Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 280: Chương 280: Thiên đạo hóa thân
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:58:32Chương 280: Thiên đạo hóa thân
Phượng bào đỏ thẫm, rực rỡ như lửa, kim tuyến thêu lên long phượng tường vân, nhật nguyệt xuy phong. Tóc cài huyền ngọc trâm, hoa thược dược bên trên huyền ngọc trâm lúc này đã nở rộ rực rỡ đồng thời thay đổi màu sắc, chính là một đóa thược dược đỏ rực tựa như máu, thu hút vô cùng đẹp đẽ.
Nửa mái tóc thả dài xuôi xuống sau lưng, mái tóc từ nâu thẫm dần dần nghiêng đến màu đỏ tươi, vô cùng nổi bật cũng dần dần kéo đến giống như đang phát sáng bừng bừng.
Làn da trắng bạch trơn bóng như sứ, hoàn toàn không giống như làn da người bình thường. Đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm như thâm uyên lại đối lập với làn da sứ trắng lộ ra vô cùng kỳ quái, để người đối diện ánh mắt liền rợn cả người.
Nhìn từ xa vô cùng xinh đẹp, nhìn ở gần cũng vô cùng kinh diễm, nhưng khi đối ánh mắt lại có một loại cảm giác kỳ quái đến để người bất giác sinh ra sợ hãi. Nhất là đôi mắt kia lạnh băng băng, không có chút tình cảm nào.
Vạn sự vạn vật đều giống như không lọt vào trong mắt của nàng, tất cả đều không mang theo tình cảm, hờ hững lạnh lẽo không bao giờ đi chú ý cái gì, không có tiêu điểm, tất cả đều bằng phẳng tĩnh lặng.
Môi son đỏ thẫm mang theo một loại kiều mị mê hoặc, khóe môi khẽ nhếch, cằm hơi nâng lên giống như xuyên thấy qua khoảng cách trăm dặm, đối mặt cùng với Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên hơi nhíu mày, đối mắt với đối phương để Lý Quân Thiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cái loại ánh mắt kia, loại khí thế kia để Lý Quân Thiên nhớ đến một dạng đám người.
Thiên quyến giả!
Kẻ được thiên địa ưu ái, được thiên địa chiếu cố, gắn bó với lực lượng bản nguyên của Thiên Địa, dâng hiến chân linh cho thiên địa, quấn quýt cùng lực lượng quy tắc, cùng thiên địa đại thế hòa thành một thể.
Hộ Thiên Thuẫn, Quang Minh Thánh Chủ, thậm chí là Thủy đều có thể gọi là Thiên Quyến Giả, đem chân linh đánh vào trong lực lượng bản nguyên. Tất nhiên Thủy không quá giống, nàng ta bản lĩnh càng lớn, luyện hóa lực lượng bản nguyên cho mình dùng, đứng ngang hàng với thiên địa chứ không phải bị áp chế ở bên dưới thiên đạo.
Nhưng mà người này cũng không giống, nữ nhân này...rất kỳ quái.
“Thiên đạo?”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, tiếng nói rất nhỏ để A Cửu ở bên cạnh cũng không nghe thấy, nhưng nữ nhân kia cách xa Lý Quân Thiên đến mấy chục dặm lại giống như có thể nghe thấy, khóe miệng hơi nhếch liền bước ra một bước.
Một bước vượt hoàn toàn có thể vượt qua vô tận khoảng cách, vượt qua vô tận không gian, đến trước mặt của Lý Quân Thiên.
Lạnh lùng, hời hợt giống như một tảng đá, giống như một ngọn cỏ, giống như một cái cây. Nàng có thể là vạn sự vạn vật, nàng nhìn Lý Quân Thiên đồng dạng giống như nhìn tảng đá ngọn cỏ.
Bình đẳng coi nhẹ tất cả.
“Ngươi là Thiên Đạo?”
Lý Quân Thiên nhắc lại một lần, tuy rằng là câu hỏi nhưng ngữ khí vô cùng chắc chắn, hiển nhiên đi đến trước mặt Lý Quân Thiên hắn liền xác định suy đoán của chính mình.
Không nghĩ đến Thiên Đạo lại có thể mượn đến thể xác phàm tục hiện ra trước mặt thế gian. Lý Quân Thiên từng đối mặt qua Thiên Đạo, sao lại không nhận ra khí tức của nó cơ chứ.
Chẳng qua Thiên Đạo của Thế Giới Cửu Châu này rất kỳ quái, giấu đến rất sâu để Lý Quân Thiên không nhìn thấy được. Bây giờ nó xuất hiện ở đây để Lý Quân Thiên nảy ra rất nhiều suy đoán, cũng ấn chứng suy nghĩ của mình.
Dù sao Thiên Đạo cũng dám tìm thể xác chạy ra ngoài rồi, việc nó sắp xếp tính toán Lý Quân Thiên đã có khả năng rất cao, có thể lên đến chín thành.
Chỉ là không biết Thiên Đạo có thể câu thông hay không. Thế giới này có một cái hạch tâm để khái quái, chính là “vạn vật có linh” vạn vật đều có thể hóa thành “linh”. Cho nên Thiên Đạo có “linh” sống dậy cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn, thậm chí nó có thể là “linh” đầu tiên của thế giới này, đám “linh” còn lại là chịu ảnh hưởng của Thiên Đạo mới sinh ra.
“Ngươi rất tinh mắt”.
Giọng nói của Thiên Đạo lạnh nhạt, rất nhạt, giống như một câu nói thông thường không có tình cảm trập trùng gì. Không đến mức lạnh băng băng như máy móc, nghe nhẹ nhàng giống như một thiếu nữ, chỉ là không có tình cảm cho nên mới có loại cảm giác lạnh nhạt mà thôi.
Lý Quân Thiên khẽ nhếch miệng cười, dùng lực lượng mộng ảo ngưng tụ ra một cái chén hoa đào, rượu ngọt rót vào bên trong, cành đào trơ trụi đột nhiên hiện ra hoa đào hồng phấn cùng lá xanh, giống như cành khô đâm chồi nở hoa.
Bàn tay khẽ đẩy một cái liền đem chén rượu khẽ trượt đến trước mặt Thiên Đạo, một giọt rượu cũng không sánh rơi ra ngoài. Vừa hành động, vừa nói.
“Không tính, ngươi không che giấu mà thôi”.
Thiên Đạo ngồi xuống, thong dong quý khí, rõ ràng hòa vào tự nhiên lại lộ ra đạm mạc cao thượng nhìn xuống tất cả. Không phải khí thế mà là một loại khí chất, bao dung thiên hạ. Rõ ràng là ngồi xuống nhìn lại, lại để cho người ta có một loại cảm giác đang nhìn xuống, từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Thiên Đạo nâng chén khẽ nhấp một ngụm uốn cạn, động tác nhẹ nhàng tự nhiên không mất ưu mỹ, có một loại quyến rũ đến không nói rõ đạo lý. Loại quyến rũ không nói rõ đạo lý này giống như hóa thành khái niệm, vạn sự vạn vật nhìn vào đều có thể nhận định là “quyến rũ”.
Dù là người, là yêu, là thần, là tiên, vạn tộc rõ ràng không giống nhau cho nên quan điểm về thẩm mỹ cũng không giống nhau, cảm nhận về “quyến rũ” hiển nhiên cũng có khác biệt. Nhưng đối mặt với Thiên Đạo này, tất cả vạn tộc đều sẽ không tự chủ mà toát ra cảm giác si mê về sự quyến rũ này, tựa như nàng là tồn tại hoàn mỹ nhất.
Duy nhất tì vết là ở đôi mắt, hoặc nói chính xác thì thiên địa cũng không hoàn mỹ cho nên hóa thân phàm trần của thiên đạo cũng không hoàn mỹ, tì vết ở đôi mắt cũng không phải tì vết mà thiên địa cực hạn cũng chỉ có thể làm đến như vậy.
Cuối cùng tạo thành một loại cảm giác cực kỳ trái ngược khi đối diện với đôi mắt của Thiên Đạo.
“Ngươi làm hết thảy để có thân thể chạy ra ngoài?”
Thiên đạo thả chén rượu xuống, lắc đầu nói.
“Ngươi sẽ khuynh đảo tất cả”.
Lý Quân Thiên xoay xoay đầu ngón trỏ nửa vòng, rượu ở bên trong bình hóa thành một dòng nhỏ bay ra ngoài, nhẹ nhàng rót vào trong chén. Khóe miệng của Lý Quân Thiên hơi nhếch, lạnh nhạt nói.
“Ta sẽ không phá hủy cái gì, ta chỉ không muốn bị trói buộc lại mà thôi”.
Thiên đạo không có b·iểu t·ình gì, từ đầu đến cuối đều bằng phẳng lạnh lùng, không có hơi thở trập trùng, dù sao nàng thật sự không có hô hấp. Cũng không ai biết thiên đạo suy nghĩ cái gì, có thể phương thức tư duy của nó cũng không giống như nhân loại.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng có thể đoán ra một chút dấu vết, hắn muốn tự do không bị trói buộc, không bị quy tắc ước thúc, có thể đứng ngang hàng thậm chí để thiên địa không thể làm gì.
Nhưng tồn tại như hắn ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến thiên địa, hắn không cần cố ý đi làm gì nhưng chỉ cần một động tác nhỏ đều có thể khuynh đảo thế gian, phá hư trật tự của thiên địa.
Cho nên thiên địa muốn yên ổn phát triển tiếp hiển nhiên phải loại bỏ Lý Quân Thiên hoặc là để Lý Quân Thiên bị quản thúc hợp vào trong thiên địa, chịu quy tắc ước thúc.
Cho nên xung đột là không thể tránh khỏi, mặc dù Lý Quân Thiên sẽ không phá hủy thiên địa, nhưng thiên địa lại không thể để cho hắn tồn tại như vậy. Nếu như thiên địa vận hành tự nhiên, ở trong bất tri bất giác phản ứng bài xích thì sẽ không có chuyện gì, chuyện này có thể kéo dài đến hàng nghìn hàng vạn năm, thậm chí càng lâu hơn.
Nhưng nếu như thiên địa có ý thức, thiên đạo cố ý thúc đẩy, vậy thì không phải chuyện đơn giản như vậy. Đem xung đột hình thành các loại phản ứng trong suốt vạn năm áp xúc đến mấy tháng hoặc mấy năm, không cần nghĩ cũng biết quá trình này sẽ kịch liệt đến thế nào.
Lý Quân Thiên nghĩ sâu tính kỹ liền hỏi.
“Ta rất hiếu kỳ vì sao thế giới của ta lại chìm đến nơi này?”
Thiên đạo lạnh nhạt nói.
“Thế giới này có thể coi là Thế Giới Chủ. Các nơi mà ngươi gọi là “thế giới” bất quá là một mảnh vỡ của nơi này mà thôi”.
Lý Quân Thiên nhướng mày, câu trả lời này làm Lý Quân Thiên hơi bất ngờ. Hắn còn tưởng có rất nhiều thế giới lớn như thế này cơ, không nghĩ đến Thế Giới Cửu Châu này lại là “thế giới chủ”.
Không đoán ra được câu trả lời này là thật hay giả, Lý Quân Thiên bảo trì lại một chút nghi vấn. Lại uống một ngụm rượu, Lý Quân Thiên lắc đầu nói.
“Ngươi chạy đến nơi này là phải làm cái gì?”
Thiên đạo đồng dạng uống một ngụm rượu đào, lạnh nhạt buông xuống chén cạn mới nói.
“Đáng lý nên ngăn cản ngươi, đáng tiếc thời gian không còn kịp rồi”.
Nói xong, con mắt đen kịt của thiên đạo chậm rãi rút đi, màu sắc chậm rãi hóa thành màu xám trắng, giống như nước trong bể bị xả hết đi, trơ lại màu sắc nguyên bản của bể nước.
Trong chớp mắt khí chất của nàng thay đổi đột ngột, vẫn là loại khí chất mị hoặc mê người kia nhưng khí thế rất mạnh, giống như diễm ép thiên hạ, hừng hực như lửa, không còn loại phong vận tự nhiên như lúc trước.
“Ngươi?”
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Phượng bào đỏ thẫm, rực rỡ như lửa, kim tuyến thêu lên long phượng tường vân, nhật nguyệt xuy phong. Tóc cài huyền ngọc trâm, hoa thược dược bên trên huyền ngọc trâm lúc này đã nở rộ rực rỡ đồng thời thay đổi màu sắc, chính là một đóa thược dược đỏ rực tựa như máu, thu hút vô cùng đẹp đẽ.
Nửa mái tóc thả dài xuôi xuống sau lưng, mái tóc từ nâu thẫm dần dần nghiêng đến màu đỏ tươi, vô cùng nổi bật cũng dần dần kéo đến giống như đang phát sáng bừng bừng.
Làn da trắng bạch trơn bóng như sứ, hoàn toàn không giống như làn da người bình thường. Đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm như thâm uyên lại đối lập với làn da sứ trắng lộ ra vô cùng kỳ quái, để người đối diện ánh mắt liền rợn cả người.
Nhìn từ xa vô cùng xinh đẹp, nhìn ở gần cũng vô cùng kinh diễm, nhưng khi đối ánh mắt lại có một loại cảm giác kỳ quái đến để người bất giác sinh ra sợ hãi. Nhất là đôi mắt kia lạnh băng băng, không có chút tình cảm nào.
Vạn sự vạn vật đều giống như không lọt vào trong mắt của nàng, tất cả đều không mang theo tình cảm, hờ hững lạnh lẽo không bao giờ đi chú ý cái gì, không có tiêu điểm, tất cả đều bằng phẳng tĩnh lặng.
Môi son đỏ thẫm mang theo một loại kiều mị mê hoặc, khóe môi khẽ nhếch, cằm hơi nâng lên giống như xuyên thấy qua khoảng cách trăm dặm, đối mặt cùng với Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên hơi nhíu mày, đối mắt với đối phương để Lý Quân Thiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Cái loại ánh mắt kia, loại khí thế kia để Lý Quân Thiên nhớ đến một dạng đám người.
Thiên quyến giả!
Kẻ được thiên địa ưu ái, được thiên địa chiếu cố, gắn bó với lực lượng bản nguyên của Thiên Địa, dâng hiến chân linh cho thiên địa, quấn quýt cùng lực lượng quy tắc, cùng thiên địa đại thế hòa thành một thể.
Hộ Thiên Thuẫn, Quang Minh Thánh Chủ, thậm chí là Thủy đều có thể gọi là Thiên Quyến Giả, đem chân linh đánh vào trong lực lượng bản nguyên. Tất nhiên Thủy không quá giống, nàng ta bản lĩnh càng lớn, luyện hóa lực lượng bản nguyên cho mình dùng, đứng ngang hàng với thiên địa chứ không phải bị áp chế ở bên dưới thiên đạo.
Nhưng mà người này cũng không giống, nữ nhân này...rất kỳ quái.
“Thiên đạo?”
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, tiếng nói rất nhỏ để A Cửu ở bên cạnh cũng không nghe thấy, nhưng nữ nhân kia cách xa Lý Quân Thiên đến mấy chục dặm lại giống như có thể nghe thấy, khóe miệng hơi nhếch liền bước ra một bước.
Một bước vượt hoàn toàn có thể vượt qua vô tận khoảng cách, vượt qua vô tận không gian, đến trước mặt của Lý Quân Thiên.
Lạnh lùng, hời hợt giống như một tảng đá, giống như một ngọn cỏ, giống như một cái cây. Nàng có thể là vạn sự vạn vật, nàng nhìn Lý Quân Thiên đồng dạng giống như nhìn tảng đá ngọn cỏ.
Bình đẳng coi nhẹ tất cả.
“Ngươi là Thiên Đạo?”
Lý Quân Thiên nhắc lại một lần, tuy rằng là câu hỏi nhưng ngữ khí vô cùng chắc chắn, hiển nhiên đi đến trước mặt Lý Quân Thiên hắn liền xác định suy đoán của chính mình.
Không nghĩ đến Thiên Đạo lại có thể mượn đến thể xác phàm tục hiện ra trước mặt thế gian. Lý Quân Thiên từng đối mặt qua Thiên Đạo, sao lại không nhận ra khí tức của nó cơ chứ.
Chẳng qua Thiên Đạo của Thế Giới Cửu Châu này rất kỳ quái, giấu đến rất sâu để Lý Quân Thiên không nhìn thấy được. Bây giờ nó xuất hiện ở đây để Lý Quân Thiên nảy ra rất nhiều suy đoán, cũng ấn chứng suy nghĩ của mình.
Dù sao Thiên Đạo cũng dám tìm thể xác chạy ra ngoài rồi, việc nó sắp xếp tính toán Lý Quân Thiên đã có khả năng rất cao, có thể lên đến chín thành.
Chỉ là không biết Thiên Đạo có thể câu thông hay không. Thế giới này có một cái hạch tâm để khái quái, chính là “vạn vật có linh” vạn vật đều có thể hóa thành “linh”. Cho nên Thiên Đạo có “linh” sống dậy cũng chẳng phải chuyện ngoài ý muốn, thậm chí nó có thể là “linh” đầu tiên của thế giới này, đám “linh” còn lại là chịu ảnh hưởng của Thiên Đạo mới sinh ra.
“Ngươi rất tinh mắt”.
Giọng nói của Thiên Đạo lạnh nhạt, rất nhạt, giống như một câu nói thông thường không có tình cảm trập trùng gì. Không đến mức lạnh băng băng như máy móc, nghe nhẹ nhàng giống như một thiếu nữ, chỉ là không có tình cảm cho nên mới có loại cảm giác lạnh nhạt mà thôi.
Lý Quân Thiên khẽ nhếch miệng cười, dùng lực lượng mộng ảo ngưng tụ ra một cái chén hoa đào, rượu ngọt rót vào bên trong, cành đào trơ trụi đột nhiên hiện ra hoa đào hồng phấn cùng lá xanh, giống như cành khô đâm chồi nở hoa.
Bàn tay khẽ đẩy một cái liền đem chén rượu khẽ trượt đến trước mặt Thiên Đạo, một giọt rượu cũng không sánh rơi ra ngoài. Vừa hành động, vừa nói.
“Không tính, ngươi không che giấu mà thôi”.
Thiên Đạo ngồi xuống, thong dong quý khí, rõ ràng hòa vào tự nhiên lại lộ ra đạm mạc cao thượng nhìn xuống tất cả. Không phải khí thế mà là một loại khí chất, bao dung thiên hạ. Rõ ràng là ngồi xuống nhìn lại, lại để cho người ta có một loại cảm giác đang nhìn xuống, từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn không hợp lẽ thường.
Thiên Đạo nâng chén khẽ nhấp một ngụm uốn cạn, động tác nhẹ nhàng tự nhiên không mất ưu mỹ, có một loại quyến rũ đến không nói rõ đạo lý. Loại quyến rũ không nói rõ đạo lý này giống như hóa thành khái niệm, vạn sự vạn vật nhìn vào đều có thể nhận định là “quyến rũ”.
Dù là người, là yêu, là thần, là tiên, vạn tộc rõ ràng không giống nhau cho nên quan điểm về thẩm mỹ cũng không giống nhau, cảm nhận về “quyến rũ” hiển nhiên cũng có khác biệt. Nhưng đối mặt với Thiên Đạo này, tất cả vạn tộc đều sẽ không tự chủ mà toát ra cảm giác si mê về sự quyến rũ này, tựa như nàng là tồn tại hoàn mỹ nhất.
Duy nhất tì vết là ở đôi mắt, hoặc nói chính xác thì thiên địa cũng không hoàn mỹ cho nên hóa thân phàm trần của thiên đạo cũng không hoàn mỹ, tì vết ở đôi mắt cũng không phải tì vết mà thiên địa cực hạn cũng chỉ có thể làm đến như vậy.
Cuối cùng tạo thành một loại cảm giác cực kỳ trái ngược khi đối diện với đôi mắt của Thiên Đạo.
“Ngươi làm hết thảy để có thân thể chạy ra ngoài?”
Thiên đạo thả chén rượu xuống, lắc đầu nói.
“Ngươi sẽ khuynh đảo tất cả”.
Lý Quân Thiên xoay xoay đầu ngón trỏ nửa vòng, rượu ở bên trong bình hóa thành một dòng nhỏ bay ra ngoài, nhẹ nhàng rót vào trong chén. Khóe miệng của Lý Quân Thiên hơi nhếch, lạnh nhạt nói.
“Ta sẽ không phá hủy cái gì, ta chỉ không muốn bị trói buộc lại mà thôi”.
Thiên đạo không có b·iểu t·ình gì, từ đầu đến cuối đều bằng phẳng lạnh lùng, không có hơi thở trập trùng, dù sao nàng thật sự không có hô hấp. Cũng không ai biết thiên đạo suy nghĩ cái gì, có thể phương thức tư duy của nó cũng không giống như nhân loại.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng có thể đoán ra một chút dấu vết, hắn muốn tự do không bị trói buộc, không bị quy tắc ước thúc, có thể đứng ngang hàng thậm chí để thiên địa không thể làm gì.
Nhưng tồn tại như hắn ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đến thiên địa, hắn không cần cố ý đi làm gì nhưng chỉ cần một động tác nhỏ đều có thể khuynh đảo thế gian, phá hư trật tự của thiên địa.
Cho nên thiên địa muốn yên ổn phát triển tiếp hiển nhiên phải loại bỏ Lý Quân Thiên hoặc là để Lý Quân Thiên bị quản thúc hợp vào trong thiên địa, chịu quy tắc ước thúc.
Cho nên xung đột là không thể tránh khỏi, mặc dù Lý Quân Thiên sẽ không phá hủy thiên địa, nhưng thiên địa lại không thể để cho hắn tồn tại như vậy. Nếu như thiên địa vận hành tự nhiên, ở trong bất tri bất giác phản ứng bài xích thì sẽ không có chuyện gì, chuyện này có thể kéo dài đến hàng nghìn hàng vạn năm, thậm chí càng lâu hơn.
Nhưng nếu như thiên địa có ý thức, thiên đạo cố ý thúc đẩy, vậy thì không phải chuyện đơn giản như vậy. Đem xung đột hình thành các loại phản ứng trong suốt vạn năm áp xúc đến mấy tháng hoặc mấy năm, không cần nghĩ cũng biết quá trình này sẽ kịch liệt đến thế nào.
Lý Quân Thiên nghĩ sâu tính kỹ liền hỏi.
“Ta rất hiếu kỳ vì sao thế giới của ta lại chìm đến nơi này?”
Thiên đạo lạnh nhạt nói.
“Thế giới này có thể coi là Thế Giới Chủ. Các nơi mà ngươi gọi là “thế giới” bất quá là một mảnh vỡ của nơi này mà thôi”.
Lý Quân Thiên nhướng mày, câu trả lời này làm Lý Quân Thiên hơi bất ngờ. Hắn còn tưởng có rất nhiều thế giới lớn như thế này cơ, không nghĩ đến Thế Giới Cửu Châu này lại là “thế giới chủ”.
Không đoán ra được câu trả lời này là thật hay giả, Lý Quân Thiên bảo trì lại một chút nghi vấn. Lại uống một ngụm rượu, Lý Quân Thiên lắc đầu nói.
“Ngươi chạy đến nơi này là phải làm cái gì?”
Thiên đạo đồng dạng uống một ngụm rượu đào, lạnh nhạt buông xuống chén cạn mới nói.
“Đáng lý nên ngăn cản ngươi, đáng tiếc thời gian không còn kịp rồi”.
Nói xong, con mắt đen kịt của thiên đạo chậm rãi rút đi, màu sắc chậm rãi hóa thành màu xám trắng, giống như nước trong bể bị xả hết đi, trơ lại màu sắc nguyên bản của bể nước.
Trong chớp mắt khí chất của nàng thay đổi đột ngột, vẫn là loại khí chất mị hoặc mê người kia nhưng khí thế rất mạnh, giống như diễm ép thiên hạ, hừng hực như lửa, không còn loại phong vận tự nhiên như lúc trước.
“Ngươi?”
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận