Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 189: Chương 189: Bị từ hôn

Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:57:12
Chương 189: Bị từ hôn

Đông Nam Văn Lạc Châu, phía nam Bạch Ngâm Giang. Từ khi Mê Huyễn Sâm Lâm mở rộng đem một phần của Văn Lạc Châu đẩy thẳng xuống phía dưới, khoảng cách với bắc bộ càng lúc càng xa.

Văn Tu Cốc nằm ở đông bộ của Văn Lạch Châu, chính xác thì ở phía bắc của Bạch Ngâm Giang.

Lại trải qua rung chuyển ở Nguyên Cực Tông khiến cho Văn Tu Cốc mất đi võ giả tuyệt đỉnh, lực thống trị của Văn Tu Cốc ở Văn Lạc Châu trở nên yếu ớt vô cùng, toàn bộ Văn Lạc Châu đã sớm bị chia cắc thành các phần địa bàn của các môn phái khác nhau.

Tình cảnh của Văn Tu Cốc liền không lạc quan.

Rầm!!!

Một cái bàn gỗ bị đập chia năm xẻ bảy, nam tử hai mươi mấy tuổi một tay siết chặt một lá thư, một tay thu hồi lực lượng trên người.

“Chưởng môn bớt giận”.

Lão giả đứng ở một bên vội vàng lên tiếng trấn an thanh niên, thần tình có chút phức tạp. Tuổi còn trẻ đã phải gánh vác trách nhiệm lớn, chưởng môn đại phái cũng không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa môn phái còn đứng trong trạng thái bất ổn, không phải thời kỳ toàn thịnh áp đảo Văn Lạc Châu.

Không sai, nam tử này chính là chưởng môn Văn Tu Cốc – Vương Tri.

Coi như thế hệ thanh niên tài tuấn hàng đầu, đệ tử kiệt xuất của Văn Tu Cốc. Vương Tri bóp chặt lá thư trong tay, gân xanh hiện lên trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nàng làm sao dám? Mặt cũng chưa gặp, hiện tại còn đưa một phong thư từ hôn? Long Vũ Môn của các nàng hiện tại cao sang khinh thường Văn Tu Cốc ta sao?”

Lão giả đứng ở một bên chính là nhị trưởng lão của Văn Tu Cốc, cũng thuộc vào hàng cao thủ hàng đầu còn sót lại của môn phái, vừa vặn đạt đến Thác Hải Cảnh nhị trọng.

Đừng nhìn bên phía Lý Quân Thiên không phải võ giả Vọng Thiên Cảnh chính là Hướng Thiên Cảnh hoặc lực lượng tương đương không thua kém chút nào. Nhưng mặt bằng chung của giang hồ cũng không có cao như vậy, Thác Hải Cảnh nhất nhị trong cũng coi như cao thủ một phương, trấn áp được một bọn quần hùng.

Tất nhiên, những lão nhân này cũng có thể bị coi như sinh mà không gặp thời, tiềm năng tiêu hao không sai biệt lắm, không thể tiến bộ tấn mãnh cho nên nhìn đến cảnh giới cũng không cao.

Chỉ có một số thiên kiêu từ thời đại trước, tích lũy nội tình dày đặc mới có thể trong thời gian ngắn bắn vọt tu vi. Hoặc là một số thiên kiêu đã bước lên mở con đường võ đạo khác, lực lượng đều tăng trưởng đến đẳng cấp vô cùng cao, không phải những người không có chí tiến thủ có thể so sánh được.

Nhị trưởng lão cười khổ nói.

“Chưởng môn, bên phía đại trưởng lão kia ngươi cũng không phải không biết”.

Vương Tri trực tiếp dẫm vỡ một mảnh mặt sàn, tức giận đến bàn tay cũng nổi lên gân xanh cuồn cuộn.



“Lão cẩu kia thà làm chó cho Long Vũ Môn còn không thèm làm đại trưởng lão của Văn Tu Cốc, thật sự đáng c·hết”.

Đem lá thư vò nát, Vương Tri âm trầm cắn răng nói ra.

“Gần đây Sơn Hà Phái rất sinh động đúng không? Chuẩn bị nhân thủ đi, ta đi một chuyến”.

Nhị trưởng lão hơi co rúm sắc mặt, tính khí của Vương Tri càng lúc càng kém, dễ nóng giận, thị sát có chút điên cuồng. Nhưng ít nhất lý trí còn tương đối tỉnh táo, nếu không lão đã sớm đứng về phía đối diện.

“Vâng”.

Nhị trưởng lão nhận lệnh rời đi, tu vi của lão không bằng Vương Tri cho nên hành xử hữu độ cùng cẩn thận, sợ Vương Tri đột nhiên động thủ.

Đợi đến khi nhị trưởng lão đi xa, Vương Tri xoay người đi vào góc phòng, từ góc phòng mở ra một căn mật thất đi vào bên trong. Cuối cùng, ở trong mật thất nâng lên một cái quạt.

Nan quạt trắng xám dài sáu tấc làm từ xương ống chân cắt nhỏ mài phẳng, mười tám nan quạt lấy từ mười tám căn xương đùi của chín vị trinh nữ khác biệt. Giấy quạt làm tử da lưng của một đứa bé chín tuổi, sinh vào ngày âm tháng âm năm âm.

Lớp da mỏng như cánh ve gần như có thể nhìn xuyên thấu, toàn bộ mạch máu bám ở trên nan quạt, mặt giấy trong suốt xinh đẹp không hề có chút khí tức âm trầm nào, càng giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng không có ai biết được quá trình chế tạo Cửu Âm Phiến lại tà ác như vậy, hơn vong hồn dưới quạt này lại nhiều đến nhường nào.

Từ trên Cửu Âm Phiến mơ hồ có chút quang mang lóe lên, lướt qua khuôn mặt điên cuồng của Vương Tri, nụ cười giống như rách ra đến mang tai, răng nanh nhọn hoắt bị chiếu nổi bật trong ánh sáng le lói của mật thất.

...

Ngao!!!

Ngày này, Đạo Đỉnh Phong truyền ra từng tiếng long ngâm. Lý Thanh Thanh từ Đông Long Châu vân du đi đến, thật sự là một bước đạp một đám mây, mỗi một bước đều phát ra khí thế phi phàm, hùng dũng mạnh mẽ.

Long Vũ Hành Bộ.

Mà mỗi bước bước ra đều đạp trên một đám mây, đồng thời mỗi bước xé gió đều có thể vang lên một tiếng gió rít kéo dài giống như long ngâm, vô cùng đặc trưng của Long Vũ Hành Bộ.

Lý Thanh Thanh ngưng lại giữa Đạo Đỉnh Phong, ánh mắt đánh giá xung quanh một lượt, cuối cùng nhìn về phía Lý Quân Thiên đang xếp bằng ở dưới gốc cây lớn cùng với Vũ Nhu đang rót trà ngồi ở một bên.

“Cô cô, ta tới rồi”.



Lý Quân Thiên chậm rãi mở mắt, lông mi dài cong v·út nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Thanh. Nhẹ nhàng ngồi về trên bàn tràn, Lý Quân Thiên đưa tay nói với Lý Thanh Thanh.

“Ngồi đi”.

Lý Thanh Thanh lạnh nhạt ngồi xuống, nhìn Vũ Nhu gật đầu một cái coi như chào hỏi. Nàng cũng không quen thuộc với Vũ Nhu cho nên cũng hơi hiếu kỳ đánh giá một phen, nhưng ánh mắt liếc qua cũng chỉ trong giây lát liền thu hồi, tuyệt đối không nhìn nhiều.

Vẻ mặt lạnh nhạt, giống như cố giữ cách người ngoài nghìn dặm, có ba phần cố gắng bắt chước Lý Quân Thiên, nhưng thật sự khí chất đôi bên cũng không thể giống nhau. Lý Quân Thiên là trời sinh, mà Lý Thanh Thanh là cố gắng học được, đối với khí chất trời sinh có khác biệt cùng xung đột nên tạo nên cảm giác không quá hài hòa cùng tự nhiên.

Thấy Lý Thanh Thanh khẽ nhấp một ngụm trà, ổn định tinh thần. Lý Quân Thiên lên tiếng hỏi.

“Tới tìm ta có chuyện gì?”

Lý Thanh Thanh hơi cười một cái, vẻ mặt lạnh nhạt lập tức sụp đổ, giống như băng đá gặp nắng hè, nhanh chóng chảy ra thành nước, xuân quang tươi sáng nở rộ.

“Cô cô nói gì vậy, không có việc liền không thể đến tìm cô cô sao?”

Lý Quân Thiên lạnh nhạt uống một ngụm trà, nhìn Lý Thanh Thanh không nói gì. Lý Thanh Thanh cười cười, từ trong ống tay áo lấy ra một quyển công pháp.

Hóa Long Thất Biến.

Nàng muốn đến hỏi một chút về cảnh giới tiếp theo, tuy rằng mới đột phá nhưng Lý Thanh Thanh có chút lo lắng con đường tiếp sau. Hóa Long Thất Biến tuy rằng Lý Thanh Thanh sáng tạo nhưng còn không hoàn thiện, cũng không thể dùng để đột phá đến cảnh giới tiếp theo.

Có lẽ ba biến cuối cùng có thể tương ứng với cảnh giới tiếp theo, nhưng Lý Thanh Thanh chưa có được đầu mối, cho nên mới muốn tìm trợ giúp từ Lý Quân Thiên. Lý Thanh Thanh thoáng nũng nịu nói.

“Cô cô, giúp ta xem một chút được không?”

Lý Quân Thiên cầm lên Hóa Long Thất Biến, có chút hứng thú duyệt đọc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Vạn Pháp Biến – Vạn Pháp Thần Long, tỉ mỉ nghiên cứu một chút.

Có hơi thô ráp, chủ yếu là kích phát lực lượng của linh vật liên kết với cơ thể, để tinh thần ý niệm tạm thời đạt đến cảnh giới cao hơn, tự tại thoát khỏi thân thể đến câu thông thiên địa, thống ngự linh khí trong thiên địa.

Có bóng đáng uy năng của Đoạt Linh Kỳ nhưng lực lượng thì nhỏ hơn rất nhiều, lại không phải võ giả Vọng Thiên Cảnh thông thường có thể đối phó được.

Lý Quân Thiên đọc xong Vạn Pháp Biến, cũng không thâm ảo, thậm chí là rất sơ sài, không đụng chạm đến lực lượng quy tắc mà chỉ biết vận dụng tầng lực lượng cơ sở nhất đến điều động linh khí.

Từ Vạn Pháp Biến đẩy ngược đến tình trạng trên thân thể của Lý Thanh Thanh, Lý Quân Thiên cũng đoán ra được linh vật mà nàng dung hợp cũng chỉ là một loại sản phẩm tàn khuyết, quy tắc chắp vá không hoàn thiện, trăm nghìn chỗ sai cuối cùng bị đắp nặn thành một sản phẩm có kết quả không tệ.



Chỉ là một trường hợp đặc thù không hơn không kém, chỉ cần một sai lệch nhỏ cũng không thể tái hiện lại.

Giống như giải một bài toán, áp dụng rất nhiều công thức, chỗ sai chỗ đúng cuối cùng kết quả chính xác nhưng quá trình thật sự thủng trăm nghìn lỗ. Đổi lại một chút giá trị của biến, lại sử dụng những công thức y hệt thì không thể thu được kết quả chính xác.

Tất nhiên linh vật đều tạo thành từ tự nhiên, lúc sinh ra cũng không hoàn mỹ, quy tắc cũng chưa chắc đã hoàn thiện, nếu không cũng không tồn tại chức nghiệp gọi là Luyện Linh Sư. Cho nên linh vật của Lý Thanh Thanh cũng chưa chắc đã kém đi nơi nào, thậm chí so ra mà vượt lên rất nhiều linh vật tự nhiên, chỉ có đối đầu trực tiếp mới có thể biết được.

Lý Quân Thiên trên phương diện tạo nghệ quy tắc không tệ, nhưng cũng không có lĩnh ngộ quy tắc nào đó đến đỉnh phong, càng không có trực tiếp tham ngộ linh vật của Lý Thanh Thanh, cho nên muốn đưa ra phương án hoàn mỹ cũng không thể làm được.

Nhưng sửa chữa cùng cải tiến một phen để công pháp tăng mạnh lại không phải chuyện bất khả thi, thậm chí cũng không khó khăn gì.

Lý Quân Thiên nhắm mắt lại một chút vận dụng lực lượng ảo mộng đem đồ vật từ trong mộng hiện ra. Đến khi hắn mở mắt ra quyển công pháp Hóa Long Thất Biến đã dày gấp ba lần, nặng nề nằm ở trong lòng bàn tay của Lý Quân Thiên.

Duệ Phong Biến, Dực Quang Biến, Bá Huyết Biến, Vạn Pháp Biến đều được hoàn thiện.

Duệ Phong sắc bén vô song, bên trong bao một loại ý sắc bén như kiếm cũng như đao.

Dực Quang Biến bao hàm tật quang ý cảnh, tốc độ vô song, nhanh đến khó mà tưởng được.

Bá Huyết Biến, lực lượng vô cùng, thế trọng lực trầm giống như núi, lại không phải ngọn núi thông thường mà là núi lửa, lực lượng ấp ủ bùng nổ đến tận cùng.

Vạn Pháp Biến, tinh thần dạt dào, thiên nhân hợp nhất, thống ngự linh khí trong thiên địa, diệu pháp vô tận.

Bốn biến đầu tiên đã hoàn thiện đến độ dày gấp đôi, huyền diệu vô tận. Bên trong còn bao hàm cách thức tu luyện của bảo thể, uy lực không chỉ gấp bội.

Phía sau Cửu Mệnh Biến cũng đã bị hoàn thiện, hấp thụ linh khí trong thiên địa đến ôn dưỡng thân thể. Thân thể hóa thành nguyên tố, dễ dàng biến hóa lại có thể hấp thụ linh khí đến bổ khuyết nguyên tố, sinh mệnh kéo dài vô cùng, giống như có chín mạng rất khó mà g·iết c·hết.

Long Nhân Hóa, thân thể mang hình dáng nhân loại lại mang rất nhiều ưu điểm của long hình, tính cân đối vô cùng mạnh, cũng có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất của võ giả.

Long Nhân Hóa cũng tương đương với Thần Thể, càng tương ứng với Hướng Thiên Cảnh cùng Đạo Thiên Cảnh, ở trong Long Nhân Hóa có thể không ngừng rèn luyện thân thể, không ngừng tăng tiến long tức mạnh mẽ, kết hợp với lực lượng quy tắc sẽ càng lúc càng mạnh.

Mà cuối cùng, Thần Long Biến hóa thành Thần Long cũng giống với chứng đạo, đi ra đại đạo của chính mình, trở thành Thần Long. Thần Long biến không thể dễ dàng sử dụng, càng giống như bí pháp cấm thuật mượn đến lực lượng vô thượng, đốt cháy lực lượng của đạo đổi lấy bộc phát, lực lượng bùng nổ thậm chí có thể để thân thể sụp đổ.

Cho nên Thần Long Biến cũng không thể khai thác hoàn toàn, càng không có một con đường thống nhất, mỗi người lĩnh ngộ khác nhau, Lý Quân Thiên chỉ khái quát mấy câu về cảnh giới cùng đột phá, để về sau Lý Thanh Thanh tự mình đi hoàn thiện.

Dù sao đây là hắn dựa vào Vạn Pháp Biến khai phát ra, Vạn Pháp Biến lại là Lý Thanh Thanh dựa vào linh vật của bản thân làm cơ sở tạo thành, cũng là hạch tâm nhất của Hóa Long Thất Biến.

Cho nên Hóa Long Thất Biến cũng chỉ có thể đi đến đỉnh phong trong tay của Lý Thanh Thanh, chỉ có Lý Thanh Thanh mới có thể đem môn công pháp này luyện đến tận cùng, phát huy đến tận cùng, mở ra con đường của chính mình.

...

p/s: Cầu đề cử!!!

Bình Luận

0 Thảo luận