Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bắt Đầu Từ Kiếm Ma

Chương 39: Chương 39: Truyền pháp

Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:54:50
Chương 39: Truyền pháp

Lý Quân Thiên cảm nhận ý cảnh của Vũ Nhu lột xác, so với trước vậy mà mạnh ra mấy phần, nụ cười hơi ngưng lại.

Vũ Nhu mặc dù trấn định lại, nhưng yêu thích giống như càng cuồng nhiệt, càng thêm xác định mà lại càng bị che giấu bên trong tâm tính vặn vẹo của nàng. Loại biến đổi này có chút để người lo lắng.

Lý Quân Thiên nhớ đến, có một loại người, vì quá yêu quý mà đem người yêu g·iết c·hết để cho đối phương vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Loại yêu thích đến mức vặn vẹo của Vũ Nhu giống như đang ngả về phương hướng này phát triển, nhưng giống như chưa có định hình, vẫn còn có thể thay đổi. Dù sao, lúc này Vũ Nhu vẫn không cho phép Lý Quân Thiên đụng vào nàng, luôn miệng nói bản thân..bẩn?

Lý Quân Thiên không biết, cũng không muốn đi suy đoán.

Vũ Nhu tạm thời đã ổn định, Lý Quân Thiên liền có thể câu thông nàng một cách bình thường. Lý Quân Thiên đứng dậy, âm thanh lại quay trở về nguyên bản, chính là loại âm thanh trung tính pha một chút lạnh lùng, nghe không ra nam nữ.

“Vũ Nhu, dọc đường lên núi ngươi có thấy điều gì kỳ quái không?”

Vũ Nhu đứng dậy, ngoan ngoãn đứng cúi đầu trước Lý Quân Thiên, giống như chuyện gì cũng không có phát sinh, bình tĩnh nói.

“Có mấy khu chiến trường, đệ tử Nguyên Cực Tông cùng các tán tu chiến đấu với nhau. Hơn nữa có mấy chỗ chiến trường có ý cảnh cực mạnh lưu lại, giống như phát sinh chiến đấu giữa cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng ta không t·ìm t·hấy t·hi t·hể.”

Lý Quân Thiên đưa mắt nhìn về phía lưng chừng núi, cũng là vị trí của mấy môn phái đang căng thẳng đứng đó. Mười mấy phút qua đi đối với đám người này giống như mười mấy năm, dài dằng dặc để người khó chịu.

Mà trong thời gian chờ đợi, có mấy nhóm người lục tục đi đến, tuy không nhập bọn nhưng cũng liền thành một thể, vừa dè chừng lẫn nhau, vừa dè chừng Lý Quân Thiên.

Võ giả tuyệt đỉnh cùng võ giả siêu nhất lưu tụ lại cùng một chỗ, giống như ăn ý liên minh lên. Ngoại trừ Hắc Bạch Song Kiếm, Tử Lan Tiên Nữ lại có thêm hai vị võ giả tuyệt đỉnh khác, đều là bậc danh túc tán tu, lúc trước cũng được xếp vào Nguyên Cực Tông, nhưng về sau đồng dạng đi vào trong ảo cảnh.

Bạch Phát Đạo Nhân cùng Luyện Huyết Tiên Tử.

Lý Quân Thiên thu hồi ánh mắt, không chú ý mấy võ giả tuyệt đỉnh kia, một lần nữa chăm chú lên Vũ Nhu. Ý cảnh của nàng một lần nữ thu liễm, nhưng ẩn ẩn vẫn có thể phát ra được, hiển nhiên sự đốn ngộ này mang đến tăng trưởng rõ ràng, chưa có thích nghi được.



Giọng nói của Lý Quân Thiên trở nên nghiêm túc hơn, đây mới là con người thật sự của hắn, không giống như lúc trước làm bậy tùy ý hay ham chiến thị sát. Lãnh tĩnh, mới là chân nhân.

“Vũ Nhu, ngươi có muốn đi cùng ta lên đường trường sinh hay không?”

Trước đó Vũ Nhu có hỏi hắn đã đi ra con đường trường sinh hay chưa, Lý Quân Thiên vẫn chưa trả lời, lúc này mới dẫn dắt câu chuyện về hướng này.

Lý Quân Thiên nhận ra chỉ đơn thuần đánh bại kẻ địch, chấp niệm của Kiếm Ma cũng không tiêu tán bao nhiêu cả. Cho dù hắn từng giở rất nhiều chiêu trò, từ bán tình cảm, tự đốn ngộ cho đến bộc phát tính tình đều không quá ăn thua, kể cả đánh bại kẻ mở đường khác, cũng không mang đến thay đổi quá mức to lớn.

Cho nên hắn liền nghĩ đến một khả năng, chính là truyền võ thiên hạ. Trước đây, thanh danh của hắn ẩn núp chưa hiện, truyền pháp cũng mất một thời gian khó khăn. Nhưng bây giờ hắn đang ở nơi có một lượng người khá lớn, muốn truyền võ ra ngoài đúng là một thời cơ thích hợp.

Trước dùng võ lực trấn áp, không người dám phản kháng. Sau thể hiện ra con đường mới, cho mọi người hi vọng, cuối cùng mới để thanh danh truyền ra.

Lý Quân Thiên biết cái gì có được dễ dàng quá thì người ta sẽ không trân trọng, cho nên hắn muốn để Vũ Nhu đột phá thành công, sau đó để đám võ giả tuyệt đỉnh kia chỉ có thể trông thấy mà thèm, nguyện ý đánh đổi, từ đấy mới có thể khiến cho người người hướng đến.

Việc này cần một quá trình tích lũy cùng truyền phát mới có thể bùng nổ. Giống như Trương Vô Cực từng làm, truyền ra phong thanh nói chia sẻ trường sinh pháp, hấp dẫn tất cả ánh mắt của người trong thiên hạ.

Nhưng nhìn kỹ lại mà xem, mặc dù số người lên Cực Đạo Sơn là hơn ba vạn người, nhưng đâu phải tất cả võ giả tuyệt đỉnh đều đến. Vô Thường Kiếm Phái chỉ đến Hắc Bạch Song Kiếm, Cực Lạc Các chỉ có Tử Lan Tiên nữ, tán tu đến bốn n·gười c·hết mất hai. Văn Tu Cốc chỉ có một võ giả tuyệt đỉnh, cho nên không cần tính toán. Long Vũ Môn cùng Huyết Sa Phái lại chỉ đến có hai võ giả siêu nhất lưu.

Trường sinh, dụ hoặc to lớn, nhưng không phải tất cả mọi người đều đến. Nói gì biện pháp đột phá tiếp theo của võ đạo. Nếu không có đủ danh tiếng cùng thời gian tích lũy, sẽ luôn có những người cẩn thận ẩn núp quan sát, sẽ không ngoi đầu lên tranh đoạt.

Kiếm Ma vang danh thiên hạ, lại thêm sự kiện hôm nay, tru sát toàn bộ Nguyên Cực Tông cùng chín thành tán tu, một sự kiện bùng nổ đủ để mỗi người đều nghe đến. Lại liên tưởng đến năm xưa có người đồn đoán Kiếm Ma trở thành Võ Thánh, đột phá võ đạo cực hạn, liền để lửa cũ cùng lửa mới đốt cháy triệt để, lúc ấy mới nhiều người đi tranh đoạt.

Chỉ cần đám người đó dốc hết sức mành giành giật đến tay, thì bọn hắn mới trân quý, mới tin tưởng, mới tu luyện...

Thời cơ vừa đến, Lý Quân Thiên nảy ra ý định truyền võ toàn bộ thiên hạ, một bản kế hoạch dần dần hiện lên trong đầu của hắn. Mà kế hoạch bước tiếp theo, chính là để Vũ Nhu đột phá, trấn áp đám người kia.



Vũ Nhu nghe đến câu hỏi, sắc mặt hơi đỏ ửng lên.

Câu hỏi này..tại sao nghe là lạ. Là ý tứ giống như ta nghĩ sao?

Vũ Nhu trong lòng kích động, vui sướng, hạnh phúc nở rộ, lại lo lắng, sợ hãi, sợ rằng mình lại hiểu sai cái gì.. Bên trong nội tâm thật phong phú, bên ngoài nàng chỉ hơi đỏ mặt, cúi đầu nói.

“Ta..đồng ý!”.

Lý Quân Thiên không biết tâm tư của nữ nhân này, nghe đến nàng trả lời, gật đầu nói.

“Ừ. Đã vậy làm theo lời ta nói, chuẩn bị đột phá”.

“A?..Vâng!”.

Vũ Nhu ngơ ngáp đáp lời, nghi hoặc cùng thất lạc đảo quanh, giống như không tiếp nhận được thông tin. Sau đó nàng mơ mơ màng màng, làm theo sự hướng dẫn của Lý Quân Thiên.

Đầu tiên là tiếp nhận toàn bộ kiến thức về phân chia cảnh giới, lại dưới sự hướng dẫn của Lý Quân Thiên, một lần nữa vận chuyển nội lực, đánh vững lại căn cơ của chính mình.

Công đoạn này cũng không quá khó khăn, chỉ là khi câu thông bách mạch tiêu hao một chút thời gian. Đạt đến võ giả tuyệt đỉnh, khả năng khống chế nội lực sẽ không tệ đi đường nào, đả thông bách mạch dưới sự điều khiển nội lực tỉ mỉ cùng cảm giác căng căng ngứa ngứa chậm rãi hoàn thành.

Mặt trời đổ về tây, rán vàng mây trắng. Vũ Nhu mở mắt, thần sắc bình tĩnh, thực lực của nàng tăng lên một khoảng. Nhất là thân thể, lực lương đơn thuần cũng có thể phát ra mấy nghìn cân.

Chỉ cần cho nàng một thời gian trải vuốt, lực lượng còn có thể tăng thêm nữa. Nhưng đối với chuyện này, Vũ Nhu cũng không lộ ra hưng phấn bao nhiêu, vừa mở mắt liền nhìn về phía Lý Quân Thiên, nhu thuận nói.

“Chủ nhân, ta hoàn thành”.

Lý Quân Thiên khích lệ một câu “tốt”. Một lời khen, liền để Vũ Nhu cười híp mắt, tràn đầy vui vẻ, so với việc gia tăng thực lực thì lời khen của Lý Quân Thiên để nàng hạnh phú hơn rất nhiều.

Lý Quân Thiên thấy nàng vui vẻ, cũng chỉ coi như thực lực đột phá mang đến cao hứng, cũng không đi sâu vào nghiên cứu tâm tính vặn vẹo của đối phương.



Nhìn nhiều, sẽ bị l·ây n·hiễm.

Để Vũ Nhu nghỉ ngơi một hồi, Lý Quân Thiên tiếp tục chỉ nàng cách đột phá Thác Hải Cảnh, đồng thời cũng ở một bên hộ pháp.

Đổi lại là người khác, nghe đến dẫn chân khí nhập đan điền chắc chắn sẽ lâm vào hoài nghi. Dù sao chân khí có sức công phá rất mạnh, dẫn vào trong đan điền liền giống như nuốt xuống thuốc nổ, chẳng khác nào hành vi t·ự s·át.

Nhưng lấy sự sùng bái của Vũ Nhu đối với Kiếm Ma, lời nói của Lý Quân Thiên rơi vào trong tai nàng chính là chân ý, sẽ không có nghi ngờ, càng không phản bác.

Dẫn chân khí, dọc theo kỳ kinh bát mạch, nuốt nhập đan điền.

Oanh!!!

Toàn bộ cơ thể kịch chấn, ý cảnh của Vũ Nhu vừa mới thăng hoa một đợt, rất mạnh mẽ. Cũng may toàn bộ quá trình có Lý Quân Thiên nhắc nhở, không dùng toàn bộ ý cảnh đến hòa tan nội lực, cho nên cũng không có nguy hiểm gì, hoàn thành vận chuyển.

Chân khí nhập đan điền, ý cảnh chậm rãi tràn vào đan điền. Nội lực trong đan điền chậm rãi hóa thành mưa rơi, mây mù chuyển loạn cùng mưa rơi tạo nên một đoàn kỳ cảnh trong đan điền. Ý cảnh vào đan điền, Vũ Nhu có thể nội thị cảnh tượng bên trong, thu hết tất cả vào trong tầm mắt.

“Thật kỳ diệu”.

Vũ Nhu cảm khái, đồng thời tụ tập toàn thân ý ngưng tụ chân khí. Quá trình này cũng tiêu hao tinh thần lực giống như khi phóng thích ý cảnh ra ngoài, cho nên cũng có mệt mỏi, không cần phải một lần làm xong tất cả.

Chừng nửa giờ sau, Lý Quân Thiên để Vũ Nhu ngừng lại. Cảnh giới của nàng cũng đã vững chắc, sẽ không có chuyện rơi trở lại Khí Võ Cảnh, không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa. Đến lúc thể hiện ra lực lượng của Thác Hải Cảnh.

Lý Quân Thiên gọi tỉnh Vũ Nhu, phân phó nhiệm vụ.

“Vũ Nhu, ngươi đi thử nghiệm lực lượng một chút. Phô bày sức mạnh với đám người kia. Chỉ cần có thể chịu qua mười chiêu liền có thể đem người của thế lực mình xuống núi.”

Vũ Nhu gật đầu, vui vẻ nhưng không hưng phấn, chỉ có trận trọng cùng cẩn thận. Đây chính là nhiệm vụ chủ nhân giao phó, nàng sẽ tận lực hoàn thành.

...

Bình Luận

0 Thảo luận