Cài đặt tùy chỉnh
Loạn Thế Cường Sinh
Chương 55: Chương 55: Có dấu hiệu
Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:18:13Chương 55: Có dấu hiệu
Thật sự là một cây kiếm tốt, mà người sử dụng kiếm này cũng đã đạt đến cảnh giới gần như thượng thừa, người kiếm đã hợp làm một.
Trong cơn mưa tuyết trắng trời, chỉ thấy mỗi một lần ánh kiếm lóe lên là lại có một con Bạch Thố nằm xuống. Chớp mắt, mấy chục con đã bị g·iết sạch.
Cao Phong có chút ngạc nhiên nhưng hắn cũng không chần chừ thêm nữa, sau khi thấy Thuận Khải đã tới thì vẻ mặt hắn liền trở nên thay đổi. Hắn cũng nhanh chóng lấy ra binh khí, sau đó lao lên để hỗ trợ tiêu diệt Bạch Thố.
Thanh trường thương trong tay Cao Phong tả xung hữu đột, hắn lao vào giữa đám Bạch Thố, đâm hết con này tới con khác, có khi lại xiêng qua hai con một lượt.
Hắn uy động thần lực trong cơ thể, liên tục tung ra những đường pháp lực màu vàng đánh tới, càng đánh thì uy lực tỏa ra càng mạnh mẽ, khiến cho đám Bạch Thố gần đó hoảng sợ mà chần chừ bước chân.
Một bên kiếm khí đó chót đang như vũ bão mà chém tới, một bên tiếng thương bạc trong gió rít vang. Hai người như hai cột đá đang chống lại cơn s·óng t·hần Bạch Thố, điên cuồng dùng tất cả những gì bản thân có để công kích.
Kết quả chỉ sau một lát trôi qua, t·hi t·hể của Bạch Thố đã chất thành đống nhiều đến không thể đếm nổi.
Nhưng mà so về số lượng ai trong hai người g·iết nhiều hơn, có lẽ chính là Thuận Khải. Thanh kiếm trong tay Thuận Khải lúc này đã chém quá nửa số Bạch Thố ở đây.
Cao Phong đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía Thuận Khải, hắn đang tò mò không biết kiếm pháp mà người bên cạnh đang triển khai là loại gì, sao có thể đạt đến trình độ điêu luyện và thâm sâu đến vậy.
Mỗi lần Thuận Khải vung cánh tay lên, chỉ có ánh chớp xẹt ngang thì Bạch Thố đã bị chia làm ba, mà ba phần này đều bằng nhau, điều này quả thật kinh khủng.
Nó khiến cho Cao Phong nhất thời sinh nghi, nhìn sao cũng không giống người này chỉ là một tán tu làm thuê bình thường.
Mà Thuận Khải bên này sau khi g·iết xong một đám Bạch Thố cũng không có nữa khắc chậm trễ, lập tức tiếp tục tiến lên.
Nhưng đột nhiên từ đâu trong đám Bạch Thố, một cái bóng đen to lớn bất thình lình lao ra công kích về phía Thuận Khải. Nhất thời Thuận Khải không kịp né tránh, bị một đòn khiến cơ thể bảy ra xa cả chục trượng.
“Thuận Khải!” Cao Phong hét lên.
Hắn nhận ra thứ đó là gì rồi, chính là con Bạch Thố béo đã công kích hắn, khí tức của nó, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Con Bạch Thố béo cũng nhanh chóng t·ấn c·ông về phía Cao Phong, nhưng mà Cao Phong đã đề phòng trước, cho nên ngay khi nó lao tới, hắn đã nhanh chóng nhảy lên thoái lui về phía sau.
“Con này mạnh hơn những con còn lại!” Cao Phong thầm đánh giá.
“Nếu không diệt được nó, có lẽ không thể rời khỏi đây!”
Nghĩ như vậy, Cao Phong nhanh chóng giơ cánh tay lên, hắn kết hai ngón tay lại niệm một loạt pháp quyết đơn giản. Hắn định vận dụng thần lực, trực tiếp đi lên đối đầu với Bạch Thố béo kia.
Nhưng mà vừa mới thận lực một cái, hắn liền cảm thấy sinh lực trong người liền trở nên bất thường.
Khắp người hắn, vô số kim quang đang từ trong cơ thể bắn ra bên ngoài, trông vô cùng đẹp mắt. Cả thân thể tay chân từ trên xuống, đang dần dần được một lớp ánh sáng vàng bao phủ. Đây chính là dấu hiệu của việc đột phá.
“Đột phá đó Cao Phong!” Thiết Thiệt cũng cảm nhận được, nó dùng truyền âm nói với Cao Phong.
“Sao lại vào giờ khắc này cơ chứ!” Cao Phong chép miệng, cắn răng mà cay đắng lên tiếng.
Hắn không ngờ trải qua trăm ngàn khó khăn, lúc bình thường không thể đột phá mà lại đột phá vào thời khắc này. Việc này hết sức bất thường, chẳng lẽ có liên quan gì tới chuyến đi này hay sao.
“Ngươi cứ đột phá, mọi chuyện để ta lo!”
Đột nhiên bên tai Cao Phong lại nghe thêm một giọng nói truyền tới, đây chính là Thuận Khải đang truyền âm với hắn.
Câu nói vừa nghe xong, liền thấy thân ảnh của hắn ta cũng xuất hiện trước mặt Cao Phong. Hắn lấy từ trong túi ra năm viên đá ngũ sắc khác nhau, ném về năm hướng xung quanh Cao Phong.
Tức thì, Thuận Khải đưa tay bắt một pháp quyết, lập tức năm viên đá này xuất hiện dị tượng. Từng viên đá có một đường ánh sáng liên tiếp bắn vọt lên cao, chúng nhanh chóng gặp nhau, giao nhau tạo thành một cái màn bao bọc bên ngoài Cao Phong.
“Lớp cấm chế này chỉ tồn tại thời gian ngắn, ngươi mau chóng đột phá!” Thuận Khải lại nói.
Nói xong, hắn đưa tay kéo lại khăn bịt mặt, hướng ánh mắt sát thần về phía bọn Bạch Thố cũng như con Bạch Thố béo kia. Hai cặp mắt bỗng chợt bắt gặp, cả người và thú đều dâng lên sát ý trong đó, một loại sát ý mãnh liệt.
Nhưng hình như không chỉ có một con Bạch Thố béo đó, lúc này lại thấy sau lưng nó, có thêm một con nữa cũng không kém phần đáng sợ đi lên, chính là con Bạch Thố đầu đàn.
Hai con này có vẻ sở hữu linh trí cao nhất ở đây, chắc chúng cũng là trụ cột của cả bầy, sức mạnh vượt xa so với những con khác.
Bọn chúng con nào cũng có thân thể to lớn, trên lưng và hai bên vai còn có một hàng gai băng nhọn hoắt từ da thịt trồi lên. Chúng đứng sừng sững phía trước, đưa cặp mắt dường như có hàn quang trong đó mà nhìn thẳng.
Lúc này Thuận Khải cũng không muốn chần chờ thêm nữa, hắn nhìn qua xung quanh một lượt, thầm đánh giá tình hình.
Hiện tại, bọn Bạch Thố ngoại trừ hai con to lớn kia đã rút hết ra đằng sau, dường như hai con đầu đàn này muốn tự mình giải quyết.
Thuận Khải thấy vậy thì trong lòng dâng lên một ý nghĩ sâu xa, lập tức giơ hai ngón tay lên vận động thần lực. Tức thì, sinh lực trong người hắn trở nên sôi trào dữ dội.
Viên sinh mệnh trong cơ thể cũng bắt đầu lưu chuyển, khắp người hắn giờ đây đều được bao phủ bởi một màn ánh sáng dày đặc.
Những màn ánh sáng này cuồn cuộn chẳng khác gì một cơn lốc, lại đang từ từ diễn hóa ra những kí tự phù văn mà bao bọc lên thân thể.
“Hợp... Mạch... Cường...” Thuận Khải khẽ lẩm bẩm.
Vừa niệm xong mấy chữ, lập tức cái màn sinh khí nồng đậm trong người trở nên hoàn hoãn hơn, trở thành cũng vòng sáng mà phủ lên thân thể hắn. Lại thấy có một lớp phù văn biến hóa thành hai thanh cự kiếm, xoay vòng vòng trong phạm vi chung quanh.
Hai thanh cự kiếm này, một đỏ một trắng, liên tục lưu chuyển giống như là yếu tố âm dương song hành cùng nhau. Tức thì, cả hai được Thuận Khải khống chế, bay v·út lên phía trước, thân thể hắn cũng ngay lập tức phi theo sau.
“Vụt...”
Tiếng gió xé gào thét vang lên bởi tốc độ cực nhanh của Thuận Khải, hắn nhằm về hướng hai con Bạch Thố đằng trước mà chủ động công kích.
Bạch Thố béo hơn thấy hình ảnh trước mắt nó cũng hai thanh cự kiếm phía trước chớp ẩn chớp hiện thì trên miệng gầm gừ không thôi. Nó đưa hai bàn tay lớn của mình, tích tụ sức mạnh cường đại, nện thẳng xuống mặt đất.
“Ầm”
Từ hai bàn tay, một cỗ chấn động cực mạnh nhanh chóng tiến về phía trước, khiến cho mặt đất nứt toát ra, trở thành nhiều mảnh vụn mà bắn lên trên không.
Chấn động này còn nhanh chóng lan nhanh về phía Thuận Khải, khiến tinh thần của hắn nhất thời động đậy.
“Vù vù...vù vù”
Tiếng gió lại một lần nữa rít gào, lần này chợt thấy Thuận Khải bay vọt lên không trung, hắn đưa tay triển khai chiêu thức khiến phía sau lưng xuất hiện một mảng đồ án kỳ dị, hai thanh kiếm cũng từ đó mà bay vọt tới t·ấn c·ông Bạch Thố.
Bọn Bạch Thố thấy vậy thì cũng không vừa, chúng nhanh chân nhảy thẳng lên. Cả hai con phối hợp cùng nhau mà công kích tới trước.
Một con đánh tới, còn một con từ miệng bắn chưởng, cả hai phối hợp rất nhịp nhàng giống như là đã làm chuyện này nhiều lần trước kia. Chúng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không hề có chút e ngại với thần thông mà Thuận Khải đã thi triển.
Thuận Khải mang theo đồ án sau lưng, cũng nhanh chóng bắn người công kích về phía trước. Thanh kiếm trong tay hắn chợt chém xuống, xoẹt một đường cắt văng mặt đất ra làm hai.
Ánh chớp lóe từ thanh kiếm liên tục chớp tắt, vừa chặn đòn vừa công kích ngược lại. Thuận Khải không có lấy một tia hoang mang, trong mắt hắn chỉ toàn để tâm tới từng sơ hở của hai con thú kia mà công kích, lại tập trung thần thức khống chế song kiếm hai bên.
Người thì im lặng, thú thì ngừng kêu ca, cả hai liên tục v·a c·hạm, chỉ trong một khắc ngắn ngủi đã có không biết bao nhiêu thần thông được thi triển.
Hai bên công kích liên tục, khiến địa hình nơi đây chỉ sau một khoảng thời gian đã thay đổi rất nhiều, lớp tuyết trên mặt đất cũng bị áp lực tỏa ra khiến chúng trở nên nóng hơn mà tan chảy đi.
Mà lúc này, Cao Phong ở một bên cũng đang tập trung để đột phá được chướng ngại để tiến vào tiểu cảnh Cường Thể. Nhưng mà vì uy thế của trận chiến trước mặt vẫn làm hắn chú ý tới.
Hắn khẽ đưa thần thức dõi theo, phát hiện thể lực của hai con Bạch Thố kia vô cùng đáng sợ. Mỗi lần mà cự kiếm của Thuận Khải bắn tới đều bị có đồng loạt hất đi, nó còn liên tục bắn từ miệng ra những tia sáng màu xanh dị thường, trông vô cùng uy lực.
Bởi vì Thuận Khải trùm kín mặt, cho nên không thấy khuôn mặt hắn có biểu hiện ra sao. Nhưng nhìn vào đôi mắt, lại thấy có một nỗi phiền muộn hiện lên trong đó, rõ ràng là hắn đang có chút chật vật khi phải chống đỡ cả hai con cùng lúc.
Thấy thế, Cao Phong càng trở nên quyết tâm hơn, hắn phải tìm cách nhanh chóng hoàn thành việc này. Có như thế, hắn mới có thể trợ giúp cho Thuận Khải trước khi quá muộn.
Nghĩ thông suốt, hắn liền thu thần thức lại, tập trung toàn bộ để đắm chìm vào bên trong không gian của viên sinh mệnh. Viên sinh mệnh của hắn lúc này đây đang giao động không thôi.
Thật sự là một cây kiếm tốt, mà người sử dụng kiếm này cũng đã đạt đến cảnh giới gần như thượng thừa, người kiếm đã hợp làm một.
Trong cơn mưa tuyết trắng trời, chỉ thấy mỗi một lần ánh kiếm lóe lên là lại có một con Bạch Thố nằm xuống. Chớp mắt, mấy chục con đã bị g·iết sạch.
Cao Phong có chút ngạc nhiên nhưng hắn cũng không chần chừ thêm nữa, sau khi thấy Thuận Khải đã tới thì vẻ mặt hắn liền trở nên thay đổi. Hắn cũng nhanh chóng lấy ra binh khí, sau đó lao lên để hỗ trợ tiêu diệt Bạch Thố.
Thanh trường thương trong tay Cao Phong tả xung hữu đột, hắn lao vào giữa đám Bạch Thố, đâm hết con này tới con khác, có khi lại xiêng qua hai con một lượt.
Hắn uy động thần lực trong cơ thể, liên tục tung ra những đường pháp lực màu vàng đánh tới, càng đánh thì uy lực tỏa ra càng mạnh mẽ, khiến cho đám Bạch Thố gần đó hoảng sợ mà chần chừ bước chân.
Một bên kiếm khí đó chót đang như vũ bão mà chém tới, một bên tiếng thương bạc trong gió rít vang. Hai người như hai cột đá đang chống lại cơn s·óng t·hần Bạch Thố, điên cuồng dùng tất cả những gì bản thân có để công kích.
Kết quả chỉ sau một lát trôi qua, t·hi t·hể của Bạch Thố đã chất thành đống nhiều đến không thể đếm nổi.
Nhưng mà so về số lượng ai trong hai người g·iết nhiều hơn, có lẽ chính là Thuận Khải. Thanh kiếm trong tay Thuận Khải lúc này đã chém quá nửa số Bạch Thố ở đây.
Cao Phong đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía Thuận Khải, hắn đang tò mò không biết kiếm pháp mà người bên cạnh đang triển khai là loại gì, sao có thể đạt đến trình độ điêu luyện và thâm sâu đến vậy.
Mỗi lần Thuận Khải vung cánh tay lên, chỉ có ánh chớp xẹt ngang thì Bạch Thố đã bị chia làm ba, mà ba phần này đều bằng nhau, điều này quả thật kinh khủng.
Nó khiến cho Cao Phong nhất thời sinh nghi, nhìn sao cũng không giống người này chỉ là một tán tu làm thuê bình thường.
Mà Thuận Khải bên này sau khi g·iết xong một đám Bạch Thố cũng không có nữa khắc chậm trễ, lập tức tiếp tục tiến lên.
Nhưng đột nhiên từ đâu trong đám Bạch Thố, một cái bóng đen to lớn bất thình lình lao ra công kích về phía Thuận Khải. Nhất thời Thuận Khải không kịp né tránh, bị một đòn khiến cơ thể bảy ra xa cả chục trượng.
“Thuận Khải!” Cao Phong hét lên.
Hắn nhận ra thứ đó là gì rồi, chính là con Bạch Thố béo đã công kích hắn, khí tức của nó, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Con Bạch Thố béo cũng nhanh chóng t·ấn c·ông về phía Cao Phong, nhưng mà Cao Phong đã đề phòng trước, cho nên ngay khi nó lao tới, hắn đã nhanh chóng nhảy lên thoái lui về phía sau.
“Con này mạnh hơn những con còn lại!” Cao Phong thầm đánh giá.
“Nếu không diệt được nó, có lẽ không thể rời khỏi đây!”
Nghĩ như vậy, Cao Phong nhanh chóng giơ cánh tay lên, hắn kết hai ngón tay lại niệm một loạt pháp quyết đơn giản. Hắn định vận dụng thần lực, trực tiếp đi lên đối đầu với Bạch Thố béo kia.
Nhưng mà vừa mới thận lực một cái, hắn liền cảm thấy sinh lực trong người liền trở nên bất thường.
Khắp người hắn, vô số kim quang đang từ trong cơ thể bắn ra bên ngoài, trông vô cùng đẹp mắt. Cả thân thể tay chân từ trên xuống, đang dần dần được một lớp ánh sáng vàng bao phủ. Đây chính là dấu hiệu của việc đột phá.
“Đột phá đó Cao Phong!” Thiết Thiệt cũng cảm nhận được, nó dùng truyền âm nói với Cao Phong.
“Sao lại vào giờ khắc này cơ chứ!” Cao Phong chép miệng, cắn răng mà cay đắng lên tiếng.
Hắn không ngờ trải qua trăm ngàn khó khăn, lúc bình thường không thể đột phá mà lại đột phá vào thời khắc này. Việc này hết sức bất thường, chẳng lẽ có liên quan gì tới chuyến đi này hay sao.
“Ngươi cứ đột phá, mọi chuyện để ta lo!”
Đột nhiên bên tai Cao Phong lại nghe thêm một giọng nói truyền tới, đây chính là Thuận Khải đang truyền âm với hắn.
Câu nói vừa nghe xong, liền thấy thân ảnh của hắn ta cũng xuất hiện trước mặt Cao Phong. Hắn lấy từ trong túi ra năm viên đá ngũ sắc khác nhau, ném về năm hướng xung quanh Cao Phong.
Tức thì, Thuận Khải đưa tay bắt một pháp quyết, lập tức năm viên đá này xuất hiện dị tượng. Từng viên đá có một đường ánh sáng liên tiếp bắn vọt lên cao, chúng nhanh chóng gặp nhau, giao nhau tạo thành một cái màn bao bọc bên ngoài Cao Phong.
“Lớp cấm chế này chỉ tồn tại thời gian ngắn, ngươi mau chóng đột phá!” Thuận Khải lại nói.
Nói xong, hắn đưa tay kéo lại khăn bịt mặt, hướng ánh mắt sát thần về phía bọn Bạch Thố cũng như con Bạch Thố béo kia. Hai cặp mắt bỗng chợt bắt gặp, cả người và thú đều dâng lên sát ý trong đó, một loại sát ý mãnh liệt.
Nhưng hình như không chỉ có một con Bạch Thố béo đó, lúc này lại thấy sau lưng nó, có thêm một con nữa cũng không kém phần đáng sợ đi lên, chính là con Bạch Thố đầu đàn.
Hai con này có vẻ sở hữu linh trí cao nhất ở đây, chắc chúng cũng là trụ cột của cả bầy, sức mạnh vượt xa so với những con khác.
Bọn chúng con nào cũng có thân thể to lớn, trên lưng và hai bên vai còn có một hàng gai băng nhọn hoắt từ da thịt trồi lên. Chúng đứng sừng sững phía trước, đưa cặp mắt dường như có hàn quang trong đó mà nhìn thẳng.
Lúc này Thuận Khải cũng không muốn chần chờ thêm nữa, hắn nhìn qua xung quanh một lượt, thầm đánh giá tình hình.
Hiện tại, bọn Bạch Thố ngoại trừ hai con to lớn kia đã rút hết ra đằng sau, dường như hai con đầu đàn này muốn tự mình giải quyết.
Thuận Khải thấy vậy thì trong lòng dâng lên một ý nghĩ sâu xa, lập tức giơ hai ngón tay lên vận động thần lực. Tức thì, sinh lực trong người hắn trở nên sôi trào dữ dội.
Viên sinh mệnh trong cơ thể cũng bắt đầu lưu chuyển, khắp người hắn giờ đây đều được bao phủ bởi một màn ánh sáng dày đặc.
Những màn ánh sáng này cuồn cuộn chẳng khác gì một cơn lốc, lại đang từ từ diễn hóa ra những kí tự phù văn mà bao bọc lên thân thể.
“Hợp... Mạch... Cường...” Thuận Khải khẽ lẩm bẩm.
Vừa niệm xong mấy chữ, lập tức cái màn sinh khí nồng đậm trong người trở nên hoàn hoãn hơn, trở thành cũng vòng sáng mà phủ lên thân thể hắn. Lại thấy có một lớp phù văn biến hóa thành hai thanh cự kiếm, xoay vòng vòng trong phạm vi chung quanh.
Hai thanh cự kiếm này, một đỏ một trắng, liên tục lưu chuyển giống như là yếu tố âm dương song hành cùng nhau. Tức thì, cả hai được Thuận Khải khống chế, bay v·út lên phía trước, thân thể hắn cũng ngay lập tức phi theo sau.
“Vụt...”
Tiếng gió xé gào thét vang lên bởi tốc độ cực nhanh của Thuận Khải, hắn nhằm về hướng hai con Bạch Thố đằng trước mà chủ động công kích.
Bạch Thố béo hơn thấy hình ảnh trước mắt nó cũng hai thanh cự kiếm phía trước chớp ẩn chớp hiện thì trên miệng gầm gừ không thôi. Nó đưa hai bàn tay lớn của mình, tích tụ sức mạnh cường đại, nện thẳng xuống mặt đất.
“Ầm”
Từ hai bàn tay, một cỗ chấn động cực mạnh nhanh chóng tiến về phía trước, khiến cho mặt đất nứt toát ra, trở thành nhiều mảnh vụn mà bắn lên trên không.
Chấn động này còn nhanh chóng lan nhanh về phía Thuận Khải, khiến tinh thần của hắn nhất thời động đậy.
“Vù vù...vù vù”
Tiếng gió lại một lần nữa rít gào, lần này chợt thấy Thuận Khải bay vọt lên không trung, hắn đưa tay triển khai chiêu thức khiến phía sau lưng xuất hiện một mảng đồ án kỳ dị, hai thanh kiếm cũng từ đó mà bay vọt tới t·ấn c·ông Bạch Thố.
Bọn Bạch Thố thấy vậy thì cũng không vừa, chúng nhanh chân nhảy thẳng lên. Cả hai con phối hợp cùng nhau mà công kích tới trước.
Một con đánh tới, còn một con từ miệng bắn chưởng, cả hai phối hợp rất nhịp nhàng giống như là đã làm chuyện này nhiều lần trước kia. Chúng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không hề có chút e ngại với thần thông mà Thuận Khải đã thi triển.
Thuận Khải mang theo đồ án sau lưng, cũng nhanh chóng bắn người công kích về phía trước. Thanh kiếm trong tay hắn chợt chém xuống, xoẹt một đường cắt văng mặt đất ra làm hai.
Ánh chớp lóe từ thanh kiếm liên tục chớp tắt, vừa chặn đòn vừa công kích ngược lại. Thuận Khải không có lấy một tia hoang mang, trong mắt hắn chỉ toàn để tâm tới từng sơ hở của hai con thú kia mà công kích, lại tập trung thần thức khống chế song kiếm hai bên.
Người thì im lặng, thú thì ngừng kêu ca, cả hai liên tục v·a c·hạm, chỉ trong một khắc ngắn ngủi đã có không biết bao nhiêu thần thông được thi triển.
Hai bên công kích liên tục, khiến địa hình nơi đây chỉ sau một khoảng thời gian đã thay đổi rất nhiều, lớp tuyết trên mặt đất cũng bị áp lực tỏa ra khiến chúng trở nên nóng hơn mà tan chảy đi.
Mà lúc này, Cao Phong ở một bên cũng đang tập trung để đột phá được chướng ngại để tiến vào tiểu cảnh Cường Thể. Nhưng mà vì uy thế của trận chiến trước mặt vẫn làm hắn chú ý tới.
Hắn khẽ đưa thần thức dõi theo, phát hiện thể lực của hai con Bạch Thố kia vô cùng đáng sợ. Mỗi lần mà cự kiếm của Thuận Khải bắn tới đều bị có đồng loạt hất đi, nó còn liên tục bắn từ miệng ra những tia sáng màu xanh dị thường, trông vô cùng uy lực.
Bởi vì Thuận Khải trùm kín mặt, cho nên không thấy khuôn mặt hắn có biểu hiện ra sao. Nhưng nhìn vào đôi mắt, lại thấy có một nỗi phiền muộn hiện lên trong đó, rõ ràng là hắn đang có chút chật vật khi phải chống đỡ cả hai con cùng lúc.
Thấy thế, Cao Phong càng trở nên quyết tâm hơn, hắn phải tìm cách nhanh chóng hoàn thành việc này. Có như thế, hắn mới có thể trợ giúp cho Thuận Khải trước khi quá muộn.
Nghĩ thông suốt, hắn liền thu thần thức lại, tập trung toàn bộ để đắm chìm vào bên trong không gian của viên sinh mệnh. Viên sinh mệnh của hắn lúc này đây đang giao động không thôi.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận