Cài đặt tùy chỉnh
Loạn Thế Cường Sinh
Chương 2: Chương 2: Thiếu niên Cao Phong
Ngày cập nhật : 2024-11-11 17:17:31Chương 2: Thiếu niên Cao Phong
Dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, khu rừng già bạt ngàn trên núi cũng ngập tràn trong hơi nóng, tựa như cả cánh rừng biến thành một cái lò đốt khổng lồ. Tình trạng này xảy ra từ đầu mùa hạ tới nay, những đợt nắng gắt liên tục mà chả có cơn mưa nào đã làm cho dòng sông trên núi Cù Hin cạn đi một phần.
Giữa cái nắng như thiêu như đốt xuống cơ thể, chẳng ai còn muốn đi ra ngoài làm việc, ấy vậy mà bên kia cánh rừng lại đang thấp thoáng bóng dáng người nào đó. Người này là một thiếu niên gầy gò, trên thân đang mặc chiếc áo được vá bằng những đường khâu sơ sài để nối các mảnh vải với nhau.
Thiếu niên tên Nguyễn Cao Phong, là người bản địa của vùng núi này. Hắn ta sống tại ngôi nhà nhỏ ngay trên núi, mỗi ngày hắn đều vào đây.
Gương mặt hắn có nước da hơi ngăm, hai gò má dính đầy lọ nghẹ, lại phủ lên thêm lớp mồ hôi. Mỗi khi đưa tay lau đi lại càng khiến cho mặt mày trông lắm lem hơn. Đây là minh chứng cho công việc hắn đang làm, đó là chặt cây đốt than.
Mỗi ngày hắn đều vào rừng, tìm và đốn hạ những cây gỗ to, sau đó lại đem những cây to đó vào một cái hang. Khi đã chất cây đầy trong hang thì đốt số thân cây đó bằng lửa lớn âm ỉ nhiều ngày. Sau khi than thành hình thì mang xuống chợ bán, đổi lấy chút tiền sinh sống.
Hắn không cha mà cũng không mẹ, được người ông nhặt được bên trong cái miếu nhỏ dưới chân núi. Ông nội hắn đặt cho cái tên Cao Phong, lấy họ Nguyễn. Từ đó cả hai nương tựa vào nhau mà sống.
Nhưng mọi chuyện tưởng như yên bình lại chẳng được lâu, vào mùa đông cách đây vài năm, cái đêm mà ngoài trời phủ đầy tuyết trắng, không gian lạnh đến thấu xương. Nhà nghèo nên hai ông cháu chỉ có một cái mền để đắp, vì thương cháu nên ông nội đã nhường hết cái mền cho Cao Phong.
Đến sáng, Cao Phong tỉnh dậy phát hiện thì cũng đã quá muộn, cơ thể ông nội của hắn đã cứng đờ lạnh ngắt từ bao giờ. Lúc đó hắn ngồi bên t·hi t·hể ông nội mà khóc nhiều ngày liền đến nổi tiếng khóc không ra tiếng, dường như nước mắt cũng đóng băng sau khi lăn xuống má.
Từ đó trở đi ngôi nhà nhỏ trên núi chỉ có mình hắn sinh sống. Ngày qua ngày hắn đều làm đủ mọi việc để kiếm cái ăn, nhưng dường như không đủ ăn đủ mặc. Trông hắn nhếch nhác chả khác gì đám ăn xin dưới chợ, có khi còn tệ hơn.
“Ầm”
Một cây cổ thụ to vừa được Nguyễn Cao Phong đốn xuống, hắn không nói không rằng mà lấy dây thừng bên hông cột vào đầu cây, kéo cái cây về miệng hang đốt than. Cảm thấy hang đã đủ củi, Cao Phong đốt một mồi lửa to rồi ném thẳng vào miệng hang. Bên cạnh hang còn có một kho than nhỏ chứa các than đã thành hình nhưng Cao Phong chưa bán kịp.
Làm xong xuôi hắn quay người đi về, hắn định tranh thủ về trước khi thời nóng hơn. Việc hắn đốt than trên núi như thế thường mất vài ngày đến một tuần trời mới hoàn thành, hắn cũng không lo việc rừng bị cháy hay gì. Cao Phong nghĩ nếu mà có cháy thì chỉ có ích chứ không có hại, hắn sẽ có thêm than để bán.
Hắn đi ra bờ suối, đưa tay múc một bụm nước lớn để rửa mặt. Dòng nước mát lạnh khiến tinh thần Cao Phong cũng trở nên sảng khoái hơn một phần. Rửa xong xuôi, hắn ngồi thẩn thờ ra đó mà ngắm dòng nước nhẹ trôi. Dòng nước trôi êm đềm, đôi khi có bọt nước bắn lên tạo thành tiếng tanh tách dễ chịu.
Mắt Cao Phong đột nhiên tập trung vào một chiếc lá đang trôi trên đó, chiếc lá trôi nổi bập bềnh trên dòng nước lại lao vào một xoáy nước nhỏ, chìm nghỉm xuống lòng sông.
Cao Phong thấy hình ảnh này lại nhìn lên bầu trời, trong lòng nổi lên vô vàng suy nghĩ. Trên bầu trời, ánh quang đang chiếu xuống đốt cháy da thịt, nó không phân biệt đều đồng dạng đốt cháy mọi thứ. Chả biết Cao Phong nghĩ gì mà cứ tựa vào gốc cây gần đó, mắt nhìn đăm đăm xuống những vật đang trôi trên dòng nước.
“Ột... ột”
Đột nhiên có âm thanh gì đó phát ra, âm thanh này nghe như tiếng nước chảy xuống khe rãnh. Thật ra chả phải, đó là từ chiếc bụng đói cồn cào của Cao Phong, nó đang đòi được ăn.
Nguyễn Cao Phong sờ xuống bụng, trong lòng có chút muộn phiền, vội chống tay đứng dậy đi về nhà. Bỗng từ trên bầu trời, từ đâu vang ra âm thanh ù ù gì đó khiến hắn ngưng tròng chú ý.
Trên kia, từ đâu lại xuất hiện hai luồng sáng đang bay nhanh về phía này. Cao Phong nheo mắt nhìn nhưng hắn vẫn không biết đây là thứ gì, hắn đành đi đến một gốc cây gần đó nấp vào quan sát. Hai luồng sáng một đỏ một đen hình như đang đuổi theo nhau, đi đến vòm trời nơi này thì đột nhiên dừng lại.
Cao Phong thoạt nhìn qua chẳng nhận ra đây thứ gì, hắn thậm chí còn chưa từng thấy thứ nào giống vậy trước đây. Hai luồng sáng này tạo thành thứ ánh sáng kỳ dị đẹp mắt, như đốm lửa đang b·ốc c·háy, làm sáng cả một khoảng trời.
“Ầm, ầm”
Bỗng hai luồng sáng bắt đầu lao vào, một đỏ một đen không ngừng đâm thẳng vào nhau rồi bay ra rồi lại đâm thẳng vào nhau. Cả hai gây ra từng hồi chấn động mạnh trên trời, hai tia sáng chợt lóe chợt tắt, bầu trời bị cả hai làm đến mức chẻ đôi làn mây.
Không gian xung quanh cũng đôi phần bị ảnh hưởng từ hai luồng sáng kia trở nên vặn vẹo sau từng hồi công kích. Xung kích tỏa ra lan xuống cả mặt đất khiến nơi này trở nên náo động.
Được một khoảng lâu thì đột nhiên hai luồng sáng này lại bay đi đâu mất. Thiên tai địa chấn cũng hòa hoãn sau khi hai đốm sáng rời khỏi nơi này.
Chứng kiến cái màn kỳ ảo này, trên mặt Cao Phong có chút ngạc nhiên nhưng chỉ một lát sau lại trở nên bình thường. Hắn quay người đi về hướng nhà, trong lòng vẫn có một chút trầm ngâm nổi lên.
Ngôi nhà của hắn chỉ là căn nhà tranh vách đất. Từ khi ông nội mất tới giờ hắn vẫn chưa tu sửa lại lần nào. Vách tường có nhiều chỗ thủng, chưa kể mái lá còn được lợp bằng loại lá sơ sài. Căn nhà nhỏ này tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió đủ mạnh là có thể cuốn cả nhà đi theo.
Hắn bước vào nhà lấy ra vài củ khoai vùi vào đống lửa gần đó, đợi một chút cho khoai chín là có thể ăn được. Nguyễn Cao Phong dọn dẹp lại căn nhà một chút, nhà hắn nghèo tới nỗi chẳng có sàn nhà nên hắn chỉ ngồi dưới nền đất cứng.
Làm xong hắn lại ngồi suy nghĩ trầm ngâm, đợi thời gian cho khoai chín. Sau một lát, Cao Phong lại đứng dậy, thấy hắn thò tay bóc những củ khoai còn nóng hổi bỏ vào một cái rọ, tay kia cầm theo cái cần câu mà hướng về phía con sông nhỏ gần nhà.
Ra tới đó hắn chọn một khúc sông có nước chảy chậm, vươn tay quăng câu xuống, lại thò tay lấy ra củ khoai bóc vỏ ăn ngon lành. Hắn vừa ăn vừa đợi, đợi cho con cá nào xấu số sẽ trở thành bữa tối của hắn.
Hai mắt đang ngắm hờ chờ đợi, đột nhiên hắn thấy cái gì đó đang trôi dưới sông. Thần thái Cao Phong có chút kinh ngạc, vội bỏ lại củ khoai vào rọ, cởi áo nhảy ào một cái xuống dưới nước. Lát sau thấy hắn từ từ ngoi lên, tay trái kéo theo gì đó, nhìn sơ qua thì hình như là cơ thể của người đàn ông.
Quả thật thứ hắn vừa kéo lên là người đàn ông, ông ta có gương mặt đạo mạo, quanh miệng có hàng râu quai nón, áo quần có chút đẹp mắt những bị cháy xém nhiều chỗ, độ tuổi chắc khoảng chừng chỉ ngoài bốn mươi. Nguyễn Cao Phong áp sát tai hắn vào ngực ông ta, nghe nhịp tim đập thì biết người này vẫn còn sống.
Hắn dùng hai tay đan vào nhau, ấn thật mạnh vào lồng ngực, chỉ lát sau đã thấy nước từ miệng người đàn ông nôn ra ọc ọc.
Thấy người đàn ông choàng tỉnh, Cao Phong liền đứng dậy lùi ra sau mấy bước, âm thầm quan sát. Người đàn ông kia cũng từ từ mở mắt, ông ta ngỏm đầu nhìn xung quanh mà đánh giá. Phát hiện thấy Cao Phong gần đó, ông ta mới nhăn mặt hô lên.
“Đi, đi khỏi đây!”
Nói rồi người đàn ông râu quai nón lại lăn ra b·ất t·ỉnh.
Nghe thấy lời thốt ra từ miệng ông ta, Cao Phong cũng có chút ngẩn ngơ. Hắn chả biết ông ta là ai, lại nghe thấy ông ta bảo đi thì cũng hơi suy nghĩ. Hắn thở dài, mặt vẫn như thường mà quay người bước đi hướng về phía nhà.
Hắn về đến nhà thì lấy cái xe kéo gỗ ra, đây là cái xe chở than mà Cao Phong vẫn thường dùng để mang than xuống chợ bán. Hắn đẩy xe đi về hướng dòng sông, đến chỗ người đàn ông lúc nãy. Cao Phong cuối người vác người đàn ông đang b·ất t·ỉnh đặt ông ta lên xe rồi đẩy về, trong lòng hắn lúc này cũng có chút không nỡ khi mà bỏ mặc ông ta nằm ở đây.
Về tới nhà, Cao Phong lại mang cơ thể của người đàn ông kia vào nhà, đặt trên cái giường. Gọi là giường nhưng thực chất chỉ là miếng gỗ rộng tầm vài thước được kê lên bốn cục đá bằng nhau, đó là nơi Cao Phong vẫn thường nằm. Bản thân Cao Phong lại đi tới một góc, hắn lấy ra củ khoai vừa lột vừa đưa lên miệng, lại tập trung quan sát người xa lạ trước mặt.
Một lát sau, cơ thể người nằm trên giường dần dần di chuyển, hai mắt bắt đầu mở ra. Người đàn ông râu quai nón nghiêng mình ngồi dậy, hai tay xoa xoa trên mặt. Dường như ông ta b·ị t·hương không nhẹ, thấy ông ta chống hai tay rung rung cố lê thân thể ngồi tựa vào vách tường.
Ông ta bắt đầu nhìn quanh, đôi chân mày nhíu lại khi phát hiện Cao Phong ngồi một góc, trong lòng có chút ngạc nhiên nói.
“Ngươi là người cứu ta từ sông lên? Đây là nhà của ngươi?”
Dưới cái nắng gay gắt của mùa hạ, khu rừng già bạt ngàn trên núi cũng ngập tràn trong hơi nóng, tựa như cả cánh rừng biến thành một cái lò đốt khổng lồ. Tình trạng này xảy ra từ đầu mùa hạ tới nay, những đợt nắng gắt liên tục mà chả có cơn mưa nào đã làm cho dòng sông trên núi Cù Hin cạn đi một phần.
Giữa cái nắng như thiêu như đốt xuống cơ thể, chẳng ai còn muốn đi ra ngoài làm việc, ấy vậy mà bên kia cánh rừng lại đang thấp thoáng bóng dáng người nào đó. Người này là một thiếu niên gầy gò, trên thân đang mặc chiếc áo được vá bằng những đường khâu sơ sài để nối các mảnh vải với nhau.
Thiếu niên tên Nguyễn Cao Phong, là người bản địa của vùng núi này. Hắn ta sống tại ngôi nhà nhỏ ngay trên núi, mỗi ngày hắn đều vào đây.
Gương mặt hắn có nước da hơi ngăm, hai gò má dính đầy lọ nghẹ, lại phủ lên thêm lớp mồ hôi. Mỗi khi đưa tay lau đi lại càng khiến cho mặt mày trông lắm lem hơn. Đây là minh chứng cho công việc hắn đang làm, đó là chặt cây đốt than.
Mỗi ngày hắn đều vào rừng, tìm và đốn hạ những cây gỗ to, sau đó lại đem những cây to đó vào một cái hang. Khi đã chất cây đầy trong hang thì đốt số thân cây đó bằng lửa lớn âm ỉ nhiều ngày. Sau khi than thành hình thì mang xuống chợ bán, đổi lấy chút tiền sinh sống.
Hắn không cha mà cũng không mẹ, được người ông nhặt được bên trong cái miếu nhỏ dưới chân núi. Ông nội hắn đặt cho cái tên Cao Phong, lấy họ Nguyễn. Từ đó cả hai nương tựa vào nhau mà sống.
Nhưng mọi chuyện tưởng như yên bình lại chẳng được lâu, vào mùa đông cách đây vài năm, cái đêm mà ngoài trời phủ đầy tuyết trắng, không gian lạnh đến thấu xương. Nhà nghèo nên hai ông cháu chỉ có một cái mền để đắp, vì thương cháu nên ông nội đã nhường hết cái mền cho Cao Phong.
Đến sáng, Cao Phong tỉnh dậy phát hiện thì cũng đã quá muộn, cơ thể ông nội của hắn đã cứng đờ lạnh ngắt từ bao giờ. Lúc đó hắn ngồi bên t·hi t·hể ông nội mà khóc nhiều ngày liền đến nổi tiếng khóc không ra tiếng, dường như nước mắt cũng đóng băng sau khi lăn xuống má.
Từ đó trở đi ngôi nhà nhỏ trên núi chỉ có mình hắn sinh sống. Ngày qua ngày hắn đều làm đủ mọi việc để kiếm cái ăn, nhưng dường như không đủ ăn đủ mặc. Trông hắn nhếch nhác chả khác gì đám ăn xin dưới chợ, có khi còn tệ hơn.
“Ầm”
Một cây cổ thụ to vừa được Nguyễn Cao Phong đốn xuống, hắn không nói không rằng mà lấy dây thừng bên hông cột vào đầu cây, kéo cái cây về miệng hang đốt than. Cảm thấy hang đã đủ củi, Cao Phong đốt một mồi lửa to rồi ném thẳng vào miệng hang. Bên cạnh hang còn có một kho than nhỏ chứa các than đã thành hình nhưng Cao Phong chưa bán kịp.
Làm xong xuôi hắn quay người đi về, hắn định tranh thủ về trước khi thời nóng hơn. Việc hắn đốt than trên núi như thế thường mất vài ngày đến một tuần trời mới hoàn thành, hắn cũng không lo việc rừng bị cháy hay gì. Cao Phong nghĩ nếu mà có cháy thì chỉ có ích chứ không có hại, hắn sẽ có thêm than để bán.
Hắn đi ra bờ suối, đưa tay múc một bụm nước lớn để rửa mặt. Dòng nước mát lạnh khiến tinh thần Cao Phong cũng trở nên sảng khoái hơn một phần. Rửa xong xuôi, hắn ngồi thẩn thờ ra đó mà ngắm dòng nước nhẹ trôi. Dòng nước trôi êm đềm, đôi khi có bọt nước bắn lên tạo thành tiếng tanh tách dễ chịu.
Mắt Cao Phong đột nhiên tập trung vào một chiếc lá đang trôi trên đó, chiếc lá trôi nổi bập bềnh trên dòng nước lại lao vào một xoáy nước nhỏ, chìm nghỉm xuống lòng sông.
Cao Phong thấy hình ảnh này lại nhìn lên bầu trời, trong lòng nổi lên vô vàng suy nghĩ. Trên bầu trời, ánh quang đang chiếu xuống đốt cháy da thịt, nó không phân biệt đều đồng dạng đốt cháy mọi thứ. Chả biết Cao Phong nghĩ gì mà cứ tựa vào gốc cây gần đó, mắt nhìn đăm đăm xuống những vật đang trôi trên dòng nước.
“Ột... ột”
Đột nhiên có âm thanh gì đó phát ra, âm thanh này nghe như tiếng nước chảy xuống khe rãnh. Thật ra chả phải, đó là từ chiếc bụng đói cồn cào của Cao Phong, nó đang đòi được ăn.
Nguyễn Cao Phong sờ xuống bụng, trong lòng có chút muộn phiền, vội chống tay đứng dậy đi về nhà. Bỗng từ trên bầu trời, từ đâu vang ra âm thanh ù ù gì đó khiến hắn ngưng tròng chú ý.
Trên kia, từ đâu lại xuất hiện hai luồng sáng đang bay nhanh về phía này. Cao Phong nheo mắt nhìn nhưng hắn vẫn không biết đây là thứ gì, hắn đành đi đến một gốc cây gần đó nấp vào quan sát. Hai luồng sáng một đỏ một đen hình như đang đuổi theo nhau, đi đến vòm trời nơi này thì đột nhiên dừng lại.
Cao Phong thoạt nhìn qua chẳng nhận ra đây thứ gì, hắn thậm chí còn chưa từng thấy thứ nào giống vậy trước đây. Hai luồng sáng này tạo thành thứ ánh sáng kỳ dị đẹp mắt, như đốm lửa đang b·ốc c·háy, làm sáng cả một khoảng trời.
“Ầm, ầm”
Bỗng hai luồng sáng bắt đầu lao vào, một đỏ một đen không ngừng đâm thẳng vào nhau rồi bay ra rồi lại đâm thẳng vào nhau. Cả hai gây ra từng hồi chấn động mạnh trên trời, hai tia sáng chợt lóe chợt tắt, bầu trời bị cả hai làm đến mức chẻ đôi làn mây.
Không gian xung quanh cũng đôi phần bị ảnh hưởng từ hai luồng sáng kia trở nên vặn vẹo sau từng hồi công kích. Xung kích tỏa ra lan xuống cả mặt đất khiến nơi này trở nên náo động.
Được một khoảng lâu thì đột nhiên hai luồng sáng này lại bay đi đâu mất. Thiên tai địa chấn cũng hòa hoãn sau khi hai đốm sáng rời khỏi nơi này.
Chứng kiến cái màn kỳ ảo này, trên mặt Cao Phong có chút ngạc nhiên nhưng chỉ một lát sau lại trở nên bình thường. Hắn quay người đi về hướng nhà, trong lòng vẫn có một chút trầm ngâm nổi lên.
Ngôi nhà của hắn chỉ là căn nhà tranh vách đất. Từ khi ông nội mất tới giờ hắn vẫn chưa tu sửa lại lần nào. Vách tường có nhiều chỗ thủng, chưa kể mái lá còn được lợp bằng loại lá sơ sài. Căn nhà nhỏ này tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió đủ mạnh là có thể cuốn cả nhà đi theo.
Hắn bước vào nhà lấy ra vài củ khoai vùi vào đống lửa gần đó, đợi một chút cho khoai chín là có thể ăn được. Nguyễn Cao Phong dọn dẹp lại căn nhà một chút, nhà hắn nghèo tới nỗi chẳng có sàn nhà nên hắn chỉ ngồi dưới nền đất cứng.
Làm xong hắn lại ngồi suy nghĩ trầm ngâm, đợi thời gian cho khoai chín. Sau một lát, Cao Phong lại đứng dậy, thấy hắn thò tay bóc những củ khoai còn nóng hổi bỏ vào một cái rọ, tay kia cầm theo cái cần câu mà hướng về phía con sông nhỏ gần nhà.
Ra tới đó hắn chọn một khúc sông có nước chảy chậm, vươn tay quăng câu xuống, lại thò tay lấy ra củ khoai bóc vỏ ăn ngon lành. Hắn vừa ăn vừa đợi, đợi cho con cá nào xấu số sẽ trở thành bữa tối của hắn.
Hai mắt đang ngắm hờ chờ đợi, đột nhiên hắn thấy cái gì đó đang trôi dưới sông. Thần thái Cao Phong có chút kinh ngạc, vội bỏ lại củ khoai vào rọ, cởi áo nhảy ào một cái xuống dưới nước. Lát sau thấy hắn từ từ ngoi lên, tay trái kéo theo gì đó, nhìn sơ qua thì hình như là cơ thể của người đàn ông.
Quả thật thứ hắn vừa kéo lên là người đàn ông, ông ta có gương mặt đạo mạo, quanh miệng có hàng râu quai nón, áo quần có chút đẹp mắt những bị cháy xém nhiều chỗ, độ tuổi chắc khoảng chừng chỉ ngoài bốn mươi. Nguyễn Cao Phong áp sát tai hắn vào ngực ông ta, nghe nhịp tim đập thì biết người này vẫn còn sống.
Hắn dùng hai tay đan vào nhau, ấn thật mạnh vào lồng ngực, chỉ lát sau đã thấy nước từ miệng người đàn ông nôn ra ọc ọc.
Thấy người đàn ông choàng tỉnh, Cao Phong liền đứng dậy lùi ra sau mấy bước, âm thầm quan sát. Người đàn ông kia cũng từ từ mở mắt, ông ta ngỏm đầu nhìn xung quanh mà đánh giá. Phát hiện thấy Cao Phong gần đó, ông ta mới nhăn mặt hô lên.
“Đi, đi khỏi đây!”
Nói rồi người đàn ông râu quai nón lại lăn ra b·ất t·ỉnh.
Nghe thấy lời thốt ra từ miệng ông ta, Cao Phong cũng có chút ngẩn ngơ. Hắn chả biết ông ta là ai, lại nghe thấy ông ta bảo đi thì cũng hơi suy nghĩ. Hắn thở dài, mặt vẫn như thường mà quay người bước đi hướng về phía nhà.
Hắn về đến nhà thì lấy cái xe kéo gỗ ra, đây là cái xe chở than mà Cao Phong vẫn thường dùng để mang than xuống chợ bán. Hắn đẩy xe đi về hướng dòng sông, đến chỗ người đàn ông lúc nãy. Cao Phong cuối người vác người đàn ông đang b·ất t·ỉnh đặt ông ta lên xe rồi đẩy về, trong lòng hắn lúc này cũng có chút không nỡ khi mà bỏ mặc ông ta nằm ở đây.
Về tới nhà, Cao Phong lại mang cơ thể của người đàn ông kia vào nhà, đặt trên cái giường. Gọi là giường nhưng thực chất chỉ là miếng gỗ rộng tầm vài thước được kê lên bốn cục đá bằng nhau, đó là nơi Cao Phong vẫn thường nằm. Bản thân Cao Phong lại đi tới một góc, hắn lấy ra củ khoai vừa lột vừa đưa lên miệng, lại tập trung quan sát người xa lạ trước mặt.
Một lát sau, cơ thể người nằm trên giường dần dần di chuyển, hai mắt bắt đầu mở ra. Người đàn ông râu quai nón nghiêng mình ngồi dậy, hai tay xoa xoa trên mặt. Dường như ông ta b·ị t·hương không nhẹ, thấy ông ta chống hai tay rung rung cố lê thân thể ngồi tựa vào vách tường.
Ông ta bắt đầu nhìn quanh, đôi chân mày nhíu lại khi phát hiện Cao Phong ngồi một góc, trong lòng có chút ngạc nhiên nói.
“Ngươi là người cứu ta từ sông lên? Đây là nhà của ngươi?”
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận