Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay

Chương 31: Chương 31: Sau trận đấu

Ngày cập nhật : 2024-11-12 03:01:37
Chương 31: Sau trận đấu

Sau trận đấu căng thẳng, Sở Tiêu Dao cảm thấy toàn thân đau nhức và mệt mỏi. Hạo Nhiên bước nhanh theo sau, nhìn Tiêu Dao vừa trêu chọc vừa lo lắng:

“Cậu chiến đấu mà như vác cả thế giới trên lưng vậy, giờ đau nhức thế này, có đáng không?” Hạo Nhiên nhíu mày nhưng cũng cười nhẹ khi nhìn vẻ mệt lử của Tiêu Dao.

Tiêu Dao lắc đầu, dù khuôn mặt phảng phất nét mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn ánh lên chút thích thú. “Đáng chứ, không phải ngày nào cũng có người khiến tôi phải dốc toàn lực mà. Nhưng nói thật là bây giờ đói muốn xỉu rồi.”

Hạo Nhiên bật cười. “Vậy thì mau tìm chỗ ăn thôi. Cậu chỉ vừa đấu mệt mà đã đói đến thế sao?”

Cả hai đi qua những con phố tấp nập ánh đèn, cho đến khi bắt gặp một quán ăn nhỏ ven đường. Bước vào trong, họ chọn một góc khuất yên tĩnh và nhanh chóng gọi vài món đơn giản nhưng ngon miệng như bánh bao, mì bò cay và canh nóng.

Tiêu Dao nhấp một ngụm canh nóng, hơi thở dần ổn định lại sau trận chiến. “Phải nói là cô gái đó rất mạnh. Nếu tôi không sử dụng hết khả năng, chưa chắc đã đứng vững đến phút cuối.”

Hạo Nhiên vừa nhai vừa gật gù. “Cậu nói phải. Đúng là hiếm khi thấy cậu phải dốc sức như thế.”

Tiêu Dao cười nhẹ, trong ánh mắt lấp lánh vẻ thách thức. “Lần tới gặp lại, tôi chắc chắn sẽ không để cô ấy áp đảo thế nữa.”

Cả hai tiếp tục ăn, trò chuyện và cười đùa, để lại sau lưng sàn đấu ngầm và trận chiến căng thẳng. Một chút nghỉ ngơi, một chút thức ăn ngon là tất cả những gì họ cần vào lúc này.



Sau khi rời quán ăn, Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên bước đi trong đêm khuya, ánh đèn phố xá mờ ảo tạo nên một bầu không khí yên tĩnh. Tiêu Dao vẫn không thể quên được trận chiến vừa qua, đặc biệt là đôi mắt trắng toát của Lãnh Băng Dao.

“Cậu có để ý không? Lúc đó mắt của cô ấy chuyển sang màu trắng” Tiêu Dao bắt đầu, giọng trầm tư. “Khi đó thực lực của cô ấy tăng mạnh đến khó tin. Cậu có biết vì sao lại như vậy không?”

Hạo Nhiên khẽ nhướng mày, một chút ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt “Cậu chưa từng nghe đến dị nhãn sao? Cái đó là một khả năng đặc biệt của những thiên tài chiến đấu”

“Dị nhãn?” Tiêu Dao nhắc lại, vẻ mặt nghi hoặc “Cậu nói về điều gì?”

Hạo Nhiên quay sang Tiêu Dao, ánh mắt nghiêm túc. “Khi một chiến binh đạt đến giới hạn mà gặp nguy hiểm, đôi khi họ sẽ kích hoạt cơ chế bảo vệ tự nhiên. Mắt họ sẽ chuyển sang màu trắng, và vào thời điểm đó, cơ thể họ sẽ tự động chiến đấu, giác quan được tăng cường, giúp họ né tránh đòn t·ấn c·ông và sử dụng kỹ năng một cách bản năng.”

“Vậy là cô ấy đã kích hoạt dị nhãn?” Tiêu Dao hỏi, ý thức rõ rằng mình vừa đối đầu với một người vô cùng mạnh mẽ.

Hạo Nhiên gật đầu. “Đúng vậy, đó là lý do cô ấy có thể mạnh lên như vậy, không thể xem thường cô ấy. Ngay cả thực lực của cậu cũng không phải là không có giới hạn.”

Tiêu Dao gật đầu, trong lòng cảm thấy phấn khích. “Đúng vậy, mình sẽ phải cố gắng hơn. Một người như cô ấy không chỉ là một đối thủ, mà còn là một nhân tố bí ẩn để ta học hỏi.”

Cả hai tiếp tục bước đi, trong lòng đều tràn đầy những suy nghĩ và dự định cho những ngày sắp tới. Cuộc sống chưa bao giờ thiếu những thử thách và bất ngờ, và họ sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả.

Khi họ dạo bước trên những con phố nhộn nhịp của thành phố Thanh Mộc, bầu không khí đêm mang lại cảm giác thư giãn nhưng Tiêu Dao vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những điều đã xảy ra trong trận đấu. Hắn chuyển chủ đề, một câu hỏi lóe lên trong đầu.



“Còn đôi mắt chuyển sang màu đỏ thì sao?” Tiêu Dao hỏi, vẻ mặt nghiêm túc. “Liệu rằng đó có phải là một dạng dị nhãn, nhưng có gì đặc biệt không?”

Hạo Nhiên gật đầu, nghiêm túc đáp. “Đúng vậy. Đó là Huyết dị nhãn. Khi một người trải qua đau thương tột độ hoặc phẫn nộ cực điểm, mắt họ sẽ chuyển sang màu đỏ. Trong trạng thái này, cơ thể sẽ không còn cảm giác đau đớn và sẽ liều lĩnh chiến đấu, sử dụng toàn bộ sức mạnh và kỹ năng mà không màng đến hậu quả.”

“Nghe có vẻ rất mạnh mẽ” Tiêu Dao nói, trong lòng cảm thấy một chút lạnh gáy khi hình dung về sức mạnh đó. “Nhưng cậu có biết ai đã từng kích hoạt nó chưa?”

Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi nghe nói chỉ có những thiên tài tuyệt vời mới có khả năng kích hoạt Huyết dị nhãn trong trạng thái bi phẫn cực độ. Nhưng cũng có những người đã từng kích hoạt nó trong lúc hoảng loạn.”

Tiêu Dao bỗng dừng lại, nhìn thẳng vào Hạo Nhiên. “Tôi đã từng xuất hiện một lần” hắn nói, giọng trầm và nghiêm túc.

Hạo Nhiên bất ngờ, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Dao. “Cậu nói gì? Khi nào? Tại sao không bao giờ kể cho tôi nghe?”

“Trong một vụ việc đau thương trên đảo hoang,” Tiêu Dao bắt đầu kể, giọng nói trầm xuống. “Khi cha mẹ nuôi của tôi bị bọn t·ội p·hạm g·iết hại, cảm xúc phẫn nộ và tuyệt vọng tràn ngập trong tôi. Khi đó, tôi không kiểm soát được bản thân, và đôi mắt tôi đã chuyển sang màu đỏ.”

“Cậu… đã đánh bại bọn chúng?” Hạo Nhiên hỏi, có chút lo lắng nhưng cũng ngưỡng mộ.



“Không, tôi đã không thể dừng lại,” Tiêu Dao đáp, vẻ mặt trầm tư. “Tôi chỉ nhớ rằng mình đã ra tay mà không hề cảm thấy đau đớn. Tất cả chỉ còn lại là sự hủy diệt. Sau khi mọi thứ kết thúc, tôi đã hoàn toàn kiệt sức và không còn nhớ gì cả.”

“Thật đáng sợ” Hạo Nhiên lẩm bẩm, sự thán phục và lo lắng lẫn lộn trong ánh mắt. “Nhưng điều đó cũng cho thấy cậu có tiềm năng rất lớn.”

“Tiềm năng nhưng cũng là một con dao hai lưỡi” Tiêu Dao nói, nụ cười tắt hẳn. “Tôi phải học cách kiểm soát nó, nếu không một ngày nào đó, có thể sẽ lại có những điều tồi tệ xảy ra.”

Cả hai im lặng một chút, để những suy nghĩ đó lắng đọng trong không khí. Họ nhận ra rằng sức mạnh không chỉ là v·ũ k·hí, mà còn là trách nhiệm, và đôi mắt mà họ sở hữu có thể dẫn họ đến những con đường khác nhau, cả tốt lẫn xấu.

Sau một buổi tối dài với những trận chiến và những câu chuyện căng thẳng, Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên quyết quay trở về căn hầm bí mật. Họ đi dọc theo con đường yên tĩnh, ánh đèn đường chỉ còn le lói, một chút không khí mát mẻ của đêm khuya vây quanh.

“Mệt quá rồi,” Tiêu Dao thở dài, giọng nói mang chút uể oải. “Sau trận đấu, cơ thể tôi như bị xé ra từng mảnh.”

Hạo Nhiên cười khẽ, một chút đồng cảm hiện lên trong ánh mắt. “Cậu đã chiến đấu hết mình, không có gì phải hối tiếc. Giờ về nhà nghỉ ngơi thôi, sáng mai sẽ là một ngày mới.”

Khi họ về đến căn hộ nhỏ của mình, Tiêu Dao chỉ muốn lao vào giấc ngủ ngay lập tức. “Chắc chắn hôm nay là một ngày mà tôi không thể quên. Nhưng giờ thì chỉ cần một giấc ngủ sâu thôi.”

“Đúng vậy,” Hạo Nhiên đồng tình, ném mình xuống ghế sofa, vẻ mặt tươi tắn. “Mơ về những điều tốt đẹp hơn, không còn phải lo nghĩ về trận chiến hay những bí ẩn nữa.”

Tiêu Dao mỉm cười, bước vào phòng ngủ của mình. Anh thay đồ rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Cảm giác dễ chịu tràn ngập, từng cơn gió nhẹ len lỏi qua cửa sổ, như một bản nhạc êm đềm ru ngủ.

“Chúc ngủ ngon, Tiêu Dao,” Hạo Nhiên gọi vọng vào từ phòng khách.

“Chúc ngủ ngon, Hạo Nhiên,” Tiêu Dao đáp lại, giọng mơ hồ.

Chỉ trong chốc lát, anh đã lạc vào giấc ngủ say, để lại mọi lo âu và căng thẳng phía sau. Tối nay, mọi điều đều trở nên bình yên, và giấc mơ đang chờ đón họ ở phía trước.

Bình Luận

0 Thảo luận