Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 116: Chương 116: Không gian bản nguyên

Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:56:04
Chương 116: Không gian bản nguyên

Hạt giống bị Lý Quân Thiên nắm vào trong tay cũng không cảm giác bị thần điện bài xích, cũng không có thần quang bắn đến, không có chút phản ứng nào.

Lý Quân Thiên cất bước đi vào trong thần điện, ngược dòng quang minh tiến đến, cuối cùng bước qua ngưỡng cửa, chìm vào trong quang minh.

Bốn phía trắng xóa không có bất cứ cảnh vật gì, Lý Quân Thiên nhìn quanh một lượt, một loại cảm giác tương đồng nhanh chóng bốc lên.

Ký ức hiện ra, về đến ngày còn ở trên Đạo Đỉnh Phong, lúc ấy hắn đột nhiên bị kéo vào trong không gian kỳ dị. Lại thêm lúc trước thông thẳng đến Cửu U một lần khi kích hoạt hết hoa văn trên Lục Phủ.

Không có dấu hiệu nào liền bị kéo vào trong nơi đây, nhưng lần này không phải không gian u tối mà là một sắc trắng thuần túy.

Lý Quân Thiên biết nơi này không phải Cửu U nhưng cũng là không gian tương tự thôi. Ý niệm vừa động một cái, căn cơ võ đạo hóa liền rơi vào trên tay của Lý Quân Thiên.

Trường kiếm đen như mực, khí tức của đạo nồng đậm tràn ra trong chớp mắt giống như khói đen tỏa khắp thiên địa, nhuộm màu quang minh.

Thế giới trắng xóa giống như bị ăn mòn cùng ô nhiễm, khói đen lan tràn giống như rất nhiều xúc tu tỏa ra, không ngừng lan rộng trong không trung, dần dàn làm cho hắc khí bao trùm rộng ra hơn một thước, giống như Lý Quân Thiên đang nâng một đám mây đen cuồn cuộn.

Lý Quân Thiên vung kiếm lên, hắc khí phóng ra ngoài, lực lượng của đạo tràn khắp bốn phương tám hướng giống như mạng nhện đổ ụp xuống, tùy ý phủ lên trên không gian.

Lần này thế giới không có đổ nát, lực lượng đại đạo ngưng kết trên không trung, giống như bám lên khắp thế thế giới, từng sợi lực lượng đan ngang vắt chéo vô cùng kỳ quái.

Nhưng không gian màu trắng này giống như vô cùng vô tận, nhìn không thấy biên giới, từng sợi tơ lực lượng đan xen vắt lấy một vùng chừng mấy chục thước trước mặt Lý Quân Thiên thôi, so với toàn bộ không gian này hoàn toàn không đáng nhắc tới, không thể so sánh.

Không phá vỡ được?



Lý Quân Thiên hơi nhíu mày, lại vận dụng lực lượng chém ra mấy kiếm, ngoại trừ mở rộng khu vực bao phủ các sợi tơ màu đen thì không đưa lên tác dụng gì.

Theo lực lượng dần dần tăng lên, Lý Quân Thiên có thể cảm nhận được rằng nếu hắn tung ra toàn lực có thể rung chuyển không gian này, thậm chí là phá hủy nơi này để thoát ra ngoài.

Nhưng Lý Quân Thiên cũng không vội vàng thoát ra ngoài, bởi vì theo mấy lần rung chuyển không gian này, lại theo phạm vi bao phủ của từng sợi tơ tăng lên, Lý Quân Thiên lờ mờ có thể trông thấy gì đó.

Hắn lại vận khởi lực lượng của đạo lên đôi mắt, giống như muốn xuyên thủng tầng không gian này, nhìn đến thứ gì đó ẩn náu.

Nhưng Kiếm Nhãn cũng không thể bắt được hình dáng đó, Lý Quân Thiên lại nhẹ nhàng vung kiếm lên, rung chuyển một lần không gian.

Quả nhiên, không gian không còn đơn điệu là màu trắng tinh, trái lại giống như lâm vào trong hắc ám, từng sợi tơ đen kịt thì lúc này ẩn ẩn lại phát ra thanh quang.

Mà xuyên thấu qua từng sợi thanh quang, Lý Quân Thiên liền mơ hồ nhìn thấy một..bóng người.

“Một người?”

Lý Quân Thiên nhíu mày, hình ảnh chỉ giống như chênh lệch một thoáng chốc lại ngay lập tức biến mất, không gian quay trở về trắng tinh khiết cùng hàng nghìn sợi tơ màu đen mang lực lượng của đạo.

Hừ!

Lý Quân Thiên gia tăng thêm lực lượng một chút, đại đạo tràn ra, căn cơ võ đạo ngưng tụ đến càng thêm nặng nề.

Lúc này chỉ cần khẽ động căn cơ võ đạo liền sẽ khiến cho toàn bộ không gian nhấc lên gợn sóng, mà khẽ vung vây một cái liền làm cho thế gian chao đảo, cuối cùng hình ảnh lúc trước lại hiện ra.



Trước mắt Lý Quân Thiên xuất hiện một người, áo vải thô quấn quanh thân thắt lại bằng một sợi dây ở phía eo.

Tóc màu vàng nhạt dài ngang vai, sợi tóc xoăn gợn sóng trông có chút thô ráp.

Hắn ngồi gục ở trên một chiếc ghế có tựa, đầu cúi thấp hướng đỉnh đầu về phía Lý Quân Thiên.

Mà trên đầu của người kia có một chiếc vòng, chiếc vòng không biết làm từ vật liệu gì, mơ hồ có chút sáng lên. Chiếc vòng rất nhỏ, là một khối trụ tròn lớn cỡ ngón tay út vắn ngang trên trán, uốn lượn gợn sóng chứ không phải thẳng tắp.

Đồng thời, trên chiếc vòng còn ẩn ẩn có thần quang lưu chuyển, màu sắc không hề sặc sỡ, rõ ràng là ánh sáng lại làm cho người ta có cảm giác hơi u tối.

Quang mang lưu chuyển qua lại giống như dòng nước nhỏ, đảo quanh từ trái sang phải lại hơi lóe lên từng chút từng chút.

Màu sắc, vừa vặn chính là bảy màu Ngân, Lục, Kim, Xích, Tử, Hắc, Lam. Cũng chính là bảy màu của bầu trời thế giới này.

Lý Quân Thiên bước ra một bước, khung cảnh lại biến mất, thế gian quay về trắng xóa.

Lý Quân Thiên khiêu động lực lượng đại đạo, rung chuyển không gian một cái đem khung cảnh lại kéo trở về. Mũi chân khẽ điểm, dùng tốc độ thật nhanh xông đến, muốn tiếp cận người kia.

Liên tục thao tác hai ba lần, Lý Quân Thiên giống như bản thân xông ra khỏi mặt nước, cảm giác khác biệt có thể nhận biết rõ ràng. Khung cảnh không tiếp tục biến mất nữa, có điều lực lượng của đạo từ trên người Lý Quân Thiên giống như đang bị rút ra, nhanh chóng tiêu hao, tách khỏi cơ thể.

Lý Quân Thiên nhíu chặt lông mày, cảm giác này quá kỳ dị mà lại không thể ngăn cản. Tình trạng như thế thật không tốt, giống như máu của bản thân đang không ngừng bị rút đi, cảm giác suy yếu thật sự không tốt.

Lý Quân Thiên không chần chờ lâu, bản thân bước ra đã đến bên cạnh người tóc vàng kia, Kiếm Nhãn chăm chú nhìn lên, muốn đào sâu vào bí ẩn bên trong.



Dưới ánh nhìn của Kiếm Nhãn, Lý Quân Thiên chỉ thấy chiếc vòng kia nhanh chóng bị bóp méo, kéo dài ra giống như sợi mì. Vô số sợi thần quang óng ánh giống như một cái võng lớn liên kết với nhau, đan xen chằng chịt phủ lên khắp thế giới.

Mà lực lượng đại đạo của hắn giống như một sợi dây khác loại từ bên ngoài xỏ vào, buộc lên những ô lưới này, bấu víu vào bên trong. Nhưng sợi dây của Lý Quân Thiên giống như bị những sợi dây đó kéo đi, muốn dằng đứt thôn phệ mất, từ đó mới khiến cho lực lượng của hắn bị rút khỏi cơ thể, tạo nên cảm giác khó chịu.

Cái võng lớn này, là một cấp bậc với “đạo” thậm chí còn cao cấp hơn một chút, to lớn hơn, đầy đủ hơn, cũng hùng hậu hơn.

Lý Quân Thiên nhíu nhíu lông mày, không biết nên xử lý ra sao. Lực lượng của hắn bị rút ra rất nhanh, không thể ở nơi này chờ lâu hơn được.

Lý Quân Thiên vươn tay, muốn thử đem chiếc vòng gỡ xuống mang đi. Nhưng khi bàn tay của hắn vừa đưa ra, nam tử gục đầu kia vậy mà chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vàng rực giống như mặt trời nhìn thẳng về phía Lý Quân Thiên.

Ầm! ầm!

Không gian vỡ nát, Lý Quân Thiên cả người rút lui về sau, cánh tay nâng lên che chắn lấy khuôn mặt của mình.

Toàn bộ khung cảnh lúc này vỡ ra như kính, tan nát tiêu tán cuối cùng từ trong đ·ống đ·ổ n·át kia đi ra một bóng người.

Chính là nam tử tóc vàng, đầu đội vòng thần quang kia. Người này khuôn mặt lạnh lùng, tự mang một loại cảm giác cao thượng, ánh mắt giống như bao quát chúng sinh, khinh thường tất cả.

Theo hắn bước ra, thế giới bừng sáng, toàn bộ không gian trắng sáng thánh khiết lại một lần nữa hiện ra. Vóc người của hắn to lớn, ước chừng có hai thước hơn, ngũ quan không quá sắc nét, trái lại làm cho người ta khó mà ghi nhớ được, tựa như giống rất nhiều người, lại tựa như không giống ai cả.

Chỉ có đôi mắt vàng đặc trưng thu hút tất cả sự chú ý.

Hắn đứng trước mặt Lý Quân Thiên, đạm mạc mở miệng phán quyết.

“Xâm phạm bản nguyên. C·hết!”

...

p/s: Cầu đề cử!!!

Bình Luận

0 Thảo luận