Cài đặt tùy chỉnh
Tiêu Dao Trở Lại, Thao Túng Vận Mệnh Ở Trong Tay
Chương 30: Chương 30: Cứ gọi tôi là Tu La. Còn về tên thật... thì có lẽ một ngày nào đó cô sẽ biết.
Ngày cập nhật : 2024-11-12 03:01:29Chương 30: Cứ gọi tôi là Tu La. Còn về tên thật... thì có lẽ một ngày nào đó cô sẽ biết.
Khi trận chiến tại sàn đấu ngầm khép lại, cả Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên lặng lẽ rời khỏi không gian hỗn loạn, giữa ánh đèn mờ ảo và tiếng ồn ào vang vọng. Bước từng bước ra khỏi hầm ngầm, ánh mắt của Hạo Nhiên không ngừng quan sát Tiêu Dao với vẻ ngạc nhiên. Trận chiến vừa qua quá kịch liệt, và Hạo Nhiên biết rõ rằng Tiêu Dao đã thực sự dốc toàn lực, điều mà rất ít người có thể ép cậu phải làm.
"Không ngờ lại có kẻ có thể khiến cậu phải gồng mình lên đến mức đó" Hạo Nhiên nói, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Tiêu Dao nhếch miệng cười nhạt. "Tôi cũng không nghĩ vậy. Cô gái ấy khác biệt hẳn, từ kỹ năng cho tới bản năng. Dù đã dốc toàn sức, tôi vẫn không thể nắm chắc phần thắng."
Cơ thể Tiêu Dao rõ ràng đang đau nhức vì trận chiến quá khốc liệt, từng đốt ngón tay và cơ bắp căng cứng dường như muốn nhắc nhở cậu về từng đòn đánh đầy uy lực của cô gái bí ẩn đó. Cậu xoa nhẹ phần vai, cảm nhận sự mệt mỏi thấm dần vào từng thớ thịt. Vết thâm tím trên tay còn nguyên, dù Tiêu Dao có vẻ không mấy bận tâm. Đối với cậu, trận chiến này không chỉ là thử thách, mà còn khiến cậu thỏa mãn theo cách nào đó, một cảm giác lâu rồi không còn xuất hiện.
"Cậu nghĩ cô ấy là ai?" Hạo Nhiên hỏi, vẻ tò mò ánh lên trong đôi mắt.
Tiêu Dao trầm ngâm trong giây lát, đôi mắt đăm chiêu. "Không rõ. Nhưng cô ta là một kẻ thực sự nguy hiểm, cả trong lối đánh và sự kiểm soát năng lực. Dường như không dễ dàng bị khuất phục."
Hạo Nhiên bật cười nhẹ. "Thật hiếm khi thấy cậu gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức đến thế."
Bất chợt, Hạo Nhiên lại nhớ đến giây phút khi cả hai đối mặt với cô gái mang Dị Nhãn ấy, người đã khiến Tiêu Dao phải bung hết sức mình để đấu. Mỗi đòn t·ấn c·ông của cô ta không chỉ mạnh mà còn có độ chính xác kỳ lạ, khiến bất cứ sai lầm nhỏ nào của Tiêu Dao cũng có thể bị trừng phạt. Ngay cả khi né đòn, vẫn có một vài lần cậu chịu phải đòn trực tiếp, một điều mà Hạo Nhiên hiếm khi được chứng kiến.
Nhìn thấy vẻ suy tư của Tiêu Dao, Hạo Nhiên không nén nổi một câu đùa: "Có vẻ sau hôm nay cậu sẽ có thêm một lý do để cải thiện kỹ năng chiến đấu đấy."
Tiêu Dao cười nhạt, nhưng trong lòng lại trào dâng một cảm giác khó diễn tả. "Cô ấy đã chạm đến giới hạn của tôi, khiến tôi phải dốc hết sức... Đây là điều mà không phải ai cũng làm được."
Sau khi trận đấu kết thúc, Lãnh Băng Dao vẫn còn cảm thấy trái tim mình đập dồn dập. Chưa ai từng khiến cô phải sử dụng đến Dị Nhãn như vậy mà vẫn không thắng được, lại còn có thể tiếp tục né tránh và cản phá đòn t·ấn c·ông của cô. Tu la, người đã bước vào trận đấu với sự điềm tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng, giờ đã trở thành một bí ẩn không thể bỏ qua trong lòng cô.
Không thể kiềm chế sự tò mò, Lãnh Băng Dao nhanh chóng đuổi theo, hy vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt thật và biết tên của người đã khiến cô phải dùng đến hết khả năng chiến đấu như vậy.
Vừa ra khỏi sàn đấu ngầm, Băng Dao đã thấy bóng dáng của Tiêu Dao cùng người bạn của anh, cả hai đang chuẩn bị rời đi. Không do dự, cô sải bước nhanh hơn, cho đến khi khoảng cách giữa họ dần thu hẹp.
"Khoan đã!" giọng nói trong trẻo nhưng đầy cương nghị của Băng Dao vang lên, khiến Tiêu Dao và Hạo Nhiên dừng lại, cả hai quay lại nhìn người vừa gọi.
Tiêu Dao nhếch môi cười nhẹ dưới lớp mặt nạ đen. "Cô gái mang mặt nạ bướm tím, còn muốn điều gì nữa?"
Lãnh Băng Dao đứng trước mặt họ, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Tiêu Dao qua lớp mặt nạ "Tôi muốn biết tên của anh."
Tiêu Dao nhíu mày, cười nhẹ, vẻ trêu chọc hiện rõ trong giọng nói. "Tên sao? Chỉ là một cuộc đấu thôi mà, tên của tôi có quan trọng gì đâu?"
Lãnh Băng Dao nghiêm mặt, ánh mắt lấp lánh sự kiên định. "Không chỉ là một trận đấu. Anh là người đầu tiên khiến tôi phải dùng đến sức mạnh thực sự. Nếu có cơ hội tái đấu, tôi muốn biết tên của đối thủ mình."
Tiêu Dao vẫn giữ vẻ trầm ngâm, trong khi Hạo Nhiên đứng bên cạnh nhìn anh, vẻ mặt rõ ràng là đầy thích thú.
Cuối cùng, Tiêu Dao cất tiếng, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng cũng có chút thách thức. "Cứ gọi tôi là Tu La. Còn về tên thật... thì có lẽ một ngày nào đó cô sẽ biết."
Băng Dao cảm thấy chút thất vọng, nhưng sự bí ẩn của người trước mặt lại càng khiến cô bị cuốn hút hơn. Cô hít một hơi, rồi lại hỏi thêm một lần, ánh mắt như xuyên thấu lớp mặt nạ của Tiêu Dao. "Vậy… ít nhất cho tôi thấy khuôn mặt thật của anh. Nếu có dịp tái đấu, tôi không muốn đối mặt với một người lạ."
Tiêu Dao khẽ nhếch môi cười, nhún vai một cách bất cần. "Khuôn mặt thật ư? Tôi lại thấy những gì xảy ra trên võ đài đã đủ rồi. Sự thật thì… có gì quan trọng đâu?"
Nói rồi, Tiêu Dao quay lưng bước đi, để lại Lãnh Băng Dao đứng đó, ánh mắt pha lẫn giữa tò mò và thất vọng. Hạo Nhiên không nhịn được, quay lại nhìn cô với nụ cười đầy ngụ ý. "Nếu cô muốn gặp lại, có lẽ sẽ sớm thôi. Nhưng lần này, hãy nhớ gọi cậu ấy là Tu La"
Bóng dáng của Tiêu Dao và Hạo Nhiên khuất dần trong đêm tối, để lại một nỗi tò mò dai dẳng trong lòng Băng Dao. Cô đứng lặng, bàn tay siết chặt, tự nhủ sẽ không bỏ qua cơ hội để gặp lại người con trai bí ẩn ấy, người đã khơi dậy trong cô không chỉ là khao khát chiến đấu, mà còn là khao khát khám phá.
Khi trận chiến tại sàn đấu ngầm khép lại, cả Sở Tiêu Dao và Bạch Hạo Nhiên lặng lẽ rời khỏi không gian hỗn loạn, giữa ánh đèn mờ ảo và tiếng ồn ào vang vọng. Bước từng bước ra khỏi hầm ngầm, ánh mắt của Hạo Nhiên không ngừng quan sát Tiêu Dao với vẻ ngạc nhiên. Trận chiến vừa qua quá kịch liệt, và Hạo Nhiên biết rõ rằng Tiêu Dao đã thực sự dốc toàn lực, điều mà rất ít người có thể ép cậu phải làm.
"Không ngờ lại có kẻ có thể khiến cậu phải gồng mình lên đến mức đó" Hạo Nhiên nói, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Tiêu Dao nhếch miệng cười nhạt. "Tôi cũng không nghĩ vậy. Cô gái ấy khác biệt hẳn, từ kỹ năng cho tới bản năng. Dù đã dốc toàn sức, tôi vẫn không thể nắm chắc phần thắng."
Cơ thể Tiêu Dao rõ ràng đang đau nhức vì trận chiến quá khốc liệt, từng đốt ngón tay và cơ bắp căng cứng dường như muốn nhắc nhở cậu về từng đòn đánh đầy uy lực của cô gái bí ẩn đó. Cậu xoa nhẹ phần vai, cảm nhận sự mệt mỏi thấm dần vào từng thớ thịt. Vết thâm tím trên tay còn nguyên, dù Tiêu Dao có vẻ không mấy bận tâm. Đối với cậu, trận chiến này không chỉ là thử thách, mà còn khiến cậu thỏa mãn theo cách nào đó, một cảm giác lâu rồi không còn xuất hiện.
"Cậu nghĩ cô ấy là ai?" Hạo Nhiên hỏi, vẻ tò mò ánh lên trong đôi mắt.
Tiêu Dao trầm ngâm trong giây lát, đôi mắt đăm chiêu. "Không rõ. Nhưng cô ta là một kẻ thực sự nguy hiểm, cả trong lối đánh và sự kiểm soát năng lực. Dường như không dễ dàng bị khuất phục."
Hạo Nhiên bật cười nhẹ. "Thật hiếm khi thấy cậu gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức đến thế."
Bất chợt, Hạo Nhiên lại nhớ đến giây phút khi cả hai đối mặt với cô gái mang Dị Nhãn ấy, người đã khiến Tiêu Dao phải bung hết sức mình để đấu. Mỗi đòn t·ấn c·ông của cô ta không chỉ mạnh mà còn có độ chính xác kỳ lạ, khiến bất cứ sai lầm nhỏ nào của Tiêu Dao cũng có thể bị trừng phạt. Ngay cả khi né đòn, vẫn có một vài lần cậu chịu phải đòn trực tiếp, một điều mà Hạo Nhiên hiếm khi được chứng kiến.
Nhìn thấy vẻ suy tư của Tiêu Dao, Hạo Nhiên không nén nổi một câu đùa: "Có vẻ sau hôm nay cậu sẽ có thêm một lý do để cải thiện kỹ năng chiến đấu đấy."
Tiêu Dao cười nhạt, nhưng trong lòng lại trào dâng một cảm giác khó diễn tả. "Cô ấy đã chạm đến giới hạn của tôi, khiến tôi phải dốc hết sức... Đây là điều mà không phải ai cũng làm được."
Sau khi trận đấu kết thúc, Lãnh Băng Dao vẫn còn cảm thấy trái tim mình đập dồn dập. Chưa ai từng khiến cô phải sử dụng đến Dị Nhãn như vậy mà vẫn không thắng được, lại còn có thể tiếp tục né tránh và cản phá đòn t·ấn c·ông của cô. Tu la, người đã bước vào trận đấu với sự điềm tĩnh như mặt hồ tĩnh lặng, giờ đã trở thành một bí ẩn không thể bỏ qua trong lòng cô.
Không thể kiềm chế sự tò mò, Lãnh Băng Dao nhanh chóng đuổi theo, hy vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt thật và biết tên của người đã khiến cô phải dùng đến hết khả năng chiến đấu như vậy.
Vừa ra khỏi sàn đấu ngầm, Băng Dao đã thấy bóng dáng của Tiêu Dao cùng người bạn của anh, cả hai đang chuẩn bị rời đi. Không do dự, cô sải bước nhanh hơn, cho đến khi khoảng cách giữa họ dần thu hẹp.
"Khoan đã!" giọng nói trong trẻo nhưng đầy cương nghị của Băng Dao vang lên, khiến Tiêu Dao và Hạo Nhiên dừng lại, cả hai quay lại nhìn người vừa gọi.
Tiêu Dao nhếch môi cười nhẹ dưới lớp mặt nạ đen. "Cô gái mang mặt nạ bướm tím, còn muốn điều gì nữa?"
Lãnh Băng Dao đứng trước mặt họ, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Tiêu Dao qua lớp mặt nạ "Tôi muốn biết tên của anh."
Tiêu Dao nhíu mày, cười nhẹ, vẻ trêu chọc hiện rõ trong giọng nói. "Tên sao? Chỉ là một cuộc đấu thôi mà, tên của tôi có quan trọng gì đâu?"
Lãnh Băng Dao nghiêm mặt, ánh mắt lấp lánh sự kiên định. "Không chỉ là một trận đấu. Anh là người đầu tiên khiến tôi phải dùng đến sức mạnh thực sự. Nếu có cơ hội tái đấu, tôi muốn biết tên của đối thủ mình."
Tiêu Dao vẫn giữ vẻ trầm ngâm, trong khi Hạo Nhiên đứng bên cạnh nhìn anh, vẻ mặt rõ ràng là đầy thích thú.
Cuối cùng, Tiêu Dao cất tiếng, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng cũng có chút thách thức. "Cứ gọi tôi là Tu La. Còn về tên thật... thì có lẽ một ngày nào đó cô sẽ biết."
Băng Dao cảm thấy chút thất vọng, nhưng sự bí ẩn của người trước mặt lại càng khiến cô bị cuốn hút hơn. Cô hít một hơi, rồi lại hỏi thêm một lần, ánh mắt như xuyên thấu lớp mặt nạ của Tiêu Dao. "Vậy… ít nhất cho tôi thấy khuôn mặt thật của anh. Nếu có dịp tái đấu, tôi không muốn đối mặt với một người lạ."
Tiêu Dao khẽ nhếch môi cười, nhún vai một cách bất cần. "Khuôn mặt thật ư? Tôi lại thấy những gì xảy ra trên võ đài đã đủ rồi. Sự thật thì… có gì quan trọng đâu?"
Nói rồi, Tiêu Dao quay lưng bước đi, để lại Lãnh Băng Dao đứng đó, ánh mắt pha lẫn giữa tò mò và thất vọng. Hạo Nhiên không nhịn được, quay lại nhìn cô với nụ cười đầy ngụ ý. "Nếu cô muốn gặp lại, có lẽ sẽ sớm thôi. Nhưng lần này, hãy nhớ gọi cậu ấy là Tu La"
Bóng dáng của Tiêu Dao và Hạo Nhiên khuất dần trong đêm tối, để lại một nỗi tò mò dai dẳng trong lòng Băng Dao. Cô đứng lặng, bàn tay siết chặt, tự nhủ sẽ không bỏ qua cơ hội để gặp lại người con trai bí ẩn ấy, người đã khơi dậy trong cô không chỉ là khao khát chiến đấu, mà còn là khao khát khám phá.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận