Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 191: Chương 191: Táng Đế Liên

Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:57:20
Chương 191: Táng Đế Liên

Không muốn nhiều lời, ngăn cản hắn vậy thì đánh một trận.

Lý Quân Thiên nắm lấy Vĩnh Dạ, lạnh nhạt quét nhìn bốn người, Dị Tượng từ trên người bộc phát, hàng lâm thế gian.

Sơn Hải Lưu Tinh Vũ – Nhật Nguyệt Cộng Triều Sinh.

Dị tượng nghìn dặm giống như tiểu thiên địa bao trùm xuống, không gian bản nguyên có linh khí nồng đậm trực tiếp hóa thành lực lượng vô biên trấn áp xuống, đè nặng lên thân thể bốn người.

Hừ!

Cổ Thái Huyền khẽ rên một tiếng, khí thế trên người bốc lên hóa thành một cột khí xoáy chọc thẳng bầu trời, phá nát dị tượng của Lý Quân Thiên.

Hiển nhiên đây là biện pháp mà hắn cố ý tạo ra để nhắm vào dị tượng của Lý Quân Thiên, đem dị tược đục ra một lỗ thủng tránh khỏi áp lực trấn áp đến.

Ba người còn lại, mỗi người đều có một chiêu thức ứng phó khác biệt nhưng đồng loạt đều tránh khỏi dị tượng ảnh hưởng.

Đối với bốn người có thể dùng khí thế tránh thoát khỏi dị tượng trấn áp, Lý Quân Thiên cũng không kinh ngạc. Bốn người đều là kẻ sống không biết bao nhiêu năm tháng, ở vào thời đại của mình đều là nhân vật vô địch, trấn áp quần hùng. Bất kể nội tình hay là thiên phú đều là hàng đầu, nghĩ biện pháp nhắm vào Lý Quân Thiên cũng không phải là chuyện không thể làm được.

Lý Quân Thiên lạnh nhạt lên tiếng.

“Lui hoặc là c·hết”.

Khoảng thời gian này người của Hộ Thiên Thuẫn tiến bộ không ít, từ khi trói buộc mở ra thì lực lượng của bọn hắn liên tục đuổi theo hạn mức cao nhất của thiên địa mà tiến lên, bởi vì sức mạnh của bọn hắn gắn liền với thiên địa.

Nhưng Lý Quân Thiên cũng không coi vào đâu, dù sao tu vi của hắn đi ở phía trước nhất. Đem tu vi tăng đến Hướng Thiên Cảnh, giới hạn của thiên địa cũng đạt đến Hướng Thiên Cảnh, nhưng cực hạn của Lý Quân Thiên lại không tại Hướng Thiên Cảnh.

Có thể nói rằng Lý Quân Thiên áp đảo người trong thiên hạ một đầu. Chỉ trừ những người đi ra con đường võ đạo của chính mình có tư cách đánh mở giới hạn sức mạnh của thiên địa ra, những người khác không thể nào có lực lượng vượt qua Lý Quân Thiên được.

Cùng lắm chính là ngang bằng, mà xét trên tu vi ngang bằng chính là Hướng Thiên Cảnh đỉnh phong. Người khác tu luyện đến Hướng Thiên Cảnh đỉnh phong cùng lắm có thể đánh ra lực lượng ba trăm triệu cân, nhưng Lý Quân Thiên có thể đánh ra mạnh gần gấp đôi, năm sáu trăm triệu cân không phải nói đùa.

Bởi vì hắn chính là cực hạn của cảnh giới này, trong thời gian ngắn khó mà có người siêu việt được. Lý Quân Thiên không đột phá, không ngừng tích xúc liền sẽ đem lực lượng của mình tăng đến cực hạn, bản thân của hắn có thể chịu đựng được bao nhiêu lực lượng thì cực hạn chính là bấy nhiêu.

Cho nên mới có thể nói bản thân Lý Quân Thiên chính là cực hạn.



Lý Quân Thiên tạm thời đã đem bản thân tích lũy đến cực hạn mới đi đến nơi này, lại thêm không gian bản nguyên có linh khí cực kỳ nồng đậm cho nên lực lượng từ Dị Tượng lấy đến càng thêm một bậc, tổng cộng đạt đến sáu trăm triệu cân, uy lực khổng lồ không thể tưởng nổi.

Cảm nhận được lực lượng của bốn người, Lý Quân Thiên cảm thấy có tư cách để hắn rút kiếm, cũng thử một lần toàn lực của mình. Một kiếm, có thể đem bốn người chém tận g·iết tuyệt, cho nên mới lên tiếng để bọn hắn lui hoặc là c·hết.

Lý Quân Thiên có đủ tự tin, cũng nhận thức rõ thực lực của mình. Mặc dù mỗi người đều có thể mang đến một chút cảm giác nguy cơ, nhưng cũng chỉ đủ đến hắn xuất kiếm chém g·iết thôi.

Người của Hộ Thiên Thuẫn đều sống mấy trăm năm, mỗi nhân vật đều hùng bá một thời, vô địch một phương, tuy rằng năm tháng trôi qua đã mài mòn không ít phong mang nhưng không có nghĩa là trở thành kẻ mềm yếu.

Bình thường còn có thể nói chuyện ôn hòa, nhưng bị người cầm kiếm dọa nạt, bọn hắn sao có thể nuốt trôi cục tức này. Lại nói người uy h·iếp tuy rằng rất mạnh, nhưng hiện tại bọn hắn cũng tăng tiến rất nhiều, lực lượng hùng hậu cũng khiến cho tự tin của bọn hắn tăng nhiều.

Trần Chi Mai tính tình vốn rất táo bạo, lúc trước ở trước mặt Lý Quân Thiên thua thiệt một lần, lập tức muốn phục thù g·iết trở về cho nên ngay lập tức quát lớn mà tiến lên.

“Ngươi đừng có mà ngông cuồng”.

Vạn Thú Quyết – Bạo Hùng Thôn Nguyệt Thức – Song Chưởng Toái Nguyệt.

Thân hình chớp mắt bỏ qua ảnh hưởng của Dị Tượng vọt đến bên cạnh của Lý Quân Thiên, hai tay bắt ra giống như muốn từ hai bên xé ra Lý Quân Thiên.

Lực lượng thân thể của Trần Chi Mai vậy mà ẩn ẩn đột phá trăm triệu cân, một đôi tay giống như kìm sắt có thể vặn gãy bất cứ cái gì.

Lý Quân Thiên cũng không né tránh, càng không động kiếm. Lực lượng thân thể của hắn mạnh hơn Trần Chi Mai gấp mấy lần, sao phải e sợ. Tay phải khẽ đảo đánh ra, một chưởng đập xuống.

Bàn tay trắng mịn, ngón tay thon dài tinh thế giống như bạch ngọc lại mang theo khí thế hùng hồn đánh ra, giống như núi nặng giống như biển trầm trấn áp hết thảy.

Bành!

Từ giữa không trung bay xuống, Trần Chi Mai giống như lưu tinh đập thẳng vào trong mặt đất, từ mặt đất lại xô ra một cái hố lớn sâu đến mấy chục thước.

Một chưởng, liền đem Trần Chi Mai đánh nửa tàn phế, ấn vào trong lòng đất, hơi thở lập tức mỏng manh đến gần như đã bị đ·ánh c·hết. Nhưng một nửa thân thể vặn vẹo lại giống như có lực lượng nào đó lưu chuyển, thân thể đang cấp tốc chữa trị, thân xác vặn vẹo cùng các v·ết t·hương đang nhanh chóng khôi phục lại hình dáng như cũ.

Lý Quân Thiên liếc mắt liền không để ý đến, bởi vì Cổ Thái Huyền đã gánh lấy thần luân sau lưng t·ấn c·ông đến, bên khác thì Lăng Triều Âm điểm ra một ngón tay, vô biên gai nhọn từ sau lưng nàng bắn về phía Lý Quân Thiên.

Lý Quân Thiên rút lui một bước, cũng không đón đỡ mấy chiêu thức này mà trực tiếp rơi xa vạn trượng, đứng về phía không trung.



Có Cổ Thái Huyền ở một bên lược trận cùng q·uấy n·hiễu, Lý Quân Thiên rất khó dùng một chiêu đ·ánh c·hết hai người này. Đồng thời Lý Quân Thiên muốn đem bọn hắn triệt để đ·ánh c·hết, nếu không cứ không ngừng phục sinh rồi quấy rầy hắn thì hắn phải bị phiền c·hết.

Lý Quân Thiên đứng ở độ cao vạn trượng, ngẩng đầu có thể thấy được từng phiến lá cây khổng lồ che kín bầu trời, phát ra một loại ánh sáng lạ thường, bên trong ánh sáng còn có vô biên linh khí tràn xuống.

Lý Quân Thiên vung kiếm lên, dị tượng nghiêng đổ, thiên địa lật úp, lực lượng vô biên cấp tốc áp súc lại vào trong kiếm.

Một đóa hoa sen hiện lên, cánh hoa như núi, la đài như biển, nhật nguyệt tinh thần vờn quanh bên trên cánh hoa, hoa nở chín cánh chói sáng đẹp đẽ, huyền diệu đến tận cùng.

Nhưng mà lực lượng quy tắc lại vững chắc như thép, Lý Quân Thiên cho dù vận dụng chiêu thức này cũng không thể rút lấy bao nhiêu lực lượng quy tắc, so với ở ngoài đại lục còn nhỏ bé hơn, chỉ có lực lượng thuần túy là xuất sắc.

Một chiêu này, có thể đem người đ·ánh c·hết lại không thể đem người tận diệt.

Một chiêu này, Lý Quân Thiên đã từng sử dụng, chém tan một góc hơn trăm dặm thiên địa.

Thần thông hình thức ban đầu: Táng Đế Liên.

Hoa sen hạ xuống, giống như thế gian hủy diệt đi đến hồi cuối, vạn vật lâm vào tịch mịch, thế gian tàn lụi không ánh sáng.

Lăng Triều Âm quay đầu nhìn về phía không trung, con ngươi màu xanh vàng không khỏi co rụt lại, một mảnh hư vô đang đổ ập xuống, giống như d·ịch b·ệnh, giống như ăn mòn hủ hóa không ngừng tịch diệt thiên địa.

Lăng Triều Âm rút lui một bước, quay đầu nhìn về phía Cổ Thái Huyền, vội vàng nói.

“Nhanh, dùng chiêu đó”.

Tuy nhìn qua có chút lười ác, còn có tính đùa ác, nhưng bản lĩnh không phải giả, vừa mới nhìn liền có thể cảm nhận được sự cường đại của Táng Đế Liên.

Trương Vô Cực còn muốn đón đỡ một phen nhưng bị Lăng Triều Âm gọi lớn liền vội vàng phối hợp. Hắn cũng không có nắm chắc ngăn chặn chiêu này nhưng bởi vì có khả năng hồi sinh cho nên mới hình thành thói quen lao thẳng lên, bị Lăng Triều Âm kêu gọi mới nhớ ra được Lý Quân Thiên có khả năng trọng thương chân linh cho nên lập tức thi triển thủ đoạn phối hợp ngăn cản.

Cổ Thái Huyền không nhìn thấy, nhưng cảm ứng của hắn lại càng rõ rệt, hành động thật nhanh.

Chỉ thấy Cổ Thái Huyền bấm một loại thủ quyết, tay trái cùng tay phải kết nối với nhau, bàn tay áp vào trên lưng Lăng Triều Âm. Trương Vô Cực tay trái áp vào trên lưng Lăng Triều Âm, tay phải đặt vào trên vai Cổ Thái Huyền, thần luân chậm rãi luân chuyển.

Ba cỗ khí thế vậy mà trong nháy mắt quyện vào cùng một chỗ, hóa thành một cỗ khí thế duy nhất. Mặt đất vỡ ra, một căn dây leo chọc thủng đất đá xông lên trời cao, giống như một con giao long phi thẳng lên trời.



Dây leo bắn cao lên hơn trăm thước, đầu của dây leo có một nụ hoa chụm chặt lại nhọn hoắt giống như mũi tên. Nụ hoa vươn đến không trung lập tức nở rộ, cánh hoa bung ra hết cỡ tạo thành ba cánh hoa căng tròn.

Trên cánh hoa có hoa văn lưu chuyển, lực lượng vô cùng hội tụ lại trên bông hoa phát ra quang mang vàng rực.

Phá!

Từ trên bông hoa bắn ra cột sáng vàng rực đánh đến, uy áp cuồn cuộn giống như toàn bộ thiên địa đều bị lôi kéo đến, muốn đem Táng Đế Liên chọc thủng.

Táng Đế Liên hạ xuống nhìn như thật chậm thực tế là quá nhanh, nơi đi qua đều tịch diệt cho nên không có bất cứ cái gì phản hồi đến, chỉ có không gian của thiên địa vỡ nát biến mất mà trở thành hư vô cô tịch.

Ầm Ầm!!!

Táng Đế Liên giống như một cái động không đáy, cột sáng vàng rực chiếu thẳng vào lại giống như trâu vào biển lớn, không hề nhấc lên được một chút gợn sóng nào. Thậm chí lực lượng của cột sáng kia càng giống như bị Táng Đế Liên thôn phệ mất, ăn không còn một mảnh.

Rầm!!!

Trong chớp mắt, Táng Đế Liên đánh thẳng vào trên thây bông hoa kia, không gian trong nháy mắt sụp đổ. Không gian bản nguyên so với đại lục vững chắc nhiều lắm nhưng vẫn dưới một đóa Táng Đế Liên này biến thành hư vô, thậm chí bị gặp nhấm mất một mảng lớn.

Xung kích trong chớp mắt quét ngang vạn trượng, mặt đất nổ tung, linh khí trong phút chốc đều điêu tàn xơ xác giống như bị đồ vật gì đó quét ngang đem linh khí lột đến trơ trọi.

Toàn bộ chấn động tan đi, không gian cấp tốc khôi phục lại. Không gian bản nguyên của thế giới đều cấu tạo từ lực lượng bản nguyên cùng lực lượng quy tắc, sẽ không giống như Thương Võ Đại Lục b·ị c·hém liền trực tiếp biến mất. Biến mất chỉ là lực lượng bản nguyên, tiêu hao một chút lực lượng bản nguyên tự tu bổ trở về là chuyện thông thườn.

Giống như lúc trước đánh sập Tả Thiên Sơn cũng là chuyện như vậy, hoàn toàn không thể hủy diệt được.

Dây leo nở hoa do Lăng Triều Âm vậy mà không có bị Táng Đế Liên ma diệt, chỉ bị cắt nát một phần lớn, cháy đen chỉ còn sót lại không đến hai thành so với kích thước ban đầu nhưng đúng là bảo trụ lại.

Cũng vừa vặn bảo toàn cho bốn người phía sau một mạng. Nhưng chỉ là một mang mà thôi, cả bốn người thân thể đều thủng trăm nghìn chỗ, chỉ còn sót lại một phần đầu lâu cùng một chút thân thể, tàn tạ đến không chịu nổi.

Cũng không biết bởi vì đây là ở trong không gian bản nguyên vẫn là do lực lượng của bốn người đã đạt đến mức độ nào đó mà chỉ còn sót lại đầu lâu bọn hắn vẫn còn sống được, hơn nữa còn đang cấp tốc tái tạo lại thân thể.

Nhưng v·ết t·hương đen kịt giống như bị sét đánh cháy qua, tu bổ cũng vô cùng chậm chạp. Cũng không biết bọn hắn sẽ c·hết trước vẫn là kịp thời tu bổ trở về toàn vẹn.

Dù sao v·ết t·hương này cũng do lực lượng của đạo gây ra, dẫu cho lực lượng quy tắc bị hạn chế đến tận cùng nhưng cũng khiến cho người của Hộ Thiên Thuẫn tổn thương nặng nề.

Thậm chí trên chân linh cũng lưu lại không ít vết sẹo, cho dù c·hết đi mà sống lại cũng không thể khôi phục ngay lập tức được.

...

p/s: hi~~ không thiếu chương nào!!! Cầu đề cử!!!

Bình Luận

0 Thảo luận