Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 177: Chương 177: Lấy giả làm thật thì thật cũng giả
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:57:03Chương 177: Lấy giả làm thật thì thật cũng giả
Bắc Cực Châu, Dục Hoan Đô.
Lý Quân Thiên đem Vũ Nhu cùng Tường Vi đưa đến nơi này, lại ở dưới Băng Tâm Hàn Đàm đánh dấu lại một cái ấn ký không gian, ghi nhớ tọa độ để sau này có thể dễ dàng truyền tống đến hơn.
Tường Vi thật chẳng quản sự vụ gì ở Cực Lạc Các, mọi chuyện vứt cho Tử Lan sau đó lại cùng Lý Quân Thiên lên đường.
Bọn hắn tất nhiên không có chạy qua băng sơn tuyết hải, trực tiếp truyền tống nghìn dặm về phương bắc, đáp đến Cực Bắc.
Đứng tại một đỉnh núi tuyết đưa mắt nhìn về phía xa. Vũ Nhu quan sát một hồi liền không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Ở địa phương này vậy mà có một mảnh bình nguyên, lại còn tồn tại một tòa thành trì?”
Lý Quân Thiên thu hồi ánh mắt, quái dị nhìn về phía Tường Vi hỏi.
“Ngươi nhìn ra không?”
Tường Vi gật đầu, thần tình ngưng trọng một chút nói.
“Là Dị Tượng nhưng không chân thật lắm, càng giống như là ảo cảnh”.
Lý Quân Thiên lắc đầu nói.
“Không phải Dị Tượng, cách làm khác nhau nhưng kết quả tương tự thôi, trên bản chất là khác biệt. Nói chính xác thì địa phương này là ảo ảnh nhưng lại có thể làm được giả như thật”.
Vừa nói Lý Quân Thiên cũng không khỏi cảm thấy thú vị. Về phần bản chất của tòa thành trì này thì hắn dùng kiếm nhãn đã có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cái thú vị nhất chính là những gì diễn ra ở trong tòa thành này.
Không vội vàng mà phá tan thành trì, Lý Quân Thiên quyết định bản thân đi vào trong thử xem, trải nghiệm một chút thế giới ảo mộng này.
Dẫn đầu Tường Vi cùng Vũ Nhu ở hai bên, đi vào trong thành trì, trải nghiệm phố xá, một chút cũng không nhìn ra được đây là ảo cảnh.
Tường Vi tu luyện cũng nghiêng về phương hướng này, nhưng nàng thử mua một cái bánh bao nếm thử. Từ mùi đến vị, từ xúc cảm đến màu sắc, tất cả đều không có cảm giác hư ảo, giống như thật sự đã ăn một cái bánh. Cho dù cảm giác đồ ăn trôi xuống bụng, chống lên dạ dày cũng không hề giả dối, thậm chí có thể đề luyện ra năng lượng, ngưng tụ thành cương khí cũng không khác nhau chút nào.
Tường Vi cực kỳ chấn động, lúc ở bên ngoài nàng có thể cảm nhận được một cỗ “ý” tràn đầy mộng ảo bao trùm cả mấy chục dặm, cho nên Tường Vi mới nói nơi này giống như ảo cảnh. Về phần dị tượng chính là nơi này không ngừng tụ tập linh khí đến, tích góp từng điểm từng điểm hiện tại đã khiến cho “dị tượng” cùng vật thật không khác chút gì.
Nhưng Lý Quân Thiên nói đây không phải là dị tượng, cách làm khác biệt lại có hiệu quả tương tự. Tường Vi sẽ không nghi ngờ lời nói của Lý Quân Thiên, dù sao là người mở ra cảnh giới này, hiểu rõ nhất cảnh giới này cho nên sẽ không có chuyện Lý Quân Thiên đánh giá sai.
Tường Vi rất hiếu kỳ đối phương đã làm được bằng cách nào. Ít nhất thì Lục Căn Xuân Mộng Thức cũng không thể chân thực thế này, Lục Căn Xuân Mộng Thức bởi vì câu lên sắc dục trong lòng người cho nên có rất nhiều chi tiết không cần tinh tế tỉ mỉ, có rất nhiều chuyện sẽ bị người ta vô ý coi nhẹ.
Cho nên Lục Căn Xuân Mộng Thức cũng không thể tinh tế đến từng chi tiết.
Vấn Tâm Thức đồng dạng câu dẫn ý nghĩ nội tâm, cho nên đồng dạng không phải ảo cảnh thể hiện ra ngoài thế này, cũng không tinh tế tỉ mỉ đến thế này.
Ngoài ra, lục thức bên trong “ý” cũng không có một chút phát giác, giống như coi đây thành chân thật, tiếp nhận tất cả mọi thứ, nhìn không ra sai biệt.
Cho nên, nếu không phải ngay từ trước khi vào thành đã có phát giác thì sau khi vào thành sẽ không thể phát hiện được, thậm chí ngay lúc này Tường Vi cũng không thể không hoài nghi rằng thành trì này là chân thật, hoài nghi phán đoán của mình.
Tuy chỉ là sự hoài nghi nhỏ nhoi ngay lập tức bị Tường Vi bóp tắt, nhưng điều này cũng để người ta nghĩ đến đã lạnh cả người. Đơn giản chính là nàng lại tự hoài nghi chính mình, hoài nghi võ đạo của mình sinh ra sai lầm.
Tinh thần ý niệm đạt đến chân ý hợp đạo lại có thể bị ảnh hưởng mà tự hoài nghi, làm sao lại không để người ta lo lắng cùng kỳ quái.
Vũ Nhu kỳ thực từ đầu đến cuối đều không phát giác được kỳ quái, thành trì này trong mắt nàng hết sức bình thường. Nếu nói đến cái gì kỳ quái thì là thành trì này quá sạch sẽ, cũng quá gọn gàng ngăn nắp, chỗ chỗ tươi đẹp.
Tất nhiên đây là mặt nổi, ẩn náu ở bên dưới có rất nhiều võ giả, tuy chỉ là kẻ yếu mới tu ra nội lực, gọi là võ giả nhị lưu thôi cũng không phải chuyện to tát gì.
Ngoài những chuyện này, Vũ Nhu thật cũng không biết thành trì này có vấn đề ở đâu. Nhưng Lý Quân Thiên nói tất cả những thứ này là giả, Vũ Nhu tin tưởng vô điều kiện, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cũng vẫn tin tưởng vô điều kiện.
Tường Vi nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, vẫn là từ bỏ tìm kiếm lỗ thủng của ảo cảnh này, hỏi Lý Quân Thiên.
“Tướng công, rốt cục đây là thủ đoạn gì, làm sao ta lại không phân rõ được thật giả”.
Lý Quân Thiên cười cười, bàn tay ngưng tụ một cỗ cương khí sau đó biến thành kim loại, cuối cùng hóa thành một đôi đũa cầm vào trong tay, ung dung gắp một miếng thức ăn, bỏ vào trong miệng nhấm nuốt.
Mùi vị không tệ.
Sau khi nuốt xuống, Lý Quân Thiên đánh giá trong lòng như thế. Lại giương đôi đũa lên, quơ quơ trước mặt nói.
“Cái gì là thật cái gì là giả? Ta cầm đôi đũa này thật sự là đôi đũa sao?”
Tường Vi hơi ngưng lại một chút, lắc đầu nói.
“Là dùng cương khí ra đôi đũa, cũng không phải vật thật”.
Lý Quân Thiên lắc đầu nói.
“Đũa bất quá là hai thanh tre cắt gọt bằng phẳng dùng để gắp đồ ăn. Ta ngưng tụ ra hai thanh kim loại cũng gắp đồ ăn sao lại không phải đũa?”
Tường Vi không trả lời được, tác dụng tương tự làm ra hiệu quả cũng tương tự sao lại không phải là thật đâu? Dù sao hiệu quả cũng không có sai biệt, đều là gắp được thức ăn bỏ vào miệng, từ động tác cho đến quá trình đều như nhau, vậy thì chẳng phải là thật?
Lý Quân Thiên tán đi đôi đũa, lạnh nhạt nói.
“Một khi lấy giả làm thật thì thật cũng giả, thật hay giả đều là đánh giá chủ quan của ngươi mà thôi”.
Lý Quân Thiên nói xong, từ phía cửa quán ăn đi đến một người, một nữ tử mặc váy dài màu hồng nhạt đi đến, đứng ở trước bàn ăn lại nở ra một nụ cười thân thiện.
“Tiểu nữ Vị Ương, tham kiến ba vị cô nương. Ba vị cô nương từ xa tới thăm, thứ lỗi tiểu nữ không thể sớm tiếp đón”.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt gật đầu, hỏi.
“Tháng tám Vị Ương? Ngươi không phải chủ nhân của tòa thành trì này”.
Vị Ương gật đầu, cũng không khó chịu vì lời nói của Lý Quân Thiên mà vẫn rất bình tĩnh, thoải mái thừa nhận.
“Ta là chủ nhân tạo ra”.
Lý Quân Thiên híp mắt lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi nhưng có vẻ vẫn rất đáng tin, cuối cùng vươn tay ra xuất thủ. Từ ngón tay bắn ra một sợi kiếm khí, kiếm khí nhanh đến vô cùng, trực tiếp xuyên thủng mi tâm của Vị Ương, đem đầu lâu của nàng đục ra một lỗ hổng.
Bịch!
Vị Ương đổ gục xuống mặt đất, mau tươi từ mi tâm tràn ra, nhuộm đẫm một mảnh sàn nhà.
Từ trên người Vị Ương tràn ra một luồng bạch quang tràn đầy thần thánh, đem toàn bộ thân thể của nàng bao trùm, cuối cùng hóa thành một cột sáng cao chừng ba thước, thẳng đứng.
Bạch quang tán đi, Vị Ương từ trong bạch quang bước ra, khuôn mặt bình tĩnh chưa từng phát sinh biến hóa, không có bất cứ vết sẹo hay v·ết t·hương nào. Lý Quân Thiên gật đầu thầm nhủ quả nhiên, lại đoạt trước lên tiếng nói.
“Mỗi người đều có thể phục sinh như ngươi hay là một thủ đoạn của chính ngươi?”
Vị Ương mỉm cười nói.
“Mỗi người đều có số lần phục sinh nhất định trong một ngày, dùng hết thì sẽ thật sự c·hết đi”.
“Thú vị”.
Lý Quân Thiên cười khẽ, một bên Vũ Nhu cùng Tường Vi đều kinh ngạc đến ngây người. Bị g·iết c·hết lại còn có thể phục sinh, hơn nữa Lý Quân Thiên vận dụng cương khí, tuy chỉ là một kích tùy ý nhưng cương khí l·ây n·hiễm lực lượng của đạo cũng không hề cố ý rút đi.
Một kích như thế, đối phương lại có thể ung dung sống lại, sao không để người ta kinh ngạc.
Càng kinh ngạc hơn chính là Lý Quân Thiên lại giống như đã biết từ trước, xuất thủ không do dự, thấy người ta sống lại không kinh ngạc. Rõ ràng mọi người đều là lần đầu tiên đến, tại sao Lý Quân Thiên lại có vẻ hiểu nơi này đến như thế.
Vị Ương mỉm cười gật đầu một cái ngồi xuống bàn ăn. Khung cảnh xung quanh một lượt xoay chuyển, bàn ghế gỗ đột nhiên thay đổi trở thành bàn ghế đá, trang nhã là một bàn trà.
Đồ ăn trên bàn đồng dạng biến chuyển trở thành một bộ ấm trà, hương trà thơm ngát đang phiêu dật ra ngoài.
Vị Ương chậm rãi châm trà, rót đủ bốn chén cho mấy người ở phía đối diện. Trà rót xong, khung cảnh xung quanh cũng đã ngừng biến chuyển, lầu các đứng tại bên mặt hồ, trên có liễu rủ sau có cỏ xanh, khung cảnh tươi sáng mát mẻ.
“Các vị mời dùng trà. Nơi này là nhà của ta, đồng thời cũng nằm ở trong phủ thành chủ”.
Lý Quân Thiên gật đầu, ung dung uống trà xong mới hỏi.
“Ngươi tìm bọn ta làm gì?”
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Bắc Cực Châu, Dục Hoan Đô.
Lý Quân Thiên đem Vũ Nhu cùng Tường Vi đưa đến nơi này, lại ở dưới Băng Tâm Hàn Đàm đánh dấu lại một cái ấn ký không gian, ghi nhớ tọa độ để sau này có thể dễ dàng truyền tống đến hơn.
Tường Vi thật chẳng quản sự vụ gì ở Cực Lạc Các, mọi chuyện vứt cho Tử Lan sau đó lại cùng Lý Quân Thiên lên đường.
Bọn hắn tất nhiên không có chạy qua băng sơn tuyết hải, trực tiếp truyền tống nghìn dặm về phương bắc, đáp đến Cực Bắc.
Đứng tại một đỉnh núi tuyết đưa mắt nhìn về phía xa. Vũ Nhu quan sát một hồi liền không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Ở địa phương này vậy mà có một mảnh bình nguyên, lại còn tồn tại một tòa thành trì?”
Lý Quân Thiên thu hồi ánh mắt, quái dị nhìn về phía Tường Vi hỏi.
“Ngươi nhìn ra không?”
Tường Vi gật đầu, thần tình ngưng trọng một chút nói.
“Là Dị Tượng nhưng không chân thật lắm, càng giống như là ảo cảnh”.
Lý Quân Thiên lắc đầu nói.
“Không phải Dị Tượng, cách làm khác nhau nhưng kết quả tương tự thôi, trên bản chất là khác biệt. Nói chính xác thì địa phương này là ảo ảnh nhưng lại có thể làm được giả như thật”.
Vừa nói Lý Quân Thiên cũng không khỏi cảm thấy thú vị. Về phần bản chất của tòa thành trì này thì hắn dùng kiếm nhãn đã có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cái thú vị nhất chính là những gì diễn ra ở trong tòa thành này.
Không vội vàng mà phá tan thành trì, Lý Quân Thiên quyết định bản thân đi vào trong thử xem, trải nghiệm một chút thế giới ảo mộng này.
Dẫn đầu Tường Vi cùng Vũ Nhu ở hai bên, đi vào trong thành trì, trải nghiệm phố xá, một chút cũng không nhìn ra được đây là ảo cảnh.
Tường Vi tu luyện cũng nghiêng về phương hướng này, nhưng nàng thử mua một cái bánh bao nếm thử. Từ mùi đến vị, từ xúc cảm đến màu sắc, tất cả đều không có cảm giác hư ảo, giống như thật sự đã ăn một cái bánh. Cho dù cảm giác đồ ăn trôi xuống bụng, chống lên dạ dày cũng không hề giả dối, thậm chí có thể đề luyện ra năng lượng, ngưng tụ thành cương khí cũng không khác nhau chút nào.
Tường Vi cực kỳ chấn động, lúc ở bên ngoài nàng có thể cảm nhận được một cỗ “ý” tràn đầy mộng ảo bao trùm cả mấy chục dặm, cho nên Tường Vi mới nói nơi này giống như ảo cảnh. Về phần dị tượng chính là nơi này không ngừng tụ tập linh khí đến, tích góp từng điểm từng điểm hiện tại đã khiến cho “dị tượng” cùng vật thật không khác chút gì.
Nhưng Lý Quân Thiên nói đây không phải là dị tượng, cách làm khác biệt lại có hiệu quả tương tự. Tường Vi sẽ không nghi ngờ lời nói của Lý Quân Thiên, dù sao là người mở ra cảnh giới này, hiểu rõ nhất cảnh giới này cho nên sẽ không có chuyện Lý Quân Thiên đánh giá sai.
Tường Vi rất hiếu kỳ đối phương đã làm được bằng cách nào. Ít nhất thì Lục Căn Xuân Mộng Thức cũng không thể chân thực thế này, Lục Căn Xuân Mộng Thức bởi vì câu lên sắc dục trong lòng người cho nên có rất nhiều chi tiết không cần tinh tế tỉ mỉ, có rất nhiều chuyện sẽ bị người ta vô ý coi nhẹ.
Cho nên Lục Căn Xuân Mộng Thức cũng không thể tinh tế đến từng chi tiết.
Vấn Tâm Thức đồng dạng câu dẫn ý nghĩ nội tâm, cho nên đồng dạng không phải ảo cảnh thể hiện ra ngoài thế này, cũng không tinh tế tỉ mỉ đến thế này.
Ngoài ra, lục thức bên trong “ý” cũng không có một chút phát giác, giống như coi đây thành chân thật, tiếp nhận tất cả mọi thứ, nhìn không ra sai biệt.
Cho nên, nếu không phải ngay từ trước khi vào thành đã có phát giác thì sau khi vào thành sẽ không thể phát hiện được, thậm chí ngay lúc này Tường Vi cũng không thể không hoài nghi rằng thành trì này là chân thật, hoài nghi phán đoán của mình.
Tuy chỉ là sự hoài nghi nhỏ nhoi ngay lập tức bị Tường Vi bóp tắt, nhưng điều này cũng để người ta nghĩ đến đã lạnh cả người. Đơn giản chính là nàng lại tự hoài nghi chính mình, hoài nghi võ đạo của mình sinh ra sai lầm.
Tinh thần ý niệm đạt đến chân ý hợp đạo lại có thể bị ảnh hưởng mà tự hoài nghi, làm sao lại không để người ta lo lắng cùng kỳ quái.
Vũ Nhu kỳ thực từ đầu đến cuối đều không phát giác được kỳ quái, thành trì này trong mắt nàng hết sức bình thường. Nếu nói đến cái gì kỳ quái thì là thành trì này quá sạch sẽ, cũng quá gọn gàng ngăn nắp, chỗ chỗ tươi đẹp.
Tất nhiên đây là mặt nổi, ẩn náu ở bên dưới có rất nhiều võ giả, tuy chỉ là kẻ yếu mới tu ra nội lực, gọi là võ giả nhị lưu thôi cũng không phải chuyện to tát gì.
Ngoài những chuyện này, Vũ Nhu thật cũng không biết thành trì này có vấn đề ở đâu. Nhưng Lý Quân Thiên nói tất cả những thứ này là giả, Vũ Nhu tin tưởng vô điều kiện, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi cũng vẫn tin tưởng vô điều kiện.
Tường Vi nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, vẫn là từ bỏ tìm kiếm lỗ thủng của ảo cảnh này, hỏi Lý Quân Thiên.
“Tướng công, rốt cục đây là thủ đoạn gì, làm sao ta lại không phân rõ được thật giả”.
Lý Quân Thiên cười cười, bàn tay ngưng tụ một cỗ cương khí sau đó biến thành kim loại, cuối cùng hóa thành một đôi đũa cầm vào trong tay, ung dung gắp một miếng thức ăn, bỏ vào trong miệng nhấm nuốt.
Mùi vị không tệ.
Sau khi nuốt xuống, Lý Quân Thiên đánh giá trong lòng như thế. Lại giương đôi đũa lên, quơ quơ trước mặt nói.
“Cái gì là thật cái gì là giả? Ta cầm đôi đũa này thật sự là đôi đũa sao?”
Tường Vi hơi ngưng lại một chút, lắc đầu nói.
“Là dùng cương khí ra đôi đũa, cũng không phải vật thật”.
Lý Quân Thiên lắc đầu nói.
“Đũa bất quá là hai thanh tre cắt gọt bằng phẳng dùng để gắp đồ ăn. Ta ngưng tụ ra hai thanh kim loại cũng gắp đồ ăn sao lại không phải đũa?”
Tường Vi không trả lời được, tác dụng tương tự làm ra hiệu quả cũng tương tự sao lại không phải là thật đâu? Dù sao hiệu quả cũng không có sai biệt, đều là gắp được thức ăn bỏ vào miệng, từ động tác cho đến quá trình đều như nhau, vậy thì chẳng phải là thật?
Lý Quân Thiên tán đi đôi đũa, lạnh nhạt nói.
“Một khi lấy giả làm thật thì thật cũng giả, thật hay giả đều là đánh giá chủ quan của ngươi mà thôi”.
Lý Quân Thiên nói xong, từ phía cửa quán ăn đi đến một người, một nữ tử mặc váy dài màu hồng nhạt đi đến, đứng ở trước bàn ăn lại nở ra một nụ cười thân thiện.
“Tiểu nữ Vị Ương, tham kiến ba vị cô nương. Ba vị cô nương từ xa tới thăm, thứ lỗi tiểu nữ không thể sớm tiếp đón”.
Lý Quân Thiên lạnh nhạt gật đầu, hỏi.
“Tháng tám Vị Ương? Ngươi không phải chủ nhân của tòa thành trì này”.
Vị Ương gật đầu, cũng không khó chịu vì lời nói của Lý Quân Thiên mà vẫn rất bình tĩnh, thoải mái thừa nhận.
“Ta là chủ nhân tạo ra”.
Lý Quân Thiên híp mắt lại, trong đầu nảy ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi nhưng có vẻ vẫn rất đáng tin, cuối cùng vươn tay ra xuất thủ. Từ ngón tay bắn ra một sợi kiếm khí, kiếm khí nhanh đến vô cùng, trực tiếp xuyên thủng mi tâm của Vị Ương, đem đầu lâu của nàng đục ra một lỗ hổng.
Bịch!
Vị Ương đổ gục xuống mặt đất, mau tươi từ mi tâm tràn ra, nhuộm đẫm một mảnh sàn nhà.
Từ trên người Vị Ương tràn ra một luồng bạch quang tràn đầy thần thánh, đem toàn bộ thân thể của nàng bao trùm, cuối cùng hóa thành một cột sáng cao chừng ba thước, thẳng đứng.
Bạch quang tán đi, Vị Ương từ trong bạch quang bước ra, khuôn mặt bình tĩnh chưa từng phát sinh biến hóa, không có bất cứ vết sẹo hay v·ết t·hương nào. Lý Quân Thiên gật đầu thầm nhủ quả nhiên, lại đoạt trước lên tiếng nói.
“Mỗi người đều có thể phục sinh như ngươi hay là một thủ đoạn của chính ngươi?”
Vị Ương mỉm cười nói.
“Mỗi người đều có số lần phục sinh nhất định trong một ngày, dùng hết thì sẽ thật sự c·hết đi”.
“Thú vị”.
Lý Quân Thiên cười khẽ, một bên Vũ Nhu cùng Tường Vi đều kinh ngạc đến ngây người. Bị g·iết c·hết lại còn có thể phục sinh, hơn nữa Lý Quân Thiên vận dụng cương khí, tuy chỉ là một kích tùy ý nhưng cương khí l·ây n·hiễm lực lượng của đạo cũng không hề cố ý rút đi.
Một kích như thế, đối phương lại có thể ung dung sống lại, sao không để người ta kinh ngạc.
Càng kinh ngạc hơn chính là Lý Quân Thiên lại giống như đã biết từ trước, xuất thủ không do dự, thấy người ta sống lại không kinh ngạc. Rõ ràng mọi người đều là lần đầu tiên đến, tại sao Lý Quân Thiên lại có vẻ hiểu nơi này đến như thế.
Vị Ương mỉm cười gật đầu một cái ngồi xuống bàn ăn. Khung cảnh xung quanh một lượt xoay chuyển, bàn ghế gỗ đột nhiên thay đổi trở thành bàn ghế đá, trang nhã là một bàn trà.
Đồ ăn trên bàn đồng dạng biến chuyển trở thành một bộ ấm trà, hương trà thơm ngát đang phiêu dật ra ngoài.
Vị Ương chậm rãi châm trà, rót đủ bốn chén cho mấy người ở phía đối diện. Trà rót xong, khung cảnh xung quanh cũng đã ngừng biến chuyển, lầu các đứng tại bên mặt hồ, trên có liễu rủ sau có cỏ xanh, khung cảnh tươi sáng mát mẻ.
“Các vị mời dùng trà. Nơi này là nhà của ta, đồng thời cũng nằm ở trong phủ thành chủ”.
Lý Quân Thiên gật đầu, ung dung uống trà xong mới hỏi.
“Ngươi tìm bọn ta làm gì?”
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận