Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 105: Chương 105: Hồ Ngọc Thấu
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:55:54Chương 105: Hồ Ngọc Thấu
“Không phải! Lý cô nương ngươi sao lại hỏi như vậy?”
Cổ Thái Huyền lắc đầu phủ định, dáng vẻ thiếu niên biểu lộ ra không sai xót gì nhưng cũng vì vậy mà có thể nhìn ra hắn chột dạ cùng lời nói lấp liếm vấn đề.
Lý Quân Thiên híp híp mắt hỏi.
“Không thể chi phối bản nguyên thế giới, sao các ngươi lại có được trường sinh?”
Tuy chỉ là suy đoán nhưng chín phần mười chính là nguyên nhân này, Lý Quân Thiên không cho rằng ở Thương Võ Đại Lục còn vật gì khác có thể khiến người ta thu được trường sinh.
Cái loại cảm giác hòa chung cùng thiên địa đại thế, thân thể giống như tan rã vào tự nhiên không còn xót lại chút nội lực nào xuất hiện trên người Cổ Thái Huyền cùng Trương Vô Cực. Lý Quân Thiên ban đầu còn không có cơ sở suy đoán, nghĩ rằng bọn hắn tu luyện công pháp đặc biệt nào đó.
Bây giờ kết hợp với việc có thể trường sinh hơn nghìn năm cùng với nắm giữ hiểu biết về không gian bản nguyên thì Lý Quân Thiên sao có thể không nghĩ đến.
Mà đây đã là cơ sở để bọn hắn thu hoạch được khả năng trường sinh nghìn năm thì Lý Quân Thiên càng có cơ sở để suy đoán rằng bọn hắn đã nghiên cứu rất kỹ càng về bản nguyên thế giới rồi.
Không biết tiến triển nhiều đến đâu nhưng chắc chắn là mục tiêu được chú trọng, cũng thu được thành tựu không cạn. Nếu không thế giới này cũng sẽ không tồn tại tổ chức lớn như Hộ Thiên Thuẫn.
Chính vì nghiên cứu có thành quả đồng thời đạt đến cấp bậc nào đó thì người ta mới chịu nhả ra bí mật để phát triển tổ chức, từ đó tìm kiếm khả năng đột phá trong nghiên cứu hơn.
Một khi quyết định xuất thủ, việc trường sinh chắc chắn không giấu được. Mà khi đã bộc lộ thì phải chia sẻ, nếu không tổ chức sẽ sụp đổ. Hộ Thiên Thuẫn không sụp đổ, vậy chứng tỏ trường sinh có thể chia sẻ được, cũng tức là cách ứng dụng của bản nguyên đã đạt được chút thành tựu.
Ngoài ra, việc cả Thương Võ Đại Lục duy trì tình trạng hòa bình dưới sự cai quản của các đại môn phái, nhưng các môn phái đều nhất nhất duy trì thành thị ổn định cùng luật pháp thì chứng tỏ Hộ Thiên Thuẫn có sức ảnh hưởng vô cùng khổng lồ, cũng đã phát triển trong thời gian dài dằng dặc.
Ngoài Hộ Thiên Thuẫn thì đâu còn tổ chức nào mong muốn thế giới an bình hơn đâu, ít nhất thì Lý Quân Thiên chưa gặp được cũng chưa từng biết đến.
Từ đó có thể thấy được Hộ Thiên Thuẫn rất lớn mạnh, mạnh đến có thể ước thúc các đại môn phái trong mỗi một thời đại đều không có biến cố quá lớn. Việc liên quan đến trường sinh mà chưa bị tranh giành đến sứt đầu mẻ chán thì chứng tỏ bí ẩn của bản nguyên thế giới cũng giải khai đến cấp bậc đủ dùng cho cả đám người rồi.
Ít nhất thì Lý Quân Thiên cho là như vậy, mà chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cổ Thái Huyền biểu lộ hơi chột dạ để Lý Quân Thiên càng chắc chắn suy đoán này. Mà từ đó hắn cũng chắc chắn hai người đến đây không đơn thuần là trùng hợp mà chính là ôm âm mưu tiến đến.
Lý Quân Thiên kỳ thực không biết được hai người đúng là ngẫu nhiên bị truyền tống đến đây. Nhưng cũng có một điều mà hắn đoán đúng, chính là hai người ôm âm mưu tiến đến, ít nhất chính là âm mưu đi vào khu vực bản nguyên thế giới này.
Chẳng qua nửa đường xảy ra ngoài ý muốn nên trực tiếp bị dịch chuyển đến nơi này, đồng thời còn không ra ngoài được, chỉ có thể đảo quanh chân núi sinh tồn, đồng thời chờ đợi.
Chờ đợi Lý Quân Thiên tiến đến.
Đối với người ngoại lai mà nói thì nơi thần bí như Tả Thiên Sơn cực kỳ hấp dẫn. Lại xuất phát từ thực lực của bản thân mạnh hơn người của Thần Quang Đại Lục, tất nhiên sẽ khơi dậy hứng thú đi thăm dò.
Dù sao nơi đó nguy hiểm với dân bản địa, nhưng thực lực mình cao hơn sợ gì mà không đi vào xông xáo.
Tâm lý của đại đa số người chính là như thế, nếu không có tâm lý tò mò như vậy thì cũng đã không tiến vào Thần Quang Đại Lục rồi.
Từ đó Cổ Thái Huyền liền chắc chắn Lý Quân Thiên sẽ tiến đến, cho nên hai người vẫn luôn lưu ý. Sau một tháng chờ đợi, cuối cùng thật sự gặp được mới cấp tốc chạy đến.
Cho nên nói là trùng hợp, thực tế chính là tất nhiên.
Cổ Thái Huyền gãi gãi tóc mai, ấp úng nói.
“Kỳ thực ta có thể thử một chút, có điều...”
Lý Quân Thiên xoay người rời đi, cũng không để cho Cổ Thái Huyền nói hết. Hắn đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.
Cổ Thái Huyền mặc dù nhìn như một tiểu tử mười hai mười ba tuổi, khí khái thiếu niên vô cùng sáng tỏ nhưng đây là lão bất tử sống hơn một nghìn năm, không phải thật sự là người trẻ tuổi.
Cho nên thái độ ấp úng kia, bất quá là diễn cho người khác nhìn thấy thôi. Nhìn rất chân thật, cũng bất giác để người tin tưởng. Nhưng xét lại với tuổi tác của lão thì lại lộ ra quá giả.
Lúc này nói đến khó khăn, chuẩn bị mở ra điều kiện...
Lý Quân Thiên sao có thể không nhận ra người ta đang đào hố chờ hắn nhảy vào, chuẩn bị lừa gạt lấy lợi ích gì đó.
Trước đấy cật lực mời hắn gia nhập Hộ Thiên Thuẫn, không tiếc thả ra một chút bí mật về trường sinh. Lý Quân Thiên không tin Cổ Thái Huyền không thu được lợi ích gì khi làm như vậy.
Nếu không thì không cần thiết phải nhiệt tình đến vậy.
Cho nên Lý Quân Thiên rời đi, không dây dưa với lão quái vật này nếu không bản thân lọt hố lúc nào mà không biết.
Trước hết hắn muốn đi l·ên đ·ỉnh núi xem xét một chút, có lẽ nơi đó ẩn chứa thứ gì, thậm chí có thể tiếp xúc với cái gọi là “bản nguyên” cũng không biết chừng. Dù sao hắn dùng Kiếm Nhãn cũng không thể nhìn thấy đỉnh núi, giống như có một lớp mây mù che phủ ngăn cản tầm nhìn.
Địa phương không tầm thường, Lý Quân Thiên cũng không lo sợ mà vẫn vững bước đi lên trên.
Từ Trường Khanh lưỡng lự một chút không có động thủ, đưa mắt nhìn Cổ Thái Huyền, Cổ Thái Huyền kinh ngạc vội vội vàng vàng gọi.
“Lý cô nương, ngươi không muốn biết sao?”
“Lý cô nương từ từ đã!”
“Lý cô nương...”
Cổ Thái Huyền gọi mấy tiếng đều không khiến Lý Quân Thiên chậm lại bước chân, bóng lưng dần dần khuất sau cánh rừng. Từ Trường Khanh thấy người đã đi xa liền hỏi Cổ Thái Huyền.
“Nói nhiều chuyện như vậy lại để người ta đi rồi?”
Cổ Thái Huyền cà lơ phất phơ, hai tay gối sau ót nói.
“Không vội, đợi nàng mở đường lên đến đỉnh núi đã”.
Không biết tiện tay ngắt ở đâu một cọng cỏ đuôi chó, Cổ Thái Huyền ngậm lên khóe miệng, liếc liếc Từ Trường Khanh nói.
“Không thể không nói, sư tỷ của ngươi hữu ích hơn ngươi nhiều”.
Từ Trường Khanh hừ một tiếng, trong lòng bất bình nhưng cũng không nói gì.
...
“Chủ nhân, nhìn bên kia!”
Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn lại, theo đầu ngón tay của Vũ Nhu chỉ đến phía xa liền có thể trông thấy khói sương mờ ảo bồng bềnh như mây. Bên trong sương khí một bóng hình mờ ảo đong đưa bước đến, e dè bước ra từng bước lại mang theo mấy phần nhút nhát cùng không rõ ràng.
Mỹ nhân như tạc, dáng người yểu điệu ngạo nghễ, bên ngoài mặc một bộ nội y lụa trắng bó sát cơ thể, mép váy vừa che đến ngang đùi phô ra trọn vẹn đôi chân ngọc thẳng tắp.
Vải lụa tựa như ẩm ướt, bó sát cơ thể lại như nửa trong suốt lộ ra màu da láng mịn trắng hồng.
Mái tóc xám bạc ngắn ngang vai buông thả nổi bật lên đôi môi đỏ mọng nước. Nàng từ trong sương khói bước ra, bóng hình mờ nhạt ẩn hiện tiên chất mười phần.
Nhưng Lý Quân Thiên tinh mắt nhìn thấy đôi tai ẩn hiện trong mái tóc của nàng vậy mà mọc ở vị trí cao hơn so với bình thường, đôi tai nhọn nhọn phủ một lớp lông ngắn mịn, đỉnh của vành tai có một chòm lông nhọn đâm ra ngoài.
Khóe miệng còn có một chiếc răng nanh hơi nhọn lộ ra dưới độ cong hơi nhấc lên của nụ cười mỉm.
Nữ tử bước ra, e thẹn mà quyến rũ hòa chung vào một chỗ lộ ra hai kiểu mê hoặc c·hết người. Nàng hiếu kỳ nhìn hai người Lý Quân Thiên, lên tiếng hỏi.
“Xin hỏi hai vị cô nương vì sao đến nơi này?”
“Đây là nhà của ngươi?”
Lý Quân Thiên ôm lòng hiếu kỳ đánh giá nữ nhân trước mắt, mặc dù trên thân mang theo mười phần mị hoặc nhưng so sánh với nhau thì nàng ta còn kém xa Tường Vi.
Nhưng nói một cách tỉ mỉ, nữ tử này cũng có phương sắc riêng biệt, vô cùng kiều mị cùng dụ hoặc để người thường khó mà cầm lòng được.
Nữ tử thấy Lý Quân Thiên hỏi, nàng che miệng cười khẽ một tiếng, tiến lên mấy bước, áp sát Lý Quân Thiên nói.
“Tiểu nữ Hồ Ngọc Thấu, nơi đây đúng là bản gia viên”.
...
“Không phải! Lý cô nương ngươi sao lại hỏi như vậy?”
Cổ Thái Huyền lắc đầu phủ định, dáng vẻ thiếu niên biểu lộ ra không sai xót gì nhưng cũng vì vậy mà có thể nhìn ra hắn chột dạ cùng lời nói lấp liếm vấn đề.
Lý Quân Thiên híp híp mắt hỏi.
“Không thể chi phối bản nguyên thế giới, sao các ngươi lại có được trường sinh?”
Tuy chỉ là suy đoán nhưng chín phần mười chính là nguyên nhân này, Lý Quân Thiên không cho rằng ở Thương Võ Đại Lục còn vật gì khác có thể khiến người ta thu được trường sinh.
Cái loại cảm giác hòa chung cùng thiên địa đại thế, thân thể giống như tan rã vào tự nhiên không còn xót lại chút nội lực nào xuất hiện trên người Cổ Thái Huyền cùng Trương Vô Cực. Lý Quân Thiên ban đầu còn không có cơ sở suy đoán, nghĩ rằng bọn hắn tu luyện công pháp đặc biệt nào đó.
Bây giờ kết hợp với việc có thể trường sinh hơn nghìn năm cùng với nắm giữ hiểu biết về không gian bản nguyên thì Lý Quân Thiên sao có thể không nghĩ đến.
Mà đây đã là cơ sở để bọn hắn thu hoạch được khả năng trường sinh nghìn năm thì Lý Quân Thiên càng có cơ sở để suy đoán rằng bọn hắn đã nghiên cứu rất kỹ càng về bản nguyên thế giới rồi.
Không biết tiến triển nhiều đến đâu nhưng chắc chắn là mục tiêu được chú trọng, cũng thu được thành tựu không cạn. Nếu không thế giới này cũng sẽ không tồn tại tổ chức lớn như Hộ Thiên Thuẫn.
Chính vì nghiên cứu có thành quả đồng thời đạt đến cấp bậc nào đó thì người ta mới chịu nhả ra bí mật để phát triển tổ chức, từ đó tìm kiếm khả năng đột phá trong nghiên cứu hơn.
Một khi quyết định xuất thủ, việc trường sinh chắc chắn không giấu được. Mà khi đã bộc lộ thì phải chia sẻ, nếu không tổ chức sẽ sụp đổ. Hộ Thiên Thuẫn không sụp đổ, vậy chứng tỏ trường sinh có thể chia sẻ được, cũng tức là cách ứng dụng của bản nguyên đã đạt được chút thành tựu.
Ngoài ra, việc cả Thương Võ Đại Lục duy trì tình trạng hòa bình dưới sự cai quản của các đại môn phái, nhưng các môn phái đều nhất nhất duy trì thành thị ổn định cùng luật pháp thì chứng tỏ Hộ Thiên Thuẫn có sức ảnh hưởng vô cùng khổng lồ, cũng đã phát triển trong thời gian dài dằng dặc.
Ngoài Hộ Thiên Thuẫn thì đâu còn tổ chức nào mong muốn thế giới an bình hơn đâu, ít nhất thì Lý Quân Thiên chưa gặp được cũng chưa từng biết đến.
Từ đó có thể thấy được Hộ Thiên Thuẫn rất lớn mạnh, mạnh đến có thể ước thúc các đại môn phái trong mỗi một thời đại đều không có biến cố quá lớn. Việc liên quan đến trường sinh mà chưa bị tranh giành đến sứt đầu mẻ chán thì chứng tỏ bí ẩn của bản nguyên thế giới cũng giải khai đến cấp bậc đủ dùng cho cả đám người rồi.
Ít nhất thì Lý Quân Thiên cho là như vậy, mà chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cổ Thái Huyền biểu lộ hơi chột dạ để Lý Quân Thiên càng chắc chắn suy đoán này. Mà từ đó hắn cũng chắc chắn hai người đến đây không đơn thuần là trùng hợp mà chính là ôm âm mưu tiến đến.
Lý Quân Thiên kỳ thực không biết được hai người đúng là ngẫu nhiên bị truyền tống đến đây. Nhưng cũng có một điều mà hắn đoán đúng, chính là hai người ôm âm mưu tiến đến, ít nhất chính là âm mưu đi vào khu vực bản nguyên thế giới này.
Chẳng qua nửa đường xảy ra ngoài ý muốn nên trực tiếp bị dịch chuyển đến nơi này, đồng thời còn không ra ngoài được, chỉ có thể đảo quanh chân núi sinh tồn, đồng thời chờ đợi.
Chờ đợi Lý Quân Thiên tiến đến.
Đối với người ngoại lai mà nói thì nơi thần bí như Tả Thiên Sơn cực kỳ hấp dẫn. Lại xuất phát từ thực lực của bản thân mạnh hơn người của Thần Quang Đại Lục, tất nhiên sẽ khơi dậy hứng thú đi thăm dò.
Dù sao nơi đó nguy hiểm với dân bản địa, nhưng thực lực mình cao hơn sợ gì mà không đi vào xông xáo.
Tâm lý của đại đa số người chính là như thế, nếu không có tâm lý tò mò như vậy thì cũng đã không tiến vào Thần Quang Đại Lục rồi.
Từ đó Cổ Thái Huyền liền chắc chắn Lý Quân Thiên sẽ tiến đến, cho nên hai người vẫn luôn lưu ý. Sau một tháng chờ đợi, cuối cùng thật sự gặp được mới cấp tốc chạy đến.
Cho nên nói là trùng hợp, thực tế chính là tất nhiên.
Cổ Thái Huyền gãi gãi tóc mai, ấp úng nói.
“Kỳ thực ta có thể thử một chút, có điều...”
Lý Quân Thiên xoay người rời đi, cũng không để cho Cổ Thái Huyền nói hết. Hắn đột nhiên nghĩ ra một vấn đề.
Cổ Thái Huyền mặc dù nhìn như một tiểu tử mười hai mười ba tuổi, khí khái thiếu niên vô cùng sáng tỏ nhưng đây là lão bất tử sống hơn một nghìn năm, không phải thật sự là người trẻ tuổi.
Cho nên thái độ ấp úng kia, bất quá là diễn cho người khác nhìn thấy thôi. Nhìn rất chân thật, cũng bất giác để người tin tưởng. Nhưng xét lại với tuổi tác của lão thì lại lộ ra quá giả.
Lúc này nói đến khó khăn, chuẩn bị mở ra điều kiện...
Lý Quân Thiên sao có thể không nhận ra người ta đang đào hố chờ hắn nhảy vào, chuẩn bị lừa gạt lấy lợi ích gì đó.
Trước đấy cật lực mời hắn gia nhập Hộ Thiên Thuẫn, không tiếc thả ra một chút bí mật về trường sinh. Lý Quân Thiên không tin Cổ Thái Huyền không thu được lợi ích gì khi làm như vậy.
Nếu không thì không cần thiết phải nhiệt tình đến vậy.
Cho nên Lý Quân Thiên rời đi, không dây dưa với lão quái vật này nếu không bản thân lọt hố lúc nào mà không biết.
Trước hết hắn muốn đi l·ên đ·ỉnh núi xem xét một chút, có lẽ nơi đó ẩn chứa thứ gì, thậm chí có thể tiếp xúc với cái gọi là “bản nguyên” cũng không biết chừng. Dù sao hắn dùng Kiếm Nhãn cũng không thể nhìn thấy đỉnh núi, giống như có một lớp mây mù che phủ ngăn cản tầm nhìn.
Địa phương không tầm thường, Lý Quân Thiên cũng không lo sợ mà vẫn vững bước đi lên trên.
Từ Trường Khanh lưỡng lự một chút không có động thủ, đưa mắt nhìn Cổ Thái Huyền, Cổ Thái Huyền kinh ngạc vội vội vàng vàng gọi.
“Lý cô nương, ngươi không muốn biết sao?”
“Lý cô nương từ từ đã!”
“Lý cô nương...”
Cổ Thái Huyền gọi mấy tiếng đều không khiến Lý Quân Thiên chậm lại bước chân, bóng lưng dần dần khuất sau cánh rừng. Từ Trường Khanh thấy người đã đi xa liền hỏi Cổ Thái Huyền.
“Nói nhiều chuyện như vậy lại để người ta đi rồi?”
Cổ Thái Huyền cà lơ phất phơ, hai tay gối sau ót nói.
“Không vội, đợi nàng mở đường lên đến đỉnh núi đã”.
Không biết tiện tay ngắt ở đâu một cọng cỏ đuôi chó, Cổ Thái Huyền ngậm lên khóe miệng, liếc liếc Từ Trường Khanh nói.
“Không thể không nói, sư tỷ của ngươi hữu ích hơn ngươi nhiều”.
Từ Trường Khanh hừ một tiếng, trong lòng bất bình nhưng cũng không nói gì.
...
“Chủ nhân, nhìn bên kia!”
Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn lại, theo đầu ngón tay của Vũ Nhu chỉ đến phía xa liền có thể trông thấy khói sương mờ ảo bồng bềnh như mây. Bên trong sương khí một bóng hình mờ ảo đong đưa bước đến, e dè bước ra từng bước lại mang theo mấy phần nhút nhát cùng không rõ ràng.
Mỹ nhân như tạc, dáng người yểu điệu ngạo nghễ, bên ngoài mặc một bộ nội y lụa trắng bó sát cơ thể, mép váy vừa che đến ngang đùi phô ra trọn vẹn đôi chân ngọc thẳng tắp.
Vải lụa tựa như ẩm ướt, bó sát cơ thể lại như nửa trong suốt lộ ra màu da láng mịn trắng hồng.
Mái tóc xám bạc ngắn ngang vai buông thả nổi bật lên đôi môi đỏ mọng nước. Nàng từ trong sương khói bước ra, bóng hình mờ nhạt ẩn hiện tiên chất mười phần.
Nhưng Lý Quân Thiên tinh mắt nhìn thấy đôi tai ẩn hiện trong mái tóc của nàng vậy mà mọc ở vị trí cao hơn so với bình thường, đôi tai nhọn nhọn phủ một lớp lông ngắn mịn, đỉnh của vành tai có một chòm lông nhọn đâm ra ngoài.
Khóe miệng còn có một chiếc răng nanh hơi nhọn lộ ra dưới độ cong hơi nhấc lên của nụ cười mỉm.
Nữ tử bước ra, e thẹn mà quyến rũ hòa chung vào một chỗ lộ ra hai kiểu mê hoặc c·hết người. Nàng hiếu kỳ nhìn hai người Lý Quân Thiên, lên tiếng hỏi.
“Xin hỏi hai vị cô nương vì sao đến nơi này?”
“Đây là nhà của ngươi?”
Lý Quân Thiên ôm lòng hiếu kỳ đánh giá nữ nhân trước mắt, mặc dù trên thân mang theo mười phần mị hoặc nhưng so sánh với nhau thì nàng ta còn kém xa Tường Vi.
Nhưng nói một cách tỉ mỉ, nữ tử này cũng có phương sắc riêng biệt, vô cùng kiều mị cùng dụ hoặc để người thường khó mà cầm lòng được.
Nữ tử thấy Lý Quân Thiên hỏi, nàng che miệng cười khẽ một tiếng, tiến lên mấy bước, áp sát Lý Quân Thiên nói.
“Tiểu nữ Hồ Ngọc Thấu, nơi đây đúng là bản gia viên”.
...
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận