Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 371: Chương 370: Giáo chủ đời đầu.

Ngày cập nhật : 2024-11-10 03:04:06
Chương 370: Giáo chủ đời đầu.

Tại một hành tinh rìa ngoài của khu vực Tiểu Tu Chân Liên Minh, một nơi hoang vu không giấu chân người, một tinh cầu luôn chìm trong tăm tối.

Ám Ảnh giáo chủ lúc này đang nằm hấp hối, chờ đợi những phút giây cuối cùng của mình.

Còn về quan tài, chính xác hơn là khoang dinh dưỡng chứa thân xác dự phòng của Lâm Lục Dạ đã đi đâu về đâu?

Cái đó có lẽ chỉ có người của Ám Ảnh giáo đoàn mới biết được.

Giờ này, Ám Ảnh giáo chủ cũng đã không thể trụ được lâu hơn rồi, chỉ có thể trông chờ vào những thành viên còn lại trong giáo phái có thể giúp lão hoàn thành tâm nguyện.

Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, Ám Ảnh giáo chủ nhớ về những ngày xưa cũ, nhớ về người đầu tiên đã cứu vớt cuộc đời lão, nhớ về vị giáo chủ đầu tiên của Ám Ảnh giáo đoàn.

Một người nhìn qua giống như một thanh niên trẻ tuổi, nhưng gương mặt của người ấy đã hoàn toàn bị che khuất đi bởi chiếc vũ trùm, và cả cái biểu tượng hình con mắt to lớn làm bằng hoàng kim và hồng ngọc, thứ được gắn trên chiếc mũ trùm ấy.

Đôi lúc, khi nhớ lại những ngày xưa cũ, Ám Ảnh giáo chủ còn cảm thấy mình lại gặp ảo giác khi nhìn vào biểu tượng hình con mắt kia, cái biểu tượng ấy vô cùng sống động, nó y như một con mắt thực sự, lão còn nhớ, lúc đó, con mắt ấy còn chớp mắt với lão đâu.

Nhớ hồi còn là một thiếu niên vô tri, lão cũng từng nhớ tới, có lần lão hỏi giáo chủ đời đầu, liệu thân phận thực sự của một người thần bí như ngài là ai?

Và vị giáo chủ ấy chỉ đáp lại câu hỏi của lão bằng một câu đùa, rằng vị giáo chủ đầu tiên ấy lại là một Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại.

Khi đó, Ám Ảnh giáo chủ đã cười cả ngày trời, đơn giản là vì ai có thể tin được một người rõ ràng đang lãnh đạo một tà giáo, thế mà lại nói mình là người của liên minh.

Nhưng đôi khi Ám Ảnh giáo chủ nhớ lại hình bóng cũ ấy, lão lại không ngừng so sánh vẻ ngoài của giáo chủ nhà mình với Ghế Số 1 của Liên Minh Nhân Loại, cả hai người nhìn đúng là rất giống a.

Thảo nào tiền nhiệm giáo chủ lại đùa hắn như vậy.

Cũng có lần Ám Ảnh giáo chủ hỏi vị giáo chủ tiền nhiệm, tại sao người đó lại dạy cho lão phải kính trọng Cổ Thần Bóng Tối, nhưng với tất cả các biểu hiện, rõ ràng vị giáo chủ đầu tiên không hề có lòng kính trọng với thượng thần của mình.

Và câu trả lời khi đó lại làm cho Ám Ảnh giáo chủ ngẩn người.

Vị giáo chủ đầu tiên lại không hề tín ngưỡng vào Spherias, vì vậy, người đó cần đào tạo gấp một giáo chủ kế nhiệm, người có thể thay thế hắn gánh trên vai trọng trách xây dựng Ám Ảnh giáo đoàn.

Sau lần hỏi đáp đó không lâu, vị giáo chủ tiền nhiệm đã rời đi chỉ vài ngày sau đó.

Những kí ức xưa cũ này, càng xem lại, Ám Ảnh giáo chủ lại càng cảm thấy hoang đường tới tột độ, càng lúc lão lại càng cảm thấy mình như thể một con rối bị người điều khiển từ lúc nào không hay.

Nhưng đến tận bây giờ, lão còn nghĩ tới những kí ức vô dụng ấy làm cái gì chứ?

Ám Ảnh giáo chủ ngày càng cảm nhận được, thứ nguyền rủa trong năng lượng của Adplina ngày càng khó kiểm soát hơn.

Trong nội tạng, dưới từng tấc da thịt, có những mầm cây đang không ngừng nảy nở.

Bóng tối đang bao phủ gương mặt của Ám Ảnh giáo chủ đang nhanh chóng tan biến, để lộ một gương mặt với vẻ ngoài khá là mâu thuẫn.

Một phần vì có thể thấy rõ được những nét tuổi trẻ có trên gương mặt này, còn phần còn lại chính là những nếp nhăn xuất hiện một cách rất bất thường.



Đây rõ ràng chính là hậu quả sau khi dùng một loại cấm thuật đốt cháy sinh mệnh nào đó, không phải là một gương mặt già đi tự nhiên.

Ánh mắt của Ám Ảnh giáo chủ dần mất đi ánh sáng, đã đến giờ hắn trở lại với giáo chủ đầu tiên của Ám Ảnh giáo đoàn rồi.

Và trên một hành tinh luôn chìm trong tăm tối, một tia ánh sáng tím nhanh chóng xuất hiện.

Những mầm cây tím huyền ảo như một bầu trời sao nhanh chóng được mọc ra, một gốc cây nhanh chóng trưởng thành, hóa thành một gốc cây đại thụ, thứ chiếu sáng, bao phủ hoàn toàn một nửa hành tinh.

Sau khi Ám Ảnh giáo chủ đã ra đi không lâu, một hạm đội các chiến hạm của Bạch Hồn đã có mặt ở nơi đây, hàng trăm t·àu c·hiến bao vây lấy hành tinh này, liên tục giá·m s·át, chặn lại tất cả những tín hiệu, tất cả những mảnh vụn vũ trụ bay ngang qua nơi đây.

Có thể nói là một con ruồi cũng không lọt qua được.

Đặt chân lên hành tinh này là hai chỉ huy Số 2 và Số 3.

Đáng lẽ Số 1 mới là người thích hợp để được cử tới nơi đây, nhưng rất tiếc, giờ này Số 1 và tất cả những người còn lại không ít thì nhiều đều đã bị trọng thương.

Chỉ còn lại Số 3 là người gần khu vực này nhất, và Số 2 một nhân viên bàn giấy được cử đi khi đã hết người.

Nếu là lúc trước, để truy đuổi một tên nửa bước siêu thoát bị trọng thương, Bạch Hồn cũng sẽ chỉ cử đi một chỉ huy cũng là quá đủ.

Nhưng hiện tại, đây lại là một tình huống vô cùng đặc biệt, nên Bạch Hồn quyết định cử hai chỉ huy của mình đi, để lúc cần thiết, hắn có thể chơi trò chính nghĩa hai đánh một, ngăn không cho bất cứ chuyện bất trắc nào có thể xảy ra.

Trước khi đặt chân tới nơi đây, hai người đã sẵn sàng cho một trận chiến, nhưng ngay khi tới nơi, họ đã phát hiện ra đối thủ có vẻ đã không còn tồn tại.

Tới gần gốc cây cổ thụ màu tím, thứ đã trở thành nguồn sáng duy nhất cho hành tinh tăm tối này.

Nhìn cả vào những vết tích lục địa mới được lật lên kia, đủ để mọi người có thể xác định được, cái cây màu tím khổng lồ đang che nửa bầu trời chỉ vừa mới trồi lên khỏi mặt đất mà thôi.

Số 2 cảm nhận khí tức còn lưu lại trong không gian, hắn lập tức thở dài, vừa cảm thấy may mắn khi đối thủ đ·ã c·hết, hắn không cần phải mất thời gian, vừa tiếc nuối khi không thể đánh được một trận thoải mái.

Phải biết, việc phải ngồi bàn giấy suốt ngày đã khiến Số 2 cảm nhận thân thể mình giống như đang dần bị rỉ sét, hắn cần một trận chiến hoặc là một hoạt động mạnh nào đó để khởi động lại thân thể mình.

“Xem ra chúng ta tới muộn rồi a, trên gốc cây này có cả khí tức của Adplina, nhưng đồng thời, cũng có luôn một khí tức kỳ lạ ở nơi đây, chắc hẳn chính là tên nửa bước siêu thoát nửa mùa đã được ghi nhận kia.”

Khác với Số 2 đang đứng nhìn hiện trường, Số 3 lại cho quân đoàn hoàng kim của mình đi ra dò xét tình hình xung quanh.

Hắn vẫn còn nhớ, nhiệm vụ lần này được Bạch Hồn giao cho chính là đi t·ruy s·át tên đã đánh cắp thân xác của Lâm Lục Dạ, nhưng đồng thời, cũng phải thu hồi lại thân thể dự phòng của bị Vĩnh Dạ Nữ Đế kia.

Và nếu ở nơi đây đã không có kẻ thù, vậy thì công việc tiếp theo của bọn họ sẽ là tìm kiếm cỗ quan tài đã thất lạc.

Nhưng dù đã huy động toàn bộ nhân lực, vô số các Bạch Hồn Tinh Linh tham gia vào chiến dịch tìm kiếm chăng nữa, tất cả những gì mà người của Bạch Hồn nhận lại được chính là trắng tay, dù cho họ có lật tung cả hành tinh đúng nghĩa đen để tìm kiếm.

Ở một phương hướng khác, nơi hoàn toàn đối nghịch lại với hướng tìm kiếm của các quân đoàn dưới trướng Bạch Hồn.



Trên một hành tinh vừa bị hủy diệt.

Một hành tinh c·hết với mặt đất đã bị t·hiêu r·ụi, khói lửa bao phủ, mây độc che khuất toàn bộ ánh sáng chiếu tới nơi đây.

Giữa một đống hoang tàn đổ nát của một hành tinh đã không còn bóng người, chợt, lại có một đoàn người kỳ lạ xuất hiện, đi trên những con đường đã bị nung chảy thành nham tương.

Đoàn người này chính là các thành viên còn sót lại của Ám Ảnh giáo đoàn, chúng tới đây đơn giản chính là vì mệnh lệnh cuối cùng mà giáo chủ đã giao cho chúng.

Đó chính là vận chuyển thân thể vật chứa của thượng thần mà chúng tôn thờ, Cổ Thần Bóng Tối Spherias về căn cứ chính để bảo quản, chuẩn bị và chờ ngày đánh thức vị thần đang ngủ say trong đó.

Nhìn vào khoang ngủ đông giống như một chiếc quan tài trước mắt, và chứng kiến cả hình bóng một cô gái đang ngủ say qua lồng kính.

Người của Ám Ảnh giáo đoàn vô cùng cẩn thận, chúng vận chuyển chiếc quan tài như thể sợ đánh thức mỹ nhân đang ngủ say, làm phiền giấc ngủ của thượng thần.

Đám người sau khi lấy được thứ mình muốn, chúng cũng nhanh chóng rời đi hành tinh đã đổ nát này, tiến thẳng về căn cứ chính của chúng.

Không lâu sau, trên con tàu của đám tà giáo.

Trong một khu vực có thiết kế giống như một giáo đường, nhưng không có thánh giá ở đây mà thay vào đó là một chiếc ngai màu đen như màn đêm.

Phần lớn các trưởng lão trong giáo đoàn đều đã có mặt ở nơi đây, bọn họ cùng nhau nhìn về phía một người, kẻ được phủ bên ngoài một chiếc áo choàng đen với đủ các loại trang trí bằng bạc vô cùng cầu kỳ.

Có thể nói, chiếc áo choàng này là một phiên bản khác của chiếc áo choàng mà Ám Ảnh giáo chủ đã từng mặc.

Trong bầu không khí tĩnh lặng của nơi đây, một vị trưởng lão trước tiên đứng ra,

Người này là đại trưởng lão, một trong những nhân vật quyền lực nhất Ám Ảnh giáo đoàn này.

Lão bắt đầu phát biểu, bắt đầu cho nghi lễ đăng quang ngôi vị giáo chủ vô cùng đơn sơ trên con tàu vận chuyển.

“Các vị, ta nghĩ chúng ta cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa đi, trong giáo quy của chúng ta đã quy định rất rõ, khi giáo chủ tiền nhiệm t·ử v·ong, ngay lập tức, phó giáo chủ hoặc các trưởng lão cấp cao sẽ lập tức ngồi lên vị trí giáo chủ, tiếp tục dẫn dắt chúng ta.

Không chỉ vậy, trước khi rời đi đánh lạc hướng đám chó săn của Liên Minh Nhân Loại, cựu giáo chủ cũng đã để lại một lời nhắn, rằng phó giáo chủ sẽ trở thành Ám Ảnh giáo chủ mới, tiếp tục dẫn dắt chúng ta trên con đường phụng sự cho thượng thần.

Các vị, liệu có ai còn chút ý kiến nào hay không?”

Nghe đại trưởng lão đã nói như vậy, rất nhiều các thành viên trong giáo hội lúc này đều vô cùng yên lặng, không ai có một chút ý kiến nào.

Nên cứ như vậy, buổi lễ đăng quang ngôi vị giáo chủ đã diễn ra vô cùng nhanh chóng.

Lúc này phó giáo chủ, hay giờ là tân nhiệm Ám Ảnh giáo chủ đứng lên phía trước, ánh mắt hắn nhìn quét tất cả mọi người đang có mặt ở nơi đây, sau đó hắn ngồi lên trên ngai báu hoa lệ đặt ở nơi cao nhất trong căn phòng họp.

Từ trên cao nhìn xuống dưới, vị giáo chủ bắt đầu vạch ra tương lai mới cho thế lực ngầm cuối cùng ở vùng Tiểu Tu Chân Liên Minh này.

“Các vị, hôm nay ta sẽ bắt đầu lại kế hoạch của thần giáo chúng ta, tiếp tục kế thừa tất cả những gì mà cựu giáo chủ vẫn còn đang giang dở.

Và như các vị đã biết, do chúng ta từng để cho thân xác thượng thần thất lạc, rơi vào trong tay người của Liên Minh Nhân Loại.



Vì vậy, tất cả các kế hoạch hiến tế khi đó của chúng ta đều đã buộc phải hủy bỏ, dẫn tới thời điểm tốt nhất để bắt đầu nghi lễ đã phải chuyển ngày.

Và ngày lành để chuẩn bị nghi lễ hiến tế gần nhất lại là vào ngày này của 7 năm sau, nên trong suốt 7 năm chờ đợi ấy, chúng ta cần phải giấu mình cho tốt, không thể để nanh vuốt của Liên Minh Nhân Loại có thể tìm tới chúng ta.

Nhưng đồng thời, chúng ta cũng cần phải thu thập càng nhiều tế phẩm càng tốt, để có thể bù lại lỗi lầm khi đã lỡ hẹn 7 năm với thượng thần của chúng ta.”

Vị giáo chủ mới nhanh chóng sắp xếp tất cả mọi chuyện đâu vào đấy, rất hợp ý của tất cả các vị trưởng lão có mặt ở nơi đây, nên tất nhiên không có bất cứ thanh âm phản đối nào xuất hiện.

Cứ như vậy, thế lực ngầm cuối cùng trong khu vực Tiểu Tu Chân Liên Minh nhanh chóng ẩn mình, giống như thể chúng không còn tồn tại nữa.

Dù sao cũng đừng quên, Áo Choàng Thần Ẩn là Thần Khí phân thân mà tổ chức này đã để lại cho Lâm gia, nên đương nhiên, trong Ám Ảnh giáo đoàn vẫn còn tồn tại khá nhiều phân thân của Thần Khí ấy.

Và quan trọng, chúng vẫn được trao quyền sử dụng Thần Khí ấy, không như cái cây màu trắng nào đó đã bị Cổ Thần Bóng Tối đưa vào danh sách đen.

Nên mọi hoạt động của tổ chức này càng lúc càng trở nên bí ẩn, khiến cho thế lực của Bạch Hồn không thể nào bắt được cái đuôi của chúng.

Trở lại với Bạch Hồn, hắn dù đã sử dụng phiên bản mới nhất của Tương Lai Linh Cảm, liên tục thăm dò suốt cả tương lai, nhưng tất cả đáp án hắn nhận được đều đã bị làm nhiễu.

Và dựa vào cái thủ đoạn làm nhiễu quen thuộc ấy, Bạch Hồn cũng đoán được có người dùng Áo Choàng Thần Ẩn để đối phó mình, dù sao cũng có một khoảng thời gian rất dài hắn sử dụng Thần Khí ấy, nên làm sao hắn có thể quên được.

Những người sử dụng được Áo Choàng Thần Ẩn không chỉ có mình Lâm Lục Dạ, mà còn có đám Ám Ảnh giáo đoàn tôn thờ Spherias.

Vì vậy, Bạch Hồn cũng dẹp vụ truy tìm đám chuột kia sang một bên, hắn tập trung lại vào việc khôi phục lại Bạch Sắc Địa Phủ của hắn.

Dù sao trong những trận chiến trước đó, thế giới của hắn cũng đã gần như sụp đổ.

May mắn, tại thế giới này, trên tất cả các hành tinh, không kể ở trong hay ngoài Liên Minh Nhân Loại, khi có một sinh linh c·hết đi, linh hồn của sinh linh ấy sẽ tới và đầu quân cho Bạch Sắc Địa Phủ của hắn.

Nên lực lượng linh hồn làm thuê cho Bạch Hồn đông khỏi phải nói, và số lượng của họ càng lúc càng nhiều hơn.

Ánh mắt Bạch Hồn trầm ngâm suy ngẫm, hắn hiện tại khôi phục lại thương thế cũng chỉ là vấn đề thời gian, dù sao số lượng tài nguyên mà Sở Thẩm Phán đưa tặng hắn cũng đâu phải trò đùa, thậm chí, hắn chỉ cần lấy ra từ đó một phần tài nguyên rất nhỏ cũng có thể khôi phục hoàn toàn địa bàn của mình.

Đó chính là những chuyện trước mắt, nhưng chuyện quan trọng nhất sau đó chính là hàng phục Di Hồn Hỏa.

Nếu cứ phải duy trì lý chí làm củi cho ngọn lửa này, một nửa sức lao động trong Bạch Sắc Địa Phủ của hắn sẽ khó có thể được giải phóng.

Còn về Tương Lai Linh Cảm giờ đã không thể thăm dò được bất cứ thông tin từ tương lai, Bạch Hồn cũng lười sửa nó.

Sau khi vượt qua được nhân kiếp của mình, hắn cũng đã thấy được hắc ám từ Cổ Thần Bóng Tối không phải là thứ không thể chiến thắng.

Tâm tính của hắn cũng đã thay đổi rất nhiều.

Lúc này, Bạch Hồn cũng nhớ tới thứ gì đó hắn đã bỏ quên từ rất lâu.

Hắn lại nhìn vào tấm lưới vận mệnh đang bao phủ khu Tiểu Tu Chân Liên Minh này, một tấm lưới đã gần như được kéo lên hoàn tất.

Duy chỉ còn một phần rất nhỏ vẫn chưa được kéo lên mà thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận