Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 97: Chương 97: Thần Tàng
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:55:44Chương 97: Thần Tàng
Một phần đuôi của cự giao bị cắt xuống, lột da xẻ thịt, quay chậm nướng vàng. Ngoài thịt nướng ra còn một nồi canh ninh xương nấu cùng rau dại củ quả cùng nấm, mùi thơm vô cùng mê người.
Lý Quân Thiên cắn nuốt từng miếng thịt lớn, nhai nuốt kỹ càng hưởng dụng mùi vị của từng miếng thịt trong khoang miệng. Sau khi ăn một khối thịt lớn lại uống một ngụm canh nóng, cảm giác ấm áp sảng khoái truyền khắp toàn thân.
Mấy trăm cân huyết nhục nhanh chóng bị hắn nuốt xuống, vừa nuốt xuống lại hóa thành tinh khí trong chớp mắt, cũng không mất bao nhiêu thời gian liền trở thành dinh dưỡng trong căn cơ võ đạo.
Căn cơ võ đạo lại cực kỳ nhanh chóng tán lạc ra cương khí, rơi xuống mặt nước, chìm vào trong khí hải.
Cương khí trong khí hải lấy một tốc độ kinh người khôi phục lên, từ hơn ba thành cương khí lúc vừa tỉnh lại cho đến lúc này mới trải qua nửa bữa ăn liền khôi phục đến sáu thành cương khí.
Có thể nói, hấp thu đến cặn cũng không còn.
Gần như luyện tinh hóa khí, đem tinh khí cung cấp vào trong cơ thể. Lý Quân Thiên một lượt nuốt xuống nửa cái đuôi cự giao, thân thể bởi vì quá bổ mà có chút cảm giác nóng lên.
Tiêu quá nhanh, tinh khí tràn đầy mà cơ thể tẩm bổ không kịp. Lý Quân Thiên lại vận chuyển công pháp, đem tất cả tinh khí hóa thành cương khí, không vội vàng mà tẩm bổ cơ thể, từ đó mới có thể tiếp tục ăn được.
Hắn liền nhận ra, bản thân tuy đúng là rèn luyện thân thể mạnh lên, nhưng cũng không coi là sáng tạo ra công pháp luyện thể. Độ khó đặc biệt cao, lại chỉ có một nửa phía trước, tăng cương khả năng luyện tinh hóa khí, lại không có bộ phận luyện khí tăng cường thân thể.
Nhưng hắn cũng không thật sự cần ghi lại công pháp gì, sáng lập một chút cấp bậc nhục thân không phải là không thể được. Có một con đường để kẻ đến sau đạp tiến vào cấp bậc này, hoàn thiện võ đạo của bản thân rồi tổng kết ra chứ không phải tạo ra một môn công pháp để người khác làm theo.
Tốc độ ăn của hắn chậm lại một chút, một bên suy nghĩ về phần tiếp theo của việc rèn luyện thân thể.
...
Răng rắc!!!
Hàm răng trắng bóc cắn nát đầu xương sụn phát ra từng tiếng giòn tan, nghe đến vô cùng ngon lành. Sau khi nuốt xuống, Cổ Thái Huyền không khỏi lên tiếng khe ngợi.
“Tài nấu nướng của ngươi đúng là rất tốt đấy lão Từ ạ”.
Từ Trường Khanh nuốt xuống miếng thịt đang nhai, hừ lạnh nói.
“Ngươi ung dung như vậy là có cách thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi sao?”
Cổ Thái Huyền hút lấy tủy ngọt trong ống xương, tiện tay đem khúc xương ném đi, lại kéo lấy một cái đùi thịt đang nướng trên lửa, trước khi cắn xé mới nói.
“Nơi này loạn như thế, ta cũng đâu có cách nào”.
“Vậy ngươi còn rất tận hưởng”.
Từ Trường Khanh hừ lạnh, hùng hùng hổ hổ tức giận. Cổ Thái Huyền một bộ không quan trọng nói.
“Thịt nướng của ngươi ngon như vậy, sao ta lại không tận hưởng”.
Nói đến đây, hắn cắn xuống một khối thịt, nhai nuốt xuống lại trêu chọc nói.
“Yên tâm, ta đoán chừng sư tỷ của ngươi sẽ sớm đến nơi này. Lúc đó ngươi thỏa sức đem thịt nướng ra lấy lòng nàng”.
Từ Trường Khanh: “...”
Trù nghệ của hắn không tệ nhưng nghe đến đây hắn đột nhiên cảm thấy thịt trong tay không còn thơm nữa.
...
Cự giao b·ị c·hém xuống một phần đuôi của mình, v·ết t·hương cấp tốc khép lại nhưng còn không có mọc ra đuôi mới ngay tức khắc mà chậm rãi mọc dài ra từng tí một.
Tốc độ dài ra không nhanh không chậm, một ngày dài ra chừng một thước mới mẻ. Lý Quân Thiên cho rằng con cự giao này có thể gãy chi mà mọc lại, nhưng hắn đem chân của nó chém xuống lại không thấy nó có thể mọc lại chân.
Chứng tỏ khả năng này chỉ ở cái đuôi thôi, rất giống với họ nhà thằn lằn, gãy đuôi cầu sinh.
Vũ Nhu nấu nương vui đến quên cả trời đất, mỗi ngày đều cắt đuôi của cự mãng cho nên thật sự thì đuôi của nó cũng không mọc dài ra chút nào, thậm chí mỗi ngày còn ngắn bớt đi một chút.
Lý Quân Thiên không để ý đến chuyện này lắm. Hắn tiếp tục ngồi xuống, chuẩn bị hoàn thiện quá trình rèn luyện thân thể của mình.
Lục phủ đã thông, hiện tại tất nhiên là đến ngũ tạng. Không phải giống như lục phủ truy tìm văn tự huyền ảo.
Bởi vì lục phủ là Lý Quân Thiên đi từ hư ảo đến chân thật, đi từ tam tiêu vô hình cho đến các phủ đạo khác hữu hình hữu ích mà thuế biến.
Hơn nữa có kinh nghiệm từ lục phủ, Lý Quân Thiên đã nảy ra được ý nghĩ đối với ngũ tạng.
Cũng không có gì khác ngoại trừ tăng cường từ thật đến ảo, lấy cương khí tẩm bổ bên ngoài, lấy ý tẩm bổ bên trong. Nhưng chân ý tẩm bổ không phải đi tìm văn tự ẩn giấu bên trong.
Thực tế là có tồn tại, nhưng không đáng để tìm. Bởi vì ngũ tạng đã bị rất nhiều người nghiên cứu tìm tòi, so với lục phủ thì rõ ràng nhiều lắm. Văn tự dạng gì đã sớm bị Lý Quân Thiên nắm bắt.
Tuy không có hiểu thấu nhưng cũng biết sơ một hai.
Nhưng Lý Quân Thiên không có ưa thích, bởi vì lục phủ đi một con đường mới lạ, Lý Quân Thiên mới dọc theo tự nhiên tiến lên. Nhưng ngũ tạng thì hắn lại có cơ sở nhất định, lại dựa trên kinh nghiệm đi chuyển đổi, sáng tạo ra cái mới.
Sáng tạo mới có thể phát triển theo ý của chính mình, đi đến cực hạn mong đợi của chính mình.
Nếu như nói Cửu U là địa phương tràn đầy kỳ bí mà hắn không biết thì lần này rèn luyện ngũ tạng phải theo ý của hắn, tràn đầy chắc chắn cùng định tính.
Chỉ có như thế, sau khi hoàn thành rèn luyện thân thể thì Lý Quân Thiên mới khống chế được tất cả như ý. Công pháp như ý, con đường ý như, lực lượng như ý, thân thể tùy ý.
Nếu không thì đến thân thể mình cũng không khống chế cùng hiểu rõ được thì còn tu luyện cái gì?
Lý Quân Thiên đầu tiên chính là sử dụng cương khí tẩm bổ Tạng Tâm, chính là trái tim. Trái tim thuộc vào hành hỏa, cũng là tạng đầu tiên của trong lục phủ ngũ tạng của con người.
Tâm chủ huyết mạch, quân hóa mọi hoạt động của cơ thể. Tâm cũng tàng thần, giao hội cùng chân ý, cả hai mặt hư thực đều nối liền.
Theo cương khí không ngừng tẩm bổ trái tim, sâu thẳm bên trong lại nuôi một cỗ kiếm ý ở chính giữa. Chính là tâm tàng kiếm ý.
Kiếm ý, lại tàng thần, lại chủ huyết chính là Thần Huyết Kiếm.
Trái tim đỏ tươi không ngừng nhảy lên, theo cương khí chậm rãi tẩm bổ liền làm cho chấn động của nó càng lúc càng mạnh. Một lần nhảy lên giống như tiếng sấm cuồn cuộn rung động không gian.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim như trống vang rung chuyển lại mang một loại vận vị huyền diệu lan tràn ra quanh thân, truyền đến bên ngoài. Mỗi một tiếng tim đập, huyết dịch đều sôi trào lên, dòng máu cuồn cuộn xông ra như dòng lũ càn quét khắp các mạch máu.
Tim đập như sấm vang, máu chảy như sông gầm.
Lại bên trong không gian hư ảo của Tạng Tâm lại có một thanh kiếm chậm rãi hình thành. Huyết quang như ngục, huyết sắc sáng chói chậm rãi ngưng tụ lại thành một thanh kiếm.
Đỏ tươi, yêu dị, sáng chói.
Trường kiếm treo giữa trời, bốn phương tám hướng đều là máu tươi cuồn cuộn. Máu tươi lại là ảm đạm, chỉ có duy nhất một nguồn sáng.
Chính là thanh kiếm kia.
Tựa như thần kiếm, lại rất yêu tà.
Theo Tạng Tâm càng lúc càng mạnh, thần kiếm sáng chói chậm rãi có hoa văn hiển hiện. Hoặc nói đúng hơn là hoa văn bị ép hiển hiện, theo từng nhịp co bóp đều có sóng triều đánh đến đen hoa văn đánh vào trên thân kiếm.
Khiến cho huyết kiếm lúc này lại trập trùng giống như ngọn lửa thắp lên, ngọn lửa màu máu cháy hừng hực, quang huy chiếu rọi bốn phía.
Tâm Tạng Thần Tàng, bên ngoài là trái tim, hiện vật của thân thể. Nhưng bên trong có thần ý, có không gian tựa như khí hải đan điền. Chỉ là không gian này nhỏ bé hơn khí hải rất nhiều, nếu ý cảnh bình thường thì không có tác dụng gì.
Ý cảnh nhập đạo lại là chuyện khác, có thể ngưng tụ ra ảo ảnh lâu dài ở bên trong. Lấy máu luyện kiếm, ngưng văn thành thật, tạo dựng nên Thần Huyết Kiếm.
Thần Huyết Kiếm có một phần thần diệu giống như căn cơ võ đạo nhưng thần diệu nhỏ bé hơn rất nhiều. Đồng thời cũng là tồn tại xen giữa thực tại với hư ảo, diệu dụng trong đó cần phải từ từ đi khai quật.
Nhưng căn bản chính là kiếm ý của bản thân hắn, lấy ý niệm chưởng khống một cách vẹn toàn. Lại thông qua máu thịt đoán luyện, văn tự liên kết với nhau, có thể dùng ý niệm khống chế huyết dịch trong người.
Cho nên gọi là Thần Huyết.
Tinh thần làm chủ huyết dịch, tựa như thần của huyết dịch.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Trả hết chương hmuhmu quá mệt ~.~!
Một phần đuôi của cự giao bị cắt xuống, lột da xẻ thịt, quay chậm nướng vàng. Ngoài thịt nướng ra còn một nồi canh ninh xương nấu cùng rau dại củ quả cùng nấm, mùi thơm vô cùng mê người.
Lý Quân Thiên cắn nuốt từng miếng thịt lớn, nhai nuốt kỹ càng hưởng dụng mùi vị của từng miếng thịt trong khoang miệng. Sau khi ăn một khối thịt lớn lại uống một ngụm canh nóng, cảm giác ấm áp sảng khoái truyền khắp toàn thân.
Mấy trăm cân huyết nhục nhanh chóng bị hắn nuốt xuống, vừa nuốt xuống lại hóa thành tinh khí trong chớp mắt, cũng không mất bao nhiêu thời gian liền trở thành dinh dưỡng trong căn cơ võ đạo.
Căn cơ võ đạo lại cực kỳ nhanh chóng tán lạc ra cương khí, rơi xuống mặt nước, chìm vào trong khí hải.
Cương khí trong khí hải lấy một tốc độ kinh người khôi phục lên, từ hơn ba thành cương khí lúc vừa tỉnh lại cho đến lúc này mới trải qua nửa bữa ăn liền khôi phục đến sáu thành cương khí.
Có thể nói, hấp thu đến cặn cũng không còn.
Gần như luyện tinh hóa khí, đem tinh khí cung cấp vào trong cơ thể. Lý Quân Thiên một lượt nuốt xuống nửa cái đuôi cự giao, thân thể bởi vì quá bổ mà có chút cảm giác nóng lên.
Tiêu quá nhanh, tinh khí tràn đầy mà cơ thể tẩm bổ không kịp. Lý Quân Thiên lại vận chuyển công pháp, đem tất cả tinh khí hóa thành cương khí, không vội vàng mà tẩm bổ cơ thể, từ đó mới có thể tiếp tục ăn được.
Hắn liền nhận ra, bản thân tuy đúng là rèn luyện thân thể mạnh lên, nhưng cũng không coi là sáng tạo ra công pháp luyện thể. Độ khó đặc biệt cao, lại chỉ có một nửa phía trước, tăng cương khả năng luyện tinh hóa khí, lại không có bộ phận luyện khí tăng cường thân thể.
Nhưng hắn cũng không thật sự cần ghi lại công pháp gì, sáng lập một chút cấp bậc nhục thân không phải là không thể được. Có một con đường để kẻ đến sau đạp tiến vào cấp bậc này, hoàn thiện võ đạo của bản thân rồi tổng kết ra chứ không phải tạo ra một môn công pháp để người khác làm theo.
Tốc độ ăn của hắn chậm lại một chút, một bên suy nghĩ về phần tiếp theo của việc rèn luyện thân thể.
...
Răng rắc!!!
Hàm răng trắng bóc cắn nát đầu xương sụn phát ra từng tiếng giòn tan, nghe đến vô cùng ngon lành. Sau khi nuốt xuống, Cổ Thái Huyền không khỏi lên tiếng khe ngợi.
“Tài nấu nướng của ngươi đúng là rất tốt đấy lão Từ ạ”.
Từ Trường Khanh nuốt xuống miếng thịt đang nhai, hừ lạnh nói.
“Ngươi ung dung như vậy là có cách thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi sao?”
Cổ Thái Huyền hút lấy tủy ngọt trong ống xương, tiện tay đem khúc xương ném đi, lại kéo lấy một cái đùi thịt đang nướng trên lửa, trước khi cắn xé mới nói.
“Nơi này loạn như thế, ta cũng đâu có cách nào”.
“Vậy ngươi còn rất tận hưởng”.
Từ Trường Khanh hừ lạnh, hùng hùng hổ hổ tức giận. Cổ Thái Huyền một bộ không quan trọng nói.
“Thịt nướng của ngươi ngon như vậy, sao ta lại không tận hưởng”.
Nói đến đây, hắn cắn xuống một khối thịt, nhai nuốt xuống lại trêu chọc nói.
“Yên tâm, ta đoán chừng sư tỷ của ngươi sẽ sớm đến nơi này. Lúc đó ngươi thỏa sức đem thịt nướng ra lấy lòng nàng”.
Từ Trường Khanh: “...”
Trù nghệ của hắn không tệ nhưng nghe đến đây hắn đột nhiên cảm thấy thịt trong tay không còn thơm nữa.
...
Cự giao b·ị c·hém xuống một phần đuôi của mình, v·ết t·hương cấp tốc khép lại nhưng còn không có mọc ra đuôi mới ngay tức khắc mà chậm rãi mọc dài ra từng tí một.
Tốc độ dài ra không nhanh không chậm, một ngày dài ra chừng một thước mới mẻ. Lý Quân Thiên cho rằng con cự giao này có thể gãy chi mà mọc lại, nhưng hắn đem chân của nó chém xuống lại không thấy nó có thể mọc lại chân.
Chứng tỏ khả năng này chỉ ở cái đuôi thôi, rất giống với họ nhà thằn lằn, gãy đuôi cầu sinh.
Vũ Nhu nấu nương vui đến quên cả trời đất, mỗi ngày đều cắt đuôi của cự mãng cho nên thật sự thì đuôi của nó cũng không mọc dài ra chút nào, thậm chí mỗi ngày còn ngắn bớt đi một chút.
Lý Quân Thiên không để ý đến chuyện này lắm. Hắn tiếp tục ngồi xuống, chuẩn bị hoàn thiện quá trình rèn luyện thân thể của mình.
Lục phủ đã thông, hiện tại tất nhiên là đến ngũ tạng. Không phải giống như lục phủ truy tìm văn tự huyền ảo.
Bởi vì lục phủ là Lý Quân Thiên đi từ hư ảo đến chân thật, đi từ tam tiêu vô hình cho đến các phủ đạo khác hữu hình hữu ích mà thuế biến.
Hơn nữa có kinh nghiệm từ lục phủ, Lý Quân Thiên đã nảy ra được ý nghĩ đối với ngũ tạng.
Cũng không có gì khác ngoại trừ tăng cường từ thật đến ảo, lấy cương khí tẩm bổ bên ngoài, lấy ý tẩm bổ bên trong. Nhưng chân ý tẩm bổ không phải đi tìm văn tự ẩn giấu bên trong.
Thực tế là có tồn tại, nhưng không đáng để tìm. Bởi vì ngũ tạng đã bị rất nhiều người nghiên cứu tìm tòi, so với lục phủ thì rõ ràng nhiều lắm. Văn tự dạng gì đã sớm bị Lý Quân Thiên nắm bắt.
Tuy không có hiểu thấu nhưng cũng biết sơ một hai.
Nhưng Lý Quân Thiên không có ưa thích, bởi vì lục phủ đi một con đường mới lạ, Lý Quân Thiên mới dọc theo tự nhiên tiến lên. Nhưng ngũ tạng thì hắn lại có cơ sở nhất định, lại dựa trên kinh nghiệm đi chuyển đổi, sáng tạo ra cái mới.
Sáng tạo mới có thể phát triển theo ý của chính mình, đi đến cực hạn mong đợi của chính mình.
Nếu như nói Cửu U là địa phương tràn đầy kỳ bí mà hắn không biết thì lần này rèn luyện ngũ tạng phải theo ý của hắn, tràn đầy chắc chắn cùng định tính.
Chỉ có như thế, sau khi hoàn thành rèn luyện thân thể thì Lý Quân Thiên mới khống chế được tất cả như ý. Công pháp như ý, con đường ý như, lực lượng như ý, thân thể tùy ý.
Nếu không thì đến thân thể mình cũng không khống chế cùng hiểu rõ được thì còn tu luyện cái gì?
Lý Quân Thiên đầu tiên chính là sử dụng cương khí tẩm bổ Tạng Tâm, chính là trái tim. Trái tim thuộc vào hành hỏa, cũng là tạng đầu tiên của trong lục phủ ngũ tạng của con người.
Tâm chủ huyết mạch, quân hóa mọi hoạt động của cơ thể. Tâm cũng tàng thần, giao hội cùng chân ý, cả hai mặt hư thực đều nối liền.
Theo cương khí không ngừng tẩm bổ trái tim, sâu thẳm bên trong lại nuôi một cỗ kiếm ý ở chính giữa. Chính là tâm tàng kiếm ý.
Kiếm ý, lại tàng thần, lại chủ huyết chính là Thần Huyết Kiếm.
Trái tim đỏ tươi không ngừng nhảy lên, theo cương khí chậm rãi tẩm bổ liền làm cho chấn động của nó càng lúc càng mạnh. Một lần nhảy lên giống như tiếng sấm cuồn cuộn rung động không gian.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim như trống vang rung chuyển lại mang một loại vận vị huyền diệu lan tràn ra quanh thân, truyền đến bên ngoài. Mỗi một tiếng tim đập, huyết dịch đều sôi trào lên, dòng máu cuồn cuộn xông ra như dòng lũ càn quét khắp các mạch máu.
Tim đập như sấm vang, máu chảy như sông gầm.
Lại bên trong không gian hư ảo của Tạng Tâm lại có một thanh kiếm chậm rãi hình thành. Huyết quang như ngục, huyết sắc sáng chói chậm rãi ngưng tụ lại thành một thanh kiếm.
Đỏ tươi, yêu dị, sáng chói.
Trường kiếm treo giữa trời, bốn phương tám hướng đều là máu tươi cuồn cuộn. Máu tươi lại là ảm đạm, chỉ có duy nhất một nguồn sáng.
Chính là thanh kiếm kia.
Tựa như thần kiếm, lại rất yêu tà.
Theo Tạng Tâm càng lúc càng mạnh, thần kiếm sáng chói chậm rãi có hoa văn hiển hiện. Hoặc nói đúng hơn là hoa văn bị ép hiển hiện, theo từng nhịp co bóp đều có sóng triều đánh đến đen hoa văn đánh vào trên thân kiếm.
Khiến cho huyết kiếm lúc này lại trập trùng giống như ngọn lửa thắp lên, ngọn lửa màu máu cháy hừng hực, quang huy chiếu rọi bốn phía.
Tâm Tạng Thần Tàng, bên ngoài là trái tim, hiện vật của thân thể. Nhưng bên trong có thần ý, có không gian tựa như khí hải đan điền. Chỉ là không gian này nhỏ bé hơn khí hải rất nhiều, nếu ý cảnh bình thường thì không có tác dụng gì.
Ý cảnh nhập đạo lại là chuyện khác, có thể ngưng tụ ra ảo ảnh lâu dài ở bên trong. Lấy máu luyện kiếm, ngưng văn thành thật, tạo dựng nên Thần Huyết Kiếm.
Thần Huyết Kiếm có một phần thần diệu giống như căn cơ võ đạo nhưng thần diệu nhỏ bé hơn rất nhiều. Đồng thời cũng là tồn tại xen giữa thực tại với hư ảo, diệu dụng trong đó cần phải từ từ đi khai quật.
Nhưng căn bản chính là kiếm ý của bản thân hắn, lấy ý niệm chưởng khống một cách vẹn toàn. Lại thông qua máu thịt đoán luyện, văn tự liên kết với nhau, có thể dùng ý niệm khống chế huyết dịch trong người.
Cho nên gọi là Thần Huyết.
Tinh thần làm chủ huyết dịch, tựa như thần của huyết dịch.
...
p/s: Cầu đề cử!!!
Trả hết chương hmuhmu quá mệt ~.~!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận