Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Là Chưởng Giáo Ẩn Thế Tông Môn

Chương 128: Chương 128: Nghiệt duyên

Ngày cập nhật : 2024-11-12 22:11:20
Chương 128: Nghiệt duyên

Nguyên Long Sơn.

Trên lôi đài tỷ thí còn đang tiếp tục, không có gì bất ngờ xảy ra thì đến phiên Lâm Hiên.

Ngoại trừ Triệu Hoằng là người chăm sóc đặc biệt ra, những đồ đệ khác của Tiên Đạo Môn, Thiết Hàn Lỗi đều dựa theo trình tự sắp xếp, cho chăm sóc nhất định.

Lâm Hiên đứng trên lôi đài, đối chiến với hắn cũng là hai người gầy còm, một thiếu niên Trúc Cơ tiền kỳ và một người trung niên Trúc Cơ trung kỳ.

Hai người này là phụ tử, chính là cái gọi là ra trận phụ tử binh.

Lâm Hiên ôm rìu vẻ mặt vui cười nhìn hai người bọn họ, rìu trong tay chỉ vào bọn họ.

Đây sẽ là một trận ác chiến!

Trên linh chu của Tiên Đạo Môn, những đệ tử khác đều đứng trên boong thuyền, chú ý tình huống của Lâm Hiên.

Trong khoang thuyền, Giang Bắc Thần ngồi xếp bằng, Cát trưởng lão nâng ấm trà lên, rót nước trà cho hắn ta.

"Đều là nghiệt duyên." Cát trưởng lão phiền muộn nói.

Giang Bắc Thần gật nhẹ đầu, uống một ngụm nước trà, "Ngươi tiếp tục."

"Năm trăm năm trước, ta đang tráng niên, cũng chỉ khoảng bốn trăm tuổi."

"Phốc..." Giang Bắc Thần bất ngờ không kịp đề phòng, phun ra một ngụm nước trà.

Hơn bốn trăm tuổi còn đang tráng niên, ngươi thành niên rất dài!

"Chưởng môn, ngươi sao vậy?"

"Không sao không sao, ngươi tiếp tục!"

Giang Bắc Thần lau nước trà trên khóe miệng, ra hiệu Cát trưởng lão tiếp tục.

"Năm đó, ta rời Bạch Lộc thư viện xông xáo giang hồ, lúc ấy lòng mang thiên hạ, khí thôn sơn hà..."

...



Trọn vẹn hơn nửa canh giờ, Cát trưởng lão mới giảng đến trọng điểm, nói chuyện nho nhã, chẳng qua Giang Bắc Thần ngược lại nghe hiểu.

Năm đó Cát Văn Phú ra ngoài du lịch, bởi vì là văn nhân đại nho cho nên nội tình văn hóa rất cao, lại bởi vì lúc ấy lớn lên khá anh tuấn cho nên rất được nữ tử yêu thích.

Lúc ấy nữ tử đặt cho hắn một ngoại hiệu là Phú Tâm Lang, chủ yếu là Cát Văn Phú đi tới chỗ nào cũng sẽ thu hoạch một đợt hồng nhan.

Sau đó lại gặp gỡ Lý Tú Liên của Thất Tình cung, lúc đó Lý Tú Liên đang cạnh tranh vị trí cung chủ Thất Tình cung, nhưng vì đã ở cùng Cát Văn Phú, nên không cạnh tranh thành công.

Sau đó Lý Tú Liên từ bỏ Thất Tình cung, lựa chọn ở chung với Cát Văn Phú. Chẳng qua lúc ấy Cát Văn Phú vô vọng đột phá, đành phải về thư viện Bạch Lộc tìm cơ hội đột phá.

Mà Lý Tú Liên vốn muốn cùng Cát Văn Phú về Bạch Lộc thư viện, nhưng bị cự tuyệt.

Lần bế quan này của Cát Văn Phú chính là năm trăm năm, năm trăm năm cũng không rời núi.

Bên ngoài có lời đồn tuyệt thế đại nho Cát Văn Phú tọa hóa, Lý Tú Liên cũng đã từ bỏ ý định trở về Thất Tình cung, đi làm đại trưởng lão, không để ý tới việc bên ngoài, một lòng tu luyện.

Nói trắng ra là tình cảm máu chó.

"Đây là chuyện của ngươi, ta không tham gia." Giang Bắc Thần lạnh nhạt nói.

"Nhưng ngươi là Truyền Pháp trưởng lão của Tiên Đạo Môn ta, ngươi phải nhớ kỹ điểm này."

Giang Bắc Thần nhắc nhở một câu, đặt chén trà xuống rồi đi ra ngoài.

Cát trưởng lão ngồi trong khoang thuyền, tâm tình ngũ vị tạp trần, lão ta thiếu nợ quá nhiều phong lưu, trả cũng trả không rõ. Đại trưởng lão Thất Tình cung là người đầu tiên, nhưng không phải người cuối cùng.

Giang Bắc Thần đứng trên boong thuyền, nhìn Lâm Hiên b·ị t·hương nặng trên người.

"Sao ngươi lại b·ị t·hương nặng như vậy?"

"Sư tôn, người đánh nhau với Lâm Hiên sư đệ là một phụ tử. Lâm Hiên sư đệ lấy một địch hai, cho nên b·ị t·hương nhẹ, nhưng sư đệ vẫn chiến thắng." Trần Hắc Thán giải thích.

Giang Bắc Thần nghe vậy, gật đầu nhẹ, luận bàn khó tránh khỏi sẽ b·ị t·hương, điều này cũng bình thường.

Chỉ là thịnh hội Thiên Nguyên này hình như không phân sinh tử, nói cách khác đ·ánh c·hết đối phương cũng có thể.

"Lúc đối chiến các ngươi nhất định phải chú ý, nếu không thể địch lại, có thể đầu hàng! Không cần mất mặt gì, sống mới là quan trọng nhất!" Giang Bắc Thần dặn dò.



Hắn đến thế giới này ba năm, lúc đào quặng đen cho tông môn cửu phẩm, trông thấy có tu sĩ vì mặt mũi cùng tôn nghiêm mà bị đ·ánh c·hết tươi.

Ở trước mặt không có thực lực, cái gọi là mặt mũi cùng tôn nghiêm, căn bản không tính là cái gì.

Giang Bắc Thần không muốn đồ đệ của mình, vì mặt mũi không cần thiết mà m·ất m·ạng, sống mới là quan trọng nhất.

Mặt mũi mất có thể tìm trở về, c·hết thì c·hết.

"Rõ!" Chúng đệ tử đáp.

"Nhớ kỹ, người sống đến cuối cùng mới là người thắng chân chính!" Giang Bắc Thần nhắc nhở mọi người một câu.

Tám người Trần Hắc Thán bọn họ cũng không phải người ngu, đương nhiên hiểu.

Nhất là Hứa Mộng Nguyên, mặc dù hắn là nhi tử của giáo chủ Ma Nguyên giáo, nhưng hắn biết chỉ có chính mình đủ cường đại, mới có thể khiến người khác cúi đầu.

Thực lực của hắn còn thấp, phải cúi đầu trước người khác.

Giang Bắc Thần nhìn thoáng qua tình huống trên lôi đài, hiện tại đã so tài hơn phân nửa, mà đồ đệ của mình cũng chỉ có Vũ Huyền Nguyệt còn chưa ra sân, những đệ tử khác đều đã so xong, hơn nữa còn chiến thắng.

...

Bên Thất Tình cung.

Đại trưởng lão Lý Tú Liên trở lại linh thuyền sau đó trở về khoang thuyền, vẫn chưa đi ra, không ai biết nàng ở trong khoang thuyền làm gì, cũng không ai dám quấy rầy.

"Sư tỷ, đại trưởng lão làm sao vậy?"

"Ngươi hỏi ta ta hỏi ai đây? Hiện tại ngươi nên suy nghĩ thật kỹ xem có phải Đại trưởng lão và người của Tiên Đạo Môn có ân oán gì không."

Tô Mi và Lục La ngồi trong khoang thuyền trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn về phía Tiên Đạo Môn bên kia.

"Thu dọn một chút, chuẩn bị quay về Thất Tình cung." Giọng nói của đại trưởng lão vọng ra từ trong khoang thuyền.

"A, nhanh như vậy đã phải trở về rồi!"

"Sư tỷ, làm sao bây giờ, lần này trở về, không biết phải đợi tới khi nào mới có thể đi ra."



...

Mấy đệ tử Thất Tình cung đều không muốn đi, Thất Tình cung có quy định, đệ tử không được ra ngoài đi lại một mình, chỉ có tập thể ra ngoài hành động.

Lần này trở về, lần sau các nàng lại đi ra, không biết chừng sẽ là lúc nào.

"Không được, vì hạnh phúc tương lai, cho dù kháng mệnh đá ra khỏi Thất Tình cung ta cũng nhận!" Giọng điệu Lục La trầm trọng, khi nói chuyện ngẩng đầu nhìn linh chu của Tiên Đạo môn.

...

Bên Tiên Đạo Môn, đến Võ Huyền Nguyệt tỷ thí.

Vũ Huyền Nguyệt chắp tay bái biệt Giang Bắc Thần, mũi chân điểm một cái, nhảy ra khỏi linh thuyền của Tiên Đạo Môn, nhảy về phía lôi đài.

Vũ Huyền Nguyệt có khí chất kinh người, thu hút vô số người theo đuổi, lại thêm thực lực lại cao, có thể nói là nữ thần trong lòng vô số người.

Trên lôi đài, đối chiến với nàng là hai nữ tử, một thân anh khí, cũng không phải người thường.

Võ Huyền Nguyệt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đôi mắt đẹp nhíu lại, nàng đều biết hai người này.

Đều là hộ vệ của nàng.

Sao các nàng lại tới đây, chẳng lẽ là do Kinh Vũ sắp xếp? Võ Huyền Nguyệt cúi đầu trầm tư.

Hai hộ vệ của nàng đều là Trúc Cơ trung kỳ, cũng tương đối trung thành với nàng, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại tới tham gia Thiên Nguyên thịnh hội.

Võ Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai bên, thấy Đại Chu linh chu ngang hàng với Đại Đường.

Không biết là ai dẫn đội.

Hai hộ vệ của nàng lấy một thanh trường kiếm ra, chuẩn bị động thủ. Vũ Huyền Nguyệt vốn định lấy trường kiếm ra, nhưng nghĩ tới cảnh mình lấy kiếm ra các nàng đã nhận ra thân phận của mình, bất đắc dĩ đành lấy một thanh mộc côn ra.

Tiên Đạo Môn cái khác không nhiều, nhưng mộc côn thì đủ.

"Tiên Đạo Môn này thật thú vị, đệ tử lại lấy gậy gỗ làm v·ũ k·hí."

"Đúng vậy, mấu chốt là bọn họ lấy gậy gỗ làm v·ũ k·hí, thực lực còn rất mạnh."

"Có trò hay để xem, hi vọng hai nữ tử kia có thể tháo mạng che mặt của đệ tử Tiên Đạo Môn xuống, để chúng ta thấy dung nhan của nhau."

...

Dưới lôi đài không ít nam tu sĩ ôm cánh tay, trêu ghẹo tình huống trên lôi đài.

Bình Luận

0 Thảo luận