Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Loạn Thế Cường Sinh

Chương 42: Chương 42: Thoát khỏi

Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:18:04
Chương 42: Thoát khỏi

Mà nếu như bây giờ con Ngô Công hóa hình này đã đi ra, tức là nó đã hoàn thành việc hấp thụ sức mạnh từ Chỉ Hàn Thiên Cổ, càng lúc càng khó đối phó.

Trưởng lão Lý sau một hồi phân tích, sắc mặt liền trở nên âm trầm, thầm thở dài vài hơi. Ánh mắt ông ta sắc lẹm, dùng toàn bộ thần thức tập trung lên thân thể sinh vật ở trước mặt.

Mặc dù ông biết rõ thực lực của bản thân, lại từ thần thức mà nhìn ra được tu vi của địch thủ. Tuy vậy khi trông thấy vẻ hung hãn của nó, trưởng lão Lý cũng không dám xem nhẹ, không biết chừng sinh vật kia còn có thủ đoạn nào đó vẫn đang nắm giữ.

Lúc này lại thấy sinh vật Ngô Công hóa hình kia bắt đầu di chuyển, nó vừa đi vừa đưa cặp mắt lạnh lẽo nhìn quanh. Bàn tay nó thon dài, trắng và trong suốt như băng cốt, lại có lớp hàn khí lạnh lẽo bao quanh, khiến cho người nào nhìn thấy cũng phải c·hết đứng tại chỗ.

Bỗng nó hóa từ không trung ra một món pháp khí, cầm gọn trong lòng bàn tay. Thanh pháp khí này tựa như khối băng chảy dài ở mái nhà vào những ngày tuyết rơi kéo dài, vô cùng sắt nhọn, nhân ảnh có thể chiếu được lên thân pháp khí.

“Biết sao? Ta đâu chỉ là biết.” Ngô Công hóa hình khẽ nói, giọng điệu hiện lên liền có mười phần lạnh nhạt “Mà là còn biết rất rõ!”

“Năm xưa, khi bộ tộc của bọn ta cùng với ba bộ tộc khác liên minh cùng nhau càng quét một vùng rộng lớn ở phía Tây này, chẳng phải chính ông là người dẫn đầu liên minh cường giả tiêu diệt bọn ta hay sao!”

Ngô Công hóa hình cười nói, khuôn mặt nó nhăn nhúm lại lộ rõ vẻ hung ác bạo ngược bên trong.

Mà lời này từ trong miệng nó vừa dứt, lập tức khiến cho nét mặt trưởng lão họ Lý sáng ra, có chút ngạc nhiên ẩn hiện bên trong. Hóa ra yêu thú này chính là một trong những sinh vật năm đó đã càn quét phía Tây đại lục.

Cũng chính trưởng lão Lý là ngươi đã cầm đầu một nhóm cường giả cấp cao càn quét bọn chúng. Vậy mà vẫn để vài tên chạy thoát, tới hôm nay lại có dịp gặp lại.

Nhưng mà yêu thú này chẳng biết vì lý do gì mà thực lực lại tăng cao tới vậy, từ vụ năm đó xảy ra cũng chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, làm sao có thể chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu thời gian đã có thể trưởng thành.

Trong lòng trưởng lão Lý hiện lên suy nghĩ không thôi. Nhưng mà ông ta cũng không có nhiều thời gian suy tính thêm, thời gian cấp bách cho nên trong lòng nổi lên ý định hạ sát sinh vật này, tránh hậu họa về sau.

“Vậy năm đó ta đã diệt sót ngươi?” Trưởng lão Lý cười một cái, phong thái có chút ung dung tự tại như chỗ không người “Thế thì hôm nay ta sẽ hoàn thành nốt!”



Hai bên nghe vậy thì đều cười lạnh mà không nói gì thêm, chỉ khẽ khẳng định lời khiêu chiến qua ánh mắt.

Trưởng lão Lý đưa tay lên bắt quyết, lập tức hình nhân bên cạnh động đậy, tiếp theo liền tỏa ra một tràn thần lực mạnh mẽ về bốn phương tám hướng. Thân hình của nó đỏ rực, lập tức bay lên khỏi mặt đất, tức thì thân ảnh liền bắn về phía trước.

Sinh vật Ngô Công kia thấy vậy thì có chút kinh ngạc, không nói gì thêm, lập tức gia tăng sinh lực bao phủ toàn thân. Xung quanh nó khí huyết sôi trào, thần uy cuồn cuộn như s·óng t·hần ập tới.

“Giết!”

Nó hô lên một tiếng, trong miệng nở một nụ cười lớn tới nỗi toe ra tới cả man tai. Sinh vật này bộ dạng không thể đợi chờ được thêm nữa, cũng liền phi thân bay nhanh tới.

Mà bên này, sau khi nhìn thấy hình nhân của mình lao lên, trưởng lão Lý cũng ngay lập tức thi triển thần uy. Khắp người ông ta, từng đường phù văn bạch ngọc hiển hiện, dường như cấu tạo thành một lớp giáp chắc chắn bên ngoài.

Hay tay ông nắm chặt pháp khí hình xoắn ốc bên cạnh, trong mắt bao phủ bởi một tầng sát ý dày đặc. Ngay lập tức, chợt thấy thân ảnh biến mất một cái đã xuất hiện ở phía trước, chuẩn bị đối chiến cùng với yêu thú kia.

“Ầm”

. . .

Bên trong hang động núi Hàn Du, các vách đá xung quanh chấn động dữ dội. Bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy các vết nứt đang ngày một xuất hiện, chạy dọc khắp ngã rẽ.

Ở bên dưới, Cao Phong cùng với Hoàng Tuyền đang chạy thục mạng để ra phía ngoài, sau lưng Cao Phong còn kéo thêm cỗ xe trên đó có viện trưởng Dược viện và Phạm Bá.

Ngay phía trên đỉnh đầu, các cột đá thạch nhũ bị chấn động, đang không ngừng rơi xuống, tạo ra tình thế hết sức ngặt nghèo cho Cao Phong.

Hắn cắn răng chịu đựng, bên trong cơ thể liên tục thôi thúc sinh lực bạo phát, nhằm lấy tốc độ nhanh nhất mà bản thân có để rời khỏi nơi đây.



Bỗng nhiên trong người xuất hiện một tiếng động nhỏ, tiếp theo liền thấy từ bên trong có một làn khói trắng mờ ảo bay ra. Làn khói này nhanh chóng kết lại, hóa hình thành một con yêu thú có hai cái cánh nhỏ, chính là Thiết Thiệt.

“Thiết Thiệt, mau lấy tấm lệnh phù phòng thủ đưa lên trên đầu bọn ta!” Tiếng Hoàng Tuyền chạy một bên la lên, cô ta thấy Thiết Thiệt đi ra thì nét mặt liền trở nên khác thường.

“Ta biết rồi, ta ra đây cũng vì chuyện này mà thôi!” Thiết Thiệt đáp.

Nó nói xong liền nhanh chóng dùng thần thức đảo qua, lấy từ trong túi trữ vật bên hông Cao Phong một tấm lệnh phù nhỏ, trên đó có khắc vô số văn tự sáng chói.

Thiết Thiệt tức thì truyền sinh lực vào đó, lập tức lệnh phù bay lên trên đỉnh đầu, tỏa ra một cái màng sáng hoàng kim bao phủ tất cả vào bên trong.

Màn sáng này ngăn chặn đất đá bên từ trên rơi xuống, lại cung cấp thêm nhiệt lượng, giúp cho thân thể mấy người chống lại cái lạnh từ núi Hàn Du.

Hoàng Tuyền cùng Cao Phong thấy nguy hiểm tạm thời được hóa giải, trong lòng lại hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng mà cũng không có nhiều thời gian để nghĩ, họ vẫn một mạch mà chạy thẳng.

Hiện tại, nét mặt của Hoàng Tuyền bỗng có chút lo lắng, tâm trạng vô cùng bất ổn khi mà nghe thấy chấn động từ trong lòng núi phát ra. Cô lo lắng cho Lý Văn Kiệt, lại lo rằng không cứu được Phạm Bá.

Một bên nghĩa thầy một nghĩa thân nhân, cả hai đều khiến trong lòng của Hoàng Tuyền thoáng đã xúc động, nước mặt nhỏ giọt tuôn ra bên ngoài.

Bọn họ chạy được thêm một lát, lúc này vết nứt ở hai bên vách đá ngày một hiện nhiều. Thiết Thiệt đang đứng trên đầu Cao Phong quan sát, đột nhiên hai mắt nó sáng rỡ, ngay lập tức hô lên một tiếng to.

“Lối ra kia rồi!”

Cao Phong vừa nghe nó nói, cũng hướng mắt nhìn ra phía trước. Quả nhiên phía trước xuất hiện ánh sáng, điều này khẳng định họ sắp ra được bên ngoài.

Trong lòng bỗng trở nên vui mừng, Cao Phong cùng với Hoàng Tuyền liền gia tăng thêm tốc lực. Họ dùng thuật phi độn mà chạy, mong muốn nhanh chóng ra khỏi cái nơi vừa tối đen vừa chật hẹp này.



Lối ra cách bọn họ một khoảng không xa, thì đột nhiên trên đầu vang lên một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc. Tiếng nổ này phát ra, lập tức hai bên vách đá xuất hiện chi chít vết nứt to lớn. Đá từ trên đỉnh đầu cũng rơi xuống ngay sau đó, gần như chặn hết lối ra.

“Nhanh nào, nhanh nào!” Thiết Thiết đứng một bên hô lên, trên mặt cũng đột nhiên nhăn nhúm lại.

Hoàng Tuyền trông thấy cảnh tượng trước mặt, trong mắt bỗng hiện lên một tia ý lạnh. Cô ta đột nhiên thôi thúc sinh lực ra ngoài cơ thể, khiến cho xung quanh cô được bao phủ bởi một tầng ánh sáng xanh nhạt.

Tức thì Hoàng Tuyền phi thân nhanh tới, co chiếc chân trắng nõn mềm mại nhưng có phần rắn chắc lên, đá một cú về phía mấy tảng đá đang chắn ngang lối đi.

“Bùm”

Bỗng nổ ầm một cái, miệng hang chốc lát đã trở nên thoáng đãng, không còn vật cản nào ngăn chặn ở phía trước.

Cả hai người nhanh chóng nhảy vọt ra, cuối cùng cũng thoát khỏi hang động tối um này. Nhưng mà họ vẫn chưa dừng lại mà nghe theo lời của trưởng lão Lý mà chạy nhanh ra thêm hai mươi dặm đường nữa.

Cao Phong vừa nhớ lại hình ảnh của Hoàng Tuyền vừa rồi, thì có chút kinh ngạc mà nuốt nước bọt ừng ực, trong lòng hiện lên vẻ hâm mộ đối với thực lực của cô ta.

“Hừ, chiêu đó thì có là gì. Nếu như ta mà còn bản thể, chỉ cần một đòn liền có thể sang bằng ngọn núi này!” Thiết Thiệt lắc lắc cái đầu, ý tứ trong miệng không muốn đánh giá quá cao thực lực của Hoàng Tuyền.

Mà Hoàng Tuyền ở bên cạnh nghe được, liền lên tiếng đáp lại.

“Vậy đợi ngươi hồi phục bản thể, ta và ngươi cùng quyết đấu một trận để phân tranh về hành vi nhìn lén người khác. Ngươi thấy sao?”

“Ngươi... Hứ, thân trai tráng như ta làm sao mà lại đi đánh phụ nữ!”

“Hai người thôi đi, thay vì cãi nhau thì nên dùng thần thức mà tìm một nơi nào vắng vẻ mà ẩn nấp, đợi cho trưởng lão Lý đi ra.” Cao Phong bên cạnh nói lên.

Vừa nghe Cao Phong nói, hai người Hoàng Tuyền và Thiết Thiệt liền như ngộ ra mà chẳng nói thêm gì. Cả hai đồng dạng xoay ánh mắt ra hai hướng khác nhau, đều dùng thần thức mà nhìn nhìn về xung quanh.

Sau một khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ cũng đi ra xa núi Hàn Du tầm khoảng cách hai mươi trượng hơn. Lúc này mới chọn một nơi có những cột đá tự nhiên mọc thẳng đứng để ẩn nấu, từ đó mới dùng thần thức quan sát về phía núi.

Ai nấy trong lòng đều lo lắng, phần vì lo cho trưởng lão Lý phần thì lo cho Phạm Bá, cả viện trưởng cũng vậy, ông ta b·ị t·hương không nhẹ nhưng đã được Hoàng Tuyền bồi tiếp vài viên đan dược, tình hình trước mắt có thể tạm xem là không có gì đáng lo.

Bình Luận

0 Thảo luận