Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 133: Chương 133: Nghỉ ngơi
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:56:24Chương 133: Nghỉ ngơi
Thần Quang Đại Lục r·ối l·oạn, Thiên Loan Điện thâm cư tuyết sơn không thèm ra ngoài. Mạc gia chỉ còn lại đại trưởng lão chèo chống, mười vạn quân binh lạc bại lui tán, chiến tượng đều tổn thất bảy thành.
Thành Cảnh Cung, toàn bộ cao thủ đều tận diệt, thế lực dưới trướng thừa cơ làm loạn, chỉ trong ngắn ngủi mấy ngày liền triệt để tan rã.
Cuối cùng, Thần Quang Đại Lục r·ối l·oạn bừng bừng, nhiều thế lực cấp tốc quật khởi, nhiều cao thủ nhanh chóng leo lên cùng quật khởi đồng thời đem các thế lực cũ tận diệt mất.
Tất cả những chuyện này, Lý Quân Thiên không biết, cũng không quan tâm. Chiến loạn có lẽ sẽ kéo dài mấy năm, nhưng đến khi hợp nhất vào Thương Võ Đại Lục thì tình hình sẽ hứng chịu một lần nữa biến đổi.
Cho nên, loạn lên cũng không phải không tốt, ít nhất gia tăng khả năng tiếp nhận của đám người.
Ngoài ra, ảnh hưởng của Thất Sắc Thiên đã biến mất, không người nào phải chịu khổ ải nữa. Chuyện này khiến cho thiên hạ hân hoan, vui mừng quá đỗi, đồng thời thần quang không bị mài mòn cũng khiến cho bọn hắn tăng thực lực lên nhanh chóng.
Lý Quân Thiên lúc này đã đi đến nơi giao giới, lĩnh ngộ được một chút xíu quy tắc nên hắn có thể nhận ra được vùng giao giới này đang nhanh chóng mở rộng, hơn nữa trở nên trùng lặp rất nhiều, đi qua sẽ không tạo thành cảm giác lôi kéo đảo lộn không gian.
Bước ra mấy bước, Lý Quân Thiên liền có thể nhìn thấy gốc dây leo to lớn chắn ngang trên mặt đất, tựa như một dãy núi kéo dài mười mấy dặm.
Không sai, gốc dây leo trực tiếp bạo lộ ra ngoài, không hề chỉ nằm ở bên Thương Võ Đại Lục như lúc trước.
Hiển nhiên, quá trình dung hợp hai thế giới đã trở nên vô cùng nhanh chóng, khu vực giao giới đã trùng lặp với nhau, gần như không tách ra biên giới cụ thể.
Lý Quân Thiên trở về, Lăng Triều Âm đương nhiên là bị kinh động. Nàng hiện thân ra nhưng cũng không có giao tiếp gì, chỉ có thể nhìn Lý Quân Thiên đi xa. Sau khi Lý Quân Thiên biến mất ở cuối chân trời, Lăng Triều Âm đặt tay lên ngực, thở phào một tiếng.
“Thật đáng sợ”.
Lăng Triều Âm lần trước còn có can đảm đứng trước Lý Quân Thiên, đồng thời mở một trò đùa nhỏ. Nhưng lần này vừa đối mặt, Lăng Triều Âm chỉ có thể cảm thấy toàn thân siết chặt vì căng thẳng.
Chân linh dung nhập vào cây thế giới, quanh năm tiếp xúc với lực lượng bản nguyên, tuy rằng chưa lĩnh ngộ quy tắc nhưng cũng coi như thân quen. Người của Hộ Thiên Thuẫn không thể nghi ngờ là những kẻ có thể cảm nhận chính xác nhất về lực lượng quy tắc.
Mà lực lượng quy tắc trên người Lý Quân Thiên gần như đã có thể vặn vẹo quy tắc ở nơi tiếp giáp hai thế giới. Đây không phải là Lý Quân Thiên cố ý thể hiện ra, mà là do chiếc váy hắn đang mặc.
Chiếc váy này nhìn như vô hại, nhưng bản thân nó có lực lượng quy tắc vô cùng cường đại. Lực lượng này...định hình nó là chiếc váy.
Lý Quân Thiên hết sức phiền muộn, chiếc váy này không thể phá hủy, không thể thay đổi, chỉ có thể lựa chọn mặc hoặc là không mặc. Nhưng lựa chọn không mặc, không có nghĩa là không có chuyện gì.
Chỉ cần tách khỏi cơ thể Lý Quân Thiên một thời gian, chiếc váy này sẽ tự động “bò” đến gần người hắn, sau đó tự động phủ lên cơ thể.
Lý Quân Thiên muốn đem nó ném đi cũng không được, chiếc váy này giống như đã nhận chủ, sẽ tự động tìm trở về.
Càng đáng nói chính là chiếc váy còn không thể thay đổi hình dáng, lực lượng quy tắc đã đem nó định hình. Hình dáng của nó được quy tắc cố định, không thể thay đổi, không thể phá hủy.
Không hiểu thấu, không biết kẻ nào đã tạo ra món đồ vô ích này. Lý Quân Thiên nhớ rõ ràng, vật này ban đầu là một cái vòng đội đầu, trông có chút thần thánh. Nhưng sau khi bị hắn đoạt được liền tự hóa thành váy.
Lại còn bị Thanh Loan gọi là “thánh bào”. Có lẽ chính là Thánh Chủ của Quang Minh Thần Điện làm ra chứ?
Bảy màu thần quang hỗn hợp tạo nên Bất Diệt Thần Quang, “bất diệt” là bởi vì có lực lượng quy tắc hiện ra, thực tế cũng chỉ là ứng một cách nông cạn thôi. Tương đương với Lý Quân Thiên bây giờ.
Cảnh giới như thế, có lẽ Quang Minh Thánh Chủ trong truyền thuyết mới đạt được. Cũng chính là cái người bị hắn chém đầu sau đó lại xuất hiện ở trên đỉnh Tả Thiên Sơn.
Người tự xưng Thánh Hoàng kia không được, chưa đạt đến cảnh giới đó.
Vì đã giao thủ qua tất cả, Lý Quân Thiên nhận định như thế. Tuy chỉ là suy đoán, nhưng hắn tự cho là đúng.
Nhận định để chấm dứt lòng tò mò của mình thôi, không có ý định truy tra đến cùng. Chuyện râu ria không quan trọng như thế, Lý Quân Thiên đều trực tiếp nhận định. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Sau này cũng không bao giờ động đến, nhận định qua loa để an ủi lòng tò mò của chính mình là được rồi.
Rời đi ba tháng mới trở lại Thần Quang Đại Lục, Lý Quân Thiên liền có một cảm nhận khác biệt rất rõ ràng.
Trước đây không có cảm giác gì, bây giờ lại có thể nhìn thấy thiên địa đối với Lý Quân Thiên cũng tương đối thân cận, lực lượng quy tắc cũng không quá mức bó buộc hắn.
Rõ ràng cảnh giới đã tăng lên, nhưng cũng không cảm nhận được sự bó buộc của thiên địa. Không giống như ở Thần Quang Đại Lục, cảm giác như cá mắc cạn, vô cùng gò bó.
Thiên địa đôi bên, chênh lệch hơi lớn.
Đồng thời cũng hiện ra nghi hoặc, rõ ràng khi ở cảnh giới võ giả tuyệt đỉnh thì Kiếm Ma cảm nhận được thiên địa áp chế, hơn nữa lực trói buộc còn rất mạnh. Nhưng bị Lý Quân Thiên chém bỏ về sau, thiên địa giống như mở ra hơi lớn.
Nghiêm túc suy xét, Thần Quang Đại Lục cũng chỉ tương đương với một một châu vực của Thương Võ Đại Lục nhưng lại có thể chịu tải đến võ giả Hướng Thiên Cảnh mới hiện ra trói buộc.
Thương Võ Đại Lục rộng lớn như thế, vì sao khả ngưỡng cửa ràng buộc lại thấp như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, chính là vấn đề thời gian.
Thần Quang Đại Lục tồn tại ít nhất cũng từ một vạn năm trở lên, có thể nói là dài dằng dặc, cho nên giới hạn trói buộc sức mạnh không ngừng được nới lỏng, cuối cùng cất cao đến hiện tại.
Thương Võ Đại Lục chỉ có thể ngược dòng lịch sử đến chừng gần hai nghìn năm trước, cho dù sâu xa hơn cũng tuyệt đối không vượt quá ba nghìn năm. Thời gian ngắn như vậy, sắc mạnh phát triển chưa tới cũng có thể hiểu được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lực lượng bản nguyên của hai thế giới đều tương đương nhau, cùng lắm là Thương Võ Đại Lục mạnh hơn một chút, đáng lẽ giới hạn sức mạnh cũng phải được mở rộng mới phải.
Suy đi tính lại, Lý Quân Thiên liền đoán chừng đây là đặc hữu của mỗi thế giới. Dựa vào phản ứng của đám người Hộ Thiên Thuẫn, Lý Quân Thiên chắc chắn đám người này tương đối quen thuộc với việc sáp nhập hai thế giới.
Kế hoạch thành thục, thao tác điêu luyện giống như đã trải qua không chỉ một lần.
Cho nên Lý Quân Thiên hoài nghi rằng Thương Võ Đại Lục thực tế được chắp ghép từ rất nhiều thế giới nhỏ hơn, đồng thời quá trình sáp nhập này còn chưa hoàn thiện cho nên giới hạn sức mạnh còn không được cởi bỏ, trở thành xiềng xích vây c·hết võ giả ở cảnh giới tuyệt đỉnh.
Về sau chính hắn đánh vỡ cân bằng này dẫn đến thiên địa đại biến, giới hạn sức mạnh hoàn toàn cởi bỏ ra.
Tình huống cụ thể thì Lý Quân Thiên không biết, hắn vừa trở về liền nảy ra cảm ngộ như thế. Dù sao muốn tham tường quy tắc trong thiên địa thì việc đi hiểu rõ thiên địa là điều cần thiết.
Hiểu rõ ở đây, không phải là đi tìm tòi bí mật này kia mà là sử dụng lý luận nền móng, sau đó tham ngộ quy tắc từ đó xác nhận hoặc là phủ định suy luận của mình, từng bước lý giải phiến thiên địa này.
Chung quy lại, chỉ là kế hoạch để Lý Quân Thiên có thể tiến bộ đến cảnh giới tiếp theo thôi.
So với Thần Quang Đại Lục, Lý Quân Thiên càng muốn hiểu rõ Thương Võ Đại Lục hơn. Nhất là ở từ nơi sâu xa nào đó, hắn cho rằng một khi lý giải được thiên địa này thì hắn cũng sẽ biết được bí ẩn về việc hắn xuyên không đến trên người Kiếm Ma.
Tuy khi đó tự vấn chân ngã, tự ngộ vô ngã ngưng tụ ra “giả ta” đã coi như thu hoạch nhân sinh mới, tiếp nhận thân phận Kiếm Ma. Nhưng mọi sự đều có nguyên nhân cùng kết quả, Lý Quân Thiên hiện tại có đủ tư cách để bắt đầu truy vấn về vấn đề tại sao mình xuyên không đến rồi.
Vừa trở về liền suy tính hoàn thành cách mục tiêu cần làm, Lý Quân Thiên cũng không cảm thấy nặng nề mà trái lại tương đối thoải mái. Không có mục tiêu, sống mới buồn tẻ, hắn tìm thấy chuyện làm mình hứng thú, đương nhiêu sẽ cảm thấy vui thích rồi.
Nhưng trước hết, Lý Quân Thiên cảm thấy mình nên trở về nghỉ ngơi một chút. Mọi chuyện từ từ, không cần phải gấp gáp.
...
p/s: 8.3 vui vẻ
p/s: Cầu đề cử!!!
Thần Quang Đại Lục r·ối l·oạn, Thiên Loan Điện thâm cư tuyết sơn không thèm ra ngoài. Mạc gia chỉ còn lại đại trưởng lão chèo chống, mười vạn quân binh lạc bại lui tán, chiến tượng đều tổn thất bảy thành.
Thành Cảnh Cung, toàn bộ cao thủ đều tận diệt, thế lực dưới trướng thừa cơ làm loạn, chỉ trong ngắn ngủi mấy ngày liền triệt để tan rã.
Cuối cùng, Thần Quang Đại Lục r·ối l·oạn bừng bừng, nhiều thế lực cấp tốc quật khởi, nhiều cao thủ nhanh chóng leo lên cùng quật khởi đồng thời đem các thế lực cũ tận diệt mất.
Tất cả những chuyện này, Lý Quân Thiên không biết, cũng không quan tâm. Chiến loạn có lẽ sẽ kéo dài mấy năm, nhưng đến khi hợp nhất vào Thương Võ Đại Lục thì tình hình sẽ hứng chịu một lần nữa biến đổi.
Cho nên, loạn lên cũng không phải không tốt, ít nhất gia tăng khả năng tiếp nhận của đám người.
Ngoài ra, ảnh hưởng của Thất Sắc Thiên đã biến mất, không người nào phải chịu khổ ải nữa. Chuyện này khiến cho thiên hạ hân hoan, vui mừng quá đỗi, đồng thời thần quang không bị mài mòn cũng khiến cho bọn hắn tăng thực lực lên nhanh chóng.
Lý Quân Thiên lúc này đã đi đến nơi giao giới, lĩnh ngộ được một chút xíu quy tắc nên hắn có thể nhận ra được vùng giao giới này đang nhanh chóng mở rộng, hơn nữa trở nên trùng lặp rất nhiều, đi qua sẽ không tạo thành cảm giác lôi kéo đảo lộn không gian.
Bước ra mấy bước, Lý Quân Thiên liền có thể nhìn thấy gốc dây leo to lớn chắn ngang trên mặt đất, tựa như một dãy núi kéo dài mười mấy dặm.
Không sai, gốc dây leo trực tiếp bạo lộ ra ngoài, không hề chỉ nằm ở bên Thương Võ Đại Lục như lúc trước.
Hiển nhiên, quá trình dung hợp hai thế giới đã trở nên vô cùng nhanh chóng, khu vực giao giới đã trùng lặp với nhau, gần như không tách ra biên giới cụ thể.
Lý Quân Thiên trở về, Lăng Triều Âm đương nhiên là bị kinh động. Nàng hiện thân ra nhưng cũng không có giao tiếp gì, chỉ có thể nhìn Lý Quân Thiên đi xa. Sau khi Lý Quân Thiên biến mất ở cuối chân trời, Lăng Triều Âm đặt tay lên ngực, thở phào một tiếng.
“Thật đáng sợ”.
Lăng Triều Âm lần trước còn có can đảm đứng trước Lý Quân Thiên, đồng thời mở một trò đùa nhỏ. Nhưng lần này vừa đối mặt, Lăng Triều Âm chỉ có thể cảm thấy toàn thân siết chặt vì căng thẳng.
Chân linh dung nhập vào cây thế giới, quanh năm tiếp xúc với lực lượng bản nguyên, tuy rằng chưa lĩnh ngộ quy tắc nhưng cũng coi như thân quen. Người của Hộ Thiên Thuẫn không thể nghi ngờ là những kẻ có thể cảm nhận chính xác nhất về lực lượng quy tắc.
Mà lực lượng quy tắc trên người Lý Quân Thiên gần như đã có thể vặn vẹo quy tắc ở nơi tiếp giáp hai thế giới. Đây không phải là Lý Quân Thiên cố ý thể hiện ra, mà là do chiếc váy hắn đang mặc.
Chiếc váy này nhìn như vô hại, nhưng bản thân nó có lực lượng quy tắc vô cùng cường đại. Lực lượng này...định hình nó là chiếc váy.
Lý Quân Thiên hết sức phiền muộn, chiếc váy này không thể phá hủy, không thể thay đổi, chỉ có thể lựa chọn mặc hoặc là không mặc. Nhưng lựa chọn không mặc, không có nghĩa là không có chuyện gì.
Chỉ cần tách khỏi cơ thể Lý Quân Thiên một thời gian, chiếc váy này sẽ tự động “bò” đến gần người hắn, sau đó tự động phủ lên cơ thể.
Lý Quân Thiên muốn đem nó ném đi cũng không được, chiếc váy này giống như đã nhận chủ, sẽ tự động tìm trở về.
Càng đáng nói chính là chiếc váy còn không thể thay đổi hình dáng, lực lượng quy tắc đã đem nó định hình. Hình dáng của nó được quy tắc cố định, không thể thay đổi, không thể phá hủy.
Không hiểu thấu, không biết kẻ nào đã tạo ra món đồ vô ích này. Lý Quân Thiên nhớ rõ ràng, vật này ban đầu là một cái vòng đội đầu, trông có chút thần thánh. Nhưng sau khi bị hắn đoạt được liền tự hóa thành váy.
Lại còn bị Thanh Loan gọi là “thánh bào”. Có lẽ chính là Thánh Chủ của Quang Minh Thần Điện làm ra chứ?
Bảy màu thần quang hỗn hợp tạo nên Bất Diệt Thần Quang, “bất diệt” là bởi vì có lực lượng quy tắc hiện ra, thực tế cũng chỉ là ứng một cách nông cạn thôi. Tương đương với Lý Quân Thiên bây giờ.
Cảnh giới như thế, có lẽ Quang Minh Thánh Chủ trong truyền thuyết mới đạt được. Cũng chính là cái người bị hắn chém đầu sau đó lại xuất hiện ở trên đỉnh Tả Thiên Sơn.
Người tự xưng Thánh Hoàng kia không được, chưa đạt đến cảnh giới đó.
Vì đã giao thủ qua tất cả, Lý Quân Thiên nhận định như thế. Tuy chỉ là suy đoán, nhưng hắn tự cho là đúng.
Nhận định để chấm dứt lòng tò mò của mình thôi, không có ý định truy tra đến cùng. Chuyện râu ria không quan trọng như thế, Lý Quân Thiên đều trực tiếp nhận định. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Sau này cũng không bao giờ động đến, nhận định qua loa để an ủi lòng tò mò của chính mình là được rồi.
Rời đi ba tháng mới trở lại Thần Quang Đại Lục, Lý Quân Thiên liền có một cảm nhận khác biệt rất rõ ràng.
Trước đây không có cảm giác gì, bây giờ lại có thể nhìn thấy thiên địa đối với Lý Quân Thiên cũng tương đối thân cận, lực lượng quy tắc cũng không quá mức bó buộc hắn.
Rõ ràng cảnh giới đã tăng lên, nhưng cũng không cảm nhận được sự bó buộc của thiên địa. Không giống như ở Thần Quang Đại Lục, cảm giác như cá mắc cạn, vô cùng gò bó.
Thiên địa đôi bên, chênh lệch hơi lớn.
Đồng thời cũng hiện ra nghi hoặc, rõ ràng khi ở cảnh giới võ giả tuyệt đỉnh thì Kiếm Ma cảm nhận được thiên địa áp chế, hơn nữa lực trói buộc còn rất mạnh. Nhưng bị Lý Quân Thiên chém bỏ về sau, thiên địa giống như mở ra hơi lớn.
Nghiêm túc suy xét, Thần Quang Đại Lục cũng chỉ tương đương với một một châu vực của Thương Võ Đại Lục nhưng lại có thể chịu tải đến võ giả Hướng Thiên Cảnh mới hiện ra trói buộc.
Thương Võ Đại Lục rộng lớn như thế, vì sao khả ngưỡng cửa ràng buộc lại thấp như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, chính là vấn đề thời gian.
Thần Quang Đại Lục tồn tại ít nhất cũng từ một vạn năm trở lên, có thể nói là dài dằng dặc, cho nên giới hạn trói buộc sức mạnh không ngừng được nới lỏng, cuối cùng cất cao đến hiện tại.
Thương Võ Đại Lục chỉ có thể ngược dòng lịch sử đến chừng gần hai nghìn năm trước, cho dù sâu xa hơn cũng tuyệt đối không vượt quá ba nghìn năm. Thời gian ngắn như vậy, sắc mạnh phát triển chưa tới cũng có thể hiểu được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lực lượng bản nguyên của hai thế giới đều tương đương nhau, cùng lắm là Thương Võ Đại Lục mạnh hơn một chút, đáng lẽ giới hạn sức mạnh cũng phải được mở rộng mới phải.
Suy đi tính lại, Lý Quân Thiên liền đoán chừng đây là đặc hữu của mỗi thế giới. Dựa vào phản ứng của đám người Hộ Thiên Thuẫn, Lý Quân Thiên chắc chắn đám người này tương đối quen thuộc với việc sáp nhập hai thế giới.
Kế hoạch thành thục, thao tác điêu luyện giống như đã trải qua không chỉ một lần.
Cho nên Lý Quân Thiên hoài nghi rằng Thương Võ Đại Lục thực tế được chắp ghép từ rất nhiều thế giới nhỏ hơn, đồng thời quá trình sáp nhập này còn chưa hoàn thiện cho nên giới hạn sức mạnh còn không được cởi bỏ, trở thành xiềng xích vây c·hết võ giả ở cảnh giới tuyệt đỉnh.
Về sau chính hắn đánh vỡ cân bằng này dẫn đến thiên địa đại biến, giới hạn sức mạnh hoàn toàn cởi bỏ ra.
Tình huống cụ thể thì Lý Quân Thiên không biết, hắn vừa trở về liền nảy ra cảm ngộ như thế. Dù sao muốn tham tường quy tắc trong thiên địa thì việc đi hiểu rõ thiên địa là điều cần thiết.
Hiểu rõ ở đây, không phải là đi tìm tòi bí mật này kia mà là sử dụng lý luận nền móng, sau đó tham ngộ quy tắc từ đó xác nhận hoặc là phủ định suy luận của mình, từng bước lý giải phiến thiên địa này.
Chung quy lại, chỉ là kế hoạch để Lý Quân Thiên có thể tiến bộ đến cảnh giới tiếp theo thôi.
So với Thần Quang Đại Lục, Lý Quân Thiên càng muốn hiểu rõ Thương Võ Đại Lục hơn. Nhất là ở từ nơi sâu xa nào đó, hắn cho rằng một khi lý giải được thiên địa này thì hắn cũng sẽ biết được bí ẩn về việc hắn xuyên không đến trên người Kiếm Ma.
Tuy khi đó tự vấn chân ngã, tự ngộ vô ngã ngưng tụ ra “giả ta” đã coi như thu hoạch nhân sinh mới, tiếp nhận thân phận Kiếm Ma. Nhưng mọi sự đều có nguyên nhân cùng kết quả, Lý Quân Thiên hiện tại có đủ tư cách để bắt đầu truy vấn về vấn đề tại sao mình xuyên không đến rồi.
Vừa trở về liền suy tính hoàn thành cách mục tiêu cần làm, Lý Quân Thiên cũng không cảm thấy nặng nề mà trái lại tương đối thoải mái. Không có mục tiêu, sống mới buồn tẻ, hắn tìm thấy chuyện làm mình hứng thú, đương nhiêu sẽ cảm thấy vui thích rồi.
Nhưng trước hết, Lý Quân Thiên cảm thấy mình nên trở về nghỉ ngơi một chút. Mọi chuyện từ từ, không cần phải gấp gáp.
...
p/s: 8.3 vui vẻ
p/s: Cầu đề cử!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận