Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 49: Chương 49 đầu khẩu
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25Chương 49 đầu khẩu
Nữ nhân tiến lại một bước thiếu niên lại lùi lại một bước, không ai nhường ai, chông như cặp tình nhân đang giận giỗi nhau, nhưng khí chất của nữ tử lại hơn một bậc, cứ như đang ức h·iếp thiếu niên mới lớn.
Mộc Nan Chi thấy Lý Thuần Tâm cứ né mình như né ma quỷ thì không vui lên tiếng, “tiểu đệ đệ à, ta đâu phải âm sai, mà đệ cứ làm như ta đến bắt hồn đệ vậy”.
Lý Thuần Tâm lùi lại thêm hai bước chân về phía sau, sau đó mới lên tiếng, “chẳng phải là nói chuyện thôi sao cần gì phải tiến gần thế chứ”.
Mộc Nan Chi có cảm giác thiếu niên này có chút không bình thường, chính là mấy nam nhân khác, khi thấy cô thì như thấy được ngọc quý ánh mắt hiện rõ sự thô tục, thiếu niên trước mắt này lại chẳng có chút động tâm nào ngược lại vẫn phẳng lặng như nước.
Lý Thuần Tâm tâm tính vốn kiên nghị, cũng chẳng mấy giao động, lão phu đồ trong trấn nhỏ đã từng nói, nữ nhân càng xinh đẹp lại càng có độc, thứ hoa thơm cỏ lạ càng sặc sỡ càng dễ c·hết người, thêm vào việc từ nhỏ tới lớn bị tỷ tỷ sát vách nhà trêu chọc hằng năm hằng tháng, dục tâm với cái đẹp đã dần trở nên chai sạn, đối với nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế, đối với hắn cũng chẳng khác nữ nhân bình thường là bao.
Ngay lúc thiếu niên đang vắt óc suy nghĩ, làm sao nên tránh khỏi nữ nhân trước mặt này càng xa càng tốt, thật lòng hắn cũng chẳng muốn dây dưa lâu, thì lúc này có một giọng nói mang âm điệu nho nhã, lên tiếng bên trong dòng người đông đúc.
“yo tiểu thư Mộc gia hôm nay đổi khẩu vị, không thiếu thanh niên nho nhã tài tuấn, ngược lại lại để ý đến mấy tiểu thiếu niên mặt trắng rồi sao”.
Mộc Nan Chi nghe thấy giọng nói này, liền nhật ra đó là ai, ánh mắt hiện lên sự chán ghét cực độ, còn chán ghét hơn lúc gặp tiểu cô nương lúc sáng nữa.
Từ bên trong đám người, một thiếu niên, tuổi chừng mười tám, dáng vẻ anh tuấn, thân mặc xiêm y, trông rất vừa mắt, thong rong bước đến.
Mộc Nan Chi đưa mắt nhìn vào thiếu niên, bực bội nói, “ta làm gì còn phải báo trước với, đại thiếu gia Phong gia sao, hay là nói ngươi để mắt tới ta rồi, nên thấy ta tán tỉnh nam nhân khác, đau lòng phẫn hận mà cản trở”.
Tên kia bình thản bước tới, đứng không xa không gần hai người, đáp giọng, “thân thể tiểu sinh yếu đuối không chịu được h·ành h·ạ của tiểu thư rồi.”
Mộc Nan Chi không chút nể nang, khoanh tay dương dương đắc ý nói, “Phong Sơn Viên, ngươi biết như vậy là tốt, nhận biết sớm bản thân mình chính là vừa không có tướng mạo, lại còn âm thịnh dương suy, để sau này có thể rêu rao ra ngoài, đại thiếu gia Phong gia không phải không muốn thành gia lập thất, mà chính là cái đó không được”.
Phong Sơn Viên, đại thiếu gia của Phong gia, một trong những hào môn thế gia có thế lực nhất trong đại thành trì này, có thể nói so với Mộc gia chính là một chín một mười, không phân cao thấp, hắn tuy được gọi là kỳ tài, nhưng lại bị tiểu thư Mộc gia, cùng với thiếu gia thành chủ phủ che mất ánh sáng, nên trong lòng rất không vui, quyết phải so đo bằng được.
Hắn nghe thấy lời chế giễu tục khí của Mộc Nan Chi, thì gương mặt xám xịt như mây đen, giọng điệu khó chịu, “Mộc tiểu thư dù gì cũng là học đồ, nói năng là thô tục thiếu lễ tiết như vậy, chẳng lẽ chữ nghĩa trong đầu đều vứt cho chó ăn rồi sao”.
Mộc Nan Chi, bộ dáng chẳng có chút thay đổi, vẫn cứ là dương dương đắc ý, trông cực kì đáng đánh, “sao có thể nói như vậy được, ta đây chính là phong lưu minh bạch, còn đám các ngươi ra vào thanh lâu còn hơn nhà mình, nhưng khi bước ra lại chính là bộ dáng xuân phong đắc ý người đọc sách, lại càng xúc phạm tam đại tổ tông dòng họ hơn”.
Phong Sơn Viên, bị nói cho không kịp vuốt mặt, nhưng sắc mặt vẫn là phẳng lặng, nhưng ánh mắt đã bừng bừng lửa giận, như ngọn núi lửa chuẩn bị trào ra chọc trời nói, “Mộc đại tiểu thư, miệng lưỡi sắc bén”.
Mộc Nan Chi không b·iểu t·ình hài lòng, nói, “biết chịu thiệt rồi, nhưng cứ cố cản trở bổn tiểu thư, nên nói cố chấp, hay là ngu ngốc đây”.
Phong Sơn Viên liên tục bị chế nhạo không biết giấu mặt đi đâu, còn nữ tử trước mặt hắn, vẫn là một bộ dạng dương dương tự đắc, như thể chẳng đặc hắn vào mắt, gương mặt nhăn lại như khỉ, trông cực kì bực bội.
“Mộc Nan Chi cô, miệng lưỡi như rắn độc quả thực là rất lợi hại, nếu đưa ra biên cảnh chỉ cần mở miệng thôi chẳng đã có thể chấn nh·iếp đại quân trùng trùng điệp điệp rồi”.
Mộc Nan Chi chẳng để tâm đến lời tên này nói, vẫn cứ tự đắc kiều mị nói, “đại thiếu Phong gia cũng thật là biết đùa rồi, miệng lưỡi có lợi hại cũng không không thể trấn nh·iếp đại quân, nhưng nói cho ngươi dăm bữa nửa tháng không dám thò mặt ra đường lớn, thì cũng đơn giản”.
Lý Thuần Tâm nhìn hai người đang đấu khẩu trước mặt, hắn cảm thấy nữ nhân trước mắt này miệng lưỡi cực kỳ sắc bén, khi mở miệng chính là lôi tam đại tổ tông ra nói, không để lại cho người khác chút sắc mặt tốt nào, nếu so về miệng lưỡi hắn cảm giác trong thiên hạ này, cô chính là thiên hạ vô địch không có đối thủ.
Phong Sơn Viên, sắc mặt như ăn phải trứng thối, vô cùng khó coi, nói, “nữ nhân miệng lưỡi như rắn độc, nhưng không biết thực lực đến đâu, nếu cứ cho miệng đi chơi quá xa, đến khi ra mảnh trời ngoài kia lại tự trách cái miệng làm hại cái thân”.
Mộc Nan Chi ung dung hả hê nói, “ta quên mất nửa năm trước có một tên tiểu tử không lượng sức mình, bị bổn tiểu thư đánh cho lôi thôi nhếch nhác, còn cần gia đinh cõng về nằm nửa tháng trời không bước nổi chân, nhưng hiện giờ vẫn dám đứng đây nói bản lĩnh”.
Phong Sơn Viên khí thế ùn ùn kéo đến, như thể muốn ngay lập tức rửa mối nhục, nói, “ăn mày quá khứ không phải chuyện tốt, thời thế một ngày cũng có thể biến chuyển nghiêng trời lệch đất, huống chi là con người”.
Mộc Nan Chi, nhìn vào khí thế như thủy triều của tên kia tản ra, có chút bất ngờ nhưng ngay lập tức thu liễm lại, trở về dáng vẻ bình thản nói, “ha, tam phẩm sao, thảo nào lại dương dương tự đắc như thế”.
Phong Sơn Viên khí tức không thu liễm ngược lại lại càng thêm đậm được hơn, kim văn bao phủ khắc người, gió nhẹ nổi lên khiến cho ánh đèn lông cheo trên góc cửa mấy ngôi nhà quanh đó, lay chuyển như cây nhỏ trong gió.
Đám dân chúng quanh địa phương đó, thấy chuẩn bị có người động thủ, thần hồn nát thần tính, mà hô hoán tách ra, người chạy hướng này kẻ chạy hướng kia, phút chốc đã chẳng còn mấy người xung quanh, đám dân đen, tuy rất ham hố thú vui bên ngoài, nhưng cũng biết chuyện gì nên hóng hớt chuyện gì không, nếu chẳng may tiên nhân đánh nhau, người phàm chịu nạn, đến lúc đó có than trời tránh đất cũng chỉ là lỗi của mình trách ai bây giờ.
Mộc Nan Chi kiểu mị đưa tay lên miệng, nhìn xung quanh đường lớn, đưa mắt đảo một vòng, sau đó không vui lên tiếng, “nhìn ngươi kìa, đang náo động như vậy, phút chốc đã bị ngươi dọa chạy hết rồi, đúng là tốn sách tốn bút mà chẳng mà nên chò chống gì”.
Lý Thuần Tâm đang chuẩn bị lẩn theo đám dân chúng, mà chánh xa khỏi khu vực này, không muốn rây dưa quá lâu, hai nhân vật này đều là hai nhân vật không dễ chọc, hơn nữa với khí thế trên người tên kia tỏa ra, thì khẳng định Mộc Nan Chi cũng không kém là bao, nếu hai người này thật sự giao thủ, hắn có dích tên tạc cũng không dễ chịu, chi bằng cứ trực tiếp, tránh xa sau đó về nhà ngủ một giấc là tốt nhất.
Nữ nhân tiến lại một bước thiếu niên lại lùi lại một bước, không ai nhường ai, chông như cặp tình nhân đang giận giỗi nhau, nhưng khí chất của nữ tử lại hơn một bậc, cứ như đang ức h·iếp thiếu niên mới lớn.
Mộc Nan Chi thấy Lý Thuần Tâm cứ né mình như né ma quỷ thì không vui lên tiếng, “tiểu đệ đệ à, ta đâu phải âm sai, mà đệ cứ làm như ta đến bắt hồn đệ vậy”.
Lý Thuần Tâm lùi lại thêm hai bước chân về phía sau, sau đó mới lên tiếng, “chẳng phải là nói chuyện thôi sao cần gì phải tiến gần thế chứ”.
Mộc Nan Chi có cảm giác thiếu niên này có chút không bình thường, chính là mấy nam nhân khác, khi thấy cô thì như thấy được ngọc quý ánh mắt hiện rõ sự thô tục, thiếu niên trước mắt này lại chẳng có chút động tâm nào ngược lại vẫn phẳng lặng như nước.
Lý Thuần Tâm tâm tính vốn kiên nghị, cũng chẳng mấy giao động, lão phu đồ trong trấn nhỏ đã từng nói, nữ nhân càng xinh đẹp lại càng có độc, thứ hoa thơm cỏ lạ càng sặc sỡ càng dễ c·hết người, thêm vào việc từ nhỏ tới lớn bị tỷ tỷ sát vách nhà trêu chọc hằng năm hằng tháng, dục tâm với cái đẹp đã dần trở nên chai sạn, đối với nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế, đối với hắn cũng chẳng khác nữ nhân bình thường là bao.
Ngay lúc thiếu niên đang vắt óc suy nghĩ, làm sao nên tránh khỏi nữ nhân trước mặt này càng xa càng tốt, thật lòng hắn cũng chẳng muốn dây dưa lâu, thì lúc này có một giọng nói mang âm điệu nho nhã, lên tiếng bên trong dòng người đông đúc.
“yo tiểu thư Mộc gia hôm nay đổi khẩu vị, không thiếu thanh niên nho nhã tài tuấn, ngược lại lại để ý đến mấy tiểu thiếu niên mặt trắng rồi sao”.
Mộc Nan Chi nghe thấy giọng nói này, liền nhật ra đó là ai, ánh mắt hiện lên sự chán ghét cực độ, còn chán ghét hơn lúc gặp tiểu cô nương lúc sáng nữa.
Từ bên trong đám người, một thiếu niên, tuổi chừng mười tám, dáng vẻ anh tuấn, thân mặc xiêm y, trông rất vừa mắt, thong rong bước đến.
Mộc Nan Chi đưa mắt nhìn vào thiếu niên, bực bội nói, “ta làm gì còn phải báo trước với, đại thiếu gia Phong gia sao, hay là nói ngươi để mắt tới ta rồi, nên thấy ta tán tỉnh nam nhân khác, đau lòng phẫn hận mà cản trở”.
Tên kia bình thản bước tới, đứng không xa không gần hai người, đáp giọng, “thân thể tiểu sinh yếu đuối không chịu được h·ành h·ạ của tiểu thư rồi.”
Mộc Nan Chi không chút nể nang, khoanh tay dương dương đắc ý nói, “Phong Sơn Viên, ngươi biết như vậy là tốt, nhận biết sớm bản thân mình chính là vừa không có tướng mạo, lại còn âm thịnh dương suy, để sau này có thể rêu rao ra ngoài, đại thiếu gia Phong gia không phải không muốn thành gia lập thất, mà chính là cái đó không được”.
Phong Sơn Viên, đại thiếu gia của Phong gia, một trong những hào môn thế gia có thế lực nhất trong đại thành trì này, có thể nói so với Mộc gia chính là một chín một mười, không phân cao thấp, hắn tuy được gọi là kỳ tài, nhưng lại bị tiểu thư Mộc gia, cùng với thiếu gia thành chủ phủ che mất ánh sáng, nên trong lòng rất không vui, quyết phải so đo bằng được.
Hắn nghe thấy lời chế giễu tục khí của Mộc Nan Chi, thì gương mặt xám xịt như mây đen, giọng điệu khó chịu, “Mộc tiểu thư dù gì cũng là học đồ, nói năng là thô tục thiếu lễ tiết như vậy, chẳng lẽ chữ nghĩa trong đầu đều vứt cho chó ăn rồi sao”.
Mộc Nan Chi, bộ dáng chẳng có chút thay đổi, vẫn cứ là dương dương đắc ý, trông cực kì đáng đánh, “sao có thể nói như vậy được, ta đây chính là phong lưu minh bạch, còn đám các ngươi ra vào thanh lâu còn hơn nhà mình, nhưng khi bước ra lại chính là bộ dáng xuân phong đắc ý người đọc sách, lại càng xúc phạm tam đại tổ tông dòng họ hơn”.
Phong Sơn Viên, bị nói cho không kịp vuốt mặt, nhưng sắc mặt vẫn là phẳng lặng, nhưng ánh mắt đã bừng bừng lửa giận, như ngọn núi lửa chuẩn bị trào ra chọc trời nói, “Mộc đại tiểu thư, miệng lưỡi sắc bén”.
Mộc Nan Chi không b·iểu t·ình hài lòng, nói, “biết chịu thiệt rồi, nhưng cứ cố cản trở bổn tiểu thư, nên nói cố chấp, hay là ngu ngốc đây”.
Phong Sơn Viên liên tục bị chế nhạo không biết giấu mặt đi đâu, còn nữ tử trước mặt hắn, vẫn là một bộ dạng dương dương tự đắc, như thể chẳng đặc hắn vào mắt, gương mặt nhăn lại như khỉ, trông cực kì bực bội.
“Mộc Nan Chi cô, miệng lưỡi như rắn độc quả thực là rất lợi hại, nếu đưa ra biên cảnh chỉ cần mở miệng thôi chẳng đã có thể chấn nh·iếp đại quân trùng trùng điệp điệp rồi”.
Mộc Nan Chi chẳng để tâm đến lời tên này nói, vẫn cứ tự đắc kiều mị nói, “đại thiếu Phong gia cũng thật là biết đùa rồi, miệng lưỡi có lợi hại cũng không không thể trấn nh·iếp đại quân, nhưng nói cho ngươi dăm bữa nửa tháng không dám thò mặt ra đường lớn, thì cũng đơn giản”.
Lý Thuần Tâm nhìn hai người đang đấu khẩu trước mặt, hắn cảm thấy nữ nhân trước mắt này miệng lưỡi cực kỳ sắc bén, khi mở miệng chính là lôi tam đại tổ tông ra nói, không để lại cho người khác chút sắc mặt tốt nào, nếu so về miệng lưỡi hắn cảm giác trong thiên hạ này, cô chính là thiên hạ vô địch không có đối thủ.
Phong Sơn Viên, sắc mặt như ăn phải trứng thối, vô cùng khó coi, nói, “nữ nhân miệng lưỡi như rắn độc, nhưng không biết thực lực đến đâu, nếu cứ cho miệng đi chơi quá xa, đến khi ra mảnh trời ngoài kia lại tự trách cái miệng làm hại cái thân”.
Mộc Nan Chi ung dung hả hê nói, “ta quên mất nửa năm trước có một tên tiểu tử không lượng sức mình, bị bổn tiểu thư đánh cho lôi thôi nhếch nhác, còn cần gia đinh cõng về nằm nửa tháng trời không bước nổi chân, nhưng hiện giờ vẫn dám đứng đây nói bản lĩnh”.
Phong Sơn Viên khí thế ùn ùn kéo đến, như thể muốn ngay lập tức rửa mối nhục, nói, “ăn mày quá khứ không phải chuyện tốt, thời thế một ngày cũng có thể biến chuyển nghiêng trời lệch đất, huống chi là con người”.
Mộc Nan Chi, nhìn vào khí thế như thủy triều của tên kia tản ra, có chút bất ngờ nhưng ngay lập tức thu liễm lại, trở về dáng vẻ bình thản nói, “ha, tam phẩm sao, thảo nào lại dương dương tự đắc như thế”.
Phong Sơn Viên khí tức không thu liễm ngược lại lại càng thêm đậm được hơn, kim văn bao phủ khắc người, gió nhẹ nổi lên khiến cho ánh đèn lông cheo trên góc cửa mấy ngôi nhà quanh đó, lay chuyển như cây nhỏ trong gió.
Đám dân chúng quanh địa phương đó, thấy chuẩn bị có người động thủ, thần hồn nát thần tính, mà hô hoán tách ra, người chạy hướng này kẻ chạy hướng kia, phút chốc đã chẳng còn mấy người xung quanh, đám dân đen, tuy rất ham hố thú vui bên ngoài, nhưng cũng biết chuyện gì nên hóng hớt chuyện gì không, nếu chẳng may tiên nhân đánh nhau, người phàm chịu nạn, đến lúc đó có than trời tránh đất cũng chỉ là lỗi của mình trách ai bây giờ.
Mộc Nan Chi kiểu mị đưa tay lên miệng, nhìn xung quanh đường lớn, đưa mắt đảo một vòng, sau đó không vui lên tiếng, “nhìn ngươi kìa, đang náo động như vậy, phút chốc đã bị ngươi dọa chạy hết rồi, đúng là tốn sách tốn bút mà chẳng mà nên chò chống gì”.
Lý Thuần Tâm đang chuẩn bị lẩn theo đám dân chúng, mà chánh xa khỏi khu vực này, không muốn rây dưa quá lâu, hai nhân vật này đều là hai nhân vật không dễ chọc, hơn nữa với khí thế trên người tên kia tỏa ra, thì khẳng định Mộc Nan Chi cũng không kém là bao, nếu hai người này thật sự giao thủ, hắn có dích tên tạc cũng không dễ chịu, chi bằng cứ trực tiếp, tránh xa sau đó về nhà ngủ một giấc là tốt nhất.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận