Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 242: Chương 242: Giáp quân

Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:58:04
Chương 242: Giáp quân

Một đòn vừa rồi không yếu, trực tiếp công kích tinh thần cùng đại đạo của đối thủ nhưng cũng không mạnh đến nơi nào, chỉ có thể cắt đứt tầm mắt cùng uy h·iếp bọn họ một phen, hơi lay chuyển khí cơ của bọn họ một chút tạo thành khó chịu chứ không thể làm b·ị t·hương bất cứ ai.

Nhưng như thế là đủ rồi, Lý Quân Thiên chỉ muốn dọn dẹp tầm mắt của mấy người kia, cũng không trông mong có thể tổn thương đến chủ nhân của những ánh mắt kia.

Bạch Tuyết chậm rãi kéo Ma Hê Thủ La Kiếm rời đi, Lý Quân Thiên cũng thu hồi Quy Khư. Tiêu hao lực lượng mộng ảo đến từ Ma Hê Thủ La Thiên, Lý Quân Thiên cũng không tiêu hao cái gì, chỉ tốn một chút lực lượng tinh thần.

Càng không vận dụng lực lượng đại đạo hay quy tắc cho nên không ảnh hưởng gì đến v·ết t·hương của hắn.

Bạch Tuyết kéo xe bay rất chậm, giống như đang chờ đợi cái gì đó nhưng đến khi bọn hắn hoàn toàn rời khỏi cũng không thấy ai đi đến, Thần Quang Đại Lục lui về yên tĩnh thanh bình.

Nhàn nhã bay nửa ngày, Thanh Loan đã chỉnh lý xong khí tức, nàng cũng không b·ị t·hương gì nhưng trong nhất thời chủ quan lại bị cự long nhốt lại kém chút bị luyện hóa. Tất nhiên trong thời gian ngắn bị giam cầm lại không có nghĩa là nàng không thoát ra được, chỉ là tốn một chút thời gian. Chắc chắn sẽ không bị cự long luyện hóa.

Thanh Loan đứng dậy vây quanh cự long, xoay chuyển mấy vòng như muốn nhìn kỹ xem cự long này có gì đặc biệt. Nói đến cự long cùng Thanh Loan thật cũng không có chênh lệch quá nhiều, cảnh giới có thể tính là tương đương với nhau. Chẳng qua nàng bị cự long đánh một cái không kịp trở tay mà thôi, còn chưa thể phân ra thắng bại.

Vươn tay, muốn chạm thử cự long nhưng ngón tay nàng lại bị chặn lại bởi một bức tường vô hình, không thể chạm vào mục tiêu của mình. Tất nhiên lực đè nén rất mạnh khóa chặt cự long, lại không hề ảnh hưởng đến bên ngoài, hiển nhiên có lực lượng ngăn cách một phen, không thể để người khác bị ngộ thương.

Thanh Loan quay đầu nhìn về phía Lý Quân Thiên, hỏi.

“Tên này c·hết rồi sao?”

Lý Quân Thiên lắc đầu, hỏi lại.

“Tên này vì sao lại giao chiến cùng với ngươi vậy?”

Thanh Loan ngắn gọn giải thích. Bởi vì vị trí của Thiên Loan Điện cho nên bọn hắn cũng tương đối gần biển. Cự long thèm ăn chạy lên quấy gió nổi mưa muốn tìm kiếm một miếng mồi ngon. Mà tu vi mạnh như Thanh Loan tất nhiên bị cự long để mắt đến.



Cuối cùng liền đánh.

Giao thủ mấy trăm chiêu liền bị phong ấn, Lý Thanh Thanh đến giao thủ mấy lần cuối cùng bị Lý Quân Thiên trấn áp, từ đầu đến cuối đều kéo dài không đến nửa ngày.

Lại thêm nửa ngày điều dưỡng, hiện tại đã là tà dương nghiêng bóng, ánh đỏ kéo dài vẽ lên nửa gương mặt thanh tú đẹp đẽ của Lý Quân Thiên. Ánh mắt của Lý Quân Thiên sâu thẳm mà lạnh nhạt, giống như chất chứa toàn bộ thế giới.

Lông mi khẽ vuốt thoáng che lại thế gian, Lý Quân Thiên nghe xong toàn bộ sự tình, liền gật đầu nói.

“Hắn tự xưng là thế tử?”

Thanh Loan gật đầu đáp lại.

“Cũng không biết là đến từ thế lực nào”.

Lý Quân Thiên lâm vào trong suy nghĩ, tự xưng là “thế tử” chứng tỏ thân phận không tầm thường. Mà Lý Quân Thiên cũng biết ở trong Thần Triều chỉ có mười tám người nối dõi của Vương giả mới tự xưng “thế tử”.

Nhưng mười tám Vương Giả đều truyền thừa vạn năm đều là nhân tộc, không có ngoại tộc hay yêu thú gì, cho nên tự xưng là thế tử liền lộ ra vô cùng kỳ quái. Lý Quân Thiên cũng không thể thông qua A Cửu hiểu biết gì về Long Đình, dù sao tuổi tác của nàng còn ở đấy, có thể biết nhiều tri thức về thần triều đã là vô cùng kinh người rồi.

“Có thể là đến từ thế lực bên ngoài Thần Triều”.

Lý Quân Thiên lẩm nhẩm một chút làm cho Thanh Loan không hiểu ra sao, nàng cũng không có nguồn tin tức thẩm thấu vào đến Thần Triều cho nên không hiểu đối thủ đến từ nơi nào, là loại tồn tại ra sao.

Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ liền truyền ra một phần Thiên Mộng Huyền Công cho Thanh Loan, khóe miệng ngoắc ngoắc nói.

“Gia nhập với ta, cái gì cũng có thể biết”.

Thanh Loan cũng không có chống cự, tùy ý luồng thông tin kia truyền vào trong đầu của mình, từ từ tham ngộ Thiên Mộng Huyền Công bản cắt giảm này. Thanh Loan biết Thiên Môn Đạo là một thế lực khổng lồ cho nên không nghi ngờ gì về năng lực tình báo của bọn hắn.



Nhưng Thiên Mộng Huyền Công thật sự quá mức huyền diệu để cho Thanh Loan không nén được kinh ngạc. Thần Quang Đại Đạo đã sớm bị Võ Đạo bao trùm vào bên trong, tu luyện công pháp võ đạo hơi cản trở một chút nhưng không hề khó khăn.

Thiên Mộn Huyền Công tuy rằng vô cùng huyền diệu nhưng cảnh giới của Thanh Loan đã sắp nhòm ngón đến đại đạo, tu luyện một môn võ công cũng không phải chuyện quá mức khó khăn.

Bỏ ra một chút thời gian, tinh thần của Thanh Loan liền xuất hiện ở bên trong Ma Hê Thủ La Thiên. Tường Vi đang rảnh rỗi lôi kéo Vị Ương lắc lư đường phố. Tường Vi tự mình bị vây ở Dục Hoan Đô, không thể đi ra ngoài chỉ có thể lắc lư ở trong Ma Hê Thủ La Thiên tìm vui thú.

Mà Vị Ương từ khi tìm được cách “phân thân” đi ra bên ngoài liền không xuất hiện qua, Tường Vi nghe đến liền vô cùng buồn bực bởi vì nàng không thể đi ra ngoài chơi cho nên liền đi bám lấy Vị Ương tìm phiền toái.

Nói là tìm phiền toái cũng không phải gây sự gì, chỉ là bám dính lấy, để Vị Ương không thể không dùng lực lượng mộng ảo đem cảnh tượng bên ngoài chiếu ra cho Tường Vi cùng xem.

Vị Ương cùng Tường Vi tạo nghệ ở trên lực lượng mộng ảo vô cùng mạnh mẽ, mà Ma Hê Thủ La Thiên được các nàng xây dựng cùng quản lý lâu như vậy, Thanh Loan vừa đến thì bọn hắn đã nhận ra.

Một cái ý niệm, Vị Ương cùng Tường Vi đã đi đến trước mặt Thanh Loan. Khí tức của Thiên Mộng Huyền Công cũng rất dễ để phân biệt. Có thể lấy được Thiên Mộng Huyền Công, tất nhiên là từ Lý Quân Thiên truyền đến cho nên bọn họ cũng không ôm lấy địch ý.

Lại nói tình báo của Thanh Loan cũng tương đối đầy đủ, Tường Vi cũng đã gặp mặt một lần cho nên không có gì lạ lẫm, mấy người lập tức giao lưu với nhau.

Lý Quân Thiên cũng chìm vào trong thế giới mộng ảo, thoáng cảm ứng một phen thấy lực lượng mộng ảo bị rút đi cũng không gây nên ảnh hưởng gì đến Ma Hê Thủ La Thiên liền không còn quan tâm nữa.

Rảnh rỗi đọc lướt qua một chút tin tình báo, cũng không biết là Tường Vi hay Vị Ương sắp xếp mà đã có người của Thiên Môn Đạo xuất phát, đang ở trên đường thẩm thấu vào trong Thần Triều tìm tình báo, tuy chưa đến nơi lại đưa ra tin tức đại quân áp cảnh.

Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ liền điều động Bạch Tuyết bay về phía tây, hắn không lo chuyện đại quân áp cảnh nhưng người dẫn đầu đại quân có lẽ sẽ là một nhân vật lợi hại, thử bắt về hỏi thăm lai lịch của con rồng tự xưng “thế tử” này xem sao.

Về phần tại sao không hỏi thăm “thế tử” thì Lý Quân Thiên không muốn đem nó thả ra ngoài, thân dài đến vạn trượng muốn gây ra p·há h·oại sẽ rất rắc rối. Mà muốn xâm nhập thế giới tinh thần của cự long cũng không dễ dàng, giống như có một loại sức mạnh đặc thù nào đó bảo vệ tinh thần của cự long.



Lý Quân Thiên đã thử sử dụng Thiên Mộng Huyền Công đến muốn khống chế hoặc duyệt đọc ký ức của cự long nhưng không thành công, loại lực lượng kia bảo hộ tinh thần của cự long một cách rất mạnh mẽ, có thể để nó chống lại lượng lượng gây bất lợi một cách rất triệt để.

Không sử được thần thông, Lý Quân Thiên trong lúc nhất thời không có biện pháp gì tốt cho nên muốn đi bắt một người về hỏi thăm.

Còn có ai thích hợp hơn một vị tướng quân sức mạnh phi phàm, thân ở vị trí cao, tuổi tác không nhỏ lịch duyệt phong phú.

Cho nên khi Dao Quang Quân tập kết hoàn thành, Trần Quang Đạo vừa muốn chỉnh lý lại q·uân đ·ội chuẩn bị đột kích đến chỗ của Nhị Thế Tử liền trùng hợp là thời gian mà Lý Quân Thiên đến nơi giáp giới.

Không biết trong q·uân đ·ội tồn tại loại phương thức điều tra gì, Lý Quân Thiên lập tức bị phát hiện. Tuy rằng hắn che lấp Ma Hê Thủ La Kiếm một cách hết sức sơ sài nhưng không phải ai cũng có thể phát hiện ra được, chứng tỏ năng lực điều tra của Dao Quang Quân cũng không kém.

Cả hai đứng cách nhau một cái eo biển hẹp, tàn tích của chiến trước lúc trước vẫn chưa bị che lấp để người có thể nhìn ra được rất nhiều dấu vết. Đã biết Lý Quân Thiên đến, Trần Đạo Quang tất nhiên dẫn đầu nghênh chiến đồng thời điều động q·uân đ·ội tập hợp hình thành quân trận.

Trống trận nổi lên, vô tận lực lượng giống như nhận lấy dẫn dắt đổ vào trên người Trần Quang Đạo. Trần Đạo Quang mặc khinh giáp, trên tay gánh lấy trường đao lộ ra nặng nề bá đạo mà sắc bén.

Lý Quân Thiên từ trong Ma Hê Thủ La Kiếm đi ra, ánh mắt lướt qua Trần Quang Đạo, đảo qua trống trận dẫn dắt lực lượng của quân trận tụ tập đến lực lượng, cuối cùng ánh mắt tập trung vào trên thanh đại đao.

Thanh đại đao này cán mang màu ám kim giống như tràn đầy khí tức thười gian, lưỡi đao đen tuyền lộ ra phong mang cực kỳ sắc bén, nhìn như mộc mạc lại mang cho người ta một loại cảm giác vặn vẹo kinh dị.

“Vật sống?”

Lý Quân Thiên hơi nhíu mày, không biết có phải ảo giác hay không mà hắn lại nhìn ra thanh đao kia đang ngọ nguậy, lưỡi đao giống như mọc mắt đang ngắm nhìn chính mình.

“Ngươi chính là vương của hạ giới?”

Trần Đạo Quang siết đao chỉ về phía Lý Quân Thiên, áo bào tung bay trong gió lộ ra mấy phần khí khái tướng quân, tiếng nói hùng hồn âm vang hữu lực.

Lý Quân Thiên híp mắt quan sát người đối diện, không hiểu thấu người này tại sao lại có thể lơ lửng ở trong không trung, không thấy linh khí ba động, cũng không thấy có quy tắc lưu chuyển, thuần túy là treo ở giữa không trung, giống như bị dán vào trên không gian.

Khí thế của người này không sai, Lý Quân Thiên xác định là tướng quân chứ không phải kẻ g·iả m·ạo, Lý Quân Thiên tịnh chỉ làm kiếm chém ra một kiếm, cương khí đổ xuống hóa thành một vầng bán nguyệt chém về phía Trần Quang Đạo.

...

p/s: Cầu đề cử!!!

Bình Luận

0 Thảo luận