Cài đặt tùy chỉnh
Loạn Thế Cường Sinh
Chương 74: Chương 74: Hội Hắc Liên
Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:18:30Chương 74: Hội Hắc Liên
Vừa mới thấy Thanh Lân lấy vật này ra, mấy người bên cạnh gồm mười tám vị hội Thập Bát cùng những người khác đều hướng ánh mắt nhìn tới, hình như muốn soi xét kỹ hơn chuyện này.
Mà Thanh Lân hình như cũng cảm nhận được vẻ mặt tò mò muốn biết thứ này là gì, cho nên hắn cũng không chần chừ thêm nữa, lập tức cuối người xuống nói.
“Thưa các vị, vật này là ta lấy được ở chỗ yêu thú ngày hôm qua. Ta thì hiểu biết có hạn nên không thể nhận dạng vật này là gì, cho nên dâng lên cho mấy vị ở đây xem xét!”
Thanh Lân nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa chìa tay ra trước để đưa cái vật có hình thù kỳ dị đó ra.
Sắc mặt của Văn Lâm khi thấy vật này thì hình như có chút âm trầm, cặp mắt hơi có phần nhíu lại. Ông ta quay qua nói với hai người ngồi bên cạnh gì đó, cũng lập tức hướng ánh mắt về thứ trên tay Thanh Lâm.
Tiếp theo lại thấy ông ta phất tay một cái, miếng ngọc có chứa hình phù kia lập tức như có cánh mà bay đến chỗ ông ta. Văn Lâm cầm nó đưa lên soi sét, cũng truyền sang cho mười bảy vị khác đang ngồi bên cạnh ở đây.
Mỗi khi nó đến tay người nào thì người nấy đều từ từ rà sót không thiếu một chi tiết nào trên miếng này, sắc mặt ai cũng trở nên sâu lắng, giống như là có nghi vấn gì đó khó nói vậy.
Miếng ngọc này có hình phù gồm hai nét hai bên và một nét ở giữa. Nhìn bên ngoài vào thì chẳng biết là gì cũng như ý nghĩa nó ra sao, chỉ thấy nó hao hao với hình bông hoa được cách điệu mà thôi.
Bởi vì vậy mà mười mấy vị ở đây đều là tu sĩ có tiếng tăm ở vùng phía Tây đại lục, cả một thân tu vi cùng với kiến thức sâu rộng mà sau một hồi vẫn chưa nhìn ra vật này là thứ gì.
Bỗng có một vị trong số mười tám vị kia, người này xếp thứ mười một cho nên danh hiệu là Thập Nhất. Người này tướng mạo hơi già, hình như bề ngoài có vẻ già nhất trong số mười tám người ở đây.
Ông ta vừa cầm miếng ngọc này trong tay, chỉ nhìn qua một chút, lập tức ngập ngừng nói.
“Thứ này, hình như lúc trước trong một lần đi tới một ngọn núi để tìm bảo vật, có lẽ ta đã thấy qua một lần rồi. Nhưng mà nhất thời ta lại không nhớ ra được nó là vật gì!”
Vị Thập Nhất này nói xong, lại dùng một chút thần lực trong cơ thể đưa ra tay, đặt lên miếng ngọc làm nó phát ra ánh sáng. Những dòng ánh sáng bắt đầu từ một điểm, dần dần men theo đường nét trên đó mà vẽ lại hình phù, cuối cùng cũng hiện ra toàn bộ.
Nét mặt của vị có danh xưng Thập Nhất khi thấy vậy liền trở nên âm trầm, bỗng nhiên ông ta như nhớ ra điều gì, liền nảy mình một cái mà liên tục gật gù.
“Nhớ rồi, nhớ rồi, cuối cùng cũng nhớ ra rồi!”
Tiếng nói ông ta vừa dứt, khiến cho ai nấy ở sảnh đường này cũng phải hướng ánh mắt về phía ông ta. Vẻ mặt ai cũng hiện lên nét tò mò, giống như đang chờ ông ta giải thích thỏa đáng.
“Ông biết được gì, mau nói ra đi!” Văn Lâm hạ âm giọng nói.
“Lão Nhất à, ta vừa rồi nhất thời hồ đồ, có lẽ chúng ta xem sai cách thức của cái vật này rồi!” Vị Thập Nhất khẽ nói.
“Ông nói vậy là có ý gì?” Mấy người xung quanh sau khi nghe ông ta nói liền hỏi lại.
“Các người nhìn xem, đây là hình gì?” Vị Thập Nhất ném cái ngọc có hình phù ra không trung.
Lập tức miếng ngọc đó đứng vững trên không trung, lơ lững trước mặt bọn họ. Nó còn tỏa ra ánh sáng màu đen kì dị, tạo hành hình đồ án giống như hoa văn được khắc trên đó.
“Đây... đây chẳng lẽ là hình hoa sen sao!” Văn Lâm nhìn nhìn mà lẩm bẩm.
Mấy người xung quanh khi nghe Văn Lâm nói ra thì đều nhìn nhau mà gật đầu, có vẻ như suy nghĩ của họ cũng giống như Văn Lâm vừa nói.
“Đúng vậy, đây là hình hoa sen nhưng mà cũng không phải hoa sen bình thường mà là biểu tượng của hội Hắc Liên!” Vị Thập Nhất vuốt vuốt chòm râu, trên mặt không lộ ra chút cảm tình nào nói lên.
Ngay khi lời này vừa dứt, lập tức khiến cho sắc mặt của mấy người này trở nên thất thần, có người còn đứng phắc dậy, trên mặt thần sắc vô cùng trầm trọng.
“Cái gì, hội Hắc Liên sao?” Văn Lâm đứng phắc dậy mà nói lớn.
Tiếng nói của ông ta vang vọng hết cả đại sảnh ở đây, khiến cho mọi người ở dưới đều trở nên kinh hãi. Đối với những người này, kể cả Cao Phong khi mà vừa nghe tới từ hội Hắc Liên thì chả hiểu gì.
Nhưng mà Cao Phong khi nhìn thấy biểu hiện khác thường của mấy vị trong hội Thập Bát thì hắn cũng dần nhận ra sự nghiêm trọng trong việc này.
Sau một lúc, ánh mắt Văn Lâm cũng trở lại vẻ hòa hoãn như lúc nãy, ông ta không còn vẻ kinh hãi nữa mà đã lấy lại sự uy nghiêm ban đầu.
Bỗng ông ta phất tay một cái, sau đó nói:
“Các ngươi mau lui ra, để ta cùng các vị ở đây bàn bạc một số chuyện. Ngoài ra chuyện này không được nói với ai khác, cứ đi tới nhà kho để nhận kim sinh thạch đi!”
Nói xong ông ta lại ngồi trên ghế, trên mặt lộ ra một chút vẻ dị thường.
Nhưng mà một chút vẻ này đã khiến cho mấy người ở dưới đây kinh hãi, bởi vì biểu hiện này chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Văn Lâm trước đây.
Rõ ràng ba chữ hội Hắc Liên có điều gì ẩn chứa bên trong, cho nên mới khiến ông ta trở nên như thế. Nhưng mà điều gì có thể khiến một người như vậy trở nên dị thường, cái này chắc phải người trong cuộc mới hiểu được.
Mấy người Cao Phong cùng những người khác sau khi thấy điều này cũng đều gật đầu bái chào, tiếp theo cùng nhau rời khỏi nơi đây, đi theo đường cũ mà tiến ra bên ngoài.
Bọn họ không nói chuyện với nhau, chỉ khẽ đưa ánh mắt soi xét, cùng nhau đi đến kho lương để nhận kim sinh thạch.
Kim sinh thạch là vật liệu vô cùng quan trọng với những tu sĩ ở đây, cho nên phần thưởng này đối với họ rất có giá trị.
Mà Cao Phong cũng như bọn họ, lần trước hắn tới hang Bạch Thố lấy được một ít, được Thiết Thiệt giải thích công dụng của nó thì hắn cũng có chút thích thú với thứ này.
Bọn họ nhanh chóng đi tới nhận kim sinh thạch, mỗi người được một túi kim sinh thạch hạ phẩm. Tuy đây không phải sinh thạch bậc cao lắm nhưng đối với những học trò mới nhập môn thì lại là một tài sản rất quý giá.
Sau khi nhận xong, mấy người Cao Phong lại đi cùng nhau, bọn họ định trở lại doanh trại để nghỉ ngơi cũng như làm việc của cá nhân mình.
Đặng Kha bấy giờ đi bên cạnh Cao Phong, hắn bỗng cất tiếng, nửa đùa nửa thật mà nói.
“Không biết hội Hắc Liên là gì ha Cao Phong, ngươi có biết chút nào không?”
Cao Phong nghe Đặng Kha nói, đáy mắt hiện lên một vẻ suy tư đáp lại:
“Ta không biết!”
Ánh mắt hắn hiện lên sự mông lung, hắn cũng không muốn tò mò quá nhiều về việc này. Tuy rằng sự thật là gì hắn cũng mong được biết, nhưng nghĩ lại vẻ mặt của mấy vị hội Thập Bát thì lại có chút sợ liên lụy.
Hắn sợ rằng thầy Phạm Bá còn chưa cứu được, nếu lỡ bản thân có mệnh hệ gì thì thật sự uổng phí với kỳ vọng của thầy.
“Đúng là mấy chuyện này chỉ có những người chức cao vọng trọng mới biết mà, học trò như chúng ta có đoán thế nào cũng mù tịt!” Đặng Kha khẽ nói.
Hắn bỗng ngáp lên một cái, định nhóm người bay một mạch về doanh trại ngủ một giấc cho đã.
Bỗng nhiên hắn nghe từ phía sau vang lên một thanh âm có phần trong trẻo, vô cùng quen thuộc khiến Đặng Kha thoáng chốc giật mình.
“Hội Hắc Liên là một hội vô cùng nguy hiểm!”
Tiếng nói này cất lên, ngay lập tức khiến Cao Phong và Đặng Kha nhìn lại phía sau. Thì ra lời này được Văn Chương nói, hắn vừa nói vừa cầm quyển sách mà nhìn chăm chú.
“Ngươi... ngươi biết gì sao!” Đặng Kha hỏi lại, ánh mắt hắn chợt rung rung.
Nhưng mà đáp lại câu hỏi của hắn, Văn Chương chỉ lặn lặng cầm quyển sách trong tay, bước chân thong dong mà đi từ phía sau lên trước. Đột nhiên hắn hóa thành một luồng sáng, ngay lập tức bay đi trong sự ngơ ngác của mấy người.
Thu Hà thấy vậy cũng không nói gì, chỉ vội đưa tay từ biệt Đặng Kha cùng Cao Phong, sau đó cũng bay theo Văn Chương.
Hành động của hai người này khiến cho Đặng Kha có chút khó hiểu, lâu dần chuyển thành khó chịu, hắn chợt nhìn qua Cao Phong.
Mà Cao Phong lúc này trong mắt chỉ có vẻ suy tư âm trầm, hắn vẫn có sự cảnh giác với hai người này, càng lúc càng thấy có điều gì đó kỳ cục.
Nhưng mà Cao Phong cũng không thể hiện điều đó ra bên ngoài, hắn cố gắng ẩn lại vẻ suy tư đó trong lòng. Hắn nhìn qua Đặng Kha, lắc lắc đầu rồi hóa thành luồng sáng mà bay đi.
. . .
Trong một túp lều ở doanh trại của vùng ba, bước vào bên trong là hai người một nam một nữ, người nam còn cầm theo trên tay quyển sách dày.
Người nam này bước tới đó, chợt khoanh chân ngồi xuống, tạo ra dáng vẻ như văn sĩ đang tập viết.
“Thưa cậu chủ, chẳng phải ông chủ đã dặn không được...” Người nữ bên cạnh đột ngột lên tiếng, hướng ánh mắt nhu nhường nhìn về phía người nam.
“Chuyện của ta tự ta lo được, ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình!” Người nam nhẹ giọng đáp lại, cắt phăng câu nói của người nữ.
“Nhưng mà...” Người nữ khẽ nói.
Nhưng đột nhiên câu nói chưa kịp nói xong, cô ta nhìn qua phát hiện ánh mắt như hai con dao của người nam kia đang nhìn mình, trong lòng trở nên hoảng sợ mà không nói nữa.
Cô ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu mấy cái trên sàn.
“Con có tội xin cậu chủ tha tội! Con có tội xin cậu chủ tha tội!”
“Lui ra!”
Đáp lại thành động của người phụ nữ kia, người nam trước mặt chỉ lạnh lùng thốt lên một câu ngắn gọn. Hắn nhanh chóng đặt lại ánh mắt vào quyển sách, bàn tay mềm mại đưa tới lật từng trang.
Vừa mới thấy Thanh Lân lấy vật này ra, mấy người bên cạnh gồm mười tám vị hội Thập Bát cùng những người khác đều hướng ánh mắt nhìn tới, hình như muốn soi xét kỹ hơn chuyện này.
Mà Thanh Lân hình như cũng cảm nhận được vẻ mặt tò mò muốn biết thứ này là gì, cho nên hắn cũng không chần chừ thêm nữa, lập tức cuối người xuống nói.
“Thưa các vị, vật này là ta lấy được ở chỗ yêu thú ngày hôm qua. Ta thì hiểu biết có hạn nên không thể nhận dạng vật này là gì, cho nên dâng lên cho mấy vị ở đây xem xét!”
Thanh Lân nhẹ nhàng nói, vừa nói vừa chìa tay ra trước để đưa cái vật có hình thù kỳ dị đó ra.
Sắc mặt của Văn Lâm khi thấy vật này thì hình như có chút âm trầm, cặp mắt hơi có phần nhíu lại. Ông ta quay qua nói với hai người ngồi bên cạnh gì đó, cũng lập tức hướng ánh mắt về thứ trên tay Thanh Lâm.
Tiếp theo lại thấy ông ta phất tay một cái, miếng ngọc có chứa hình phù kia lập tức như có cánh mà bay đến chỗ ông ta. Văn Lâm cầm nó đưa lên soi sét, cũng truyền sang cho mười bảy vị khác đang ngồi bên cạnh ở đây.
Mỗi khi nó đến tay người nào thì người nấy đều từ từ rà sót không thiếu một chi tiết nào trên miếng này, sắc mặt ai cũng trở nên sâu lắng, giống như là có nghi vấn gì đó khó nói vậy.
Miếng ngọc này có hình phù gồm hai nét hai bên và một nét ở giữa. Nhìn bên ngoài vào thì chẳng biết là gì cũng như ý nghĩa nó ra sao, chỉ thấy nó hao hao với hình bông hoa được cách điệu mà thôi.
Bởi vì vậy mà mười mấy vị ở đây đều là tu sĩ có tiếng tăm ở vùng phía Tây đại lục, cả một thân tu vi cùng với kiến thức sâu rộng mà sau một hồi vẫn chưa nhìn ra vật này là thứ gì.
Bỗng có một vị trong số mười tám vị kia, người này xếp thứ mười một cho nên danh hiệu là Thập Nhất. Người này tướng mạo hơi già, hình như bề ngoài có vẻ già nhất trong số mười tám người ở đây.
Ông ta vừa cầm miếng ngọc này trong tay, chỉ nhìn qua một chút, lập tức ngập ngừng nói.
“Thứ này, hình như lúc trước trong một lần đi tới một ngọn núi để tìm bảo vật, có lẽ ta đã thấy qua một lần rồi. Nhưng mà nhất thời ta lại không nhớ ra được nó là vật gì!”
Vị Thập Nhất này nói xong, lại dùng một chút thần lực trong cơ thể đưa ra tay, đặt lên miếng ngọc làm nó phát ra ánh sáng. Những dòng ánh sáng bắt đầu từ một điểm, dần dần men theo đường nét trên đó mà vẽ lại hình phù, cuối cùng cũng hiện ra toàn bộ.
Nét mặt của vị có danh xưng Thập Nhất khi thấy vậy liền trở nên âm trầm, bỗng nhiên ông ta như nhớ ra điều gì, liền nảy mình một cái mà liên tục gật gù.
“Nhớ rồi, nhớ rồi, cuối cùng cũng nhớ ra rồi!”
Tiếng nói ông ta vừa dứt, khiến cho ai nấy ở sảnh đường này cũng phải hướng ánh mắt về phía ông ta. Vẻ mặt ai cũng hiện lên nét tò mò, giống như đang chờ ông ta giải thích thỏa đáng.
“Ông biết được gì, mau nói ra đi!” Văn Lâm hạ âm giọng nói.
“Lão Nhất à, ta vừa rồi nhất thời hồ đồ, có lẽ chúng ta xem sai cách thức của cái vật này rồi!” Vị Thập Nhất khẽ nói.
“Ông nói vậy là có ý gì?” Mấy người xung quanh sau khi nghe ông ta nói liền hỏi lại.
“Các người nhìn xem, đây là hình gì?” Vị Thập Nhất ném cái ngọc có hình phù ra không trung.
Lập tức miếng ngọc đó đứng vững trên không trung, lơ lững trước mặt bọn họ. Nó còn tỏa ra ánh sáng màu đen kì dị, tạo hành hình đồ án giống như hoa văn được khắc trên đó.
“Đây... đây chẳng lẽ là hình hoa sen sao!” Văn Lâm nhìn nhìn mà lẩm bẩm.
Mấy người xung quanh khi nghe Văn Lâm nói ra thì đều nhìn nhau mà gật đầu, có vẻ như suy nghĩ của họ cũng giống như Văn Lâm vừa nói.
“Đúng vậy, đây là hình hoa sen nhưng mà cũng không phải hoa sen bình thường mà là biểu tượng của hội Hắc Liên!” Vị Thập Nhất vuốt vuốt chòm râu, trên mặt không lộ ra chút cảm tình nào nói lên.
Ngay khi lời này vừa dứt, lập tức khiến cho sắc mặt của mấy người này trở nên thất thần, có người còn đứng phắc dậy, trên mặt thần sắc vô cùng trầm trọng.
“Cái gì, hội Hắc Liên sao?” Văn Lâm đứng phắc dậy mà nói lớn.
Tiếng nói của ông ta vang vọng hết cả đại sảnh ở đây, khiến cho mọi người ở dưới đều trở nên kinh hãi. Đối với những người này, kể cả Cao Phong khi mà vừa nghe tới từ hội Hắc Liên thì chả hiểu gì.
Nhưng mà Cao Phong khi nhìn thấy biểu hiện khác thường của mấy vị trong hội Thập Bát thì hắn cũng dần nhận ra sự nghiêm trọng trong việc này.
Sau một lúc, ánh mắt Văn Lâm cũng trở lại vẻ hòa hoãn như lúc nãy, ông ta không còn vẻ kinh hãi nữa mà đã lấy lại sự uy nghiêm ban đầu.
Bỗng ông ta phất tay một cái, sau đó nói:
“Các ngươi mau lui ra, để ta cùng các vị ở đây bàn bạc một số chuyện. Ngoài ra chuyện này không được nói với ai khác, cứ đi tới nhà kho để nhận kim sinh thạch đi!”
Nói xong ông ta lại ngồi trên ghế, trên mặt lộ ra một chút vẻ dị thường.
Nhưng mà một chút vẻ này đã khiến cho mấy người ở dưới đây kinh hãi, bởi vì biểu hiện này chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Văn Lâm trước đây.
Rõ ràng ba chữ hội Hắc Liên có điều gì ẩn chứa bên trong, cho nên mới khiến ông ta trở nên như thế. Nhưng mà điều gì có thể khiến một người như vậy trở nên dị thường, cái này chắc phải người trong cuộc mới hiểu được.
Mấy người Cao Phong cùng những người khác sau khi thấy điều này cũng đều gật đầu bái chào, tiếp theo cùng nhau rời khỏi nơi đây, đi theo đường cũ mà tiến ra bên ngoài.
Bọn họ không nói chuyện với nhau, chỉ khẽ đưa ánh mắt soi xét, cùng nhau đi đến kho lương để nhận kim sinh thạch.
Kim sinh thạch là vật liệu vô cùng quan trọng với những tu sĩ ở đây, cho nên phần thưởng này đối với họ rất có giá trị.
Mà Cao Phong cũng như bọn họ, lần trước hắn tới hang Bạch Thố lấy được một ít, được Thiết Thiệt giải thích công dụng của nó thì hắn cũng có chút thích thú với thứ này.
Bọn họ nhanh chóng đi tới nhận kim sinh thạch, mỗi người được một túi kim sinh thạch hạ phẩm. Tuy đây không phải sinh thạch bậc cao lắm nhưng đối với những học trò mới nhập môn thì lại là một tài sản rất quý giá.
Sau khi nhận xong, mấy người Cao Phong lại đi cùng nhau, bọn họ định trở lại doanh trại để nghỉ ngơi cũng như làm việc của cá nhân mình.
Đặng Kha bấy giờ đi bên cạnh Cao Phong, hắn bỗng cất tiếng, nửa đùa nửa thật mà nói.
“Không biết hội Hắc Liên là gì ha Cao Phong, ngươi có biết chút nào không?”
Cao Phong nghe Đặng Kha nói, đáy mắt hiện lên một vẻ suy tư đáp lại:
“Ta không biết!”
Ánh mắt hắn hiện lên sự mông lung, hắn cũng không muốn tò mò quá nhiều về việc này. Tuy rằng sự thật là gì hắn cũng mong được biết, nhưng nghĩ lại vẻ mặt của mấy vị hội Thập Bát thì lại có chút sợ liên lụy.
Hắn sợ rằng thầy Phạm Bá còn chưa cứu được, nếu lỡ bản thân có mệnh hệ gì thì thật sự uổng phí với kỳ vọng của thầy.
“Đúng là mấy chuyện này chỉ có những người chức cao vọng trọng mới biết mà, học trò như chúng ta có đoán thế nào cũng mù tịt!” Đặng Kha khẽ nói.
Hắn bỗng ngáp lên một cái, định nhóm người bay một mạch về doanh trại ngủ một giấc cho đã.
Bỗng nhiên hắn nghe từ phía sau vang lên một thanh âm có phần trong trẻo, vô cùng quen thuộc khiến Đặng Kha thoáng chốc giật mình.
“Hội Hắc Liên là một hội vô cùng nguy hiểm!”
Tiếng nói này cất lên, ngay lập tức khiến Cao Phong và Đặng Kha nhìn lại phía sau. Thì ra lời này được Văn Chương nói, hắn vừa nói vừa cầm quyển sách mà nhìn chăm chú.
“Ngươi... ngươi biết gì sao!” Đặng Kha hỏi lại, ánh mắt hắn chợt rung rung.
Nhưng mà đáp lại câu hỏi của hắn, Văn Chương chỉ lặn lặng cầm quyển sách trong tay, bước chân thong dong mà đi từ phía sau lên trước. Đột nhiên hắn hóa thành một luồng sáng, ngay lập tức bay đi trong sự ngơ ngác của mấy người.
Thu Hà thấy vậy cũng không nói gì, chỉ vội đưa tay từ biệt Đặng Kha cùng Cao Phong, sau đó cũng bay theo Văn Chương.
Hành động của hai người này khiến cho Đặng Kha có chút khó hiểu, lâu dần chuyển thành khó chịu, hắn chợt nhìn qua Cao Phong.
Mà Cao Phong lúc này trong mắt chỉ có vẻ suy tư âm trầm, hắn vẫn có sự cảnh giác với hai người này, càng lúc càng thấy có điều gì đó kỳ cục.
Nhưng mà Cao Phong cũng không thể hiện điều đó ra bên ngoài, hắn cố gắng ẩn lại vẻ suy tư đó trong lòng. Hắn nhìn qua Đặng Kha, lắc lắc đầu rồi hóa thành luồng sáng mà bay đi.
. . .
Trong một túp lều ở doanh trại của vùng ba, bước vào bên trong là hai người một nam một nữ, người nam còn cầm theo trên tay quyển sách dày.
Người nam này bước tới đó, chợt khoanh chân ngồi xuống, tạo ra dáng vẻ như văn sĩ đang tập viết.
“Thưa cậu chủ, chẳng phải ông chủ đã dặn không được...” Người nữ bên cạnh đột ngột lên tiếng, hướng ánh mắt nhu nhường nhìn về phía người nam.
“Chuyện của ta tự ta lo được, ngươi chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình!” Người nam nhẹ giọng đáp lại, cắt phăng câu nói của người nữ.
“Nhưng mà...” Người nữ khẽ nói.
Nhưng đột nhiên câu nói chưa kịp nói xong, cô ta nhìn qua phát hiện ánh mắt như hai con dao của người nam kia đang nhìn mình, trong lòng trở nên hoảng sợ mà không nói nữa.
Cô ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu mấy cái trên sàn.
“Con có tội xin cậu chủ tha tội! Con có tội xin cậu chủ tha tội!”
“Lui ra!”
Đáp lại thành động của người phụ nữ kia, người nam trước mặt chỉ lạnh lùng thốt lên một câu ngắn gọn. Hắn nhanh chóng đặt lại ánh mắt vào quyển sách, bàn tay mềm mại đưa tới lật từng trang.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận