Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 259: Chương 259: Lượng Thiên Thước
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:58:13Chương 259: Lượng Thiên Thước
Công kích của mình bị chia đôi, lực lượng đồng dạng yếu bớt một nửa, chiến đấu thật không dễ dàng. Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, lấy ra hộp kiếm. Chiêu thức nếu như có bảo kiếm gánh vác thì hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều.
Lý Quân Thiên đồng loạt thao túng kiếm Tinh Thần cùng kiếm Xích Mặc, một trắng một đỏ bay múa trên trời. Vô biên linh khí hóa thành cương khí, cương khí hình thành chiêu thức, bảo kiếm gánh chịu chiêu thức chém xuống.
Kiếm Tinh Hà, gánh chịu vô biên linh khí hóa thành một dòng thác bạc đổ xuống, giống như ngân hà rơi rụng.
Hà Lạc!
Kiếm khí vô biên vô tận nhưng Tinh Hà mới là dẫn đầu công kích đến. Lượng Thiên Thước, chém đến trực tiếp bị Tinh Hà đỡ được, Lượng Thiên Thước không có chia đôi được kiếm Tinh Hà, chỉ là lực lượng thì bị chia ra làm hai.
Nhưng kiếm khí của Hà Lạc vô biên vô tận, linh khí không cạn thì chiêu thức không có tận cùng, lực lượng bị chia đôi ra đang không ngừng được bổ sung, chỉ trong chớp mắt liền bắn nát một vùng linh vực, mặt đất đục ra một cái lỗ lớn.
Xích Mặc từ một phưng hướng khác đánh đến, núi làm xương sông làm máu, núi xương biển máu một nhu một cương sắc bén cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt đánh đến.
Sơn Hà Vẫn!
Lượng Thiên Thước chỉ có thể ngăn cản Tinh Hà đánh ra Hà Lạc, thấy Xích Mặc đánh từ bên cạnh đến chỉ có thể vận dụng linh vực tránh né. Một bạc một đỏ hai đường tiếp tục cắn ra linh vực.
Lý Quân Thiên nắm lấy Quy Khư đồng dạng biến mất tại nguyên chỗ, xuất hiện ở trước mặt Phùng Tá Chu, Phùng Tá Chu vừa mới dịch chuyển đã thấy lưỡi kiếm chém xuống.
Không kịp né tránh, bóng dáng của hắn đứng dậy chắn ở phía trước, hai tay đưa ra muốn bắt lấy lưỡi kiếm của Lý Quân Thiên.
Xoạt!
Quy Khư trực tiếp xé rách giống như chém ra cái bóng giống như chém đậu phụ, nhẹ nhàng không có chút lực cản nào. Một kiếm chém đôi bóng dáng, lực lượng hủy diệt giống như nước thấm vào bọt biển, xâm chiếm toàn bộ bóng dáng, đem bóng dáng xoắn thành hư vô.
Phốc!
Kiếm không chém đến, Phùng Tá Chu lại phun ra một ngụm máu tươi, bóng dáng b·ị c·hém nát mang đến phản phệ cực mạnh, không thể né tránh được. Còn tốt, Phùng Tá Chu lập tức dùng Lượng Thiên Thước chia đôi tác hại của phản phệ, đem tổn thương hạ xuống thấp nhất, sau đó lại đem các v·ết t·hương chia cắt ra mấy lần, biến thành các v·ết t·hương nhỏ.
Không thể không nói, năng lực này có chút vô lại.
Lý Quân Thiên không để tâm lắm, hai thanh kiếm bay trở về lơ lửng sau lưng mình, linh khí bị hội tụ đến càng lúc càng nhiều. Thế Giới Cửu Châu có linh khí cực kỳ dày đặc cho nên uy lực của chiêu thức cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng linh khí có điểm gì đó quái lạ nhưng không ảnh hưởng đến việc phát huy ra thực lực.
Hai thanh kiếm gánh vác hàng tỉ cân lực lượng, cấp tốc khiến cho hai thanh kiếm rung lên giống như đang gánh lên cả ngọn núi. Lý Quân Thiên vung tay phải lên, ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống.
Xích Mặc cùng Tinh Hà xoay tròn đan xen vào nhau giống như hai dải lụa quấn quýt xoáy vào cùng một chỗ, đâm thẳng về phía trước.
Ám Tinh Lưu!
Nhanh đến cực hạn lại xuyên thấu đến cực hạn, trực tiếp đâm thủng linh vực, xuyên qua Hỗn Không Hải, tránh thoát không gian vừa đi vừa về cuối cùng đâm vào Phùng Tá Chu.
Phùng Tá Chu không tránh được, chỉ có thể đề ngang Lượng Thiên Xích muốn chặn lại đòn này, không nghĩ đến hai thay kiếm đột nhiên tách ra, lách qua Lượng Thiên Xích sau đò hợp lại, mũi kiếm đâm vào cùng một chỗ, xuyên thủng lồng ngực của Phùng Tá Chu.
Ầm ầm!
Thân thể của Phùng Tá Chu nổ tung, hóa thành một đóa huyết vân, xương cốc, da thịt tung tóe ra bốn phía.
Đột nhiên, da thịt từ bốn phía bay ngược trở về, hội tụ vào cùng một chỗ, đắp nặn lại hình dáng của Phùng Tá Chu, sau đó Xích Mặc cùng Tinh Hà từ sau lưng của hắn bay ngược trở ra, rút khỏi lồng ngực bay về phía Lý Quân Thiên...
Sau đó, thế gian đảo ngược, cảnh vật rút lui, vạn sự vạn vậy trong linh vực của hắn liền quay trở về đến thời khắc Lý Quân Thiên lấy ra hộp kiếm.
Lý Quân Thiên vẫn đứng tại chỗ, chỉ là cảnh vật thay đôi, kiếm của hắn thay đổi, linh khí cũng bị thay đổi, nhưng không phải tất cả đều bị thay đổi, ít nhất thì lực lượng cấm kỵ, bản thân Lý Quân Thiên cùng với kiếm Quy Khư đều không bị tác động đến. Chẳng qua linh vực bị thay đổi hoàn toàn nên nhìn như Lý Quân Thiên bị sắp xếp quay trở về chỗ cũ, thực tế lại không phải như vậy.
Lý Quân Thiên nắm kiếm, nhìn về phía Phùng Tá Chu, đôi mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ.
“Không hoàn toàn là đảo ngược thời gian, càng giống như thay đổi thời điểm của không gian, đem mọi thứ ở trong linh vực quay về vị trí nào đó tạo nên kết quả tương tự với quay ngược thời gian. Hoặc đụng chạm một chút đến quay ngược thời gian?”
Cụ thể không dễ để phán đoán, dính dáng đến lực lượng thời gian thì Lý Quân Thiên cũng chỉ có cảm ngộ một chút da lông, mà linh vực này động chạm đến thời gian cũng cực kỳ nhỏ bé, cả hai gặp phải rất khó để nhận rõ ràng.
Cho dù tạo nghệ trên mặt không gian rất mạnh, Lý Quân Thiên cũng chỉ có thể nhận ra có sự thay đổi về mặt không gian, cụ thể là làm sao lại thay đổi về hình dáng ban đầu thì Lý Quân Thiên không rõ.
Nhưng hắn có thể nhận ra, Phùng Tá Chu không thể khôi phục những chỗ mà lực lượng cấm kỵ phá hư, những chỗ bị lực lượng cấm kỵ hóa thành hư vô đã hoàn toàn biến mất không có dấu vết, không tồn tại cho nên không thể khôi phục.
Lý Quân Thiên không lo lắng gì, linh khí vốn là dùng không hết, cương khí cũng cuồn cuộn như biển, hắn muốn tiêu hao bao lâu cũng được, chiêu thức quay trở về này mấy lần cũng không sợ.
Chẳng qua dính líu đến lực lượng quy tắc cùng đại đạo thật sự rất khó chịu, không phải Lý Quân Thiên không đánh được mà bởi vì b·ị t·hương khiến cho thực lực của hắn không phát huy ra được tất cả, trong lúc nhất thời không có biện pháp hiệu quả nào để giải quyết.
Lại đến một lần không có ý nghĩa quá lớn, trừ khi có thể dùng lực lượng cấm kỵ chém đối phương, nếu không lại quay tới quay lui cũng chỉ tốn thời gian. Lý Quân Thiên đánh ra Tinh Hà, một chiêu chém về Phùng Tá Chu.
Lại lấy tay phải nắm lấy tay kiếm Xích Mặc, tay trái nắm chặt kiếm Quy Khư, thân hình trong chớp mắt liên đến phía sau kiếm Tinh Hà.
Tinh Hà mở đường, song kiếm theo sau, ba kiếm tề phát.
Phùng Tá Chu nào dám đón đỡ, vừa rồi hắn b·ị đ·ánh tan xác, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, hiện tại có thể tránh được thì hắn tuyệt đối sẽ không đón đỡ. Sử dụng dịch chuyển, chỉ trong chớp mắt liền rời xa mười mấy dặm, bất cứ chỗ nào bên trong linh vực, hắn đều có thể xuất hiện trong chớp mắt.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng là người tinh thông lực lượng không gian, lại thêm tuy chỉ có thể sử dụng dị tượng nhưng tốc độ của Lý Quân Thiên đủ để theo kịp dịch chuyển.
Cảm ngộ về không gian làm cho Lý Quân Thiên có thể biết được Phùng Tá Chu dịch chuyển đến chỗ nào, tốc độ siêu cường đủ để hắn kịp thời đuổi đến, sánh ngang với dịch chuyển.
Cứ như vậy, Phùng Tá Chu vừa hiện ra, Lý Quân Thiên đã đến trước mặt, kiếm Xích Mặc chém xuống, huyết sát khí tức lăn tăn nổi lên giống như nặt biển nổi sóng, một loại lực lượng khổng lồ xuất hiện tác động lên “linh” của Phùng Tá Chu, chớp mắt cắt đứt khả năng dịch chuyển của linh vực.
Thậm chí linh vực bị dị tượng thay đổi bộ dáng liền chậm rãi bị nhuộm đỏ, giống như có vô số khe nứt tràn ra máu tươi, máu tươi nhuộm đẫm dị tượng, linh vực đồng thời bị xâm nhiễm, như mảnh vải để vào trong bể máu, nhanh chóng bị nhuộm đẫm.
“Ngươi!”
Phùng Tá Chu kinh ngạc, hắn lại không thể dịch chuyển, chỉ có thể dùng Lượng Thiên Thước đánh đến kiếm Xích Mặc, đem lực lượng đang nổi lên từ kiếm Xích Mặc chia đôi ra, yếu bớt đi.
Nhưng Lý Quân Thiên chỉ chờ có thể, kiếm Quy Khư đâm ra ngoài, lực lượng cấm kỵ hóa thành kiếm khí kinh lôi đâm vào trên người Phùng Tá Chu, từ trên bà vai phải của Phùng Tá Chu xuyên thủng ra một cái hố lớn bằng cánh tay.
Cái hố vô cùng nhắn mịn giống như bị người chăm chú đáng bóng qua, đồng thời cái hồ này còn không ngừng mở rộng ra. Phùng Tá Chu vội vàng rút lui, Lượng Thiên Thước một lần nữa vạch phá bản thân, đem v·ết t·hương vạch đến một góc hẻo lánh sau đó tự mình gọt đứt một phần, tránh cho lực lượng cấm kỵ lan tràn.
Sau đó thân thể của hắn cấp tốc gây dựng lại, không phải quy trở về mà là một phương thức khôi phục đến từ lực lượng chưa rõ, nói chính xác thì giống như tái sinh, v·ết t·hương khép lại chứ không phải phục hồi như cũ.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng không đứng im đợi Phùng Tá Chu khôi phục, một kiếm chém đến mang theo lực lượng cấm kỵ vẽ ra một vầng trăng màu đen kịt, hắc lôi cuồn cuộn.
Phùng Tá Chu chỉ có thể dùng Lượng Thiên Thước đón đỡ, ngăn lại cấm kỵ kiếm khí này. Kiếm khí bị Lượng Thiên Thước ngăn đón một bộ phận, một bộ phận khác lách qua Lượng Thiên Thước đánh về hai bên của Phùng Tá Chu.
Phùng Tá Chu vội vàng lách người, tận lực tránh đi hai nửa kiếm khí nhưng cũng không thể tránh ra trọn vẹn, hai bên cánh tay đều b·ị c·hém sâu vào trong cánh tay, v·ết t·hương chậm rãi mở rộng muốn chặt đứt toàn bộ cánh tay của hắn.
Phùng Tá Chu thật bị dọa đến kinh hồn táng đảm, lực lượng cấm kỵ quá mức khó chơi, hắn không thể ngăn cản một cách hữu hiệu được, mà một khi b·ị t·hương chỉ có thể cắt đuôi cầu sinh, không thể khôi phục như thông thường.
Thấy khí thế của Lý Quân Thiên vẫn hung mãnh trùng thiên, song kiếm muốn g·iết đến, kiếm Tinh Hà bao phủ tinh không bất cứ lúc nào cũng có thể đem đến một cái Hà Lạc đập xuống, tuy dễ đối phó nhưng phạm vi lớn, tính liên tục lâu dài đủ để phá hư một vùng linh vực cùng q·uấy n·hiễu vị trí, là một chiêu thức đủ đau đầu.
Phùng Tá Chu vội vàng rút lui, loại chiến đấu này hắn mới không muốn đánh, vô ích mà toàn điều bất lợi.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Công kích của mình bị chia đôi, lực lượng đồng dạng yếu bớt một nửa, chiến đấu thật không dễ dàng. Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ, lấy ra hộp kiếm. Chiêu thức nếu như có bảo kiếm gánh vác thì hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều.
Lý Quân Thiên đồng loạt thao túng kiếm Tinh Thần cùng kiếm Xích Mặc, một trắng một đỏ bay múa trên trời. Vô biên linh khí hóa thành cương khí, cương khí hình thành chiêu thức, bảo kiếm gánh chịu chiêu thức chém xuống.
Kiếm Tinh Hà, gánh chịu vô biên linh khí hóa thành một dòng thác bạc đổ xuống, giống như ngân hà rơi rụng.
Hà Lạc!
Kiếm khí vô biên vô tận nhưng Tinh Hà mới là dẫn đầu công kích đến. Lượng Thiên Thước, chém đến trực tiếp bị Tinh Hà đỡ được, Lượng Thiên Thước không có chia đôi được kiếm Tinh Hà, chỉ là lực lượng thì bị chia ra làm hai.
Nhưng kiếm khí của Hà Lạc vô biên vô tận, linh khí không cạn thì chiêu thức không có tận cùng, lực lượng bị chia đôi ra đang không ngừng được bổ sung, chỉ trong chớp mắt liền bắn nát một vùng linh vực, mặt đất đục ra một cái lỗ lớn.
Xích Mặc từ một phưng hướng khác đánh đến, núi làm xương sông làm máu, núi xương biển máu một nhu một cương sắc bén cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt đánh đến.
Sơn Hà Vẫn!
Lượng Thiên Thước chỉ có thể ngăn cản Tinh Hà đánh ra Hà Lạc, thấy Xích Mặc đánh từ bên cạnh đến chỉ có thể vận dụng linh vực tránh né. Một bạc một đỏ hai đường tiếp tục cắn ra linh vực.
Lý Quân Thiên nắm lấy Quy Khư đồng dạng biến mất tại nguyên chỗ, xuất hiện ở trước mặt Phùng Tá Chu, Phùng Tá Chu vừa mới dịch chuyển đã thấy lưỡi kiếm chém xuống.
Không kịp né tránh, bóng dáng của hắn đứng dậy chắn ở phía trước, hai tay đưa ra muốn bắt lấy lưỡi kiếm của Lý Quân Thiên.
Xoạt!
Quy Khư trực tiếp xé rách giống như chém ra cái bóng giống như chém đậu phụ, nhẹ nhàng không có chút lực cản nào. Một kiếm chém đôi bóng dáng, lực lượng hủy diệt giống như nước thấm vào bọt biển, xâm chiếm toàn bộ bóng dáng, đem bóng dáng xoắn thành hư vô.
Phốc!
Kiếm không chém đến, Phùng Tá Chu lại phun ra một ngụm máu tươi, bóng dáng b·ị c·hém nát mang đến phản phệ cực mạnh, không thể né tránh được. Còn tốt, Phùng Tá Chu lập tức dùng Lượng Thiên Thước chia đôi tác hại của phản phệ, đem tổn thương hạ xuống thấp nhất, sau đó lại đem các v·ết t·hương chia cắt ra mấy lần, biến thành các v·ết t·hương nhỏ.
Không thể không nói, năng lực này có chút vô lại.
Lý Quân Thiên không để tâm lắm, hai thanh kiếm bay trở về lơ lửng sau lưng mình, linh khí bị hội tụ đến càng lúc càng nhiều. Thế Giới Cửu Châu có linh khí cực kỳ dày đặc cho nên uy lực của chiêu thức cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ, tuy rằng linh khí có điểm gì đó quái lạ nhưng không ảnh hưởng đến việc phát huy ra thực lực.
Hai thanh kiếm gánh vác hàng tỉ cân lực lượng, cấp tốc khiến cho hai thanh kiếm rung lên giống như đang gánh lên cả ngọn núi. Lý Quân Thiên vung tay phải lên, ngón tay nhẹ nhàng nhấn xuống.
Xích Mặc cùng Tinh Hà xoay tròn đan xen vào nhau giống như hai dải lụa quấn quýt xoáy vào cùng một chỗ, đâm thẳng về phía trước.
Ám Tinh Lưu!
Nhanh đến cực hạn lại xuyên thấu đến cực hạn, trực tiếp đâm thủng linh vực, xuyên qua Hỗn Không Hải, tránh thoát không gian vừa đi vừa về cuối cùng đâm vào Phùng Tá Chu.
Phùng Tá Chu không tránh được, chỉ có thể đề ngang Lượng Thiên Xích muốn chặn lại đòn này, không nghĩ đến hai thay kiếm đột nhiên tách ra, lách qua Lượng Thiên Xích sau đò hợp lại, mũi kiếm đâm vào cùng một chỗ, xuyên thủng lồng ngực của Phùng Tá Chu.
Ầm ầm!
Thân thể của Phùng Tá Chu nổ tung, hóa thành một đóa huyết vân, xương cốc, da thịt tung tóe ra bốn phía.
Đột nhiên, da thịt từ bốn phía bay ngược trở về, hội tụ vào cùng một chỗ, đắp nặn lại hình dáng của Phùng Tá Chu, sau đó Xích Mặc cùng Tinh Hà từ sau lưng của hắn bay ngược trở ra, rút khỏi lồng ngực bay về phía Lý Quân Thiên...
Sau đó, thế gian đảo ngược, cảnh vật rút lui, vạn sự vạn vậy trong linh vực của hắn liền quay trở về đến thời khắc Lý Quân Thiên lấy ra hộp kiếm.
Lý Quân Thiên vẫn đứng tại chỗ, chỉ là cảnh vật thay đôi, kiếm của hắn thay đổi, linh khí cũng bị thay đổi, nhưng không phải tất cả đều bị thay đổi, ít nhất thì lực lượng cấm kỵ, bản thân Lý Quân Thiên cùng với kiếm Quy Khư đều không bị tác động đến. Chẳng qua linh vực bị thay đổi hoàn toàn nên nhìn như Lý Quân Thiên bị sắp xếp quay trở về chỗ cũ, thực tế lại không phải như vậy.
Lý Quân Thiên nắm kiếm, nhìn về phía Phùng Tá Chu, đôi mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ.
“Không hoàn toàn là đảo ngược thời gian, càng giống như thay đổi thời điểm của không gian, đem mọi thứ ở trong linh vực quay về vị trí nào đó tạo nên kết quả tương tự với quay ngược thời gian. Hoặc đụng chạm một chút đến quay ngược thời gian?”
Cụ thể không dễ để phán đoán, dính dáng đến lực lượng thời gian thì Lý Quân Thiên cũng chỉ có cảm ngộ một chút da lông, mà linh vực này động chạm đến thời gian cũng cực kỳ nhỏ bé, cả hai gặp phải rất khó để nhận rõ ràng.
Cho dù tạo nghệ trên mặt không gian rất mạnh, Lý Quân Thiên cũng chỉ có thể nhận ra có sự thay đổi về mặt không gian, cụ thể là làm sao lại thay đổi về hình dáng ban đầu thì Lý Quân Thiên không rõ.
Nhưng hắn có thể nhận ra, Phùng Tá Chu không thể khôi phục những chỗ mà lực lượng cấm kỵ phá hư, những chỗ bị lực lượng cấm kỵ hóa thành hư vô đã hoàn toàn biến mất không có dấu vết, không tồn tại cho nên không thể khôi phục.
Lý Quân Thiên không lo lắng gì, linh khí vốn là dùng không hết, cương khí cũng cuồn cuộn như biển, hắn muốn tiêu hao bao lâu cũng được, chiêu thức quay trở về này mấy lần cũng không sợ.
Chẳng qua dính líu đến lực lượng quy tắc cùng đại đạo thật sự rất khó chịu, không phải Lý Quân Thiên không đánh được mà bởi vì b·ị t·hương khiến cho thực lực của hắn không phát huy ra được tất cả, trong lúc nhất thời không có biện pháp hiệu quả nào để giải quyết.
Lại đến một lần không có ý nghĩa quá lớn, trừ khi có thể dùng lực lượng cấm kỵ chém đối phương, nếu không lại quay tới quay lui cũng chỉ tốn thời gian. Lý Quân Thiên đánh ra Tinh Hà, một chiêu chém về Phùng Tá Chu.
Lại lấy tay phải nắm lấy tay kiếm Xích Mặc, tay trái nắm chặt kiếm Quy Khư, thân hình trong chớp mắt liên đến phía sau kiếm Tinh Hà.
Tinh Hà mở đường, song kiếm theo sau, ba kiếm tề phát.
Phùng Tá Chu nào dám đón đỡ, vừa rồi hắn b·ị đ·ánh tan xác, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, hiện tại có thể tránh được thì hắn tuyệt đối sẽ không đón đỡ. Sử dụng dịch chuyển, chỉ trong chớp mắt liền rời xa mười mấy dặm, bất cứ chỗ nào bên trong linh vực, hắn đều có thể xuất hiện trong chớp mắt.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng là người tinh thông lực lượng không gian, lại thêm tuy chỉ có thể sử dụng dị tượng nhưng tốc độ của Lý Quân Thiên đủ để theo kịp dịch chuyển.
Cảm ngộ về không gian làm cho Lý Quân Thiên có thể biết được Phùng Tá Chu dịch chuyển đến chỗ nào, tốc độ siêu cường đủ để hắn kịp thời đuổi đến, sánh ngang với dịch chuyển.
Cứ như vậy, Phùng Tá Chu vừa hiện ra, Lý Quân Thiên đã đến trước mặt, kiếm Xích Mặc chém xuống, huyết sát khí tức lăn tăn nổi lên giống như nặt biển nổi sóng, một loại lực lượng khổng lồ xuất hiện tác động lên “linh” của Phùng Tá Chu, chớp mắt cắt đứt khả năng dịch chuyển của linh vực.
Thậm chí linh vực bị dị tượng thay đổi bộ dáng liền chậm rãi bị nhuộm đỏ, giống như có vô số khe nứt tràn ra máu tươi, máu tươi nhuộm đẫm dị tượng, linh vực đồng thời bị xâm nhiễm, như mảnh vải để vào trong bể máu, nhanh chóng bị nhuộm đẫm.
“Ngươi!”
Phùng Tá Chu kinh ngạc, hắn lại không thể dịch chuyển, chỉ có thể dùng Lượng Thiên Thước đánh đến kiếm Xích Mặc, đem lực lượng đang nổi lên từ kiếm Xích Mặc chia đôi ra, yếu bớt đi.
Nhưng Lý Quân Thiên chỉ chờ có thể, kiếm Quy Khư đâm ra ngoài, lực lượng cấm kỵ hóa thành kiếm khí kinh lôi đâm vào trên người Phùng Tá Chu, từ trên bà vai phải của Phùng Tá Chu xuyên thủng ra một cái hố lớn bằng cánh tay.
Cái hố vô cùng nhắn mịn giống như bị người chăm chú đáng bóng qua, đồng thời cái hồ này còn không ngừng mở rộng ra. Phùng Tá Chu vội vàng rút lui, Lượng Thiên Thước một lần nữa vạch phá bản thân, đem v·ết t·hương vạch đến một góc hẻo lánh sau đó tự mình gọt đứt một phần, tránh cho lực lượng cấm kỵ lan tràn.
Sau đó thân thể của hắn cấp tốc gây dựng lại, không phải quy trở về mà là một phương thức khôi phục đến từ lực lượng chưa rõ, nói chính xác thì giống như tái sinh, v·ết t·hương khép lại chứ không phải phục hồi như cũ.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng không đứng im đợi Phùng Tá Chu khôi phục, một kiếm chém đến mang theo lực lượng cấm kỵ vẽ ra một vầng trăng màu đen kịt, hắc lôi cuồn cuộn.
Phùng Tá Chu chỉ có thể dùng Lượng Thiên Thước đón đỡ, ngăn lại cấm kỵ kiếm khí này. Kiếm khí bị Lượng Thiên Thước ngăn đón một bộ phận, một bộ phận khác lách qua Lượng Thiên Thước đánh về hai bên của Phùng Tá Chu.
Phùng Tá Chu vội vàng lách người, tận lực tránh đi hai nửa kiếm khí nhưng cũng không thể tránh ra trọn vẹn, hai bên cánh tay đều b·ị c·hém sâu vào trong cánh tay, v·ết t·hương chậm rãi mở rộng muốn chặt đứt toàn bộ cánh tay của hắn.
Phùng Tá Chu thật bị dọa đến kinh hồn táng đảm, lực lượng cấm kỵ quá mức khó chơi, hắn không thể ngăn cản một cách hữu hiệu được, mà một khi b·ị t·hương chỉ có thể cắt đuôi cầu sinh, không thể khôi phục như thông thường.
Thấy khí thế của Lý Quân Thiên vẫn hung mãnh trùng thiên, song kiếm muốn g·iết đến, kiếm Tinh Hà bao phủ tinh không bất cứ lúc nào cũng có thể đem đến một cái Hà Lạc đập xuống, tuy dễ đối phó nhưng phạm vi lớn, tính liên tục lâu dài đủ để phá hư một vùng linh vực cùng q·uấy n·hiễu vị trí, là một chiêu thức đủ đau đầu.
Phùng Tá Chu vội vàng rút lui, loại chiến đấu này hắn mới không muốn đánh, vô ích mà toàn điều bất lợi.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận