Cài đặt tùy chỉnh
Loạn Thế Cường Sinh
Chương 79: Chương 79: Phần thắng thuộc về
Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:18:30Chương 79: Phần thắng thuộc về
Lúc này Trung Tấn ở một bên quan sát, sự tập trung của hắn cũng đang dồn hết vào đám khói bụi trước mặt.
Hắn vừa rồi có cảm giác chiêu thức của mình hình như trước khi chạm vào đối phương thì đã bị một nguồn lực khiến cho tiêu tán, cho nên lúc này càng trở nên cảnh giác hơn.
Hai mắt hắn đang tập trung nhìn chằm chằm, đột nhiên phát hiện từ chỗ bụi mù xuất hiện động tĩnh. Tiếp theo lại từ chỗ đó mà thấy được có hai bàn tay màu tím đen khổng lồ bắn ra, lao nhanh về phía của hắn.
Hai bàn tay này to lớn dị thường, bên ngoài hiện hữu khí tức màu tím đen, rõ ràng là một loại thần thông, được tu sĩ dùng thần lực mà biến hóa thành.
Bàn tay lao nhanh đánh tới Trung Tấn, liên tục tung ra vô số nắm đấm có uy lực cực mạnh, khiến cho Trung Tấn phải tung người lên không tránh đỡ.
Mấy người dưới đài khi thấy hai bàn tay này đánh ra, trong đầu liền nổi lên sự nghi ngờ. Họ không chần chờ được nữa, vội vàng quay qua nhìn về phía Cao Phong.
Thấy rõ bên chỗ Cao Phong, bụi mù bao phủ cũng dần tan đi, để lộ ra thân ảnh của Cao Phong đang thi triển chiêu thức.
Hai bàn tay của hắn sáng rực, sắc mặt lộ rõ quyết tâm, cánh tay đưa lên đưa xuống khống chế bàn tay phép để t·ấn c·ông Trung Tấn.
Cao Phong giữ chặt tay, trong đầu nhớ lại hoàn cảnh lúc trước khi bị đường ánh sáng thần uy của Trung Tấn công kích.
Hắn ngay thời khắc v·a c·hạm, đã sử dụng Huyền Minh thủ để chặn lại, tạo thành mũi nhọn mà chia đường năng lượng đó làm đôi, nhờ vậy mà triệt tiêu được lực lượng hủy diệt.
Đúng lúc này, lại thấy ánh mắt Cao Phong có một sự kiên quyết, hắn nhìn thẳng về phía Trung Tấn. Hắn thấy Trung Tấn một bên đang liên tục né những đòn công kích, một bên thì gia tăng thần lực nhằm phá đi thần thông này.
Bỗng Cao Phong hít một hơi thật sâu, hắn hơi khom người rồi giậm mạnh chân lao lên nhảy về phía trước, hai tay vẫn giữ vững để khống chế Huyền Minh thủ.
Hắn đưa người bay lên cao, lập tức hai bàn tay phép khổng lồ trước mặt không tiếp tục t·ấn c·ông Trung Tấn nữa mà liền thu lại tới trước người.
Chúng hiện ra trước mặt Cao Phong, không biết được hắn dùng thủ pháp gì mà hai bàn tay kia nhanh chóng hòa nhập vào trong hai cánh tay của hắn.
Đây chính là thuật pháp mà Cao Phong vừa mới tiếp thu được gần đây, hắn nhờ nhiều lần sử dụng Huyền Minh thủ mới nhìn ra được cách này.
Dùng Huyền Minh thủ tạo ra bàn tay phép để t·ấn c·ông, việc đó tốn rất nhiều sinh lực để khống chế. Cho nên Cao Phong mới nghĩ ra cách để nó hòa làm một với mình, tạo thành hai cái bao tay giúp tăng cường lực công kích lên nhiều lần.
Nhờ vậy mà Cao Phong mới tự tin sử dụng thần thông này, mượn sự ảo diệu của Huyền Minh thủ để t·ấn c·ông Trung Tấn.
Mà khi này, Trung Tấn vừa mới thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt liền trở nên thất kinh, vội ràng xoay chuyển thủ thế.
Hắn bắt trọn khoảnh khắc đang diễn ra, hiểu rõ Cao Phong muốn làm gì cho nên mới liền xoay người lại, đưa một chân ra sau, hai tay vẽ ra một quầng hào quang trước người.
Chỉ ngay tức khắc sau đó, thân thể của Cao Phong từ trên không lao xuống, đánh về phía của Trung Tấn. Hai nắm tay của hắn kết lại, tạo thành một đòn như chùy lớn màu tím đen mà bổ xuống, uy lực vô cùng kinh khủng.
“Ầm”
Cao Phong đánh xuống trước mặt Trung Tấn, lập tức gây ra âm thanh chấn động toàn võ đài, tạo ra những con sóng xung lực bắn vọt ra bốn phương tám hướng.
Mà lần này rõ ràng uy lực của Cao Phong đã mạnh hơn đòn phòng hộ của Trung Tấn, cho nên chỉ vừa mới chống đỡ được một lát, đã thấy Trung Tấn vội vàng nhảy vọt ra phía sau.
Trên mặt Trung Tấn liên tục thở dốc, đôi tay hiện lên từng hồi run rẩy, cảm giác như vừa chống đỡ một tòa núi lớn ập xuống.
Cao Phong bên này cũng không trì hoãn động tác, gương mặt hiện rõ hai chữ quyết thắng, liền lập tức tung người nhảy vọt lên trước tiếp tục công kích.
Nếu như chỉ là so tài bình thường thì hắn có thể để cho Trung Tấn hồi phục một chút rồi đánh tiếp, nhưng mà giờ đây là cuộc thi trên võ đài, cho nên nếu làm vậy chả khác gì tạo ra cơ hội cho đối phương.
Hai tay Cao Phong lần nữa bắt một pháp quyết đơn giản, lập tức hai bàn tay từ Huyền Minh thủ liền hiện ra sau lưng hắn, tạo thành hình thể như một mình hắn sở hữu tận bốn cánh tay.
Để sử dụng cách này, Cao Phong phải tốn rất nhiều thần lực để vừa công kích mà vừa duy trì hai bàn tay phép kia, cho nên Cao Phong quyết định lần này phải là đòn quyết định, giải quyết cho được Trung Tấn.
Trung Tấn ở một bên cũng thấy được thân ảnh của Cao Phong lao vun v·út tới, trong miệng vội vàng niệm quyết, huy động sinh lực toàn thân để sẵn sàng nghênh chiến.
Hắn nhắm hờ mắt, sử dụng thần thức mà đưa tay ra trước, vẽ ra một đường quyền kì ảo. Tức thì đường quyền này biến hóa thành một hình hoạ vô cùng uy lực, trông như dáng vồ mồi của hổ dữ.
Sau đó Trung Tấn cũng lập tức mở mắt ra, trên miệng hô lớn mà lao lên đi nhanh về phía trước mặt.
Hai bên Cao Phong cùng Trung Tấn đối đầu, nhanh chóng thi triển toàn bộ học vấn quyền pháp của mình, khiến cho toàn bộ võ đài chấn động.
Nắm đấm từ tay Cao Phong kết hợp nhuần nhuyễn với hai nắm đấm từ Huyền Minh thủ, tạo thành thế công kích như vũ bão mà đánh tới. Chúng tạo thành một tràn công kích không có điểm dừng, mỗi khi tay này rút về thì tay kia đấm tới, tay thật đấm xong thì tay ảo cũng xuất quyền.
Đây chính là những thứ mà Cao Phong đã học được khi bỏ ra rất nhiều thời gian mài giũa với nhân ảnh trong tâm thức, đến hôm nay mới đem ra thực chiến, không ngờ hiệu quả lại vượt xa mong đợi của hắn.
Mà ở phía đối địch, khi thấy bốn đường công kích của Cao Phong liên tục đánh tới, Trung Tấn cũng không tỏ ra vẻ bối rối gì. Mặt hắn vô cùng bình thản, giống như cố chèn ép tâm thần lặng im mà chống đỡ với công kích kia.
Kỳ lạ thay, không biết đây là cách thức gì mà mỗi một lần hắn chống đỡ, lại kèm theo sự phản công trong đó, giống như mượn lực từ Cao Phong để đánh lại Cao Phong, vô cùng ảo diệu đến mức Cao Phong cũng không cảm nhận được.
Nhưng mà có điều dường như tu vi của Cao Phong vẫn cao hơn Trung Tấn, hắn cũng có chút cảm nhận được sự tinh vi trong đòn đánh của Trung Tấn cho nên càng ra đòn quyết liệt hơn.
Hai bên đang giao chiến, bỗng nhiên cơ thể cả hai bị gì đó mà liền bay về phía ngược lại, hình như bị lực phản vệ làm cho tách ra.
Lúc này bỗng nhiên có một suy nghĩ hiện lên trong đầu Cao Phong, khiến hắn tin tưởng mà thực hiện theo ý tưởng này.
Hắn đưa người lao lên, hai bàn tay được đúc từ sinh khí cũng dần thu lại, cho nên Cao Phong mới mang toàn bộ sinh lực mà công kích.
Thân ảnh hắn xoay chuyển liên tục, giống như cố tình làm vậy để không tạo ra điểm mù, cũng để dễ dàng khiến đối phương chống đỡ khó khăn vậy.
Hai bên lại lần nữa giao chiến, lần này có thể thấy sự áp đảo của Cao Phong càng lúc khiến cho không khí của võ đài sôi trào.
Những đòn thế của hắn đều như mang hết sự quyết tâm đánh tới, khiến cho trong mắt của Trung Tấn thì lúc này Cao Phong không khác gì một hung thần chỉ biết đánh đấm để thỏa mãn.
Trung Tấn dùng toàn bộ thần lực chống đỡ, hào khí quanh người hắn bốc lên ngùn ngụt không có chút yếu thế. Hắn vội vàng đỡ đòn cũng nhảy ra sau, lập tức thi triển một sát chiêu để t·ấn c·ông Cao Phong.
Thân thể hắn vừa lùi lại, bỗng nhiên hai mắt Trung Tấn tập trung, hắn đưa tay ra định thi triển thần thông gì đó. Nhưng lại đúng lúc này, từ đâu hai bàn tay ảo của Cao Phong lại lần nữa bay tới, chộp lấy hai cánh tay của Trung Tấn khiến hắn không tài nào thoát ra được.
Trung Tấn lúc này mới thất kinh, cũng hiểu ra chút sự việc này, Cao Phong bỏ đi hai bàn tay ảo kia chính là chờ thời khắc, đợi cho Trung Tấn vào thế mà khống chế hắn.
Nhưng mà Trung Tấn cũng không quan tâm lắm, dù gì chiêu thức này vẫn chỉ là thần thông, chỉ cần dùng uy lực mạnh hơn là có thể phá được.
Trung Tấn bắt đầu vận lực, thần lực từ lòng bàn tay hắn trào ra như nước, như cũng muỗi kim mà đục khoét phá đi Huyền Minh thủ kia. Nhưng kỳ lạ là càng phá, Trung Tấn lại cảm nhận được sự tình, gương mặt hắn dần tối sầm lại, ánh mắt trở nên thất kinh.
Đúng lúc này, đột nhiên từ phía trước lại có một tiếng xé gió vang tới, tiếp theo lại thấy thân ảnh của Cao Phong đang bắn nhanh.
Tay phải hắn đưa ra sau, tụ thành nắm đấm hình tròn, trông như đang nắm giữ một mặt trời nhỏ ở đó. Hắn đợi thời khắc này, dùng Huyền Minh thủ khống chế, sau đó bản thân sẽ tung hết sức để giải quyết Trung Tấn.
Cao Phong hét lên một tiếng, đưa nắm đấm bay thẳng tới chỗ người của đối phương. Không còn gì ngăn cản, chiêu thức này rõ ràng đánh tới chính diện, đạt được uy lực mạnh nhất như Cao Phong mong muốn.
Đòn chiêu này rất mạnh, nó đánh tới liền tạo ra một lực công kích, hất văng Trung Tấn bay đi, khiến cho Trung Tấn không kịp giữ người mà rơi ngay xuống võ đài.
“Cao Phong chiến thắng!” Người quản sự vừa trông thấy kết quả liền hô lên.
Dáng đứng Cao Phong dừng lại trên võ đài, hắn vừa nghe vị quản sự hô lên thì sắc mặt cũng bớt sự căng thẳng. Hắn đi về phía Trung Tấn, quan sát hắn mà không nói gì.
Cơ thể của Trung Tấn lúc này cũng đã từ từ đứng dậy, hắn phủi phủi bụi khỏi quần áo, trên mặt cũng có chút thất vọng nhưng cũng hiện nét hài lòng.
“Trung Tấn ta xin thua, Cao Phong thực lực cao cường, nếu có dịp xin hẹn lần sau tiếp tục giao đấu!” Bỗng nhiên Trung Tấn ngước mặt về phía Cao Phong mà nói.
Nghe được lời của hắn, sắc mặt Cao Phong chỉ khẽ giãn ra mà đáp lễ lại chứ cũng không nói gì. Hắn sợ nếu có lời nào không hay, sẽ khiến Trung Tấn hiểu lầm là bản thân xem thường người khác, cho nên chỉ tỏ vẻ đáp lễ mà thôi.
Lúc này Trung Tấn ở một bên quan sát, sự tập trung của hắn cũng đang dồn hết vào đám khói bụi trước mặt.
Hắn vừa rồi có cảm giác chiêu thức của mình hình như trước khi chạm vào đối phương thì đã bị một nguồn lực khiến cho tiêu tán, cho nên lúc này càng trở nên cảnh giác hơn.
Hai mắt hắn đang tập trung nhìn chằm chằm, đột nhiên phát hiện từ chỗ bụi mù xuất hiện động tĩnh. Tiếp theo lại từ chỗ đó mà thấy được có hai bàn tay màu tím đen khổng lồ bắn ra, lao nhanh về phía của hắn.
Hai bàn tay này to lớn dị thường, bên ngoài hiện hữu khí tức màu tím đen, rõ ràng là một loại thần thông, được tu sĩ dùng thần lực mà biến hóa thành.
Bàn tay lao nhanh đánh tới Trung Tấn, liên tục tung ra vô số nắm đấm có uy lực cực mạnh, khiến cho Trung Tấn phải tung người lên không tránh đỡ.
Mấy người dưới đài khi thấy hai bàn tay này đánh ra, trong đầu liền nổi lên sự nghi ngờ. Họ không chần chờ được nữa, vội vàng quay qua nhìn về phía Cao Phong.
Thấy rõ bên chỗ Cao Phong, bụi mù bao phủ cũng dần tan đi, để lộ ra thân ảnh của Cao Phong đang thi triển chiêu thức.
Hai bàn tay của hắn sáng rực, sắc mặt lộ rõ quyết tâm, cánh tay đưa lên đưa xuống khống chế bàn tay phép để t·ấn c·ông Trung Tấn.
Cao Phong giữ chặt tay, trong đầu nhớ lại hoàn cảnh lúc trước khi bị đường ánh sáng thần uy của Trung Tấn công kích.
Hắn ngay thời khắc v·a c·hạm, đã sử dụng Huyền Minh thủ để chặn lại, tạo thành mũi nhọn mà chia đường năng lượng đó làm đôi, nhờ vậy mà triệt tiêu được lực lượng hủy diệt.
Đúng lúc này, lại thấy ánh mắt Cao Phong có một sự kiên quyết, hắn nhìn thẳng về phía Trung Tấn. Hắn thấy Trung Tấn một bên đang liên tục né những đòn công kích, một bên thì gia tăng thần lực nhằm phá đi thần thông này.
Bỗng Cao Phong hít một hơi thật sâu, hắn hơi khom người rồi giậm mạnh chân lao lên nhảy về phía trước, hai tay vẫn giữ vững để khống chế Huyền Minh thủ.
Hắn đưa người bay lên cao, lập tức hai bàn tay phép khổng lồ trước mặt không tiếp tục t·ấn c·ông Trung Tấn nữa mà liền thu lại tới trước người.
Chúng hiện ra trước mặt Cao Phong, không biết được hắn dùng thủ pháp gì mà hai bàn tay kia nhanh chóng hòa nhập vào trong hai cánh tay của hắn.
Đây chính là thuật pháp mà Cao Phong vừa mới tiếp thu được gần đây, hắn nhờ nhiều lần sử dụng Huyền Minh thủ mới nhìn ra được cách này.
Dùng Huyền Minh thủ tạo ra bàn tay phép để t·ấn c·ông, việc đó tốn rất nhiều sinh lực để khống chế. Cho nên Cao Phong mới nghĩ ra cách để nó hòa làm một với mình, tạo thành hai cái bao tay giúp tăng cường lực công kích lên nhiều lần.
Nhờ vậy mà Cao Phong mới tự tin sử dụng thần thông này, mượn sự ảo diệu của Huyền Minh thủ để t·ấn c·ông Trung Tấn.
Mà khi này, Trung Tấn vừa mới thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt liền trở nên thất kinh, vội ràng xoay chuyển thủ thế.
Hắn bắt trọn khoảnh khắc đang diễn ra, hiểu rõ Cao Phong muốn làm gì cho nên mới liền xoay người lại, đưa một chân ra sau, hai tay vẽ ra một quầng hào quang trước người.
Chỉ ngay tức khắc sau đó, thân thể của Cao Phong từ trên không lao xuống, đánh về phía của Trung Tấn. Hai nắm tay của hắn kết lại, tạo thành một đòn như chùy lớn màu tím đen mà bổ xuống, uy lực vô cùng kinh khủng.
“Ầm”
Cao Phong đánh xuống trước mặt Trung Tấn, lập tức gây ra âm thanh chấn động toàn võ đài, tạo ra những con sóng xung lực bắn vọt ra bốn phương tám hướng.
Mà lần này rõ ràng uy lực của Cao Phong đã mạnh hơn đòn phòng hộ của Trung Tấn, cho nên chỉ vừa mới chống đỡ được một lát, đã thấy Trung Tấn vội vàng nhảy vọt ra phía sau.
Trên mặt Trung Tấn liên tục thở dốc, đôi tay hiện lên từng hồi run rẩy, cảm giác như vừa chống đỡ một tòa núi lớn ập xuống.
Cao Phong bên này cũng không trì hoãn động tác, gương mặt hiện rõ hai chữ quyết thắng, liền lập tức tung người nhảy vọt lên trước tiếp tục công kích.
Nếu như chỉ là so tài bình thường thì hắn có thể để cho Trung Tấn hồi phục một chút rồi đánh tiếp, nhưng mà giờ đây là cuộc thi trên võ đài, cho nên nếu làm vậy chả khác gì tạo ra cơ hội cho đối phương.
Hai tay Cao Phong lần nữa bắt một pháp quyết đơn giản, lập tức hai bàn tay từ Huyền Minh thủ liền hiện ra sau lưng hắn, tạo thành hình thể như một mình hắn sở hữu tận bốn cánh tay.
Để sử dụng cách này, Cao Phong phải tốn rất nhiều thần lực để vừa công kích mà vừa duy trì hai bàn tay phép kia, cho nên Cao Phong quyết định lần này phải là đòn quyết định, giải quyết cho được Trung Tấn.
Trung Tấn ở một bên cũng thấy được thân ảnh của Cao Phong lao vun v·út tới, trong miệng vội vàng niệm quyết, huy động sinh lực toàn thân để sẵn sàng nghênh chiến.
Hắn nhắm hờ mắt, sử dụng thần thức mà đưa tay ra trước, vẽ ra một đường quyền kì ảo. Tức thì đường quyền này biến hóa thành một hình hoạ vô cùng uy lực, trông như dáng vồ mồi của hổ dữ.
Sau đó Trung Tấn cũng lập tức mở mắt ra, trên miệng hô lớn mà lao lên đi nhanh về phía trước mặt.
Hai bên Cao Phong cùng Trung Tấn đối đầu, nhanh chóng thi triển toàn bộ học vấn quyền pháp của mình, khiến cho toàn bộ võ đài chấn động.
Nắm đấm từ tay Cao Phong kết hợp nhuần nhuyễn với hai nắm đấm từ Huyền Minh thủ, tạo thành thế công kích như vũ bão mà đánh tới. Chúng tạo thành một tràn công kích không có điểm dừng, mỗi khi tay này rút về thì tay kia đấm tới, tay thật đấm xong thì tay ảo cũng xuất quyền.
Đây chính là những thứ mà Cao Phong đã học được khi bỏ ra rất nhiều thời gian mài giũa với nhân ảnh trong tâm thức, đến hôm nay mới đem ra thực chiến, không ngờ hiệu quả lại vượt xa mong đợi của hắn.
Mà ở phía đối địch, khi thấy bốn đường công kích của Cao Phong liên tục đánh tới, Trung Tấn cũng không tỏ ra vẻ bối rối gì. Mặt hắn vô cùng bình thản, giống như cố chèn ép tâm thần lặng im mà chống đỡ với công kích kia.
Kỳ lạ thay, không biết đây là cách thức gì mà mỗi một lần hắn chống đỡ, lại kèm theo sự phản công trong đó, giống như mượn lực từ Cao Phong để đánh lại Cao Phong, vô cùng ảo diệu đến mức Cao Phong cũng không cảm nhận được.
Nhưng mà có điều dường như tu vi của Cao Phong vẫn cao hơn Trung Tấn, hắn cũng có chút cảm nhận được sự tinh vi trong đòn đánh của Trung Tấn cho nên càng ra đòn quyết liệt hơn.
Hai bên đang giao chiến, bỗng nhiên cơ thể cả hai bị gì đó mà liền bay về phía ngược lại, hình như bị lực phản vệ làm cho tách ra.
Lúc này bỗng nhiên có một suy nghĩ hiện lên trong đầu Cao Phong, khiến hắn tin tưởng mà thực hiện theo ý tưởng này.
Hắn đưa người lao lên, hai bàn tay được đúc từ sinh khí cũng dần thu lại, cho nên Cao Phong mới mang toàn bộ sinh lực mà công kích.
Thân ảnh hắn xoay chuyển liên tục, giống như cố tình làm vậy để không tạo ra điểm mù, cũng để dễ dàng khiến đối phương chống đỡ khó khăn vậy.
Hai bên lại lần nữa giao chiến, lần này có thể thấy sự áp đảo của Cao Phong càng lúc khiến cho không khí của võ đài sôi trào.
Những đòn thế của hắn đều như mang hết sự quyết tâm đánh tới, khiến cho trong mắt của Trung Tấn thì lúc này Cao Phong không khác gì một hung thần chỉ biết đánh đấm để thỏa mãn.
Trung Tấn dùng toàn bộ thần lực chống đỡ, hào khí quanh người hắn bốc lên ngùn ngụt không có chút yếu thế. Hắn vội vàng đỡ đòn cũng nhảy ra sau, lập tức thi triển một sát chiêu để t·ấn c·ông Cao Phong.
Thân thể hắn vừa lùi lại, bỗng nhiên hai mắt Trung Tấn tập trung, hắn đưa tay ra định thi triển thần thông gì đó. Nhưng lại đúng lúc này, từ đâu hai bàn tay ảo của Cao Phong lại lần nữa bay tới, chộp lấy hai cánh tay của Trung Tấn khiến hắn không tài nào thoát ra được.
Trung Tấn lúc này mới thất kinh, cũng hiểu ra chút sự việc này, Cao Phong bỏ đi hai bàn tay ảo kia chính là chờ thời khắc, đợi cho Trung Tấn vào thế mà khống chế hắn.
Nhưng mà Trung Tấn cũng không quan tâm lắm, dù gì chiêu thức này vẫn chỉ là thần thông, chỉ cần dùng uy lực mạnh hơn là có thể phá được.
Trung Tấn bắt đầu vận lực, thần lực từ lòng bàn tay hắn trào ra như nước, như cũng muỗi kim mà đục khoét phá đi Huyền Minh thủ kia. Nhưng kỳ lạ là càng phá, Trung Tấn lại cảm nhận được sự tình, gương mặt hắn dần tối sầm lại, ánh mắt trở nên thất kinh.
Đúng lúc này, đột nhiên từ phía trước lại có một tiếng xé gió vang tới, tiếp theo lại thấy thân ảnh của Cao Phong đang bắn nhanh.
Tay phải hắn đưa ra sau, tụ thành nắm đấm hình tròn, trông như đang nắm giữ một mặt trời nhỏ ở đó. Hắn đợi thời khắc này, dùng Huyền Minh thủ khống chế, sau đó bản thân sẽ tung hết sức để giải quyết Trung Tấn.
Cao Phong hét lên một tiếng, đưa nắm đấm bay thẳng tới chỗ người của đối phương. Không còn gì ngăn cản, chiêu thức này rõ ràng đánh tới chính diện, đạt được uy lực mạnh nhất như Cao Phong mong muốn.
Đòn chiêu này rất mạnh, nó đánh tới liền tạo ra một lực công kích, hất văng Trung Tấn bay đi, khiến cho Trung Tấn không kịp giữ người mà rơi ngay xuống võ đài.
“Cao Phong chiến thắng!” Người quản sự vừa trông thấy kết quả liền hô lên.
Dáng đứng Cao Phong dừng lại trên võ đài, hắn vừa nghe vị quản sự hô lên thì sắc mặt cũng bớt sự căng thẳng. Hắn đi về phía Trung Tấn, quan sát hắn mà không nói gì.
Cơ thể của Trung Tấn lúc này cũng đã từ từ đứng dậy, hắn phủi phủi bụi khỏi quần áo, trên mặt cũng có chút thất vọng nhưng cũng hiện nét hài lòng.
“Trung Tấn ta xin thua, Cao Phong thực lực cao cường, nếu có dịp xin hẹn lần sau tiếp tục giao đấu!” Bỗng nhiên Trung Tấn ngước mặt về phía Cao Phong mà nói.
Nghe được lời của hắn, sắc mặt Cao Phong chỉ khẽ giãn ra mà đáp lễ lại chứ cũng không nói gì. Hắn sợ nếu có lời nào không hay, sẽ khiến Trung Tấn hiểu lầm là bản thân xem thường người khác, cho nên chỉ tỏ vẻ đáp lễ mà thôi.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận