Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 236: Chương 236: Cảo Nương
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:57:55Chương 236: Cảo Nương
“Giếng?”
Lý Quân Thiên nhìn kỹ lại, dùng cương khí đảo qua một phen để cảm ứng, thế mà thật sự là một cái giếng, chỉ là về sau cải tạo lại, làm thành hình dáng của một cái bàn.
Mà vị trí này xây dựng cái giếng lại rất hợp lý, không có ánh nắng chiếu vào, thông thoáng đông ấm hè mát.
Lý Quân Thiên kẹp lấy kiếm chỉ, lật tay một cái liền đem mặt bàn gọt tan thành bụi phấn, cắt chém lộ ra không gian bên dưới giếng.
“Linh khí thật kỳ quái”.
Lý Thanh Thanh cực kỳ n·hạy c·ảm với linh khí cho nên có thể cảm ứng rất rõ ràng sự khác lạ của linh khí ở nơi này. Khả năng cảm nhận của Lý Quân Thiên tất nhiên khôn kém hơn Lý Thanh Thanh.
“Linh khí nặng nề tràn đầy hỗn loạn cùng tính phá hư, giống như còn pha tạp cực kỳ nhỏ bé tạo thành một loại linh khí hết sức kỳ dị”.
A Cửu ngó đầu nhìn xuống, cái giếng sâu không thấy đáy, tối tăm mờ mịt không nhìn rõ được phạm vi bên ngoài hai ba thước.
“Thật tối, sáng lên một chút”.
Mặc dù bản thân chỉ cao hơn thành giếng một chút, phải kiễng chân nghiêng cầu mới có thể nhìn xuống dưới nhưng A Cửu rất không vui vì tối om không nhìn thấy gì. Nàng liền chắp tay trước ngực, hai bàn tay hơi nắm lại giống như ước nguyện, lại không có vẻ cầu khẩn hay mơ ước nào, càng giống như giao lưu bình đẳng.
Mà theo lời nói của A Cửu, trên thân nàng giống như hơi sáng lên một xíu, lại chỉ trong chớp mắt liền đi qua, tựa như ảo ảnh, tựa như nhìn lầm. Nhưng miệng giếng đúng là mơ hồ sáng lên, ánh sáng so vói không gian bên ngoài giống y như đúc, không có một chút chênh lệch nào.
Theo đó, lập tức có thể nhìn đến không gian bên dưới giếng.
“Đây là năng lực gì?”
Lý Thanh Thanh kinh ngạc, linh khí trong thiên địa cũng không có phản ứng quá mạnh, chỉ thoáng nhộn nhạo mà thôi. Năng lực này càng giống như tác động đến ánh sáng tự nhiên, tự nhiên gia tăng độ sáng cho khu vực bên dưới giếng.
Không hề thay đổi hay vặn vẹo quy tắc mà trực tiếp biến dạng cả thiên địa, để thiên địa thuận theo ý nàng mà không thay đổi quy tắc ở bên trong. Là một loại năng lực rất kỳ quái, cho nên Lý Thanh Thanh không khỏi lên tiếng hỏi.
A Cửu không nói, giống như không nghe thấy mà toàn bộ sự tập trung đều nhìn xuống đáy giếng, một hồi nàng mới lên tiếng.
“Dưới giếng có nước, không nhìn thấy gì cả”.
Lại nhảy xuống, A Cửu xoa xoa cằm lộ ra vẻ suy tư, sau đó nàng hướng miệng giếng vẫy vẫy tay giống như kêu gọi cái gì.
“Lên đây!”
Rào rào!
Hút! Hun hút! Hút hút hút...
Giống như có một đợt cuồng phong gào thét từ dưới đáy giếng thổi ngược lên, mặt nước bị rẽ ra, xuyên qua một khoảng không gian của giếng thổi đến không trung. Tiếng gió thổi như khóc như gào, trong lúc nhất thời để người ta nghe đến rợn cả người.
Ào ào!
Nước giếng nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, từ dưới đáy giếng chậm rãi nổi lên, xé toạc mặt nước xong liền lơ lửng trôi nổi rời khỏi đáy giếng.
“Quan tài?”
Thấy đồ vật lơ lửng ở trên miệng giếng, Lý Thanh Thanh cau mày nói ra. Một cỗ quan tài đỏ thẫm, rõ ràng ngâm ở trong nước rất lâu lại chưa từng mục nát, từ trên quan tài lại toát ra một loại cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Kèm theo cỗ cảm giác lạnh lẽo này là một loại linh khí vô cùng âm trầm, lẫn lộn vào một loại cảm giác oán hận vô cùng đậm đặc, gần như hóa thành thực chất, đem linh khí nhuộm thành màu xanh tím thẫm đậm.
A Cửu vẫy vẫy tay, quan tài đỏ thẫm giống như được người nâng đỡ chậm rãi trôi về phía mặt sân. Một màn này vô cùng thần kỳ, A Cửu cũng không hề thao túng linh khí, trên người ngoại trừ thoáng qua một chút ánh sáng trong chớp mắt ra liền không có khác thường, cho nên hai người đều vô cùng kinh ngạc.
Lý Quân Thiên cũng không tránh khỏi tò mò về năng lực này, nhưng vẫn chưa lên tiếng hỏi, liền yên lặng ở một bên chờ đợi A Cửu hiển lộ năng lực.
A Cửu để quan tài lơ lửng giữa không trung, phủi phủ hai tay sau đó chống nạnh quát.
“Ngươi còn không đi ra?”
Quan tài giống như hơi run lên một cái, linh khí âm trầm kia nhộn nhạo giống như bị đun sôi lên, tỏa ra bốn phía. Một bóng mờ chậm rãi hiện ra ở bên trên quan tài.
Váy cưới đỏ thẫm, hoa văn hoàng kim đan dệt lại giống như một đóa cẩm chướng vô cùng đẹp mắt. Chỉ là tóc dài của nàng xõa thẳng xuống, kéo dài lê trên mặt đất.
Nàng hiện ra nhưng không rõ ràng dung mạo, ngũ quan cực kỳ mơ hồ giống như có một lớp màn che. Tuy không thể thấy rõ dung mạo của nàng nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác ôn hòa, đôi mắt lại ẩn chứa hận bén vô cùng sắc bén, sắc bén nh·iếp người.
Nhưng nàng lúc này giống như hốt hoảng mà sợ hãi, không biết Oán Linh thông thường có ý thức hay không nhưng nữ tử mặc váy đỏ này hiện tại lộ rõ sợ hãi kèm theo hốt hoảng, khom người về phía A Cửu.
“Cảo Nương tham kiến điện hạ”.
Điện hạ?
Lý Thanh Thanh hồ nghi nhìn về phía A Cửu. Mà A Cửu đang một bộ dáng đắc ý kiêu ngạo vào lúc này chợt cứng đờ, ngượng ngùng thu hồi tư thế của mình nhìn về phía Lý Quân Thiên, ánh mắt tràn đầy chột dạ.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, đến lúc này hắn cũng không thể nào mà tỏ ra không quan tâm được nữa, liền nhìn A Cửu hỏi.
“Điện hạ? Ngươi là Thiên Mệnh Đại Đế của thế hệ này?”
A Cửu bẽn lẽn gật đầu nói.
“Đúng vậy. Ta cũng không phải cố ý che giấu, là tỷ tỷ không có hỏi”.
Lý Quân Thiên trợn trắng mắt, chuyện này ai có thể nghĩ đến mà hỏi?
Nghìn vạn lần suy tính, Lý Quân Thiên chưa bao giờ nghĩ đến việc A Cửu sẽ là Thiên Mệnh Đại Đế, hơn nữa còn là Trữ Quân chưa đăng cơ, ngai vị Hoàng Đế vẫn còn đang bỏ trống.
Nàng chạy đến chỗ của Lý Quân Thiên thế này, chẳng khác nào cho Đại Việt Thần Triều lý do phát động t·ấn c·ông. Hơn nữa thủ lĩnh của đối phương chạy đến chỗ của mình, ở trong đó có thể bao hàm rất nhiều âm mưu có thể thao tác.
Lắc lắc đầu, Lý Quân Thiên không quá lo lắng vấn đề đầu tiên, chủ yếu là vấn đề thứ hai. Một tiểu cô nương tính kế mình, Lý Quân Thiên thật sự không muốn hạ thủ, dù sao g·iết c·hết tiểu cô nương yếu ớt cũng không phải chuyện thích thú gì.
Thở dài một tiếng, Lý Quân Thiên cảm thấy bản thân đã lo nghĩ quá nhiều. Chẳng qua đối phương cứu hắn một mạng khiến cho Lý Quân Thiên khó hạ thủ, mà không hạ thủ thì đuổi đối phương đi là được, chấm hết ân nghĩa liền không có lo lắng gì.
A Cửu giống như nhìn ra băn khoăn của Lý Quân Thiên, vội vàng chạy đến dắt tay của Lý Quân Thiên, nũng nịu nói.
“Tỷ tỷ, ta không có ý đồ xấu gì. Tên Thái Sư kia vô cùng xấu xa, Thái Phó đã sớm bị hắn thu phục. Thái Phó vốn phải bảo vệ ta, nhưng Thái Phó này lại bị phái đến giam lỏng ta, hơn nữa còn xóa đi tất cả dấu vết của ta khiến cho không ai biết đến. Lúc trước khi hạ giới phi thăng đến khiến cho toàn bộ Thần Triều lâm trong biến động, ta phí đi rất nhiều công sức mới chạy thoát ra được.
Lại trải qua một đoạn thời gian lẩn trốn, cuối cùng mới chạy được đến nơi này. Ta chỉ muốn tỉ tỉ bảo hộ ta sống yên ổn mà thôi...”
Nói đến giọng nói của A Cửu càng lúc càng nhỏ, một bộ ủy khuất đáng thương nhưng trong mắt lại kiên định vô cùng, không phải bộ dáng khóc sướt mướt.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, cũng không biết có thật sự tin tưởng hay không nhưng hắn hơi nắm tay lại, bóp nhẹ lấy bàn tay của A Cửu coi như trấn an nàng, nói.
“Người ta còn đang chờ đợi kìa”.
A Cửu gật gật đầu, khuôn mặt vẫn hơi ỉu xìu nói.
“Được rồi, ngươi tên là Cảo Nương đúng không?”
Cảo Nương vẫn lơ lửng ở trên không trung, ngơ ngơ ngác ngác chứ không có hoạt động nào khác. Nghe thấy câu hỏi của A Cửu mới phản ứng lại, trả lời.
“Vâng!”
“Là ngươi g·iết hết người nhà Mạc Phủ?”
Gào!!!
Cảo Nương đột nhiên gào thét một tiếng, răng nanh nhọn hoắt nhô ra ngoài tràn đầy dữ tợn. Oán hận nồng nặc hóa thành thực chất trực tiếp luyện hóa một vùng linh khí trong thiên địa, đem thân thể của Cảo Nương ngưng tụ tành thực chất.
“Bọn hắn..đáng c·hết..!!!”
Tiếng gào thét trộn lẫn hận ý đậm đặc cùng với bi thương vô cùng hóa thành một luồng sóng âm nhọn hoắt phóng ra ngoài, toàn bộ tiểu viện đều chấn động rung lên, cỏ cây tán loạn bay tung tóe.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
“Giếng?”
Lý Quân Thiên nhìn kỹ lại, dùng cương khí đảo qua một phen để cảm ứng, thế mà thật sự là một cái giếng, chỉ là về sau cải tạo lại, làm thành hình dáng của một cái bàn.
Mà vị trí này xây dựng cái giếng lại rất hợp lý, không có ánh nắng chiếu vào, thông thoáng đông ấm hè mát.
Lý Quân Thiên kẹp lấy kiếm chỉ, lật tay một cái liền đem mặt bàn gọt tan thành bụi phấn, cắt chém lộ ra không gian bên dưới giếng.
“Linh khí thật kỳ quái”.
Lý Thanh Thanh cực kỳ n·hạy c·ảm với linh khí cho nên có thể cảm ứng rất rõ ràng sự khác lạ của linh khí ở nơi này. Khả năng cảm nhận của Lý Quân Thiên tất nhiên khôn kém hơn Lý Thanh Thanh.
“Linh khí nặng nề tràn đầy hỗn loạn cùng tính phá hư, giống như còn pha tạp cực kỳ nhỏ bé tạo thành một loại linh khí hết sức kỳ dị”.
A Cửu ngó đầu nhìn xuống, cái giếng sâu không thấy đáy, tối tăm mờ mịt không nhìn rõ được phạm vi bên ngoài hai ba thước.
“Thật tối, sáng lên một chút”.
Mặc dù bản thân chỉ cao hơn thành giếng một chút, phải kiễng chân nghiêng cầu mới có thể nhìn xuống dưới nhưng A Cửu rất không vui vì tối om không nhìn thấy gì. Nàng liền chắp tay trước ngực, hai bàn tay hơi nắm lại giống như ước nguyện, lại không có vẻ cầu khẩn hay mơ ước nào, càng giống như giao lưu bình đẳng.
Mà theo lời nói của A Cửu, trên thân nàng giống như hơi sáng lên một xíu, lại chỉ trong chớp mắt liền đi qua, tựa như ảo ảnh, tựa như nhìn lầm. Nhưng miệng giếng đúng là mơ hồ sáng lên, ánh sáng so vói không gian bên ngoài giống y như đúc, không có một chút chênh lệch nào.
Theo đó, lập tức có thể nhìn đến không gian bên dưới giếng.
“Đây là năng lực gì?”
Lý Thanh Thanh kinh ngạc, linh khí trong thiên địa cũng không có phản ứng quá mạnh, chỉ thoáng nhộn nhạo mà thôi. Năng lực này càng giống như tác động đến ánh sáng tự nhiên, tự nhiên gia tăng độ sáng cho khu vực bên dưới giếng.
Không hề thay đổi hay vặn vẹo quy tắc mà trực tiếp biến dạng cả thiên địa, để thiên địa thuận theo ý nàng mà không thay đổi quy tắc ở bên trong. Là một loại năng lực rất kỳ quái, cho nên Lý Thanh Thanh không khỏi lên tiếng hỏi.
A Cửu không nói, giống như không nghe thấy mà toàn bộ sự tập trung đều nhìn xuống đáy giếng, một hồi nàng mới lên tiếng.
“Dưới giếng có nước, không nhìn thấy gì cả”.
Lại nhảy xuống, A Cửu xoa xoa cằm lộ ra vẻ suy tư, sau đó nàng hướng miệng giếng vẫy vẫy tay giống như kêu gọi cái gì.
“Lên đây!”
Rào rào!
Hút! Hun hút! Hút hút hút...
Giống như có một đợt cuồng phong gào thét từ dưới đáy giếng thổi ngược lên, mặt nước bị rẽ ra, xuyên qua một khoảng không gian của giếng thổi đến không trung. Tiếng gió thổi như khóc như gào, trong lúc nhất thời để người ta nghe đến rợn cả người.
Ào ào!
Nước giếng nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, từ dưới đáy giếng chậm rãi nổi lên, xé toạc mặt nước xong liền lơ lửng trôi nổi rời khỏi đáy giếng.
“Quan tài?”
Thấy đồ vật lơ lửng ở trên miệng giếng, Lý Thanh Thanh cau mày nói ra. Một cỗ quan tài đỏ thẫm, rõ ràng ngâm ở trong nước rất lâu lại chưa từng mục nát, từ trên quan tài lại toát ra một loại cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Kèm theo cỗ cảm giác lạnh lẽo này là một loại linh khí vô cùng âm trầm, lẫn lộn vào một loại cảm giác oán hận vô cùng đậm đặc, gần như hóa thành thực chất, đem linh khí nhuộm thành màu xanh tím thẫm đậm.
A Cửu vẫy vẫy tay, quan tài đỏ thẫm giống như được người nâng đỡ chậm rãi trôi về phía mặt sân. Một màn này vô cùng thần kỳ, A Cửu cũng không hề thao túng linh khí, trên người ngoại trừ thoáng qua một chút ánh sáng trong chớp mắt ra liền không có khác thường, cho nên hai người đều vô cùng kinh ngạc.
Lý Quân Thiên cũng không tránh khỏi tò mò về năng lực này, nhưng vẫn chưa lên tiếng hỏi, liền yên lặng ở một bên chờ đợi A Cửu hiển lộ năng lực.
A Cửu để quan tài lơ lửng giữa không trung, phủi phủ hai tay sau đó chống nạnh quát.
“Ngươi còn không đi ra?”
Quan tài giống như hơi run lên một cái, linh khí âm trầm kia nhộn nhạo giống như bị đun sôi lên, tỏa ra bốn phía. Một bóng mờ chậm rãi hiện ra ở bên trên quan tài.
Váy cưới đỏ thẫm, hoa văn hoàng kim đan dệt lại giống như một đóa cẩm chướng vô cùng đẹp mắt. Chỉ là tóc dài của nàng xõa thẳng xuống, kéo dài lê trên mặt đất.
Nàng hiện ra nhưng không rõ ràng dung mạo, ngũ quan cực kỳ mơ hồ giống như có một lớp màn che. Tuy không thể thấy rõ dung mạo của nàng nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác ôn hòa, đôi mắt lại ẩn chứa hận bén vô cùng sắc bén, sắc bén nh·iếp người.
Nhưng nàng lúc này giống như hốt hoảng mà sợ hãi, không biết Oán Linh thông thường có ý thức hay không nhưng nữ tử mặc váy đỏ này hiện tại lộ rõ sợ hãi kèm theo hốt hoảng, khom người về phía A Cửu.
“Cảo Nương tham kiến điện hạ”.
Điện hạ?
Lý Thanh Thanh hồ nghi nhìn về phía A Cửu. Mà A Cửu đang một bộ dáng đắc ý kiêu ngạo vào lúc này chợt cứng đờ, ngượng ngùng thu hồi tư thế của mình nhìn về phía Lý Quân Thiên, ánh mắt tràn đầy chột dạ.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, đến lúc này hắn cũng không thể nào mà tỏ ra không quan tâm được nữa, liền nhìn A Cửu hỏi.
“Điện hạ? Ngươi là Thiên Mệnh Đại Đế của thế hệ này?”
A Cửu bẽn lẽn gật đầu nói.
“Đúng vậy. Ta cũng không phải cố ý che giấu, là tỷ tỷ không có hỏi”.
Lý Quân Thiên trợn trắng mắt, chuyện này ai có thể nghĩ đến mà hỏi?
Nghìn vạn lần suy tính, Lý Quân Thiên chưa bao giờ nghĩ đến việc A Cửu sẽ là Thiên Mệnh Đại Đế, hơn nữa còn là Trữ Quân chưa đăng cơ, ngai vị Hoàng Đế vẫn còn đang bỏ trống.
Nàng chạy đến chỗ của Lý Quân Thiên thế này, chẳng khác nào cho Đại Việt Thần Triều lý do phát động t·ấn c·ông. Hơn nữa thủ lĩnh của đối phương chạy đến chỗ của mình, ở trong đó có thể bao hàm rất nhiều âm mưu có thể thao tác.
Lắc lắc đầu, Lý Quân Thiên không quá lo lắng vấn đề đầu tiên, chủ yếu là vấn đề thứ hai. Một tiểu cô nương tính kế mình, Lý Quân Thiên thật sự không muốn hạ thủ, dù sao g·iết c·hết tiểu cô nương yếu ớt cũng không phải chuyện thích thú gì.
Thở dài một tiếng, Lý Quân Thiên cảm thấy bản thân đã lo nghĩ quá nhiều. Chẳng qua đối phương cứu hắn một mạng khiến cho Lý Quân Thiên khó hạ thủ, mà không hạ thủ thì đuổi đối phương đi là được, chấm hết ân nghĩa liền không có lo lắng gì.
A Cửu giống như nhìn ra băn khoăn của Lý Quân Thiên, vội vàng chạy đến dắt tay của Lý Quân Thiên, nũng nịu nói.
“Tỷ tỷ, ta không có ý đồ xấu gì. Tên Thái Sư kia vô cùng xấu xa, Thái Phó đã sớm bị hắn thu phục. Thái Phó vốn phải bảo vệ ta, nhưng Thái Phó này lại bị phái đến giam lỏng ta, hơn nữa còn xóa đi tất cả dấu vết của ta khiến cho không ai biết đến. Lúc trước khi hạ giới phi thăng đến khiến cho toàn bộ Thần Triều lâm trong biến động, ta phí đi rất nhiều công sức mới chạy thoát ra được.
Lại trải qua một đoạn thời gian lẩn trốn, cuối cùng mới chạy được đến nơi này. Ta chỉ muốn tỉ tỉ bảo hộ ta sống yên ổn mà thôi...”
Nói đến giọng nói của A Cửu càng lúc càng nhỏ, một bộ ủy khuất đáng thương nhưng trong mắt lại kiên định vô cùng, không phải bộ dáng khóc sướt mướt.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, cũng không biết có thật sự tin tưởng hay không nhưng hắn hơi nắm tay lại, bóp nhẹ lấy bàn tay của A Cửu coi như trấn an nàng, nói.
“Người ta còn đang chờ đợi kìa”.
A Cửu gật gật đầu, khuôn mặt vẫn hơi ỉu xìu nói.
“Được rồi, ngươi tên là Cảo Nương đúng không?”
Cảo Nương vẫn lơ lửng ở trên không trung, ngơ ngơ ngác ngác chứ không có hoạt động nào khác. Nghe thấy câu hỏi của A Cửu mới phản ứng lại, trả lời.
“Vâng!”
“Là ngươi g·iết hết người nhà Mạc Phủ?”
Gào!!!
Cảo Nương đột nhiên gào thét một tiếng, răng nanh nhọn hoắt nhô ra ngoài tràn đầy dữ tợn. Oán hận nồng nặc hóa thành thực chất trực tiếp luyện hóa một vùng linh khí trong thiên địa, đem thân thể của Cảo Nương ngưng tụ tành thực chất.
“Bọn hắn..đáng c·hết..!!!”
Tiếng gào thét trộn lẫn hận ý đậm đặc cùng với bi thương vô cùng hóa thành một luồng sóng âm nhọn hoắt phóng ra ngoài, toàn bộ tiểu viện đều chấn động rung lên, cỏ cây tán loạn bay tung tóe.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận