Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 50: Chương 50 đấu khẩu 2
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25Chương 50 đấu khẩu 2
Nữ tử vẫn một bộ dáng thong dong tự tại, mặc cho tên kia vẫn đang khí thế ngút trời, như thể trực chờ mà lao vào mà một sống hai c·hết.
Nữ tử thong dong đưa đôi mắt anh đào đảo qua một vòng, thì thấy thiếu niên lủi thủi như một con chuột, chuẩn bị mà chạy mất dạng thì tỏ vẻ thích thú, ồ lên một tiếng. Nhanh như sét đã đứng ngay sau lưng thiếu niên, đưa tay cầm lấy cổ tay thiếu niên nói, “tiểu đệ đệ, không lời từ biệt mà đã lẩn đi mất cũng thật là vô lễ đó nha”.
Phong Sơn Viên lúc này khí thế ngút trời, thân thể bốc lên từng làn khói xanh mờ mờ như khói hương trong đình miếu, sắc mặt thiếu kiên nhẫn gằn giọng, “khinh người quá đáng”.
Lý Thuần Tâm quay sang nhìn nữ tử đang nắm cổ tay mình, nói, “hai người các ngươi chuẩn b·ị đ·ánh nhau sứt đầu mẻ chán, ta ở lại đây để hai người vần vũ đến người không ra người không ra ma à”.
Mộc Nan Chi ồ lên một tiếng nói, “tiểu đệ có chút cuồng ngạo mà tỷ tỷ ta thích rồi, yên tâm đi ta không để đệ b·ị t·hương đâu, nếu tường mạo này mà b·ị t·hương thì tỷ tỷ sẽ đau lòng c·hết mất”.
Lý Thuần Tâm nghe câu nói của nữ tử, càng ngày càng thấy ớn lạnh, cổ tay đang bị nắm chặt cố gắng vùng vẫy như con cá lớn, nhưng vẫn vô lực, hắn cảm thán, nữ tử trong cái thành này đều là quái nhân quái lực như vậy sao, Vương Tú thì thôi đi, đến cả nữ nhân này, khí lực lại cũng lớn như thế.
Ngay khi Lý Thuần Tâm đang nghĩ cánh sao tránh khỏi tình cảnh, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi c·hết đây, thì bên trong con đường tối, giọng nói quen thuộc phát ra, “cái tay của ngươi không cần nữa sao”.
Vương Tú thong dong khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng ngạo kiều bước ra từ trong góc đường, gương mặt bực bội nói tiếp, “còn không bỏ tay bẩn của ngươi ra, bổn cô nương không ngại đổi tên ngươi thành tiểu thư một tay đâu”.
Mộc Nan Chi thấy Vương Tú bộ dạng có hơi bất ngờ, lại cũng thành thật mà buông tay thiếu niên ra, nếu là một mình Vương Tú khẳng định cô ta có thể đùa bỡn đến cùng, đánh không lại cũng không quá thiệt thòi, nhưng phía sau còn một tên đang bùng bùng lửa dận, lấy một địch hai chắc chắn sẽ b·ị đ·ánh cho không biết giấu mặt đi đâu.
Lý Thuần Tâm bước đến chỗ tiểu cô nương, đưa tay lên xoa xoa cổ tay, vẻ mặt như được giải thoát.
Vương Tú đưa mắt nhìn vào Phong Sơn Viên, khí thế vẫn như thủy triều dâng bừng bừng lửa giận, thì cất giọng. “hửm muốn đánh nhau à”.
Tên kia nghe vậy thì khí thế liền tắt ngúm như lửa gặp nước, hắn vốn dĩ chỉ muốn làm một trận ra trò lấy lại thể diện với nữ tử phong lưu kia, chứ không có ý định giao thủ với vị tiểu thư phủ thành chủ này, dù sao khắp hang cùng ngõ ngách trong cái thành này, có ai lại chưa nghe qua quái lực của cô nương này, nếu trực tiếp giao thủ, còn thêm Mộc Nan Chi thừa nước đục thả câu thì khẳng định là phải nằm giường thêm dăm bữa nửa tháng nữa.
Tên kia vốn đang bừng bừng khí thế, thì ngay lập tức thu liễm lại, nói “Vương tiểu thư nói gì vậy chứ, ta không phải người không có lý lẽ đụng ai cũng muốn đánh, chỉ là con yêu tinh này bộ dạng đúng là đáng đánh vạn lần.” hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Mộc Nan Chi.
Nữ tử cũng không vừa, khoanh tay trước ngực nói, “đúng là một con hổ giấy, thấy kẻ yếu thì khí thế như sông lớn sóng trào, thấy kẻ mạnh thì như mèo con cụp đôi, mà buông lời biện minh”.
Lý Thuần Tâm ở bên kia đã bước tới bên cạnh Vương Tú, không nói lời nào chỉ đứng xem đám thiếu niên hào gia tranh cãi mà sứt đầu mẻ chán, bỏ hết sách thánh hiền mà mắng chửi nhau như dân đen chợ búa.
Phong Sơn Viên, gương mặt vốn anh tuấn, hiện giờ lại nhăn lại như một con khỉ khô, cực kì khó con, đánh không đánh được, miệng lưỡi cùng không bằng, bực bội quay phắt người, hất tay áo xiêm y bay trong gió nói, “để xem ngươi cứng miệng được bao lâu, đợi đến tuyển đồ Thi Sơn Thư viện, xem kẻ nào là hổ giấy”.
Nói xong hắn quay người bước đi về cây cầu đá lớn bắc qua dòng sông vẫn đang uốn lượn như một con giao long sải mình.
Mộc Nan Chi vẫn bộ dạng thiếu đánh, không để tâm đến lời khiêu khích của tên kia, hướng Vương Tú chêu chọc, “tiểu muội đúng là âm hồn bất tán, hay là có sở thích phá hại chuyện tốt của tỷ tỷ, như vậy cũng thật là thiếu nhân đứng nha”.
Vương Tú cứ gặp nữ tử này là cực kì bực bội, bộ dạng không muốn nói chuyện, khoanh tay trước ngực, nói, “nữ nhân vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, câu dẫn nam nhân nhà người khác, còn tỏ ra như mình ủy khuất thương tâm lắm.”
Nữ nhân, vuốt nhẹ tóc mai, đôi mắt anh đào nhu tình hướng tới Lý Thuần Tâm nháy mắt tình tứ nói, “tiểu đệ đệ à, chủ tử này của đệ làm ta sợ quá đi thôi, đệ không muốn nhìn mỹ nữ như ta b·ị đ·ánh đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ chứ.”
Lý Thuần Tâm nhìn vào nữ nhân đang đứng dưới tán cây hòe, bộ dáng yểu điệu thướt tha thục nữ, mà cảm thấy ớn lạnh, một nữ nhân vừa mới đây mắng chửi người khác đến mức không giữ được bản tâm, hiện giờ lại tỏ ra bộ dáng thiếu nữ bị ức h·iếp, sự thay đổi đổ này đúng là nghiêng trời lệch đất.
Vương Tú mất kiên nhẫn nói, “ma nữ nhà ngươi có phải mất não rồi không, nói năng như mấy nữ tử thanh lâu chè chén, người nào không biết ngươi là tiểu thư Mộc gia, đã nghĩ ngươi là một con tiểu yêu nào đó Vừa mới được chuộc thân ra đấy.”
Mộc Nan Chi chẳng thèm để tâm đến lời lẽ sắc sảo của thiếu nữ, như thể đã chai sạn lạnh nhạt, quay người yểu điệu bước đi, bàn tay thướt tha vẫy nhẹ về phía sau, nói “ha, ta xíu nữa đã quên mất, tiểu gia đinh của muội mới bước từ thanh lâu ra đấy”.
Vương Tú nghe vậy đưa ánh mắt sát khí bừng bừng nhìn về phía Lý Thuần Tâm, đưa mũi ngửi ngửi thấy mùi phấn son lầu các, ánh mắt càng thêm bốc hỏa hơn.
Lý Thuần Tâm hoảng sợ, mồ hôi toát đầy trán, cứng nhắc quay đầu lại, miệng nói “hiểu lầm hiểu lầm, cô sao có thể tin vào lời cô ta chứ”.
Vương Tú ậm ừ nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng có lý, lời của yêu nữ đó chỉ nên tin ba phần, còn lại chính là phóng đại, từ mảnh đá nhỏ phóng thành một ngọn núi, chẳng hề có một chút đáng tin, vì vậy cũng chẳng có ý định muốn truy cứu thêm nữa.
Khi Lý Thuần Tâm quay người lại vô tình để lộ ra vết son nhạt trên cổ áo, mà hắn cũng chẳng hay biết nó đã ở đó từ bao giờ.
Tiểu cô nương Vương Tú tinh mắt đã nhận ra ngay, đưa tay nắm lấy cổ áo thiếu niên áo kéo mạnh nói, “vậy ngươi nói cho ta, cái này là cái gì.”
Lý Thuần Tâm đưa mắt cứng nhắc liếc xuống bên dưới, sau đó lại cứng ngắc như liến nhìn lên gương mặt mây đen vần vũ của thiếu nữ đáp, “nếu ta nói ta vừa đến nơi đó, đã chạy m·ất t·ích cô có tin không”.
Vương Tú gương mặt như muốn đánh người, bừng bừng bốc hỏa nói, “ngươi nói ta có tin không”.
Lý Thuần Tâm, thực lòng không biết giải thích làm sao, liền bán bằng hữu cầu vinh nói, “là Mao Cự, hắn nói với ta là bồng lai tiên cảnh, nên ta mới tò mò đi, ai mà biết được lại là chỗ như vậy”.
Vương Tú nghĩ đi nghĩ lại thấy thiếu niên này không có gan đi tới mấy chỗ đó, với lại hắn lúc trước đến cả một văn tiền cũng không có, thì nói gì đến mấy nơi phong hoa đó, cũng có thể chính là bị lừa đi.
Tiểu cô nương đã hạ cơn giận, nhưng vẫn vô cùng bực tức, bỏ tay khỏi áo thiếu niên, khoanh tay trước ngực, quay mặt về hướng khác bước đi.
Lý Thuần Tâm cũng hiểu ý mà lọc cọc theo sau, không dám nói thêm một lời thừa thãi nào.
Thiếu nữ cùng thiếu niên đi trên con đường lát đá lớn, còn vài bóng người thưa thớt, mấy ngôi nhà khang trang quanh đó cũng đá cửa đóng then cài, trông khá thanh tĩnh.
Tiểu cô nương vương tú rảo bước giữa đường, sau đó cất tiếng, “uổng công bổn tiểu thư lo lắng cho tiểu gia đinh ngươi, cuối cùng hắn chính là vong ơn bội nghĩa, phong lưu trị lạc”.
Lý Thuần Tâm gãi đầu không biết giải thích sao với tiểu cô nương đang giận dỗi này, nhưng sau đó lại thắc mắc hỏi, “trong thành đông đúc như này, mà ta cũng đâu phải là trẻ con đâu, có gì mà phải lo lắng”.
Vương Tú khoanh tay bĩu môi, khiến hai má phồng lên như quả đào nhỏ, trông vô cùng đáng yêu nói, “tướng mạo này của ngươi, ra đường không cẩn thận sẽ bị yêu tinh tinh mị nào đó, đoạn dương khí hút nguyên thần mất hồn mà c·hết lúc nào không hay”.
Lý Thuần Tâm không hiểu lời tiểu cô nương nói, đoạn hỏi, “còn có thứ đáng sợ như vậy sao”.
Nữ tử vẫn một bộ dáng thong dong tự tại, mặc cho tên kia vẫn đang khí thế ngút trời, như thể trực chờ mà lao vào mà một sống hai c·hết.
Nữ tử thong dong đưa đôi mắt anh đào đảo qua một vòng, thì thấy thiếu niên lủi thủi như một con chuột, chuẩn bị mà chạy mất dạng thì tỏ vẻ thích thú, ồ lên một tiếng. Nhanh như sét đã đứng ngay sau lưng thiếu niên, đưa tay cầm lấy cổ tay thiếu niên nói, “tiểu đệ đệ, không lời từ biệt mà đã lẩn đi mất cũng thật là vô lễ đó nha”.
Phong Sơn Viên lúc này khí thế ngút trời, thân thể bốc lên từng làn khói xanh mờ mờ như khói hương trong đình miếu, sắc mặt thiếu kiên nhẫn gằn giọng, “khinh người quá đáng”.
Lý Thuần Tâm quay sang nhìn nữ tử đang nắm cổ tay mình, nói, “hai người các ngươi chuẩn b·ị đ·ánh nhau sứt đầu mẻ chán, ta ở lại đây để hai người vần vũ đến người không ra người không ra ma à”.
Mộc Nan Chi ồ lên một tiếng nói, “tiểu đệ có chút cuồng ngạo mà tỷ tỷ ta thích rồi, yên tâm đi ta không để đệ b·ị t·hương đâu, nếu tường mạo này mà b·ị t·hương thì tỷ tỷ sẽ đau lòng c·hết mất”.
Lý Thuần Tâm nghe câu nói của nữ tử, càng ngày càng thấy ớn lạnh, cổ tay đang bị nắm chặt cố gắng vùng vẫy như con cá lớn, nhưng vẫn vô lực, hắn cảm thán, nữ tử trong cái thành này đều là quái nhân quái lực như vậy sao, Vương Tú thì thôi đi, đến cả nữ nhân này, khí lực lại cũng lớn như thế.
Ngay khi Lý Thuần Tâm đang nghĩ cánh sao tránh khỏi tình cảnh, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi c·hết đây, thì bên trong con đường tối, giọng nói quen thuộc phát ra, “cái tay của ngươi không cần nữa sao”.
Vương Tú thong dong khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng ngạo kiều bước ra từ trong góc đường, gương mặt bực bội nói tiếp, “còn không bỏ tay bẩn của ngươi ra, bổn cô nương không ngại đổi tên ngươi thành tiểu thư một tay đâu”.
Mộc Nan Chi thấy Vương Tú bộ dạng có hơi bất ngờ, lại cũng thành thật mà buông tay thiếu niên ra, nếu là một mình Vương Tú khẳng định cô ta có thể đùa bỡn đến cùng, đánh không lại cũng không quá thiệt thòi, nhưng phía sau còn một tên đang bùng bùng lửa dận, lấy một địch hai chắc chắn sẽ b·ị đ·ánh cho không biết giấu mặt đi đâu.
Lý Thuần Tâm bước đến chỗ tiểu cô nương, đưa tay lên xoa xoa cổ tay, vẻ mặt như được giải thoát.
Vương Tú đưa mắt nhìn vào Phong Sơn Viên, khí thế vẫn như thủy triều dâng bừng bừng lửa giận, thì cất giọng. “hửm muốn đánh nhau à”.
Tên kia nghe vậy thì khí thế liền tắt ngúm như lửa gặp nước, hắn vốn dĩ chỉ muốn làm một trận ra trò lấy lại thể diện với nữ tử phong lưu kia, chứ không có ý định giao thủ với vị tiểu thư phủ thành chủ này, dù sao khắp hang cùng ngõ ngách trong cái thành này, có ai lại chưa nghe qua quái lực của cô nương này, nếu trực tiếp giao thủ, còn thêm Mộc Nan Chi thừa nước đục thả câu thì khẳng định là phải nằm giường thêm dăm bữa nửa tháng nữa.
Tên kia vốn đang bừng bừng khí thế, thì ngay lập tức thu liễm lại, nói “Vương tiểu thư nói gì vậy chứ, ta không phải người không có lý lẽ đụng ai cũng muốn đánh, chỉ là con yêu tinh này bộ dạng đúng là đáng đánh vạn lần.” hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Mộc Nan Chi.
Nữ tử cũng không vừa, khoanh tay trước ngực nói, “đúng là một con hổ giấy, thấy kẻ yếu thì khí thế như sông lớn sóng trào, thấy kẻ mạnh thì như mèo con cụp đôi, mà buông lời biện minh”.
Lý Thuần Tâm ở bên kia đã bước tới bên cạnh Vương Tú, không nói lời nào chỉ đứng xem đám thiếu niên hào gia tranh cãi mà sứt đầu mẻ chán, bỏ hết sách thánh hiền mà mắng chửi nhau như dân đen chợ búa.
Phong Sơn Viên, gương mặt vốn anh tuấn, hiện giờ lại nhăn lại như một con khỉ khô, cực kì khó con, đánh không đánh được, miệng lưỡi cùng không bằng, bực bội quay phắt người, hất tay áo xiêm y bay trong gió nói, “để xem ngươi cứng miệng được bao lâu, đợi đến tuyển đồ Thi Sơn Thư viện, xem kẻ nào là hổ giấy”.
Nói xong hắn quay người bước đi về cây cầu đá lớn bắc qua dòng sông vẫn đang uốn lượn như một con giao long sải mình.
Mộc Nan Chi vẫn bộ dạng thiếu đánh, không để tâm đến lời khiêu khích của tên kia, hướng Vương Tú chêu chọc, “tiểu muội đúng là âm hồn bất tán, hay là có sở thích phá hại chuyện tốt của tỷ tỷ, như vậy cũng thật là thiếu nhân đứng nha”.
Vương Tú cứ gặp nữ tử này là cực kì bực bội, bộ dạng không muốn nói chuyện, khoanh tay trước ngực, nói, “nữ nhân vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, câu dẫn nam nhân nhà người khác, còn tỏ ra như mình ủy khuất thương tâm lắm.”
Nữ nhân, vuốt nhẹ tóc mai, đôi mắt anh đào nhu tình hướng tới Lý Thuần Tâm nháy mắt tình tứ nói, “tiểu đệ đệ à, chủ tử này của đệ làm ta sợ quá đi thôi, đệ không muốn nhìn mỹ nữ như ta b·ị đ·ánh đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ chứ.”
Lý Thuần Tâm nhìn vào nữ nhân đang đứng dưới tán cây hòe, bộ dáng yểu điệu thướt tha thục nữ, mà cảm thấy ớn lạnh, một nữ nhân vừa mới đây mắng chửi người khác đến mức không giữ được bản tâm, hiện giờ lại tỏ ra bộ dáng thiếu nữ bị ức h·iếp, sự thay đổi đổ này đúng là nghiêng trời lệch đất.
Vương Tú mất kiên nhẫn nói, “ma nữ nhà ngươi có phải mất não rồi không, nói năng như mấy nữ tử thanh lâu chè chén, người nào không biết ngươi là tiểu thư Mộc gia, đã nghĩ ngươi là một con tiểu yêu nào đó Vừa mới được chuộc thân ra đấy.”
Mộc Nan Chi chẳng thèm để tâm đến lời lẽ sắc sảo của thiếu nữ, như thể đã chai sạn lạnh nhạt, quay người yểu điệu bước đi, bàn tay thướt tha vẫy nhẹ về phía sau, nói “ha, ta xíu nữa đã quên mất, tiểu gia đinh của muội mới bước từ thanh lâu ra đấy”.
Vương Tú nghe vậy đưa ánh mắt sát khí bừng bừng nhìn về phía Lý Thuần Tâm, đưa mũi ngửi ngửi thấy mùi phấn son lầu các, ánh mắt càng thêm bốc hỏa hơn.
Lý Thuần Tâm hoảng sợ, mồ hôi toát đầy trán, cứng nhắc quay đầu lại, miệng nói “hiểu lầm hiểu lầm, cô sao có thể tin vào lời cô ta chứ”.
Vương Tú ậm ừ nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng có lý, lời của yêu nữ đó chỉ nên tin ba phần, còn lại chính là phóng đại, từ mảnh đá nhỏ phóng thành một ngọn núi, chẳng hề có một chút đáng tin, vì vậy cũng chẳng có ý định muốn truy cứu thêm nữa.
Khi Lý Thuần Tâm quay người lại vô tình để lộ ra vết son nhạt trên cổ áo, mà hắn cũng chẳng hay biết nó đã ở đó từ bao giờ.
Tiểu cô nương Vương Tú tinh mắt đã nhận ra ngay, đưa tay nắm lấy cổ áo thiếu niên áo kéo mạnh nói, “vậy ngươi nói cho ta, cái này là cái gì.”
Lý Thuần Tâm đưa mắt cứng nhắc liếc xuống bên dưới, sau đó lại cứng ngắc như liến nhìn lên gương mặt mây đen vần vũ của thiếu nữ đáp, “nếu ta nói ta vừa đến nơi đó, đã chạy m·ất t·ích cô có tin không”.
Vương Tú gương mặt như muốn đánh người, bừng bừng bốc hỏa nói, “ngươi nói ta có tin không”.
Lý Thuần Tâm, thực lòng không biết giải thích làm sao, liền bán bằng hữu cầu vinh nói, “là Mao Cự, hắn nói với ta là bồng lai tiên cảnh, nên ta mới tò mò đi, ai mà biết được lại là chỗ như vậy”.
Vương Tú nghĩ đi nghĩ lại thấy thiếu niên này không có gan đi tới mấy chỗ đó, với lại hắn lúc trước đến cả một văn tiền cũng không có, thì nói gì đến mấy nơi phong hoa đó, cũng có thể chính là bị lừa đi.
Tiểu cô nương đã hạ cơn giận, nhưng vẫn vô cùng bực tức, bỏ tay khỏi áo thiếu niên, khoanh tay trước ngực, quay mặt về hướng khác bước đi.
Lý Thuần Tâm cũng hiểu ý mà lọc cọc theo sau, không dám nói thêm một lời thừa thãi nào.
Thiếu nữ cùng thiếu niên đi trên con đường lát đá lớn, còn vài bóng người thưa thớt, mấy ngôi nhà khang trang quanh đó cũng đá cửa đóng then cài, trông khá thanh tĩnh.
Tiểu cô nương vương tú rảo bước giữa đường, sau đó cất tiếng, “uổng công bổn tiểu thư lo lắng cho tiểu gia đinh ngươi, cuối cùng hắn chính là vong ơn bội nghĩa, phong lưu trị lạc”.
Lý Thuần Tâm gãi đầu không biết giải thích sao với tiểu cô nương đang giận dỗi này, nhưng sau đó lại thắc mắc hỏi, “trong thành đông đúc như này, mà ta cũng đâu phải là trẻ con đâu, có gì mà phải lo lắng”.
Vương Tú khoanh tay bĩu môi, khiến hai má phồng lên như quả đào nhỏ, trông vô cùng đáng yêu nói, “tướng mạo này của ngươi, ra đường không cẩn thận sẽ bị yêu tinh tinh mị nào đó, đoạn dương khí hút nguyên thần mất hồn mà c·hết lúc nào không hay”.
Lý Thuần Tâm không hiểu lời tiểu cô nương nói, đoạn hỏi, “còn có thứ đáng sợ như vậy sao”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận