Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 56: Chương 56: Hoan Mị Cực Lạc Công
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:55:08Chương 56: Hoan Mị Cực Lạc Công
Hồng quang quanh người của Lý Quân Thiên chính là “hỏa độc” mà hơn trăm năm qua Tường Vi ngưng tụ ra. Nếu như nói Dục Hỏa Hồng Liên thuần túy là dục ý của trăm năm ngưng tụ, bị Tường Vi thống ngự luyện hóa.
Vậy những thứ thừa thãi khác chính là “ánh lửa” đang bao vây lấy Lý Quân Thiên.
Những thứ thừa thãi này pha lẫn bên trong dục vọng không tách rời được, giống như tham lam, sung sướng, đau khổ, chán ghét, ghen tuông...rất nhiều loại cảm xúc hỗn độn lại, bị dục vọng thống ngự.
Nhưng Tường Vi ngưng tụ Dục Hỏa Hồng Liên liền chỉ cần thuần túy sắc dục thôi, cho nên những thứ cảm xúc khác lộ ra thừa thãi, không thuần túy, bị nàng tách riêng ra.
Lúc trước không có cách giải quyết, cho nên nàng dùng nó làm đại chiêu, ngưng tụ linh khí trong cơ thể vào đó, dùng để oanh tạc Lý Quân Thiên.
Lại bị Lý Quân Thiên một kiếm bổ tan nát, hóa thành hỏa hải “ô nhiễm” bất bại kiếm ý. Kiếm ý, cho dù thuần túy, cũng là cảm ngộ trong nhân sinh, tất nhiên bao hàm không thiếu cảm xúc. Cho nên cảm xúc ngoại lai mới tìm được chỗ bám dính lên Bất Bại Kiếm Ý.
Tuy loại “ô nhiễm” này không tính là gì, một thời gian ngắn sau sẽ bị kiếm ý triệt để cắt chém thành hư vô nhưng trong thời gian ngắn đúng là không thể dập tắt được, dây dưa như giòi trong xương.
Đổi lại là Lý Khuynh Thiên, triệt để một kiếm chém ra, đoạn tình tuyệt tính, đạp lên vô tình đại đạo liền giải quyết vấn đề. Khả năng làm như thế rất lớn, bởi vì nàng ta vốn chỉ ưa thích luyện kiếm, tình cảm không phải rất sống động.
Nhưng Lý Quân Thiên không như thế, hắn lạnh nhạt với mọi thứ nhưng hắn không nguyện ý vứt bỏ tình cảm, thậm chí có hơi khinh thường loại thao tác này.
Cho nên, phải tốn thời gian.
Ánh mắt Lý Quân Thiên nhìn Tường Vi có chút bất thiện, lợi dụng hắn cắt chém đi một đống cảm xúc dư thừa, thật sự là một công ba bốn việc, đem giá trị một sự việc lợi dụng đến cực hạn.
Tường Vi khanh khách cười một tiếng bước đến, bước đi trên không trung giống như còn tán loạn ra không ít cánh hoa. Một thân phủ lên vải rách vụ mị vô song lại hiện ra thánh khiết để người ta không thể khinh nhờn.
Tay trái nâng hồng liên rẽ đạp qua không trung, đi đến trước mặt Lý Quân Thiên, đứng trên cùng một cái cột đá, thân hình hơi dựa sát vào Lý Quân Thiên, cười nói.
“Các hạ chớ có tức giận, thứ này bốc lên hào quang như vậy, tức là đang tiêu tán, cũng không có tác hại gì. Đợi vài ngày là hết rồi”.
Cảm xúc dư thừa này bị tách rời khỏi sắc dục thuần túy, giống như lục bình không có rễ, sẽ tự mình tiêu tán, đúng là không thể gây hại, nhưng thật sự rất chướng mắt.
Cả người phát ra hồng quang.
Chói mắt, tục khí, lại ẩn ẩn giống như có gai nhọn nhẹ nhàng đâm kích lên làn da của mình. Nhột nhột, ngứa ngứa.
Làm người khó chịu.
Mà theo Tường Vi cầm Dục Hỏa Hồng Liên đi đến, Lý Quân Thiên cảm nhận được một cố lực lượng ý cảnh đánh tới, câu dẫn ý thức của hắn.
Cội nguồn, chính là đóa Dục Hỏa Hồng Liên Kia.
Tà mị, mê hoặc lòng người, câu lên một chút dục vọng nguyên thủy sâu trong linh hồn.
“Chẳng trách nhìn nữ nhân này không dâng lên được vệt kiều diễm này, hóa ra tập trung lên hỏa liên”.
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói.
“Đã vậy, ta đây cáo từ!”
“Các hạ chậm đã”.
Tường Vi vội vàng giữ lại, nụ cười không giảm, mị mị nói.
“Các hạ không phải đáp ứng thỏa mãn ta một lần sao?”
Không có nửa điểm mị hoặc, tiếng nói vẫn vậy, nụ cười vẫn thế, phong tình không kém hơn trước, nhưng cũng chỉ để người ta thấy đẹp mắt, không chán ghét. Chứ không hề nhấc lên một chút nào làm người say mê.
Lý Quân Thiên cau mày, hừ lạnh nói.
“Ngươi đã ngưng tụ hỏa liên”.
“Cái này là ta đáp ứng chiến đấu với các hạ”.
Ý tứ, chính là nàng tự đạt được trong chiến đấu, không phải yêu cầu của nàng cho Lý Quân Thiên. Cho nên hắn còn cần đáp ứng một yêu cầu.
“Được! Muốn chuyện gì thì mau nói”.
Tường Vi khẽ cười, càng tiến gần một bước, nắm lấy tay áo của Lý Quân Thiên, dịu dàng nói.
“Các hạ chớ vội, chúng ta còn không ăn trưa đây. Ngươi cũng không muốn khoác lấy hồng quang đi ra ngoài đúng không?”
Lý Quân Thiên nhìn lấy nữ nhân dùng ánh mắt to tròn long lanh nhìn chính mình, hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ liền đáp ứng, nhưng trong lòng thầm hận.
Thật muốn chém nàng một kiếm. Bộ dạng này của nàng thật sự rất chi là gợi đòn. Không có mị hoặc kèm theo lại còn làm bộ dáng này, để người ngứa cả răng.
Trở lại phòng lớn của Cực Lạc Các, bên trong đã bày sẵn đồ ăn ấm nóng, mới mẻ thơm phức. Vũ Nhu đợi ở bên trong, thấy Lý Quân Thiên trở về liền tiến lên tiếp nhận Vĩnh Dạ, chỉ là ánh mắt chất chứa cái gì là lạ.
Lý Quân Thiên không để ý đến Vũ Nhu, nữ nhân này tính cách có chút là lạ, Lý Quân Thiên không hiểu rõ nhưng không quá để tâm. Biết nàng yếu thích cùng sùng bái bản thân, vậy là đủ rồi.
Một bữa ăn qua đi, uống non nửa bình rượu, giống như thời cơ vừa vặn tốt đẹp, Lý Quân Thiên nhìn chằm chằm sang, Tường Vi cũng nhìn đến, cười gượng một cái nói.
“Dục Hỏa Hồng Liên hiện tại kết tinh tu vi của ta, nếu không dung hợp thì lực lượng của ta sớm muộn sẽ rớt xuống trở thành người thường”.
Lý Quân Thiên trong lòng hừ lạnh, quả nhiên là chuẩn bị nhờ hắn trợ giúp dung hợp tu vi cho nàng ta. Nghĩ nghĩ một chút, Lý Quân Thiên nói thẳng.
“Ta không hiểu rõ công pháp của ngươi, không thể giúp đỡ”.
“Hì hì!”
Tường Vi cười tinh nghịch, nàng đã đổi một thân váy áo, trông có chút thanh thuần giống như thiếu nữ, nhưng cho dù có che kín lại cũng không giấu được dáng người của nàng, vẫn làm cho váy áo căng phồng.
Nghe Lý Quân Thiên nói liền móc từ trong ngực áo ra một cuốn sách, sách bên trên còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt. Nhưng hương thơm không trọng yếu, trọng yếu chính là trên bìa sách đề mấy chữ lớn.
Hoan Mị Cực Lạc Công.
“Các hạ mời xem”.
Lý Quân Thiên nhấc lên lông mày, đây rõ ràng là võ công sở học của nàng ta. Vậy mà dám lấy ra cho Lý Quân Thiên nhìn?
Công pháp, võ kỹ, chính là bản lĩnh của người hành tẩu giang hồ, làm sao có thể dễ dàng bạo lộ ra ngoài. Nhất là những công pháp có truyền thừa cao thâm, tuyệt học trấn phái càng phải bảo mật tuyệt đối, đến người trong môn phái cũng chưa chắc đã biết được.
Giống như Hóa Long Quyết, một đời cũng chỉ có Thánh Tử cùng Thánh Nữ mới có thể học tập, ngoài ra cho dù đệ tử chân truyền cũng không thể biết.
Long Vũ Môn là như thế, năm đại môn phái khác là như thế. Các tiểu môn phái, tiểu thế lực càng là như thế.
Quan niệm cố hữu bao nhiêu đời nay.
Tường Vi lại rộng lượng khẳng khái như vậy? Lý Quân Thiên không thể không kinh ngạc, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chút. Quan niệm của hắn cởi mở, tiếp nhận chuyện này một cách thoải mái, thậm chí không coi là việc to tát gì.
Lật mở Hoan Mị Cực Lạc Công, Lý Quân Thiên cẩn thận duyệt đọc. Đây là công pháp hoàn chỉnh đầu tiên hắn tiếp xúc đến sau khi xuyên không, phải tinh tế thể ngộ một chút.
Học tập chăm chú luôn làm cho thời gian qua mau, đảo mắt trời đã đêm khuya.
Thái dương khuất núi, minh nguyệt treo cao.
Thức ăn lại đổi một bàn, Tường Vi một thân váy dài vắt chân trên ghế, một tay chống cằm nhìn Lý Quân Thiên, một tay mân mê Dục Hỏa Hồng Liên.
Lý Quân Thiên chậm rãi khép lại Hoan Mị Cực Lạc Công, ánh mắt bình tĩnh thanh minh, toàn bộ nội dung đều xâu chuỗi thông suốt.
Hắn thở ra một hơi, tay trái nâng lên, ý niệm vừa chuyển. Chân khí trên người nhộn nhạo vờn quanh, từ kỳ kinh bát mạch lại nghịch chuyển về thập nhị chính kinh, cuối cùng tại bách mạch tan rã, hóa thành nội lực thuần túy.
Tiếp theo, nội lực du động tuần hoàn quanh thân, tuần tự di chuyển theo từng đường kinh mạch.
‘Nội lực chu thiên du, niệm thu tình tâm động.’
Hồng quang trên người của Lý Quân Thiên chậm rãi co rút lại, giống như đèn đã đốt hết dầu, ánh lửa dần dần le lói. Tay trái kẹp lại ngón cái cùng ngón giữa, giống như ngắt ra nụ hoa, nội lực tràn đến, cuối cùng đem hồng quang hội tụ tại lòng bàn tay trái, ẩn ẩn như muốn hóa thành hình hoa sen.
Đúng lúc này, Lý Quân Thiên lật úp bàn tay, làm ra thủ thế cầm nắm, chỉ thấy hồng quang nhanh chóng lan tràn, hóa thành một thanh trường kiếm dài một thước, lưỡi kiếm chập chờn hiện ra từng đường gợn sóng giống như ánh lửa bập bùng.
Tường Vi kinh nghi nhìn chằm chằm lấy trường kiếm. Thủ pháp vừa rồi nàng nhìn qua liền biết, cũng hiểu rất rõ.
Dù sao đó chính là cách trước đây nàng dùng để ngưng tụ Dục Hỏa Hồng Liên. Ban đầu còn tưởng Lý Quân Thiên vừa nhìn xong liền học được, đã đủ để nàng kinh ngạc.
Không nghĩ đến đối phương không chỉ học được, lại còn cải tiến, biến thành dục vọng hóa kiếm. Dọa cho nàng giật nảy cả mình.
Vừa học liền biết đã là ngộ tính nghịch thiên. Vừa biết liền tinh thông chính là kỳ tài khó gặp. Vừa tinh thông liền có thể hiểu thấu đáo, từ đó cải tiến...
Nàng cũng không biết có thể dùng từ ngữ gì để đánh giá.
Tường Vi không tránh khỏi kinh thán.
“Dục vọng hóa kiếm. Các hạ thật cao minh”.
Tường Vi không phải khách khí, mà thật sự cho rằng Kiếm Ma cao minh. Hình dáng hỏa liên ngưng tụ đã tương đối khó khăn, nhưng thông qua nàng cải tiến cảm thấy đây là hình dáng phù hợp nhất, uy lực lớn mà độ ổn định cũng là tốt nhất.
Đổi lại hình dáng khác, độ ổn định không cao, uy lực có thể khác biệt về mạnh yếu, nhưng độ khó khi duy trì hình dáng cao hơn hỏa liên rất nhiều. Cho nên Kiếm Ma có thể ngưng tụ ra hình kiếm, nàng tất nhiên bộ phục vạn phần.
Lý Quân Thiên lắc đầu, cũng không tự mãn. Bất bại kiếm ý quá mức bá đạo, cũng vô cùng kiêu ngạo, đem thủ pháp ngưng hình thành kiếm thực ra không khó. Đổi lại là hình thú khác, Lý Quân Thiên còn thật không làm ra được.
Hoan Mị Cực Lạc Công rất thâm ảo, hắn lĩnh ngộ một lần, đại khái hiểu được tám chín phần, không thể không bội phục thiên phú cùng ý nghĩ của Tường Vi, có thể sáng tạo ra loại công pháp này.
Hoan Mị Cực Lạc Công bao hàm ba phần, Băng Cơ Ngọc Cốt Thiên chính là rèn luyện thân thể, luyện đến đại thành thì thanh xuân vĩnh trú. Bên trong còn bao hàm rất nhiều phương thuốc cùng thủ đoạn thần kỳ, có thể để người ta mãi mãi trông như hai mươi tuổi.
Độ khó của Băng Cơ Ngọc Cốt Thiên rất lớn, ít nhất lấy kiến thức của Lý Quân Thiên đánh giá, có lẽ cũng chỉ có Tường Vi là luyện thành.
Thiên chương rèn luyện nội lực của Hoan Mị Cực Lạc Công gọi là Đãng Xuân Vô Tâm Thiên, rèn luyện ra nội lực cũng không mạnh, thuộc vào lực lượng bình thường, nhưng thắng ở tốc độ nhanh chóng.
Thông qua đủ loại biện pháp kích thích cơ thể lại phải giữ tâm tĩnh lặng chuyên chú vận chuyển công pháp, để cho nội lực sống động lao nhanh, tích lũy nội lực một cách nhanh chóng.
Tầng thứ ba của Hoan Mị Cực Lạc Công gọi là Bách Mị Triều Sinh Thiên, không những chỉ cách ma luyện tâm cảnh còn chỉ cách mị hoặc chúng sinh. Chỉ dẫn người ta làm sao dẫn dụ người khác, phô diễn nét kiều mị của mình, làm đến mị hoặc hóa thành bản năng nhưng tầm tình phải tỉnh táo, không được tự mình say đắm.
Từ đó gia tăng ý cảnh của chính mình.
Loại diễn giải của Bách Mị Triều Sinh Thiên thật sự rất hư vô mờ mịt, đổi lại là người khác thì khó có thể hiểu. Dù sao Ý Cảnh là tự thân đi cảm ngộ, không phải thông qua lời nói có thể truyền tải được.
Nhưng Lý Quân Thiên suy tư một hồi liền hiểu. Chính là dùng mị hoặc hấp dẫn tinh thần của người khác, hấp thu sắc dục của người khác lớn mạnh bản thân. Nghe đến có chút thần kỳ, nhưng nghĩ kỹ cũng không hiếm lạ.
Ý cảnh từ đâu tới? Tất nhiên là từ cảm ngộ của võ giả đối với thế giới, đối với ý định của bản thân, từ đấy lập xuống chân ý, sau đó phóng xuất ra ngoài, ảnh hưởng người khác.
Phóng xuất ý cảnh, rốt cục là phóng xuất cái gì ra ngoài?
Tất nhiên là tinh thần ý niệm, võ giả tuyệt đỉnh đã mạnh đến mức tinh thần ý niệm có thể chủ động phóng ra, nở rộ như mặt trời rực rỡ, để người người có thể trông đến võ đạo chân ý của chính mình.
Người bình thường thì sao?
Rất khó làm được phóng xuất ý cảnh, nhưng nếu như cảm xúc trập trùng đến cực độ, chẳng hạn như giận dữ, tức giận muốn g·iết người... Người trong giang hồ vẫn có thể cảm nhận được chút nộ ý, sát ý lướt qua. Rõ ràng tinh thần hồn lực của người thường vẫn có thể phóng xuất ra, chỉ là không thể khống chế, không thể rõ ràng như võ giả tuyệt đỉnh thôi.
Mà tham lam, sắc dục, bị kích thích đến cực hạn cũng là một loại cảm xúc tương tự. Loại cảm xúc này bị dẫn dụ phóng xuất ra, tất nhiên tinh thần ý niệm cũng theo đó tỏa ra, lan đến trên người thi triển mị thuật.
Khó khăn nhất, chính là hấp thu.
Tường Vi có Mị Cốt, linh vật vốn có đặc tính kỳ quái. Hấp thu chút dục vọng này không phải chuyện khó, thậm chí chính là chuyên môn của Mị Cốt.
Từ đó Tường Vi liền nghiên cứu, cuối cùng tìm ra cách không cần thông qua Mị Cốt liền có thể hấp thu loại dục vọng này, tạo thành Bách Mị Triều Sinh Thiên.
Dục Hỏa Hồng Liên chính là tiêu chí của Bách Mị Triều Sinh Thiên đại thành.
Người tu luyện thì tâm tịnh ý lãnh, toàn bộ dục vọng hấp thu được đều tụ tập đến Dục Hỏa Hồng Liên mà không ô nhiễm bản thân võ giả, để võ giả có thể ngự sử.
Muốn làm được điểm này rất khó, dù sao nếu thật sự động lòng một chút thôi thì võ giả liền giống như dẫn lửa thiêu thân, toàn bộ dục vọng bị mình tụ tập lại sẽ tìm được điểm đột phá, ô nhiễm tinh thần bản thân.
Phương diện này, đã dính dáng đến tu luyện chân ý cùng linh hồn của võ giả, vô cùng cao thâm khó dò.
Lý Quân Thiên cũng chưa từng tiếp xúc qua công pháp ở cấp độ như thế, nên mới phải học tập mấy giờ đồng hồ, kết hợp với chút lý luận của mình mới hiểu được chín phần.
Công pháp cao siêu như thế, Lý Quân Thiên có thể không bội phục sao? Đồng thời hắn cũng không khỏi nghĩ, trước đây đã quá coi thường người trong thiên hạ.
...
p/s: Gõ gõ liên thấy ba nghìn chữ, không có tách chương ra, để một chương mọi người đọc cho thuận tiện.
Hồng quang quanh người của Lý Quân Thiên chính là “hỏa độc” mà hơn trăm năm qua Tường Vi ngưng tụ ra. Nếu như nói Dục Hỏa Hồng Liên thuần túy là dục ý của trăm năm ngưng tụ, bị Tường Vi thống ngự luyện hóa.
Vậy những thứ thừa thãi khác chính là “ánh lửa” đang bao vây lấy Lý Quân Thiên.
Những thứ thừa thãi này pha lẫn bên trong dục vọng không tách rời được, giống như tham lam, sung sướng, đau khổ, chán ghét, ghen tuông...rất nhiều loại cảm xúc hỗn độn lại, bị dục vọng thống ngự.
Nhưng Tường Vi ngưng tụ Dục Hỏa Hồng Liên liền chỉ cần thuần túy sắc dục thôi, cho nên những thứ cảm xúc khác lộ ra thừa thãi, không thuần túy, bị nàng tách riêng ra.
Lúc trước không có cách giải quyết, cho nên nàng dùng nó làm đại chiêu, ngưng tụ linh khí trong cơ thể vào đó, dùng để oanh tạc Lý Quân Thiên.
Lại bị Lý Quân Thiên một kiếm bổ tan nát, hóa thành hỏa hải “ô nhiễm” bất bại kiếm ý. Kiếm ý, cho dù thuần túy, cũng là cảm ngộ trong nhân sinh, tất nhiên bao hàm không thiếu cảm xúc. Cho nên cảm xúc ngoại lai mới tìm được chỗ bám dính lên Bất Bại Kiếm Ý.
Tuy loại “ô nhiễm” này không tính là gì, một thời gian ngắn sau sẽ bị kiếm ý triệt để cắt chém thành hư vô nhưng trong thời gian ngắn đúng là không thể dập tắt được, dây dưa như giòi trong xương.
Đổi lại là Lý Khuynh Thiên, triệt để một kiếm chém ra, đoạn tình tuyệt tính, đạp lên vô tình đại đạo liền giải quyết vấn đề. Khả năng làm như thế rất lớn, bởi vì nàng ta vốn chỉ ưa thích luyện kiếm, tình cảm không phải rất sống động.
Nhưng Lý Quân Thiên không như thế, hắn lạnh nhạt với mọi thứ nhưng hắn không nguyện ý vứt bỏ tình cảm, thậm chí có hơi khinh thường loại thao tác này.
Cho nên, phải tốn thời gian.
Ánh mắt Lý Quân Thiên nhìn Tường Vi có chút bất thiện, lợi dụng hắn cắt chém đi một đống cảm xúc dư thừa, thật sự là một công ba bốn việc, đem giá trị một sự việc lợi dụng đến cực hạn.
Tường Vi khanh khách cười một tiếng bước đến, bước đi trên không trung giống như còn tán loạn ra không ít cánh hoa. Một thân phủ lên vải rách vụ mị vô song lại hiện ra thánh khiết để người ta không thể khinh nhờn.
Tay trái nâng hồng liên rẽ đạp qua không trung, đi đến trước mặt Lý Quân Thiên, đứng trên cùng một cái cột đá, thân hình hơi dựa sát vào Lý Quân Thiên, cười nói.
“Các hạ chớ có tức giận, thứ này bốc lên hào quang như vậy, tức là đang tiêu tán, cũng không có tác hại gì. Đợi vài ngày là hết rồi”.
Cảm xúc dư thừa này bị tách rời khỏi sắc dục thuần túy, giống như lục bình không có rễ, sẽ tự mình tiêu tán, đúng là không thể gây hại, nhưng thật sự rất chướng mắt.
Cả người phát ra hồng quang.
Chói mắt, tục khí, lại ẩn ẩn giống như có gai nhọn nhẹ nhàng đâm kích lên làn da của mình. Nhột nhột, ngứa ngứa.
Làm người khó chịu.
Mà theo Tường Vi cầm Dục Hỏa Hồng Liên đi đến, Lý Quân Thiên cảm nhận được một cố lực lượng ý cảnh đánh tới, câu dẫn ý thức của hắn.
Cội nguồn, chính là đóa Dục Hỏa Hồng Liên Kia.
Tà mị, mê hoặc lòng người, câu lên một chút dục vọng nguyên thủy sâu trong linh hồn.
“Chẳng trách nhìn nữ nhân này không dâng lên được vệt kiều diễm này, hóa ra tập trung lên hỏa liên”.
Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói.
“Đã vậy, ta đây cáo từ!”
“Các hạ chậm đã”.
Tường Vi vội vàng giữ lại, nụ cười không giảm, mị mị nói.
“Các hạ không phải đáp ứng thỏa mãn ta một lần sao?”
Không có nửa điểm mị hoặc, tiếng nói vẫn vậy, nụ cười vẫn thế, phong tình không kém hơn trước, nhưng cũng chỉ để người ta thấy đẹp mắt, không chán ghét. Chứ không hề nhấc lên một chút nào làm người say mê.
Lý Quân Thiên cau mày, hừ lạnh nói.
“Ngươi đã ngưng tụ hỏa liên”.
“Cái này là ta đáp ứng chiến đấu với các hạ”.
Ý tứ, chính là nàng tự đạt được trong chiến đấu, không phải yêu cầu của nàng cho Lý Quân Thiên. Cho nên hắn còn cần đáp ứng một yêu cầu.
“Được! Muốn chuyện gì thì mau nói”.
Tường Vi khẽ cười, càng tiến gần một bước, nắm lấy tay áo của Lý Quân Thiên, dịu dàng nói.
“Các hạ chớ vội, chúng ta còn không ăn trưa đây. Ngươi cũng không muốn khoác lấy hồng quang đi ra ngoài đúng không?”
Lý Quân Thiên nhìn lấy nữ nhân dùng ánh mắt to tròn long lanh nhìn chính mình, hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ liền đáp ứng, nhưng trong lòng thầm hận.
Thật muốn chém nàng một kiếm. Bộ dạng này của nàng thật sự rất chi là gợi đòn. Không có mị hoặc kèm theo lại còn làm bộ dáng này, để người ngứa cả răng.
Trở lại phòng lớn của Cực Lạc Các, bên trong đã bày sẵn đồ ăn ấm nóng, mới mẻ thơm phức. Vũ Nhu đợi ở bên trong, thấy Lý Quân Thiên trở về liền tiến lên tiếp nhận Vĩnh Dạ, chỉ là ánh mắt chất chứa cái gì là lạ.
Lý Quân Thiên không để ý đến Vũ Nhu, nữ nhân này tính cách có chút là lạ, Lý Quân Thiên không hiểu rõ nhưng không quá để tâm. Biết nàng yếu thích cùng sùng bái bản thân, vậy là đủ rồi.
Một bữa ăn qua đi, uống non nửa bình rượu, giống như thời cơ vừa vặn tốt đẹp, Lý Quân Thiên nhìn chằm chằm sang, Tường Vi cũng nhìn đến, cười gượng một cái nói.
“Dục Hỏa Hồng Liên hiện tại kết tinh tu vi của ta, nếu không dung hợp thì lực lượng của ta sớm muộn sẽ rớt xuống trở thành người thường”.
Lý Quân Thiên trong lòng hừ lạnh, quả nhiên là chuẩn bị nhờ hắn trợ giúp dung hợp tu vi cho nàng ta. Nghĩ nghĩ một chút, Lý Quân Thiên nói thẳng.
“Ta không hiểu rõ công pháp của ngươi, không thể giúp đỡ”.
“Hì hì!”
Tường Vi cười tinh nghịch, nàng đã đổi một thân váy áo, trông có chút thanh thuần giống như thiếu nữ, nhưng cho dù có che kín lại cũng không giấu được dáng người của nàng, vẫn làm cho váy áo căng phồng.
Nghe Lý Quân Thiên nói liền móc từ trong ngực áo ra một cuốn sách, sách bên trên còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt. Nhưng hương thơm không trọng yếu, trọng yếu chính là trên bìa sách đề mấy chữ lớn.
Hoan Mị Cực Lạc Công.
“Các hạ mời xem”.
Lý Quân Thiên nhấc lên lông mày, đây rõ ràng là võ công sở học của nàng ta. Vậy mà dám lấy ra cho Lý Quân Thiên nhìn?
Công pháp, võ kỹ, chính là bản lĩnh của người hành tẩu giang hồ, làm sao có thể dễ dàng bạo lộ ra ngoài. Nhất là những công pháp có truyền thừa cao thâm, tuyệt học trấn phái càng phải bảo mật tuyệt đối, đến người trong môn phái cũng chưa chắc đã biết được.
Giống như Hóa Long Quyết, một đời cũng chỉ có Thánh Tử cùng Thánh Nữ mới có thể học tập, ngoài ra cho dù đệ tử chân truyền cũng không thể biết.
Long Vũ Môn là như thế, năm đại môn phái khác là như thế. Các tiểu môn phái, tiểu thế lực càng là như thế.
Quan niệm cố hữu bao nhiêu đời nay.
Tường Vi lại rộng lượng khẳng khái như vậy? Lý Quân Thiên không thể không kinh ngạc, nhưng cũng chỉ suy nghĩ một chút. Quan niệm của hắn cởi mở, tiếp nhận chuyện này một cách thoải mái, thậm chí không coi là việc to tát gì.
Lật mở Hoan Mị Cực Lạc Công, Lý Quân Thiên cẩn thận duyệt đọc. Đây là công pháp hoàn chỉnh đầu tiên hắn tiếp xúc đến sau khi xuyên không, phải tinh tế thể ngộ một chút.
Học tập chăm chú luôn làm cho thời gian qua mau, đảo mắt trời đã đêm khuya.
Thái dương khuất núi, minh nguyệt treo cao.
Thức ăn lại đổi một bàn, Tường Vi một thân váy dài vắt chân trên ghế, một tay chống cằm nhìn Lý Quân Thiên, một tay mân mê Dục Hỏa Hồng Liên.
Lý Quân Thiên chậm rãi khép lại Hoan Mị Cực Lạc Công, ánh mắt bình tĩnh thanh minh, toàn bộ nội dung đều xâu chuỗi thông suốt.
Hắn thở ra một hơi, tay trái nâng lên, ý niệm vừa chuyển. Chân khí trên người nhộn nhạo vờn quanh, từ kỳ kinh bát mạch lại nghịch chuyển về thập nhị chính kinh, cuối cùng tại bách mạch tan rã, hóa thành nội lực thuần túy.
Tiếp theo, nội lực du động tuần hoàn quanh thân, tuần tự di chuyển theo từng đường kinh mạch.
‘Nội lực chu thiên du, niệm thu tình tâm động.’
Hồng quang trên người của Lý Quân Thiên chậm rãi co rút lại, giống như đèn đã đốt hết dầu, ánh lửa dần dần le lói. Tay trái kẹp lại ngón cái cùng ngón giữa, giống như ngắt ra nụ hoa, nội lực tràn đến, cuối cùng đem hồng quang hội tụ tại lòng bàn tay trái, ẩn ẩn như muốn hóa thành hình hoa sen.
Đúng lúc này, Lý Quân Thiên lật úp bàn tay, làm ra thủ thế cầm nắm, chỉ thấy hồng quang nhanh chóng lan tràn, hóa thành một thanh trường kiếm dài một thước, lưỡi kiếm chập chờn hiện ra từng đường gợn sóng giống như ánh lửa bập bùng.
Tường Vi kinh nghi nhìn chằm chằm lấy trường kiếm. Thủ pháp vừa rồi nàng nhìn qua liền biết, cũng hiểu rất rõ.
Dù sao đó chính là cách trước đây nàng dùng để ngưng tụ Dục Hỏa Hồng Liên. Ban đầu còn tưởng Lý Quân Thiên vừa nhìn xong liền học được, đã đủ để nàng kinh ngạc.
Không nghĩ đến đối phương không chỉ học được, lại còn cải tiến, biến thành dục vọng hóa kiếm. Dọa cho nàng giật nảy cả mình.
Vừa học liền biết đã là ngộ tính nghịch thiên. Vừa biết liền tinh thông chính là kỳ tài khó gặp. Vừa tinh thông liền có thể hiểu thấu đáo, từ đó cải tiến...
Nàng cũng không biết có thể dùng từ ngữ gì để đánh giá.
Tường Vi không tránh khỏi kinh thán.
“Dục vọng hóa kiếm. Các hạ thật cao minh”.
Tường Vi không phải khách khí, mà thật sự cho rằng Kiếm Ma cao minh. Hình dáng hỏa liên ngưng tụ đã tương đối khó khăn, nhưng thông qua nàng cải tiến cảm thấy đây là hình dáng phù hợp nhất, uy lực lớn mà độ ổn định cũng là tốt nhất.
Đổi lại hình dáng khác, độ ổn định không cao, uy lực có thể khác biệt về mạnh yếu, nhưng độ khó khi duy trì hình dáng cao hơn hỏa liên rất nhiều. Cho nên Kiếm Ma có thể ngưng tụ ra hình kiếm, nàng tất nhiên bộ phục vạn phần.
Lý Quân Thiên lắc đầu, cũng không tự mãn. Bất bại kiếm ý quá mức bá đạo, cũng vô cùng kiêu ngạo, đem thủ pháp ngưng hình thành kiếm thực ra không khó. Đổi lại là hình thú khác, Lý Quân Thiên còn thật không làm ra được.
Hoan Mị Cực Lạc Công rất thâm ảo, hắn lĩnh ngộ một lần, đại khái hiểu được tám chín phần, không thể không bội phục thiên phú cùng ý nghĩ của Tường Vi, có thể sáng tạo ra loại công pháp này.
Hoan Mị Cực Lạc Công bao hàm ba phần, Băng Cơ Ngọc Cốt Thiên chính là rèn luyện thân thể, luyện đến đại thành thì thanh xuân vĩnh trú. Bên trong còn bao hàm rất nhiều phương thuốc cùng thủ đoạn thần kỳ, có thể để người ta mãi mãi trông như hai mươi tuổi.
Độ khó của Băng Cơ Ngọc Cốt Thiên rất lớn, ít nhất lấy kiến thức của Lý Quân Thiên đánh giá, có lẽ cũng chỉ có Tường Vi là luyện thành.
Thiên chương rèn luyện nội lực của Hoan Mị Cực Lạc Công gọi là Đãng Xuân Vô Tâm Thiên, rèn luyện ra nội lực cũng không mạnh, thuộc vào lực lượng bình thường, nhưng thắng ở tốc độ nhanh chóng.
Thông qua đủ loại biện pháp kích thích cơ thể lại phải giữ tâm tĩnh lặng chuyên chú vận chuyển công pháp, để cho nội lực sống động lao nhanh, tích lũy nội lực một cách nhanh chóng.
Tầng thứ ba của Hoan Mị Cực Lạc Công gọi là Bách Mị Triều Sinh Thiên, không những chỉ cách ma luyện tâm cảnh còn chỉ cách mị hoặc chúng sinh. Chỉ dẫn người ta làm sao dẫn dụ người khác, phô diễn nét kiều mị của mình, làm đến mị hoặc hóa thành bản năng nhưng tầm tình phải tỉnh táo, không được tự mình say đắm.
Từ đó gia tăng ý cảnh của chính mình.
Loại diễn giải của Bách Mị Triều Sinh Thiên thật sự rất hư vô mờ mịt, đổi lại là người khác thì khó có thể hiểu. Dù sao Ý Cảnh là tự thân đi cảm ngộ, không phải thông qua lời nói có thể truyền tải được.
Nhưng Lý Quân Thiên suy tư một hồi liền hiểu. Chính là dùng mị hoặc hấp dẫn tinh thần của người khác, hấp thu sắc dục của người khác lớn mạnh bản thân. Nghe đến có chút thần kỳ, nhưng nghĩ kỹ cũng không hiếm lạ.
Ý cảnh từ đâu tới? Tất nhiên là từ cảm ngộ của võ giả đối với thế giới, đối với ý định của bản thân, từ đấy lập xuống chân ý, sau đó phóng xuất ra ngoài, ảnh hưởng người khác.
Phóng xuất ý cảnh, rốt cục là phóng xuất cái gì ra ngoài?
Tất nhiên là tinh thần ý niệm, võ giả tuyệt đỉnh đã mạnh đến mức tinh thần ý niệm có thể chủ động phóng ra, nở rộ như mặt trời rực rỡ, để người người có thể trông đến võ đạo chân ý của chính mình.
Người bình thường thì sao?
Rất khó làm được phóng xuất ý cảnh, nhưng nếu như cảm xúc trập trùng đến cực độ, chẳng hạn như giận dữ, tức giận muốn g·iết người... Người trong giang hồ vẫn có thể cảm nhận được chút nộ ý, sát ý lướt qua. Rõ ràng tinh thần hồn lực của người thường vẫn có thể phóng xuất ra, chỉ là không thể khống chế, không thể rõ ràng như võ giả tuyệt đỉnh thôi.
Mà tham lam, sắc dục, bị kích thích đến cực hạn cũng là một loại cảm xúc tương tự. Loại cảm xúc này bị dẫn dụ phóng xuất ra, tất nhiên tinh thần ý niệm cũng theo đó tỏa ra, lan đến trên người thi triển mị thuật.
Khó khăn nhất, chính là hấp thu.
Tường Vi có Mị Cốt, linh vật vốn có đặc tính kỳ quái. Hấp thu chút dục vọng này không phải chuyện khó, thậm chí chính là chuyên môn của Mị Cốt.
Từ đó Tường Vi liền nghiên cứu, cuối cùng tìm ra cách không cần thông qua Mị Cốt liền có thể hấp thu loại dục vọng này, tạo thành Bách Mị Triều Sinh Thiên.
Dục Hỏa Hồng Liên chính là tiêu chí của Bách Mị Triều Sinh Thiên đại thành.
Người tu luyện thì tâm tịnh ý lãnh, toàn bộ dục vọng hấp thu được đều tụ tập đến Dục Hỏa Hồng Liên mà không ô nhiễm bản thân võ giả, để võ giả có thể ngự sử.
Muốn làm được điểm này rất khó, dù sao nếu thật sự động lòng một chút thôi thì võ giả liền giống như dẫn lửa thiêu thân, toàn bộ dục vọng bị mình tụ tập lại sẽ tìm được điểm đột phá, ô nhiễm tinh thần bản thân.
Phương diện này, đã dính dáng đến tu luyện chân ý cùng linh hồn của võ giả, vô cùng cao thâm khó dò.
Lý Quân Thiên cũng chưa từng tiếp xúc qua công pháp ở cấp độ như thế, nên mới phải học tập mấy giờ đồng hồ, kết hợp với chút lý luận của mình mới hiểu được chín phần.
Công pháp cao siêu như thế, Lý Quân Thiên có thể không bội phục sao? Đồng thời hắn cũng không khỏi nghĩ, trước đây đã quá coi thường người trong thiên hạ.
...
p/s: Gõ gõ liên thấy ba nghìn chữ, không có tách chương ra, để một chương mọi người đọc cho thuận tiện.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận