Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 370: Chương 369: Độ kiếp thành công.

Ngày cập nhật : 2024-11-10 03:04:06
Chương 369: Độ kiếp thành công.

Vô Niệm Lĩnh Vực mất đi tác dụng, Xích Huyết Hiệp Sĩ giờ đã không còn là thiên địch của Bạch Hồn nữa, hắn lập tức bị gã tinh linh treo lên đánh.

Dưới trạng thái Di Hồn Hỏa này, đừng nhìn Bạch Hồn mạnh cũng thật mạnh, nhưng hắn đau cũng thật đau.

Những cơn đau xé linh hồn này khiến hắn suýt mất đi lý trí, nên hiện tại, Bạch Hồn cảm thấy rất khó chịu, và hắn lại càng cần hơn một bao cát để có thể phát tiết.

Và Scar chính là một bao cát hoàn hảo ấy.

Dù sao thì tên này cũng không thể nào tu hành bình thường được, nên hắn ta là một người đã luyện thể thành đạo, da dày thịt béo khỏi phải nói.

Vừa bị Di Hồn Hỏa đốt đến gần như hóa điên, thân thể cũng đã b·ị đ·ánh đến bờ vực sụp đổ, Scar lúc này cũng khó có thể phản kháng lại được trước sức mạnh tuyệt đối của Bạch Hồn.

Xích Huyết Hiệp Sĩ trôi dạt giữa hư không, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn về phía tên tinh linh đã biến dị đến kinh khủng kia, nhìn thẳng vào gương mặt đã hóa thành hố đen của gã.

“Khụ, biết vậy ta xử lý ngươi ngay từ giây phút đầu tiên mà chúng ta gặp mặt rồi.”

Nhưng đáp lại hắn, chỉ có một nắm tay to lớn của gã tinh linh đã biến dị.

Gương mặt đã hóa thành hố đen của Bạch Hồn nhìn về phía đối phương, hắn lạnh lùng phát ra những âm thanh như ngàn tỉ linh hồn kêu rên, phủ định tất cả những ý nghĩ hiện tại của đối phương.

“Không, ngươi sai ngay từ đầu rồi, đừng quá tự tin về sức mạnh của mình như vậy chứ.

Ngươi nên biết, dù cho ngươi có ép ta vào góc c·hết ngay từ đầu chăng nữa, nó cũng chỉ là ngươi đang để thất bại của mình đến sớm hơn mà thôi.

Vì ta là người chắc chắn sẽ thắng trận chiến này, ta vẫn còn một trận chiến 7 năm sau nữa.”

Không nói nhiều, Bạch Hồn lập tức dùng cây Phủ Định Trường Mâu đâm xuyên qua người Scar.

Sức mạnh phủ định vạn vật lan tràn nhưng cũng chỉ có thể phủ định được một phần nhỏ trên thân thể đối phương, không thể nào nhất kích tất sát chỉ trong một nốt nhạc.

Thấy Thần Khí của mình hoạt động kém như vậy, Bạch Hồn cũng phải nheo mày lại vì thất vọng.

Nhớ lúc trước, khi hắn hỗn chiến với Diệp Hiên và Lâm Lục Dạ, Phủ Định Trường Mâu vẫn một đâm là đi một hóa thân của hai người đó.

Nhưng khác với những kẻ đã tu luyện bản thân thành thế giới, Xích Huyết Hiệp Sĩ lại thuộc loại tu luyện bản thân có thể sánh ngang với các thế giới.

Nên thân thể hóa thân của hắn cứng chắc hơn đám hóa thân mà Bạch Hồn dùng để hành tẩu rất nhiều lần, do vậy nó khiến Bạch Hồn có cảm giác Thần Khí của mình giống như không theo kịp thời đại.

Xích Huyết Hiệp Sĩ giờ này chỉ có thể chịu đòn, mỗi khi hắn nảy ra một ý định muốn phản kháng, ý định ấy sẽ lập tức bị đối phương đốt cháy, khiến hắn chịu thêm sát thương.

Đúng lúc này, Bạch Hồn cũng cảm nhận được có 6 luồng khí tức cực mạnh đang đi tới nơi đây, cái thứ khí tức như Nhân Đạo Đại Trận đã thông báo người tới là ai.

“Thống đốc Bạch Hồn, ngài liệu có ổn không?”

Giờ này, tất cả những thành viên của Sở Thẩm Phán đều nhìn về phía Bạch Hồn với một ánh mắt cực kỳ dè chừng, như thể họ đang phải đối mặt với một con hổ xổng chuồng.

Thấy có người tới xử lý mọi chuyện giúp mình, Bạch Hồn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Ta vẫn ổn, à không đúng, không được ổn cho lắm, nhưng mấy người giờ đến cũng đúng lúc lắm.”



Nếu bình thường, Bạch Hồn sẽ muốn giữ lại được càng nhiều sức mạnh từ tương lai của mình càng tốt, nhưng hiện tại, hắn đã bị cái thứ sức mạnh này t·ra t·ấn đủ lâu rồi, hắn thực sự rất mệt mỏi.

Thân thể đồ sộ đầy cơ bắp của Bạch Hồn nhanh chóng teo lại như một quả bóng xì hơi, nhìn hắn hiện tại rõ ràng đã gầy đi rất nhiều so với trước đó, đơn giản là vì hiện tại thế giới lực lượng trong chân thân của hắn cũng đã gần như cạn kiệt.

Gương mặt và đủ thứ biến dị trên người Bạch Hồn cũng đang nhanh chóng rút đi, hắn dần trở lại làm một tên tinh linh đẹp mã như trước kia.

Mất đi thứ sức mạnh đang gia trì bản thân mình, Bạch Hồn lại cảm nhận được một cảm giác vô cùng chán ghét đang ở gần hắn.

Đầu nguồn của cảm giác ấy đương nhiên vẫn là Xích Huyết Hiệp Sĩ Scar.

Dù cho tên này đã bị Bạch Hồn đánh cho tơi bời, khiến cho sức mạnh giảm sút, Vô Niệm Lĩnh Vực cũng đã giải trừ chăng nữa, đặc tính của một blank vẫn khiến cho Bạch Hồn cảm thấy khá khó chịu khi ở gần hắn.

Vì vậy Bạch Hồn cũng không muốn đóng vai một con cá mặn nữa, hắn đi tới gần đối thủ của mình và sút hắn như một quả bóng, bay thẳng về phía người của Sở Thẩm Phán.

“Ta hiện tại cũng không còn chút hơi nào để xử lý tên này, nên làm phiền các vị giải quyết hắn giúp ta.”

Thấy Bạch Hồn giờ cả người suy sụp như vậy, các thành viên của Sở Thẩm Phán lập tức gật đầu cảm ơn.

Công lao tự dưng đến tay, sao đám người này không vui cho được.

“Cảm ơn thống đốc Bạch Hồn đã khẳng khái, nhìn vào thương thế hiện tại của ngài, chúng tôi sẽ nhanh chóng cung cấp tất cả những phương tiện và tài nguyên cần thiết đề ngài khôi phục lại nhanh nhất có thể.”

“Nếu lần sau ngài còn muốn liên lạc hay cần trợ giúp, cứ việc gọi cho Sở Thẩm Phán chúng tôi.”

Người của Sở Thẩm Phán rất nhanh chóng hành động, lưu loát khóa chặt lại tứ chi cùng tất cả năng lực của tên tội nhân, áp giải Xích Huyết Hiệp Sĩ Scar đi vào trong chiến hạm tàng hình của họ.

Đương nhiên, đám người này cũng đã mời Bạch Hồn lên trên chiến hạm của Sở Thẩm Phán để uống trà, dù sao thì vị thống đốc này cũng đã giúp đỡ bọn họ lập công rất nhiều lần.

Nếu là lúc trước, Bạch Hồn còn có chút hứng thú.

Nhưng hiện tại, hắn đang có ác cảm với Scar, nên hắn nhất quyết sẽ không lên trên con tàu có một tên blank.

Thấy Bạch Hồn cứng đầu như vậy, hội người của Sở Thẩm Phán cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài cung cấp một nhẫn trữ vật cỡ siêu lớn, bên trong chứa hàng tá các thể loại tài nguyên có thể giúp Bạch Hồn nhanh chóng khôi phục.

Nhìn con tàu đang ngày càng đi xa kia, Bạch Hồn thở dài đầy thoải mái.

Giờ chỉ còn một mình Bạch Hồn trôi dạt giữa hư không, hắn có thể tạm thời nghỉ ngơi được rồi.

“Ta đã thắng, như thế này xem như ta đã độ qua kiếp này được rồi đi.”

Hắn có thể nói đã độ qua được nhân kiếp của mình, dù cho không chính tay xử đẹp được Xích Huyết Hiệp Sĩ chăng nữa.

Nhưng hắn cũng đã đánh cho kiếp số của mình thừa sống thiếu c·hết, dù cho không có đám Sở Thẩm Phán đến để kết thúc mọi việc, thì tên Scar kia sớm muộn cũng sẽ bị Di Hồn Hỏa đốt thành tro tàn.

Mà nhắc tới Di Hồn Hỏa, cả người Bạch Hồn lúc này vẫn còn ẩn ẩn cảm thấy đau rát.

Khi hắn xòe lòng bàn tay ra, chỉ thấy một ngọn lửa trắng với vô số các hố đen sáng rực trong hư không.

Tuy đã giải trừ thứ sức mạnh mượn từ tương lai, nhưng tàn dư của Di Hồn Hỏa vẫn còn sót lại ngay trong chân thân của Bạch Hồn.



Hiện tại, để có thể giữ cho ngọn lửa đó không thiêu cháy chính mình, Bạch Hồn phải cố phong tỏa nó bằng lý trí của hắn.

Nên giờ, hơn một nửa các Bạch Hồn Tinh Linh trong thế giới của hắn đã phải từ bỏ các công trình đang giang giở, biến thành những cỗ máy sản xuất lý trí, phong tỏa lại tác dụng phụ của thứ v·ũ k·hí thuộc dạng cấm kỵ này.

Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, có rất nhiều thứ mà Bạch Hồn có thể ứng dụng được nếu sử dụng Di Hồn Hỏa đúng cách.

Khả năng chiến đấu cực kỳ hiệu quả, cấm tiệt được toàn bộ ý chí trong phạm vi ảnh hưởng, các tác dụng tương đương với một phiên bản khác của Vô Niệm Lĩnh Vực.

Không nói đến việc đánh nhau, Bạch Hồn cũng bắt đầu thôi diễn ra một vài phương án sử dụng ngọn lửa này để có thể rèn luyện linh chất, qua đó tăng cường sức mạnh linh hồn của hắn.

Thậm chí, một ngày nào đó, hắn có thể dung hợp Di Hồn Hỏa vào từng tia sức mạnh của mình.

Nhưng có vẻ như hắn đã lập ra quá nhiều các dự án rồi, trong thân thể hắn vẫn còn quá nhiều những dự án bỏ ngỏ, và càng nhiều dự án đình trệ hơn nữa khi một nửa số hóa thân của hắn đã ra đi khi hắn bật trạng thái Di Hồn Hỏa lên.

Còn tại sao Bạch Hồn lại không sử dụng các quyến tộc của mình để chịu nhiệt?

Đơn giản là vì hóa thân của hắn giống như rau hẹ, muốn mọc ra bao nhiêu cũng được, nhưng mà đám quyến tộc lại là phần độc nhất, mỗi một linh hồn đều có giá trị, suy nghĩ riêng, có thể đem lại cho hắn vô số linh cảm mới.

Giữa một bên là tài nguyên không thể tái sinh, còn một bên lại là rau hẹ, thì đương nhiên Bạch Hồn sẽ lựa chọn hi sinh đám hóa thân của hắn.

Nhưng có lẽ, chuyện quan trọng nhất mà Bạch Hồn phải tính tới đó chính là khôi phục lại thực lực.

Tiếp theo đó là xử lý mớ hỗn độn sau mấy trận chiến vừa qua.

Chỉ trong một ngày, khu Tiểu Tu Chân Liên Minh của hắn đã phải chịu quá nhiều thiệt hại to lớn tới không thể bù đắp.

Như cả khu biên giới Đỏ đã trở thành một vùng tử địa, nơi đông dân cư thứ hai trong khu vực bị hiến tế không còn một mống người.

Rồi cả đống thiệt hại từ các hành tinh ở rìa ngoài, những nơi bị tàn phá nặng nề, khi mà các thực thể nửa bước siêu thoát đi ra từ các thế giới tận thế.

Và còn cả trăm thứ thiệt hại lớn nhỏ khắp cả khu vực nữa, còn chưa kể con đường huyết mạch nối tới Tiểu Tu Chân Liên Minh này giờ cũng đã bị phá hủy, trong tương lai gần, cả khu vực sẽ phải đối mặt với nguy cơ thiếu thốn vật tư.

Chỉ nghĩ sơ qua, Bạch Hồn cũng đã thấy đau đầu.

Nhưng rồi, tâm linh của hắn cũng đã được an ủi đôi chút, khi mà hắn mở ra nhẫn trữ vật mà người của Sở Thẩm Phán gửi tặng cho hắn.

Bên trong này có các công nghệ mà Bạch Hồn đã đặt mua từ trước đó.

Không chỉ có vậy, bên trong còn có rất nhiều nguồn tài nguyên khổng lồ, con số tương đương với việc đóng gói vài cái đại thiên thế giới.

Có thể nói trong chuyện ban thưởng này, Liên Minh Nhân Loại đúng là rất hào phóng.

Nhưng càng nghĩ Bạch Hồn lại càng cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.

Nếu giờ này, hắn đổ đống tài nguyên có trong nhẫn trữ vật này ra, chắc chắn số tài nguyên ấy có thể lấp đầy cả một góc vũ trụ này, thậm chí còn làm căng nứt cả vũ trụ cũng không chừng.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy, cả cái Liên Minh Nhân Loại này nhỏ như một hộp diêm, nhưng bên trong nó lại cất chứa cả một thế giới với đủ các thể loại quái vật.

Bạch Hồn cũng không hiểu được tại sao một thế lực mạnh đến khủng kh·iếp như vậy lại bo bo giữ mình, chỉ loanh quanh trong một cái khu vực hoàn toàn không phù hợp với quy mô của nó.



Nhưng khi hắn nghĩ tới vô số những thế giới khác kết nối tới thế giới này, và từ các thế giới đó lại có thể mở ra những khe nứt mới, kết nối tới các thế giới mới, vô cùng vô tận.

Nghĩ tới đó, Bạch Hồn cảm thấy có lẽ Liên Minh Nhân Loại chiếm một dải ngân hà cũng đã là quá đủ rồi.

Ngay khi hắn còn đang nghĩ viển vông, đám thuộc hạ của Bạch Hồn cũng đã tìm được tới nơi hắn đang trôi dạt, và lôi cái hóa thân đã rách tả tơi này quay trở lại.

Ở một phương hướng khác, trên con tàu đen của Sở Thẩm Phán.

Lúc này, ngay trong ngục giam, một nơi tối tăm ẩm thấp, với vô số những hình cụ được xếp đầy hai bên hành lang.

Xích Huyết Hiệp Sĩ Scar không những không bị xử tử, trái lại, hắn giờ còn đang ăn nhậu vô cùng thoải mái với những thành viên khác của Sở Thẩm Phán.

“Haha, người anh em, lâu ngày không gặp lại, lần này xem như ngươi lập công đầu rồi a.”

“Đúng vậy, cùng một lúc hoàn thành tới tận vài nhiệm vụ được giao, khả năng chạy KPI của ông đúng là làm bọn tôi phải nể phục.”

Nghe đám phán quan đang ngồi trên bàn nhậu không ngừng thổi phồng về khả năng của mình, Xích Huyết Hiệp Sĩ Scar vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn không hề nói gì mà chỉ một mực uống rượu nhằm quên đi nỗi sầu.

Nói hắn cùng một lúc chạy vài cái nhiệm vụ đi, đúng như vậy thật.

Hắn vừa làm nhiệm vụ gián điệp, đột nhập vào trong Diệt Thần Hội, vừa lừa g·iết một lượng khá lớn các hóa thân của tổ chức này đột nhập vào trong liên minh.

Không những vậy, hắn còn thành găng tay trắng cho Ghế Số 1, rửa sạch tất cả những cựu quan chức đã và đang nung nấu các m·ưu đ·ồ chống đối.

Là người gánh nhân quả, phải chịu ánh mắt nhìn chăm chú tới từ Huyết Nhục Quân Chủ.

Đồng thời, hắn cũng nhận nhiệm vụ riêng từ Ghế Số 1, đó là đánh cho tên Bạch Hồn Tà Thần kia ra bã, đánh cho hắn ta có thêm động lực để không ngừng mạnh lên.

Và còn rất nhiều các nhiệm vụ khác mà Scar cũng đã âm thầm làm xong trong hành động lần này.

Có thể nói, kể từ khi về làm việc dưới trướng Ghế Số 1, mỗi một nhiệm vụ của tên này đã không thể nói là một mũi tên bắn trúng hai con chim nữa, mà là một mũi tên bắn rụng cả đàn chim luôn rồi.

Càng làm việc cho Ghế Số 1, Scar lại càng cảm nhận được vị Chủ Thần này đáng sợ.

Dù cho trong rất nhiều lần làm nhiệm vụ, Scar muốn bỏ trốn khỏi Liên Minh Nhân Loại này, nhưng chỉ cần nghĩ tới đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của vị Chủ Thần kia, tất cả những suy nghĩ phản loạn hay bất tuân nhiệm vụ đều sẽ bị dập tắt.

Nhìn đám bạn đang cười trên nỗi đau của mình, Scar thề một ngày nào đó cũng phải kéo mấy tên này xuống hố, xem đến cái lúc đó chúng còn cười hắn được hay không.

“Khụ khụ, được rồi, các vị, thời gian tụ họp của chúng ta tới đây là hết, ta còn phải trở lại Cenplura để tiếp tục hoạt động.

Nên chào mọi người, ta đi trước đây.”

Trên thân thể của Xích Huyết Hiệp Sĩ vốn đã xuất hiện vô số các khe nứt, với những ngọn lửa trắng tàn phá khắp thân thể.

Hắn vẫn có thể tồn tại được đến bây giờ chính là nhờ vào Nhân Đạo Đại Trận đang áp chế, ngăn không cho sức mạnh của Bạch Hồn phá hủy đi hóa thân này.

Nhưng giờ, hắn phải trở lại nên không cần thiết phải áp chế lại thương thế của mình nữa, đồng thời, hắn cũng muốn hố vài tên này vì dám cười trên nỗi đau của hắn.

Trước mặt bao người đang ăn nhậu, tên này tan biến thành tro tàn, phủ kín cả bàn nhậu.

Nhìn vào bàn nhậu trước mắt, tất cả đồ ăn thức nhắm giờ đều đã được phủ một lớp tro, như thể có ai đó đã đổ cả xô tro vàng mã lên nơi đây.

Những thành viên của Sở Thẩm Phán nhìn vào cũng chỉ muốn chửi bậy, tất cả mọi người hết hứng nhậu nhẹt với nhau luôn.

Bình Luận

0 Thảo luận