Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 161: Chương 161: Hồng Trần U Nguyệt Hương
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:56:54Chương 161: Hồng Trần U Nguyệt Hương
Có thể từ trong Vấn Tâm Thức tỉnh lại, bản thân không b·ị t·hương, cảm xúc hỗn loạn nhưng không có dấu hiệu điên cuồng thì coi như thông qua khảo hạch nhập môn của Thiên Môn Đạo.
Lý Quân Thiên yêu cầu người nhập môn cũng không phải chính khí cuồn cuộn, tâm địa lương thiện gì. Dù sao hắn cũng không phải người lương thiện, bản tính của hắn rất tùy hứng, cho nên thu chọn người cũng rộng rãi.
Nhưng rộng rãi, đặt cơ sở ở việc sẽ không phản bội tông môn, không phản bội hắn.
Lý Quân Thiên rất rộng lượng, mỗi người có lựa chọn của chính mình, Lý Quân Thiên đều tôn trọng lựa chọn của bọn họ. Nhưng lựa chọn kia là phản bội hắn, hoặc là lừa dối dẫn đến tổn có khả năng tạo thành tổn thương đối với hắn.
Vậy thì không thể tha thứ được.
Đây không phải là ảnh hưởng của Kiếm Ma, đây là quan niệm của Lý Quân Thiên. Nhưng thông qua một chút ảnh hưởng của Kiếm Ma, cách giải quyết kẻ phản bội của Lý Quân Thiên cũng hơi hướng “cực đoan” hơn một chút.
Cũng không thể nói là “cực đoan” được, có thể nói là “dứt khoát” thì chính xác hơn.
Bất quá là g·iết mà thôi.
Vấn Tâm Thức đào móc ý nghĩ chân thực nhất trong nội tâm của đối phương, nếu như trong ngoài bất nhất, vậy thì sẽ không nhanh chóng tỉnh lại như Đinh Linh Linh.
Nếu thời gian bị Vấn Tâm Thức nhấn chìm từ mười phút trở lên, vậy đây chính là kẻ trong ngoài bất nhất, trong nội tâm có một vết sức mà không thể vượt qua được.
Tất nhiên người có vết sức trong nội tâm cũng chưa chắc sẽ là kẻ phản bội, trong ngoài bất nhất cũng có thể là ẩn giấu đi một đoạn cố sự bi thương. Nhưng cho dù có lý do gì, vượt qua mười phút đều chứng tỏ nội tâm có vấn đề.
Hơn nữa vấn đề này còn không thể tự vượt qua được, dần dần sẽ đem người hướng về tẩu hỏa nhập ma.
Lúc này huyền diệu của Vấn Tâm Thức liền được thể hiện ra, lẫn lộn trong ngoài, đem ý nghĩ chân thực nhất nói ra ngoài. Ý nghĩ nói ra cũng không phải ý nghĩ ở hiện tại, mà là ý nghĩ sau khi trải qua nhiều lần biến cố, nhiều lần tạo ngộ cuối cùng bớt móc tất cả đẩy ra ngoài.
Mà Đinh Linh Linh, chưa tỉnh lại liền khóc, mở miệng liền gọi gia gia, thanh tỉnh rất nhanh. Cái này chỉ có thể chứng minh nàng đơn thuần, mà sâu thẳm trong thâm tâm của nàng chỉ có gia gia của nàng là quan trọng nhất.
Có thể nói là trong ngoài như nhất, hơn nữa tâm tư linh lung. Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, không có cái gì thâm trầm để nói được.
Lý Quân Thiên đưa cho Đinh Linh Linh lệnh bài thân phận, sau đó tìm người sắp xếp nàng xuống chân núi. Về phần công pháp thì Vũ Nhu sẽ lo liệu, nàng đã là Vọng Thiên Cảnh chỉ cần ý niệm truyền thừa là được, rất đơn giản.
Vũ Nhu rất nhanh liền rời đi, mấy ngày này lục tục có người trở về Cực Đạo Sơn, Vũ Nhu phải quản lý đồng thời trợ giúp Tường Vi thi triển Vấn Tâm Thức.
Không sai, Vấn Tâm Thức đã dạy cho Tường Vi. Tường Vi cũng là cao thủ về mặt tinh thần này, nhất là công pháp của nàng có tính mê hoặc người khác cực mạnh.
Vấn Tâm Thức vừa học liền biết, vừa biết liền tinh thông, giống như đây là chiêu thức Lý Quân Thiên sáng tạo riêng cho Tường Vi. Kỳ thực cũng không sai biệt lắm, dù sao Ngũ Cảm Hoan Lạc cũng là tạo ra hoan cảnh lừa dối người khác mà.
Vấn Tâm Thức cùng Ngũ Cảm Hoan Lạc có cách làm khác biệt nhưng kết quả vô cùng tương tự, Tường Vi học được liền tiến hành cải tiến, tạo ra mấy loại chiêu thức khác, thậm chí cuối cùng đã đền bù phần thiếu sót, sáng tạo ra chiêu thức có thể mê hoặc cả lục căn của người khác.
Sắc Dục Đọa Linh Thiên – Lục Căn Xuân Mộng Thức.
Chiêu thức này thậm chí đã rời khỏi con đường Sắc Dục, đã bắt đầu đi đến con đường Ảo Ảnh Mộng Huyễn. Lục Căn Xuân Mộng Thức có thể tùy ý sáng tạo ảo cảnh, không bị bó buộc ở trong dục niệm của người khác.
Lý Quân Thiên vẫn có thể phá giải được, nhưng mỗi lần Tường Vi đều có tiến bộ một chút, tiến bộ nhanh đến đủ để Lý Quân Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Dưới sự kiểm tra của Tường Vi, người có thể trở thành đệ tử của Thiên Môn Đạo cũng không nhiều, kiểm tra một lượt bất quá mới phát ra sáu mươi sáu tấm lệnh bài.
Lý Quân Thiên liền nhàn nhã ngồi dưới gốc Cây Thế Giới, một bên tham ngộ quy tắc ẩn chứa ở bên trong, một bên hấp thụ linh khí từ Cây Thế Giới tràn ra, cấp tốc tích lũy nội tình.
Thời gian êm đềm, lại một tháng trôi qua. Tháng bảy nắng nực giống như thả xuống lửa lớn, mặt đất bị đốt đến khô kiệt giống như muốn cháy thành cặn.
Nhưng Đạo Đỉnh Phong bên trên vô cùng mát mẻ, ánh nắng chói chang chỉ là tô điểm thêm màu sắc cho thiên địa, cũng không thể tạo nên không khí ngột ngạt được.
Ngày này thiên địa đột nhiên biến chuyển, phong vân dị thường.
Mặt đất mọc lên lầu cao, đình viện to lớn treo lên đèn lồng đỏ, mặt đất phủ lên sương nhạt. Bầu trời trăng sáng treo cao, mây thưa sao sáng, nền trời đêm huyền diệu mê hoặc lòng người.
Mặt trăng hồng phơn phớt, ánh trăng như bụi trần phù xuống đại địa. Trên trời tấu nhạc giống như hi âm, khói sương dần nhuộm một màu tím nhạt mang theo hương thơm nhẹ dịu, vuốt thuận lòng người.
Nhân Gian Tiếu Hoan Ngữ - Hồng Trần U Nguyệt Hương.
Thiên địa kỳ cảnh, nhân gian huyền ảo khiến cho tâm thần mê đắm. Vô biên linh khí hạ xuống, trong chớp mắt liền biến thành một phần của dị tượng, đem cảnh vật cụ hiện ra ngoài.
Lý Quân Thiên lúc này đồng dạng lâm vào trong dị tượng, ngồi ở trên bàn trà chậm rãi nâng một chén thưởng thức cảnh vật xung quanh. Bốn phía cảnh vật đã đạt đến so sánh với chân thật, cũng không có khác biệt quá nhiều.
Hơn nữa dị tượng này phủ xuống, tinh thần nhận đến q·uấy n·hiễu mê hoặc, mười phần thực lực lại bị q·uấy n·hiễu đến chỉ có thể phát huy ra tám chín thành, không thể thôi động được toàn lực.
Dị tượng rất kỳ diệu, khí tức của đạo tràn ngập, mê hoặc ảnh hưởng đến bất cứ kẻ nào. Cho dù Lý Quân Thiên có cảnh giới cao hơn, nhưng nếu như không chăm chú đi chống cự thì cũng bị tác động đến.
Lạch cạch!
Lý Quân Thiên để chén trà xuống, quanh thân nổi lên một cỗ kiếm ý đem ảnh hưởng của dị tượng chặt đứt. Bản thân vẫn bị dị tượng bao trùm, không có đem dị tượng ngăn cách ra ngoài nhưng đã bài trừ lực lượng của đạo mà dị tượng ảnh hưởng lên.
Lý Quân Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Hắn chỉ mới giảng giải mấy lần về “đạo” không nghĩ đến Tường Vi thật sự đạp vào cấp bậc Chân Ý Hợp Đạo.
Hợp đạo chính là đem tất cả lĩnh ngộ tổng hợp lại, tạo thành đạo của bản thân. Hợp đạo huyền ảo kỳ diệu không phải lời nói có thể diễn giải, nhưng có thể nói “đạo” là tổng hợp lực lượng của các loại quy tắc, chân ý của bản thân phù hợp với quy tắc của thiên địa.
Đem các loại quy tắc lạc ấn vào trong đạo của bản thân, có thể coi những quy tắc này là phương hướng tiến lên, là hải đăng chỉ đường không để người lạc lối. Nhưng nói theo một cách nào đó, quy tắc cũng là bó buộc “đạo” của võ giả.
Bởi vì hợp đạo cần phải để chân ý phù hợp với thiên địa, lấy lực lượng quy tắc để cho mình dùng.
Cho nên cảnh giới này, hiểu thiên địa, dùng của thiên địa, cũng chịu hạn chế của thiên địa. Dù sao thiên địa cũng chỉ có bằng đó quy tắc, người muốn tham ngộ cũng chỉ có đến như thế, cuối cùng thành tựu đồng dạng bởi vì điều kiện không đủ phong phú mà đạt đến cực hạn.
Tất nhiên đây là nói ở trên trường hợp ngộ tính đầy đủ mạnh mẽ, đổi lại là người thường thì tham ngộ một loại quy tắc cũng là chuyện cả đời.
Hợp đạo, chính là bắt đầu tham ngộ quy tắc, bắt đầu tham hợp quy tắc làm ra biến chuyển trên chân ý võ đạo. Chân ý của bản thân, hợp với quy tắc, hợp với thiên địa.
Tường Vi chỉ tu luyện một thời gian liền có thể bước vào Hợp Đạo, thiên phú của nàng không cần phải nghi ngờ. Nhất là Dị Tượng chưa viên mãn lại có thể bước vào Chân Ý Hợp Đạo, có thể xưng là tuyệt thế thiên tài.
Dù sao Chân Ý Hợp Đạo dựa trên ý tưởng của Lý Quân Thiên chính là cấp bậc của cảnh giới tiếp theo, không thuộc về Hướng Thiên Cảnh.
Lý Quân Thiên chăm chú dò xét một lần dị tượng này, mặc dù uy lực không sánh được với dị tượng của hắn nhưng cũng có sự độc đáo riêng. Hơn nữa Lý Quân Thiên có thể tự tin coi như dị tượng của hắn chính là cực hạn của Hướng Thiên Cảnh, tính là một trăm điểm.
Vậy thì dị tượng của Tường Vi có thể đạt đến chín mươi tư, chín mươi lăm điểm. Trong đó lực lượng có thể đạt đến chín mươi hai điểm, chênh lệch cũng không phải một trời một vực.
Lý Quân Thiên tham lãm một hồi cảnh sắc, cảm nhận một lượt không khí tràn đầy mê hoặc nhân tâm này. Cuối cùng đi đến vị trí của Tường Vi, thấy được mị hoặc càng lúc càng tăng cao, muốn nhuốm đẫm tâm hồn của người khác.
“Chúc mừng”.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Có thể từ trong Vấn Tâm Thức tỉnh lại, bản thân không b·ị t·hương, cảm xúc hỗn loạn nhưng không có dấu hiệu điên cuồng thì coi như thông qua khảo hạch nhập môn của Thiên Môn Đạo.
Lý Quân Thiên yêu cầu người nhập môn cũng không phải chính khí cuồn cuộn, tâm địa lương thiện gì. Dù sao hắn cũng không phải người lương thiện, bản tính của hắn rất tùy hứng, cho nên thu chọn người cũng rộng rãi.
Nhưng rộng rãi, đặt cơ sở ở việc sẽ không phản bội tông môn, không phản bội hắn.
Lý Quân Thiên rất rộng lượng, mỗi người có lựa chọn của chính mình, Lý Quân Thiên đều tôn trọng lựa chọn của bọn họ. Nhưng lựa chọn kia là phản bội hắn, hoặc là lừa dối dẫn đến tổn có khả năng tạo thành tổn thương đối với hắn.
Vậy thì không thể tha thứ được.
Đây không phải là ảnh hưởng của Kiếm Ma, đây là quan niệm của Lý Quân Thiên. Nhưng thông qua một chút ảnh hưởng của Kiếm Ma, cách giải quyết kẻ phản bội của Lý Quân Thiên cũng hơi hướng “cực đoan” hơn một chút.
Cũng không thể nói là “cực đoan” được, có thể nói là “dứt khoát” thì chính xác hơn.
Bất quá là g·iết mà thôi.
Vấn Tâm Thức đào móc ý nghĩ chân thực nhất trong nội tâm của đối phương, nếu như trong ngoài bất nhất, vậy thì sẽ không nhanh chóng tỉnh lại như Đinh Linh Linh.
Nếu thời gian bị Vấn Tâm Thức nhấn chìm từ mười phút trở lên, vậy đây chính là kẻ trong ngoài bất nhất, trong nội tâm có một vết sức mà không thể vượt qua được.
Tất nhiên người có vết sức trong nội tâm cũng chưa chắc sẽ là kẻ phản bội, trong ngoài bất nhất cũng có thể là ẩn giấu đi một đoạn cố sự bi thương. Nhưng cho dù có lý do gì, vượt qua mười phút đều chứng tỏ nội tâm có vấn đề.
Hơn nữa vấn đề này còn không thể tự vượt qua được, dần dần sẽ đem người hướng về tẩu hỏa nhập ma.
Lúc này huyền diệu của Vấn Tâm Thức liền được thể hiện ra, lẫn lộn trong ngoài, đem ý nghĩ chân thực nhất nói ra ngoài. Ý nghĩ nói ra cũng không phải ý nghĩ ở hiện tại, mà là ý nghĩ sau khi trải qua nhiều lần biến cố, nhiều lần tạo ngộ cuối cùng bớt móc tất cả đẩy ra ngoài.
Mà Đinh Linh Linh, chưa tỉnh lại liền khóc, mở miệng liền gọi gia gia, thanh tỉnh rất nhanh. Cái này chỉ có thể chứng minh nàng đơn thuần, mà sâu thẳm trong thâm tâm của nàng chỉ có gia gia của nàng là quan trọng nhất.
Có thể nói là trong ngoài như nhất, hơn nữa tâm tư linh lung. Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, không có cái gì thâm trầm để nói được.
Lý Quân Thiên đưa cho Đinh Linh Linh lệnh bài thân phận, sau đó tìm người sắp xếp nàng xuống chân núi. Về phần công pháp thì Vũ Nhu sẽ lo liệu, nàng đã là Vọng Thiên Cảnh chỉ cần ý niệm truyền thừa là được, rất đơn giản.
Vũ Nhu rất nhanh liền rời đi, mấy ngày này lục tục có người trở về Cực Đạo Sơn, Vũ Nhu phải quản lý đồng thời trợ giúp Tường Vi thi triển Vấn Tâm Thức.
Không sai, Vấn Tâm Thức đã dạy cho Tường Vi. Tường Vi cũng là cao thủ về mặt tinh thần này, nhất là công pháp của nàng có tính mê hoặc người khác cực mạnh.
Vấn Tâm Thức vừa học liền biết, vừa biết liền tinh thông, giống như đây là chiêu thức Lý Quân Thiên sáng tạo riêng cho Tường Vi. Kỳ thực cũng không sai biệt lắm, dù sao Ngũ Cảm Hoan Lạc cũng là tạo ra hoan cảnh lừa dối người khác mà.
Vấn Tâm Thức cùng Ngũ Cảm Hoan Lạc có cách làm khác biệt nhưng kết quả vô cùng tương tự, Tường Vi học được liền tiến hành cải tiến, tạo ra mấy loại chiêu thức khác, thậm chí cuối cùng đã đền bù phần thiếu sót, sáng tạo ra chiêu thức có thể mê hoặc cả lục căn của người khác.
Sắc Dục Đọa Linh Thiên – Lục Căn Xuân Mộng Thức.
Chiêu thức này thậm chí đã rời khỏi con đường Sắc Dục, đã bắt đầu đi đến con đường Ảo Ảnh Mộng Huyễn. Lục Căn Xuân Mộng Thức có thể tùy ý sáng tạo ảo cảnh, không bị bó buộc ở trong dục niệm của người khác.
Lý Quân Thiên vẫn có thể phá giải được, nhưng mỗi lần Tường Vi đều có tiến bộ một chút, tiến bộ nhanh đến đủ để Lý Quân Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Dưới sự kiểm tra của Tường Vi, người có thể trở thành đệ tử của Thiên Môn Đạo cũng không nhiều, kiểm tra một lượt bất quá mới phát ra sáu mươi sáu tấm lệnh bài.
Lý Quân Thiên liền nhàn nhã ngồi dưới gốc Cây Thế Giới, một bên tham ngộ quy tắc ẩn chứa ở bên trong, một bên hấp thụ linh khí từ Cây Thế Giới tràn ra, cấp tốc tích lũy nội tình.
Thời gian êm đềm, lại một tháng trôi qua. Tháng bảy nắng nực giống như thả xuống lửa lớn, mặt đất bị đốt đến khô kiệt giống như muốn cháy thành cặn.
Nhưng Đạo Đỉnh Phong bên trên vô cùng mát mẻ, ánh nắng chói chang chỉ là tô điểm thêm màu sắc cho thiên địa, cũng không thể tạo nên không khí ngột ngạt được.
Ngày này thiên địa đột nhiên biến chuyển, phong vân dị thường.
Mặt đất mọc lên lầu cao, đình viện to lớn treo lên đèn lồng đỏ, mặt đất phủ lên sương nhạt. Bầu trời trăng sáng treo cao, mây thưa sao sáng, nền trời đêm huyền diệu mê hoặc lòng người.
Mặt trăng hồng phơn phớt, ánh trăng như bụi trần phù xuống đại địa. Trên trời tấu nhạc giống như hi âm, khói sương dần nhuộm một màu tím nhạt mang theo hương thơm nhẹ dịu, vuốt thuận lòng người.
Nhân Gian Tiếu Hoan Ngữ - Hồng Trần U Nguyệt Hương.
Thiên địa kỳ cảnh, nhân gian huyền ảo khiến cho tâm thần mê đắm. Vô biên linh khí hạ xuống, trong chớp mắt liền biến thành một phần của dị tượng, đem cảnh vật cụ hiện ra ngoài.
Lý Quân Thiên lúc này đồng dạng lâm vào trong dị tượng, ngồi ở trên bàn trà chậm rãi nâng một chén thưởng thức cảnh vật xung quanh. Bốn phía cảnh vật đã đạt đến so sánh với chân thật, cũng không có khác biệt quá nhiều.
Hơn nữa dị tượng này phủ xuống, tinh thần nhận đến q·uấy n·hiễu mê hoặc, mười phần thực lực lại bị q·uấy n·hiễu đến chỉ có thể phát huy ra tám chín thành, không thể thôi động được toàn lực.
Dị tượng rất kỳ diệu, khí tức của đạo tràn ngập, mê hoặc ảnh hưởng đến bất cứ kẻ nào. Cho dù Lý Quân Thiên có cảnh giới cao hơn, nhưng nếu như không chăm chú đi chống cự thì cũng bị tác động đến.
Lạch cạch!
Lý Quân Thiên để chén trà xuống, quanh thân nổi lên một cỗ kiếm ý đem ảnh hưởng của dị tượng chặt đứt. Bản thân vẫn bị dị tượng bao trùm, không có đem dị tượng ngăn cách ra ngoài nhưng đã bài trừ lực lượng của đạo mà dị tượng ảnh hưởng lên.
Lý Quân Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Hắn chỉ mới giảng giải mấy lần về “đạo” không nghĩ đến Tường Vi thật sự đạp vào cấp bậc Chân Ý Hợp Đạo.
Hợp đạo chính là đem tất cả lĩnh ngộ tổng hợp lại, tạo thành đạo của bản thân. Hợp đạo huyền ảo kỳ diệu không phải lời nói có thể diễn giải, nhưng có thể nói “đạo” là tổng hợp lực lượng của các loại quy tắc, chân ý của bản thân phù hợp với quy tắc của thiên địa.
Đem các loại quy tắc lạc ấn vào trong đạo của bản thân, có thể coi những quy tắc này là phương hướng tiến lên, là hải đăng chỉ đường không để người lạc lối. Nhưng nói theo một cách nào đó, quy tắc cũng là bó buộc “đạo” của võ giả.
Bởi vì hợp đạo cần phải để chân ý phù hợp với thiên địa, lấy lực lượng quy tắc để cho mình dùng.
Cho nên cảnh giới này, hiểu thiên địa, dùng của thiên địa, cũng chịu hạn chế của thiên địa. Dù sao thiên địa cũng chỉ có bằng đó quy tắc, người muốn tham ngộ cũng chỉ có đến như thế, cuối cùng thành tựu đồng dạng bởi vì điều kiện không đủ phong phú mà đạt đến cực hạn.
Tất nhiên đây là nói ở trên trường hợp ngộ tính đầy đủ mạnh mẽ, đổi lại là người thường thì tham ngộ một loại quy tắc cũng là chuyện cả đời.
Hợp đạo, chính là bắt đầu tham ngộ quy tắc, bắt đầu tham hợp quy tắc làm ra biến chuyển trên chân ý võ đạo. Chân ý của bản thân, hợp với quy tắc, hợp với thiên địa.
Tường Vi chỉ tu luyện một thời gian liền có thể bước vào Hợp Đạo, thiên phú của nàng không cần phải nghi ngờ. Nhất là Dị Tượng chưa viên mãn lại có thể bước vào Chân Ý Hợp Đạo, có thể xưng là tuyệt thế thiên tài.
Dù sao Chân Ý Hợp Đạo dựa trên ý tưởng của Lý Quân Thiên chính là cấp bậc của cảnh giới tiếp theo, không thuộc về Hướng Thiên Cảnh.
Lý Quân Thiên chăm chú dò xét một lần dị tượng này, mặc dù uy lực không sánh được với dị tượng của hắn nhưng cũng có sự độc đáo riêng. Hơn nữa Lý Quân Thiên có thể tự tin coi như dị tượng của hắn chính là cực hạn của Hướng Thiên Cảnh, tính là một trăm điểm.
Vậy thì dị tượng của Tường Vi có thể đạt đến chín mươi tư, chín mươi lăm điểm. Trong đó lực lượng có thể đạt đến chín mươi hai điểm, chênh lệch cũng không phải một trời một vực.
Lý Quân Thiên tham lãm một hồi cảnh sắc, cảm nhận một lượt không khí tràn đầy mê hoặc nhân tâm này. Cuối cùng đi đến vị trí của Tường Vi, thấy được mị hoặc càng lúc càng tăng cao, muốn nhuốm đẫm tâm hồn của người khác.
“Chúc mừng”.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận