Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 166: Chương 166: Kế hoạch hồi hương
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:56:54Chương 166: Kế hoạch hồi hương
Lý Quân Thiên hỏi để Tạ Thế Tuấn không biết trả lời thế nào. Bị người trước mặt điểm danh hỏi “âm mưu” là một chuyện không hề lý thú, thậm chí là có phần coi thường cùng xúc phạm.
Càng không phải nói Đinh Thắng cũng mang bộ mặt hiếu kỳ nhìn đến, Thanh Loan cũng đem ánh mắt đưa tới giống như chuyện không liên quan đến mình, mình đang xem trò vui.
Tạ Thế Tuấn: “...”
Hắn có thể không nói sao?
Hiển nhiên là không thể, nếu không tất phải đánh một trận. Tạ Thế Tuấn không cho rằng mình có thể đánh được mấy người này, thậm chí bởi vì Lý Quân Thiên đã thể hiện ra thủ đoạn phong tỏa không gian càng bóp c·hết đi khả năng đào tẩu của hắn.
Đánh không lại, chạy không được, Tạ Thế Tuấn chỉ có thể thở dài, thành thật khai báo.
“Ta, ta chỉ là đáp ứng Thanh Loan cô nương, đợi sau khi ta khôi phục thực lực liền dẫn nàng tiến về Hồng Bàng Thế Giới”.
Đinh Thắng nghe vậy, lúc này rốt cục đã thoát khỏi trạng thái vô ngôn, vội vàng chất vấn.
“Mưu tính của ngươi thì liên quan quái gì đến ta?”
Tạ Thế Tuấn liếc mắt, không nhanh không chậm nói.
“Ta không có đủ tài nguyên khôi phục, mà ngươi đến vừa vặn”.
Đinh Thắng: “...”
Nếu không phải ở đây có bốn vị nữ sĩ, hắn đã sớm chửi ầm lên. Nội tâm như n·úi l·ửa p·hun t·rào, tức giận đến khuôn mặt của Đinh Thắng lúc xanh lúc đỏ, tức giận nói.
“Ngươi..đem chủ ý đánh lên đến trên đầu của ta?”
Tạ Thế Tuấn bĩu môi, khinh thường nói.
“Người nào không biết gia thế của ngươi, cha ngươi phú khả địch quốc, trên người của ngươi có vô số bảo vật”.
Đinh Thắng mặt đen như đáy nồi, lạnh lùng nói.
“Ta cùng ngươi cũng không thân quen, ngươi nghĩ bằng vào...”
Lời chưa nói xong liền bị Tạ Thế Tuấn cắt đứt.
“Ngươi xuất hiện chứng tỏ đã bị tiện nhân kia vứt bỏ, ném xuống Tuyệt Uyên Cấm Địa. Cho nên chúng ta có cùng chung địch nhân”.
Đinh Thắng hừ một tiếng, không nói nữa nhưng thái độ tỏ ra kiên quyết không hợp tác. Tạ Thế Tuấn cũng không tiếp tục đối đáp với Đinh Thắng, quay đầu nhìn về phía Lý Quân Thiên, hơi chắp tay nói.
“Lý cô nương, chuyện của ta kỳ thực chỉ có như vậy”.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, quay sang hỏi Vũ Nhu.
“Huyết Sa Phái có phải luôn không phối hợp, bài xích Thiên Môn Đạo thuyết thư đúng không?”
Lời nói lạnh nhạt vừa ra nhưng Tạ Thế Tuấn liền thấy lạnh cả sống lưng, kém chút đã xoay người bỏ chạy.
Vũ Nhu gật đầu một cái, nhẹ nhàng đáp.
“Vâng, Thiên Môn Đạo vẫn luôn không thể hành tẩu ở Tây Sa Châu, thậm chí không ít môn nhân đều gặp phải á·m s·át”.
Tạ Thế Tuấn có dục vọng cầu sinh cực cao, vừa nghe đến lời này vội vàng lên tiếng nói.
“Chuyện này tuy là Huyết Sa Phái làm ra, nhưng bọn ta cũng không có ác ý”.
Tường Vi lúc này cười khanh khách lên tiếng.
“Tân nhiệm chưởng môn Huyết Sa Phái nói không có ác ý, vậy cớ sao lại công kích môn nhân của bọn ta?”
Lời nói trong trẻo rõ ràng lại giống như thủ thỉ bên tai, nghe như nói ở bên tai lại như gãi ở trong lòng, bất giác để người ta sinh ra tà tâm ngứa ngáy.
Tường Vi lên tiếng, giống như mị ma thầm thì lập tức câu mất hồn phách của nam nhân. Tạ Thế Tuấn vậy mà ngơ ngẩn trong thoáng chốc, lời nói trong đáy lòng vậy mà tự nói ra miệng.
“Khai pháp truyền đạo thu nhận tín ngưỡng làm neo điểm, ta cũng không thể để người khác...”
Nói đến một nửa, Tạ Thế Tuấn đại biến sắc mặt, miệng đã há hốc nhưng không dám nói không nên lời.
Hắn biết bản thân lỡ lời, hơn nữa không phải vô ý lỡ lời mà là bị người câu ra lời nói thật. Ánh mắt của hắn nhìn Tường Vi lúc này mang theo kinh hoảng, đồng thời vội vàng di dời ánh mắt. Bởi vì một khi nhìn thấy Tường Vi liền để cho linh lực của hắn hỗn loạn không bị khống chế, bùng nổ lên một cách vô cùng hỗn loạn.
Linh lực vốn đè nén ở trong thân thể vào lúc này tràn ra, từ khắp các lỗ chân lông bao phủ toàn thân, nâng lên từng trận sóng biển như ngọn lửa, linh lực đen kịp bập bùng nhuộm tối cả một vùng không gian.
“Mất khống chế?”
Đinh Thắng rút lui hai bước, từ trong không gian chứa vật liền lấy ra mấy tấm phù lục, chuẩn bị kích hoạt lên. Tạ Thế Tuấn cũng không có nhìn Đinh Thắng, càng giống như thuận thế điều động linh khí trong cơ thể.
Hắc khí tràn ra dần dần hình thành một bóng mờ đứng sau lưng của Tạ Thế Tuấn, bóng mờ giống như là một nữ tử dáng người quyến rũ có lồi có lõm thế nhưng không có đầu, toàn bộ chỉ có thân thể từ cổ trở xuống.
Tạ Thế Tuấn mở miệng lẩm nhẩm.
“Không Đầu Quỷ, mượn đầu”.
Bóng mờ phía sáu Tạ Thế Tuấn nâng hai tay lên, giống như đặt vào hai bên xương quai hàm, lại bởi vì nàng không có đầu mà giống như đôi tay nắm vào trong khoảng không.
Theo bóng mờ kia chậm rãi chuyển động hai tay giống như đang nâng mà xoay vật gì đó, Tường Vi chỉ cảm thấy có một đôi tay vô hình đang nắm lấy đầu của mình, chậm rãi vặn sang một bên, giống như muốn đem đầu của nàng vặn từ trước ra sau, hái xuống đến.
Lực lượng theo thời gian càng lúc càng tăng lên, nặng đến mấy nghìn cân chậm rãi khiến cho đầu của Tường Vi xoay chuyển. Từ ban đầu khó mà lay động được cổ của nàng, dần dần vật để cho Tường Vi cảm thấy khó mà ngăn trở, chậm rãi bị vặn xoay đi.
Tường Vi vội vàng điều động cương khí, cương khí bao bọc thân thể chống lại lực lượng đang cố vặn cổ của nàng kia.
Nhưng cỗ lực lượng kia giống như trực tiếp tác động lên thân thể của Tường Vi, tự cơ thể muốn bị xoay ngược lại chứ không phải ngoại lực vặn gãy. Tường Vi híp híp mắt, cương khí căng tràn ra, sắc dục giống như ánh lửa thiêu đốt lên.
Dưới cương khí như ngọn lửa hồng tím bao trùm vậy mà trong không khí đốt ra một đôi tay nhìn có chút mơ hồ, đôi tay đang đặt vào hai bên xương quai hàm của Tường Vi, bàn tay đen kịt nửa trong suốt, ngón tay giống như da thịt rách nát lộ ra cả xương ở bên trong.
Đôi bàn tay, giống y như đúc bóng mờ sau lưng Tạ Thế Tuấn.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, âm thầm thi triển Kiếm Nhãn. Thế giới đều mơ hồ, Lý Quân Thiên có thể trông thấy từng sợi quy tắc rủ xuống liên kết giữa đôi tay của bóng mờ lại kéo dài, quấn quanh đầu cùng cổ của Tường Vi.
Chính loại lực lượng này khiến cho đầu của Tường Vi chậm rãi muốn xoay ngược về sau, bẻ gãy cổ lại ngắt xuống đầu lâu.
Chiêu thức mang theo lực lượng quy tắc huyền ảo, mặc dù chỉ là một tia một sợi nhưng cũng kích phát ra lực lượng cực lớn. Có điều so sánh lực lượng với Tường Vi thì chiêu thức này cũng không lớn, nàng gánh một thời gian rất lâu cũng không thể bẻ được.
Đồng thời, Tường Vi cũng không phải chỉ biết đứng yên chịu trận. Nàng cũng đạt đến cấp bậc “chân ý hợp đạo” có thể tạm thời rung chuyển một chút lực lượng quy tắc.
Lực lượng quy tắc mà đôi tay kia cũng không mạnh bao nhiêu, so sánh cũng không mạnh hơn Tường Vi, xét về lượng thì càng không thể so sánh được với Tường Vi, liền bị cương khí của nàng hóa thành ánh lửa thiêu đốt, mấy chục giây đồng hồ sau liền đem đôi bàn tay vô hình kia đốt tan biến.
Cùng lúc, chỉ thấy bóng mờ phía sau lưng Tạ Thế Tuấn chậm rãi tiêu tan ra một loạt hạt phấn nhỏ, đôi tay giống như phong hóa thành cát bụi. Trực tiếp khiến cho đôi tay biến mất.
Tạ Thế Tuấn giống như không bị ảnh hưởng gì, chỉ là chiêu thức bị phá liền thấy hắc khí trên người hắn lại một lần nữa lăn lộn, chậm rãi ngưng tụ ra một con búp bê vải.
Tay chân đều là vải rách, khâu vá chằng chịt, trên thân lấm tấm nhuốm đến mấy giọt máu đã từ đỏ thẫm chuyển đến màu đen, bốc lên một mùi hôi tanh cực đậm.
Trên mặt búp bê vải khâu vá lại từng đường chân rết giống như vết sẹo, một bên mắt rách ra giống như bị nổ tung thành bông hoa, một bên mắt đen kịt tối tăm.
Tạ Thế Tuấn vươn tay bắt lấy con búp bê này, một cỗ lực lượng không gian phủ xuống. Lực lượng không gian này cũng không phải tác động vào trong thiên địa, càng giống với ở trên mặt đất phủ lên một tầng giấy mỏng, giống như đã xếp chồng lên cái gì đó.
Cảnh tượng bốn phía giống như có lực lượng thần bí bao trùm, thoáng chốc trở nên tiêu điều, bầu không khí u ám đến kỳ lạ.
Đang vận dụng Kiếm Nhãn quan sát, Lý Quân Thiên đột nhiên giật mình. Búp bê vải kia vậy mà ẩn chứa lực lượng quy tắc mạnh hơn cả bóng mờ không đầu, hơn nữa lực lượng này vậy mà lẫn lộn với quy tắc không gian, ngoài quy tắc không gian ra còn có thứ gì đó lẫn lộn ở bên trong.
Giống như là một cố ý chí...
Theo cánh tay hắn bắt vào búp bê vải, Tạ Thế Tuấn đột ngột biến mất tại nguyên chỗ, na di đến khoảng cách mười mấy dặm ở bên ngoài.
Đinh Thắng lúc này mới giống như từ trong cõi c·hết trở về, lấy lại được tinh thần thở phào một hơi lẩm nhẩm nói.
“Linh vực...”
...
p/s: Đa tạ "Trường Sinh" tặng quà!
Hôm nay cố gắng 3 chương!!!
p/s: Cầu đề cử!!!
Lý Quân Thiên hỏi để Tạ Thế Tuấn không biết trả lời thế nào. Bị người trước mặt điểm danh hỏi “âm mưu” là một chuyện không hề lý thú, thậm chí là có phần coi thường cùng xúc phạm.
Càng không phải nói Đinh Thắng cũng mang bộ mặt hiếu kỳ nhìn đến, Thanh Loan cũng đem ánh mắt đưa tới giống như chuyện không liên quan đến mình, mình đang xem trò vui.
Tạ Thế Tuấn: “...”
Hắn có thể không nói sao?
Hiển nhiên là không thể, nếu không tất phải đánh một trận. Tạ Thế Tuấn không cho rằng mình có thể đánh được mấy người này, thậm chí bởi vì Lý Quân Thiên đã thể hiện ra thủ đoạn phong tỏa không gian càng bóp c·hết đi khả năng đào tẩu của hắn.
Đánh không lại, chạy không được, Tạ Thế Tuấn chỉ có thể thở dài, thành thật khai báo.
“Ta, ta chỉ là đáp ứng Thanh Loan cô nương, đợi sau khi ta khôi phục thực lực liền dẫn nàng tiến về Hồng Bàng Thế Giới”.
Đinh Thắng nghe vậy, lúc này rốt cục đã thoát khỏi trạng thái vô ngôn, vội vàng chất vấn.
“Mưu tính của ngươi thì liên quan quái gì đến ta?”
Tạ Thế Tuấn liếc mắt, không nhanh không chậm nói.
“Ta không có đủ tài nguyên khôi phục, mà ngươi đến vừa vặn”.
Đinh Thắng: “...”
Nếu không phải ở đây có bốn vị nữ sĩ, hắn đã sớm chửi ầm lên. Nội tâm như n·úi l·ửa p·hun t·rào, tức giận đến khuôn mặt của Đinh Thắng lúc xanh lúc đỏ, tức giận nói.
“Ngươi..đem chủ ý đánh lên đến trên đầu của ta?”
Tạ Thế Tuấn bĩu môi, khinh thường nói.
“Người nào không biết gia thế của ngươi, cha ngươi phú khả địch quốc, trên người của ngươi có vô số bảo vật”.
Đinh Thắng mặt đen như đáy nồi, lạnh lùng nói.
“Ta cùng ngươi cũng không thân quen, ngươi nghĩ bằng vào...”
Lời chưa nói xong liền bị Tạ Thế Tuấn cắt đứt.
“Ngươi xuất hiện chứng tỏ đã bị tiện nhân kia vứt bỏ, ném xuống Tuyệt Uyên Cấm Địa. Cho nên chúng ta có cùng chung địch nhân”.
Đinh Thắng hừ một tiếng, không nói nữa nhưng thái độ tỏ ra kiên quyết không hợp tác. Tạ Thế Tuấn cũng không tiếp tục đối đáp với Đinh Thắng, quay đầu nhìn về phía Lý Quân Thiên, hơi chắp tay nói.
“Lý cô nương, chuyện của ta kỳ thực chỉ có như vậy”.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, quay sang hỏi Vũ Nhu.
“Huyết Sa Phái có phải luôn không phối hợp, bài xích Thiên Môn Đạo thuyết thư đúng không?”
Lời nói lạnh nhạt vừa ra nhưng Tạ Thế Tuấn liền thấy lạnh cả sống lưng, kém chút đã xoay người bỏ chạy.
Vũ Nhu gật đầu một cái, nhẹ nhàng đáp.
“Vâng, Thiên Môn Đạo vẫn luôn không thể hành tẩu ở Tây Sa Châu, thậm chí không ít môn nhân đều gặp phải á·m s·át”.
Tạ Thế Tuấn có dục vọng cầu sinh cực cao, vừa nghe đến lời này vội vàng lên tiếng nói.
“Chuyện này tuy là Huyết Sa Phái làm ra, nhưng bọn ta cũng không có ác ý”.
Tường Vi lúc này cười khanh khách lên tiếng.
“Tân nhiệm chưởng môn Huyết Sa Phái nói không có ác ý, vậy cớ sao lại công kích môn nhân của bọn ta?”
Lời nói trong trẻo rõ ràng lại giống như thủ thỉ bên tai, nghe như nói ở bên tai lại như gãi ở trong lòng, bất giác để người ta sinh ra tà tâm ngứa ngáy.
Tường Vi lên tiếng, giống như mị ma thầm thì lập tức câu mất hồn phách của nam nhân. Tạ Thế Tuấn vậy mà ngơ ngẩn trong thoáng chốc, lời nói trong đáy lòng vậy mà tự nói ra miệng.
“Khai pháp truyền đạo thu nhận tín ngưỡng làm neo điểm, ta cũng không thể để người khác...”
Nói đến một nửa, Tạ Thế Tuấn đại biến sắc mặt, miệng đã há hốc nhưng không dám nói không nên lời.
Hắn biết bản thân lỡ lời, hơn nữa không phải vô ý lỡ lời mà là bị người câu ra lời nói thật. Ánh mắt của hắn nhìn Tường Vi lúc này mang theo kinh hoảng, đồng thời vội vàng di dời ánh mắt. Bởi vì một khi nhìn thấy Tường Vi liền để cho linh lực của hắn hỗn loạn không bị khống chế, bùng nổ lên một cách vô cùng hỗn loạn.
Linh lực vốn đè nén ở trong thân thể vào lúc này tràn ra, từ khắp các lỗ chân lông bao phủ toàn thân, nâng lên từng trận sóng biển như ngọn lửa, linh lực đen kịp bập bùng nhuộm tối cả một vùng không gian.
“Mất khống chế?”
Đinh Thắng rút lui hai bước, từ trong không gian chứa vật liền lấy ra mấy tấm phù lục, chuẩn bị kích hoạt lên. Tạ Thế Tuấn cũng không có nhìn Đinh Thắng, càng giống như thuận thế điều động linh khí trong cơ thể.
Hắc khí tràn ra dần dần hình thành một bóng mờ đứng sau lưng của Tạ Thế Tuấn, bóng mờ giống như là một nữ tử dáng người quyến rũ có lồi có lõm thế nhưng không có đầu, toàn bộ chỉ có thân thể từ cổ trở xuống.
Tạ Thế Tuấn mở miệng lẩm nhẩm.
“Không Đầu Quỷ, mượn đầu”.
Bóng mờ phía sáu Tạ Thế Tuấn nâng hai tay lên, giống như đặt vào hai bên xương quai hàm, lại bởi vì nàng không có đầu mà giống như đôi tay nắm vào trong khoảng không.
Theo bóng mờ kia chậm rãi chuyển động hai tay giống như đang nâng mà xoay vật gì đó, Tường Vi chỉ cảm thấy có một đôi tay vô hình đang nắm lấy đầu của mình, chậm rãi vặn sang một bên, giống như muốn đem đầu của nàng vặn từ trước ra sau, hái xuống đến.
Lực lượng theo thời gian càng lúc càng tăng lên, nặng đến mấy nghìn cân chậm rãi khiến cho đầu của Tường Vi xoay chuyển. Từ ban đầu khó mà lay động được cổ của nàng, dần dần vật để cho Tường Vi cảm thấy khó mà ngăn trở, chậm rãi bị vặn xoay đi.
Tường Vi vội vàng điều động cương khí, cương khí bao bọc thân thể chống lại lực lượng đang cố vặn cổ của nàng kia.
Nhưng cỗ lực lượng kia giống như trực tiếp tác động lên thân thể của Tường Vi, tự cơ thể muốn bị xoay ngược lại chứ không phải ngoại lực vặn gãy. Tường Vi híp híp mắt, cương khí căng tràn ra, sắc dục giống như ánh lửa thiêu đốt lên.
Dưới cương khí như ngọn lửa hồng tím bao trùm vậy mà trong không khí đốt ra một đôi tay nhìn có chút mơ hồ, đôi tay đang đặt vào hai bên xương quai hàm của Tường Vi, bàn tay đen kịt nửa trong suốt, ngón tay giống như da thịt rách nát lộ ra cả xương ở bên trong.
Đôi bàn tay, giống y như đúc bóng mờ sau lưng Tạ Thế Tuấn.
Lý Quân Thiên híp híp mắt, âm thầm thi triển Kiếm Nhãn. Thế giới đều mơ hồ, Lý Quân Thiên có thể trông thấy từng sợi quy tắc rủ xuống liên kết giữa đôi tay của bóng mờ lại kéo dài, quấn quanh đầu cùng cổ của Tường Vi.
Chính loại lực lượng này khiến cho đầu của Tường Vi chậm rãi muốn xoay ngược về sau, bẻ gãy cổ lại ngắt xuống đầu lâu.
Chiêu thức mang theo lực lượng quy tắc huyền ảo, mặc dù chỉ là một tia một sợi nhưng cũng kích phát ra lực lượng cực lớn. Có điều so sánh lực lượng với Tường Vi thì chiêu thức này cũng không lớn, nàng gánh một thời gian rất lâu cũng không thể bẻ được.
Đồng thời, Tường Vi cũng không phải chỉ biết đứng yên chịu trận. Nàng cũng đạt đến cấp bậc “chân ý hợp đạo” có thể tạm thời rung chuyển một chút lực lượng quy tắc.
Lực lượng quy tắc mà đôi tay kia cũng không mạnh bao nhiêu, so sánh cũng không mạnh hơn Tường Vi, xét về lượng thì càng không thể so sánh được với Tường Vi, liền bị cương khí của nàng hóa thành ánh lửa thiêu đốt, mấy chục giây đồng hồ sau liền đem đôi bàn tay vô hình kia đốt tan biến.
Cùng lúc, chỉ thấy bóng mờ phía sau lưng Tạ Thế Tuấn chậm rãi tiêu tan ra một loạt hạt phấn nhỏ, đôi tay giống như phong hóa thành cát bụi. Trực tiếp khiến cho đôi tay biến mất.
Tạ Thế Tuấn giống như không bị ảnh hưởng gì, chỉ là chiêu thức bị phá liền thấy hắc khí trên người hắn lại một lần nữa lăn lộn, chậm rãi ngưng tụ ra một con búp bê vải.
Tay chân đều là vải rách, khâu vá chằng chịt, trên thân lấm tấm nhuốm đến mấy giọt máu đã từ đỏ thẫm chuyển đến màu đen, bốc lên một mùi hôi tanh cực đậm.
Trên mặt búp bê vải khâu vá lại từng đường chân rết giống như vết sẹo, một bên mắt rách ra giống như bị nổ tung thành bông hoa, một bên mắt đen kịt tối tăm.
Tạ Thế Tuấn vươn tay bắt lấy con búp bê này, một cỗ lực lượng không gian phủ xuống. Lực lượng không gian này cũng không phải tác động vào trong thiên địa, càng giống với ở trên mặt đất phủ lên một tầng giấy mỏng, giống như đã xếp chồng lên cái gì đó.
Cảnh tượng bốn phía giống như có lực lượng thần bí bao trùm, thoáng chốc trở nên tiêu điều, bầu không khí u ám đến kỳ lạ.
Đang vận dụng Kiếm Nhãn quan sát, Lý Quân Thiên đột nhiên giật mình. Búp bê vải kia vậy mà ẩn chứa lực lượng quy tắc mạnh hơn cả bóng mờ không đầu, hơn nữa lực lượng này vậy mà lẫn lộn với quy tắc không gian, ngoài quy tắc không gian ra còn có thứ gì đó lẫn lộn ở bên trong.
Giống như là một cố ý chí...
Theo cánh tay hắn bắt vào búp bê vải, Tạ Thế Tuấn đột ngột biến mất tại nguyên chỗ, na di đến khoảng cách mười mấy dặm ở bên ngoài.
Đinh Thắng lúc này mới giống như từ trong cõi c·hết trở về, lấy lại được tinh thần thở phào một hơi lẩm nhẩm nói.
“Linh vực...”
...
p/s: Đa tạ "Trường Sinh" tặng quà!
Hôm nay cố gắng 3 chương!!!
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận