thế ngang trời xuất hiện làm cho hư không cũng phải rung rẫy kịch liệt.

“Haha, cười c·hết ta một tia kiếm ý ngưng tụ thành kiếm thế” Nam tử kia khi nhìn thấy kiếm thế của Lý Thiên Vũ chỉ có một đạo kiếm ý mà thôi liền lớn tiếng cười to.

“Lý Thiên Vũ ta tưởng ngươi có thể làm cho Thiên Minh ta trọng điểm chăm sóc thì ít nhất cũng là tuyệt thế thiên tài, không ngờ ngươi chỉ là một tên phế vật mà thôi” Nam tử kia cười lớn một tiếng, nói.

Trong khi lời nói của hắn còn vang vọng, thì kiếm thế của Lý Thiên Vũ đã chém nát Ngạo Kiếm Thiên Du của hắn, kiếm thế của Lý Thiên Vũ không dừng lại trực thẳng mi tâm hắn mà tới.



Kiếm của Lý Thiên Vũ thế như chẻ tre, thẳng hướng không ngừng trực thẳng đầu lâu của nam tử kia mà bổ tới, kiếm thế với tốc độc kinh khủng kiếp chém qua xoẹt qua không trung để lại một tàn ảnh trường kiếm chém thân thể nam tử kia ra làm hai nửa.

Ánh mắt Lý Thiên Vũ hờ hững nhìn về nam tử kia thân thể một phân làm hai mà không một chút gợn sóng nào.

Vốn khu vực này đang huyên náo chợt trở nên tĩnh lặng, từng tia ánh mắt nhìn thấy nam tử kia một chia làm hai, vốn không tự chủ được đều đồng loạt hít một hơi khí lạnh, bọn hắn thật sự không thể nào tưởng tượng được người của Thiên Minh cứ như vậy c·hết đi.

“Người này… Sức chiến đấu thật mạnh mẽ, thủ đoạn cũng thật quỷ dị”.

Từng ánh mắt từ các hướng không hẹn mà cùng nhìn về phía một đạo thân ảnh giữa không trung, lúc này, vốn một vài ánh mắt có chút ý khinh thường lại lặng lẽ biến mất hoàn toàn thay vào đó là sự sợ hãi tột độ đến tuqf nội tâm.

“Thiên Quân đại ca c·hết rồi”.

Bên dươia đám người của Thiên Minh vốn đang ôm tư thế đùa c·hết Lý Thiên Vũ đột nhiên cái kia nam tử liền dễ dàng như vậy c·hết đi.

Nam tử kia chính là Thiên Minh một trong chín vị Thiên Tướng, hắn chính là Thiên Quân bài danh cuối cùng, tu vi đã là Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ tu vi.

Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, Lý Thiên Vũ liền đưa mắt nhìn về hướng mà đám người Thiên Minh đang đứng với ánh mắt sắc lạnh.

"Lý Thiên Vũ, ngươi muốn cái gì?”.

Bên dưới đám người Thiên Minh, người có tu vi cao nhất lên tiếng.

Hắn chính là Hải Sa, tu vi của hắn chính là bán bộ Thiên Nguyên Cảnh đã chuyển hóa hơn tám thành Chân Nguyên, hắn vốn không phải người của Thiên Kiếm Đế Triều mà là người của Ô Vân Hoàng Vân, hắn gia nhập Thiên Minh chính là nhờ vào việc xua nịn Thiên Quân, bây giờ Thiên Quân c·hết rồi, địa vị của hắn ắt sẽ tuộc dốc không phanh.

"Mau chạy, hắn muốn g·iết chúng ta”.

Hải Sa khi cảm nhận được trên người Lý Thiên Vũ sát khí càng lúc càng đậm đặc, hắn lúc này đã không còn nghi ngờ gì về sát tâm của Lý Thiên Vũ, Thiên Quân cường đại bậc nào còn không phải chỉ một chiêu liền b·ị c·hém thành hai khúc hay sau.

Tình huống này khiến trong lòng Hải Sa đột nhiên có chút hối hận, nếu sớm biết trước điều này hắn nhất định sẽ đến nơi này cùng với Thiên Quân.



Chỉ có điều lúc này, hối hận dường như đã muộn, nhưng bất kể thế nào đi nữa, trước mắt tinh huống như vậy chỉ có thể bỏ trốn mà thôi.

“Chạy đi đâu”.

Âm thanh của Lý Thiên Vũ rất bình thản, tâm tình không có chút thay đổi, đối với người Thiên Minh, hắn cũng vô cùng chán ghét, cho nên cũng không định lưu tình.

Lập tức từ bên trong thân thể hắn một luồng ánh sáng màu bạc khuếch tán ra bên ngoài, đột nhiên từ trên cao một cổ áp lực vô cùng khủng bố áp xuống trên thân thể đám người Thiên Minh.

“Thương Khung Lực”.

Ầm! Ầm! Ầm!

Đám người Thiên Minh bị trọng lực gấp ngàn vạn lần áp xuống, thân thể không chịu nổi cực lực liền ầm vang sụp đổ, hóa thành một đống thịt nhão bên trên mặt đất.

“Tiểu tử ngươi dám”.

Từ phía xa từ trên cao một thanh âm vang vọng thiên địa, ầm vang nổ tung bên tay Lý Thiên Vũ, một giọng nói ẩn chứa đầy sự tức giận nhưng lại vô cùng ma mị êm tai cấp tốc tới gần.

Âm thanh đi trước theo sau đó chính là một đạo kiếm khí gào thét theo sau, kiếm khí phá nát không khí với tốc độ cực nhanh hướng về đỉnh đầu Lý Thiên Vũ mà tới.

Một kiếm trực chỉ yếu hại của Lý Thiên Vũ mà tới để cho hắn thu hồi Thương Khung Lực mà mà tiếp hắn một chiêu này, nếu như Lý Thiên Vũ lựa chọn tiếp tực công kích thì hắn nhất định sẻ bị trảm ra làm hai mà c·hết đi.

Sự tính toán của thần bí nhân kia rất chính xác, Lý Thiên Vũ không còn phát động Thương Khung Lực nửa mà lập tức thu lực lại, sau đó từ bên trong thân thể Lý Thiên Vũ phátbra một tầng ánh sáng màu ngân sắc bao bọc lại thân thể hắn, tạo thành một tầng hộ giáp vô cùng kiên cố.

“Cổ Long Thần Thuẩn”.

Kiếm khí cường đại trảm lên bên trên Cổ Long Thần Thuẩn, lập tức một t·iếng n·ổ lớn vang lên, làm cho Thần Thuẩn nhẹ rung động một cái rồi ngay sao đó một vết nứt hiện ra và sau đó vết nứt lan rộng ra bên ngoài khi đạt đến cực hạn liền ầm vang nổ tung.

Một kiếm này đột nhiên xuất hiện, khiến ánh mắt Lâm Động cũng trở nên thận trọng, hắn biết Cổ Long Thần Thuẩn của hắn có thể chóng đở được một kích toàn lực của một Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong, hắn chợt ngẩng đầu.

Chỉ thấy cách đó không xa có một đạo thân ảnh nhẹ tựa như bông đang theo gió mà đến, thân ảnh này ba vòng đầy đủ có lồi có lõm, thân ảnh động lòng người thân hình nóng bỏng, mái tóc màu đỏ như máu toàn thân một bộ xích y, xung quang Chân Nguyên ba động mạnh mẻ vô song, âm thanh nhàn nhạt lạnh lùng vang truyền khắp khu vực này.

“Tiểu tử như vậy mà không c·hết, để ta xem ngươi có thể chịu được mấy kiếm của ta”.

Bình Luận

0 Thảo luận