Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 111: Chương 111: Quang minh

Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:56:04
Chương 111: Quang minh

Vu Lễ Tiễn, hàng nghìn mũi tên ánh sáng đổ rạp xuống dày đặc như mưa rào, cuồn cuộn như vũ bão, liên miên như sông dài ẩn chứa uy năng kinh người.

Lý Quân Thiên vung kiếm lên, một thanh cự kiếm hiện ra giữa không trung, kim quang lóng lánh vắt ngang trời đất.

Bang!

Ầm! Ầm! Ầm!

Quang tiễn đục ra từng cái lỗ sâu hàng thước trên thân hoàng kim kiếm, oanh tạc điên cuồng tạo ra từng cái lỗ thủng đục sâu vào trong. Ban đầu đem hoàng kim kiếm đánh thành tổ ong, sau đó lại xuyên thủng các đoạn mấp mô, khoét sâu thành một hố lõm nhất thể.

Có xu hướng đục xuyên hoàng kim kiếm.

Lý Quân Thiên tiêu hao một lượng lớn cương khí, không ngừng bị bào mòn mà chống đỡ lấy những mũi tên kia.

Nhưng phòng ngự có kín kẽ hơn nữa thì theo sức công phá này sớm muộn gì cũng sẽ b·ị đ·ánh xuyên. Mà người kia, nhìn như rất nhẹ nhàng, tựa như không để ý đến tiêu hao.

Dù sao Lý Quân Thiên muốn phá hủy một sợi thần quang phải đánh đổi cỡ hai sợi cương khí, cho dù lượng cương khí tương đương thì Lý Quân Thiên cũng sẽ bị mài mòn đến cạn kiệt trước đối phương.

Cho nên không thể chỉ phòng ngự, còn phải chủ động tiến công.

Lý Quân Thiên điểm mũi chân một cái, bản thân liền biến mất giữa không trung. Kiếm Tinh Hà hóa thành một vệt sáng lách qua mưa tên lao thẳng đến, bắt vào người mặc áo choàng.

Thần quang lóe lên hình thành một lớp màng phòng ngự trắng sáng quanh thân, đồng thời không gian giống như có chủ đích vặn vẹo một cái khiến cho kiếm Tinh Hà bay lướt qua, không chém trúng đối phương.

Nhưng đây cũng không phải đòn t·ấn c·ông chủ lực, Tinh Hà vừa lướt qua thì Lý Quân Thiên đã đến phía sau lưng địch nhân, kiếm Diệt Ma chém xuống.

Thần quang lóe lên, không biết từ lúc nào liền xuất hiện một thanh trường thương chắn ngang trước lưỡi kiếm Diệt Ma.

Ầm ầm!!!



Lực lượng kinh khủng bùng bổ ra, trực tiếp đem không gian đánh uốn lượn giãn ra, đem khoảng cách giữa hai bên kéo rộng sau đó xé toạc, không gian rách ra một khe nứt kéo dài mấy chục thước.

Nhìn giống như b·ị đ·ánh lui, thực tế thì đúng là Lý Quân Thiên b·ị đ·ánh lui thật, bởi vì không gian tại vị trí của người mặc áo choàng rất vững chãi, gần như đứng yên tại chỗ nhưng Lý Quân Thiên lại bị kéo ra rất xa, không gian gợn sóng liên tục vặn vẹo tiêu hao cương khí.

Lý Quân Thiên một bước đạp vào trên lưỡi kiếm Tinh Hà, mượn lực đánh đến. Cương khí tràn ra, sau lưng bùng lên hai vùng hư ảnh khác biệt, giống như hai mảnh bầu trời khác nhau.

Sơn Hà Vẫn!

Núi như kiếm, bén nhọn vô song, sông như kiếm, thế đi cuồn cuộn không thể đỡ.

Trường thương ánh sáng vào lúc này đột nhiên xảy ra biến đổi, lấy thanh trường thương làm cốt lõi đột ngột mở rộng, ánh sáng ngưng tụ lại thành hình một cái khiên lục giác.

Một tấm khiên, ngăn núi chặn sông.

Mũi kiếm đánh thẳng đến tấm quang khiên lục giác, lực lượng khổng lồ đem tâm khiên đánh võng, lõm thật sâu vào, gần như đã sát đến trước mặt của người mặc áo choàng.

Nhưng thủy chung không thể công phá hoàn toàn tấm khiên này, vẫn bị chặn lại trong ranh giới mỏng manh. Lý Quân Thiên không b·iểu t·ình gì, sơn hà sụp đổ xuống biểu thị cương khí trong chiêu thức cũng hoàn toàn tiêu hao hết.

Nhưng Lý Quân Thiên cũng không hoảng, chiêu thức của hắn tan hết nhưng không có nghĩa là công kích đã xong, một tay hắn cắm chặt Diệt Ma vào trên mặt khiên, một tay đưa ra sau nắm giữ Tinh Hà.

Tinh Hà thật sự hóa thành một dòng sông, trong sông có tinh thần chìm nổi, cương khí hóa thành canh kim, canh kim trong sông giống như hạt cát lại óng ánh rắn chắc.

Kim sinh thủy, thủy tuần kim.

Tay phải chém ra, tinh hà hóa thành dòng thác đổ ập xuống, thế không thể đỡ, sắc bén không gì không phá.

Ầm!!!



Mặt khiên lục giác trực tiếp bị đục ra một cái lỗ hổng, mũi kiếm hóa thành dòng sông đập thẳng vào trên người mặc áo choàng.

Bành!!!

Tả Thiên Sơn rung chuyển lên, Lý Quân Thiên trực tiếp đánh ra một dòng sông, dòng sông là một thanh kiếm cực lớn cắm xuyên thẳng vào trong mặt đất, đem người mắc áo choàng đóng vào trong vách núi.

Khiên ánh sáng cũng dưới một đòn này trực tiếp b·ị đ·ánh chia năm xẻ bảy, Lý Quân Thiên thử vận dụng cương khí đem những vụn thần quang này vây lại nhưng không thành công, những thần quang dễ dàng tản ra ngoài mà không bị ngăn cản gì, tiêu tán m·ất t·ích.

Lý Quân Thiên xông đến, kiếm Diệt Ma đã vận lên lực lượng, lại đột nhiên có một loạt kiếm ánh sáng phá không bay đến, đan xen t·ấn c·ông Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên vung kiếm đem tất cả thần kiếm đánh bay, thế hạ xuống không giảm.

Nhưng mới được nửa đường, trong làn khói bụi liền vươn ra một bàn tay khổng lồ, bàn tay lớn đến mấy chục thước đập vào Lý Quân Thiên.

Lý Quân Thiên vận lên mấy thanh cự kiếm chắn ngang nhưng đồng loạt b·ị đ·ánh tan, bản thân bị đập chéo đến một bên lại sử dụng cương khí hành mộc hóa thành một loạt tán cây đem mình đón đỡ.

Không tính quá chật vật, nhưng lực lượng đúng là bị đối phương vượt qua. Ước chừng tiếp cận nghìn vạn cân.

Tính cả lực lượng thân thể, Lý Quân Thiên bất quá có thể phát ra lực lượng ước chừng gần năm trăm vạn cân mà thôi, so với đối phương thì thua kém gần gấp đôi.

Chênh lệch không thể nói là nhỏ nhưng kỳ thực cũng không xa.

Ít nhất thì Lý Quân Thiên có thể phá hủy được phòng ngự của đối phương, còn chưa tuyệt vọng đến độ không nhìn thấy đường thắng.

Chỉ là chênh lệch có chút lớn, phải làm thật, thật sự dồn ra toàn lực.

Lý Quân Thiên thở dài một tiếng, ánh mắt hơi nâng lên nhìn dến hư ảnh khổng lồ tụ tập từ thần quang đang phát ra ánh sáng thánh khiết.

Hư ảnh xuất phát từ người mặc áo choàng, cất cao ba mươi thước giống như một cây trượng không lồ, đỉnh trượng giống như một vầng mặt trời có mười hai cánh, mười hai cánh nhọn hoắt giống như mũi kiếm chỉ ra xung quanh.

Phía sau mười hai thanh kiếm lại có sáu bàn tay to lớn mở rộng che đậy bầu trời, bàn bay sải rộng để cho chiều cao của hư ảnh cao lên đến mấy chục thước.

Kỳ dị lại thánh khiết, thần thánh uy nghiêm không thể x·âm p·hạm.



“Năng lực của ngươi không tệ nhưng đấy chỉ là tà ma mê hoặc mà thôi, để bản tọa đưa ngươi trở về chính đạo”.

Nói xong một bàn tay vươn ra, cánh tay kéo dài đập đến phía Lý Quân Thiên, tuy chỉ là một chưởng đập xuống hời hợt nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại nhanh đến vô cùng.

Lý Quân Thiên cũng không có nhiều động tác, bàn tay khẽ vẩy một cái liền có mấy cột đá xuyên từ mặt đất lên, nửa cột đá kẽ uốn lượn giống như nhánh cây mềm dẻo quất thẳng vào cổ bàn tay khổng lồ.

Một quất liền đem bàn tay đánh bay chệch hướng t·ấn c·ông. Quả thực là lực lượng của Lý Quân Thiên không bằng đối phương, nhưng ngăn lại công kích cỡ này thì cũng không có khó khăn gì.

Tứ lạng bạt thiên cân, chọn đúng vị trí cùng lực lượng liền có thể dùng lực rất nhỏ để chuyển hướng t·ấn c·ông của đối thủ.

Tay trái của Lý Quân Thiên không ngừng chém ra từng kiếm, từng kiếm đều đánh ra một đòn làm chệch hướng của sáu bàn tay kia, mặc cho thế công như vũ bão cũng không thể xuyên qua tầng phòng ngự này được.

Xung quanh hơn trăm thước đều đã bị cày sâu thành từng khe rãnh dài nhưng trong vòng mười thước quanh Lý Quân Thiên lại tuyệt nhiên chưa từng xuất hiện một khe nứt nào, bị bao bọc đến vô cùng kín kẽ.

Tay phải của Lý Quân Thiên nới lỏng ra, kiếm Tinh Hà lơ lửng lên chậm rãi trôi dạt sang một bên.

Tranh!

Hộp kiếm được Vũ Nhu xách lên vào lúc này đột ngột mở ra, Vĩnh Dạ ngân vang như đàn, bầu trời trong chớp mắt chìm xuống do bóng đêm bao phủ, một nửa Tả Thiên Sơm liền chìm vào trong tối tăm.

Lý Quân Thiên nắm lại tay phải, bàn tay bắt vào chuôi kiếm của Vĩnh Dạ.

Kiếm ý trên người chìm vào trong Vĩnh Dạ, kiếm đạo của bản thân tỏa ra khắp trời đất, cương khí trong người lúc này giống như lọt vào trong b·ạo đ·ộng, tất cả đều sôi trào lên.

Ánh mắt của Lý Quân Thiên híp lại, khuôn mặt lạnh lùng như băng sơn nghìn năm, sát khí âm trầm cuồn cuộn.

“Không biết ngươi có thể tiếp được một kiếm này của ta hay không?”

...

p/s: Cầu đề cử!

Bình Luận

0 Thảo luận