Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 232: Chương 232: Tận lực
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:57:55Chương 232: Tận lực
Lý Quân Thiên cuối cùng không từ chối, dẫn A Cửu trở về. Không thể vận dụng lĩnh vực nhưng Lý Quân Thiên có thể điều động lực lượng không gian dịch chuyển trở về.
Thông qua lực lượng không gian dịch chuyển, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được không gian của Thương Võ Đại Lục đang nhanh chóng vững chắc, muốn phá vỡ không gian không còn là chuyện đơn giản.
Ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc Đạo Thiên Cảnh trở về mới có khả năng đánh vỡ không gian. Tất nhiên không gian dịch chuyển cũng không nhất thiết phải mạnh như vậy, nhập đạo là có thể học được cùng sử dụng.
Lý Quân Thiên không có nhiều sức lực đi cảm nhận rõ ràng. Đại đạo phản phệ trọng thương, áp lực vô biên trói buộc, đại chiến căng thẳng, thiêu đốt đại đạo đến tịch diệt thật sự làm người quá mệt mỏi.
Vô tận đau đớn cùng cảm giác thân thể xé thành từng mảnh, lực lượng khô cạn giống như kẻ khát nước đến cực hạn, đổi lại bất cứ người nào đều sẽ cảm thấy rã rời.
Nếu không phả A Cửu xuất hiện, ý thức của Lý Quân Thiên đã sớm tán loạn chứ đừng nói tỉnh táo, lúc này hắn chỉ muốn đi ngủ một giấc thật say, xua tan hết mệt mỏi.
Mặc dù cảm giác đau đớn chưa từng rút đi nhưng Lý Quân Thiên đã t·ê l·iệt, hoặc nói thích ứng không thèm để ý đến, hoàn toàn có thể mặc kệ đau đớn đi ngủ.
Lý Quân Thiên trở lại Ma Hê Thủ La Kiếm, dù mới rời đi gần một ngày nhưng cũng khiến cho rất nhiều người lo lắng. Bởi vì Lý Quân Thiên đặc biệt chạy đi nhắc nhở, về sau lại cảm nhận được hai cỗ uy thế muốn hủy diệt trời đất, đánh sụp một nửa Tây Sa Châu r·úng đ·ộng thế gian, cho nên mọi người đều thật sự lo lắng.
Vũ Nhu bế quan không có cách nào cảm ứng ngoại giới nên không biết chuyện gì xảy ra, Tường Vi không thể rời khỏi Dục Hoan Đô. Còn lại Thủy đã không biết đi đến Ma Hê Thủ La Kiếm chờ đợi từ bao giờ.
Nàng giống như đã quan sát toàn bộ cuộc chiến, hiện tại đang chờ đợi Lý Quân Thiên trở về. Ngoài Thủy ra còn có Lý Thanh Thanh, thậm chí Thanh Loan cũng xuất hiện để Lý Quân Thiên hơi kinh ngạc một chút.
Nhưng bất ngờ nhất, chính là trên Ma Hê Thủ La Kiếm vậy mà xuất hiện Vị Ương.
Không sai, Vị Ương vậy mà từ trong thế giới mộng ảo đi ra ngoài. Lý Quân Thiên chỉ mới đưa lực lượng bản nguyên cho nàng không bao lâu, lúc này nàng đã có thể đắp nặn thân thể đi ra ngoài.
Nhưng Lý Quân Thiên tinh ý phát hiện ra được Vị Ương cũng không có xuất hiện ấn ký chân linh, tuy có một phần lực lượng cực tương tự như linh hồn lại không hoàn toàn giống, càng giống như vật mô phỏng đi ra.
Cho nên Vị Ương cũng không hoàn toàn trở thành “người” giống như một cái phân thân mà thôi. Lý Quân Thiên đoán được chân linh của nàng vẫn tồn tại trong giấc mộng, chưa hoàn toàn có thể đi ra ngoài.
Lý Quân Thiên phát hiện nhưng cũng không tìm hiểu sâu, như đã nói hắn hiện tại rất mệt mỏi. Nhìn thấy nhiều người chờ đợi mình như vậy, Lý Quân Thiên cười cười lạnh nhạt nói.
“Ta nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì để qua mấy ngày rồi nói”.
Vừa muốn đi vào phòng ngủ lại thấy ánh mắt của mọi người quá tập trung trên người mình, cho nên lại không nhịn được nói thêm một câu.
“Yên tâm, không có vấn đề gì”.
Lại nhìn về tay của mình đang dắt theo A Cửu, Lý Quân Thiên nói với Lý Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho A Cửu cùng mọi người”.
Nói rồi cũng đưa A Cửu đến trước mặt Lý Thanh Thanh, xoa xoa đầu A Cửu sau đó nhanh chóng trở về phòng của mình. Mặc dù mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, nhưng Lý Quân Thiên vẫn không bỏ qua được tắm rửa một phen, mặc dù chỉ tắm rửa vội vàng chừng mười lăm phút nhưng cũng đáp ứng đủ nhu cầu sạch sẽ của bản thân.
Ngày hôm sau, Lý Quân Thiên cảm thấy lồng ngực của mình nặng nề, bị đè ép đến tỉnh lại. Không phải ảo giác mà thật sự bị đè tỉnh.
Lý Quân Thiên mơ hồ mở mắt ra, cảm nhận được một loại xúc cảm mềm mại rúc ở trên người mình. Ánh mắt thanh minh nhìn lại liền thấu được đỉnh đầu tóc tơ bóng mượt, mơ hồ còn mang theo một loại mùi sữa non thơm nhạt tràn đầy mùi vị trẻ con.
“A Cửu? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
A Cửu đang lấy Lý Quân Thiên làm đệm, cả người ôm lấy Lý Quân Thiên lại vùi mặt vào giữa núi non trập trùng. Nghe thấy Lý Quân Thiên lên tiếng, A Cửu cũng mơ hồ ngẩng đầu, hai mắt mông lung nhìn lên, giọng nói còn mang theo một chút ngơ ngác.
“Hì hì, tỷ tỷ buổi sáng tốt lành”.
Lý Quân Thiên đã không phục được ba thành, mặc dù rất yếu nhưng còn không yếu đến mức bị A Cửu đè đến khó thở, hắn vuốt ve tóc của A Cửu nhẹ nhàng hỏi lại.
“Sao ngươi lại chạy đến nơi này ngủ vậy?”
Lần này A Cửu không có ngẩng đầu lên, lí nhí nói.
“Ta muốn ngủ cạnh tỷ tỷ á”.
Lý Quân Thiên hơi co quắp khóe miệng, tiểu cô nương này thật sự rất dính người, giống như lúc nào cũng muốn đợi ở cùng một chỗ với hắn không muốn tách rời, vô cùng kỳ quái.
Lý Quân Thiên thở dài một tiếng, giọng nói của hắn vậy mà không hề lạnh nhạt như thường, trái lại có một xíu ôn nhu mà hắn cũng không nhận ra được.
“Dậy thôi, không thể ngủ nướng”.
Một hồi sau, A Cửu tràn đầy tiếc nuối trượt xuống giường, nàng vẫn muốn treo ở trên người Lý Quân Thiên nhưng cuối cùng không là không thành công, bị lột xuống giường.
Trực tiếp ngưng tụ ra một cái khăn mặt mới tinh cho A Cửu, cả hai rửa mặt một phen. Về phần răng miệng thì Lý Quân Thiên đã sớm sử dụng linh khí gột rửa, sạch sẽ hơn so với dùng bản chải tự mình đánh răng hơn nhiều.
Về phần tại sao phải sử dụng khăn mặt, chính là cảm giác mềm mại lướt qua da mặt để người ta cảm thấy dễ chịu cùng tỉnh táo hơn, càng giống như một loại nghi thức duy trì lấy tinh thần của mình.
Không hiểu thấu, Lý Quân Thiên luôn chú ý duy trì một chút thói quen nhỏ giống như nghi thức tưởng niệm cùng duy trì cái gì.
A Cửu cũng không phải đối, ngoan ngoãn sử dụng khăn bông rửa mặt. Sau khi sử dụng xong, khăn mặt liền tự động tan đi, thỏa thỏa hàng sử dụng một lần.
Rửa mặt xong sạch sẽ sáng sủa, Lý Quân Thiên dắt theo A Cửu ra cửa. Mặc dù Ma Hê Thủ La Kiếm bay lượn khắp trời nhưng có lực lượng không gian ngăn cách khiến ngoại giới khó mà tác động đến bên trong, chỉ có gió nhẹ phất phơ thổi qua.
Lý Quân Thiên cảm thấy mình đã dậy rất sớm, không nghĩ đến vừa đi ra liền thấy Lý Thanh Thanh thức dậy từ bao giờ. Hoặc là nàng ta cũng không có ngủ, ngồi ở trong sân tĩnh khí tu luyện.
“Cô cô, ngươi tỉnh rồi?”
Lý Thanh Thanh mở mắt ra, đạm mạc chào hỏi, tuy có vẻ như rất vui mừng nhưng gióng nói cùng thần thái thật sự lạnh nhạt như nước, sơ giao nhạt nhòa. Lại nhìn về phía A Cửu, Lý Thanh Thanh gật đầu xem như chào hỏi.
Lý Quân Thiên ngồi xuống bàn đá, để A Cửu ngồi một bên mới hỏi Lý Thanh Thanh.
“Những người khác cũng đi nghỉ ngơi rồi?”
Mặc dù cảnh giới của mấy người kia cũng không cao, nhưng ít nhất đạt đến cấp bậc lĩnh ngộ quy tắc, cho nên không bị đại đạo phản phệ cũng bị quy tắc thay đổi mà tác động. Ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, coi như nhiễm phải v·ết t·hương nhẹ dẫn đến khí tức không ổn định.
Nói như thế, nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn cho nên Lý Quân Thiên mới ngồi xuống, những người kia lần lượt đi ra.
Thủy cao ngạo lạnh lùng, Vị Ương lạnh nhạt ôn hòa. Thanh Loan bá đạo kiều mị xen lẫn, mỗi người một vẻ vô cùng kỳ quái. Nhưng đạt đến cảnh giới này, bọn hắn gần như có một điểm chung, chính là đối với vạn sự vạn vật duy trì một loại lạnh nhạt, lạnh nhạt giống như dung nhập vào thiên địa lại cao ngạo mà tách rời khỏi tự nhiên hình thành một loại khí chất có mấy phần tương tự nhau.
Nhưng lại căn cứ vào tính cách riêng biệt của mỗi người mà có một loại khí chất đặc hữu. Nhất là ở trước mặt Lý Quân Thiên, mỗi người cũng không thể duy trì quá mức lạnh nhạt được.
Nói chính xác không phải là bọ họ cố ý tỏ ra lạnh lùng mà chỉ là không có nhiều sự vật để bọn họ đặc biệt đi chú ý, lực chú ý của mỗi người đều đặt ở trên cảm ngộ quy tắc của thiên địa cho nên mới lộ ra lạnh nhạt vô tình. Mà khi Lý Quân Thiên xuất hiện thì lực chú ý sẽ bị kéo về phía Lý Quân Thiên, từ đó lộ ra các loại khí chất riêng của chính mình.
Lại bởi vì trạng thái lạnh nhạt tự nhiên dung vào thiên địa cho nên mới lộ ra một loại cảm giác tương tự lại khác biệt riêng. Đây hoàn toàn là chuyện tự nhiên chứ không phải tận lực sắp đặt, tất nhiên ngoại trừ Lý Thanh Thanh ra.
Lý Thanh Thanh giống như nhận sự ảnh hưởng đặc biệt lớn từ Lý Quân Thiên, cho nên mỗi lần đều tận lực đi áp chế bản tính của mình, biểu thị ra một loại cao ngạo lạnh lùng. Cho nên Lý Thanh Thanh là tận lực thể hiện ra.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Lý Quân Thiên cuối cùng không từ chối, dẫn A Cửu trở về. Không thể vận dụng lĩnh vực nhưng Lý Quân Thiên có thể điều động lực lượng không gian dịch chuyển trở về.
Thông qua lực lượng không gian dịch chuyển, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được không gian của Thương Võ Đại Lục đang nhanh chóng vững chắc, muốn phá vỡ không gian không còn là chuyện đơn giản.
Ít nhất cũng phải đạt đến cấp bậc Đạo Thiên Cảnh trở về mới có khả năng đánh vỡ không gian. Tất nhiên không gian dịch chuyển cũng không nhất thiết phải mạnh như vậy, nhập đạo là có thể học được cùng sử dụng.
Lý Quân Thiên không có nhiều sức lực đi cảm nhận rõ ràng. Đại đạo phản phệ trọng thương, áp lực vô biên trói buộc, đại chiến căng thẳng, thiêu đốt đại đạo đến tịch diệt thật sự làm người quá mệt mỏi.
Vô tận đau đớn cùng cảm giác thân thể xé thành từng mảnh, lực lượng khô cạn giống như kẻ khát nước đến cực hạn, đổi lại bất cứ người nào đều sẽ cảm thấy rã rời.
Nếu không phả A Cửu xuất hiện, ý thức của Lý Quân Thiên đã sớm tán loạn chứ đừng nói tỉnh táo, lúc này hắn chỉ muốn đi ngủ một giấc thật say, xua tan hết mệt mỏi.
Mặc dù cảm giác đau đớn chưa từng rút đi nhưng Lý Quân Thiên đã t·ê l·iệt, hoặc nói thích ứng không thèm để ý đến, hoàn toàn có thể mặc kệ đau đớn đi ngủ.
Lý Quân Thiên trở lại Ma Hê Thủ La Kiếm, dù mới rời đi gần một ngày nhưng cũng khiến cho rất nhiều người lo lắng. Bởi vì Lý Quân Thiên đặc biệt chạy đi nhắc nhở, về sau lại cảm nhận được hai cỗ uy thế muốn hủy diệt trời đất, đánh sụp một nửa Tây Sa Châu r·úng đ·ộng thế gian, cho nên mọi người đều thật sự lo lắng.
Vũ Nhu bế quan không có cách nào cảm ứng ngoại giới nên không biết chuyện gì xảy ra, Tường Vi không thể rời khỏi Dục Hoan Đô. Còn lại Thủy đã không biết đi đến Ma Hê Thủ La Kiếm chờ đợi từ bao giờ.
Nàng giống như đã quan sát toàn bộ cuộc chiến, hiện tại đang chờ đợi Lý Quân Thiên trở về. Ngoài Thủy ra còn có Lý Thanh Thanh, thậm chí Thanh Loan cũng xuất hiện để Lý Quân Thiên hơi kinh ngạc một chút.
Nhưng bất ngờ nhất, chính là trên Ma Hê Thủ La Kiếm vậy mà xuất hiện Vị Ương.
Không sai, Vị Ương vậy mà từ trong thế giới mộng ảo đi ra ngoài. Lý Quân Thiên chỉ mới đưa lực lượng bản nguyên cho nàng không bao lâu, lúc này nàng đã có thể đắp nặn thân thể đi ra ngoài.
Nhưng Lý Quân Thiên tinh ý phát hiện ra được Vị Ương cũng không có xuất hiện ấn ký chân linh, tuy có một phần lực lượng cực tương tự như linh hồn lại không hoàn toàn giống, càng giống như vật mô phỏng đi ra.
Cho nên Vị Ương cũng không hoàn toàn trở thành “người” giống như một cái phân thân mà thôi. Lý Quân Thiên đoán được chân linh của nàng vẫn tồn tại trong giấc mộng, chưa hoàn toàn có thể đi ra ngoài.
Lý Quân Thiên phát hiện nhưng cũng không tìm hiểu sâu, như đã nói hắn hiện tại rất mệt mỏi. Nhìn thấy nhiều người chờ đợi mình như vậy, Lý Quân Thiên cười cười lạnh nhạt nói.
“Ta nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì để qua mấy ngày rồi nói”.
Vừa muốn đi vào phòng ngủ lại thấy ánh mắt của mọi người quá tập trung trên người mình, cho nên lại không nhịn được nói thêm một câu.
“Yên tâm, không có vấn đề gì”.
Lại nhìn về tay của mình đang dắt theo A Cửu, Lý Quân Thiên nói với Lý Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho A Cửu cùng mọi người”.
Nói rồi cũng đưa A Cửu đến trước mặt Lý Thanh Thanh, xoa xoa đầu A Cửu sau đó nhanh chóng trở về phòng của mình. Mặc dù mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, nhưng Lý Quân Thiên vẫn không bỏ qua được tắm rửa một phen, mặc dù chỉ tắm rửa vội vàng chừng mười lăm phút nhưng cũng đáp ứng đủ nhu cầu sạch sẽ của bản thân.
Ngày hôm sau, Lý Quân Thiên cảm thấy lồng ngực của mình nặng nề, bị đè ép đến tỉnh lại. Không phải ảo giác mà thật sự bị đè tỉnh.
Lý Quân Thiên mơ hồ mở mắt ra, cảm nhận được một loại xúc cảm mềm mại rúc ở trên người mình. Ánh mắt thanh minh nhìn lại liền thấu được đỉnh đầu tóc tơ bóng mượt, mơ hồ còn mang theo một loại mùi sữa non thơm nhạt tràn đầy mùi vị trẻ con.
“A Cửu? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
A Cửu đang lấy Lý Quân Thiên làm đệm, cả người ôm lấy Lý Quân Thiên lại vùi mặt vào giữa núi non trập trùng. Nghe thấy Lý Quân Thiên lên tiếng, A Cửu cũng mơ hồ ngẩng đầu, hai mắt mông lung nhìn lên, giọng nói còn mang theo một chút ngơ ngác.
“Hì hì, tỷ tỷ buổi sáng tốt lành”.
Lý Quân Thiên đã không phục được ba thành, mặc dù rất yếu nhưng còn không yếu đến mức bị A Cửu đè đến khó thở, hắn vuốt ve tóc của A Cửu nhẹ nhàng hỏi lại.
“Sao ngươi lại chạy đến nơi này ngủ vậy?”
Lần này A Cửu không có ngẩng đầu lên, lí nhí nói.
“Ta muốn ngủ cạnh tỷ tỷ á”.
Lý Quân Thiên hơi co quắp khóe miệng, tiểu cô nương này thật sự rất dính người, giống như lúc nào cũng muốn đợi ở cùng một chỗ với hắn không muốn tách rời, vô cùng kỳ quái.
Lý Quân Thiên thở dài một tiếng, giọng nói của hắn vậy mà không hề lạnh nhạt như thường, trái lại có một xíu ôn nhu mà hắn cũng không nhận ra được.
“Dậy thôi, không thể ngủ nướng”.
Một hồi sau, A Cửu tràn đầy tiếc nuối trượt xuống giường, nàng vẫn muốn treo ở trên người Lý Quân Thiên nhưng cuối cùng không là không thành công, bị lột xuống giường.
Trực tiếp ngưng tụ ra một cái khăn mặt mới tinh cho A Cửu, cả hai rửa mặt một phen. Về phần răng miệng thì Lý Quân Thiên đã sớm sử dụng linh khí gột rửa, sạch sẽ hơn so với dùng bản chải tự mình đánh răng hơn nhiều.
Về phần tại sao phải sử dụng khăn mặt, chính là cảm giác mềm mại lướt qua da mặt để người ta cảm thấy dễ chịu cùng tỉnh táo hơn, càng giống như một loại nghi thức duy trì lấy tinh thần của mình.
Không hiểu thấu, Lý Quân Thiên luôn chú ý duy trì một chút thói quen nhỏ giống như nghi thức tưởng niệm cùng duy trì cái gì.
A Cửu cũng không phải đối, ngoan ngoãn sử dụng khăn bông rửa mặt. Sau khi sử dụng xong, khăn mặt liền tự động tan đi, thỏa thỏa hàng sử dụng một lần.
Rửa mặt xong sạch sẽ sáng sủa, Lý Quân Thiên dắt theo A Cửu ra cửa. Mặc dù Ma Hê Thủ La Kiếm bay lượn khắp trời nhưng có lực lượng không gian ngăn cách khiến ngoại giới khó mà tác động đến bên trong, chỉ có gió nhẹ phất phơ thổi qua.
Lý Quân Thiên cảm thấy mình đã dậy rất sớm, không nghĩ đến vừa đi ra liền thấy Lý Thanh Thanh thức dậy từ bao giờ. Hoặc là nàng ta cũng không có ngủ, ngồi ở trong sân tĩnh khí tu luyện.
“Cô cô, ngươi tỉnh rồi?”
Lý Thanh Thanh mở mắt ra, đạm mạc chào hỏi, tuy có vẻ như rất vui mừng nhưng gióng nói cùng thần thái thật sự lạnh nhạt như nước, sơ giao nhạt nhòa. Lại nhìn về phía A Cửu, Lý Thanh Thanh gật đầu xem như chào hỏi.
Lý Quân Thiên ngồi xuống bàn đá, để A Cửu ngồi một bên mới hỏi Lý Thanh Thanh.
“Những người khác cũng đi nghỉ ngơi rồi?”
Mặc dù cảnh giới của mấy người kia cũng không cao, nhưng ít nhất đạt đến cấp bậc lĩnh ngộ quy tắc, cho nên không bị đại đạo phản phệ cũng bị quy tắc thay đổi mà tác động. Ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, coi như nhiễm phải v·ết t·hương nhẹ dẫn đến khí tức không ổn định.
Nói như thế, nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn cho nên Lý Quân Thiên mới ngồi xuống, những người kia lần lượt đi ra.
Thủy cao ngạo lạnh lùng, Vị Ương lạnh nhạt ôn hòa. Thanh Loan bá đạo kiều mị xen lẫn, mỗi người một vẻ vô cùng kỳ quái. Nhưng đạt đến cảnh giới này, bọn hắn gần như có một điểm chung, chính là đối với vạn sự vạn vật duy trì một loại lạnh nhạt, lạnh nhạt giống như dung nhập vào thiên địa lại cao ngạo mà tách rời khỏi tự nhiên hình thành một loại khí chất có mấy phần tương tự nhau.
Nhưng lại căn cứ vào tính cách riêng biệt của mỗi người mà có một loại khí chất đặc hữu. Nhất là ở trước mặt Lý Quân Thiên, mỗi người cũng không thể duy trì quá mức lạnh nhạt được.
Nói chính xác không phải là bọ họ cố ý tỏ ra lạnh lùng mà chỉ là không có nhiều sự vật để bọn họ đặc biệt đi chú ý, lực chú ý của mỗi người đều đặt ở trên cảm ngộ quy tắc của thiên địa cho nên mới lộ ra lạnh nhạt vô tình. Mà khi Lý Quân Thiên xuất hiện thì lực chú ý sẽ bị kéo về phía Lý Quân Thiên, từ đó lộ ra các loại khí chất riêng của chính mình.
Lại bởi vì trạng thái lạnh nhạt tự nhiên dung vào thiên địa cho nên mới lộ ra một loại cảm giác tương tự lại khác biệt riêng. Đây hoàn toàn là chuyện tự nhiên chứ không phải tận lực sắp đặt, tất nhiên ngoại trừ Lý Thanh Thanh ra.
Lý Thanh Thanh giống như nhận sự ảnh hưởng đặc biệt lớn từ Lý Quân Thiên, cho nên mỗi lần đều tận lực đi áp chế bản tính của mình, biểu thị ra một loại cao ngạo lạnh lùng. Cho nên Lý Thanh Thanh là tận lực thể hiện ra.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận