Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 51: Chương 51 Hắc Đạo Giả
Ngày cập nhật : 2024-11-12 02:41:39Chương 51 Hắc Đạo Giả
Thiếu nữ cũng chẳng lạ gì với cái vẻ ngây thơ ngốc nghếch của thiếu niên này nữa, chậm rãi nói, “tên ngốc ngươi đúng là cái gì cũng không biết”.
Lý Thuần Tâm có chút mất tự nhiên, gặng hỏi, “mấy thứ đó có tồn tại sao?”.
Tiểu cô nương gật đầu, bộ dáng tỏ ra hiểu biết nói, “thánh nhân chém ngang trời đất có, vậy thì yêu mị tinh quái tất nhiên cũng có, nhưng bởi vì bọn chúng chính là bị tu sĩ áp chế mà ngàn năm nay chỉ dám sống trong bóng tối không dám lảng vảng ra bên ngoài mảng đại địa này, nếu chẳng may bị phát hiện cho dù có cường đại đến đâu, cuối cùng cũng bị tầng tầng lớp lớp người liên thủ vây g·iết”.
Lý Thuần Tâm, cũng chẳng lạ lẫm gì với mấy điều mà hắn không biết, dù sao hắn đã được chứng kiến cường giả đánh g·iết, thấy đạo nhân ngự gió mà đến đạp mây mà đi, vì vậy những thứ này đối với hắn, có chút bất ngờ nhưng lại cũng không phải không có khả năng.
Dừng một chút thiếu niên hỏi tiếp, “vậy con người tu hành chính là hấp thụ khí tức trong đại địa, vậy bọn chúng cũng có một thể hệ tu hành như vậy sao?”
Vương Tú tỏ ra hiểu biết, chậm rãi nói, “bọn chúng không phải con người đương nhiên sẽ không đi theo thể hệ tu hành của thân xác con người được, mà chủng loại bọn chúng chính là cực kì đa dạng, nhưng đa số bọn chúng chính là những oán linh phẫn hận sinh ra mà c·hết vẫn muốn ở lại nhân gia, hoặc là lưu luyến trần tục không muốn rời đi, đành dựa vào hút tinh lực mà tồn tại, mà mỗi quỷ mị đều có khả năng biến chuyển khác nhau, cực kì khó nắm bắp, nhưng đáng sợ và khó đối phó nhất chính là Hắc Đạo giả”.
Lý Thuần Tâm lần đầu nghe đến cái tên Hắc Đạo Giả này, hắn nhớ đến lúc trước, có khi mới vào trong Bắc Sơn Thành có được nghe một lão tiên sinh kể chuyện có nhắc đến, cái gì mà Ám tinh, Hắc Đạo Giả, nhưng chính là lần đó hắn đã gần như mất hết sức lực, nên cũng chẳng ở lại nghe tiếp, hiện giờ nghe tiểu cô nương nhắc đến hắn lại nổi lên sự tò mò.
Lý Thuần Tâm tò mò mà hỏi tiếp, “oán linh ta có thể đại khái hiểu được, nhưng Hắc Đạo Giả rốt cuộc là thứ gì.”
Vương Tú cũng không khó chịu với câu hỏi dài dằng dặc của thiếu niên, mà tiếp tục giải thích, “hắc đạo giả, chính là do Lý Niệm Ma giới chủ của Huyết Hà Môn đệ nhất cao thủ trong thiên hạ thế hệ trước lập ra, mà Hắc Đạo Giả chính là thành phần chủ chốt của Huyết Hà môn, được chia thành quang tinh lầu hoạt động ở ngoài sáng cũng chỉ như một lầu các bình thường, nhưng thứ khó đối phó nhất chính là Ám Tinh các, hoạt động trong bóng tối, mà không phải tất cả đều là con người, mà rất đa dạng nhân thủ, có thể là oán linh, cô hồn dã quỷ, cũng có thể là đạo gia nho gia, kiếm tu, đủ các thể loại, rải rác tất cả mọi ngóc ngách trong thiên hạ này, dựa vào Ám Tinh Bộ cho dù là cao thủ bán thánh, nếu không chú ý vẫn có thể để bọn chúng qua mặt dễ dàng”.
Lý Thuần Tâm nghe xong thì cảm giác rất lợi hại, một thế lực mà có thể phân bố hết mọi ngóc ngách trong thiên hạ hiển nhiên chính là cực kì có thế lực, lại còn có thủ đoạn ẩn nấp cực kì lợi hại, nhưng hắn đã từng nghe lão tiên sinh kể chuyện lúc đó có nói, chính là gần như bị diệt sạch thì có hơi không hiểu nổi.
Lý Thuần Tâm sau một lúc tiêu hóa thứ vừa nghe được, sau đó lại tiếp tục gặng hỏi, “lợi hại như vậy, vậy tại sao ta nghe nói gần như đã tuyệt diệt hết”.
Vương Tú không chút cảm thấy khó chịu, ngược lại rất chăm chú giải thích cho thiếu niên chưa trải sự đời biết, “ta nghe phụ thân kể rằng, mười sáu năm trước khi Lý Niệm Ma xung kích Nhất phẩm thất bại, tứ phái thừa nước đục thả câu quyết tiêu diện mối họa này, xuất động toàn bộ nhân thủ, tiến thẳng tới huyết thiên cốc, thừa cơ tiêu diệt tận gốc thứ mà bọn chúng cho là mầm họa này, Huyết Hà Môn tuy cường đại, nhưng chiến lực để trấn nh·iếp thánh cảnh trong thiên hạ đã bị trọng thương, chỉ còn lại ba tên thánh cảnh, Đại trưởng lão, cùng với lâu chủ quang tinh, và các chủ ám tinh, ba người đối chiến mười hai tên thánh cảnh tứ phái, bọn chúng tuy cường đại nhưng thủ đoạn lấy một địch bốn thì cũng chính là lấy trứng dãy dụa vô lực, mà tứ đại phái cũng không đễ chịu gì, tổn thất hơn bốn thánh nhân, nhân thủ thì c·hết như ngả rạ, nhưng cuối cùng vẫn là đại công cáo thành, hơn hai mươi vạn nhân thủ Huyết Hà Môn hầu như là toàn diệt, Lý Niệm Ma cùng với hai các chủ tất cả đều bỏ mình.”
Lý Thuần Tâm nghe xong thì đã hiểu phần nào, nhưng hắn vẫn còn thắc mắc trong lòng, cất giọng hỏi một lần nữa, “hai các chủ đều bỏ mình, vậy còn tên được gọi đại trưởng lão thì sao?”.
Thiếu nữ lắc đầu, tỏ vẻ không biết rồi nói, “ta cũng không biết, có lời đồn cho rằng, lão dẫn theo nhân mạnh được cho là tinh anh của ám tinh, mà chối thoát, dữ lại một phần sinh cơ cho Huyết Hà Môn, nhưng đã hơn mười sáu năm, tên đại trưởng lão đó cùng với ám tinh vẫn chẳng có một chút dấu hiệu sinh cơ trỗi dậy nào, nên cũng chẳng ai quan tâm đến bọn chúng sống giở c·hết giở ra sao nữa, mà thứ bọn chúng quan tâm chính là Huyết thư một trong Tam thanh thư rốt cuộc là lưu lạc ở đâu”.
Lý Thuần Tâm tuy biết tam thanh thư là gì, nhưng hắn cũng chẳng hiểu nhiều lắm, chỉ biết tên gọi, nhưng kỳ thực sự lợi hại của nó đại đến đâu, mà khiến người đời thèm khát, khiến bọn chúng không ngại diệt sát gần ngàn người bình thường cũng nhất định đạt được.
Thiếu niên vừa nghĩ, bàn tay vừa siết chặt, ánh mắn dần trở nên hoang dại, như thể sẽ ngay lập tức bốc lên hỏa khí mà g·iết người.
Vương Tú đang bước chân sáo, quay lại thấy vẻ mặt của Lý Thuần Tâm thì có chút lo lắng, lên tiếng hỏi, “ngươi làm sao thế”.
Lý Thuần Tâm giật mình, cố gắng kiềm lại nộ khí đang trào ra, cười nói, “a, ta không sao, cô kể đến Tam Thanh Thư rồi, vậy nó là gì vậy”.
Vương Tú thấy vậy ngây thơ cũng chẳng hỏi gì thêm, quay người bước tiếp, vừa đi vừa đưa ngón tay trỏ lên trời xoay xoay nói, “ngươi cũng đừng mơ tưởng đến nó nữa, cả thiên hạ này hiện giờ cũng chỉ còn một cuốn trong tay Nhân Tông thôi, hai cuốn còn lại đã chẳng ai biết nó đã dạt đi đến Phương nào rồi”.
Lý Thuần Tâm biết rằng một cuốn trong số đó đang nằm trong thân thể mình, nhưng hắn chẳng có dự định tiết lộ cho ai, kể cả người thân cũng không thể nào, nếu cả cuộc đời này hắn không thể báo thù thì cũng sẽ cùng củ khoai nóng này chôn thây.
nghĩ xong Lý Thuần Tâm không từ bỏ, tiếp tục cất giọng, “ta nào dám mơ tưởng đến mấy thứ cả thiên hạ tranh dành sứt đầu mẻ chán đó chứ, nhưng tò mò muốn tìm hiểu một chút lại đâu có gì lạ.”
Vương Tú vừa bước đi, chân nhỏ vừa đi vừa hướng mấy chiếc lá khô mà đạp tới, miệng vẫn nói, “thôi vậy thôi vậy, dù sao cũng không mất gì, nhưng ta cũng chẳng biết gì nhiều, chỉ biết là bọn chúng chính là đệ nhất công pháp, còn xuất xứ từ đâu thì ta cũng không biết, mà cho dùng có hỏi cả thiên hạ này cũng chẳng ai biết, Tam thanh thư trong lời đồn chính là có ba cuốn, là Đạo Thư, Kiếm Thư và Huyết Thư, nhưng trong thiên hạ chỉ còn lại đạo thư vẫn còn tồn tại, huyết thư vốn dĩ chính là nằm trong tay của Lý Niệm Ma, nhưng mười sáu năm trước, khi Lý Niệm Ma bỏ mình thì cũng hoàn toàn tuyệt tích theo, còn Kiếm Thư đã hơn ba trăm năm nay, có người kể rằng từ khi Mạc Vô Song lén trộm từ kiếm sơn đi mất, kể từ đó cũng chẳng đã hoàn toàn tuyệt tích trong thiên hạ này.”
Lý Thuần Tâm nghe thấy cái tên Mạc Vô Song hơi chấn động, cảm giác muốn tìm hiểu chỗi lên như thủy chiều, hắn muốn biết người giao cho mình kiếm thư, người dẫn hắn ra ngoài mảnh trời này, người được hắn cho là một đại nhân vật, chấp nh·iếp một phương rốt cuộc là người như thế nào.
Sau một lúc thiếu niên lại cất giọng hỏi tiếp, “vậy người tên Mạc Vô Song đó, là nhân vật như thế nào.”
Thiếu nữ quay đầu lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói, “ta chỉ biết tới đó thôi, còn muốn hỏi mấy chuyện từ xa tận mấy trăm năm như vậy, thì phải hỏi mấy lão đầu sống mấy trăm năm, nhưng tóm lại Tam Thanh Thư chính là thứ công pháp lợi hại nhất trên thế gian này, tất cả các loại pháp quyết, phù thư, đạo văn trên đời này đứng trước nó, chính là châu chấu đá xe, hoàn toàn bị áp chế không ngóc đầu lên được”.
Lý Thuần Tâm vẻ mặt có hơi thất vọng, ai cũng nói là tam thanh thư chính là toàn thiên hạ lợi hại nhất, nhưng hắn lại chính là không cảm nhận được chút gì, một chút cảm giác cũng không, ngoài việc thấy được một chút pháp quyết mờ nhạt, còn lại chính là chẳng có động tĩnh gì, cứ như thể một con ve sầu ngủ say.
Tiểu cô nương Vương Tú thấy thiếu niên vẻ mặt như mất bao thóc, thì tròn mắt ngạc nhiên, sau đó tiến lại vỗ mạnh lên vai thiếu niên một cái đau điếng nói, “ngươi làm cái gì mà vẻ mặt như ai ăn quỵt tiền của ngươi vậy, không phải ta không nói cho ngươi biết, sống ở cái thế đạo này, thực lực không có tốt nhất không nên biết nhiều.”
Lý Thuần Tâm đưa tay xoa xoa bả vai của mình, ngu ngơ hỏi, “vậy có thực lực sẽ biết được mọi chuyện trong thiên hạ sao”.
Vương Tú bước chân sáo trên đường con đường lớn lát đá, chẳng còn lại mấy móng người, ánh đèn lồng cũng chẳng còn lại bao nhiêu, giọng điệu tinh nghịch nói về phía sau, “đợi khi ngươi có thực lực, người khác tự tìm đến cửa nói ngươi nghe, chứ chẳng việt gì phải đi hỏi ai cả.”
Thiếu nữ cũng chẳng lạ gì với cái vẻ ngây thơ ngốc nghếch của thiếu niên này nữa, chậm rãi nói, “tên ngốc ngươi đúng là cái gì cũng không biết”.
Lý Thuần Tâm có chút mất tự nhiên, gặng hỏi, “mấy thứ đó có tồn tại sao?”.
Tiểu cô nương gật đầu, bộ dáng tỏ ra hiểu biết nói, “thánh nhân chém ngang trời đất có, vậy thì yêu mị tinh quái tất nhiên cũng có, nhưng bởi vì bọn chúng chính là bị tu sĩ áp chế mà ngàn năm nay chỉ dám sống trong bóng tối không dám lảng vảng ra bên ngoài mảng đại địa này, nếu chẳng may bị phát hiện cho dù có cường đại đến đâu, cuối cùng cũng bị tầng tầng lớp lớp người liên thủ vây g·iết”.
Lý Thuần Tâm, cũng chẳng lạ lẫm gì với mấy điều mà hắn không biết, dù sao hắn đã được chứng kiến cường giả đánh g·iết, thấy đạo nhân ngự gió mà đến đạp mây mà đi, vì vậy những thứ này đối với hắn, có chút bất ngờ nhưng lại cũng không phải không có khả năng.
Dừng một chút thiếu niên hỏi tiếp, “vậy con người tu hành chính là hấp thụ khí tức trong đại địa, vậy bọn chúng cũng có một thể hệ tu hành như vậy sao?”
Vương Tú tỏ ra hiểu biết, chậm rãi nói, “bọn chúng không phải con người đương nhiên sẽ không đi theo thể hệ tu hành của thân xác con người được, mà chủng loại bọn chúng chính là cực kì đa dạng, nhưng đa số bọn chúng chính là những oán linh phẫn hận sinh ra mà c·hết vẫn muốn ở lại nhân gia, hoặc là lưu luyến trần tục không muốn rời đi, đành dựa vào hút tinh lực mà tồn tại, mà mỗi quỷ mị đều có khả năng biến chuyển khác nhau, cực kì khó nắm bắp, nhưng đáng sợ và khó đối phó nhất chính là Hắc Đạo giả”.
Lý Thuần Tâm lần đầu nghe đến cái tên Hắc Đạo Giả này, hắn nhớ đến lúc trước, có khi mới vào trong Bắc Sơn Thành có được nghe một lão tiên sinh kể chuyện có nhắc đến, cái gì mà Ám tinh, Hắc Đạo Giả, nhưng chính là lần đó hắn đã gần như mất hết sức lực, nên cũng chẳng ở lại nghe tiếp, hiện giờ nghe tiểu cô nương nhắc đến hắn lại nổi lên sự tò mò.
Lý Thuần Tâm tò mò mà hỏi tiếp, “oán linh ta có thể đại khái hiểu được, nhưng Hắc Đạo Giả rốt cuộc là thứ gì.”
Vương Tú cũng không khó chịu với câu hỏi dài dằng dặc của thiếu niên, mà tiếp tục giải thích, “hắc đạo giả, chính là do Lý Niệm Ma giới chủ của Huyết Hà Môn đệ nhất cao thủ trong thiên hạ thế hệ trước lập ra, mà Hắc Đạo Giả chính là thành phần chủ chốt của Huyết Hà môn, được chia thành quang tinh lầu hoạt động ở ngoài sáng cũng chỉ như một lầu các bình thường, nhưng thứ khó đối phó nhất chính là Ám Tinh các, hoạt động trong bóng tối, mà không phải tất cả đều là con người, mà rất đa dạng nhân thủ, có thể là oán linh, cô hồn dã quỷ, cũng có thể là đạo gia nho gia, kiếm tu, đủ các thể loại, rải rác tất cả mọi ngóc ngách trong thiên hạ này, dựa vào Ám Tinh Bộ cho dù là cao thủ bán thánh, nếu không chú ý vẫn có thể để bọn chúng qua mặt dễ dàng”.
Lý Thuần Tâm nghe xong thì cảm giác rất lợi hại, một thế lực mà có thể phân bố hết mọi ngóc ngách trong thiên hạ hiển nhiên chính là cực kì có thế lực, lại còn có thủ đoạn ẩn nấp cực kì lợi hại, nhưng hắn đã từng nghe lão tiên sinh kể chuyện lúc đó có nói, chính là gần như bị diệt sạch thì có hơi không hiểu nổi.
Lý Thuần Tâm sau một lúc tiêu hóa thứ vừa nghe được, sau đó lại tiếp tục gặng hỏi, “lợi hại như vậy, vậy tại sao ta nghe nói gần như đã tuyệt diệt hết”.
Vương Tú không chút cảm thấy khó chịu, ngược lại rất chăm chú giải thích cho thiếu niên chưa trải sự đời biết, “ta nghe phụ thân kể rằng, mười sáu năm trước khi Lý Niệm Ma xung kích Nhất phẩm thất bại, tứ phái thừa nước đục thả câu quyết tiêu diện mối họa này, xuất động toàn bộ nhân thủ, tiến thẳng tới huyết thiên cốc, thừa cơ tiêu diệt tận gốc thứ mà bọn chúng cho là mầm họa này, Huyết Hà Môn tuy cường đại, nhưng chiến lực để trấn nh·iếp thánh cảnh trong thiên hạ đã bị trọng thương, chỉ còn lại ba tên thánh cảnh, Đại trưởng lão, cùng với lâu chủ quang tinh, và các chủ ám tinh, ba người đối chiến mười hai tên thánh cảnh tứ phái, bọn chúng tuy cường đại nhưng thủ đoạn lấy một địch bốn thì cũng chính là lấy trứng dãy dụa vô lực, mà tứ đại phái cũng không đễ chịu gì, tổn thất hơn bốn thánh nhân, nhân thủ thì c·hết như ngả rạ, nhưng cuối cùng vẫn là đại công cáo thành, hơn hai mươi vạn nhân thủ Huyết Hà Môn hầu như là toàn diệt, Lý Niệm Ma cùng với hai các chủ tất cả đều bỏ mình.”
Lý Thuần Tâm nghe xong thì đã hiểu phần nào, nhưng hắn vẫn còn thắc mắc trong lòng, cất giọng hỏi một lần nữa, “hai các chủ đều bỏ mình, vậy còn tên được gọi đại trưởng lão thì sao?”.
Thiếu nữ lắc đầu, tỏ vẻ không biết rồi nói, “ta cũng không biết, có lời đồn cho rằng, lão dẫn theo nhân mạnh được cho là tinh anh của ám tinh, mà chối thoát, dữ lại một phần sinh cơ cho Huyết Hà Môn, nhưng đã hơn mười sáu năm, tên đại trưởng lão đó cùng với ám tinh vẫn chẳng có một chút dấu hiệu sinh cơ trỗi dậy nào, nên cũng chẳng ai quan tâm đến bọn chúng sống giở c·hết giở ra sao nữa, mà thứ bọn chúng quan tâm chính là Huyết thư một trong Tam thanh thư rốt cuộc là lưu lạc ở đâu”.
Lý Thuần Tâm tuy biết tam thanh thư là gì, nhưng hắn cũng chẳng hiểu nhiều lắm, chỉ biết tên gọi, nhưng kỳ thực sự lợi hại của nó đại đến đâu, mà khiến người đời thèm khát, khiến bọn chúng không ngại diệt sát gần ngàn người bình thường cũng nhất định đạt được.
Thiếu niên vừa nghĩ, bàn tay vừa siết chặt, ánh mắn dần trở nên hoang dại, như thể sẽ ngay lập tức bốc lên hỏa khí mà g·iết người.
Vương Tú đang bước chân sáo, quay lại thấy vẻ mặt của Lý Thuần Tâm thì có chút lo lắng, lên tiếng hỏi, “ngươi làm sao thế”.
Lý Thuần Tâm giật mình, cố gắng kiềm lại nộ khí đang trào ra, cười nói, “a, ta không sao, cô kể đến Tam Thanh Thư rồi, vậy nó là gì vậy”.
Vương Tú thấy vậy ngây thơ cũng chẳng hỏi gì thêm, quay người bước tiếp, vừa đi vừa đưa ngón tay trỏ lên trời xoay xoay nói, “ngươi cũng đừng mơ tưởng đến nó nữa, cả thiên hạ này hiện giờ cũng chỉ còn một cuốn trong tay Nhân Tông thôi, hai cuốn còn lại đã chẳng ai biết nó đã dạt đi đến Phương nào rồi”.
Lý Thuần Tâm biết rằng một cuốn trong số đó đang nằm trong thân thể mình, nhưng hắn chẳng có dự định tiết lộ cho ai, kể cả người thân cũng không thể nào, nếu cả cuộc đời này hắn không thể báo thù thì cũng sẽ cùng củ khoai nóng này chôn thây.
nghĩ xong Lý Thuần Tâm không từ bỏ, tiếp tục cất giọng, “ta nào dám mơ tưởng đến mấy thứ cả thiên hạ tranh dành sứt đầu mẻ chán đó chứ, nhưng tò mò muốn tìm hiểu một chút lại đâu có gì lạ.”
Vương Tú vừa bước đi, chân nhỏ vừa đi vừa hướng mấy chiếc lá khô mà đạp tới, miệng vẫn nói, “thôi vậy thôi vậy, dù sao cũng không mất gì, nhưng ta cũng chẳng biết gì nhiều, chỉ biết là bọn chúng chính là đệ nhất công pháp, còn xuất xứ từ đâu thì ta cũng không biết, mà cho dùng có hỏi cả thiên hạ này cũng chẳng ai biết, Tam thanh thư trong lời đồn chính là có ba cuốn, là Đạo Thư, Kiếm Thư và Huyết Thư, nhưng trong thiên hạ chỉ còn lại đạo thư vẫn còn tồn tại, huyết thư vốn dĩ chính là nằm trong tay của Lý Niệm Ma, nhưng mười sáu năm trước, khi Lý Niệm Ma bỏ mình thì cũng hoàn toàn tuyệt tích theo, còn Kiếm Thư đã hơn ba trăm năm nay, có người kể rằng từ khi Mạc Vô Song lén trộm từ kiếm sơn đi mất, kể từ đó cũng chẳng đã hoàn toàn tuyệt tích trong thiên hạ này.”
Lý Thuần Tâm nghe thấy cái tên Mạc Vô Song hơi chấn động, cảm giác muốn tìm hiểu chỗi lên như thủy chiều, hắn muốn biết người giao cho mình kiếm thư, người dẫn hắn ra ngoài mảnh trời này, người được hắn cho là một đại nhân vật, chấp nh·iếp một phương rốt cuộc là người như thế nào.
Sau một lúc thiếu niên lại cất giọng hỏi tiếp, “vậy người tên Mạc Vô Song đó, là nhân vật như thế nào.”
Thiếu nữ quay đầu lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói, “ta chỉ biết tới đó thôi, còn muốn hỏi mấy chuyện từ xa tận mấy trăm năm như vậy, thì phải hỏi mấy lão đầu sống mấy trăm năm, nhưng tóm lại Tam Thanh Thư chính là thứ công pháp lợi hại nhất trên thế gian này, tất cả các loại pháp quyết, phù thư, đạo văn trên đời này đứng trước nó, chính là châu chấu đá xe, hoàn toàn bị áp chế không ngóc đầu lên được”.
Lý Thuần Tâm vẻ mặt có hơi thất vọng, ai cũng nói là tam thanh thư chính là toàn thiên hạ lợi hại nhất, nhưng hắn lại chính là không cảm nhận được chút gì, một chút cảm giác cũng không, ngoài việc thấy được một chút pháp quyết mờ nhạt, còn lại chính là chẳng có động tĩnh gì, cứ như thể một con ve sầu ngủ say.
Tiểu cô nương Vương Tú thấy thiếu niên vẻ mặt như mất bao thóc, thì tròn mắt ngạc nhiên, sau đó tiến lại vỗ mạnh lên vai thiếu niên một cái đau điếng nói, “ngươi làm cái gì mà vẻ mặt như ai ăn quỵt tiền của ngươi vậy, không phải ta không nói cho ngươi biết, sống ở cái thế đạo này, thực lực không có tốt nhất không nên biết nhiều.”
Lý Thuần Tâm đưa tay xoa xoa bả vai của mình, ngu ngơ hỏi, “vậy có thực lực sẽ biết được mọi chuyện trong thiên hạ sao”.
Vương Tú bước chân sáo trên đường con đường lớn lát đá, chẳng còn lại mấy móng người, ánh đèn lồng cũng chẳng còn lại bao nhiêu, giọng điệu tinh nghịch nói về phía sau, “đợi khi ngươi có thực lực, người khác tự tìm đến cửa nói ngươi nghe, chứ chẳng việt gì phải đi hỏi ai cả.”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận