Cài đặt tùy chỉnh
Loạn Thế Cường Sinh
Chương 78: Chương 78: Tới lượt
Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:18:30Chương 78: Tới lượt
Nhưng mà vẫn còn nhiều cặp đấu nữa mới tới lượt của Cao Phong, cho nên hắn vẫn phải đứng ở đây mà tiếp tục quan sát. Tâm tình của hắn bất động, trên khuôn mặt lộ rõ nét suy tư.
Ánh mắt Cao Phong khi thấy những người trên võ đài thì cứ chớp lên liên tục, cũng tự nghĩ thầm nếu phải đấu với họ thì nên dùng chiến thuật gì mới có thể giành được chiến thắng.
“Thanh Vũ chiến thắng Minh Huy!”
“Gia Khang chiến thắng Tuấn Kiệt!”
Mỗi một lần có người chiến thắng, vị quản sự gần đó đều hô lớn lên tên của họ, sau đó sẽ ghi tên đó vào một tấm ngọc giản nhỏ rồi đặt lại vào bảng phân chia cặp đấu.
Việc này giúp cho sau khi vòng đầu tiên kết thúc, những tấm ngọc giản này sẽ tự phân chia cặp đấu ở vòng thứ hai và cứ như vậy mà tiếp tục cho đến cuối cùng.
Mỗi lần có một người bước lên trên đó, những người ở dưới ai nấy cũng đều bàn tán rất sôi nổi. Tới mức mà lúc đầu Cao Phong chẳng biết ai là ai, nhưng mà chỉ cần nghe người ở dưới này nói là hắn cũng nắm đại khái được thông tin rồi.
Thêm một chút thời gian trôi qua, lại thấy mấy cặp học trò hoàn thành vòng đấu của mình, mặt mỗi người đều có một nét riêng biệt, chả ai giống nhau. Lúc này lại thấy vị quản sự nhìn vào chỗ bảng phân cặp thi đấu, miệng hô lên một câu.
“Cặp đấu tiếp theo, Cao Phong giao đấu với Trung Tấn!”
Tiếng nói người quản sự hô lên, báo hiệu một cặp đấu mới sẽ phải bước lên trên võ đài.
Vừa nghe tới câu này, hai mắt của Cao Phong đã sáng hẳn lên. Hắn cũng không chần chờ thêm nữa, chỉ thở dài một cái, lấy lại khí thế mà bước lên trên võ đài.
Lúc này hình như hai tai của hắn cũng chẳng còn nghe được âm thanh gì nữa, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịnh, kèm theo tiếng mạch đập toàn cơ thể. Tâm thần của hắn cứ như bị đóng băng, giữ vững phong độ để tiếp nhận thử thách lần này.
Cao Phong nhanh chóng đã bước lên trên võ đài, hắn nhìn tới trước thì đã thấy một người thanh niên đã đứng ở đó tự bao giờ.
Người này gương mặt anh tuấn, vừa có nét lãng tử mà cũng có nét dũng mãnh của con nhà nòi, hiển nhiên đây chính là Trung Tấn.
Hai người ánh mắt sắc bén nhìn nhau, dùng ánh mắt mà giao tiếp. Cuối cùng họ chỉ khẽ khom người chào một tiếng xả giao.
“Thì ra đây là Cao Phong, Trung Tấn xin chào!” Trung Tấn khẽ đưa tay ra lễ, hướng về phía Cao Phong mà nói.
“Ta là Cao Phong, xin nhờ Trung Tấn chỉ bảo thêm!” Cao Phong cũng đáp lễ lại, hắn nói một cách bình thãn.
Hai người nói xong câu này, thì cũng không nói thêm tiếng nào nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ tín hiệu của vị quản sự đang đứng ngay trên kia.
Lúc này ở bên dưới khán đài, đám người đứng đó ánh mắt ai nấy đều nhanh chóng đảo qua liên tục mà đánh giá về hai người vừa xuất hiện trên võ đài.
Trong mắt mọi người thì hai người trên võ đài đều trông vô cùng xa lạ, họ chẳng biết Cao Phong lẫn người đứng trước mặt hắn là ai nên đều tỏ ra nét nghi hoặc.
“Ngươi có biết người đứng bên phải là ai không?”
“Ai mà biết chứ, chưa từng gặp bao giờ. Hình như hắn có đeo phù hiệu của Nguyên Thanh tông kìa, chắc là người thuộc Nguyên Thanh tông!”
“Đúng rồi, là Nguyên Thanh tông, người của Nguyên Thanh tông chắc sẽ lợi hại lắm!”
“Còn người bên kia?”
“Người này ta biết nè!” Một người từ đâu chen vào “Nghe nói hắn là học trò duy nhất của một vị cường giả cũng có tiếng tăm lắm đó!”
“Vậy sao, vậy đáng để xem đây!”
Tiếng nói bàn tán ở dưới càng lúc càng dâng lên cao, khiến cho người trên võ đài chưa chiến đấu mà chiến ý đã tăng mạnh.
Mà lúc này ánh mắt của Cao Phong cũng đảo qua trên người của Trung Tấn, hắn đang khẽ xem thử tu vi của người này.
Nhưng mà có điều gì đó rất lạ, hắn khi nhìn vào cứ mờ mờ ảo ảo, chả thấy được thực lực của người này. Giống như một hồ nước đen ngoàm, chả thấy được đáy ở đâu.
“Thì ra là thế!”
Sau một lúc thì Cao Phong cũng hiểu ra, hắn đưa đầu nhìn mấy cái cột đá xung quanh mình. Những cột này không phải bình thường mà là một loại cấm chế để ngăn cản thần thức, không cho xem xét tu vi để học trò có thể đánh hết sức.
Nghĩ xong xuôi, Cao Phong liền thu hồi ánh mắt, không tiếp tục xoi xét nữa. Tóc hắn không gió mà bay, ánh mắt kiên định chờ đợi thời khắc sắp tới.
“Bắt đầu!”
Tiếng nói của vị quản sự bất chợt hô lên, sau đó lại nghe một tiếng keng rõ và dài ngân vang đến tai của mọi người ở đây.
Tín hiệu của cuộc chiến vừa vang lên, ánh mắt Cao Phong đã dán chặt vào thân thể của người đối diện.
Không khí xung quanh đây lúc này bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, gió buốt thổi qua liên tục, nhưng mà cơ thể của Cao Phong lại chẳng có chút nào ảnh hưởng.
Bấy giờ hắn chỉ có cảm giác cơ thể nóng rang, một chút e sợ cùng với một chút phấn khích khiến hắn có biểu hiện như vậy.
Mắt hắn thấy người đối diện mình có chuyển động cho nên Cao Phong cũng lập tức thủ thế, khẽ vận thần lực toàn thân.
Người tên Trung Tấn kia gương mặt nở một nụ cười nhạt nhẽo, tâm tình bất động cũng đang vận lực. Mắt hắn lộ vẻ không có chút nào coi thường, rõ ràng đang dùng toàn lực xuất thủ.
“Vụt”
Bỗng phốc một cái, cơ thể hắn bắn mạnh về phía trước, gây ra tiếng gió rít ở phía đằng sau. Cơ thể hắn có một tầng ánh sáng lục bao bọc, liền giơ nắm đấm mà đánh tới chỗ chính diện Cao Phong.
Mà Cao Phong lúc này, ánh mắt cũng có một tầng ánh sáng bao bọc, liền tập trung lực lượng tiếp đỡ. Hắn xoay chân một cái ra sau, giơ hai tay bắt chéo, đưa ra trước mặt đỡ lại nắm đấm đang lao tới.
“Ầm”
Hai đòn một đỡ một đấm v·a c·hạm, nhất thời hào khí xung kích liền không ngừng tỏa ra về hai hướng, khiến cho sàn đấu bỗng chốc trở nên nhộn nhịp.
Uy lực của Trung Tấn đấm về phía Cao Phong cũng không nhỏ, cho nên hai nguồn lực gặp nhau nhất thời phản chấn lại, cuối cùng tạo thành hai cái màn năng lượng không thể tự triệt tiêu.
Ánh mắt Cao Phong lần nữa lóe sáng, hắn bất ngờ duỗi mạnh chân một cái, dùng lực đẩy văng Trung Tấn ra.
Ngay khi Cao Phong vừa đẩy ra, xung lực bất ngờ bị tác động cho nên hình thành một cơn sóng năng lượng dưới chân, tỏa ra khắp nơi trên sàn đấu.
Lúc này khắp nơi trên võ đài đều có ánh sáng nhiều màu lưu chuyển, tạo thành một cảnh tượng vô cùng tuyệt diệu.
Trung Tấn bị Cao Phong hất ra, ánh sáng khắp người của hắn vẫn còn phiêu phù chứ chưa mất hẳn. Thấy rõ ánh mắt hắn hiện lên một sự đánh giá, lại lần nữa thủ thế đánh tới.
Nhưng mà lần này hắn chưa kịp ra tay thì đã thấy Cao Phong từ bên phải lao nhanh tới, tay của hắn có một luồng thần năng màu vàng bao phủ, tạo thành hình phù như ngọn thương vàng đâm tới.
Hai bên ngay lập tức v·a c·hạm, quyền cước liên tục tung ra, chẳng bên nào chịu nhún nhường hay tỏ vẻ yếu thế.
Cả Cao Phong cùng với Trung Tấn đều như hai dòng nước nóng lạnh đối nghịch nhau, lưu chuyển nhịp nhàng mà phô trương ra chiêu thực cực kì đẹp mắt.
Cao Phong đánh tới thì Trung Tấn liền đỡ, Trung Tấn phản đòn thì Cao Phong tiếp nhận, cứ thế mà liên tục ăn miếng trả miếng.
Lúc này trên võ đài hào khí từ thân thể hai người đã tỏa ra không ngừng, khiến cho mọi người ở dưới đều rò reo mà cổ vũ.
Bất chợt ánh mắt Cao Phong lóe sáng, hắn nhìn về một điểm trên người Trung Tấn mà đánh tới. Nhưng mà đòn pháp còn chưa chạm được thì đã bị Trung Tấn phát hiện, cho nên hắn đã vội vàng nhảy mạnh lùi ra sau.
Cao Phong không để đội thù kịp thủ thế, liền lao nhanh tới, tập trung vận thần lực vào hai tay mà quyết định tung đòn.
Mà lúc này, mắt Trung Tấn khi thấy Cao Phong lao tới, hắn không chậm trễ liền đứng thẳng dưới mặt đất, trên tay bắt một pháp quyết gì đó. Tiếp theo lại thấy hắn đưa tay vẽ ra một phù văn giữa không trung.
Phù văn này không chuyển động mà đứng im, nó giống như hình tròn có họa tiết kì lạ.
Trung Tấn đưa hai tay đặt lên phù văn, trên miệng khẽ nói pháp quyết gì đó mà chỉ hắn nghe được.
Ngay lập tức từ giữa phù văn, một đường sáng năng lượng màu trắng liền bắn thẳng về phía Cao Phong. Uy lực của đường thần năng này vô cùng to lớn, có thể biết rõ bằng cách nhìn vẻ mặt của khán giả ở dưới khi thấy Trung Tấn thi triển ra chiêu thức này.
Mà ở một bên, khi này Cao Phong đang lúc lao lên thì thấy chiêu thức được Trung Tấn thi triển ra cũng thất kinh. Hắn không kịp né tránh, vội vàng dừng bước chân lại, đứng vững mà chụm hai tay lại đưa lên trước, tạo ra thế để chống đỡ đường năng lượng kia bắn tới.
Tức thì hai cánh tay của Cao Phong được một luồng ánh sáng màu tím đen từ từ chạy lên bao bọc lại, hình thành một lớp ánh sáng bên ngoài vô cùng kỳ dị.
“Thủ!”
Cao Phong hô lên một tiếng thất thanh, nhưng mà bởi vì làn sóng năng lượng từ chiêu thức của Trung Tấn thi triển, làm cho không ai nghe được pháp quyết này.
Cột sáng năng lượng bắn thẳng tới Cao Phong, khiến cho cơ thể hắn đắm chìm trong ánh sáng hủy diệt, chẳng còn thấy rõ tung tích.
“Trời ơi, sao hắn không tránh ra chứ, có phải bị thổi bay rồi không?”
“Hình như không phải, vẫn chưa có tín hiệu dừng trận đấu mà, xem tiếp thử sao!”
“Đừng đánh giá thấp hắn, người này khí chất bất phàm, chắc chắn là đã đỡ được!”
Khi mà thấy được luồng năng lượng cường đại bắn tới Cao Phong, mấy người ở dưới quan sát không dừng lên tiếng bàn luận. Tiếng nói bọn họ xôn xao không ngừng, chẳng mấy chốc đã náo động một khoảng.
Nhưng mà vẫn còn nhiều cặp đấu nữa mới tới lượt của Cao Phong, cho nên hắn vẫn phải đứng ở đây mà tiếp tục quan sát. Tâm tình của hắn bất động, trên khuôn mặt lộ rõ nét suy tư.
Ánh mắt Cao Phong khi thấy những người trên võ đài thì cứ chớp lên liên tục, cũng tự nghĩ thầm nếu phải đấu với họ thì nên dùng chiến thuật gì mới có thể giành được chiến thắng.
“Thanh Vũ chiến thắng Minh Huy!”
“Gia Khang chiến thắng Tuấn Kiệt!”
Mỗi một lần có người chiến thắng, vị quản sự gần đó đều hô lớn lên tên của họ, sau đó sẽ ghi tên đó vào một tấm ngọc giản nhỏ rồi đặt lại vào bảng phân chia cặp đấu.
Việc này giúp cho sau khi vòng đầu tiên kết thúc, những tấm ngọc giản này sẽ tự phân chia cặp đấu ở vòng thứ hai và cứ như vậy mà tiếp tục cho đến cuối cùng.
Mỗi lần có một người bước lên trên đó, những người ở dưới ai nấy cũng đều bàn tán rất sôi nổi. Tới mức mà lúc đầu Cao Phong chẳng biết ai là ai, nhưng mà chỉ cần nghe người ở dưới này nói là hắn cũng nắm đại khái được thông tin rồi.
Thêm một chút thời gian trôi qua, lại thấy mấy cặp học trò hoàn thành vòng đấu của mình, mặt mỗi người đều có một nét riêng biệt, chả ai giống nhau. Lúc này lại thấy vị quản sự nhìn vào chỗ bảng phân cặp thi đấu, miệng hô lên một câu.
“Cặp đấu tiếp theo, Cao Phong giao đấu với Trung Tấn!”
Tiếng nói người quản sự hô lên, báo hiệu một cặp đấu mới sẽ phải bước lên trên võ đài.
Vừa nghe tới câu này, hai mắt của Cao Phong đã sáng hẳn lên. Hắn cũng không chần chờ thêm nữa, chỉ thở dài một cái, lấy lại khí thế mà bước lên trên võ đài.
Lúc này hình như hai tai của hắn cũng chẳng còn nghe được âm thanh gì nữa, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịnh, kèm theo tiếng mạch đập toàn cơ thể. Tâm thần của hắn cứ như bị đóng băng, giữ vững phong độ để tiếp nhận thử thách lần này.
Cao Phong nhanh chóng đã bước lên trên võ đài, hắn nhìn tới trước thì đã thấy một người thanh niên đã đứng ở đó tự bao giờ.
Người này gương mặt anh tuấn, vừa có nét lãng tử mà cũng có nét dũng mãnh của con nhà nòi, hiển nhiên đây chính là Trung Tấn.
Hai người ánh mắt sắc bén nhìn nhau, dùng ánh mắt mà giao tiếp. Cuối cùng họ chỉ khẽ khom người chào một tiếng xả giao.
“Thì ra đây là Cao Phong, Trung Tấn xin chào!” Trung Tấn khẽ đưa tay ra lễ, hướng về phía Cao Phong mà nói.
“Ta là Cao Phong, xin nhờ Trung Tấn chỉ bảo thêm!” Cao Phong cũng đáp lễ lại, hắn nói một cách bình thãn.
Hai người nói xong câu này, thì cũng không nói thêm tiếng nào nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ tín hiệu của vị quản sự đang đứng ngay trên kia.
Lúc này ở bên dưới khán đài, đám người đứng đó ánh mắt ai nấy đều nhanh chóng đảo qua liên tục mà đánh giá về hai người vừa xuất hiện trên võ đài.
Trong mắt mọi người thì hai người trên võ đài đều trông vô cùng xa lạ, họ chẳng biết Cao Phong lẫn người đứng trước mặt hắn là ai nên đều tỏ ra nét nghi hoặc.
“Ngươi có biết người đứng bên phải là ai không?”
“Ai mà biết chứ, chưa từng gặp bao giờ. Hình như hắn có đeo phù hiệu của Nguyên Thanh tông kìa, chắc là người thuộc Nguyên Thanh tông!”
“Đúng rồi, là Nguyên Thanh tông, người của Nguyên Thanh tông chắc sẽ lợi hại lắm!”
“Còn người bên kia?”
“Người này ta biết nè!” Một người từ đâu chen vào “Nghe nói hắn là học trò duy nhất của một vị cường giả cũng có tiếng tăm lắm đó!”
“Vậy sao, vậy đáng để xem đây!”
Tiếng nói bàn tán ở dưới càng lúc càng dâng lên cao, khiến cho người trên võ đài chưa chiến đấu mà chiến ý đã tăng mạnh.
Mà lúc này ánh mắt của Cao Phong cũng đảo qua trên người của Trung Tấn, hắn đang khẽ xem thử tu vi của người này.
Nhưng mà có điều gì đó rất lạ, hắn khi nhìn vào cứ mờ mờ ảo ảo, chả thấy được thực lực của người này. Giống như một hồ nước đen ngoàm, chả thấy được đáy ở đâu.
“Thì ra là thế!”
Sau một lúc thì Cao Phong cũng hiểu ra, hắn đưa đầu nhìn mấy cái cột đá xung quanh mình. Những cột này không phải bình thường mà là một loại cấm chế để ngăn cản thần thức, không cho xem xét tu vi để học trò có thể đánh hết sức.
Nghĩ xong xuôi, Cao Phong liền thu hồi ánh mắt, không tiếp tục xoi xét nữa. Tóc hắn không gió mà bay, ánh mắt kiên định chờ đợi thời khắc sắp tới.
“Bắt đầu!”
Tiếng nói của vị quản sự bất chợt hô lên, sau đó lại nghe một tiếng keng rõ và dài ngân vang đến tai của mọi người ở đây.
Tín hiệu của cuộc chiến vừa vang lên, ánh mắt Cao Phong đã dán chặt vào thân thể của người đối diện.
Không khí xung quanh đây lúc này bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, gió buốt thổi qua liên tục, nhưng mà cơ thể của Cao Phong lại chẳng có chút nào ảnh hưởng.
Bấy giờ hắn chỉ có cảm giác cơ thể nóng rang, một chút e sợ cùng với một chút phấn khích khiến hắn có biểu hiện như vậy.
Mắt hắn thấy người đối diện mình có chuyển động cho nên Cao Phong cũng lập tức thủ thế, khẽ vận thần lực toàn thân.
Người tên Trung Tấn kia gương mặt nở một nụ cười nhạt nhẽo, tâm tình bất động cũng đang vận lực. Mắt hắn lộ vẻ không có chút nào coi thường, rõ ràng đang dùng toàn lực xuất thủ.
“Vụt”
Bỗng phốc một cái, cơ thể hắn bắn mạnh về phía trước, gây ra tiếng gió rít ở phía đằng sau. Cơ thể hắn có một tầng ánh sáng lục bao bọc, liền giơ nắm đấm mà đánh tới chỗ chính diện Cao Phong.
Mà Cao Phong lúc này, ánh mắt cũng có một tầng ánh sáng bao bọc, liền tập trung lực lượng tiếp đỡ. Hắn xoay chân một cái ra sau, giơ hai tay bắt chéo, đưa ra trước mặt đỡ lại nắm đấm đang lao tới.
“Ầm”
Hai đòn một đỡ một đấm v·a c·hạm, nhất thời hào khí xung kích liền không ngừng tỏa ra về hai hướng, khiến cho sàn đấu bỗng chốc trở nên nhộn nhịp.
Uy lực của Trung Tấn đấm về phía Cao Phong cũng không nhỏ, cho nên hai nguồn lực gặp nhau nhất thời phản chấn lại, cuối cùng tạo thành hai cái màn năng lượng không thể tự triệt tiêu.
Ánh mắt Cao Phong lần nữa lóe sáng, hắn bất ngờ duỗi mạnh chân một cái, dùng lực đẩy văng Trung Tấn ra.
Ngay khi Cao Phong vừa đẩy ra, xung lực bất ngờ bị tác động cho nên hình thành một cơn sóng năng lượng dưới chân, tỏa ra khắp nơi trên sàn đấu.
Lúc này khắp nơi trên võ đài đều có ánh sáng nhiều màu lưu chuyển, tạo thành một cảnh tượng vô cùng tuyệt diệu.
Trung Tấn bị Cao Phong hất ra, ánh sáng khắp người của hắn vẫn còn phiêu phù chứ chưa mất hẳn. Thấy rõ ánh mắt hắn hiện lên một sự đánh giá, lại lần nữa thủ thế đánh tới.
Nhưng mà lần này hắn chưa kịp ra tay thì đã thấy Cao Phong từ bên phải lao nhanh tới, tay của hắn có một luồng thần năng màu vàng bao phủ, tạo thành hình phù như ngọn thương vàng đâm tới.
Hai bên ngay lập tức v·a c·hạm, quyền cước liên tục tung ra, chẳng bên nào chịu nhún nhường hay tỏ vẻ yếu thế.
Cả Cao Phong cùng với Trung Tấn đều như hai dòng nước nóng lạnh đối nghịch nhau, lưu chuyển nhịp nhàng mà phô trương ra chiêu thực cực kì đẹp mắt.
Cao Phong đánh tới thì Trung Tấn liền đỡ, Trung Tấn phản đòn thì Cao Phong tiếp nhận, cứ thế mà liên tục ăn miếng trả miếng.
Lúc này trên võ đài hào khí từ thân thể hai người đã tỏa ra không ngừng, khiến cho mọi người ở dưới đều rò reo mà cổ vũ.
Bất chợt ánh mắt Cao Phong lóe sáng, hắn nhìn về một điểm trên người Trung Tấn mà đánh tới. Nhưng mà đòn pháp còn chưa chạm được thì đã bị Trung Tấn phát hiện, cho nên hắn đã vội vàng nhảy mạnh lùi ra sau.
Cao Phong không để đội thù kịp thủ thế, liền lao nhanh tới, tập trung vận thần lực vào hai tay mà quyết định tung đòn.
Mà lúc này, mắt Trung Tấn khi thấy Cao Phong lao tới, hắn không chậm trễ liền đứng thẳng dưới mặt đất, trên tay bắt một pháp quyết gì đó. Tiếp theo lại thấy hắn đưa tay vẽ ra một phù văn giữa không trung.
Phù văn này không chuyển động mà đứng im, nó giống như hình tròn có họa tiết kì lạ.
Trung Tấn đưa hai tay đặt lên phù văn, trên miệng khẽ nói pháp quyết gì đó mà chỉ hắn nghe được.
Ngay lập tức từ giữa phù văn, một đường sáng năng lượng màu trắng liền bắn thẳng về phía Cao Phong. Uy lực của đường thần năng này vô cùng to lớn, có thể biết rõ bằng cách nhìn vẻ mặt của khán giả ở dưới khi thấy Trung Tấn thi triển ra chiêu thức này.
Mà ở một bên, khi này Cao Phong đang lúc lao lên thì thấy chiêu thức được Trung Tấn thi triển ra cũng thất kinh. Hắn không kịp né tránh, vội vàng dừng bước chân lại, đứng vững mà chụm hai tay lại đưa lên trước, tạo ra thế để chống đỡ đường năng lượng kia bắn tới.
Tức thì hai cánh tay của Cao Phong được một luồng ánh sáng màu tím đen từ từ chạy lên bao bọc lại, hình thành một lớp ánh sáng bên ngoài vô cùng kỳ dị.
“Thủ!”
Cao Phong hô lên một tiếng thất thanh, nhưng mà bởi vì làn sóng năng lượng từ chiêu thức của Trung Tấn thi triển, làm cho không ai nghe được pháp quyết này.
Cột sáng năng lượng bắn thẳng tới Cao Phong, khiến cho cơ thể hắn đắm chìm trong ánh sáng hủy diệt, chẳng còn thấy rõ tung tích.
“Trời ơi, sao hắn không tránh ra chứ, có phải bị thổi bay rồi không?”
“Hình như không phải, vẫn chưa có tín hiệu dừng trận đấu mà, xem tiếp thử sao!”
“Đừng đánh giá thấp hắn, người này khí chất bất phàm, chắc chắn là đã đỡ được!”
Khi mà thấy được luồng năng lượng cường đại bắn tới Cao Phong, mấy người ở dưới quan sát không dừng lên tiếng bàn luận. Tiếng nói bọn họ xôn xao không ngừng, chẳng mấy chốc đã náo động một khoảng.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận