Cài đặt tùy chỉnh
Bắt Đầu Từ Kiếm Ma
Chương 27: Chương 27: Thị nữ
Ngày cập nhật : 2024-11-12 20:54:41Chương 27: Thị nữ
Lý Quân Thiên ngồi trong một gian phòng trọ, không thể không nói, giá phòng thật đắt, ba đồng vàng một ngày, gần tương đương với cả tháng làm việc của người bình thường.
Chất lượng thì rất tốt, dù sao hắn chọn nhà trọ đã gần như là nơi đắt đỏ nhất của thành trì rồi. Nơi đắt nhất không phải không trả được, mà không còn phòng để thuê.
Lý Quân Thiên không có tu luyện, cảnh giới của hắn đã gần như đạt đến đỉnh điểm, chỉ còn thiếu một cái thăng hoa, cho nên tu luyện cũng không có ích gì. Tác dụng tẩy luyện thân thể của chân khí cũng đã đến cực hạn, nếu muốn cơ thể lại có tiến bộ vậy thì phỏng theo Hóa Long Quyết một chút, dung luyện chân khí cùng khí huyết giấu vào trong huyệt vị.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng không có đi làm như vậy, pháp môn của Hóa Long Quyết bị hắn thăm dò ra nhưng còn chưa có thay đổi thành công pháp của mình. Hắn cũng không muốn biến đổi thành dạng kỳ kỳ quái quái kia, cho nên vị trí huyệt đạo cũng cần phải đi điều chỉnh từ từ. Mỗi một huyệt vị ẩn chứa bí mật cũng nhiều lắm, Lý Quân Thiên ngoại trừ hình dáng của Hóa Long Quyết ra có thể tổng kết thành rất nhiều cách thức thuế biến khác nhau, phong phú võ đạo.
Nghiên cứu võ đạo luyện thể chỉ là nhân tiện, Lý Quân Thiên không có dốc lực cho chuyện này, chí ít thì trước mắt hắn phải hoàn toàn định hình đường lối võ đạo sau đó mới có thể quay lại luyện thể, không thể lẫn lộn được.
Lý Quân Thiên nhắm mắt nhưng cảm tri tất cả mọi thứ quanh thân, kiếm ý không có phóng cuồn cuộn ra ngoài mà bao phủ quanh người, cảm nhận lấy từng thay đổi nhỏ ở xung quanh, lại hướng xa hơn, mờ mịt dò xét thiên địa đại thế. Hắn đang cố gắng phát huy cảm tri lên đến tận cùng, toàn bộ những gì cảm nhận được liền bị trí tưởng tượng vẽ ra ở trong đầu, cho dù không chính mắt nhìn nhưng vẫn có thể “thấy” rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Lý Quân Thiên mở mắt, lông mi cong v·út chớp nhẹ, ánh mắt thanh minh giống như sáng tỏ mọi việc.
“Có một cao thủ tuyệt đỉnh trấn giữ thành trì? Là ai?”
Nguyên Cực Tông không hổ là đại môn phái, lại có thể phân ra một cao thủ tuyệt đỉnh đến trấn giữ thành trì này. Trước đây Lý Quân Thiên đuổi g·iết Đãng Ma Minh đã ghé qua Nguyên Cực Tông, đem mấy cao thủ tuyệt đỉnh của phái này g·iết sạch rồi. Năm đó còn có không ít cao thủ nhất lưu không s·ợ c·hết lao đến, bị hắn tiện tay đưa tiễn, không nghĩ đến mới ba mươi năm liền bồi dưỡng ra thêm mấy người, đúng là không thể coi thường năng lực của những tông môn này được.
Người trấn giữ ở thành trì này có lẽ mới tấn thăng nên Lý Quân Thiên không có quen biết, hơi cảm tri một cái liền bỏ qua. Ngoài người của Nguyên Cực Tông ra, Lý Quân Thiên lại có thể cảm nhận được một cỗ ý cảnh mờ nhạt, rất nhạt, giống như chuẩn bị hình thành nhưng không thể hoàn toàn ngưng tụ được, cũng tính là cao thủ hàng đầu.
Nhưng chỉ đến thế thôi, cũng không có bất cứ nhân vật nổi bật nào xuất hiện. Bây giờ so sánh, “cao thủ tuyệt đỉnh” đã kém nàng một đại cảnh giới, cần gì phải so sánh, đều chỉ là đối tượng tiện tay có thể diệt thôi.
Lại qua một ngày, hắn có thể cảm nhận được dòng người đang rời đi, hướng về Cực Đạo Sơn, nhân khẩu của thành trì đang cấp tốc giảm bớt, gần như chín thành chín người đều rục rịch muốn rời đi, số người lưu lại rất ít, cực kỳ ít ỏi.
Hai mươi ba tháng chạp, đêm, gió lạnh hiu hiu, đường phố vắng lặng. Không có người nườm nượp qua lại, yên tĩnh đến giống như một tòa thành c·hết, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ rành rành.
Trời không trăng, không thể nhìn rõ cảnh vật quá xa, các nhà cũng tắt đèn, không có nguồn sáng khác, tịch mịch như c·hết. Lý Quân Thiên đứng ở trên nóc nhà nhìn lên bầu trời, cũng không biết là quan sát cái gì.
Gió nhẹ nổi lên, Lý Quân Thiên chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
“Ngươi chuyên môn đến tìm ta làm gì?”
Lạch cạch!
Mái ngói bị người dẫm lên, tiếng vang rất nhỏ nhưng dễ dàng bị Lý Quân Thiên bắt được, nhưng tiếng vang này là sau khi Lý Quân Thiên nói chuyện, cho nên không có động tĩnh thì hắn vẫn biết được là có người đến.
Người này, cũng không ngoài ý định chính là người trấn thủ thành trì. Là một nữ nhân, mặc một thân váy dài đến mắt cá chân nhưng ngắn tay, bên ngoài khoác một cái áo choàng lông ngỗng, trắng muốt nổi bật. Nữ tử đeo một cái mạng che mặt, dung nhan như ẩn như hiện phía sau, trông khá dễ nhìn.
Lý Quân Thiên hơi kinh ngạc, nữ tử này thật sự rất trẻ tuổi, không chênh lệch với hắn bao nhiêu, chừng sáu mươi tuổi, là một thiên tài không sai, tuy ý cảnh không mạnh nhưng rất vững chãi, hiển nhiên bước vào cảnh giới đã một thời gian.
Nữ tử chắp tay về Lý Quân Thiên, cung kính nói.
“Mạo muội quấy rầy, mong tiền bối chớ trách.”
“Có chuyện gì?”
Lý Quân Thiên không vòng vo, trực tiếp hỏi mục đích mà nữ nhân này đến đây. Tuy là đại tông đại phái nhưng Nguyên Cực Tông cũng không đến mức dư thừa chiến lực cấp bậc này để có thể chạy lung tung ở đây, nữ tử này đáng lý phải trở về trấn thủ tông môn mới đúng.
Nữ tử thấy Lý Quân Thiên Lạnh nhạt, nàng cúi đầu hỏi.
“Tiền bối, người cũng đến nơi này vì trường sinh pháp?”
Lý Quân Thiên kinh ngạc, vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Ai không muốn trường sinh đâu? Tuy rằng bản thân Lý Quân Thiên đến đây để đánh Trương Vô Cực nhưng người nắm giữ Trường Sinh Pháp cũng là Trương Vô Cực, giống như cũng không có gì khác nhau, ít nhất trong mắt người của Nguyên Cực Tông cũng không khác nhau chứ?
Nữ tử cúi đầu thật lâu, không thấy Lý Quân Thiên trả lời, mím môi một cái hỏi tiếp.
“Tiền bối, trên đời này thật sự có người trường sinh sao?”
Lông mày của Lý Quân Thiên hơi nhấc, nữ tử này...nghi ngờ với Trương Vô Cực? Hơn nữa ngữ khí này là muốn khuyên hắn đừng lên Cực Đạo Sơn sao? Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ liền trả lời.
“Trường sinh? Giống như ngươi trong mắt người thường chẳng phải là trường sinh hay sao?”
Nữ tử giật mình một cái, nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt, trong mắt giống như có ánh sáng lấp lánh. Lời nói của Lý Quân Thiên không sai, so với người bình thường thì nàng sống lâu hơn nhiều, gọi là trường sinh cũng không hề quá đáng.
Nàng ấp úng hỏi.
“Cái kia...tiền bối...người cũng trường sinh rồi sao?”
Trường sinh trong miệng nàng, tất nhiên không phải dạng chỉ sống một hai trăm năm mà là giống Trương Vô Cực loại kia, sống bảy tám trăm năm. Giọng nói ấp úng của nàng giống như hơi căng thẳng, cũng không phải không tự tin với lời mình hỏi ra, trái lại giống như có chút chắc chắn, chỉ là nói chuyện căng thẳng nên mới ấp úng thôi.
Lý Quân Thiên kỳ quái, lúc này mới xoay người đánh giá thật kỹ nữ tử này, không nghĩ đến phát hiện ra nàng vậy mà cũng là một người luyện kiếm, chẳng qua ý cảnh của nàng hơi đặc biệt, kiếm ý không mạnh lắm, giống như chỉ là thành phần pha lẫn trong đại bộ phận ý cảnh gì đó.
“Ngươi nhận biết ta?”
Lý Quân Thiên đột nhiên hỏi khiến cho nữ tử hơi run lên, đầu nàng đang cúi thấp chậm rãi nâng lên, đôi mắt long lanh nhìn về Lý Quân Thiên, tuy không thể nhìn xuyên nón che nhưng lại giống như có thể nhìn thấy dung mạo đằng sau. Đôi mắt của nàng, tràn đầy nhu tình, lấp lánh lấp lánh.
“..Vâng! Năm đó tại trên Cực Đạo Sơn, ta gặp qua bóng lưng của ngài.”
Lý Quân Thiên sửng sốt một cái, năm đó..hẳn là chuyện hơn ba mươi năm trước? Lúc Kiếm Ma càn quét Đãng Ma Minh đúng là đã từng đi đến Nguyên Cực Tông, đem năm sáu cao thủ tuyệt đỉnh của môn phái này g·iết c·hết.
Không thể không nói, người của Nguyên Cực Tông cũng có chút huyết tính, cao thủ tuyệt đỉnh bị g·iết hết vậy mà đám cao thủ nhất lưu lại còn dám xông lên chịu c·hết, cũng bị nàng g·iết gần hết.
Chuyện như vậy, đáng lẽ người của Nguyên Cực Tông phải cực kỳ hận nàng mới đúng chứ. Hơn nữa chỉ có một cái bóng lưng liền ghi nhớ đến tận hiện tại, lại còn có thể tìm đến, phẫn hận hẳn là phải đến tận cùng chứ. Tại sao trong lời nói của nàng ẩn ẩn có chút kích động, giống như..cuồng nhiệt?
Đoán không ra, Lý Quân Thiên liền hỏi.
“Cho nên?”
Nữ tử hít sâu một hơi, giống như để tăng thêm dũng khí mà hỏi ra.
“Tiền bối, ta có thể đi theo người sao?”
Lý Quân Thiên không nghĩ đến sẽ là câu trả lời như thế này, người này đến không phải vì tìm thù mà là quy hàng sao?
Kiếm Ma g·iết sư trưởng, g·iết trưởng bối của nàng, mấy chục năm sau gặp lại, nàng liền trực tiếp quy hàng? Nhìn về con mắt long lanh lóng lánh kia, không giống như bị sợ hãi quy hàng mà là hưng phấn cùng yêu thích đến cực độ. Sùng kính đều sắp tràn ra ngoài.
Nữ tử này rốt cục xảy ra chuyện gì?
Kỳ thực mỗi một con người đều có cố sự, mỗi một cố sự đều là chặng đường đã qua của toàn bộ nhân sinh, cũng sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của tương lai. Mỗi một chuyện xảy ra, đều có ảnh hưởng đến bản thân con người.
Cho nên hành động kỳ kỳ quái quái, cũng là biểu thị ảnh hưởng của cố sự phát tác ra trên mỗi người. Nữ tử này, chắc hẳn là có thù cùng Nguyên Cực Tông, hoặc là có khúc mắc cùng người nào đó. Về sau kẻ thù của nàng trùng hợp bị Kiếm Ma g·iết đi, vừa vặn làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân?
Từ đó lưu lại nữ tử yêu thích cùng sùng bái.
Lý Quân Thiên đoán cái đại khái, cũng không quan tâm có đúng hay không, gán cho nữ tử là một người có cố sự. Lại suy xét đến việc nữ tử này muốn đi theo hắn.
Cao thủ tuyệt đỉnh cũng không nhiều, lại thêm đã từng bị Kiếm Ma g·iết qua một lần, bây giờ nhiều nhất có chừng hai mươi vị mà thôi. Mà mỗi vị cao thủ tuyệt đỉnh, đều là bậc kinh tài tuyệt diễm, là võ giả biểu hiện chói lọi nhất, chính là vật hiếm quý ở trên đời. Muốn để võ đạo phát triển, ngoài bản thân ra thì còn cần người trong toàn thiên hạ đi tu luyện, thu lưu nàng liền có cơ sở đối chiếu để điều chỉnh công pháp thích hợp với nhiều người hơn.
Vấn đề là hắn độc lai độc vãng du lãm thiên hạ, Lý Quân Thiên không quá nguyện ý có người đi cùng. Bất kể kiếp trước hay kiếp này, Lý Quân Thiên đều muốn có những khoảng trời riêng biệt, không muốn có người thường xuyên ở gần.
Nữ tử thấy Lý Quân Thiên lưỡng lự thật lâu, trong lòng hết sức bồn chồn, liền bạo dạn hành động. Kỳ thực nàng cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng chỉ cần Lý Quân Thiên chần chờ, vậy thì chứng tỏ có khả năng tiếp nhận nàng, hơn nữa khả năng còn không nhỏ. Nếu không có khả năng tiếp nhận nàng thì đã cự tuyệt ngay lập tức rồi. Nàng trực tiếp quỳ xuống, giơ tay phát thệ.
“Vũ Nhu lấy đạo tâm phát thệ, nhận Kiếm Ma làm chủ nhân, vĩnh viễn không thay đổi. Nếu như làm trái, hồn phi phách tán!”
Thề xong liền dập đầu ba cái về phía Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên: ???
Nữ tử này, giống như không bình thường?
Hắn còn đang lưỡng lự thu nàng làm đệ tử hay là tùy tùng gì đó, tùy thời có thể dứt ra không cần ngày ngày ở cạnh thì nàng liền dùng đạo tâm để thề nhận hắn làm chủ.
Đừng nghĩ lời thề giống như gió thoảng mây bay, đạo tâm thệ đối với cao thủ tuyệt đỉnh là một điểm trí mạng. Bên trong uẩn tàng võ đạo chân ý, bên ngoài thể hiện ý cảnh, đều là một bộ phận của đạo tâm. Nếu như làm trái, vậy chính là võ đạo chân ý vỡ nát, ý cảnh phá diệt, linh hồn gặp phải tổn thương. Nhẹ thì tu vi mất hết, trọng thương thân thể, nặng thì nội lực bạo tẩu, trực tiếp nổ tan xác.
Hơn nữa đạo tâm thệ không thể lừa gạt, chân ý đều là bản thân, làm sao có thể lừa gạt được. Lừa mình dối người bất quá có thể nhẫn nhịn thêm chút thời gian, nhưng tuyệt đối tránh không thoát.
Mà phụng người làm chủ nhân, chính là đem sinh mạng toàn tâm toàn ý giao cho người khác. Nàng làm sao dám quả quyết như vậy?
...
Lý Quân Thiên ngồi trong một gian phòng trọ, không thể không nói, giá phòng thật đắt, ba đồng vàng một ngày, gần tương đương với cả tháng làm việc của người bình thường.
Chất lượng thì rất tốt, dù sao hắn chọn nhà trọ đã gần như là nơi đắt đỏ nhất của thành trì rồi. Nơi đắt nhất không phải không trả được, mà không còn phòng để thuê.
Lý Quân Thiên không có tu luyện, cảnh giới của hắn đã gần như đạt đến đỉnh điểm, chỉ còn thiếu một cái thăng hoa, cho nên tu luyện cũng không có ích gì. Tác dụng tẩy luyện thân thể của chân khí cũng đã đến cực hạn, nếu muốn cơ thể lại có tiến bộ vậy thì phỏng theo Hóa Long Quyết một chút, dung luyện chân khí cùng khí huyết giấu vào trong huyệt vị.
Nhưng Lý Quân Thiên cũng không có đi làm như vậy, pháp môn của Hóa Long Quyết bị hắn thăm dò ra nhưng còn chưa có thay đổi thành công pháp của mình. Hắn cũng không muốn biến đổi thành dạng kỳ kỳ quái quái kia, cho nên vị trí huyệt đạo cũng cần phải đi điều chỉnh từ từ. Mỗi một huyệt vị ẩn chứa bí mật cũng nhiều lắm, Lý Quân Thiên ngoại trừ hình dáng của Hóa Long Quyết ra có thể tổng kết thành rất nhiều cách thức thuế biến khác nhau, phong phú võ đạo.
Nghiên cứu võ đạo luyện thể chỉ là nhân tiện, Lý Quân Thiên không có dốc lực cho chuyện này, chí ít thì trước mắt hắn phải hoàn toàn định hình đường lối võ đạo sau đó mới có thể quay lại luyện thể, không thể lẫn lộn được.
Lý Quân Thiên nhắm mắt nhưng cảm tri tất cả mọi thứ quanh thân, kiếm ý không có phóng cuồn cuộn ra ngoài mà bao phủ quanh người, cảm nhận lấy từng thay đổi nhỏ ở xung quanh, lại hướng xa hơn, mờ mịt dò xét thiên địa đại thế. Hắn đang cố gắng phát huy cảm tri lên đến tận cùng, toàn bộ những gì cảm nhận được liền bị trí tưởng tượng vẽ ra ở trong đầu, cho dù không chính mắt nhìn nhưng vẫn có thể “thấy” rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Lý Quân Thiên mở mắt, lông mi cong v·út chớp nhẹ, ánh mắt thanh minh giống như sáng tỏ mọi việc.
“Có một cao thủ tuyệt đỉnh trấn giữ thành trì? Là ai?”
Nguyên Cực Tông không hổ là đại môn phái, lại có thể phân ra một cao thủ tuyệt đỉnh đến trấn giữ thành trì này. Trước đây Lý Quân Thiên đuổi g·iết Đãng Ma Minh đã ghé qua Nguyên Cực Tông, đem mấy cao thủ tuyệt đỉnh của phái này g·iết sạch rồi. Năm đó còn có không ít cao thủ nhất lưu không s·ợ c·hết lao đến, bị hắn tiện tay đưa tiễn, không nghĩ đến mới ba mươi năm liền bồi dưỡng ra thêm mấy người, đúng là không thể coi thường năng lực của những tông môn này được.
Người trấn giữ ở thành trì này có lẽ mới tấn thăng nên Lý Quân Thiên không có quen biết, hơi cảm tri một cái liền bỏ qua. Ngoài người của Nguyên Cực Tông ra, Lý Quân Thiên lại có thể cảm nhận được một cỗ ý cảnh mờ nhạt, rất nhạt, giống như chuẩn bị hình thành nhưng không thể hoàn toàn ngưng tụ được, cũng tính là cao thủ hàng đầu.
Nhưng chỉ đến thế thôi, cũng không có bất cứ nhân vật nổi bật nào xuất hiện. Bây giờ so sánh, “cao thủ tuyệt đỉnh” đã kém nàng một đại cảnh giới, cần gì phải so sánh, đều chỉ là đối tượng tiện tay có thể diệt thôi.
Lại qua một ngày, hắn có thể cảm nhận được dòng người đang rời đi, hướng về Cực Đạo Sơn, nhân khẩu của thành trì đang cấp tốc giảm bớt, gần như chín thành chín người đều rục rịch muốn rời đi, số người lưu lại rất ít, cực kỳ ít ỏi.
Hai mươi ba tháng chạp, đêm, gió lạnh hiu hiu, đường phố vắng lặng. Không có người nườm nượp qua lại, yên tĩnh đến giống như một tòa thành c·hết, một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ rành rành.
Trời không trăng, không thể nhìn rõ cảnh vật quá xa, các nhà cũng tắt đèn, không có nguồn sáng khác, tịch mịch như c·hết. Lý Quân Thiên đứng ở trên nóc nhà nhìn lên bầu trời, cũng không biết là quan sát cái gì.
Gió nhẹ nổi lên, Lý Quân Thiên chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
“Ngươi chuyên môn đến tìm ta làm gì?”
Lạch cạch!
Mái ngói bị người dẫm lên, tiếng vang rất nhỏ nhưng dễ dàng bị Lý Quân Thiên bắt được, nhưng tiếng vang này là sau khi Lý Quân Thiên nói chuyện, cho nên không có động tĩnh thì hắn vẫn biết được là có người đến.
Người này, cũng không ngoài ý định chính là người trấn thủ thành trì. Là một nữ nhân, mặc một thân váy dài đến mắt cá chân nhưng ngắn tay, bên ngoài khoác một cái áo choàng lông ngỗng, trắng muốt nổi bật. Nữ tử đeo một cái mạng che mặt, dung nhan như ẩn như hiện phía sau, trông khá dễ nhìn.
Lý Quân Thiên hơi kinh ngạc, nữ tử này thật sự rất trẻ tuổi, không chênh lệch với hắn bao nhiêu, chừng sáu mươi tuổi, là một thiên tài không sai, tuy ý cảnh không mạnh nhưng rất vững chãi, hiển nhiên bước vào cảnh giới đã một thời gian.
Nữ tử chắp tay về Lý Quân Thiên, cung kính nói.
“Mạo muội quấy rầy, mong tiền bối chớ trách.”
“Có chuyện gì?”
Lý Quân Thiên không vòng vo, trực tiếp hỏi mục đích mà nữ nhân này đến đây. Tuy là đại tông đại phái nhưng Nguyên Cực Tông cũng không đến mức dư thừa chiến lực cấp bậc này để có thể chạy lung tung ở đây, nữ tử này đáng lý phải trở về trấn thủ tông môn mới đúng.
Nữ tử thấy Lý Quân Thiên Lạnh nhạt, nàng cúi đầu hỏi.
“Tiền bối, người cũng đến nơi này vì trường sinh pháp?”
Lý Quân Thiên kinh ngạc, vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Ai không muốn trường sinh đâu? Tuy rằng bản thân Lý Quân Thiên đến đây để đánh Trương Vô Cực nhưng người nắm giữ Trường Sinh Pháp cũng là Trương Vô Cực, giống như cũng không có gì khác nhau, ít nhất trong mắt người của Nguyên Cực Tông cũng không khác nhau chứ?
Nữ tử cúi đầu thật lâu, không thấy Lý Quân Thiên trả lời, mím môi một cái hỏi tiếp.
“Tiền bối, trên đời này thật sự có người trường sinh sao?”
Lông mày của Lý Quân Thiên hơi nhấc, nữ tử này...nghi ngờ với Trương Vô Cực? Hơn nữa ngữ khí này là muốn khuyên hắn đừng lên Cực Đạo Sơn sao? Lý Quân Thiên nghĩ nghĩ liền trả lời.
“Trường sinh? Giống như ngươi trong mắt người thường chẳng phải là trường sinh hay sao?”
Nữ tử giật mình một cái, nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt, trong mắt giống như có ánh sáng lấp lánh. Lời nói của Lý Quân Thiên không sai, so với người bình thường thì nàng sống lâu hơn nhiều, gọi là trường sinh cũng không hề quá đáng.
Nàng ấp úng hỏi.
“Cái kia...tiền bối...người cũng trường sinh rồi sao?”
Trường sinh trong miệng nàng, tất nhiên không phải dạng chỉ sống một hai trăm năm mà là giống Trương Vô Cực loại kia, sống bảy tám trăm năm. Giọng nói ấp úng của nàng giống như hơi căng thẳng, cũng không phải không tự tin với lời mình hỏi ra, trái lại giống như có chút chắc chắn, chỉ là nói chuyện căng thẳng nên mới ấp úng thôi.
Lý Quân Thiên kỳ quái, lúc này mới xoay người đánh giá thật kỹ nữ tử này, không nghĩ đến phát hiện ra nàng vậy mà cũng là một người luyện kiếm, chẳng qua ý cảnh của nàng hơi đặc biệt, kiếm ý không mạnh lắm, giống như chỉ là thành phần pha lẫn trong đại bộ phận ý cảnh gì đó.
“Ngươi nhận biết ta?”
Lý Quân Thiên đột nhiên hỏi khiến cho nữ tử hơi run lên, đầu nàng đang cúi thấp chậm rãi nâng lên, đôi mắt long lanh nhìn về Lý Quân Thiên, tuy không thể nhìn xuyên nón che nhưng lại giống như có thể nhìn thấy dung mạo đằng sau. Đôi mắt của nàng, tràn đầy nhu tình, lấp lánh lấp lánh.
“..Vâng! Năm đó tại trên Cực Đạo Sơn, ta gặp qua bóng lưng của ngài.”
Lý Quân Thiên sửng sốt một cái, năm đó..hẳn là chuyện hơn ba mươi năm trước? Lúc Kiếm Ma càn quét Đãng Ma Minh đúng là đã từng đi đến Nguyên Cực Tông, đem năm sáu cao thủ tuyệt đỉnh của môn phái này g·iết c·hết.
Không thể không nói, người của Nguyên Cực Tông cũng có chút huyết tính, cao thủ tuyệt đỉnh bị g·iết hết vậy mà đám cao thủ nhất lưu lại còn dám xông lên chịu c·hết, cũng bị nàng g·iết gần hết.
Chuyện như vậy, đáng lẽ người của Nguyên Cực Tông phải cực kỳ hận nàng mới đúng chứ. Hơn nữa chỉ có một cái bóng lưng liền ghi nhớ đến tận hiện tại, lại còn có thể tìm đến, phẫn hận hẳn là phải đến tận cùng chứ. Tại sao trong lời nói của nàng ẩn ẩn có chút kích động, giống như..cuồng nhiệt?
Đoán không ra, Lý Quân Thiên liền hỏi.
“Cho nên?”
Nữ tử hít sâu một hơi, giống như để tăng thêm dũng khí mà hỏi ra.
“Tiền bối, ta có thể đi theo người sao?”
Lý Quân Thiên không nghĩ đến sẽ là câu trả lời như thế này, người này đến không phải vì tìm thù mà là quy hàng sao?
Kiếm Ma g·iết sư trưởng, g·iết trưởng bối của nàng, mấy chục năm sau gặp lại, nàng liền trực tiếp quy hàng? Nhìn về con mắt long lanh lóng lánh kia, không giống như bị sợ hãi quy hàng mà là hưng phấn cùng yêu thích đến cực độ. Sùng kính đều sắp tràn ra ngoài.
Nữ tử này rốt cục xảy ra chuyện gì?
Kỳ thực mỗi một con người đều có cố sự, mỗi một cố sự đều là chặng đường đã qua của toàn bộ nhân sinh, cũng sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của tương lai. Mỗi một chuyện xảy ra, đều có ảnh hưởng đến bản thân con người.
Cho nên hành động kỳ kỳ quái quái, cũng là biểu thị ảnh hưởng của cố sự phát tác ra trên mỗi người. Nữ tử này, chắc hẳn là có thù cùng Nguyên Cực Tông, hoặc là có khúc mắc cùng người nào đó. Về sau kẻ thù của nàng trùng hợp bị Kiếm Ma g·iết đi, vừa vặn làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân?
Từ đó lưu lại nữ tử yêu thích cùng sùng bái.
Lý Quân Thiên đoán cái đại khái, cũng không quan tâm có đúng hay không, gán cho nữ tử là một người có cố sự. Lại suy xét đến việc nữ tử này muốn đi theo hắn.
Cao thủ tuyệt đỉnh cũng không nhiều, lại thêm đã từng bị Kiếm Ma g·iết qua một lần, bây giờ nhiều nhất có chừng hai mươi vị mà thôi. Mà mỗi vị cao thủ tuyệt đỉnh, đều là bậc kinh tài tuyệt diễm, là võ giả biểu hiện chói lọi nhất, chính là vật hiếm quý ở trên đời. Muốn để võ đạo phát triển, ngoài bản thân ra thì còn cần người trong toàn thiên hạ đi tu luyện, thu lưu nàng liền có cơ sở đối chiếu để điều chỉnh công pháp thích hợp với nhiều người hơn.
Vấn đề là hắn độc lai độc vãng du lãm thiên hạ, Lý Quân Thiên không quá nguyện ý có người đi cùng. Bất kể kiếp trước hay kiếp này, Lý Quân Thiên đều muốn có những khoảng trời riêng biệt, không muốn có người thường xuyên ở gần.
Nữ tử thấy Lý Quân Thiên lưỡng lự thật lâu, trong lòng hết sức bồn chồn, liền bạo dạn hành động. Kỳ thực nàng cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng chỉ cần Lý Quân Thiên chần chờ, vậy thì chứng tỏ có khả năng tiếp nhận nàng, hơn nữa khả năng còn không nhỏ. Nếu không có khả năng tiếp nhận nàng thì đã cự tuyệt ngay lập tức rồi. Nàng trực tiếp quỳ xuống, giơ tay phát thệ.
“Vũ Nhu lấy đạo tâm phát thệ, nhận Kiếm Ma làm chủ nhân, vĩnh viễn không thay đổi. Nếu như làm trái, hồn phi phách tán!”
Thề xong liền dập đầu ba cái về phía Lý Quân Thiên.
Lý Quân Thiên: ???
Nữ tử này, giống như không bình thường?
Hắn còn đang lưỡng lự thu nàng làm đệ tử hay là tùy tùng gì đó, tùy thời có thể dứt ra không cần ngày ngày ở cạnh thì nàng liền dùng đạo tâm để thề nhận hắn làm chủ.
Đừng nghĩ lời thề giống như gió thoảng mây bay, đạo tâm thệ đối với cao thủ tuyệt đỉnh là một điểm trí mạng. Bên trong uẩn tàng võ đạo chân ý, bên ngoài thể hiện ý cảnh, đều là một bộ phận của đạo tâm. Nếu như làm trái, vậy chính là võ đạo chân ý vỡ nát, ý cảnh phá diệt, linh hồn gặp phải tổn thương. Nhẹ thì tu vi mất hết, trọng thương thân thể, nặng thì nội lực bạo tẩu, trực tiếp nổ tan xác.
Hơn nữa đạo tâm thệ không thể lừa gạt, chân ý đều là bản thân, làm sao có thể lừa gạt được. Lừa mình dối người bất quá có thể nhẫn nhịn thêm chút thời gian, nhưng tuyệt đối tránh không thoát.
Mà phụng người làm chủ nhân, chính là đem sinh mạng toàn tâm toàn ý giao cho người khác. Nàng làm sao dám quả quyết như vậy?
...
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận