Cài đặt tùy chỉnh
Loạn Thế Cường Sinh
Chương 30: Chương 30: Con đường
Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:17:48Chương 30: Con đường
Ánh mắt cô ta tóe lửa, liếc ngang liếc dọc về phía con thú bay trên đầu, định bụng đợi nó lại gần rồi vung tay đánh nó.
Nhưng mà con thú kia cũng không đơn giản, nó thừa biết ý định của Hoàng Tuyền là đang lợi dụng thời cơ để đánh mình. Cho nên nó không lại gần, cứ bay bay lên trên gần mái nhà nói xuống, càng nói càng khiến cho Hoàng Tuyền nhức hết cả đầu.
Cơn tức giận trong cô ta chốc lát đã lên đến đỉnh điểm, liền không chịu nổi mà dứt khoát đứng dậy, định dùng pháp khí đánh một trận với tên tiểu yêu này.
“Đừng, đừng có đánh nữa!”
Cao Phong cất giọng, hắn cố gắng ngăn hành động của người phụ nữ kia lại.
…
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng bầu trời đã chìm vào trong màn đêm. Khung cảnh tại núi Đông cũng đã lấy lại được vẻ yên bình vốn có của nó.
Những làn khói bốc lên từ vài nơi, hòa quyện với mây trên đỉnh núi, tạo thành một bức màn trắng xóa bao trùm lên cả không gian.
Khu phòng của Hoàng Tuyền là nơi dành riêng cho những người có chức vụ cao trong tông, hiển nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi người ngoài, cho nên càng có phần yên tĩnh đến lạ thường.
Trong căn phòng, ánh sáng từ viên đá đỏ đã phát xạ ra khắp nơi, hắc lên tường là hình ảnh ba cái bóng đen, hai bóng người và một bóng nhỏ hơn đang vỗ cánh chập chờn bay qua lại.
“Thì ra chuyện là như vậy sao? Mà ma độc ban kia là loại độc ban gì mà lợi hại như vậy?”
“Haizz, chuyện này ta và Phạm Bá đều không biết, cái loại ma ban này vừa âm độc vừa nguy hiểm, chẳng giống những thứ mà chúng ta đã từng gặp qua.”
Ở trong căn phòng bất chợt có hai giọng nói phát lên, âm điệu một trầm một vừa, cảm giác hơi có phần quen thuộc. Đây chính là Cao Phong cùng với con thú nhỏ trên vai, nó tên là Thiết Thiệt.
Thiết Thiệt vừa tường thuật lại toàn bộ sự việc từ khi Phạm Bá đi tới phía Nam, cho tới lúc phải dùng bạo huyết đan rồi cuối cùng là bị thất bại trước trưởng lão của tông môn Thất Huyết.
Nó vừa nói, vừa giải thích cặn kẽ cho Cao Phong cùng Hoàng Tuyền có thể hiểu rõ.
“Lời ngươi nói có hoàn toàn chính xác? Không lẽ có chuyện gì bí ẩn đằng sau chuyến đi này của Phạm Bá?” Hoàng Tuyền ngồi trên ghế, vẫn giữ thái độ thờ ơ.
Lúc này sắc mặt cô ta đã trở lại bình thường, cơn giận lúc nãy cũng coi như suy giảm, chỉ còn lại ánh mắt như gươm còn nhìn về phía Thiết Thiệt trên vai cao Phong.
“Đúng chứ, trước lúc Phạm Bá liều mình đánh trận, ông ta còn xóa ấn ký trên túi trữ vật, dặn ta là dùng nó để giúp đỡ Cao Phong kia mà.” Thiết Thiệt xoay xoay bay vòng tròn, giọng nói nghiêm nghị đáp lời.
Cao Phong ngồi một bên tập trung lắng nghe, chợt hắn thấy trong lòng còn điều hiếu kỳ, bèn hướng ánh mắt ra trước mở miệng.
“Vậy giờ ông cũng không thể trở lại hình dạng thú thần như trước kia hay sao?”
“Cũng có thể coi là như vậy, hiện giờ nguyên thần ta suy giảm, ta chỉ còn cách chấp nhận hình dạng tiểu thú như này thôi!”
Thiết Thiệt có chút buồn bã, hắn nói ra câu này mà trong lòng như có vài phần quặn đau.
“Vậy còn cái tàn...” Cao Phong lại hỏi tiếp.
“Xuỵt! Nói nhỏ thôi!”
Chưa kịp nói hết câu, Cao Phong đã bị Thiết Thiệt bay tới đưa tay chặn miệng, không cho hắn tiếp tục nói.
Bỗng nhiên nó xoay cặp mắt hướng về phía Hoàng Tuyền, trên tay lúc này mới buông miệng Cao Phong ra, khẽ cất tiếng.
“Hoàng Tuyền!”
Hoàng Tuyền nghe vậy thì cũng hiểu ý, chợt có chút phiền muộn mà đưa tay lấy ra một cái phiến đá tròn, to bằng lòng bàn tay rồi đặt xuống.
Khối đá ngay lập tức xuất hiện động tĩnh, thấy rõ nó đang tỏa ra một lớp màn màu xanh dương, bao bọc lấy cả ba vào bên trong.
“Rồi, giờ thì chắc chắn không bị ai theo dõi rồi đó, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi!” Thiết Thiết bấy giờ mới yên tâm trở lại vai Cao Phong.
“Lúc nãy ta có chút sơ ý, ta xin lỗi. Ta muốn hỏi về nguồn gốc của thứ mà ngươi vừa nói!” Cao Phong có chút ngập ngừng, hắn cười cười rồi cũng nói ra.
Thú Thiết Thiệt nghe xong thì cũng không nói gì, chợt thấy nó đưa tay lên trên trán. Đột nhiên từ đó có một làn sương mờ ảo xuất ra, phiêu dạt ở trên không trung.
Sau đó một khắc, làn sương như được kết tinh, từ từ hiển hóa thành lớp phù văn có hai màu trắng đen khác nhau, tạo thành hình phù kỳ lạ ở dưới mặt sàn.
“Đây là thứ gì!” Hoàng Tuyền chợt thấy thì cũng thắc mắc, bèn cất tiếng hỏi.
“Cái này có phải là bản đồ đến thánh địa không?” Cao Phong cũng có đôi chút tò mò, ngồi sát lại nhìn kỹ.
Thiết Thiệt nghe hai người này hỏi, biết rõ cả hai đều nhất thời có hứng thú, cho nên hắn mới tằng hắng vài tiếng mà từ từ giải thích.
“Thứ này không phải là bản đồ đến thánh địa, chỉ là một trong những mảnh ghép để mở ra con đường mà thôi.”
Thiết Thiệt làm ra vẻ mặt trịnh trọng, hắn bắt đầu kể về sự tích của thánh địa này.
Thánh địa Hoàng Mỹ, được xưng tụng là đệ nhất thánh địa trên tinh cầu Chất Đa, là nơi mà bất cứ ai đều muốn tìm ra và đi vào.
Có rất rất nhiều thế lực muốn tìm ra nơi tọa lạc của thánh địa, vì người ta tin rằng, sâu bên trong những lớp kiến trúc kiên cố đó chính là nơi yên nghỉ của một vị cường giả siêu phàm.
Bởi vì có tin đồn rằng vị cường giả này trước lúc lâm chung, đã đem toàn bộ những thứ mà bản thân có được suốt cả cuộc đời cất vào nơi trung tâm thánh địa.
Mà thánh địa được đặt ở đâu trên tinh cầu thì kỳ lạ là không một ai biết.
Cũng vì tin tức này mà thánh địa không chỉ thu hút người của tinh cầu Chất Đa muốn tìm bảo vật, nó còn thu hút nhiều người của tinh cầu khác đi đến đây tìm kiếm.
Nhưng bọn họ đều có điểm chung là chẳng ai tìm thấy, suốt mấy ngàn năm qua vẫn vậy, chỉ có một số ít thông tin chả biết từ đâu được truyền miệng được đưa ra bên ngoài.
Mặc dù cũng có cường giả từ Trung vực đi đến đây dò xét, nhưng kết quả vẫn là chẳng thu hoạch được gì...
Thiết Thiệt sau một hồi kể rõ đầu đuôi mọi thứ mà hắn biết, hắn mới bắt đầu chỉ cái bàn tay nhỏ bé cùng chiếc vuốt mà nói.
“Cái thứ phù văn mà ngươi đang nhìn thấy, có thể là một trong những con đường dẫn tới cái thánh địa đó!”
Sau một hồi để cho hai người kia nhìn ngắm cái thứ trên mặt sàn, Thiết Thiệt mới lần nữa thu toàn bộ phù văn lại, nó cũng đồng dạng mà hóa thành làn sương, nhanh chóng bay vào đầu của Thiết Thiệt.
Hai người Hoàng Tuyền và Cao Phong khi nghe xong thì đều có chút thẫn thờ, họ hơi có chút hoang mang. Nhất là Cao Phong, hắn lúc này mới hiểu lý do gì khiến cho Phạm Bá g·ặp n·ạn, cũng thầm kinh hãi khi nghe tới nguồn gốc của nó.
“Tàn đồ thánh địa này thật quá đáng sợ, chỉ vừa xuất hiện một ít đã khiến vài người có sức mạnh phi thường phải m·ất m·ạng. Nếu như mà thánh địa kia xuất hiện, không biết sẽ còn gây ra phong ba cỡ nào!”
Cao Phong thầm nghĩ, trên mặt cũng có đôi chút căng thẳng khi suy diễn ra sự việc có thể phát sinh.
Lại đột nhiên nghe tiếng của Thiết Thiệt cất lên, kéo lại ánh mắt đang mơ hồ của hai người bên cạnh.
“Chuyện này chưa cần vội quan tâm, đợi khi nào chúng ta cứu được Phạm Bá rồi hãy nghĩ tới.”
“Việc quan trọng bây giờ là giúp ngươi gia tăng thực lực. Ta đã hứa với Phạm Bá rồi, sau khi ngươi đủ thực lực sẽ giúp ngươi đi tìm tàn đồ!”
Thiết Thiệt tiếp tục nói với dáng vẻ nghiêm túc, lần này còn có ý nhắc nhở Cao Phong.
Cao Phong nghe vậy thì cũng có chút hiểu ra, vội vàng đứng dậy.
“Ta biết rồi! Ta cũng muốn nhanh chóng gia tăng tu vi, để đi ra ngoài tìm cách cứu thầy Phạm Bá!”
Hắn nói một cách dõng dạc, dường như cũng muốn cho hai người bên cạnh biết được quyết tâm của hắn.
“Tốt tốt, ta nghĩ Phạm Bá sẽ không nhìn lầm người.” Thiết Thiệt cười cười nói, nó còn đưa tay động chạm lên tóc của Cao Phong.
Lúc nãy đột nhiên thân thể người bên cạnh có cử động, đi lên chỗ bàn trà ngồi xuống. Đó là Hoàng Tuyền, cô ta khi nghe Thiết Thiệt kể về những sự tình đã xảy ra thì cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng mà cũng đồng tình theo ý kiến của hai người kia.
Bỗng cô ta cất tiếng có phần yếu ớt.
“Hai người về phòng đi, ta mệt rồi. Ngày mai ta sẽ sai người mang đồng phục cùng hướng dẫn cho ngươi.”
Hoàng Tuyền khẽ quay lưng về phía Cao Phong và Thiết Thiệt nói, nghe giọng có vẻ như đang mang một nỗi mệt mỏi trong đó.
“Sao vậy, cô có sao không Hoàng Tuyền?” Cao Phong vừa nghe thì giật mình, liền hỏi lại.
Nghe câu hỏi của hắn, Hoàng Tuyền vẫn chẳng có động thái gì khác, chỉ lẳng lặng đi vào căn phòng phía trong.
Chỉ có Thiết Thiệt dường như hiểu ra vấn đề, nó liền nhanh chóng kéo Cao Phong ra bên ngoài nói nhỏ.
“Này này, để cho cô ta ở một mình đi, chúng ta đi về!”
Bấy giờ thì Cao Phong cũng đã hiểu tâm ý, hắn cũng gật đầu, khẽ nói lời từ biệt mà cùng với Thiết Thiệt đi về chỗ phòng ở của hắn.
Ánh mắt cô ta tóe lửa, liếc ngang liếc dọc về phía con thú bay trên đầu, định bụng đợi nó lại gần rồi vung tay đánh nó.
Nhưng mà con thú kia cũng không đơn giản, nó thừa biết ý định của Hoàng Tuyền là đang lợi dụng thời cơ để đánh mình. Cho nên nó không lại gần, cứ bay bay lên trên gần mái nhà nói xuống, càng nói càng khiến cho Hoàng Tuyền nhức hết cả đầu.
Cơn tức giận trong cô ta chốc lát đã lên đến đỉnh điểm, liền không chịu nổi mà dứt khoát đứng dậy, định dùng pháp khí đánh một trận với tên tiểu yêu này.
“Đừng, đừng có đánh nữa!”
Cao Phong cất giọng, hắn cố gắng ngăn hành động của người phụ nữ kia lại.
…
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng bầu trời đã chìm vào trong màn đêm. Khung cảnh tại núi Đông cũng đã lấy lại được vẻ yên bình vốn có của nó.
Những làn khói bốc lên từ vài nơi, hòa quyện với mây trên đỉnh núi, tạo thành một bức màn trắng xóa bao trùm lên cả không gian.
Khu phòng của Hoàng Tuyền là nơi dành riêng cho những người có chức vụ cao trong tông, hiển nhiên sẽ không bị ảnh hưởng bởi người ngoài, cho nên càng có phần yên tĩnh đến lạ thường.
Trong căn phòng, ánh sáng từ viên đá đỏ đã phát xạ ra khắp nơi, hắc lên tường là hình ảnh ba cái bóng đen, hai bóng người và một bóng nhỏ hơn đang vỗ cánh chập chờn bay qua lại.
“Thì ra chuyện là như vậy sao? Mà ma độc ban kia là loại độc ban gì mà lợi hại như vậy?”
“Haizz, chuyện này ta và Phạm Bá đều không biết, cái loại ma ban này vừa âm độc vừa nguy hiểm, chẳng giống những thứ mà chúng ta đã từng gặp qua.”
Ở trong căn phòng bất chợt có hai giọng nói phát lên, âm điệu một trầm một vừa, cảm giác hơi có phần quen thuộc. Đây chính là Cao Phong cùng với con thú nhỏ trên vai, nó tên là Thiết Thiệt.
Thiết Thiệt vừa tường thuật lại toàn bộ sự việc từ khi Phạm Bá đi tới phía Nam, cho tới lúc phải dùng bạo huyết đan rồi cuối cùng là bị thất bại trước trưởng lão của tông môn Thất Huyết.
Nó vừa nói, vừa giải thích cặn kẽ cho Cao Phong cùng Hoàng Tuyền có thể hiểu rõ.
“Lời ngươi nói có hoàn toàn chính xác? Không lẽ có chuyện gì bí ẩn đằng sau chuyến đi này của Phạm Bá?” Hoàng Tuyền ngồi trên ghế, vẫn giữ thái độ thờ ơ.
Lúc này sắc mặt cô ta đã trở lại bình thường, cơn giận lúc nãy cũng coi như suy giảm, chỉ còn lại ánh mắt như gươm còn nhìn về phía Thiết Thiệt trên vai cao Phong.
“Đúng chứ, trước lúc Phạm Bá liều mình đánh trận, ông ta còn xóa ấn ký trên túi trữ vật, dặn ta là dùng nó để giúp đỡ Cao Phong kia mà.” Thiết Thiệt xoay xoay bay vòng tròn, giọng nói nghiêm nghị đáp lời.
Cao Phong ngồi một bên tập trung lắng nghe, chợt hắn thấy trong lòng còn điều hiếu kỳ, bèn hướng ánh mắt ra trước mở miệng.
“Vậy giờ ông cũng không thể trở lại hình dạng thú thần như trước kia hay sao?”
“Cũng có thể coi là như vậy, hiện giờ nguyên thần ta suy giảm, ta chỉ còn cách chấp nhận hình dạng tiểu thú như này thôi!”
Thiết Thiệt có chút buồn bã, hắn nói ra câu này mà trong lòng như có vài phần quặn đau.
“Vậy còn cái tàn...” Cao Phong lại hỏi tiếp.
“Xuỵt! Nói nhỏ thôi!”
Chưa kịp nói hết câu, Cao Phong đã bị Thiết Thiệt bay tới đưa tay chặn miệng, không cho hắn tiếp tục nói.
Bỗng nhiên nó xoay cặp mắt hướng về phía Hoàng Tuyền, trên tay lúc này mới buông miệng Cao Phong ra, khẽ cất tiếng.
“Hoàng Tuyền!”
Hoàng Tuyền nghe vậy thì cũng hiểu ý, chợt có chút phiền muộn mà đưa tay lấy ra một cái phiến đá tròn, to bằng lòng bàn tay rồi đặt xuống.
Khối đá ngay lập tức xuất hiện động tĩnh, thấy rõ nó đang tỏa ra một lớp màn màu xanh dương, bao bọc lấy cả ba vào bên trong.
“Rồi, giờ thì chắc chắn không bị ai theo dõi rồi đó, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi!” Thiết Thiết bấy giờ mới yên tâm trở lại vai Cao Phong.
“Lúc nãy ta có chút sơ ý, ta xin lỗi. Ta muốn hỏi về nguồn gốc của thứ mà ngươi vừa nói!” Cao Phong có chút ngập ngừng, hắn cười cười rồi cũng nói ra.
Thú Thiết Thiệt nghe xong thì cũng không nói gì, chợt thấy nó đưa tay lên trên trán. Đột nhiên từ đó có một làn sương mờ ảo xuất ra, phiêu dạt ở trên không trung.
Sau đó một khắc, làn sương như được kết tinh, từ từ hiển hóa thành lớp phù văn có hai màu trắng đen khác nhau, tạo thành hình phù kỳ lạ ở dưới mặt sàn.
“Đây là thứ gì!” Hoàng Tuyền chợt thấy thì cũng thắc mắc, bèn cất tiếng hỏi.
“Cái này có phải là bản đồ đến thánh địa không?” Cao Phong cũng có đôi chút tò mò, ngồi sát lại nhìn kỹ.
Thiết Thiệt nghe hai người này hỏi, biết rõ cả hai đều nhất thời có hứng thú, cho nên hắn mới tằng hắng vài tiếng mà từ từ giải thích.
“Thứ này không phải là bản đồ đến thánh địa, chỉ là một trong những mảnh ghép để mở ra con đường mà thôi.”
Thiết Thiệt làm ra vẻ mặt trịnh trọng, hắn bắt đầu kể về sự tích của thánh địa này.
Thánh địa Hoàng Mỹ, được xưng tụng là đệ nhất thánh địa trên tinh cầu Chất Đa, là nơi mà bất cứ ai đều muốn tìm ra và đi vào.
Có rất rất nhiều thế lực muốn tìm ra nơi tọa lạc của thánh địa, vì người ta tin rằng, sâu bên trong những lớp kiến trúc kiên cố đó chính là nơi yên nghỉ của một vị cường giả siêu phàm.
Bởi vì có tin đồn rằng vị cường giả này trước lúc lâm chung, đã đem toàn bộ những thứ mà bản thân có được suốt cả cuộc đời cất vào nơi trung tâm thánh địa.
Mà thánh địa được đặt ở đâu trên tinh cầu thì kỳ lạ là không một ai biết.
Cũng vì tin tức này mà thánh địa không chỉ thu hút người của tinh cầu Chất Đa muốn tìm bảo vật, nó còn thu hút nhiều người của tinh cầu khác đi đến đây tìm kiếm.
Nhưng bọn họ đều có điểm chung là chẳng ai tìm thấy, suốt mấy ngàn năm qua vẫn vậy, chỉ có một số ít thông tin chả biết từ đâu được truyền miệng được đưa ra bên ngoài.
Mặc dù cũng có cường giả từ Trung vực đi đến đây dò xét, nhưng kết quả vẫn là chẳng thu hoạch được gì...
Thiết Thiệt sau một hồi kể rõ đầu đuôi mọi thứ mà hắn biết, hắn mới bắt đầu chỉ cái bàn tay nhỏ bé cùng chiếc vuốt mà nói.
“Cái thứ phù văn mà ngươi đang nhìn thấy, có thể là một trong những con đường dẫn tới cái thánh địa đó!”
Sau một hồi để cho hai người kia nhìn ngắm cái thứ trên mặt sàn, Thiết Thiệt mới lần nữa thu toàn bộ phù văn lại, nó cũng đồng dạng mà hóa thành làn sương, nhanh chóng bay vào đầu của Thiết Thiệt.
Hai người Hoàng Tuyền và Cao Phong khi nghe xong thì đều có chút thẫn thờ, họ hơi có chút hoang mang. Nhất là Cao Phong, hắn lúc này mới hiểu lý do gì khiến cho Phạm Bá g·ặp n·ạn, cũng thầm kinh hãi khi nghe tới nguồn gốc của nó.
“Tàn đồ thánh địa này thật quá đáng sợ, chỉ vừa xuất hiện một ít đã khiến vài người có sức mạnh phi thường phải m·ất m·ạng. Nếu như mà thánh địa kia xuất hiện, không biết sẽ còn gây ra phong ba cỡ nào!”
Cao Phong thầm nghĩ, trên mặt cũng có đôi chút căng thẳng khi suy diễn ra sự việc có thể phát sinh.
Lại đột nhiên nghe tiếng của Thiết Thiệt cất lên, kéo lại ánh mắt đang mơ hồ của hai người bên cạnh.
“Chuyện này chưa cần vội quan tâm, đợi khi nào chúng ta cứu được Phạm Bá rồi hãy nghĩ tới.”
“Việc quan trọng bây giờ là giúp ngươi gia tăng thực lực. Ta đã hứa với Phạm Bá rồi, sau khi ngươi đủ thực lực sẽ giúp ngươi đi tìm tàn đồ!”
Thiết Thiệt tiếp tục nói với dáng vẻ nghiêm túc, lần này còn có ý nhắc nhở Cao Phong.
Cao Phong nghe vậy thì cũng có chút hiểu ra, vội vàng đứng dậy.
“Ta biết rồi! Ta cũng muốn nhanh chóng gia tăng tu vi, để đi ra ngoài tìm cách cứu thầy Phạm Bá!”
Hắn nói một cách dõng dạc, dường như cũng muốn cho hai người bên cạnh biết được quyết tâm của hắn.
“Tốt tốt, ta nghĩ Phạm Bá sẽ không nhìn lầm người.” Thiết Thiệt cười cười nói, nó còn đưa tay động chạm lên tóc của Cao Phong.
Lúc nãy đột nhiên thân thể người bên cạnh có cử động, đi lên chỗ bàn trà ngồi xuống. Đó là Hoàng Tuyền, cô ta khi nghe Thiết Thiệt kể về những sự tình đã xảy ra thì cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng mà cũng đồng tình theo ý kiến của hai người kia.
Bỗng cô ta cất tiếng có phần yếu ớt.
“Hai người về phòng đi, ta mệt rồi. Ngày mai ta sẽ sai người mang đồng phục cùng hướng dẫn cho ngươi.”
Hoàng Tuyền khẽ quay lưng về phía Cao Phong và Thiết Thiệt nói, nghe giọng có vẻ như đang mang một nỗi mệt mỏi trong đó.
“Sao vậy, cô có sao không Hoàng Tuyền?” Cao Phong vừa nghe thì giật mình, liền hỏi lại.
Nghe câu hỏi của hắn, Hoàng Tuyền vẫn chẳng có động thái gì khác, chỉ lẳng lặng đi vào căn phòng phía trong.
Chỉ có Thiết Thiệt dường như hiểu ra vấn đề, nó liền nhanh chóng kéo Cao Phong ra bên ngoài nói nhỏ.
“Này này, để cho cô ta ở một mình đi, chúng ta đi về!”
Bấy giờ thì Cao Phong cũng đã hiểu tâm ý, hắn cũng gật đầu, khẽ nói lời từ biệt mà cùng với Thiết Thiệt đi về chỗ phòng ở của hắn.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận