Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 667: Chương 667: Chung cực đại chiến 1

Ngày cập nhật : 2024-11-12 23:02:02
Chương 667: Chung cực đại chiến 1

Mạc Thiên Cửu b·ị đ·ánh tan nát thân thể, ý thức trốn về Lục Bảo Mộng Giới. Quang Minh đưa mắt nhìn quanh phát động Vũ Trụ Ý Chí càng quét tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên không phát hiện tung tích. Hắn khẽ nhướng mày, nhắm mắt ngược dòng thời gian truy ngược gốc tích Mạc Thiên Cửu. Lát sau mở mắt, Quang Minh lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy! Không ngờ trong lúc vũ trụ khai sinh, một thế giới khác đã hình thành. Nguồn gốc của nó có lẽ là từ giấc mơ đầu tiên của Thượng Đế.”

“Có chút bản lĩnh nhưng người ta muốn g·iết không thể nào sống được.” Quang Minh gằn giọng đưa tay chọc vào không gian, xung quanh cánh tay gợn sóng. Khi hắn chuẩn bị đi vào Lục Bảo Mộng Giới thì khựng lại quay đầu.

Tinh thần vũ trụ rung lắc nhẹ, vạn vật sinh linh xao động, từ hư không một mặt trời sáng mà không chói, rực rỡ mà không nóng rát xuất hiện từ tốn tiến tới Quang Minh. Hắn rút tay khỏi Lục Bảo Mộng Giới, thản nhiên chờ đời. Khi mặt trời tới gần nhìn rõ là một người đàn ông tuổi người tám mươi, râu tóc đều là những sợi ánh sáng, không nhìn rõ mặt nhưng ẩn hiện nét hiền từ.

“Con trai!” Người đàn ông cất tiếng gọi. Thì ra đây chính là Thượng Đế, trước đó không phải bị Quang Minh hấp thụ rồi sao?

Thượng Đế dùng chính bản thân nuôi vũ trụ nên tinh thần trải rộng tận cùng các ngóc ngách, mỗi sinh linh đều mang tinh thần ý chí của ngài. Bây giờ ngài tập hợp trở về.

“Phụ Thần, ngài già rồi!” Quang Minh bình tĩnh thản nhiên. Hắn biết Thượng Đế rất mạnh toàn trí toàn năng, có thể là nam, có thể là nữ, có thể là hạt bụi, có thể là đại dương… nhưng dùng nhân dạng của một lão già chứng tỏ Thượng Đế thật sự bị suy yếu.

Thiên Thần thấy được Thượng Đế trở về thì hò reo phấn khởi, tinh thần sĩ khí bừng bừng, dưới sự chỉ huy của Trật Tự đàn áp lại đám Ác Ma. Bọn họ luôn tin tưởng Thượng Đế, bây giờ niềm tin đã được đền đáp.

“Con biết ngài sẽ không can tâm chịu tan biến mà.” Quang Minh lạnh nhạt nói giống như mọi thứ vẫn luôn nằm trong bàn tay hắn.

Thượng Đế dang rộng cánh tay: “Ta rộng lượng và bao dung. Quang Minh! Trở lại đi.”

Quang Minh khẽ lắc đầu: “Quá muộn rồi, mà cũng không còn ý nghĩa.” Hắn xòe bàn tay, từng hạt ánh sáng vàng óng từ khắp nơi tụ lại, Quyền Trượng Ánh Sáng xuất hiện. Quang Minh hiện tại đã đạt tới trạng thái toàn năng, ngẫu hứng chế tạo v·ũ k·hí cấp độ cũng siêu việt đại đạo.



“Nếu ngươi đã không nghe lời ta sẽ đưa ngươi trở lại hư vô.” Thượng Đế đơn giản nói nhưng lập tức trở thành quy tắc, Quang Minh cảm giác bản thân tan rã, tan biến vào hư vô.

“Hừ!” Hắn hừ một tiếng thay đổi quy tắc, cơ thể trở lại bình thường. Thượng Đế dù đã suy yếu cực điểm nhưng vẫn đáng sợ không gì sánh bằng, nếu không phải đã nuốt vũ trụ thì Quang Minh phải c·hết. Ngẫm lại bao năm qua chống đối Cha thật buồn cười vì Cha đơn giản một lời có thể gạt bỏ hắn. Cha không làm, Cha cho hắn cơ hội quay lại. Đây chính là sai lầm lớn nhất của Cha.

“Thượng Đế không nên nhân từ với hắn.” Một giọng nói vang lên, lời còn chưa dứt thì xoẹt! thứ gì đó tốc độ siêu nhanh đã bắn tới ót Quang Minh nhưng cách nửa thước thì từ từ tan rã. Tôn Kỳ đột nhiên xuất hiện giống như vẫn luôn tại đó. Quang Minh không bất ngờ, đã đạt tới cấp độ này thì đâu dễ dàng c·hết được.

“Ngươi phải c·hết!” Nhân Tổ phán tội, dù là lời phán tội nhưng lại nhẹ nhàng như gió thoảng qua. Tất cả Hậu Thiên Đại Đạo nhắm vào Quang Minh kích sát nhưng chỉ xuyên qua mà không tổn thương được hắn, bởi vì hắn cũng là chủ của Hậu Thiên Đại Đạo.

Trước mặt là Thượng Đế, sau lưng là Nhân Tổ, hai là tồn tại mạnh nhất vũ trụ dù đều bị suy yếu cũng dư sức nghiền nát bất kỳ Đạo Tổ nào nhưng Quang Minh vẫn tâm bình khí thản. Vũ trụ duy ta ý chí!

Thượng Đế khẽ nhướng mày, vũ trụ tinh tú ngân hà xoay chuyển, không gian thời gian đan xen không thể phân biệt, đột ngột một trường lực vô hình đánh tới Quang Minh, hắn vung quyền trượng lên cản lại. Cùng lúc Nhân Tổ ra tay, mũi kiếm sáng lóa tập hợp tất cả Kiếm Đạo đâm tới, Quang Minh chỉ tay xuất hiện hắc động tạo thành tấm khiến cản lại.

Oanh! Một t·iếng n·ổ lớn, vũ trụ tinh tú đang xoay chuyển bị dừng lại đột ngột, Thượng Đế đạp bước lùi về sau. Nhân Tổ nhíu mày thấy ngón tay đau nhói. Sóng xung kích lan truyền thổi bay Thiên Thần và Ác Ma đang chiến đấu gần đó.

“Hai ngươi hết thời rồi!” Quang Minh lẳng lặng đứng đó.

“Nhưng vẫn dư sức đối phó với ngươi.” Nhân Tổ đạp chân, phía dưới xuất hiện tinh hà bàn cờ. Thượng Đế đưa tay nhấn, trọng lực vô biên ép Quang Minh rơi vào trong.

“Trên bàn cờ, ngươi cũng chỉ là một quân cờ.”

Quang Minh ngước mắt nhìn phát hiện Nhân Tổ và Thượng Đế cao lớn vĩ thượng, thân thể như ngân hà, đôi mắt như mặt trời còn mình nhỏ bé như hạt bụi. Nhân Tổ cầm một quân cờ là Thương Đạo kết thành giáng xuống, xuất hiện dị tượng vô số thương ảnh ngang dọc va vào nhau tinh tinh phát ra ánh lửa.



“Thương Đạo hạ, tru diệt ác ma!”

Quang Minh thu nắm đấm về sau, từng hạt ánh sáng tập hợp sau đó đấm ra. Quang Đạo và Thương Đạo trực tiếp v·a c·hạm, t·iếng n·ổ đùng đoàn không dứt, không gian rung lắc nhưng bàn cờ vẫn vững chắc. Thượng Đế cũng ra tay, quân cờ giáng xuống, cỏ cây hoa lá sinh trưởng quấn lấy chân Quang Minh cắm rễ hút lấy nhựa sống. Hắn khẽ rùng mình, Kiếm Đạo ngang dọc cắt phá cỏ cây.

Trận chiến ba thực thể hùng mạnh, mỗi động đều là đạo tắc tùy hành. Trật Tự, Thánh Hóa, Truyền Tin nhìn mà trân trối, nếu bị quấn vào trong không biết chịu được bao lâu. Con Rắn cũng thấy sợ nhưng tham lam lấn át nỗi sợ, nó liếm mép nghĩ nếu nuốt cả ba thì mỹ vị cỡ nào. Thấy Con Rắn lơ đãng, Truyền Tin rón rén chạy.

“Hừ, ngươi nghĩ chạy thoát được ta sao?” Con Rắn đuổi theo.

Một bên khác, trong Lục Bảo Mộng Giới, từng sợi ý thức tập hợp lại trở thành Mạc Thiên Cửu, hắn ôm ngực thở hộc hộc, mặt tái xanh, dù biết mình không c·hết nhưng trải qua cận tử khiến hắn bị đả kích mạnh về tinh thần. Không muốn trải qua cảm giác này chút nào.

Mạc Thiên Cửu hừ lạnh, muốn g·iết ta không dễ đâu. Nhưng trốn tránh ở đây cũng không phải là cách, muốn nắm giữ mạng sống mình trong tay cần sức mạnh tương đương Ma Tổ, hắn phải khống chế hoàn toàn thế giới này.

Mạc Thiên Cửu dang rộng tứ chi ý thức trải rộng, từng sợi ý thức xuyên qua những đám mây xanh lục, bên trong đám mây ẩn hiện vô số giấc mơ, hắn hét lớn: “Tất cả các ngươi hãy phục tùng vị chúa của các ngươi!”

Ý thức của hắn đồng hóa ý thức các sinh linh, hình ảnh giấc mơ chập chờn chập chờn các hình ảnh bị bẻ cong. Tại khắp các thế giới, những sinh linh đang mơ chợt động đậy giãy giụa bị kéo vào chung một nhận thức, bọn chúng bị khuất phục trước một vị chúa tể. Có sinh linh dễ dàng quỳ phục nhưng cũng có sinh linh chống cự quyết liệt.

Mộng Ma tại một góc thế giới bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Tên ngốc này điên rồi! Nếu dễ dàng đồng hóa thì ta đã sớm làm còn chờ tới ngươi… Hắc hắc… nhưng đây cũng là thời cơ tốt, chỉ cần ăn ngươi, ta sẽ có được sức mạnh ảnh hưởng thực giới.”



Mộng Ma hóa thành đám khói màu vàng hổ phách lộ ra đầu lâu với hàm răng nhọn lao tới chỗ Mạc Thiên Cửu, những nơi hắn đi qua lục vân bị đồng hóa thành hoàng vân.

“Tên khốn dám phá ta!” Mạc Thiên Cửu đã cảm nhận được đối phương mở miệng mắng. Tên kia không t·ấn c·ông trực tiếp mà đáng cố gắng đồng hóa thật nhiều lục vân tranh giành quyền ảnh hưởng Lục Bảo Mộng Giới.

“Hê hê… xem ai miệng rộng hơn!” Mộng Ma cười nói, há miệng đớp lục vân như cá vàng đớp mồi.

Tại Tiên Giới, lúc này tất cả Tiên Giới đã hợp nhất tạo thành siêu thế giới, nhiều vị Tiên Đế bồi hồi nhớ lại Tiên Giới thuở ban đầu cũng như vậy, chia rồi hợp, không biết là tốt hay xấu. Linh Sơn cũng tại Tiên Giới, Long Giới cũng tiến sát gần kề, bọn họ liên hợp để tự vệ, cũng để tìm cách hóa giải nguyền rủa Tiên Nhân Ngũ Suy.

Phật Tổ đang tĩnh tọa khẽ mở mắt, chúng tiên phật liền chú ý. Kim Thiền Tử chắp tay hỏi: “Thưa Thầy, Thấy phát hiện ra gì sao?”

Phật Tổ đáp: “Nguyền rủa này đến từ việc thay đổi thực tại, muốn hóa giải thì phải thay đổi nhận thức của chúng sinh.”

“Nhưng chúng sinh ngàn vạn loại, làm sao được.” Địa Tạng Vương lên tiếng. Ngài là người thấm thía nhất chuyện này, tại âm giới độ vô vàn chúng sinh nhưng chúng sinh sinh sôi nảy nở không ngừng càng độ thì càng thấy nhiều, nếu là người khác đã sớm từ bỏ.

“Hay là…” Thiên Minh Tiên Đế nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén nổi sát khí. Khi một vị Tiên Đế nổi sát khí, chúng sinh sẽ run rẩy sợ hãi. Mọi người tại đây hiểu ý hắn: g·iết hết sinh linh không tiếc đại giới, chỉ giữ lại sinh linh trong thế giới của mình, như vậy không phải sẽ dễ dàng bẻ lại nhận thức chúng sinh.

“Không được, không được…” Tất cả chúng tăng đều chắp tay niệm phật, trong lòng run lên vì sợ.

“Các vị có nhận thức được lời này!” Cổ Long Naga trầm giọng. “Không chỉ đơn giản là diệt giới mà là diệt cả vũ trụ.”

“Diệt cả vũ trụ thì đã sao? Lỗi không phải tại chúng ta. Nếu tên kia không đặt nguyền rủa, mọi người đều có thể hòa hòa an an sống.” Tạc Xỉ Tiên Đế lên tiếng. Những người khác im lặng đồng ý, mạng sống của bọn họ quan trọng hơn tỷ tỷ sinh linh.

Kế hoạch tiêu diệt tất cả sinh linh bên ngoài được thông qua. Từng đoàn chiến thuyền rời Tiên Giới tiến vào vũ trụ vô tận với chỉ một nhiệm vụ duy nhất: tiêu diệt tất cả sự sống!

Ngay cả Tiên Đế cũng đích thân xuất mã, vũ trụ gặp đại nạn chưa từng có. Trong Lục Bảo Mộng Giới, các đám mây giấc mơ liên tiếp bị dập tắt thành từng mảng tối lớn, lan rộng như một loại d·ịch b·ệnh. Mạc Thiên Cửu và Mộng Ma đều dừng tay, đám mây bị dập tắt thường do đối tượng không mơ nữa nhưng đồng loạt thế này thì chỉ có thể là…

“Lũ khốn!” Cả hai người cùng mắng.

Bình Luận

0 Thảo luận