Cài đặt tùy chỉnh
Loạn Thế Cường Sinh
Chương 10: Chương 10: Rèn Thể cảnh
Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:17:31Chương 10: Rèn Thể cảnh
Cao Phong gãi gãi cái đầu, những điều này hắn chưa từng nghe ai nói, dù có biết về cường giả, nhưng những yêu tộc đại năng kia làm sao mà hắn có thể hình dung ra được. Hắn chưa bao giờ đi ra ngoài nên có vô số chuyện chả biết được nó vẫn đang tồn tại.
Đúng là người đời có câu.
“Đi ra cho biết đó đây
Ở hoài một chỗ biết ngày nào khôn.”
Bỗng Phạm Bá nói tiếp.
“Còn chuyện này nữa, chuyện này là về sự phân chia cảnh giới của cường giả. Đây là điều quan trọng, nên con phải chú ý lắng nghe. Để tránh cho con quên thì ta chỉ nói cho con trước cảnh giới đầu tiên thôi.”
“Cảnh giới phân chia thành các đại cảnh bao gồm : Chân Thân cảnh, Tâm Đức cảnh, Sĩ Khí cảnh, Kim Thần cảnh... Chân Thân cảnh là cảnh giới đầu tiên, trong đó lại chia ra bốn tiểu bao gồm : Rèn thể, Cường thể, Tôi thể, Luyện Cân, mỗi tiểu cảnh giới lại chia thành từng tầng là sơ, trung và hậu. Đây chính là bước đầu mà con phải vượt qua.”
“Mỗi khi qua một tầng cảnh giới thì viên sinh mệnh sẽ bóc vỏ một lần, cũng giống như khai mệnh nhưng nó khó hơn rất nhiều. Khi con tu luyện ở từng tiểu cảnh giới, viên sinh mệnh sẽ xuất hiện vết nứt nhỏ, khi đủ nhiều sẽ đột phá, mà lần đột phá cuối cùng vì sẽ làm lớp vỏ bên ngoài tách ra...”
Cao Phong tập trung lắng tai hết mức để nghe, hắn cũng hiểu rằng bản thân phải đi từng bậc bậc lên để có trở thành cường giả có thực lực mạnh mẽ. Chân Thân cảnh và các tiểu cảnh giới chính là bậc thang đầu tiên mà hắn cần phải vượt qua.
Đột nhiên Phạm Bá đứng dậy, ông vươn vai tạo ra tiếng răng rắc rồi mới nói.
“Được rồi giờ ta sẽ bắt đầu truyện trụ đạo kinh cho con để con tu luyện dần, bởi vì ở đây sinh khí khá thưa thớt nên con hãy l·ên đ·ỉnh núi, sẽ giúp ích cho con.”
Nói rồi Phạm Bá đưa tay ra trước mặt, ông ta lấy từ không khí một quyển điển tịch, bên trong điển tịch là các pháp môn căn bản của người mới bắt đầu bước chân vào con đường tu hành. Ông ta đưa nó cho Cao Phong xem.
Cao Phong nhận lấy, hắn liền vội lật ra xem một hồi. Sau một lúc đột nhiên mặt hắn xuất hiện vẻ lúng túng, thời gian sau mới mở miệng.
“Thưa thầy... thưa thầy... con... con không biết chữ!”
-----
Trên ngọn núi Cù Hin cao vời vợi, nếu chỉ nhìn bằng mắt phàm nhân thì chẳng thế thấy được có điều gì khác thường. Nhưng nếu dùng thần thức mà dò qua, thì ngay kia có một bức màng màu vàng đang bao bọc lấy cả tòa núi. Đây là lớp cấm chế mà Phạm Bá thi triển để bao ganh ngọn núi này, cường giả bên ngoài có bay ngang qua thì cũng không thể cảm nhận được.
Ngay tại ngay phía căn nhà tranh nhỏ ngay sường núi, có cái bóng dáng ai đó. Người này tóc búi lên gọn gàng, mặc chiếc áo màu đen, da mặt có hơi nâu nhưng tổng quan lại thì rất hài hòa. Hắn ta đang nằm trên mặt đất, đưa hai tay ra phía trước mà chống đẩy lên xuống.
“Hai trăm, hai trăm lẻ một, hai trăm lẻ hai... phùuu!”
Người này vừa đếm vừa chống đẩy, trên lưng còn có một tảng đá to được đặt lên. Mặt mũi hắn ta đỏ bừng bừng tràn đầy mồ hôi, mũi không ngừng thở phò phò như con trâu vừa mới cày xong, chắc hẳn người này đã tới giới hạn.
Mà ở bên cạnh còn có một người đang ngồi quan sát, vẻ mặt người này đạo mạo, còn có hàng râu quai nón. Đây chính là Phạm Bá, còn hiển nhiên người kia chính là Cao Phong.
“Ngươi phải châm chỉ luyện tập, ở cảnh giới Chân Hồn quan trọng nhất là thể lực.”
Chân Hồn cảnh, cảnh giới đầu tiên mà cường giả thiên sinh phải vượt qua. Ở cảnh giới này các cường giả sẽ tập trung tu luyện hấp thụ sinh khí đưa vào cơ thể để cấu trúc lại toàn bộ da thịt xương cốt. Mục tiêu chính của việc này để tạo ra căn cơ vững chắc cho quá trình tu luyện sau này. Đây chính là yêu cầu của giai đoạn Rèn Thể.
Ngoài tu luyện hấp thu sinh khí, cường giả tiểu cảnh Rèn Thể còn phải tập luyện về thể chất nhằm để có thể thúc đẩy sinh khí đi vào nhiều hơn. Có thể hiểu nom na cơ thể như lá phổi con người, nếu tập luyện càng to thì sẽ hít được hơi nhiều hơn và càng hít được hơi nhiều hơn thì phổi sẽ càng to ra. Hai chuyện tu luyện và tập luyện thể chất cũng có sự liên hệ với nhau như vậy.
Cao Phong đang tích cực luyện tập, buổi sáng hắn l·ên đ·ỉnh Cù Hin tu tập hấp thụ sinh khí, buổi chiều thì tập những bài tập làm tăng thể lực, còn buổi tối thì Phạm Bá sẽ dạy chữ cho hắn. Nhờ sự siêng năng của Cao Phong mà trong hơn một tháng qua cơ thể hắn cũng đã có nhiều sự thay đổi rõ rệt.
“Con có thể đánh quyền ra khí rồi nè thầy.” Cao Phong hớn hở nói lớn.
Hắn đang thi triển loại quyền pháp cơ bản mà bất kì cường giả nào cũng phải học, kèm theo là dùng thần thức tập trung sinh khí vào hai tay. Sinh lực xung quanh hắn hóa thành một lớp khí màu vàng nhạt lưu chuyển, nó không chỉ giúp bảo vệ cánh tay mà còn tăng thêm sức mạnh của mỗi đòn đánh.
Từng quyền từng quyền Cao Phong đánh ra đều mang theo khí tức mạnh mẽ, tựa như có thể đánh phá được bất cứ thứ gì, uy lực trong mắt hắn hiện giờ coi như dời non lấp bể.
Phạm Bá ngồi trong nhà quan sát, ông ta nghe thấy tiếng Cao Phong bên ngoài kêu lên thì cũng khẽ gật đầu cười cười. Trong một tháng qua, ngày nào Phạm Bá cũng tích cực chỉ dạy cho Cao Phong. Ông truyền cho hắn các loại bí pháp để sử dụng một số chiêu thức, kèm theo là dạy hắn phát hiển thần thức vì thần thức đối với cường giả rất quan trọng.
Bỗng trong tâm thức của Phạm Bá có tiến nói.
“Ngươi định khi nào sẽ trở về Nguyên Thanh, có phải vài ngày trước ban độc của ngươi lại phát tác đúng không?”
Đây là tiếng nói của cái bóng đen nhỏ trong tâm thức của Phạm Bá, nó đang dùng thần thức để trò chuyện với ông ta. Quả thật vài ngày trước vào một đêm tối, Phạm Bá bị một cơn đau tới nối muốn róc xương róc thịt. Cơn đau này do ban độc kia gây ra, dù ông đã rút độc khí ra nhiều lần nhưng vẫn chưa thể chấn áp loại độc này.
Ngay lúc đó Phạm Bá đã bí mật đi lên núi để phóng thích bớt độc khí, nhờ vậy mà ban độc được ông tạm thời áp chế trở nên hoà hoãn.
“Hiện tại ban độc trong người ta lan ra hơn nữa rồi. Ta nghĩ sang năm sau là phải đi về thôi. Nhưng mà chỉ sợ...”
Cũng vào lúc vài ngày trước khi đang phóng thích độc khí, Phạm Bá cũng phát hiện có vài tên cường giả của tông môn Thất Huyết đã bay qua nơi này. Bọn chúng rõ ràng là đang tìm Phạm Bá, có thể bọn chúng biết được Phạm Bá chưa về Nguyên Thanh nên mới cử người lùng xục như thế.
May mắn là nhóm người này cảnh giới không cao, thần thức cũng yếu nên không phát hiện ra ngọn núi này được Phạm Bá dùng pháp trận bảo hộ. Chuyện này khiến cho Phạm Bá càng ngày càng đau đầu hơn, độc ban còn chưa trị khỏi mà đám người kia lại ráo riết lùng ục khắp nơi này.
“Lần trước chúng ta đã tìm ra tin tức về vị trí của tòa thánh địa, điều này chắc chắn làm cho bọn người ngoài kia thèm nhỏ dãi.” Cái bóng đen trong tâm thức lại tiếp tục nói.
“Cũng vì tin tức này mà ngươi mới biến thành thể linh hồn. Khi nào ngươi có thể khôi phục lại như trước.” Phạm Bá hỏi.
Cái bóng đen nghe điều này thì chạy nhảy xung quanh Phạm Bá càng dữ hơn, hình như có chút giận dỗi nói.
“Không sao, ta đâu phải mới bị lần đầu. Chắc chỉ cần thêm thời gian nữa là có thể ra ngoài.”
Bỗng nhiên tâm thức của Phạm Bá tan biến, điều này là do tiếng gọi của Cao Phong từ xa, Cao Phong chạy đến bên Phạm Bá mà hỏi.
“Ta đi ăn cơm thôi thầy, con đói rồi.” Cao Phong cười cười mà nói.
Khuôn mặt hắn lấm lem bụi đất, cơ thể cũng đổ ra đầy mồ hôi. Hắn đã hoàn thành xong việc luyện tập của sáng nay.
Phạm Bá nghe vậy thì cười cười, ông đưa tay vào túi áo lấy ra viên gì đó hình tròn nói.
“Con đi ra ngoài sông, uống cái này rồi ngâm mình xuống nước. Đây là đan dược giúp hồi phục khí huyết, cũng như bồi dưỡng cơ thể của cường giả giai đoạn đầu.”
Cao Phong đưa hai tay ra nhận, không quên cảm tạ đan dược của Phạm Bá cho. Hắn cầm lấy rồi chạy một mạch ra phía con sông gần nhà để dùng theo lời chỉ bảo của Phạm Bá.
Thấy bóng dáng của Cao Phong đi xa, Phạm Bá lại trở dài một hơi phiền não. Hiện tại người học trò này của hắn còn cả tương lai nên Phạm Bá chỉ muốn hắn chú tâm tu luyện, không muốn để ý việc khác.
Thân ảnh Cao Phong nhanh chóng đi ra tới dòng sông, hắn cởi áo xõa tóc rồi bước xuống dưới làn nước trong xanh màu ngọc. Hắn đưa tay lên, bỏ viên đan dược vào miệng, cắn cắn vài cái sau đó nuốt xuống bụng.
Hắn từ từ bước xuống dưới lòng sông, chọn một chỗ nước chảy êm, độ sâu chỉ tầm ngang ngực thì dừng lại. Cao Phong thở dài rồi lại hít một hơi, hắn đang dùng thần thức cảm nhận thiên địa linh khí bên ngoài.
Bên trong cơ thể hắn, viên đan kia dần dần phát huy tác dụng, cơ thể Cao Phong tỏa ra một tràn khí tức mãnh liệt giúp xóa đi các v·ết t·hương ngoại thể. Còn bên trong nội thể, các mạch máu cùng các cơ xương đang được củng cố lại, bồi bắp lên thêm một lớp khí giúp nó trở trên chắc chắn hơn.
Công hiệu của viên đan dược càng ngày càng mạnh mẽ, xung quanh mặt nước từng luồng khí xanh lục không ngừng bốc lên. Chỗ mà Cao Phong đang ngâm mình, nước sông cũng trở nên nóng hơn, những bọt khí cũng xuất hiện lăng tăng, dường như nhiệt độ từ cơ thể hắn đang làm nước sông sôi lên.
Một lúc sau đan dược cũng hết công hiệu, nơi đây trở lại bình thường, dòng nước sông trong lành cũng mát lạnh như thường. Sắc mặt Cao Phong mang lại dáng vẻ thoải mái, hắn từ từ rời khỏi dòng sông mà bước lên trên bờ.
Cao Phong gãi gãi cái đầu, những điều này hắn chưa từng nghe ai nói, dù có biết về cường giả, nhưng những yêu tộc đại năng kia làm sao mà hắn có thể hình dung ra được. Hắn chưa bao giờ đi ra ngoài nên có vô số chuyện chả biết được nó vẫn đang tồn tại.
Đúng là người đời có câu.
“Đi ra cho biết đó đây
Ở hoài một chỗ biết ngày nào khôn.”
Bỗng Phạm Bá nói tiếp.
“Còn chuyện này nữa, chuyện này là về sự phân chia cảnh giới của cường giả. Đây là điều quan trọng, nên con phải chú ý lắng nghe. Để tránh cho con quên thì ta chỉ nói cho con trước cảnh giới đầu tiên thôi.”
“Cảnh giới phân chia thành các đại cảnh bao gồm : Chân Thân cảnh, Tâm Đức cảnh, Sĩ Khí cảnh, Kim Thần cảnh... Chân Thân cảnh là cảnh giới đầu tiên, trong đó lại chia ra bốn tiểu bao gồm : Rèn thể, Cường thể, Tôi thể, Luyện Cân, mỗi tiểu cảnh giới lại chia thành từng tầng là sơ, trung và hậu. Đây chính là bước đầu mà con phải vượt qua.”
“Mỗi khi qua một tầng cảnh giới thì viên sinh mệnh sẽ bóc vỏ một lần, cũng giống như khai mệnh nhưng nó khó hơn rất nhiều. Khi con tu luyện ở từng tiểu cảnh giới, viên sinh mệnh sẽ xuất hiện vết nứt nhỏ, khi đủ nhiều sẽ đột phá, mà lần đột phá cuối cùng vì sẽ làm lớp vỏ bên ngoài tách ra...”
Cao Phong tập trung lắng tai hết mức để nghe, hắn cũng hiểu rằng bản thân phải đi từng bậc bậc lên để có trở thành cường giả có thực lực mạnh mẽ. Chân Thân cảnh và các tiểu cảnh giới chính là bậc thang đầu tiên mà hắn cần phải vượt qua.
Đột nhiên Phạm Bá đứng dậy, ông vươn vai tạo ra tiếng răng rắc rồi mới nói.
“Được rồi giờ ta sẽ bắt đầu truyện trụ đạo kinh cho con để con tu luyện dần, bởi vì ở đây sinh khí khá thưa thớt nên con hãy l·ên đ·ỉnh núi, sẽ giúp ích cho con.”
Nói rồi Phạm Bá đưa tay ra trước mặt, ông ta lấy từ không khí một quyển điển tịch, bên trong điển tịch là các pháp môn căn bản của người mới bắt đầu bước chân vào con đường tu hành. Ông ta đưa nó cho Cao Phong xem.
Cao Phong nhận lấy, hắn liền vội lật ra xem một hồi. Sau một lúc đột nhiên mặt hắn xuất hiện vẻ lúng túng, thời gian sau mới mở miệng.
“Thưa thầy... thưa thầy... con... con không biết chữ!”
-----
Trên ngọn núi Cù Hin cao vời vợi, nếu chỉ nhìn bằng mắt phàm nhân thì chẳng thế thấy được có điều gì khác thường. Nhưng nếu dùng thần thức mà dò qua, thì ngay kia có một bức màng màu vàng đang bao bọc lấy cả tòa núi. Đây là lớp cấm chế mà Phạm Bá thi triển để bao ganh ngọn núi này, cường giả bên ngoài có bay ngang qua thì cũng không thể cảm nhận được.
Ngay tại ngay phía căn nhà tranh nhỏ ngay sường núi, có cái bóng dáng ai đó. Người này tóc búi lên gọn gàng, mặc chiếc áo màu đen, da mặt có hơi nâu nhưng tổng quan lại thì rất hài hòa. Hắn ta đang nằm trên mặt đất, đưa hai tay ra phía trước mà chống đẩy lên xuống.
“Hai trăm, hai trăm lẻ một, hai trăm lẻ hai... phùuu!”
Người này vừa đếm vừa chống đẩy, trên lưng còn có một tảng đá to được đặt lên. Mặt mũi hắn ta đỏ bừng bừng tràn đầy mồ hôi, mũi không ngừng thở phò phò như con trâu vừa mới cày xong, chắc hẳn người này đã tới giới hạn.
Mà ở bên cạnh còn có một người đang ngồi quan sát, vẻ mặt người này đạo mạo, còn có hàng râu quai nón. Đây chính là Phạm Bá, còn hiển nhiên người kia chính là Cao Phong.
“Ngươi phải châm chỉ luyện tập, ở cảnh giới Chân Hồn quan trọng nhất là thể lực.”
Chân Hồn cảnh, cảnh giới đầu tiên mà cường giả thiên sinh phải vượt qua. Ở cảnh giới này các cường giả sẽ tập trung tu luyện hấp thụ sinh khí đưa vào cơ thể để cấu trúc lại toàn bộ da thịt xương cốt. Mục tiêu chính của việc này để tạo ra căn cơ vững chắc cho quá trình tu luyện sau này. Đây chính là yêu cầu của giai đoạn Rèn Thể.
Ngoài tu luyện hấp thu sinh khí, cường giả tiểu cảnh Rèn Thể còn phải tập luyện về thể chất nhằm để có thể thúc đẩy sinh khí đi vào nhiều hơn. Có thể hiểu nom na cơ thể như lá phổi con người, nếu tập luyện càng to thì sẽ hít được hơi nhiều hơn và càng hít được hơi nhiều hơn thì phổi sẽ càng to ra. Hai chuyện tu luyện và tập luyện thể chất cũng có sự liên hệ với nhau như vậy.
Cao Phong đang tích cực luyện tập, buổi sáng hắn l·ên đ·ỉnh Cù Hin tu tập hấp thụ sinh khí, buổi chiều thì tập những bài tập làm tăng thể lực, còn buổi tối thì Phạm Bá sẽ dạy chữ cho hắn. Nhờ sự siêng năng của Cao Phong mà trong hơn một tháng qua cơ thể hắn cũng đã có nhiều sự thay đổi rõ rệt.
“Con có thể đánh quyền ra khí rồi nè thầy.” Cao Phong hớn hở nói lớn.
Hắn đang thi triển loại quyền pháp cơ bản mà bất kì cường giả nào cũng phải học, kèm theo là dùng thần thức tập trung sinh khí vào hai tay. Sinh lực xung quanh hắn hóa thành một lớp khí màu vàng nhạt lưu chuyển, nó không chỉ giúp bảo vệ cánh tay mà còn tăng thêm sức mạnh của mỗi đòn đánh.
Từng quyền từng quyền Cao Phong đánh ra đều mang theo khí tức mạnh mẽ, tựa như có thể đánh phá được bất cứ thứ gì, uy lực trong mắt hắn hiện giờ coi như dời non lấp bể.
Phạm Bá ngồi trong nhà quan sát, ông ta nghe thấy tiếng Cao Phong bên ngoài kêu lên thì cũng khẽ gật đầu cười cười. Trong một tháng qua, ngày nào Phạm Bá cũng tích cực chỉ dạy cho Cao Phong. Ông truyền cho hắn các loại bí pháp để sử dụng một số chiêu thức, kèm theo là dạy hắn phát hiển thần thức vì thần thức đối với cường giả rất quan trọng.
Bỗng trong tâm thức của Phạm Bá có tiến nói.
“Ngươi định khi nào sẽ trở về Nguyên Thanh, có phải vài ngày trước ban độc của ngươi lại phát tác đúng không?”
Đây là tiếng nói của cái bóng đen nhỏ trong tâm thức của Phạm Bá, nó đang dùng thần thức để trò chuyện với ông ta. Quả thật vài ngày trước vào một đêm tối, Phạm Bá bị một cơn đau tới nối muốn róc xương róc thịt. Cơn đau này do ban độc kia gây ra, dù ông đã rút độc khí ra nhiều lần nhưng vẫn chưa thể chấn áp loại độc này.
Ngay lúc đó Phạm Bá đã bí mật đi lên núi để phóng thích bớt độc khí, nhờ vậy mà ban độc được ông tạm thời áp chế trở nên hoà hoãn.
“Hiện tại ban độc trong người ta lan ra hơn nữa rồi. Ta nghĩ sang năm sau là phải đi về thôi. Nhưng mà chỉ sợ...”
Cũng vào lúc vài ngày trước khi đang phóng thích độc khí, Phạm Bá cũng phát hiện có vài tên cường giả của tông môn Thất Huyết đã bay qua nơi này. Bọn chúng rõ ràng là đang tìm Phạm Bá, có thể bọn chúng biết được Phạm Bá chưa về Nguyên Thanh nên mới cử người lùng xục như thế.
May mắn là nhóm người này cảnh giới không cao, thần thức cũng yếu nên không phát hiện ra ngọn núi này được Phạm Bá dùng pháp trận bảo hộ. Chuyện này khiến cho Phạm Bá càng ngày càng đau đầu hơn, độc ban còn chưa trị khỏi mà đám người kia lại ráo riết lùng ục khắp nơi này.
“Lần trước chúng ta đã tìm ra tin tức về vị trí của tòa thánh địa, điều này chắc chắn làm cho bọn người ngoài kia thèm nhỏ dãi.” Cái bóng đen trong tâm thức lại tiếp tục nói.
“Cũng vì tin tức này mà ngươi mới biến thành thể linh hồn. Khi nào ngươi có thể khôi phục lại như trước.” Phạm Bá hỏi.
Cái bóng đen nghe điều này thì chạy nhảy xung quanh Phạm Bá càng dữ hơn, hình như có chút giận dỗi nói.
“Không sao, ta đâu phải mới bị lần đầu. Chắc chỉ cần thêm thời gian nữa là có thể ra ngoài.”
Bỗng nhiên tâm thức của Phạm Bá tan biến, điều này là do tiếng gọi của Cao Phong từ xa, Cao Phong chạy đến bên Phạm Bá mà hỏi.
“Ta đi ăn cơm thôi thầy, con đói rồi.” Cao Phong cười cười mà nói.
Khuôn mặt hắn lấm lem bụi đất, cơ thể cũng đổ ra đầy mồ hôi. Hắn đã hoàn thành xong việc luyện tập của sáng nay.
Phạm Bá nghe vậy thì cười cười, ông đưa tay vào túi áo lấy ra viên gì đó hình tròn nói.
“Con đi ra ngoài sông, uống cái này rồi ngâm mình xuống nước. Đây là đan dược giúp hồi phục khí huyết, cũng như bồi dưỡng cơ thể của cường giả giai đoạn đầu.”
Cao Phong đưa hai tay ra nhận, không quên cảm tạ đan dược của Phạm Bá cho. Hắn cầm lấy rồi chạy một mạch ra phía con sông gần nhà để dùng theo lời chỉ bảo của Phạm Bá.
Thấy bóng dáng của Cao Phong đi xa, Phạm Bá lại trở dài một hơi phiền não. Hiện tại người học trò này của hắn còn cả tương lai nên Phạm Bá chỉ muốn hắn chú tâm tu luyện, không muốn để ý việc khác.
Thân ảnh Cao Phong nhanh chóng đi ra tới dòng sông, hắn cởi áo xõa tóc rồi bước xuống dưới làn nước trong xanh màu ngọc. Hắn đưa tay lên, bỏ viên đan dược vào miệng, cắn cắn vài cái sau đó nuốt xuống bụng.
Hắn từ từ bước xuống dưới lòng sông, chọn một chỗ nước chảy êm, độ sâu chỉ tầm ngang ngực thì dừng lại. Cao Phong thở dài rồi lại hít một hơi, hắn đang dùng thần thức cảm nhận thiên địa linh khí bên ngoài.
Bên trong cơ thể hắn, viên đan kia dần dần phát huy tác dụng, cơ thể Cao Phong tỏa ra một tràn khí tức mãnh liệt giúp xóa đi các v·ết t·hương ngoại thể. Còn bên trong nội thể, các mạch máu cùng các cơ xương đang được củng cố lại, bồi bắp lên thêm một lớp khí giúp nó trở trên chắc chắn hơn.
Công hiệu của viên đan dược càng ngày càng mạnh mẽ, xung quanh mặt nước từng luồng khí xanh lục không ngừng bốc lên. Chỗ mà Cao Phong đang ngâm mình, nước sông cũng trở nên nóng hơn, những bọt khí cũng xuất hiện lăng tăng, dường như nhiệt độ từ cơ thể hắn đang làm nước sông sôi lên.
Một lúc sau đan dược cũng hết công hiệu, nơi đây trở lại bình thường, dòng nước sông trong lành cũng mát lạnh như thường. Sắc mặt Cao Phong mang lại dáng vẻ thoải mái, hắn từ từ rời khỏi dòng sông mà bước lên trên bờ.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận