Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 238: Chương 238: Thiên Cực Thái Hậu
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:57:55Chương 238: Thiên Cực Thái Hậu
Thần Đô Đại Việt Thần Triều.
Hoàng Cung, Điện Thái Sư.
Kim long vượt ngang mười mấy châu lục cuối cùng đem một phần của Trần Vệ đánh thành huyết vụ mang trở về. Khoảng cách thật sự quá xa xôi, cách đến cả trăm vạn dặm.
Kim quang hạ xuống, Thiên Tử Kiếm chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng ban đầu. Mà huyết vụ của Trần Vệ đồng dạng ngưng tụ lại hình dáng của hắn, chỉ là toàn bộ thân thể lộ ra vô cùng gầy gò cùng với huyết khí ảm đạm.
Quan bào vào lúc này lộ ra vô cùng rộng rãi với thân thể của Trần Vệ. Vị thái sư đương triều này, sắc mặt trầm như nước, mặc dù mặt trắng xám do mất quá nhiều màu nhưng không hiểu thấu để người ta cảm thấy khuôn mặt của hắn rất đen.
Không biết qua bao lâu, có tiếng đập cửa vang lên, một vị hộ vệ nhanh chóng tiến vào.
“Thái sư đại nhân, Thái Hậu truyền gặp”.
Trần Vệ lúc này giống như mới tỉnh thần lại, gật đầu nói.
“Đã biết”.
Thu hồi Thiên Tử Kiếm, Trần Vệ hơi chỉnh lý lại một chút tình trạng bản thân mới rời đi Điện Thái Sư, đi đến Điện Thái An.
Thái Hậu kỳ thực là một tồn tại hết sức đặc thù. Nàng là thê tử của tiền nhiệm Đại Đế. Nhưng bởi vì Đại Đế chỉ có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi, đây là định số của thiên địa, gánh vách Thiên Mệnh không thể làm trái với định số này được.
Còn Thái Hậu chỉ cần là một vị Ngự Linh Sư ưu tú thì có thể sống được thật lâu, cho dù Đại Đế trả lại Thiên Mệnh cho thiên địa rất nhiều năm thì nàng vẫn có thể còn sống.
Thái Hậu có thể nắm giữ quyền lợi không nhỏ, dù sao Tam Thái triều đình là do tiền nhiệm Đại Đế bồi dưỡng, có thể coi như đệ tử của Đại Đế. Thân là sư mẫu của Tam Thái tất nhiên có thể ảnh hưởng đến Tam Thái, cho nên mới nói nàng có thể nắm giữ quyền lợi không nhỏ.
Thông thường thì Thái Hậu sẽ không can thiệp vào triều chính, thứ nhất là để tạo thế cục thuận lợi cho tân đế đăng cơ, thứ hai là để cho các thế gia được ổn định, dù sao sau khi Đại Đế rời đi, các thế gia được gỡ bỏ kiềm chế rất nhiều, giống như để bọn họ nới lỏng một hơi, tâm tình sẽ không bị đè ép lâu quá mà nổ tung.
Ở bên trong dính đến nghìn vạn kiểu quan hệ giữa triều đình cùng thế gia và dân chúng, hết sức phức tạp nhưng bởi vì chế độ này thi hành rất nhiều năm cho nên phương pháp như vậy có thể coi như làm đến tối ưu.
Nhưng cũng có Thái Hậu tham luyến quyền lực không chịu rời đi, hoặc là Thần Triều đang đứng trong tình trạng bất ổn cần người chủ trì, thậm chí là có rất nhiều lý do khác, cho nên việc Thái Hậu ở lại Hoàng Cung cũng chẳng phải điều gì hiếm lạ.
Mà vị Thái Hậu này, trong âm thầm mới là người khống chế toàn bộ Thần Triều. Không sai, là nàng khống chế toàn bộ Thần Triều, mới chính là người quyền khuynh thiên hạ. Thái Sư, bất quá chỉ là người đại diện ở mặt bên ngoài mà thôi.
Kỳ thực cũng không cần bất ngờ, trong lịch sử sẽ có một vài lần như vậy. Dù sao không phải ai cũng có thể trở thành Đế Hậu, lại không phải ai cũng chống lại được cám dỗ từ quyền lực.
Nhưng vị Thiên Cực Thái Hậu này...không giống.
Thiên Mệnh Đại Đế không thể có hậu đại, bởi vì nếu như có thể sinh sản thì hậu đại thì quyền hành thiên mệnh có thể bị kế thừa đi một chút, lâu dài sẽ khiến thiên mệnh pha loãng, quyền hành không còn sức mạnh tuyệt đối như trước.
Nhưng người có muốn hình vạn trạng, tính cách cũng không ai giống ai. Một khi ngồi lên ngai vị đế vương lại có mấy ai không bành trướng, muốn làm ra một phen sự tình vẻ vang, danh tiếng lấn áp tiền nhiệm.
Ở dưới sự trói buộc của lực lượng thiên mệnh, việc có thể làm cũng hết sức hữu hạn. Mà cố gắng sinh sôi hậu đại, cũng không phải chuyện thương thiên hại lý gì, rất nhiều đế vương cũng theo đuổi thôi.
Thiên Cực Đại Đế tuổi già mới cưới vợ, chênh lệch giữa cả hai gần chín mươi tuổi cho nên Thiên Cực Thái Hậu hiện tại mới hơn năm mươi tuổi, lấy tu vi của nàng chính là đang độ tuổi xuân, vô cùng trẻ tuổi.
Nàng trẻ tuổi không cam lòng ở góa, lại tham luyến quyền lực muốn khuynh thành thiên hạ, cho nên ở lại Hoàng Cung. Mà Trần Vệ, ngoại trừ thuộc hạ tất nhiên còn kiêm nhiệm tình nhân.
Tuổi tác của cả hai chênh lệch cũng không lớn, Trần Vệ lớn hơn Thiên Cực Thái Hậu bốn tuổi, có thể nói là vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc đến. Nhiều năm như vậy, Thái Sư tiến về Điện Thái An vào ban đêm cũng không phải chuyện gì kỳ quái, cũng sẽ không có kẻ nào ngu ngốc đi quan tâm điều này.
Quyền khuynh thiên hạ mà không làm được điểm này thì hai người kia sống đến quá uổng phí.
Nửa giờ sau, thông qua một khoảng cách rất xa, Trần Vệ đi vào Điện Thái An.
Hộ vệ cùng cung nữ rất có tự giác lui ra vây quanh tường viện, không dám đến gần Điện Thái An, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt lành gì.
“Ngươi thụ thương?”
Bên dưới rèm ngọc, Thiên Cực Thái Hậu thước tha ngồi ở trên giường, chăn dệt hoàng kim óng ánh tựa như khổng tước đang chải vuốt bộ lông của mình, thướt tha cao quý không tưởng tượng nổi.
Dung nhan như ẩn như hiện đằng sau rèm ngọc, như thực như ảo, mộng huyễn như tiên làm người mê đắm.
Trần Vệ quỳ xuống trước giường, đầu rất thấp không dám nhìn thẳng Thiên Cực Hoàng Hậu mà nói.
“Xin lỗi Dung nhi, để cho ngươi thất vọng”.
Vèn ngọc bị vén lên phát ra từng tiếng lao xao giống như sóng biển nhẹ nhàng du dương, cánh tay trắng mịn như mỡ đông duỗi ra, cảm giác mát lạnh mềm mại chạm vào cằm của Trần Vệ.
Bàn tay thuôn dài như ngọc tạc nhẹ nhàng nắm bắt, nâng lên đầu của Trần Vệ. phương mâu như vẽ, đẹp đẽ như tinh quang vạn lý.
“Đối phương rất mạnh sao?”
Trần Vệ nghiêm túc đáp.
“Rất mạnh, nếu không bị hạn chế có thể dễ dàng đánh chìm một châu. Là lực lượng xen giữa cấp Tai cùng cấp Kiếp, có thể coi như cấp bậc Diệt Thế”.
“Ồ? Cấp Diệt Thế? Ngươi chắc chắn?”
Mi thanh hơi nhíu, Thiên Cực Thái Hậu giọng nói giống như có châm chọc, giống như có khiêu gợi, lại giống như hơi ngưng trọng.
Sau khi được Trần Vệ gật đầu chắc chắn, Thiên Cực Thái Hậu thu hồi cánh tay của mình, ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, mi thanh giãn ra nhưng miết miết khóe miệng giống như lâm vào trong suy tư.
Cuối cùng nàng cười nhạt nói.
“Không sao, nửa chân bước vào cấp Diệt Thế mà thôi, không phải thật sự có thể diệt thế”.
Trần Vệ gật đầu nói.
“Đối phương cũng đã bị ta đánh trọng thương, chỉ cần một vị tướng quân xuất thủ là có thể giải quyết”.
“Ừm, được rồi. Vậy thì để Dao Quang đi thôi”.
Trần Vệ gật đầu, sau đó khuôn mặt thoáng giãn ra, lộ ra vô cùng ôn hòa hiền lành, ánh mắt nóng rực lại pha lẫn thèm khát không hề che giấu chút nào.
“Này...đêm nay..”
Thiên Cực Thái Hậu trợn trắng mắt, hừ lạnh nói.
“Không được, ngươi trở về đi!”
Rất khó tưởng tượng được đương triều Thái Sư, quyền khuynh thiên hạ, toàn triều nói một không hai lại có thể toát ra bộ dáng ủy khuất đáng thương. Hoàn toàn không có bộ dạng quát tháo phong vân thiên hạ.
Nhưng bộ dáng này của Trần Vệ hoàn toàn không bị để ý đến, nghênh đó nhắn chỉ có ánh mắt lạnh lùng giống như không có chút tình cảm nào.
Cuối cùng Trần thái sư chỉ có thể ủ rũ rời khỏi Điện Thái An, nhưng không có ai biết được, vừa bước khỏi công Điện Thái An, tất cả dáng vẻ ủy khuất liền biến mất không thấy tăm tích.
Trạng thái thay đổi trước sau nhanh như lật một trang sách.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Thần Đô Đại Việt Thần Triều.
Hoàng Cung, Điện Thái Sư.
Kim long vượt ngang mười mấy châu lục cuối cùng đem một phần của Trần Vệ đánh thành huyết vụ mang trở về. Khoảng cách thật sự quá xa xôi, cách đến cả trăm vạn dặm.
Kim quang hạ xuống, Thiên Tử Kiếm chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng ban đầu. Mà huyết vụ của Trần Vệ đồng dạng ngưng tụ lại hình dáng của hắn, chỉ là toàn bộ thân thể lộ ra vô cùng gầy gò cùng với huyết khí ảm đạm.
Quan bào vào lúc này lộ ra vô cùng rộng rãi với thân thể của Trần Vệ. Vị thái sư đương triều này, sắc mặt trầm như nước, mặc dù mặt trắng xám do mất quá nhiều màu nhưng không hiểu thấu để người ta cảm thấy khuôn mặt của hắn rất đen.
Không biết qua bao lâu, có tiếng đập cửa vang lên, một vị hộ vệ nhanh chóng tiến vào.
“Thái sư đại nhân, Thái Hậu truyền gặp”.
Trần Vệ lúc này giống như mới tỉnh thần lại, gật đầu nói.
“Đã biết”.
Thu hồi Thiên Tử Kiếm, Trần Vệ hơi chỉnh lý lại một chút tình trạng bản thân mới rời đi Điện Thái Sư, đi đến Điện Thái An.
Thái Hậu kỳ thực là một tồn tại hết sức đặc thù. Nàng là thê tử của tiền nhiệm Đại Đế. Nhưng bởi vì Đại Đế chỉ có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi, đây là định số của thiên địa, gánh vách Thiên Mệnh không thể làm trái với định số này được.
Còn Thái Hậu chỉ cần là một vị Ngự Linh Sư ưu tú thì có thể sống được thật lâu, cho dù Đại Đế trả lại Thiên Mệnh cho thiên địa rất nhiều năm thì nàng vẫn có thể còn sống.
Thái Hậu có thể nắm giữ quyền lợi không nhỏ, dù sao Tam Thái triều đình là do tiền nhiệm Đại Đế bồi dưỡng, có thể coi như đệ tử của Đại Đế. Thân là sư mẫu của Tam Thái tất nhiên có thể ảnh hưởng đến Tam Thái, cho nên mới nói nàng có thể nắm giữ quyền lợi không nhỏ.
Thông thường thì Thái Hậu sẽ không can thiệp vào triều chính, thứ nhất là để tạo thế cục thuận lợi cho tân đế đăng cơ, thứ hai là để cho các thế gia được ổn định, dù sao sau khi Đại Đế rời đi, các thế gia được gỡ bỏ kiềm chế rất nhiều, giống như để bọn họ nới lỏng một hơi, tâm tình sẽ không bị đè ép lâu quá mà nổ tung.
Ở bên trong dính đến nghìn vạn kiểu quan hệ giữa triều đình cùng thế gia và dân chúng, hết sức phức tạp nhưng bởi vì chế độ này thi hành rất nhiều năm cho nên phương pháp như vậy có thể coi như làm đến tối ưu.
Nhưng cũng có Thái Hậu tham luyến quyền lực không chịu rời đi, hoặc là Thần Triều đang đứng trong tình trạng bất ổn cần người chủ trì, thậm chí là có rất nhiều lý do khác, cho nên việc Thái Hậu ở lại Hoàng Cung cũng chẳng phải điều gì hiếm lạ.
Mà vị Thái Hậu này, trong âm thầm mới là người khống chế toàn bộ Thần Triều. Không sai, là nàng khống chế toàn bộ Thần Triều, mới chính là người quyền khuynh thiên hạ. Thái Sư, bất quá chỉ là người đại diện ở mặt bên ngoài mà thôi.
Kỳ thực cũng không cần bất ngờ, trong lịch sử sẽ có một vài lần như vậy. Dù sao không phải ai cũng có thể trở thành Đế Hậu, lại không phải ai cũng chống lại được cám dỗ từ quyền lực.
Nhưng vị Thiên Cực Thái Hậu này...không giống.
Thiên Mệnh Đại Đế không thể có hậu đại, bởi vì nếu như có thể sinh sản thì hậu đại thì quyền hành thiên mệnh có thể bị kế thừa đi một chút, lâu dài sẽ khiến thiên mệnh pha loãng, quyền hành không còn sức mạnh tuyệt đối như trước.
Nhưng người có muốn hình vạn trạng, tính cách cũng không ai giống ai. Một khi ngồi lên ngai vị đế vương lại có mấy ai không bành trướng, muốn làm ra một phen sự tình vẻ vang, danh tiếng lấn áp tiền nhiệm.
Ở dưới sự trói buộc của lực lượng thiên mệnh, việc có thể làm cũng hết sức hữu hạn. Mà cố gắng sinh sôi hậu đại, cũng không phải chuyện thương thiên hại lý gì, rất nhiều đế vương cũng theo đuổi thôi.
Thiên Cực Đại Đế tuổi già mới cưới vợ, chênh lệch giữa cả hai gần chín mươi tuổi cho nên Thiên Cực Thái Hậu hiện tại mới hơn năm mươi tuổi, lấy tu vi của nàng chính là đang độ tuổi xuân, vô cùng trẻ tuổi.
Nàng trẻ tuổi không cam lòng ở góa, lại tham luyến quyền lực muốn khuynh thành thiên hạ, cho nên ở lại Hoàng Cung. Mà Trần Vệ, ngoại trừ thuộc hạ tất nhiên còn kiêm nhiệm tình nhân.
Tuổi tác của cả hai chênh lệch cũng không lớn, Trần Vệ lớn hơn Thiên Cực Thái Hậu bốn tuổi, có thể nói là vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc đến. Nhiều năm như vậy, Thái Sư tiến về Điện Thái An vào ban đêm cũng không phải chuyện gì kỳ quái, cũng sẽ không có kẻ nào ngu ngốc đi quan tâm điều này.
Quyền khuynh thiên hạ mà không làm được điểm này thì hai người kia sống đến quá uổng phí.
Nửa giờ sau, thông qua một khoảng cách rất xa, Trần Vệ đi vào Điện Thái An.
Hộ vệ cùng cung nữ rất có tự giác lui ra vây quanh tường viện, không dám đến gần Điện Thái An, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt lành gì.
“Ngươi thụ thương?”
Bên dưới rèm ngọc, Thiên Cực Thái Hậu thước tha ngồi ở trên giường, chăn dệt hoàng kim óng ánh tựa như khổng tước đang chải vuốt bộ lông của mình, thướt tha cao quý không tưởng tượng nổi.
Dung nhan như ẩn như hiện đằng sau rèm ngọc, như thực như ảo, mộng huyễn như tiên làm người mê đắm.
Trần Vệ quỳ xuống trước giường, đầu rất thấp không dám nhìn thẳng Thiên Cực Hoàng Hậu mà nói.
“Xin lỗi Dung nhi, để cho ngươi thất vọng”.
Vèn ngọc bị vén lên phát ra từng tiếng lao xao giống như sóng biển nhẹ nhàng du dương, cánh tay trắng mịn như mỡ đông duỗi ra, cảm giác mát lạnh mềm mại chạm vào cằm của Trần Vệ.
Bàn tay thuôn dài như ngọc tạc nhẹ nhàng nắm bắt, nâng lên đầu của Trần Vệ. phương mâu như vẽ, đẹp đẽ như tinh quang vạn lý.
“Đối phương rất mạnh sao?”
Trần Vệ nghiêm túc đáp.
“Rất mạnh, nếu không bị hạn chế có thể dễ dàng đánh chìm một châu. Là lực lượng xen giữa cấp Tai cùng cấp Kiếp, có thể coi như cấp bậc Diệt Thế”.
“Ồ? Cấp Diệt Thế? Ngươi chắc chắn?”
Mi thanh hơi nhíu, Thiên Cực Thái Hậu giọng nói giống như có châm chọc, giống như có khiêu gợi, lại giống như hơi ngưng trọng.
Sau khi được Trần Vệ gật đầu chắc chắn, Thiên Cực Thái Hậu thu hồi cánh tay của mình, ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, mi thanh giãn ra nhưng miết miết khóe miệng giống như lâm vào trong suy tư.
Cuối cùng nàng cười nhạt nói.
“Không sao, nửa chân bước vào cấp Diệt Thế mà thôi, không phải thật sự có thể diệt thế”.
Trần Vệ gật đầu nói.
“Đối phương cũng đã bị ta đánh trọng thương, chỉ cần một vị tướng quân xuất thủ là có thể giải quyết”.
“Ừm, được rồi. Vậy thì để Dao Quang đi thôi”.
Trần Vệ gật đầu, sau đó khuôn mặt thoáng giãn ra, lộ ra vô cùng ôn hòa hiền lành, ánh mắt nóng rực lại pha lẫn thèm khát không hề che giấu chút nào.
“Này...đêm nay..”
Thiên Cực Thái Hậu trợn trắng mắt, hừ lạnh nói.
“Không được, ngươi trở về đi!”
Rất khó tưởng tượng được đương triều Thái Sư, quyền khuynh thiên hạ, toàn triều nói một không hai lại có thể toát ra bộ dáng ủy khuất đáng thương. Hoàn toàn không có bộ dạng quát tháo phong vân thiên hạ.
Nhưng bộ dáng này của Trần Vệ hoàn toàn không bị để ý đến, nghênh đó nhắn chỉ có ánh mắt lạnh lùng giống như không có chút tình cảm nào.
Cuối cùng Trần thái sư chỉ có thể ủ rũ rời khỏi Điện Thái An, nhưng không có ai biết được, vừa bước khỏi công Điện Thái An, tất cả dáng vẻ ủy khuất liền biến mất không thấy tăm tích.
Trạng thái thay đổi trước sau nhanh như lật một trang sách.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận