Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 157: Chương 157: Thăng cấp Thiên Môn Đạo

Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:56:46
Chương 157: Thăng cấp Thiên Môn Đạo

Vốn còn muốn nghiên cứu Cây Thế Giới nhưng nhất thời cũng không vội. Lý Quân Thiên tu luyện Thần Thể còn chưa đạt đến cực hạn, hiện tại cùng lắm coi như tiểu thành, vẫn còn có không gian tăng thêm nữa.

Lại tăng thêm, đi vào trong không gian bản nguyên mới đầy đủ an toàn.

Lý Quân Thiên chỉ có một phần là đề phòng Hộ Thiên Thuẫn, nhiều hơn chính là đề phòng thế giới này. Một khi hắn đã đi vào không gian bản nguyên, chắc chắn sẽ tiếp xúc với vật cụ hiện của thế giới, không biết sẽ xảy chuyện như thế nào.

Cho nên chuẩn bị một chút cũng không quá đáng.

Lại nói hắn cũng không vội vàng, hắn chỉ muốn tìm việc để làm thôi. Hắn chán ghét bản thân mình lười biếng, mặc dù nếu được lười biếng thì hắn vẫn rất hưởng thụ.

Thật sự là mâu thuẫn, nhưng con người đều là tập hợp thể mâu thuẫn, cũng không có gì quái lạ.

Hiện tại có việc để làm rồi, Lý Quân Thiên cũng động thủ thử một chút.

Luyện khí, rèn ra mấy đồ vật thú vị cũng không phải là không được.

Lý Quân Thiên mặc dù đọc đến một phần thông tin ký ức, nhưng ký ức là ký ức, động thủ luyện chế cũng cần phải luyện tập một chút.

Kỹ nghệ luyện khí của Thiên Linh Đại Lục cũng không tầm thường, ngoại trừ dung hợp các loại vật liệu chính là minh khắc huyền văn. Huyền văn chính là bản giản lược hóa của phù văn quy tắc, mặc dù lực lượng sẽ không mạnh đến cỡ nào nhưng đúng là có thể kích phát huyền diệu trong vật liệu.

Lý Quân Thiên để Vũ Nhu đưa lên một nhóm vật liệu, hắn bắt đầu luyện khí.

Trực tiếp điều cương khí tràn ra, bao trùm lên một khối kim khoáng. Tham ngộ quy tắc thái dương, cương khí hóa thành lửa cũng không phải ngọn lửa bình thường mà mang đặc tính của thái dương, cũng có thể gọi là Thái Dương Hỏa.

Thái Dương Hỏa, tất nhiên nhiệt lượng cuồn cuộn. Kim khoáng cấp tốc bị nấu chảy thành dạng lỏng, Lý Quân Thiên thao túng cương khí nhanh chóng chia tách các loại tạp chất, cuối cùng hóa thành một dòng kim loại lỏng vàng óng tinh khiết.

Lúc này kiếm ý tràn ra, tinh thần hồn lực hóa thành từng đạo huyền văn đánh vào bên trong dòng kim loại lỏng. Đánh ra, lại phải bảo trì cho tinh thần hồn lực không tiêu tan.

Nếu như hồn lực tiêu tan, huyền văn trở nên không toàn vẹn, huyền diệu khó mà được kích phát ra ngoài, rèn luyện sẽ thất bại. Hơn nữa minh khắc huyền văn càng nhiều, càng chính xác, hiệu quả càng tốt.

Kiếm ý của Lý Quân Thiên không cần phải nói, tinh thần hồn lực cứng cỏi khó mà tiêu tan được. Huyền văn liên tiếp đánh vào trong dòng kim loại, huyền văn bên trong chi chít giống như cả tổ kiến bị nhấn chìm ở bên trong.



Hỏa diễm dập tắt, Lý Quân Thiên thao túng hình dáng của dòng kim loại biến chuyển, nhanh chóng bóp tạo hình dáng.

Một cái ghế nằm nhanh chóng bị đan dệt ra, vô biên lực lượng đè ép xuống, đem cả một dòng kim thiết to lớn đè ép nhỏ lại, bóp đến co rút vào. Dần dần tạo thành một cái ghế nằm cao chừng hơn một thước, chân ghế uốn lượn như mây.

Lý Quân Thiên thu hồi lực lượng, cương khí nâng lấy chiếc ghế. Nhìn như ghế bình thường nhưng nặng đến mấy chục cân, so với sắt thép thông thường nặng gần gấp ba lần.

Gió nhẹ thổi qua, ghế nằm nhanh chóng nguội lạnh, rút đi nhiệt lượng cuối cùng chi còn dư lại một màu xám tro. Mặc dù là kim loại nhưng không có cảm giác lạnh lẽo cứng rắn, trái lại nhìn lên có chút mềm mại nhẹ nhàng, bồng bềnh như bông.

Lý Quân Thiên nhìn nhìn, cương khí truyền vào trên ghế. Lúc này không cần hắn dùng cương khí đi đỡ chiếc ghế này cũng tự động tràn ra một luồng cương khí mỏng như gió, nhẹ nhàng nâng đỡ nó lơ lửng cách mặt đất một thước.

Lý Quân Thiên xem xét một hồi, lộ ra nhàm chán, bàn tay khẽ đẩy nó sang một bên. Vũ Nhu dùng ánh mắt hiếu kỳ tiếp cận đến gần, nhìn nhìn chiếc ghế lại quay đầu nhìn Lý Quân Thiên, trong mắt giống như có chút chờ mong.

Lý Quân Thiên phủi phủi tay, tùy ý nói.

“Ngươi thích thì cầm lấy chơi đi”.

Lý Quân Thiên bất quá là luyện tay tùy ý một chút thôi, huyền văn cũng đánh ra mười mấy loại, có loại có tác dụng, có loại không có tác dụng, thuần túy là một bản nháp.

Hiện tại đã quen tay, hắn trực tiếp muốn bắt tay vào luyện chế đồ vật.

Trước hết, chính là lệnh bài thân phận của tông môn.

Không cần nhiều, ba trăm sáu mươi lệnh bài đệ tử, mười hai lệnh bài trưởng lão, hai lệnh bài phó chưởng môn, một lệnh bài bài chưởng môn.

Lệnh bài đệ tử sử dụng ba loại kim thiết, một loại là Tinh Thần Bạch Ngân có thể truyền tải lực lượng tinh thần, vô cùng quý hiếm. Một loại khác là Hắc Diệu Mẫu Thiết, vô cùng cứng rắn, khó mà phá hủy được. Cuối cùng chính là Hoàng Tinh, màu như hổ phách, đồng dạng rất nặng nề.

Lý Quân Thiên lại một lần nữa tan chảy tất cả kim thiết, Tinh Thần Bạch Ngân chỉ có chừng mười cân, chỉ lớn chừng nắm đấm, vô cùng ít ỏi. Hắc Diệu Mẫu Thạch ước chừng năm trăm cân, Hoàng Tinh có ước chừng trăm cân, tròn giống như một quả trứng.

Lý Quân Thiên một lần trực tiếp đem tất cả luyện thành nước lỏng, nóng chảy cuồn cuộn. Tinh Thần Bạch Ngân làm mạng lưới, Hoàng Tinh làm gốc rễ, Hắc Diệu Mẫu Thạch làm nền bao bọc ở bên ngoài.

Lấy một tỉ lệ nhất định pha trộn đồng đều vào nhau, cuối cùng hoàn toàn hòa thành một thể, dàn trải đồng đều.

Hai tay liên tục đánh ra ba mươi mấy loại huyền văn, tinh thần hồn lực trực tiếp ngưng tụ trong không trung, huyền văn kết hợp vào nhau tạo thành một loại phù văn duy nhất.



Đẹp đẽ mang theo một loại duy mỹ cùng lực lượng cuồn cuộn, cộng minh cùng với trời đất.

Hoa văn, đã được kết cấu xong, tổng cộng ba mười sáu huyền văn đan xen. Lại dụng một ý niệm, Dị Tượng hàng lâm.

Sơn Hải Lưu Tinh Vũ – Nhật Nguyệt Cộng Triều Sinh.

Vô biên linh khí trực tiếp bị cưỡng ép rút ra, hóa thành một mảnh thế giới bao phủ toàn bộ phạm vi trăm dặm không trung.

Thân ở trong dị tượng, ý niệm liền có thể điều động vạn sự tinh tế tỉ mỉ. Lý Quân Thiên ngưng tụ hoa văn liên lơ lửng trong dị tượng, giống như bị cố hoa không tiêu tán.

Ngón tay khẽ câu một cái, hỗn hợp dòng kim loại lập tức bị chia ra ba trăm bảy mươi lăm phần, sau đó vô biên lực lượng hàng lâm đem dòng kim loại này dồn ép xuống.

Ý niệm vừa động, hoa văn trong chớp mắt nhân bản ra ba trăm bảy mươi lăm phần, đối ứng với ba trăm bảy mươi lăm phần vật liệu.

Cuối cùng hoa văn co rút lại, bay thẳng vào trong vật liệu. Vô biên linh khí giống như thác đổ chảy xuống, hoa văn chìm vào trong vật liệu khiến cho nó không ngừng phình lớn ra.

Giống như bị bơm căng phồng lên, sau đó ở dưới vô biên lực lượng đè ép xuống co nhỏ lại. Hai tay của Lý Quân Thiên đồng thời khiêu động, Dị Tượng chậm rãi nghiêng đổ, dị tượng dần dần co rút lại, lực lượng đè ép dần dần tập trung vào ba trăm bảy mươi lăm lệnh bài.

Lệnh bài chậm rãi biến chuyển hình dáng, bên dưới có kim liên, sen nở mười hai cánh đỡ lấy mặt bài. Trên mặt bài có núi có sông, có mây có sao, có biển có sóng, vô cùng sống động.

Phía trên bên phải có mặt trời, hình ảnh tinh mỹ. Phía bên trái có mặt trăng, mặt trăng khuyết không tròn, mơ hồ có nguyệt lượng rủ xuống.

Hình ảnh, có bảy phần tương tự với dị tượng của Lý Quân Thiên, nhưng vẫn có chút khác biệt.

Không biết qua bao lâu, Dị Tượng triệt để co rút lại, ba trăm bảy mươi lăm miếng lệnh bài từ trên không trung rơi xuống. Kim loại cứng rắn đập xuống, sức nóng đã tán đi nhưng chỉ lưu lại dư ôn cũng đủ khiến cho Đạo Đỉnh Phong chìm trong khô nóng.

Lý Quân Thiên phất tay, gió nhẹ đảo qua đem toàn bộ hơi nóng thổi về biển mây, tiện thể đem mồ hôi ở trên trán bốc hơi đi mất.

“Vẫn quá xung động rồi, rèn luyện nhiều đồ như vậy có chút hao tổn tinh thần hồn lực”.



Lý Quân Thiên vẫn nghĩ năng lực của mình rất mạnh, nhưng một lần luyện khí nhiều vật thế này vẫn tiêu hao quá nhiều. Ba bốn thành lực lượng tinh thần tiêu hao một lượt cũng khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.

Luyện khí, là hắn muốn đùa nghịch một chút thủ đoạn, làm đồ chơi. Không phải công việc b·ị b·ắt buộc, cho nên Lý Quân Thiên tất nhiên không muốn để mình mệt mỏi như vậy.

Mặc kệ đống lẹnh bài tán lạc trên mặt đất, Lý Quân Thiên phất tay một cái ngưng tụ một cái ghế nằm, cả người thả bay ở trên ghế nằm, êm ái mềm mại thả lỏng cơ thể.

Vũ Nhu đã chờ đợi thật lâu, thấy Lý Quân Thiên thu hồi dị tượng thì nàng đã nhảy từ trên ghế nằm lên. Lại thấy Lý Quân Thiên thả bay thân thể ở trên ghế, nàng tiến gần, vẻ mặt vô cùng đau lòng nói.

“Người vất vả”.

Lý Quân Thiên giống như một quả bóng xẹp lép, lười biếng nhìn Vũ Nhu, hơi cười cười nói.

“Không có chuyện gì, ta ngủ một chút”.

Tiêu hao tinh thần hồn lực thật sự khiến người ta mệt, Lý Quân Thiên lại muốn ngủ một chút. Mặc dù buổi sáng hắn mới ngủ dậy, bây giờ bất quá qua trưa một chút nhưng Lý Quân Thiên đã muốn tiếp tục đi ngủ.

Giống như Lý Quân Thiên đã mở ra cánh cửa phong ấn sự lười biếng, bây giờ hễ mệt nhọc hay là rảnh rỗi hắn lại ham ngủ hơn một chút.

Không tội gì đày đọa bản thân, Lý Quân Thiên quyết định thỏa mãn một chút chính mình, nhắm mắt đi ngủ.

Mi mắt khẽ run, bầu trời tràn ngập ngôi sao.

Lý Quân Thiên mở mắt đã là ban đêm. Vũ Nhu một bên luôn túc trực ở bên cạnh, Tường Vi cũng không biết đã tới từ lúc nào, đồng dạng ngưng tụ một cái ghế nằm, đồng dạng nằm ở trên ghế, quyến rũ vô cùng.

Thần thanh khí sảng, Lý Quân Thiên điều động mấy sợi cương khí tràn ra, đem tất cả lệnh bài xếp vào cùng một chỗ, vứt đến loảng xoảng. Lý Quân Thiên chuyên chọn ra mười lăm cái lệnh bài lơ lửng trong không trung.

Kiếm ý ngưng tụ ở trên đầu ngón tay, vung vẩy trong không trung một chút, viết ra mấy chữ.

“Trưởng Lão”.

Chữ này rơi vào sau lưng mười hai tấm lệnh bài, kiếm ý cuồn cuộn rất nhanh lại nội liễm ẩn náu đi.

Về sau lại viết chữ “Môn Phó” chữ viết rơi vào sau lưng hai tấm lệnh bài, cuối cùng kiếm ý nội liễm, không còn tán phát ra ngoài.

...



p/s: Cầu đề cử!!!

Bình Luận

0 Thảo luận