Cài đặt tùy chỉnh
Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới
Chương 666: Chương cảm nghĩ.
Ngày cập nhật : 2024-11-12 23:02:02Chương cảm nghĩ.
Trước hết xin cảm ơn mọi người đã đọc truyện, với tác bộ truyện này chưa được như kỳ vọng, thua bộ đầu tiên về nhiều mặt, đôi lúc muốn bỏ ngang nhưng vì lời hứa hoàn thành nên tác cố gắng hết sức. Xin lỗi vì để mọi người chịu đựng một bộ truyện thiếu sót suốt nhiều tháng trời. Xin lỗi!
Ngoại truyện.
Trên con phố đêm tấp nập, một người thanh niên đi dạo thong dong, khuôn mặt thanh tú, nét mặt ung dung siêu thoát, người xung quanh đối với hắn như vô hình. Hắn đi vào quán ăn bên đường, tiến lên lầu trên, tới bàn đã có hai người ngồi sẵn chắp tay cúi đầu chào:
“Tổ tông…” ngập ngừng một thoáng, sau đó gọi: “Thượng Đế!”
“Ngồi đi!” Thượng Đế ra hiệu. Mạc Thiên Cửu khép nép ngồi xuống vì đối diện với hắn là Tôn Kỳ và Thượng Đế, những tồn tại chí cao.
“Đa tạ Thượng Đế giúp đỡ.” Mạc Thiên Cửu lên tiếng. Bây giờ hắn đã ngộ ra Trật Tự đánh với hắn một trận là giúp hắn thanh tẩy ma khí, mà Trật Tự do Thượng Đế sắp đặt. Tất nhiên Trật Tự ra tay thật nếu hắn thua vậy thì chỉ có thể tự trách mình.
“Ta thấy ngươi thú vị, cho ngươi một cơ hội. Quan trọng là ngươi đã lừa qua được Quang Minh.” Thượng Đế nói.
Mạc Thiên Cửu gãi đầu cười. “Con là Nhận Thức. Dù Quang Minh xóa tất cả nhận thức về con nhưng không phải còn chính con nhận thức về mình sao.”
“Còn ngươi làm sao lừa qua được Quang Minh, ta thấy ngươi bạo nổ cũng rất thật, còn nước mắt giàn giụa đưa tiễn Hỏa Hỏa nữa.” Thượng Đế nhìn Tôn Kỳ hỏi.
Tôn Kỳ nhấp ngụm trà cười đáp: “Con là Ý Niệm, nhất niệm tự sinh. Còn ngài không phải đã bị hắn nuốt rồi sao?”
“Vũ trụ này là ta, vũ trụ này chưa hủy ta chưa c·hết, cho dù vũ trụ này bị hủy, ta vẫn không c·hết.” Thượng Đế đơn giản nói, ai hiểu sao thì hiểu.
Nghe vậy, Mạc Thiên Cửu chợt ánh mắt lóe sáng hiểu ra, nói: “Hai ngài đã lừa Quang Minh nuốt vũ trụ của mình.”
“Vũ trụ hay đại đạo có hay không cũng được.” Tôn Kỳ nhàn nhạt đáp, liếc qua nhìn Thượng Đế: “Nói đến lừa gạt sao bằng Thượng Đế, lừa Quang Minh mở rộng vũ trụ. Ta tính toán từ thời thượng cổ, Thượng Đế đã sắp đặt ngay từ khi chưa bắt đầu.”
“Ha ha…” Thượng Đế cười lớn. “Vốn dĩ đã muốn để cho hắn ngồi, phái hắn đi giúp con người là để hắn biết khiêm nhường, thuần hóa tính kiêu ngạo. Hắn lại cứ không muốn! hây da. Chạy một vòng tròn cuối cùng quay lại điểm xuất phát mà còn hứng khởi vui sướng.”
Quang Minh tính toán trăm ngàn vạn năm từng bước không lọt nhưng thật ra đều nằm trong công trình vĩ đại của Thượng Đế, cho dù có hay không Nhân Tổ, có hay không Mạc Thiên Cửu, kế hoạch vẫn sẽ kết thúc như vậy.
Tôn Kỳ tiếp lời: “Nếu Quang Minh đã thích vũ trụ như vậy, ta tặng vũ trụ mình cho hắn.”
“Ta thấy ngươi chỉ vì trốn tránh khai thiên. Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi mở vũ trụ đi, thú vị lắm.” Thượng Đế liếc nhìn Tôn Kỳ nhìn ra ý đồ thật của hắn.
“Nhưng bây giờ không còn đại đạo nữa, con không thể khai thiên.” Tôn Kỳ nhún vai nói với giọng vui mừng, quay nhìn Mạc Thiên Cửu nhắc nhở nhỏ: “Ngươi đừng nghe Thượng Đế dụ khai thiên, chán c·hết.”
“Không có đâu! khai thiên rất thú vị, ở Trái Đất của ngươi có trò nuôi trang trại kiến. Nuôi vũ trụ cũng giống như vậy, nhìn các sinh linh nhỏ bé qua qua lại lại, kiếm thức ăn, c·hiến t·ranh, múa hát… rất vui mắt. Đôi ngươi sẽ cho bọn chúng một chút thức ăn, nước, tài nguyên.” Thượng Đế kể một cách say mê, sau đó nhìn hắn với đôi mắt tỏa sáng. “Ngươi mở vũ trụ đi.”
“Xin lỗi Thượng Đế!” Mạc Thiên Cửu cười ái ngại. “Con b·ị đ·au cột sống không ngồi lâu được vậy nên hay là thôi đi.”
“Tuổi trẻ, đúng là không hiểu được thú vui tao nhã.” Thượng Đế hơi thất vọng nói.
Mạc Thiên Cửu nhìn hai người, ta tự nhận l·ừa đ·ảo chuyên nghiệp nhưng so với hai người chẳng khác nào tiểu vu gặp đại vu. Nói chuyện đơn giản nhưng chất chứa bên trong vô vàn bí mật, âm mưu, dương mưu, kế hoạch.
Hắn sợ Thượng Đế tiếp tục chủ đề này vội hỏi: “Ngài không sợ Quang Minh p·há h·oại sao?”
“Nó có thể p·há h·oại thế nào, cùng lắm là hủy diệt, ai siêu thoát thì siêu thoát, ai quy nhất thì quy nhất vẫn y kịch bản ban đầu của ta. Vả lại trên ngai vàng có trách nhiệm ý chí, ngồi lâu nó sẽ sinh ra trách nhiệm.”
Lúc này, một con sóng năng lượng vô hình quét khắp vũ trụ, chỉ có vài người nhận thức được, tất cả sinh vật bắt đầu sinh trưởng theo hướng ma hóa.
“Hắn bắt đầu sửa đổi vũ trụ.” Tôn Kỳ nói. Điều này có nghĩa Quang Minh không chọn phá hủy. Thượng Đế cười hắc hắc vừa lòng.
“Ngài không lo cho bọn Trật Tự sao?” Mạc Thiên Cửu hỏi.
“Đám nhóc đấy không có động lực thì không chịu phát triển. Thánh Hóa quá chần chừ chậm chạp, có chí muốn sáng tạo vũ trụ mới nhưng trăm ngàn năm qua tiến bộ còn thua rùa bò. Trật Tự lại quá khuôn khổ, nếu không phải bị phái đi t·ruy s·át Quang Minh, qua bao nhiêu năm vẫn sẽ y nguyên, nếu kêu nó đứng im nó cũng vui lòng đứng cả đời. Còn Truyền Tin…”
Đúng lúc này có hai ánh sao băng qua trời, bọn họ ngước nhìn cách vô vàn vật cản vẫn thấy được rõ ràng. Truyền Tin mếu máo đang cầu xin Thượng Đế giúp đỡ, Con Rắn đuổi theo vừa tức vừa bất lực nhưng bỏ thì tiếc.
“Ngài thật sự không định giúp Truyền Tin?” Tôn Kỳ nói.
“Truyền Tin quá lắm chuyện, vo ve bên tai suốt ngày làm ta đau cả đầu, các ngươi có biết đôi khi rợn tóc gáy cảm giác có ai đó đang nghe trộm, không phải ảo giác đâu chính là nó đó.” Thượng Đế nói với giọng bất lực. Ban đầu tạo ra Truyền Tin với sứ mệnh mang thông điệp của Thượng Đế đến các Thiên Thần sáng tạo vũ trụ theo ý ngài nhưng sau khi vũ trụ ổn định, hết việc, nàng ta bắt đầu đi hóng hớt nhiều chuyện.
Mạc Thiên Cửu và Tôn Kỳ gật đầu hiểu nỗi lòng của Thượng Đế. Ngài thuộc dạng chỉ muốn yên tĩnh ngắm nhìn các sinh linh hoạt động, Truyền Tin thì ngược lại, nhiều chuyện nếu hết chuyện thì sẽ báo mộng tạo drama hóng tiếp.
Các Thiên Thần dưới sự lãnh đạo của Trật Tự và Thánh Hóa đã mở ra tiểu vũ trụ, vì chỉ có tiểu vũ trụ mới thoát khỏi ánh mắt của Quang Minh, tránh đi t·ruy s·át. Bọn họ lang thang như chiếc lá giữa giông bão, nguy cơ từng giây từng phút.
“Hây! đừng nói chuyện bọn nhóc đó nữa, Hỏa Hỏa sao rồi?” Thượng Đế hỏi. Tôn Kỳ cầm ra bụi gai nhỏ đặt lên bàn, bên trong có ngọn lửa lập lòe. “Còn Tiểu Thạch thì đã ngủ say chờ người hữu duyên.”
“Nó sau khi tỉnh lại biết ngươi lừa nó, nó sẽ đốt c·hết ngươi.” Thượng Đế nói.
“Hơ hơ…” Tôn Kỳ cười lảng, quay sang Mạc Thiên Cửu đổi chủ đề: “Còn người thân ngươi thì sao?”
“Diêm, Phán và Khinh Tiên đang chạy, con sẽ tác động bọn họ liên minh với Trật Tự.”
“Ý ta là con bé Uyên Thành, sau khi trúng Tiên Nhân Ngũ Suy, đã chọn luân hồi tìm cách giải thoát. Nó đang tung tú cầu tuyển chồng kìa, ngươi không nhanh lên, nó sẽ thành vợ người ta!” Tôn Kỳ vừa nói vừa trêu. Mạc Thiên Cửu gãi đầu cười, mặt đỏ xấu hổ, trong đầu đã có ý nghĩ.
“Ngươi không định giải Tiên Nhân Ngũ Suy cho con bé sao?” Thượng Đế hỏi.
“Con sẽ làm chồng cô ấy trong mọi kiếp sống.” Mạc Thiên Cửu hùng hồn tuyên bố.
Tôn Kỳ bĩu môi. “Vậy còn San San, Thái Tư, Yên Mộng… một đám người.”
“Hơ hơ… cái này.”
“Bởi vậy độc thân mới là tốt nhất.”
“Vậy Dạ Tuyết thì sao?” Thượng Đế hỏi.
“Đang trồng cây.” Tôn Kỳ đáp.
Thấy Nhân Tổ có vẻ trầm mặc khi nhắc đến Dạ Tuyết, Mạc Thiên Cửu cười đổi chủ đề. “Vậy Thượng Đế ngài định làm gì tiếp theo?”
“Ha ha… tất nhiên là phải vui chơi rồi.” Thượng Đế đứng dậy vươn vai, lấy ra một cuộn giấy khi thả ra thì nó kéo dài trăm mét vẫn chưa hết. “Trong lúc chờ Quang Minh, ta đã viết ra mấy việc muốn làm.”
Tôn Kỳ và Mạc Thiên Cửu liếc qua thấy rùng mình: Chủ tịch giả nghèo đi thử lòng và cái kết, mở công ty đa cấp Thiên Đường tuyển nhân viên thành đạo mở vũ trụ, chế tạo hệ thống Sáng Tạo Giả, làm động thiên phúc địa, Tiên Đế di tích… Thế giới sắp loạn rồi.
“A, nàng tung tú cầu rồi, con xin phép đi trước.” Mạc Thiên Cửu đứng dậy chắp tay chào.
“Ta cũng đi đây!” Thượng Đế biến mất. Chỉ còn lại mình Tôn Kỳ nhấp ngụm trà nhạt, nhìn ra cửa sổ dòng người tấp nập.
Trước hết xin cảm ơn mọi người đã đọc truyện, với tác bộ truyện này chưa được như kỳ vọng, thua bộ đầu tiên về nhiều mặt, đôi lúc muốn bỏ ngang nhưng vì lời hứa hoàn thành nên tác cố gắng hết sức. Xin lỗi vì để mọi người chịu đựng một bộ truyện thiếu sót suốt nhiều tháng trời. Xin lỗi!
Ngoại truyện.
Trên con phố đêm tấp nập, một người thanh niên đi dạo thong dong, khuôn mặt thanh tú, nét mặt ung dung siêu thoát, người xung quanh đối với hắn như vô hình. Hắn đi vào quán ăn bên đường, tiến lên lầu trên, tới bàn đã có hai người ngồi sẵn chắp tay cúi đầu chào:
“Tổ tông…” ngập ngừng một thoáng, sau đó gọi: “Thượng Đế!”
“Ngồi đi!” Thượng Đế ra hiệu. Mạc Thiên Cửu khép nép ngồi xuống vì đối diện với hắn là Tôn Kỳ và Thượng Đế, những tồn tại chí cao.
“Đa tạ Thượng Đế giúp đỡ.” Mạc Thiên Cửu lên tiếng. Bây giờ hắn đã ngộ ra Trật Tự đánh với hắn một trận là giúp hắn thanh tẩy ma khí, mà Trật Tự do Thượng Đế sắp đặt. Tất nhiên Trật Tự ra tay thật nếu hắn thua vậy thì chỉ có thể tự trách mình.
“Ta thấy ngươi thú vị, cho ngươi một cơ hội. Quan trọng là ngươi đã lừa qua được Quang Minh.” Thượng Đế nói.
Mạc Thiên Cửu gãi đầu cười. “Con là Nhận Thức. Dù Quang Minh xóa tất cả nhận thức về con nhưng không phải còn chính con nhận thức về mình sao.”
“Còn ngươi làm sao lừa qua được Quang Minh, ta thấy ngươi bạo nổ cũng rất thật, còn nước mắt giàn giụa đưa tiễn Hỏa Hỏa nữa.” Thượng Đế nhìn Tôn Kỳ hỏi.
Tôn Kỳ nhấp ngụm trà cười đáp: “Con là Ý Niệm, nhất niệm tự sinh. Còn ngài không phải đã bị hắn nuốt rồi sao?”
“Vũ trụ này là ta, vũ trụ này chưa hủy ta chưa c·hết, cho dù vũ trụ này bị hủy, ta vẫn không c·hết.” Thượng Đế đơn giản nói, ai hiểu sao thì hiểu.
Nghe vậy, Mạc Thiên Cửu chợt ánh mắt lóe sáng hiểu ra, nói: “Hai ngài đã lừa Quang Minh nuốt vũ trụ của mình.”
“Vũ trụ hay đại đạo có hay không cũng được.” Tôn Kỳ nhàn nhạt đáp, liếc qua nhìn Thượng Đế: “Nói đến lừa gạt sao bằng Thượng Đế, lừa Quang Minh mở rộng vũ trụ. Ta tính toán từ thời thượng cổ, Thượng Đế đã sắp đặt ngay từ khi chưa bắt đầu.”
“Ha ha…” Thượng Đế cười lớn. “Vốn dĩ đã muốn để cho hắn ngồi, phái hắn đi giúp con người là để hắn biết khiêm nhường, thuần hóa tính kiêu ngạo. Hắn lại cứ không muốn! hây da. Chạy một vòng tròn cuối cùng quay lại điểm xuất phát mà còn hứng khởi vui sướng.”
Quang Minh tính toán trăm ngàn vạn năm từng bước không lọt nhưng thật ra đều nằm trong công trình vĩ đại của Thượng Đế, cho dù có hay không Nhân Tổ, có hay không Mạc Thiên Cửu, kế hoạch vẫn sẽ kết thúc như vậy.
Tôn Kỳ tiếp lời: “Nếu Quang Minh đã thích vũ trụ như vậy, ta tặng vũ trụ mình cho hắn.”
“Ta thấy ngươi chỉ vì trốn tránh khai thiên. Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi mở vũ trụ đi, thú vị lắm.” Thượng Đế liếc nhìn Tôn Kỳ nhìn ra ý đồ thật của hắn.
“Nhưng bây giờ không còn đại đạo nữa, con không thể khai thiên.” Tôn Kỳ nhún vai nói với giọng vui mừng, quay nhìn Mạc Thiên Cửu nhắc nhở nhỏ: “Ngươi đừng nghe Thượng Đế dụ khai thiên, chán c·hết.”
“Không có đâu! khai thiên rất thú vị, ở Trái Đất của ngươi có trò nuôi trang trại kiến. Nuôi vũ trụ cũng giống như vậy, nhìn các sinh linh nhỏ bé qua qua lại lại, kiếm thức ăn, c·hiến t·ranh, múa hát… rất vui mắt. Đôi ngươi sẽ cho bọn chúng một chút thức ăn, nước, tài nguyên.” Thượng Đế kể một cách say mê, sau đó nhìn hắn với đôi mắt tỏa sáng. “Ngươi mở vũ trụ đi.”
“Xin lỗi Thượng Đế!” Mạc Thiên Cửu cười ái ngại. “Con b·ị đ·au cột sống không ngồi lâu được vậy nên hay là thôi đi.”
“Tuổi trẻ, đúng là không hiểu được thú vui tao nhã.” Thượng Đế hơi thất vọng nói.
Mạc Thiên Cửu nhìn hai người, ta tự nhận l·ừa đ·ảo chuyên nghiệp nhưng so với hai người chẳng khác nào tiểu vu gặp đại vu. Nói chuyện đơn giản nhưng chất chứa bên trong vô vàn bí mật, âm mưu, dương mưu, kế hoạch.
Hắn sợ Thượng Đế tiếp tục chủ đề này vội hỏi: “Ngài không sợ Quang Minh p·há h·oại sao?”
“Nó có thể p·há h·oại thế nào, cùng lắm là hủy diệt, ai siêu thoát thì siêu thoát, ai quy nhất thì quy nhất vẫn y kịch bản ban đầu của ta. Vả lại trên ngai vàng có trách nhiệm ý chí, ngồi lâu nó sẽ sinh ra trách nhiệm.”
Lúc này, một con sóng năng lượng vô hình quét khắp vũ trụ, chỉ có vài người nhận thức được, tất cả sinh vật bắt đầu sinh trưởng theo hướng ma hóa.
“Hắn bắt đầu sửa đổi vũ trụ.” Tôn Kỳ nói. Điều này có nghĩa Quang Minh không chọn phá hủy. Thượng Đế cười hắc hắc vừa lòng.
“Ngài không lo cho bọn Trật Tự sao?” Mạc Thiên Cửu hỏi.
“Đám nhóc đấy không có động lực thì không chịu phát triển. Thánh Hóa quá chần chừ chậm chạp, có chí muốn sáng tạo vũ trụ mới nhưng trăm ngàn năm qua tiến bộ còn thua rùa bò. Trật Tự lại quá khuôn khổ, nếu không phải bị phái đi t·ruy s·át Quang Minh, qua bao nhiêu năm vẫn sẽ y nguyên, nếu kêu nó đứng im nó cũng vui lòng đứng cả đời. Còn Truyền Tin…”
Đúng lúc này có hai ánh sao băng qua trời, bọn họ ngước nhìn cách vô vàn vật cản vẫn thấy được rõ ràng. Truyền Tin mếu máo đang cầu xin Thượng Đế giúp đỡ, Con Rắn đuổi theo vừa tức vừa bất lực nhưng bỏ thì tiếc.
“Ngài thật sự không định giúp Truyền Tin?” Tôn Kỳ nói.
“Truyền Tin quá lắm chuyện, vo ve bên tai suốt ngày làm ta đau cả đầu, các ngươi có biết đôi khi rợn tóc gáy cảm giác có ai đó đang nghe trộm, không phải ảo giác đâu chính là nó đó.” Thượng Đế nói với giọng bất lực. Ban đầu tạo ra Truyền Tin với sứ mệnh mang thông điệp của Thượng Đế đến các Thiên Thần sáng tạo vũ trụ theo ý ngài nhưng sau khi vũ trụ ổn định, hết việc, nàng ta bắt đầu đi hóng hớt nhiều chuyện.
Mạc Thiên Cửu và Tôn Kỳ gật đầu hiểu nỗi lòng của Thượng Đế. Ngài thuộc dạng chỉ muốn yên tĩnh ngắm nhìn các sinh linh hoạt động, Truyền Tin thì ngược lại, nhiều chuyện nếu hết chuyện thì sẽ báo mộng tạo drama hóng tiếp.
Các Thiên Thần dưới sự lãnh đạo của Trật Tự và Thánh Hóa đã mở ra tiểu vũ trụ, vì chỉ có tiểu vũ trụ mới thoát khỏi ánh mắt của Quang Minh, tránh đi t·ruy s·át. Bọn họ lang thang như chiếc lá giữa giông bão, nguy cơ từng giây từng phút.
“Hây! đừng nói chuyện bọn nhóc đó nữa, Hỏa Hỏa sao rồi?” Thượng Đế hỏi. Tôn Kỳ cầm ra bụi gai nhỏ đặt lên bàn, bên trong có ngọn lửa lập lòe. “Còn Tiểu Thạch thì đã ngủ say chờ người hữu duyên.”
“Nó sau khi tỉnh lại biết ngươi lừa nó, nó sẽ đốt c·hết ngươi.” Thượng Đế nói.
“Hơ hơ…” Tôn Kỳ cười lảng, quay sang Mạc Thiên Cửu đổi chủ đề: “Còn người thân ngươi thì sao?”
“Diêm, Phán và Khinh Tiên đang chạy, con sẽ tác động bọn họ liên minh với Trật Tự.”
“Ý ta là con bé Uyên Thành, sau khi trúng Tiên Nhân Ngũ Suy, đã chọn luân hồi tìm cách giải thoát. Nó đang tung tú cầu tuyển chồng kìa, ngươi không nhanh lên, nó sẽ thành vợ người ta!” Tôn Kỳ vừa nói vừa trêu. Mạc Thiên Cửu gãi đầu cười, mặt đỏ xấu hổ, trong đầu đã có ý nghĩ.
“Ngươi không định giải Tiên Nhân Ngũ Suy cho con bé sao?” Thượng Đế hỏi.
“Con sẽ làm chồng cô ấy trong mọi kiếp sống.” Mạc Thiên Cửu hùng hồn tuyên bố.
Tôn Kỳ bĩu môi. “Vậy còn San San, Thái Tư, Yên Mộng… một đám người.”
“Hơ hơ… cái này.”
“Bởi vậy độc thân mới là tốt nhất.”
“Vậy Dạ Tuyết thì sao?” Thượng Đế hỏi.
“Đang trồng cây.” Tôn Kỳ đáp.
Thấy Nhân Tổ có vẻ trầm mặc khi nhắc đến Dạ Tuyết, Mạc Thiên Cửu cười đổi chủ đề. “Vậy Thượng Đế ngài định làm gì tiếp theo?”
“Ha ha… tất nhiên là phải vui chơi rồi.” Thượng Đế đứng dậy vươn vai, lấy ra một cuộn giấy khi thả ra thì nó kéo dài trăm mét vẫn chưa hết. “Trong lúc chờ Quang Minh, ta đã viết ra mấy việc muốn làm.”
Tôn Kỳ và Mạc Thiên Cửu liếc qua thấy rùng mình: Chủ tịch giả nghèo đi thử lòng và cái kết, mở công ty đa cấp Thiên Đường tuyển nhân viên thành đạo mở vũ trụ, chế tạo hệ thống Sáng Tạo Giả, làm động thiên phúc địa, Tiên Đế di tích… Thế giới sắp loạn rồi.
“A, nàng tung tú cầu rồi, con xin phép đi trước.” Mạc Thiên Cửu đứng dậy chắp tay chào.
“Ta cũng đi đây!” Thượng Đế biến mất. Chỉ còn lại mình Tôn Kỳ nhấp ngụm trà nhạt, nhìn ra cửa sổ dòng người tấp nập.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận