Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 98: Chương 98: Ngũ Kiếm

Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:55:44
Chương 98: Ngũ Kiếm

Thời gian dần trôi, cương khí chậm rãi tiêu hao, số lượng so với khi rèn luyện lục phủ còn tiêu hao lớn hơn, càng là lớn hơn gấp mấy lần.

Đặc biệt rèn luyện Thần Tàng ngoại trừ tiêu hao cương khí còn tiêu hao chân ý cùng lực lượng tinh thần, ngoài ra còn có một chút lực lượng của đạo tán dật đến.

Tuy rằng khi rèn luyện lục phủ cũng có dính líu đến lực lượng của đạo, nhưng cũng không nhiều bằng Thần Tàng được, càng đáng nói là lúc này mới chỉ rèn luyện duy nhất Tâm Tàng.

Rèn luyện lục phủ, mỗi một đại phủ đều tiêu hao thời gian chừng một ngày, nhưng đến khi Lý Quân Thiên rèn luyện thần tàng tiêu hao thời gian liền kéo dài đến ba ngày liền.

Ba ngày sau, trên người Lý Quân Thiên tràn ra một cỗ lực lượng huyền diệu bao bọc toàn thân, tựa như có thể khiến cho không gian vặn vẹo.

Đông đông!!!

Trái tim nhảy lên tựa như có sấm truyền, máu tươi như sông gầm khiến cho toàn bộ cơ thể hơi rung lên.

Hô!

Lý Quân Thiên thở ra một hơi, không khí như sương bị thở ra, lan tràn mười mấy mét mới khiến cho hơi nóng tan hết.

Môi đỏ hơi câu lên, Lý Quân Thiên cũng không che giấu được vui vẻ.

Trước đây không phải hắn luôn muốn tạo ra chút thuộc tính cho chiêu thức sao. Hiện tại mở ra Tâm Tàng, rèn luyện Thần Huyết Kiếm hoàn thành liền có thể dễ dàng tạo ra lửa.

Tâm Tàng, ngoại trừ cảnh vật tràn đầy huyết sắc ra đều có một loại lực lượng chìm nổi đảo quanh, chính là thể năng. Thể năng tất nhiên không thể phóng ra ngoài, chỉ có thể tự gia cường trên thân thể.

Nhưng thể năng có thể dẫn động lực lượng của Thần Tàng, dùng thể năng dẫn ra lửa ở Tâm Tàng hòa vào cương khí liền có thể đánh ra ngọn lửa. Rất dễ dàng, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng, không có bất cứ khó khăn gì.

Tay trái của Lý Quân Thiên vươn ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đám lửa, bập bùng bập bùng chậm rãi thiêu đốt cương khí mà nhảy lên không ngừng.

Bàn tay hơi gảy ra, đám lửa phiêu phù bay đi cuối cùng rơi vào trên đám lửa mà Vũ Nhu nhóm lên để nướng thịt. Hai đám lửa dễ dàng hòa nhập vào nhau, biến thành một đống lửa càng lớn, cháy càng vượng.

Vũ Nhu nhìn sang tràn đầy nghi hoặc, không hiểu thấu tại sao đột nhiên lửa lại bốc lớn lên, sau đó lại nhìn Lý Quân Thiên. Lý Quân Thiên thấy được trên má Vũ Nhu có một vết nhọ mờ mờ liền cười khẽ, lắc đầu nói.



“Mới nghĩ ra một số thứ lợi hại”.

Vũ Nhu “ồ” một tiếng vội vàng đi điều chỉnh nhiệt lượng tránh cho thức ăn bị phá hỏng. Nàng ôn nhu giống như tiểu th·iếp chăm chú nấu nướng, nhìn bộ dáng chăm chú còn có chút ngốc đáng yêu.

Lý Quân Thiên xuất quan, tu luyện Thần Tàng còn cần chút thời gian nhưng không có ảo diệu khác biệt, đối chiếu làm theo là được.

Lúc này hắn muốn nghỉ ngơi một chút, cũng tẩm bổ thể năng của bản thân.

Thức ăn vào trong miệng, trải qua lục phủ hóa thành tinh khí tràn đến khắp nơi. Lý Quân Thiên vận dụng công pháp hóa tinh khí thành nội lực, luyện hóa sinh ra cương khí.

Một phần lớn khác liền bị Thần Huyết Kiếm điều động tụ hợp vào trong Tâm Tàng, hóa thành thể năng vờn quanh bên trong thần tàng. Đồng thời, Lý Quân Thiên có thể tùy ý điều động lượng thể năng này.

Dùng ý niệm liền có thể điều khiển, tựa như nội lực mà không có chút khó khăn nào. Điều này cũng mang ý nghĩa, sử dụng thể năng tẩm bổ bất cứ cơ quan nào trong cơ thể đều được.

Dù sao đây cũng là năng lượng sinh ra từ tinh khí, vốn là bổ dưỡng cho cơ thể, chỉ là về sau bị biến đổi đi một chút, ẩn chứa huyền ảo cao cấp hơn.

Nhưng không cần vội vàng, thể năng có thể nhanh chóng tăng lên thân thể nhưng còn không mở được thần tàng khác. Văn tự ẩn giấu bên trong thần tàn có thể sẽ bị thể năng khác biệt mà ảnh hưởng lẫn nhau, nếu như sử dụng thể năng của Tâm Tàng đi mở những Thần Tàng khác có thể sẽ dẫn đến biến đổi không biết trước được.

Không thuần túy đồng thời sinh ra kết quả vô định.

Mà mục tiêu của Lý Quân Thiên từ đầu chính là một mục tiêu xác định, tất cả đều phải nằm dưới sự khống chế của hắn.

Cho nên phục chế y hệt, lấy chân ý mở thần tàng, chân ý nhập đạo lưu lại hình chiếu, bên ngoài lấy cương khí tẩm bổ làm rõ ràng văn tự ẩn giấu cuối cùng rèn luyện đặc tính vào trong thần kiếm.

Đặc tính đều được rất nhiều người khám phá kỹ càng, Lý Quân Thiên cũng đã thiết kế rõ ràng đặc tính của thần kiếm, là đặc tính căn bản. Về những phần diễn sinh nhỏ bé lại không đáng kể.

Giống như Tâm Tàng Hỏa, có thể trích ra hỏa khí thông qua thể năng, hòa cùng cương khí lại có thể thay đổi đặc tính của cương khí, thật sự đốt cháy thành lửa.

Ăn no một bữa thịt, bổ sung toàn bộ thể năng cùng cương khí. Lý Quân Thiên tiếp tục chạy đi tu luyện.

Lần này, hắn chuẩn b·ị đ·ánh mở tất cả Thần Tàng cùng rèn luyện bốn thần kiếm còn lại.



Thứ hai chính là Tạng Tỳ, chân vật gọi là Lá Lách. Tạng Tỳ ích khí sinh huyết, vận hóa tinh khí cùng nh·iếp huyết, bồi dưỡng cơ nhục của thân thể. Tỳ thuộc thổ, chủ thăng, đối với thân thể có tác dụng tẩm bổ mạnh nhất.

Lý Quân Thiên lấy chân ý mở ra Tỳ Tạng Thần Tàng, trong tiểu không gian Tỳ Thần Tàng dần dần hình thành một thanh thạch kiếm, nâu tím thẫm màu.

Hoa văn hiển hiện, dần dần bóc ra một lớp da đá hình thành văn tự vặn vẹo càng lúc càng rõ ràng. Lớp da đá giống như mềm hóa, tựa như đất thịt mượt mà nhưng lại vô cùng rắn chắc.

Bốn phía không gian thần tàng dần dần ngưng tụ lực lượng thể năng, màu sắc nâu tím lại có chút ám vàng lộ ra trầm trọng cùng vững chãi.

Tỳ Tạng Thần Tàng – Thần Địa Kiếm.

...

Tạng Phế chủ thanh, thông điều đạo thủy, thuộc vào hành kim. Thần Tàng vàng óng rắn rỏi, thể năng lại tán lạc như sương, tựa như mây mù trôi dạt.

Thần Canh Kiếm!

Sắc bén cứng cáp, nhuệ khí vô song lại giống như trăm nghìn hạt cát nhỏ, dễ tụ dễ tán.

...

Thận Tạng Thần Tàng, thể năng màu trắng thánh khiết giống như mây trời, khinh linh nhẹ nhàng, vô hình tùy ảo.

Thần Khinh Kiếm!

Giống như nguồn sáng giữa trời, quang huy diệu chiếu trắng xóa cả không gian.

...

Thần Sinh Kiếm!

Giống như cự mộc nối liền trời đất, sừng sững trong không gian. Tựa như cây to giữa đại ngàn, cứng cáp hùng vĩ, sinh cơ bừng bừng. Thể năng xung quanh tựa như những con sinh vật nhỏ tràn đầy sức sống.



...

Ngũ tạng thần tàng lần lượt ngưng tụ ra năm thanh thần kiếm, khí tức khác biệt, hình dáng cũng khác nhau, thần diệu cũng không đồng nhất, đặc tính mỗi người một vẻ.

Nhưng tất cả đều là hình chiếu của võ đạo căn cơ rèn đúc ra, lấy ý niệm làm xương, lấy máu thịt định hình.

Hai tuần trôi qua, thần tàng được Lý Quân Thiên chất đầy thể năng, thần kiếm bị rèn luyện kiến cố vững chắc, ngũ tạng đều trải qua tẩm bổ đến mức độ tối đa mà cương khí có thể làm được.

Tiêu hao, bất quá một phần ba thân thể của cự giao mà thôi. Cứ cắt xuống thịt lại mọc ra, cho nên nhìn như ăn hết không nhiều thực tế lượng thịt bị Lý Quân Thiên hăn hết phải tính gấp bội lên mấy lần.

Thịt của cự giao còn không thể tính là thịt thông thường được, năng lượng ẩn chứa trong đó vô cùng lớn, đặc biệt là số thịt mới mọc ra tụ tập năng lượng so với vị trí khác thì nồng nặc hơn nhiều.

Lý Quân Thiên hoàn thành rèn luyện ngũ tạng thần tàng xong, hắn liền bắt đầu bước kế tiếp. Đánh thông ngũ tạng thần tàng, liên kết tất cả tiểu không gian thần tàng vào với nhau.

Tại sao từ đầu cứ phải giữ thể năng tách biệt rồi bây giờ lại muốn hợp nhất. Nếu như để thể năng cùng lực lượng của thần kiếm liên lụy lẫn nhau ngay từ lúc bắt đầu, thì chẳng phải tỉnh lược được công đoạn này sao?

Thực tế cũng đúng là như vậy.

Nhưng Lý Quân Thiên không muốn ngũ đại thần kiếm hợp nhất mà là đả thông ngũ đại thần tàng thôi, không phải hợp nhất các thần kiếm, cũng không hợp nhất các thể năng.

Hắn muốn chính là Ngũ Tạng Thần Tàng có không gian riêng biệt với nhau, liên thông với nhau nhưng không phải là một thể.

Thể năng có thể hòa hợp lại làm một nhưng thần tàng nhất định phải riêng biệt, chuyện này chính là định hướng từ đầu của Lý Quân Thiên. Bởi vì kế hoạch cho cảnh giới sau này cần không gian thần tàng có sự phân biệt.

Hít sâu một hơi, Lý Quân Thiên tập trung toàn bộ tinh thần. Mặc dù hắn đã diễn hóa bước này trong suy nghĩ hàng trăm lần mới bắt tay vào làm, nhưng thực tế cùng suy nghĩ vẫn có những khác biệt riêng.

Hắn không thể lơ là, càng không thể chủ quan.

Chỉ c·ần s·ai một bước, rất có thể sẽ trọng thương thậm chí là tiêu hao hết tuổi thọ mà c·hết.

Giai đoạn này, không thể sai lầm.

...

p/s: Về quê rồi, không có nhiều thời gian để gõ chữ ( T ~ T )!

Bình Luận

0 Thảo luận