Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 254: Chương 254: Đông Hải Vương
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:58:13Chương 254: Đông Hải Vương
“Tiện chủng! Tiện chủng! Ngươi dám làm tổn thương ta!”
Ngao Liệt gào thét, ánh mắt tràn đầy tơ máu một phần vì đau, một phần bởi vì phẫn nộ. Cố lực lượng đè ép trên người khiến cho hắn chỉ có thể bị động chịu đòn, không phản kháng được, cuối cùng còn bị tiện chủng đối diện xé xuống một khối thịt.
Vô cùng nhục nhã.
Phẫn nộ giống như có thể biến thành sức mạnh, Ngao Liệt vậy mà chấn động tan mất một phần sức áp chế của Lý Quân Thiên, trong chớp mắt thu hoạch được cơ hội phản công.
Móng vuốt xuyên qua không trung đập về phía Lý Thanh Thanh, Lý Thanh Thanh giống như đã có chuẩn bị từ trước, tay phải Liệt Thiên Bá Quyền, tay trái Duệ Phong Đoạn Thiên kết hợp vào cùng một chỗ, dùng kỹ xảo của Song Long Trục Nguyệt đánh ra ngoài.
Toàn thân Lý Thanh Thanh cũng chỉ cao chừng hai thước, so với móng vuốt của Ngao Liệt thì nhỏ bé đến cực hạn, tựa như một hạt gạo có thể chụp nát một cách dễ dàng. Nhưng khí thế của Lý Thanh Thanh cất cao vạn trượng, ẩn ẩn còn có thể đè ép Ngao Liệt, chiêu thức đánh ra ngoài thanh thế to lớn vô cùng, vao chạm vào với móng vuốt của Ngao Liệt.
Ầm ầm!!!
Không gian bị bóp biến dạng, vặn xoắn vào phía trung tâm sau đó cực nhanh nổ tung ra, xung lực quét ngang mấy trăm dặm, mặt đất bị lột đi một lớp da, bầu trời trong sạch không còn một chút mây mù nào.
Lý Thanh Thanh bị vỗ bay mấy chục dặm, hai tay vặn vẹo nổ tung, bắp thịt chi chít có vô số lỗ thủng, máu tươi cũng không ngừng chảy ra ngoài.
Ngao Liệt không b·ị đ·ánh bay nhưng móng vuốt trực tiếp bị đục thủng tròn vo, cắt đến vô cùng bóng loáng. Gánh chịu vô số lần công kích đều khó mà gây nên tổn hại, dưới một đòn này lập tức bị xuyên thủng, vảy giáp đều b·ị đ·ánh thành xác pháo lật về phía sau.
Ngao ngao!!!
Vết thương truyền đến đau đến làm cho Ngao Liệt đau đến kêu gào không ngừng. Mà Lý Thanh Thanh chỉ hít sâu một hơi, trên thân bùng nổ lên long tức, linh khí điên cuồng bị hút đến, lấp đầy miệng v·ết t·hương.
Long Nhân Hóa – Cửu Mệnh – Sinh Chi Tức!
Chỉ thấy v·ết t·hương trên người của nàng dùng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được khép lại, v·ết t·hương chỉ mất thời gian mấy giây liền biến mất.
Long tức quanh thân hóa thành mây trắng quấn quanh cơ thể, phiêu dật như tiên, đã không còn v·ết t·hương nào. Ngao Liệt gào thét phi thân bay về phía Lý Thanh Thanh, mặt kệ v·ết t·hương trên trảo bên phải, dùng trảo bên trái đánh tới.
Lý Thanh Thanh cũng không ngại chiến, v·ết t·hương đã khôi phục, lực lượng mười phần sẵn sàng lao đến đối chiến. Nhưng mà Lý Quân Thiên ngại hai bên quá mức ồn ào, lại thêm Lý Thanh Thanh lấy đến máu thịt của Ngao Liệt đã có thể nghiên cứu một phen, không cần phải tiếp tục đánh nhau.
Mà động tĩnh của hai người cũng hấp dẫn mấy ánh mắt nhìn đến, thậm chí ở trong đó còn có một người đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Cho nên Lý Quân Thiên lại một lần nữa ra tay ngăn cản.
Lật tay một cái, vô biên dị tượng đổ xuống, lại một lần nữa trấn áp xuống thân thể của Ngao Liệt, bóp lại thành một con tiểu xà dài chỉ chừng mười thước, cuối cùng quấn thành một viên cầu, ném sang cho Vũ Nhu chơi đùa.
Kỳ thực Vũ Nhu hiện tại không thua kém Lý Thanh Thanh cùng Ngao Liệt, thậm chí còn mạnh hơn một chút xíu nhưng muốn trấn áp bất cứ ai cũng không dễ dàng. Bây giờ Lý Quân Thiên có thể ngăn cản được, hơn nữa trong phút chốc liền trấn áp đối phương.
Làm xong, Lý Quân Thiên lạnh nhạt rút kiếm, kiếm Quy Khư gần như vô hình nắm ở trong lòng bàn tay. Qua không bao lâu, một áng mây đen cuồn cuộn cuốn đến, mây đen từ trên trời cao chậm rãi hạ thấp, trên mây đen đứng một bóng người.
Thanh bào quý khí, ám văn đan dệt mang theo một loại thần bí uy nghiêm, mà râu tóc xám bạc lộ ra tuổi tác của đối phương không hề nhỏ, có mấy phần già nua nhưng lực lượng chưa từng giảm.
Lão giả cũng không lên tiếng, từng bước tiến lên liền đột nhiên vươn tay bắt về phía trước, muốn bắt lấy Ngao Liệt kéo về phía mình. Chớp mắt qua đi, không có thanh thế hùng hồn, không có lực lượng bàng bạc bắn ra bốn phía, chỉ giống như phất tay một cái thì Ngao Liệt đã bị tóm về trong tay của lão giả.
Đồng thời, sắc mặt của Vũ Nhu không khỏi trắng bệch, giống như nhận lấy xung kích nào đó dẫn đển tổn thương nhưng không có bất cứ dấu vết nào để lần theo. Kỳ thật nếu Vũ Nhu hiện tại mở ra lĩnh vực thì nàng sẽ trông thấy lĩnh vực của mình b·ị đ·ánh thủng ra một cái hố lớn, bởi vì Vũ Nhu bị tổn thương đến từ lực lượng quy tắc, chỉ là Vũ Nhu còn chưa nhận ra rõ ràng mà thôi.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên lạnh xuống, cứu người thì được nhưng còn thuận tiện đả thương người vậy thì không thích đáng. Kiếm Quy Khư trong tay trực tiếp chém ra ngoài, cắt xuyên qua không gian chém về phía lão giả.
Lão giả dựng râu trừng mắt, tưởng rằng Lý Quân Thiên t·ấn c·ông Ngao Liệt, cánh tay vung lên muốn bắt lại lưỡi kiếm. Kiếm Quy Khư sắc bén vô song, nào có dễ cản như vậy, hỏa hoa tung ra, móng vuốt muốn bắt lấy Quy Khư nhưng lực lượng của Lý Quân Thiên lớn đến lão giả không thể giữ được, lưỡi kiếm cắt qua lòng bàn tay của lão giả, phá tan phòng ngự của lão giả.
Lưu lại một vệt kiếm thương sâu đến tận xương.
Lão giả kinh nghi lui lại một bước, giơ lên bàn tay của mình, nhìn thấy máu tươi lưu chuyển chảy ra từ trong lòng bàn tay, không khỏi kinh nghi lên tiếng.
“Cảm giác này...không biết đã bao nhiêu năm ta không có b·ị t·hương”.
Lý Quân Thiên vuốt vuốt kiếm Quy Khư, lạnh nhạt nói.
“Ngươi đến đây chỉ muốn đón đi hắn?”
Lão giả lúc này dùng một đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Lý Quân Thiên, đôi mắt trong suốt giống như muốn nhìn xuyên thấu Lý Quân Thiên. Lão giả nói.
“Ngao Liệt vốn là nhị thế tử của Long Đình, không phải ai cũng có thể khi phụ”.
Lý Quân Thiên không có biểu lộ khác biệt gì, giọng điệu duy trì lạnh nhạt nói.
“Cho nên ngươi là ai?”
Nghe như hơi tùy ý cùng coi thường nhưng thực tế không phải như vậy, Lý Quân Thiên đề cao mười hai phần cảnh giác. Không bị kiếm Quy Khư chém đứt cánh tay mà chỉ là một v·ết t·hương đủ thấy thể phách của đối phương mạnh đến khó mà tin nổi.
Hơn nữa cảnh giới của người này...thật sự đã vô hạn tiếp cận chứng đạo, thậm chí có thể đã chứng đạo đến bước cuối cùng, chỉ thiếu một chút là có thể hóa đạo. So với Trần Vệ còn mạnh hơn, mạnh hơn không ít.
Lão giả khàn khàn, hơi cười gằn nói.
“Long Đình Đông Hải Vương”.
Lý Quân Thiên gật đầu, thản nhiên nói ra.
“Ngươi có thể mang hắn đi nhưng không nên động thủ với người của ta. Vết thương như thế đủ rồi, ngươi có thể đi”.
Lão giả bật cười, cười Lý Quân Thiên ngang ngược, cười Lý Quân Thiên nhỏ tuổi khinh cuồng, kiêu ngạo vô tri. Lão giả vung tay một cái, gió nổi mây phun, một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên người lão giả thoáng cái bùng nổ lại rất nhanh thu liễm, giống như chớp mắt có kinh lôi lại chớp mắt sóng yên biển lặng.
Mà từ đám mấy dưới chân lão giả, kinh lôi hiện lên, hóa thành một con lôi long tử sắc thâm trầm, khí tức hủy diệt căng tràn làm người dựng hết cả tóc gáy.
Lý Quân Thiên híp mắt, một kiếm lạnh nhạt chém ra ngoài, trực tiếp đánh nát tử lôi, xoắn thành từng mảnh vụn nhỏ. Lý Quân Thiên trở tay lại chém ra một kiếm.
Hủy Diệt Kiếm Liên!
Coi như một kiếm chiêu cường công của Lý Quân Thiên, là cơ sở của Táng Đế Liên, uy lực mạnh đến không thể dùng cảnh giới để so sánh.
Lão giả thong dong vươn tay, cánh tay gân guốc gầy guộc vào lúc này giống như có thể nắm giữ cả thiên địa. Bàn tay đưa ra che khuất bầu trời sau đó nắm chặt, tùy tiện đem Hủy Diệt Kiếm Liên bóp nát, vô biên kiếm khí bùng nổ cũng bị bóp lại, vo viên thành vô số hạt linh khí nhỏ, tùy ý tiêu tán trong thiên địa.
Lý Quân Thiên hơi nhíu lông mày lại, đối phương thật mạnh, hắn không vận dụng được lực lượng đại đạo thì khó mà chiến thắng, xem ra phải vận dụng lực lượng quy tắc mới được.
Ánh mắt nhìn về phía Vũ Nhu, Lý Quân Thiên nảy ra một ý nghĩ.
...
p/s: 2 chương xong! Cầu đề cử!!!
“Tiện chủng! Tiện chủng! Ngươi dám làm tổn thương ta!”
Ngao Liệt gào thét, ánh mắt tràn đầy tơ máu một phần vì đau, một phần bởi vì phẫn nộ. Cố lực lượng đè ép trên người khiến cho hắn chỉ có thể bị động chịu đòn, không phản kháng được, cuối cùng còn bị tiện chủng đối diện xé xuống một khối thịt.
Vô cùng nhục nhã.
Phẫn nộ giống như có thể biến thành sức mạnh, Ngao Liệt vậy mà chấn động tan mất một phần sức áp chế của Lý Quân Thiên, trong chớp mắt thu hoạch được cơ hội phản công.
Móng vuốt xuyên qua không trung đập về phía Lý Thanh Thanh, Lý Thanh Thanh giống như đã có chuẩn bị từ trước, tay phải Liệt Thiên Bá Quyền, tay trái Duệ Phong Đoạn Thiên kết hợp vào cùng một chỗ, dùng kỹ xảo của Song Long Trục Nguyệt đánh ra ngoài.
Toàn thân Lý Thanh Thanh cũng chỉ cao chừng hai thước, so với móng vuốt của Ngao Liệt thì nhỏ bé đến cực hạn, tựa như một hạt gạo có thể chụp nát một cách dễ dàng. Nhưng khí thế của Lý Thanh Thanh cất cao vạn trượng, ẩn ẩn còn có thể đè ép Ngao Liệt, chiêu thức đánh ra ngoài thanh thế to lớn vô cùng, vao chạm vào với móng vuốt của Ngao Liệt.
Ầm ầm!!!
Không gian bị bóp biến dạng, vặn xoắn vào phía trung tâm sau đó cực nhanh nổ tung ra, xung lực quét ngang mấy trăm dặm, mặt đất bị lột đi một lớp da, bầu trời trong sạch không còn một chút mây mù nào.
Lý Thanh Thanh bị vỗ bay mấy chục dặm, hai tay vặn vẹo nổ tung, bắp thịt chi chít có vô số lỗ thủng, máu tươi cũng không ngừng chảy ra ngoài.
Ngao Liệt không b·ị đ·ánh bay nhưng móng vuốt trực tiếp bị đục thủng tròn vo, cắt đến vô cùng bóng loáng. Gánh chịu vô số lần công kích đều khó mà gây nên tổn hại, dưới một đòn này lập tức bị xuyên thủng, vảy giáp đều b·ị đ·ánh thành xác pháo lật về phía sau.
Ngao ngao!!!
Vết thương truyền đến đau đến làm cho Ngao Liệt đau đến kêu gào không ngừng. Mà Lý Thanh Thanh chỉ hít sâu một hơi, trên thân bùng nổ lên long tức, linh khí điên cuồng bị hút đến, lấp đầy miệng v·ết t·hương.
Long Nhân Hóa – Cửu Mệnh – Sinh Chi Tức!
Chỉ thấy v·ết t·hương trên người của nàng dùng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được khép lại, v·ết t·hương chỉ mất thời gian mấy giây liền biến mất.
Long tức quanh thân hóa thành mây trắng quấn quanh cơ thể, phiêu dật như tiên, đã không còn v·ết t·hương nào. Ngao Liệt gào thét phi thân bay về phía Lý Thanh Thanh, mặt kệ v·ết t·hương trên trảo bên phải, dùng trảo bên trái đánh tới.
Lý Thanh Thanh cũng không ngại chiến, v·ết t·hương đã khôi phục, lực lượng mười phần sẵn sàng lao đến đối chiến. Nhưng mà Lý Quân Thiên ngại hai bên quá mức ồn ào, lại thêm Lý Thanh Thanh lấy đến máu thịt của Ngao Liệt đã có thể nghiên cứu một phen, không cần phải tiếp tục đánh nhau.
Mà động tĩnh của hai người cũng hấp dẫn mấy ánh mắt nhìn đến, thậm chí ở trong đó còn có một người đang nhanh chóng tiếp cận nơi này. Cho nên Lý Quân Thiên lại một lần nữa ra tay ngăn cản.
Lật tay một cái, vô biên dị tượng đổ xuống, lại một lần nữa trấn áp xuống thân thể của Ngao Liệt, bóp lại thành một con tiểu xà dài chỉ chừng mười thước, cuối cùng quấn thành một viên cầu, ném sang cho Vũ Nhu chơi đùa.
Kỳ thực Vũ Nhu hiện tại không thua kém Lý Thanh Thanh cùng Ngao Liệt, thậm chí còn mạnh hơn một chút xíu nhưng muốn trấn áp bất cứ ai cũng không dễ dàng. Bây giờ Lý Quân Thiên có thể ngăn cản được, hơn nữa trong phút chốc liền trấn áp đối phương.
Làm xong, Lý Quân Thiên lạnh nhạt rút kiếm, kiếm Quy Khư gần như vô hình nắm ở trong lòng bàn tay. Qua không bao lâu, một áng mây đen cuồn cuộn cuốn đến, mây đen từ trên trời cao chậm rãi hạ thấp, trên mây đen đứng một bóng người.
Thanh bào quý khí, ám văn đan dệt mang theo một loại thần bí uy nghiêm, mà râu tóc xám bạc lộ ra tuổi tác của đối phương không hề nhỏ, có mấy phần già nua nhưng lực lượng chưa từng giảm.
Lão giả cũng không lên tiếng, từng bước tiến lên liền đột nhiên vươn tay bắt về phía trước, muốn bắt lấy Ngao Liệt kéo về phía mình. Chớp mắt qua đi, không có thanh thế hùng hồn, không có lực lượng bàng bạc bắn ra bốn phía, chỉ giống như phất tay một cái thì Ngao Liệt đã bị tóm về trong tay của lão giả.
Đồng thời, sắc mặt của Vũ Nhu không khỏi trắng bệch, giống như nhận lấy xung kích nào đó dẫn đển tổn thương nhưng không có bất cứ dấu vết nào để lần theo. Kỳ thật nếu Vũ Nhu hiện tại mở ra lĩnh vực thì nàng sẽ trông thấy lĩnh vực của mình b·ị đ·ánh thủng ra một cái hố lớn, bởi vì Vũ Nhu bị tổn thương đến từ lực lượng quy tắc, chỉ là Vũ Nhu còn chưa nhận ra rõ ràng mà thôi.
Ánh mắt của Lý Quân Thiên lạnh xuống, cứu người thì được nhưng còn thuận tiện đả thương người vậy thì không thích đáng. Kiếm Quy Khư trong tay trực tiếp chém ra ngoài, cắt xuyên qua không gian chém về phía lão giả.
Lão giả dựng râu trừng mắt, tưởng rằng Lý Quân Thiên t·ấn c·ông Ngao Liệt, cánh tay vung lên muốn bắt lại lưỡi kiếm. Kiếm Quy Khư sắc bén vô song, nào có dễ cản như vậy, hỏa hoa tung ra, móng vuốt muốn bắt lấy Quy Khư nhưng lực lượng của Lý Quân Thiên lớn đến lão giả không thể giữ được, lưỡi kiếm cắt qua lòng bàn tay của lão giả, phá tan phòng ngự của lão giả.
Lưu lại một vệt kiếm thương sâu đến tận xương.
Lão giả kinh nghi lui lại một bước, giơ lên bàn tay của mình, nhìn thấy máu tươi lưu chuyển chảy ra từ trong lòng bàn tay, không khỏi kinh nghi lên tiếng.
“Cảm giác này...không biết đã bao nhiêu năm ta không có b·ị t·hương”.
Lý Quân Thiên vuốt vuốt kiếm Quy Khư, lạnh nhạt nói.
“Ngươi đến đây chỉ muốn đón đi hắn?”
Lão giả lúc này dùng một đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Lý Quân Thiên, đôi mắt trong suốt giống như muốn nhìn xuyên thấu Lý Quân Thiên. Lão giả nói.
“Ngao Liệt vốn là nhị thế tử của Long Đình, không phải ai cũng có thể khi phụ”.
Lý Quân Thiên không có biểu lộ khác biệt gì, giọng điệu duy trì lạnh nhạt nói.
“Cho nên ngươi là ai?”
Nghe như hơi tùy ý cùng coi thường nhưng thực tế không phải như vậy, Lý Quân Thiên đề cao mười hai phần cảnh giác. Không bị kiếm Quy Khư chém đứt cánh tay mà chỉ là một v·ết t·hương đủ thấy thể phách của đối phương mạnh đến khó mà tin nổi.
Hơn nữa cảnh giới của người này...thật sự đã vô hạn tiếp cận chứng đạo, thậm chí có thể đã chứng đạo đến bước cuối cùng, chỉ thiếu một chút là có thể hóa đạo. So với Trần Vệ còn mạnh hơn, mạnh hơn không ít.
Lão giả khàn khàn, hơi cười gằn nói.
“Long Đình Đông Hải Vương”.
Lý Quân Thiên gật đầu, thản nhiên nói ra.
“Ngươi có thể mang hắn đi nhưng không nên động thủ với người của ta. Vết thương như thế đủ rồi, ngươi có thể đi”.
Lão giả bật cười, cười Lý Quân Thiên ngang ngược, cười Lý Quân Thiên nhỏ tuổi khinh cuồng, kiêu ngạo vô tri. Lão giả vung tay một cái, gió nổi mây phun, một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên người lão giả thoáng cái bùng nổ lại rất nhanh thu liễm, giống như chớp mắt có kinh lôi lại chớp mắt sóng yên biển lặng.
Mà từ đám mấy dưới chân lão giả, kinh lôi hiện lên, hóa thành một con lôi long tử sắc thâm trầm, khí tức hủy diệt căng tràn làm người dựng hết cả tóc gáy.
Lý Quân Thiên híp mắt, một kiếm lạnh nhạt chém ra ngoài, trực tiếp đánh nát tử lôi, xoắn thành từng mảnh vụn nhỏ. Lý Quân Thiên trở tay lại chém ra một kiếm.
Hủy Diệt Kiếm Liên!
Coi như một kiếm chiêu cường công của Lý Quân Thiên, là cơ sở của Táng Đế Liên, uy lực mạnh đến không thể dùng cảnh giới để so sánh.
Lão giả thong dong vươn tay, cánh tay gân guốc gầy guộc vào lúc này giống như có thể nắm giữ cả thiên địa. Bàn tay đưa ra che khuất bầu trời sau đó nắm chặt, tùy tiện đem Hủy Diệt Kiếm Liên bóp nát, vô biên kiếm khí bùng nổ cũng bị bóp lại, vo viên thành vô số hạt linh khí nhỏ, tùy ý tiêu tán trong thiên địa.
Lý Quân Thiên hơi nhíu lông mày lại, đối phương thật mạnh, hắn không vận dụng được lực lượng đại đạo thì khó mà chiến thắng, xem ra phải vận dụng lực lượng quy tắc mới được.
Ánh mắt nhìn về phía Vũ Nhu, Lý Quân Thiên nảy ra một ý nghĩ.
...
p/s: 2 chương xong! Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận