Cài đặt tùy chỉnh
Loạn Thế Cường Sinh
Chương 43: Chương 43: Hóa giải
Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:18:04Chương 43: Hóa giải
Mà từ nãy tới giờ, mặt đất dưới chân của bọn họ liên tục phát ra những rung chấn dữ dội, dường như không có điểm dừng. Nhìn sơ qua thì cũng biết được, rung chấn này chắc chắn được phát ra từ núi Hàn Du, hay nói cách khác là từ trận chiến của trưởng lão Lý.
Điều này làm ai cũng có phần lo lắng, khi mà không biết bên trong kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tình hình căng thẳng ra sao. Rốt cuộc, bọn họ chỉ có thể hướng mắt nhìn theo, tập trung quan sát về phía đỉnh núi.
“Ầm”
Mấy cặp mắt đang quan sát, đột nhiên từ nơi núi đá phát ra một t·iếng n·ổ làm rung chuyển đất trời. Tiếng nổ này phút chốc đã làm đóng băng thần trí của đám Cao Phong, khiến họ trở nên ngớ người ra.
Ngay lập tức, xung kích từ núi Hàn Du nhanh chóng tỏa ra, khiến cho tất cả mọi thứ trong phạm vi đều bị ảnh hưởng, đất đá khói bụi bay lên làm che đi cả bầu trời.
Từng viên đá nặng hàng trăm cân bắn về phía mấy người Cao Phong, khiến ai nấy đều thất kinh mà vội né tránh.
“Có chuyện gì xảy ra! Những thứ này là gì?” Tiếng Thiết Thiệt la lên, nó cũng kinh hoảng mà vội đi ra sau lưng của Cao Phong.
Nhìn về phía trước, lúc này dường như cả tòa núi lớn đang sụp đổ. Từ xa có thể thấy ở phía đỉnh, vô số luồng ánh sáng màu xanh lam đang tập trung về lại một chỗ, cực quang dày đặc cũng hiện lên.
Rất nhanh sau đó, cả tòa núi dần dần sụp xuống, khói bụi nơi đó cũng bốc lên mù mịt, bằng mắt thường thì chả thấy được gì.
Thêm một lát qua đi, trước mặt bọn người Cao Phong lúc này đây hiện ra một tầng hàn quang kỳ dị, họ chưa bao giờ thấy trước đây. Cả ngọn núi Hàn Du trong phút chốc đã trống trơn, giống như có vị Sơn thần nào đưa tay nhấc đi cả ngọn núi.
Điều này làm cho mấy người đang nhìn có chút ngây ra khi không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên trong mắt của Hoàng Tuyền lóe lên tia sáng dị thường, ngay tức thì mở miệng.
“Ngọn Hàn Du sập xuống, vậy... vậy trưởng lão Văn Kiệt đâu. Ông ta...” Giọng Hoàng Tuyền có chút ấp úng.
Tất cả mọi người đều bị câu nói này làm cho kinh hãi, liền hướng mắt mà tập trung về phía ngọn núi hơn. Nhưng mà đã một lúc trôi qua, họ vẫn chẳng thấy điều gì bất thường.
Vẻ mặt của Hoàng Tuyền hiện rõ sự bối rối, cô không ngừng được mà liên tục đảo mắt nhìn qua bốn hướng. Không chỉ vậy, cô ta lập tức phi thân lên phía trước định chạy tới núi Hàn Du để xem sao.
Bất ngờ từ phía sau, cánh tay của Cao Phong ngay lập tức chộp tới, ngăn không cho cô bay đi.
Rõ ràng cơn địa chấn từ ngọn núi kia vẫn chưa kết thúc, bọn rõ vẫn không biết vì sao mà chỉ phút chốc cả tòa núi lại sụp đổ. Nếu bây giờ mà đi tới đó, khác gì tự tìm tới nguy hiểm?
Cao Phong dùng ánh mắt kiên quyết thầm nói với Hoàng Tuyền, khiến cho cô dừng động tác lại. Ánh mặt hiện lên nỗi phiền muộn, cô ta lủi thủi đi lại ra sau.
Đang trong lúc miên mang suy nghĩ, thì đột nhiên từ phía sau lại vang lên một trận gió rít gào. Tiếp ngay sau đó, một thần thể có phần tàn tạ khi mang trên người là bộ quần áo rách rưới hiện ra, trên tay còn cầm theo vật gì đó.
“Thầy Văn Kiệt! Có thật là thầy không?”
Thân ảnh này chẳng ai ngoài Lý Văn Kiệt, vị đệ nhất trưởng lão của tông môn Nguyên Thanh. Áo quần trên người ông có vô số lỗ rách, nhưng thân thể thì chỉ có một chút tổn hại bên ngoài.
Nhưng đặc biệt ở chỗ cánh tay trái, chỗ lòng bàn tay của ông đang nắm thứ gì đó thông có vẻ kỳ dị. Thứ này tỏa ra một lượng hàn khí lạnh lẽo, khiến cho không gian nhanh chóng hạ nhiệt.
Mà không chỉ vậy, lúc này nhìn lên mới thấy, cả cánh tay trái của vị trưởng lão đang dần dần bị hàn quang bao bọc, nó đang lây lên cực nhanh.
“Xoẹt”
Tức thì Lý Văn Kiệt vung cánh tay bên phải lên, chém một đường dứt khoát về phía cánh tay màu xanh lam. Cánh tay trái nhanh chóng bị đứt lìa, rơi xuống mặt đất, nhưng kì lạ là không có một chút máu nào.
“Thầy... thầy đang làm gì vậy?”
“Con nhìn xem!”
Ở chỗ vết chém trên cánh tay trái, quả nhiên không còn thấy hàn quang l·ây l·an trên đó nữa. Thì ra trưởng lão Văn Kiệt dứt khoát như vậy, chỉ vì ông nhận thấy thứ này nếu không chặt đứt sẽ dần l·ây l·an mà hủy diệt cả cơ thể.
Mà thứ khiến cho ông phải mất cánh tay cũng không phải vật gì dị thường, nó chính là thứ sẽ giúp tạo nên cấm chế trên người Phạm Bá.
“Nhanh chóng đưa Phạm Bá tới đây, ta lấy được hàn dịch từ Chỉ Hàn Thiên Cổ rồi!” Trưởng lão Văn Kiệt tức thì hô lên, khiến ai ở đó cũng ngạc nhiên.
Không dám chần chừ, Cao Phong liền tiến tới vác cơ thể của Phạm Bá đang b·ất t·ỉnh đặt xuống, lúc này nhìn lại thì trên người đã bị bao phủ bởi vô số đường máu màu đen.
“Các ngươi đi xa ra một chút, thứ này có uy lực rất mạnh. Người như các ngươi không thể nào chịu nổi!” Trưởng lão Văn Kiệt nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc bất thường.
Nghe thấy vậy, mấy người Cao Phong Hoàng Tuyền cũng không nói gì thêm. Bọn họ xoay người, nhằm một hướng bất kì mà kéo viện trưởng đi khỏi đây. Mà lúc này, sắc mặt viện trưởng cũng đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ việc hồi phục đang có tiến triển.
Sau khi thấy mấy người đi khỏi, trưởng lão Lý liền lấy ra vài viên đan dược bỏ ngay vào miệng. Tiếp theo lại thấy ông đưa hai tay lên, tạo ra một cái vòng phù quang hiện lên trước mặt.
Vòng phù quang này bỗng chốc bao quanh lấy người của Lý Văn Kiệt, lại từ từ được ông gia tăng thêm thần lực vào khiến nó trở nên sáng chói. Tức thì, phù quang bay đến chỗ của Phạm Bá cùng với cánh tay bị đứt liền của trưởng lão Văn Kiệt, đem cả hai đưa lên không trung.
“Khai!”
Bỗng sau một tiếng niệm, một trường xung kích từ chỗ Lý Văn Kiệt nhanh chóng bắn ra bên ngoài, bán kích đến cả chục dặm, đất đá hay các cây cối gần đó lập tức đổ vỡ.
Trường xung lực này cũng làm kinh động đến Cao Phong cùng với Hoàng Tuyền, khiến cho hai người không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía kia.
Bọn họ trong lòng ai nấy cũng đều hiện lên suy nghĩ mơ hồ, thầm đoán già đoán non về sự hiện diện của Lý Văn Kiệt sau v·ụ n·ổ núi Hàn Du vừa nãy. Chẳng biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng thầm khẳng định hai việc đó có liên quan tới nhau.
Sau thời gian ước chừng khoảng một canh giờ đã trôi qua, cuối cùng mấy người Cao Phong cũng nhận được tín hiệu từ thần thức mà Lý Văn Kiệt thông báo.
Bọn họ ngay lập tức đi về, hiển nhiên lúc này quá trình tạo nên lớp cấm chế trên người của Phạm Bá đã hoàn thành.
Trước mặt mọi người, lúc này thân thể của Phạm Bá đã có phần tốt hơn lúc ban đầu. Những đường máu màu đen khi trước, giờ đã được thay bằng những đường phù văn màu xanh lam, đang chằng chịt bao phủ cơ thể.
“Ta đã dùng hàn dịch trong hồ để luyện nên cấm chế này, nhưng mà thời hạn của cấm chế cũng có hạn! Vì vậy... vì vậy... khụ khụ”
Lý Văn Kiệt nói, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi cùng với tiếng ho mà đáng lý không nên xuất hiện ở người có cảnh giới cao như ông.
Tin rằng, để luyện ra cấm chế từ hàn dịch kia, trưởng lão Văn Kiệt nhiều sinh lực mới có thể luyện thành, vì vậy nên mới khiến cơ thể ông bỗng tiều tụy như vậy.
“Thầy, thầy có sao không.” Hoàng Tuyền thấy Trưởng lão Văn Kiệt thì ho thì có chút ngạc nhiên, cô lập tức đi tới trước ngồi xuống hỏi.
Nghe câu hỏi của cô, trưởng lão họ Lý đi quơ quơ tay ra đằng sau, ý muốn nói là bản thân chẳng có chuyện gì.
Ông ta nhanh chóng đứng dậy, thở dài vài hơi, sắc mặt đã lấy lại được chút màu hồng hảo của người bình thường, nhưng từ trong đôi mắt vẫn có vài tia loạng choạng lóe qua.
“Thưa thầy ông, lúc nãy nói là cấm chế trên người thầy Phạm Bá không thể duy trì lâu, nhưng chưa nói rõ cần gì. Xin thầy ông nói tiếp!” Cao Phong đột nhiên lên tiếng, ánh mắt chớp động liên tục, có phần hơi gấp gáp.
Đối với những chuyện liên quan tới Phạm Bá, Cao Phong sẽ có phần tập trung nhiều hơn. Bởi vì ý định ban đầu của hắn chính là sẽ đi ra ngoài tìm kiếm, cố gắng tìm cách chữa trị cho Phạm Bá trong thời gian sớm nhất.
Mà trưởng lão họ Lý đã thành công tạo ra cấm chế, nếu vậy thì đây chính là mở ra cơ hội cho Cao Phong.
“Lúc nãy, ta có nói đã tạo được cấm chế ngăn chặn không cho ma độc ban tiếp tục di chuyển. Nhưng mà ma độc ban này cực kỳ lợi hắn, trong quá hình ta tri triển cấm chế, thứ này đã liên tục cắn thả, gặm nhấm lại cấm chế.”
“Cho nên ta mới nói, rất nhanh thôi tầm vài năm, lớp cấm chế này sẽ biến mất, lúc đó thì ma độc ban sẽ lại tiếp tục hoành hành. Tới đó thì trưởng lão Phạm Bá cũng sẽ m·ất m·ạng.”
Lý Văn Kiệt lên tiếng giải thích, ông cố tình nói chậm để cho hai người trước mặt có thể hiểu.
Cao Phong nghe mấy lời này thì liền hiểu ngay, hắn biết việc này đã cho hắn thời gian có thể thực hiện mục đích ban đầu. Trong lòng bỗng chốc nổi lên tầng hào khí từ bụng, nó sôi trào giống như dung nham trong núi lửa.
Sau khi nói xong, Lý Văn Bá lại phân phó cho Cao Phong đưa Phạm Bá cùng với viện trưởng lên thuyền bay. Cao Phong cùng ngồi cũng hai người đó, vì cấm chế mới được đặt nên nếu có gì bất thường phải lập tức báo ngày.
Hoàng Tuyền với trưởng lão họ Lý thì đều cùng hóa thân thành một đường ánh sáng dài khác nhau mà bay đi, theo sau là thuyền bay đang chập chờn. Bọn họ nhằm hướng tông môn Nguyên Thanh, bay một mạch mà không dừng lại.
Mà từ nãy tới giờ, mặt đất dưới chân của bọn họ liên tục phát ra những rung chấn dữ dội, dường như không có điểm dừng. Nhìn sơ qua thì cũng biết được, rung chấn này chắc chắn được phát ra từ núi Hàn Du, hay nói cách khác là từ trận chiến của trưởng lão Lý.
Điều này làm ai cũng có phần lo lắng, khi mà không biết bên trong kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tình hình căng thẳng ra sao. Rốt cuộc, bọn họ chỉ có thể hướng mắt nhìn theo, tập trung quan sát về phía đỉnh núi.
“Ầm”
Mấy cặp mắt đang quan sát, đột nhiên từ nơi núi đá phát ra một t·iếng n·ổ làm rung chuyển đất trời. Tiếng nổ này phút chốc đã làm đóng băng thần trí của đám Cao Phong, khiến họ trở nên ngớ người ra.
Ngay lập tức, xung kích từ núi Hàn Du nhanh chóng tỏa ra, khiến cho tất cả mọi thứ trong phạm vi đều bị ảnh hưởng, đất đá khói bụi bay lên làm che đi cả bầu trời.
Từng viên đá nặng hàng trăm cân bắn về phía mấy người Cao Phong, khiến ai nấy đều thất kinh mà vội né tránh.
“Có chuyện gì xảy ra! Những thứ này là gì?” Tiếng Thiết Thiệt la lên, nó cũng kinh hoảng mà vội đi ra sau lưng của Cao Phong.
Nhìn về phía trước, lúc này dường như cả tòa núi lớn đang sụp đổ. Từ xa có thể thấy ở phía đỉnh, vô số luồng ánh sáng màu xanh lam đang tập trung về lại một chỗ, cực quang dày đặc cũng hiện lên.
Rất nhanh sau đó, cả tòa núi dần dần sụp xuống, khói bụi nơi đó cũng bốc lên mù mịt, bằng mắt thường thì chả thấy được gì.
Thêm một lát qua đi, trước mặt bọn người Cao Phong lúc này đây hiện ra một tầng hàn quang kỳ dị, họ chưa bao giờ thấy trước đây. Cả ngọn núi Hàn Du trong phút chốc đã trống trơn, giống như có vị Sơn thần nào đưa tay nhấc đi cả ngọn núi.
Điều này làm cho mấy người đang nhìn có chút ngây ra khi không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên trong mắt của Hoàng Tuyền lóe lên tia sáng dị thường, ngay tức thì mở miệng.
“Ngọn Hàn Du sập xuống, vậy... vậy trưởng lão Văn Kiệt đâu. Ông ta...” Giọng Hoàng Tuyền có chút ấp úng.
Tất cả mọi người đều bị câu nói này làm cho kinh hãi, liền hướng mắt mà tập trung về phía ngọn núi hơn. Nhưng mà đã một lúc trôi qua, họ vẫn chẳng thấy điều gì bất thường.
Vẻ mặt của Hoàng Tuyền hiện rõ sự bối rối, cô không ngừng được mà liên tục đảo mắt nhìn qua bốn hướng. Không chỉ vậy, cô ta lập tức phi thân lên phía trước định chạy tới núi Hàn Du để xem sao.
Bất ngờ từ phía sau, cánh tay của Cao Phong ngay lập tức chộp tới, ngăn không cho cô bay đi.
Rõ ràng cơn địa chấn từ ngọn núi kia vẫn chưa kết thúc, bọn rõ vẫn không biết vì sao mà chỉ phút chốc cả tòa núi lại sụp đổ. Nếu bây giờ mà đi tới đó, khác gì tự tìm tới nguy hiểm?
Cao Phong dùng ánh mắt kiên quyết thầm nói với Hoàng Tuyền, khiến cho cô dừng động tác lại. Ánh mặt hiện lên nỗi phiền muộn, cô ta lủi thủi đi lại ra sau.
Đang trong lúc miên mang suy nghĩ, thì đột nhiên từ phía sau lại vang lên một trận gió rít gào. Tiếp ngay sau đó, một thần thể có phần tàn tạ khi mang trên người là bộ quần áo rách rưới hiện ra, trên tay còn cầm theo vật gì đó.
“Thầy Văn Kiệt! Có thật là thầy không?”
Thân ảnh này chẳng ai ngoài Lý Văn Kiệt, vị đệ nhất trưởng lão của tông môn Nguyên Thanh. Áo quần trên người ông có vô số lỗ rách, nhưng thân thể thì chỉ có một chút tổn hại bên ngoài.
Nhưng đặc biệt ở chỗ cánh tay trái, chỗ lòng bàn tay của ông đang nắm thứ gì đó thông có vẻ kỳ dị. Thứ này tỏa ra một lượng hàn khí lạnh lẽo, khiến cho không gian nhanh chóng hạ nhiệt.
Mà không chỉ vậy, lúc này nhìn lên mới thấy, cả cánh tay trái của vị trưởng lão đang dần dần bị hàn quang bao bọc, nó đang lây lên cực nhanh.
“Xoẹt”
Tức thì Lý Văn Kiệt vung cánh tay bên phải lên, chém một đường dứt khoát về phía cánh tay màu xanh lam. Cánh tay trái nhanh chóng bị đứt lìa, rơi xuống mặt đất, nhưng kì lạ là không có một chút máu nào.
“Thầy... thầy đang làm gì vậy?”
“Con nhìn xem!”
Ở chỗ vết chém trên cánh tay trái, quả nhiên không còn thấy hàn quang l·ây l·an trên đó nữa. Thì ra trưởng lão Văn Kiệt dứt khoát như vậy, chỉ vì ông nhận thấy thứ này nếu không chặt đứt sẽ dần l·ây l·an mà hủy diệt cả cơ thể.
Mà thứ khiến cho ông phải mất cánh tay cũng không phải vật gì dị thường, nó chính là thứ sẽ giúp tạo nên cấm chế trên người Phạm Bá.
“Nhanh chóng đưa Phạm Bá tới đây, ta lấy được hàn dịch từ Chỉ Hàn Thiên Cổ rồi!” Trưởng lão Văn Kiệt tức thì hô lên, khiến ai ở đó cũng ngạc nhiên.
Không dám chần chừ, Cao Phong liền tiến tới vác cơ thể của Phạm Bá đang b·ất t·ỉnh đặt xuống, lúc này nhìn lại thì trên người đã bị bao phủ bởi vô số đường máu màu đen.
“Các ngươi đi xa ra một chút, thứ này có uy lực rất mạnh. Người như các ngươi không thể nào chịu nổi!” Trưởng lão Văn Kiệt nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc bất thường.
Nghe thấy vậy, mấy người Cao Phong Hoàng Tuyền cũng không nói gì thêm. Bọn họ xoay người, nhằm một hướng bất kì mà kéo viện trưởng đi khỏi đây. Mà lúc này, sắc mặt viện trưởng cũng đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ việc hồi phục đang có tiến triển.
Sau khi thấy mấy người đi khỏi, trưởng lão Lý liền lấy ra vài viên đan dược bỏ ngay vào miệng. Tiếp theo lại thấy ông đưa hai tay lên, tạo ra một cái vòng phù quang hiện lên trước mặt.
Vòng phù quang này bỗng chốc bao quanh lấy người của Lý Văn Kiệt, lại từ từ được ông gia tăng thêm thần lực vào khiến nó trở nên sáng chói. Tức thì, phù quang bay đến chỗ của Phạm Bá cùng với cánh tay bị đứt liền của trưởng lão Văn Kiệt, đem cả hai đưa lên không trung.
“Khai!”
Bỗng sau một tiếng niệm, một trường xung kích từ chỗ Lý Văn Kiệt nhanh chóng bắn ra bên ngoài, bán kích đến cả chục dặm, đất đá hay các cây cối gần đó lập tức đổ vỡ.
Trường xung lực này cũng làm kinh động đến Cao Phong cùng với Hoàng Tuyền, khiến cho hai người không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía kia.
Bọn họ trong lòng ai nấy cũng đều hiện lên suy nghĩ mơ hồ, thầm đoán già đoán non về sự hiện diện của Lý Văn Kiệt sau v·ụ n·ổ núi Hàn Du vừa nãy. Chẳng biết là có chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng thầm khẳng định hai việc đó có liên quan tới nhau.
Sau thời gian ước chừng khoảng một canh giờ đã trôi qua, cuối cùng mấy người Cao Phong cũng nhận được tín hiệu từ thần thức mà Lý Văn Kiệt thông báo.
Bọn họ ngay lập tức đi về, hiển nhiên lúc này quá trình tạo nên lớp cấm chế trên người của Phạm Bá đã hoàn thành.
Trước mặt mọi người, lúc này thân thể của Phạm Bá đã có phần tốt hơn lúc ban đầu. Những đường máu màu đen khi trước, giờ đã được thay bằng những đường phù văn màu xanh lam, đang chằng chịt bao phủ cơ thể.
“Ta đã dùng hàn dịch trong hồ để luyện nên cấm chế này, nhưng mà thời hạn của cấm chế cũng có hạn! Vì vậy... vì vậy... khụ khụ”
Lý Văn Kiệt nói, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi cùng với tiếng ho mà đáng lý không nên xuất hiện ở người có cảnh giới cao như ông.
Tin rằng, để luyện ra cấm chế từ hàn dịch kia, trưởng lão Văn Kiệt nhiều sinh lực mới có thể luyện thành, vì vậy nên mới khiến cơ thể ông bỗng tiều tụy như vậy.
“Thầy, thầy có sao không.” Hoàng Tuyền thấy Trưởng lão Văn Kiệt thì ho thì có chút ngạc nhiên, cô lập tức đi tới trước ngồi xuống hỏi.
Nghe câu hỏi của cô, trưởng lão họ Lý đi quơ quơ tay ra đằng sau, ý muốn nói là bản thân chẳng có chuyện gì.
Ông ta nhanh chóng đứng dậy, thở dài vài hơi, sắc mặt đã lấy lại được chút màu hồng hảo của người bình thường, nhưng từ trong đôi mắt vẫn có vài tia loạng choạng lóe qua.
“Thưa thầy ông, lúc nãy nói là cấm chế trên người thầy Phạm Bá không thể duy trì lâu, nhưng chưa nói rõ cần gì. Xin thầy ông nói tiếp!” Cao Phong đột nhiên lên tiếng, ánh mắt chớp động liên tục, có phần hơi gấp gáp.
Đối với những chuyện liên quan tới Phạm Bá, Cao Phong sẽ có phần tập trung nhiều hơn. Bởi vì ý định ban đầu của hắn chính là sẽ đi ra ngoài tìm kiếm, cố gắng tìm cách chữa trị cho Phạm Bá trong thời gian sớm nhất.
Mà trưởng lão họ Lý đã thành công tạo ra cấm chế, nếu vậy thì đây chính là mở ra cơ hội cho Cao Phong.
“Lúc nãy, ta có nói đã tạo được cấm chế ngăn chặn không cho ma độc ban tiếp tục di chuyển. Nhưng mà ma độc ban này cực kỳ lợi hắn, trong quá hình ta tri triển cấm chế, thứ này đã liên tục cắn thả, gặm nhấm lại cấm chế.”
“Cho nên ta mới nói, rất nhanh thôi tầm vài năm, lớp cấm chế này sẽ biến mất, lúc đó thì ma độc ban sẽ lại tiếp tục hoành hành. Tới đó thì trưởng lão Phạm Bá cũng sẽ m·ất m·ạng.”
Lý Văn Kiệt lên tiếng giải thích, ông cố tình nói chậm để cho hai người trước mặt có thể hiểu.
Cao Phong nghe mấy lời này thì liền hiểu ngay, hắn biết việc này đã cho hắn thời gian có thể thực hiện mục đích ban đầu. Trong lòng bỗng chốc nổi lên tầng hào khí từ bụng, nó sôi trào giống như dung nham trong núi lửa.
Sau khi nói xong, Lý Văn Bá lại phân phó cho Cao Phong đưa Phạm Bá cùng với viện trưởng lên thuyền bay. Cao Phong cùng ngồi cũng hai người đó, vì cấm chế mới được đặt nên nếu có gì bất thường phải lập tức báo ngày.
Hoàng Tuyền với trưởng lão họ Lý thì đều cùng hóa thân thành một đường ánh sáng dài khác nhau mà bay đi, theo sau là thuyền bay đang chập chờn. Bọn họ nhằm hướng tông môn Nguyên Thanh, bay một mạch mà không dừng lại.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận