Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ta Là Chưởng Giáo Ẩn Thế Tông Môn

Chương 121: Chương 121: Báo cáo có người đánh giả thi đấu

Ngày cập nhật : 2024-11-12 22:11:20
Chương 121: Báo cáo có người đánh giả thi đấu

Hứa Mộng Nguyên cảm thấy tam quan của mình bị lật đổ, những người này đều là Thiên cấp Trúc Cơ, còn có một người là Vô Thượng Trúc Cơ trong truyền thuyết.

Vô Thượng Trúc Cơ, hắn đã từng nghe nói tới, chẳng qua chưa từng gặp.

Nhưng bây giờ gặp được, hơn nữa đang ở trước mắt mình, thậm chí chỉ cần mình nguyện ý, hắn có thể trở thành sư huynh của mình.

Tông môn như vậy, tiềm lực vô hạn.

Huống chi còn có một sư tôn tu vi thâm bất khả trắc hộ giá hộ tống, tương lai trưởng thành hẳn là tồn tại đỉnh phong!

"Đại trưởng lão, ngươi cảm thấy thế nào?" Hứa Mộng Nguyên truyền âm cho đại trưởng lão phía sau.

Đại trưởng lão bị tư chất thiên phú của bọn họ làm cho kinh hãi, thật lâu không cách nào lấy lại tinh thần.

Tông môn như vậy, nếu đợi thêm một thời gian nữa mà lớn lên ắt hẳn phải là tồn tại hơn hẳn Thiên Đạo Minh. Chẳng trách thực lực tổng hợp của bọn họ không cao, mới bắt đầu hơn hai tháng, có thể cao đến đâu?

"Đại trưởng lão, đại trưởng lão!" Hứa Mộng Nguyên truyền âm gọi, lúc này đại trưởng lão mới lấy lại tinh thần.

"Thiếu chủ, thực lực của Tiên Đạo môn này thâm bất khả trắc, hơn nữa tiền đồ vô lượng!" Đại trưởng lão đáp lời.

Hứa Mộng Nguyên cũng hiểu được điểm này, hắn càng thêm động tâm.

Tiên Đạo Môn này mới thành lập không lâu, nếu mình gia nhập trở thành đồ đệ của chưởng môn, vậy mình có thể ôm đùi Tiên Đạo Môn, rất có ích cho Ma Nguyên Tông.

Hơn nữa tạo quan hệ tốt với những người trước mắt này, cũng có thể để bọn họ giúp mình.

"Đại trưởng lão, ta muốn gia nhập Tiên Đạo môn." Hứa Mộng Nguyên truyền âm cho Đại trưởng lão.

Lần này đại trưởng lão cũng không khuyên can mà cúi đầu không lên tiếng.

"Thiếu chủ, chuyện này rất lớn, ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng."

Hứa Mộng Nguyên không nói gì, hắn còn có thời gian mấy ngày cân nhắc, dù sao ở trước khi Thiên Nguyên thịnh hội kết thúc, Tiên Đạo môn đều sẽ ở nơi này.

"Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ." Hứa Mộng Nguyên thản nhiên nói.



...

Một ngày nói nhanh không nhanh nói chậm không chậm, rất nhanh đã qua.

Đến ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng của đấu loại, hôm nay chỉ có hai trận tỷ thí, Triệu Hoằng là ở trận cuối cùng.

Trận đầu so xong, không có gì đáng chú ý.

Khi trận thứ hai sắp bắt đầu, Triệu Hoằng nhảy từ linh chu xuống, bay lên lôi đài.

Giang Bắc Thần cũng đã tỉnh ngủ, đi lên boong tàu, nhìn lôi đài bên phía Triệu Hoằng.

Chỉ thấy trên lôi đài của Triệu Hoằng chỉ có hai người, cộng thêm ba người hắn.

"Không đúng, lôi đài cuối cùng sao chỉ có ba người?" Có người đưa ra nghi vấn.

"Nhân số chỉ có nhiêu như vậy, đã sắp xếp xong rồi." Binh sĩ mở miệng nói.

Giang Bắc Thần híp mắt lại, hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Khó trách Triệu Hoằng được sắp xếp ở trận cuối cùng, thì ra trận cuối cùng chỉ có ba người, Thiết tướng quân vì Triệu Hoằng, cũng rất nhọc lòng.

"Vậy không được, cho dù không có người cũng phải gom đủ mười người!" Có tu sĩ tức giận mở miệng nói.

Hắn bị người vây công lôi đài, nếu một chọi một hắn sẽ không thua, bởi vậy trong lòng không phục.

"Mấy người các ngươi lên đi." Một vị thống lĩnh sắp xếp bảy binh sĩ lên lôi đài.

Bọn họ đều biết Triệu Hoằng là thái tử, sắp xếp binh sĩ đi lên một là bảo vệ Triệu Hoằng, hai là ngăn chặn miệng mọi người.

"Vậy thì thú vị rồi." Giang Bắc Thần cười nhạt nói.

Tu sĩ kia thấy trên lôi đài có mười người, nói không nên lời, hắn vốn còn muốn tìm cơ hội để mình đi lên, kết quả người ta căn bản không để ý tới hắn.

Tình nguyện để binh sĩ lên, cũng không muốn quan tâm đến hắn.



Theo tiếng chiêng đồng gõ vang, tỷ thí kết thúc.

Bảy binh sĩ trợ trận, đối phó hai tu sĩ khác, bảy binh sĩ này đều không phải binh sĩ bình thường, mà là Thiên phu trưởng có tu vi.

Bảy người bọn họ đều tới bảo vệ Triệu Hoằng, tránh cho Triệu Hoằng ra sân.

Bảy người đối phó hai người, hơn nữa còn là binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hai tu sĩ kia cũng chỉ là Trúc Cơ tiền kỳ, gần như không có gì ngoài ý muốn, bị bảy binh sĩ đánh xuống lôi đài.

Triệu Hoằng đưa lưng về phía bọn họ, ôm gậy gỗ trong tay.

Chờ sau khi bọn họ kết thúc, Triệu Hoằng lấy gậy gỗ ra, xoay người quét ngang ra ngoài, bảy Thiên Phu nhìn nhau, nhao nhao bay ra ngoài.

"ĐM, đây cũng quá giả đi!" Giang Bắc Thần trực tiếp kêu lên.

Triệu Hoằng còn chưa phát lực, một côn hắn ta quét ngang kia, căn bản không có bao nhiêu thương tổn, cho dù là hắn ta cũng có thể gánh vác được, càng đừng nói tới bảy binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh kia.

"Có dám giả bộ một chút không, cái này không phải là nhường quá rõ ràng sao!" Tu sĩ trước đó kêu to, lúc này đứng bên cạnh lôi đài lớn tiếng ồn ào.

"Đây không phải nhường mà là đánh giả, đây là đánh giả!"

"Ta muốn tố cáo, có người đánh giả! Quá mẹ nó giả, đều không diễn!"

...

"Ồn ào cái gì mà ồn ào, có bản lĩnh thì các ngươi đi đi!" Có một tên Thiên phu trưởng duy trì trật tự quát lên.

Triệu Hoằng cũng có chút ngoài ý muốn, mình còn chưa nghiêm túc mà sao đã kết thúc rồi? Đây cũng quá giả tạo đi?

Khi hắn nhìn thoáng qua Thiết Hàn Lỗi trên đài cao, trong lòng hiểu rõ, lắc đầu, thu hồi côn gỗ đi xuống.

"Chưởng môn, đệ tử kia của ngươi có thân phận gì?" Hứa Mộng Nguyên tò mò hỏi.

Có thể khiến binh sĩ Đường triều diễn kịch, thân phận này tuyệt đối không đơn giản.

"A, ngươi cảm thấy ta sẽ tùy tiện nói ra thân phận đồ đệ của ta cho một người ngoài sao? Huống hồ, Tiên Đạo môn ta thu đồ đệ, xưa nay không nhìn ra lai lịch." Giang Bắc Thần cười nhạt nói.



Hứa Mộng Nguyên nghe vậy, không khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Xưa nay chưa từng thấy lai lịch sao? Xem ra chưởng môn Tiên Đạo Môn thu đồ đệ chỉ xem cơ duyên, nói như vậy, cho dù hắn biết thân phận của ta cũng sẽ không để ý.

Cũng đúng, không có thế lực nào có thể lọt vào mắt hắn, hắn cần gì phải để ý lai lịch của người khác?

Hứa Mộng Nguyên nhất niệm thông suốt, nhìn về phía đồ đệ khác, càng cảm thấy bọn họ bất phàm.

"Tiên Đạo Môn này rất có thể là tàng long ngọa hổ." Đại trưởng lão truyền âm cho Hứa Mộng Nguyên.

Hứa Mộng Nguyên gật đầu, điểm này hắn cũng đã nhìn ra.

Sau khi vòng đấu loại thứ nhất kết thúc, nghỉ ngơi một ngày mới mở ra vòng đấu loại thứ hai.

Vòng đào thải thứ nhất đã đào hơn hai vạn người, vòng thứ hai muốn đào thải bốn phần năm, chỉ còn lại hai ngàn người tiến vào vòng tiếp theo.

Tỷ thí sẽ chỉ càng ngày càng tàn khốc.

Giang Bắc Thần đứng trên boong tàu nhìn một lúc rồi trở lại trên boong tàu.

Hắn nhìn thấy nhiệm vụ tham gia Thiên Nguyên thịnh hội đã hoàn thành, đã đến lúc rút thưởng.

"Hệ thống, rút ra tiên đạo chi linh!" Giang Bắc Thần tâm niệm vừa động, la lên hệ thống.

"Đinh, tiên đạo chi linh đã bị rút ra!"

Giọng nói của hệ thống vang lên, ngay sau đó trong tay Giang Bắc Thần xuất hiện một thứ bao bọc linh lực.

Linh lực bao phủ, bên trong không thể nhìn rõ là thứ gì nhưng lại tản ra khí tức cường đại, luồng uy áp này nhanh chóng xuyên qua cửa phòng, tiết ra ngoài.

Đệ tử đang nói chuyện trên boong thuyền đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức cường đại, quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Khí tức tiếp tục khuếch tán, toàn bộ Nguyên Long sơn đều bị phóng xạ đến, tất cả mọi người nhìn về phía linh chu của Tiên Đạo môn, bọn họ cảm giác được, luồng khí tức cường đại này là từ Tiên Đạo môn truyền ra.

"Khủng bố như vậy! Khủng bố như vậy sao!" Đại trưởng lão kiêng kỵ thật sâu, luồng khí tức này khiến trong lòng hắn sinh ra thần phục.

Hắn cũng đã như vậy, chớ nói chi là người khác.

Giang Bắc Thần nhìn một hồi phát hiện mình không cách nào nhìn thấu Tiên Đạo chi linh, tiện tay thu vào trong trữ vật giới chỉ, chờ sau khi trở về lại Trúc Cơ cho Diệp Linh Khê.

Bình Luận

0 Thảo luận