Cài đặt tùy chỉnh
Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới
Chương 669: Chương 669: Thiêu đốt
Ngày cập nhật : 2024-11-12 23:02:02Chương 669: Thiêu đốt
Nhân Tổ và Thượng Đế đều tung ra chung cực chiêu thức, Quang Minh liền hợp nhất tiên hậu lưỡng đạo đối chiêu. Ba quả cầu năng lượng v·a c·hạm, trong khoảnh khắc thời không vạn vật sinh linh bất động, từng làn sóng năng lượng tỏa ra lan tới mọi ngóc ngách vũ trụ. Tất cả hóa ra không bị tẩy màu chỉ còn lại trắng đen. Thiên Thần, Ác Ma, Đạo Tổ, Con Rắn, vạn đạo đều nằm im nguyên nhân là do đại đạo năng lượng của bọn họ đan xen kiềm chế chế lẫn nhau. Chỉ có ba người là động được.
Nhân Tổ xắn tay áo cười hà hà: “Đại đạo vô dụng, chỉ có thể dùng nắm đấm, vừa hay đây là sở trường của ta.”
Thượng Đế vén tóc cột lên cao, cười nói: “Nhân gian có câu hai đánh một, chỉ có một là chột với què.”
Chuyện này nằm trong tính toán hai người nhưng Quang Minh lại cười nhạt: “Hai vị hình như quên gì đó!” Hắn xòe tay, Ma Đạo quấn quanh, sau khi có được toàn vẹn thân thể Ma Đạo cũng trở nên hoàn hảo, không phải bất toàn như trong trận chiến giữa hắn và Nhân Tổ.
Hai người trợn mắt, Nhân Tổ mắng to: “Em gái ngươi!”
Tiên hậu lưỡng đạo kiềm chế lẫn nhau nhưng quên mất trong trời đất này còn có đạo ngoài tiên hậu, đó là Ma Đạo. Trong trạng thái trời đất vô sắc này Ma Đạo cũng bị khắc chế gắt gao nhưng chỉ cần giữ được một phần trăm sức mạnh cũng tạo thành lợi thế quá lớn.
Nhân Tổ ỷ vào đã từng học võ tiên phát chế nhân lao tới đấm, tay trái thủ mặt, tay phải móc hàm. Quang Minh nhẹ nhàng gạt tay phải ra, vung chân đá vào bụng, Nhân Tổ bay ra xa ôm bụng kêu oai oái. Thượng Đế cùng lúc tập kích đá vào hông, Quang Minh xoay người đưa tay cản lại. Nhân Tổ phóng tới đá hậu. Ba người lao vào nhau đấm trái, đấm phải, móc hàm… chẳng khác gì bọn phàm nhân, tu đến chung cực cuối cùng cũng phải dùng nắm đấm.
…
Cả vũ trụ bất động nhưng Lục Bảo Mộng Giới vẫn vận chuyển bởi vì nằm ngoại đại đạo, cấu tạo từ nhận thức sinh linh. Nhưng sinh linh bất động khiến tư duy bất động, Lục Bảo Mộng Giới cũng đứng im chỉ có Mạc Thiên Cửu và Mông Ma còn tư duy. Hai người nhìn quanh ánh mắt sáng rỡ, đây chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo. Bọn họ bành trướng hấp thụ nhận thức chúng sinh.
Khi đạt đến kích thước cực đại, trong ao đã không còn cá nhỏ thì bọn họ nhìn nhau. Mộng Ma là đám mây màu vàng hổ phách, Mạc Thiên Cửu là đám mây màu lục. Hai bọn họ trực tiếp v·a c·hạm cắn xé đối phương, một núi không thể có hai hổ nhưng ngươi cắn ta một miếng, ta cắn ngươi một miếng, không thể tiêu diệt đối phương.
…
Tôn Kỳ hai tay che trước mặt chống đỡ liên hoàn đấm của Quang Minh:
“Thượng Đế, nghĩ cách gì đi!”
Thượng Đế dang rộng hai tay, mỉm cười hiền từ:
“Con ta, trở lại với cha vì cha luôn nhân từ!”
Phốc! Thượng Đế bị Quang Minh đấm xuyên qua bụng. Tôn Kỳ vội nhảy tới tung gối đánh Quang Minh trượt ra sau, quay đầu hỏi:
“Ngài không sao chứ?”
Cái lỗ trước bụng tự động khép lại, Thượng Đế cười đáp: “Không sao! Chỉ mất chút năng lượng!”
“Đây là kế hoạch của ngài sao? Kế hoạch B là gì?”
“Ta sẽ ôm nó vỗ về. Nhưng có vẻ thất bại rồi…”
“Trời! đó không phải là kế hoạch đó là các bước…” Tôn Kỳ vỗ trán, biết nói gì nữa đây. Đã thế còn b·ị c·ướp năng lượng.
Thượng Đế tiến lên vỗ vai, ân cần nói: “Đừng lo ngày hôm nay ăn gì, vì ta là người cha lòng lành không bao giờ để con mình phải đói!”
Trời ạ, lúc này vẫn còn nói đạo lý được.
Ngay lúc này Quang Minh lao tới t·ấn c·ông, chủ tâm nhắm vào Thượng Đế muốn c·ướp thêm năng lượng hoàn thiện quang minh thể.
“Thượng Đế à! Đây không phải lúc nói đạo lý…” Tôn Kỳ mắt cá c·hết đáp. “Chúng ta còn viện binh không?”
“Viện binh?” Thượng Đế xòe tay, ánh sáng tụ hợp tạo thành chiếc đồng hồ cát, từng hạt cát óng ánh như những viên mặt trời.
“Ngài vẫn có thể thi triển đại đạo?”
“Đây là tưởng tượng…”
Ngay lúc này Quang Minh giơ tay lên cao Ma Đạo tụ thành hắc cầu, hắn ném tới đập nát đồng hồ cát, phá hủy trước không để Thượng Đế ra chiêu. Từng hạt cát tung bay chìm vào hư vô bóng tối từ từ bị dập tắt.
“Bây giờ thì hết rồi!” Thượng Đế nhún vai.
“Ngài tưởng tượng cái khác đi, hữu dụng vào, con sẽ cản hắn lại!” Tôn Kỳ nhảy tới dùng tính mạng chắn đòn. Á! Hắn hét lớn như diều đứt dây văng ra xa, đậm vào liên miên hành tinh thiên thạch, đáp trên mặt trời phá ra một hố lớn. Tôn Kỳ ôm hông nháy mắt đau cố gắng bò dậy. Tên khốn ra tay không nể tình gì cả.
Rầm! Thượng Đế đáp xuống bên cạnh, quang mang trên đầu ảm đạm đi một chút nhưng ngài nét mặt vẫn lạc quan, chưa từng nộ qua.
Soạt! Một tia hắc quang lóe lên, hai người lăn sang hai bên tránh, mặt trời nhẹ nhàng bị cắt làm đôi. Quang Minh dùng tay chẻ đôi mặt trời. Tôn Kỳ và Thượng Đế đột ngột xuất hiện hai bên hắn khóa tay, ấn đầu hắn xuống đâm vào hành tinh nổ nát, tiếp tục chà đầu Quang Minh trượt đi, ầm ầm ầm… vô số hành tinh, thiên thạch cản đường bị nổ tung. Hai người vung chân đá hắn dính vào ngôi sao lùn.
Quang Minh chống tay đứng dậy mất nửa mặt, tròng mắt rơi ra ngoài lòng thòng, cà hết hàm răng, chỉ còn nửa cái sọ, nhìn cực kỳ đáng sợ. Ánh sáng tụ hợp khuôn mặt hắn lại xáng lán như mặt trời.
…
Trật Tự bất động nhưng vẫn tư duy do cũng sáng tạo đại đạo riêng ngoài tiên hậu lưỡng đạo. Hắn chứng kiến toàn bộ trận chiến, nắm tay siết chặt vì bất lực. Chợt có một hạt cát lấp lánh rơi trước mũi, tư duy của Trật Tự lập tức bị kéo ra xuyên qua vật chất thời không tiến vào thế giới nhận thức Lục Bảo Mộng Giới.
Trật Tự đưa mắt nhìn quanh thấy hoàng vân và lục vân đang liên tục v·a c·hạm, hấp thụ, cắn xé lẫn nhau. Trật Tự xòe tay, các hạt cát tụ hợp hóa thành đồng hồ, trong lòng đắn đo. Thượng Đế muốn nhờ mình mang thứ này vào đây nhưng ý ngài muốn là ai?
Một kẻ mang ham muốn chiếm đoạt, dục vọng xấu xa, chế tạo những ác mộng.
Kẻ kia từng theo Kẻ Phản Bội, dục vọng độc chiếm khống chế thế giới.
Hắn thậm chí nghĩ để mình dùng còn tốt hơn nhưng Thượng Đế chắc chắn có ý của ngài. Phải làm sao đây?
Nếu đã là ý Thượng Đế, vậy thì ra chỉ cần thi hành!
Trật Tự không nghĩ nhiều nữa, tiến lên một bước, dưới chân Hỏa Ngục lan rộng, đây là đạo của hắn. Hỏa Ngục bao trùm hai thực thể đang đánh nhau, lửa Hỏa Ngục gặp tội liền b·ốc c·háy dữ dội. Cả hai thực thể đám mây đều la hét thảm thiết, bọn họ dựng lên bức tường chống đỡ nhưng vô dụng, lửa này dùng tội làm nguyên liệu, không cách nào dập, sẽ đốt tới hôi phi yên diệt sạch tội.
Hai người này tội nhiều lắm bởi vậy lửa cháy sẽ rất lâu. Trật Tự không vội, hắn ngồi xuống nhìn, một tay nâng Đồng Hồ Cát, chờ đợi kẻ được chọn.
Trong Lục Bảo Mộng Giới không có khái niệm thời gian nên hai người bọn họ chịu đựng thiêu đốt vĩnh hằng đêm trường, sống không bằng c·hết, cực độ thử thách ý chí. Bọn họ hấp thu ý chí chúng sinh nhưng ý chí chúng sinh cũng mang tội. Từ những đám mây khổng lồ bị đốt nhỏ thành hình người, đứng giữa hỏa ngục vô biên chịu đựng t·ra t·ấn.
Mộng Ma không chịu được nữa, hét lớn một tiếng thân thể phân giải ý chí, của chúng sinh trả lại cho chúng sinh, đây không phải t·ự s·át ngược lại hắn rất thông minh đem ý thức lẩn trốn trong các giấc mơ. Nhưng cũng vì vậy khiến hắn mất đi tự chủ bản thân, từ nay chỉ còn là những ác mộng quấy phá. Về sau cố tập hợp lại nhưng mỗi ý thức đều bất tuân muốn tự chủ.
Mạc Thiên Cửu dù thống khổ cùng cực nhưng chưa phải chưa từng trải qua, tội hắn xứng đáng với những trừng phạt, không tránh không né can đảm đối diện. Cuối cùng chỉ còn mỗi hắn đứng giữa biển lửa, hắn nhận ra ý thức mình trở nên thuần khiết.
Trật Tự: Chẳng lẽ đây là lựa chọn của Thượng Đế?
Nhân Tổ và Thượng Đế đều tung ra chung cực chiêu thức, Quang Minh liền hợp nhất tiên hậu lưỡng đạo đối chiêu. Ba quả cầu năng lượng v·a c·hạm, trong khoảnh khắc thời không vạn vật sinh linh bất động, từng làn sóng năng lượng tỏa ra lan tới mọi ngóc ngách vũ trụ. Tất cả hóa ra không bị tẩy màu chỉ còn lại trắng đen. Thiên Thần, Ác Ma, Đạo Tổ, Con Rắn, vạn đạo đều nằm im nguyên nhân là do đại đạo năng lượng của bọn họ đan xen kiềm chế chế lẫn nhau. Chỉ có ba người là động được.
Nhân Tổ xắn tay áo cười hà hà: “Đại đạo vô dụng, chỉ có thể dùng nắm đấm, vừa hay đây là sở trường của ta.”
Thượng Đế vén tóc cột lên cao, cười nói: “Nhân gian có câu hai đánh một, chỉ có một là chột với què.”
Chuyện này nằm trong tính toán hai người nhưng Quang Minh lại cười nhạt: “Hai vị hình như quên gì đó!” Hắn xòe tay, Ma Đạo quấn quanh, sau khi có được toàn vẹn thân thể Ma Đạo cũng trở nên hoàn hảo, không phải bất toàn như trong trận chiến giữa hắn và Nhân Tổ.
Hai người trợn mắt, Nhân Tổ mắng to: “Em gái ngươi!”
Tiên hậu lưỡng đạo kiềm chế lẫn nhau nhưng quên mất trong trời đất này còn có đạo ngoài tiên hậu, đó là Ma Đạo. Trong trạng thái trời đất vô sắc này Ma Đạo cũng bị khắc chế gắt gao nhưng chỉ cần giữ được một phần trăm sức mạnh cũng tạo thành lợi thế quá lớn.
Nhân Tổ ỷ vào đã từng học võ tiên phát chế nhân lao tới đấm, tay trái thủ mặt, tay phải móc hàm. Quang Minh nhẹ nhàng gạt tay phải ra, vung chân đá vào bụng, Nhân Tổ bay ra xa ôm bụng kêu oai oái. Thượng Đế cùng lúc tập kích đá vào hông, Quang Minh xoay người đưa tay cản lại. Nhân Tổ phóng tới đá hậu. Ba người lao vào nhau đấm trái, đấm phải, móc hàm… chẳng khác gì bọn phàm nhân, tu đến chung cực cuối cùng cũng phải dùng nắm đấm.
…
Cả vũ trụ bất động nhưng Lục Bảo Mộng Giới vẫn vận chuyển bởi vì nằm ngoại đại đạo, cấu tạo từ nhận thức sinh linh. Nhưng sinh linh bất động khiến tư duy bất động, Lục Bảo Mộng Giới cũng đứng im chỉ có Mạc Thiên Cửu và Mông Ma còn tư duy. Hai người nhìn quanh ánh mắt sáng rỡ, đây chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo. Bọn họ bành trướng hấp thụ nhận thức chúng sinh.
Khi đạt đến kích thước cực đại, trong ao đã không còn cá nhỏ thì bọn họ nhìn nhau. Mộng Ma là đám mây màu vàng hổ phách, Mạc Thiên Cửu là đám mây màu lục. Hai bọn họ trực tiếp v·a c·hạm cắn xé đối phương, một núi không thể có hai hổ nhưng ngươi cắn ta một miếng, ta cắn ngươi một miếng, không thể tiêu diệt đối phương.
…
Tôn Kỳ hai tay che trước mặt chống đỡ liên hoàn đấm của Quang Minh:
“Thượng Đế, nghĩ cách gì đi!”
Thượng Đế dang rộng hai tay, mỉm cười hiền từ:
“Con ta, trở lại với cha vì cha luôn nhân từ!”
Phốc! Thượng Đế bị Quang Minh đấm xuyên qua bụng. Tôn Kỳ vội nhảy tới tung gối đánh Quang Minh trượt ra sau, quay đầu hỏi:
“Ngài không sao chứ?”
Cái lỗ trước bụng tự động khép lại, Thượng Đế cười đáp: “Không sao! Chỉ mất chút năng lượng!”
“Đây là kế hoạch của ngài sao? Kế hoạch B là gì?”
“Ta sẽ ôm nó vỗ về. Nhưng có vẻ thất bại rồi…”
“Trời! đó không phải là kế hoạch đó là các bước…” Tôn Kỳ vỗ trán, biết nói gì nữa đây. Đã thế còn b·ị c·ướp năng lượng.
Thượng Đế tiến lên vỗ vai, ân cần nói: “Đừng lo ngày hôm nay ăn gì, vì ta là người cha lòng lành không bao giờ để con mình phải đói!”
Trời ạ, lúc này vẫn còn nói đạo lý được.
Ngay lúc này Quang Minh lao tới t·ấn c·ông, chủ tâm nhắm vào Thượng Đế muốn c·ướp thêm năng lượng hoàn thiện quang minh thể.
“Thượng Đế à! Đây không phải lúc nói đạo lý…” Tôn Kỳ mắt cá c·hết đáp. “Chúng ta còn viện binh không?”
“Viện binh?” Thượng Đế xòe tay, ánh sáng tụ hợp tạo thành chiếc đồng hồ cát, từng hạt cát óng ánh như những viên mặt trời.
“Ngài vẫn có thể thi triển đại đạo?”
“Đây là tưởng tượng…”
Ngay lúc này Quang Minh giơ tay lên cao Ma Đạo tụ thành hắc cầu, hắn ném tới đập nát đồng hồ cát, phá hủy trước không để Thượng Đế ra chiêu. Từng hạt cát tung bay chìm vào hư vô bóng tối từ từ bị dập tắt.
“Bây giờ thì hết rồi!” Thượng Đế nhún vai.
“Ngài tưởng tượng cái khác đi, hữu dụng vào, con sẽ cản hắn lại!” Tôn Kỳ nhảy tới dùng tính mạng chắn đòn. Á! Hắn hét lớn như diều đứt dây văng ra xa, đậm vào liên miên hành tinh thiên thạch, đáp trên mặt trời phá ra một hố lớn. Tôn Kỳ ôm hông nháy mắt đau cố gắng bò dậy. Tên khốn ra tay không nể tình gì cả.
Rầm! Thượng Đế đáp xuống bên cạnh, quang mang trên đầu ảm đạm đi một chút nhưng ngài nét mặt vẫn lạc quan, chưa từng nộ qua.
Soạt! Một tia hắc quang lóe lên, hai người lăn sang hai bên tránh, mặt trời nhẹ nhàng bị cắt làm đôi. Quang Minh dùng tay chẻ đôi mặt trời. Tôn Kỳ và Thượng Đế đột ngột xuất hiện hai bên hắn khóa tay, ấn đầu hắn xuống đâm vào hành tinh nổ nát, tiếp tục chà đầu Quang Minh trượt đi, ầm ầm ầm… vô số hành tinh, thiên thạch cản đường bị nổ tung. Hai người vung chân đá hắn dính vào ngôi sao lùn.
Quang Minh chống tay đứng dậy mất nửa mặt, tròng mắt rơi ra ngoài lòng thòng, cà hết hàm răng, chỉ còn nửa cái sọ, nhìn cực kỳ đáng sợ. Ánh sáng tụ hợp khuôn mặt hắn lại xáng lán như mặt trời.
…
Trật Tự bất động nhưng vẫn tư duy do cũng sáng tạo đại đạo riêng ngoài tiên hậu lưỡng đạo. Hắn chứng kiến toàn bộ trận chiến, nắm tay siết chặt vì bất lực. Chợt có một hạt cát lấp lánh rơi trước mũi, tư duy của Trật Tự lập tức bị kéo ra xuyên qua vật chất thời không tiến vào thế giới nhận thức Lục Bảo Mộng Giới.
Trật Tự đưa mắt nhìn quanh thấy hoàng vân và lục vân đang liên tục v·a c·hạm, hấp thụ, cắn xé lẫn nhau. Trật Tự xòe tay, các hạt cát tụ hợp hóa thành đồng hồ, trong lòng đắn đo. Thượng Đế muốn nhờ mình mang thứ này vào đây nhưng ý ngài muốn là ai?
Một kẻ mang ham muốn chiếm đoạt, dục vọng xấu xa, chế tạo những ác mộng.
Kẻ kia từng theo Kẻ Phản Bội, dục vọng độc chiếm khống chế thế giới.
Hắn thậm chí nghĩ để mình dùng còn tốt hơn nhưng Thượng Đế chắc chắn có ý của ngài. Phải làm sao đây?
Nếu đã là ý Thượng Đế, vậy thì ra chỉ cần thi hành!
Trật Tự không nghĩ nhiều nữa, tiến lên một bước, dưới chân Hỏa Ngục lan rộng, đây là đạo của hắn. Hỏa Ngục bao trùm hai thực thể đang đánh nhau, lửa Hỏa Ngục gặp tội liền b·ốc c·háy dữ dội. Cả hai thực thể đám mây đều la hét thảm thiết, bọn họ dựng lên bức tường chống đỡ nhưng vô dụng, lửa này dùng tội làm nguyên liệu, không cách nào dập, sẽ đốt tới hôi phi yên diệt sạch tội.
Hai người này tội nhiều lắm bởi vậy lửa cháy sẽ rất lâu. Trật Tự không vội, hắn ngồi xuống nhìn, một tay nâng Đồng Hồ Cát, chờ đợi kẻ được chọn.
Trong Lục Bảo Mộng Giới không có khái niệm thời gian nên hai người bọn họ chịu đựng thiêu đốt vĩnh hằng đêm trường, sống không bằng c·hết, cực độ thử thách ý chí. Bọn họ hấp thu ý chí chúng sinh nhưng ý chí chúng sinh cũng mang tội. Từ những đám mây khổng lồ bị đốt nhỏ thành hình người, đứng giữa hỏa ngục vô biên chịu đựng t·ra t·ấn.
Mộng Ma không chịu được nữa, hét lớn một tiếng thân thể phân giải ý chí, của chúng sinh trả lại cho chúng sinh, đây không phải t·ự s·át ngược lại hắn rất thông minh đem ý thức lẩn trốn trong các giấc mơ. Nhưng cũng vì vậy khiến hắn mất đi tự chủ bản thân, từ nay chỉ còn là những ác mộng quấy phá. Về sau cố tập hợp lại nhưng mỗi ý thức đều bất tuân muốn tự chủ.
Mạc Thiên Cửu dù thống khổ cùng cực nhưng chưa phải chưa từng trải qua, tội hắn xứng đáng với những trừng phạt, không tránh không né can đảm đối diện. Cuối cùng chỉ còn mỗi hắn đứng giữa biển lửa, hắn nhận ra ý thức mình trở nên thuần khiết.
Trật Tự: Chẳng lẽ đây là lựa chọn của Thượng Đế?
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận