Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 48: Chương 48: thanh lâu
Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25Chương 48: thanh lâu
Trong bầu không khí nhộn nhịp của thành trấn về đêm, Lý Thuần Tâm và Mao Cự cứ thế tiến vào một con phố đông đúc, đèn lồng treo cao hai bên đường tỏa ánh sáng vàng ấm áp lên mặt đá trơn bóng. Những tiếng cười nói vang lên không dứt, xen lẫn mùi thơm ngọt ngào từ các quầy hàng bán bánh trái, hòa quyện với mùi nồng cay của rượu ngâm trong những hũ đất lớn.
Hai thân hình một mập mạp, một thanh thoát, cứ thế rảo bước trên con đường lớn đông đúc, trong dáng cảnh thành trấn về đêm, đưa mắt nhìn xa ra, thì thấy một toàn lầu đặc biệt hơn cả, tòa lầu cao hơn các căn nhà quanh đó, bên ngoài còn phủ đủ loại vải lụa đầy màu sắc, đèn lồng vàng đỏ treo khắp nơi, trông rất xa hoa.
Mao Cự khoác tay lên vai Lý Thuần Tâm nói, “ha huynh đệ, sắp đến rồi đừng nghiện đó nha,”
Lý Thuần Tâm không trả lời chỉ khẽ lắc đầu.
Một lúc sau hai người đã đứng trước cửa tòa lầu cao kia, đưa mắt nhìn vô trong thấy rất nhiều nam nhân nữ nhân, trước cửa còn có mấy nữ nhân trông khá xinh đẹp nhưng phần nhiều là son phấn, y phục chỗ hở chỗ kín, phần vai thon gọn được lộ hoàn toàn để người ta nhìn ra làn da trắng nõn bên trong.
Lý Thuần Tâm vừa mới ngẩn người, thì đã có hơn ba nữ nhân điệu đà tiến lại gần, người khoác tay kẻ nắm vai, nói, “tiểu đệ đệ, anh tuấn quá đi.”
Lý Thuần Tâm bỗng chốc bị dọa sợ, chân tay dường như đã bị khóa cứng, lắp bắp, “làm…làm gì vậy.”
Một nữ tử khoác tay Lý Thuần Tâm, đưa tay lên bóp cằm, khẽ sát lại nói vào tai thiếu niên, “Tiểu lang quân à, đến Thanh Lâu còn hỏi là làm gì vậy, có phải hơi giả tạo quá không.”
Lý Thuần Tâm đưa ánh mắt cầu cứu Mao Cự đứng cạnh đó, nhưng hắn lại chẳng mấy quan tâm như thể không nhìn ra người trước mắt đang nói gì.
Mấy nữ nhân điệu đà, vẫn liên tục chèo kéo Lý Thuần Tâm vào bên trong, kiều mị mê hồn nói, “tiểu đệ đệ à, xem trừng là cừ non mới lớn, yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ không lấy phí đâu, ngược lại, lại càng chu đáo ha.”
Lý Thuần Tâm càng lúc càng thấy mọi chuyện càng ngày càng bất ổn, thì hướng Mao Cự nói lớn. “Mao huynh ta sẽ đem chuyện này báo với Vương tiểu thư.”
Mao Cự nghe thấy ba từ “Vương tiểu thư.” Cứ như là sấm nổ bên tai, vội vàng tiến đến đám nữ tử, kéo Lý Thuần Tâm ra nói, “ba vị nương tử, tiểu đệ này của ta, chưa trải phong tình.”
Một nữ tử gương mặt không vui, xì ra một tiếng nói, “đến thanh lâu rồi còn tỏ vẻ thuần khiết, bổn cô nương thiếu nam nhân à.”
Nói xong ba nữ tử theo bước người kia lắc mông điệu đà mà tiến vào bên trong tòa lầu.
Mao Cự lên tiếng nói, “tiểu huynh đệ à, ngươi thế này là sao.”
Lý Thuần Tâm chỉnh chu lại y phục nói, “Mao huynh à, huynh bảo chốn bồng lai tiên cảnh là đây sao, đừng có đùa chứ, đây có mà là động huyệt yêu tinh.”
Mao Cự xua tay nói, “ha ta chỉ đưa lão đệ đến uống rượu mua vui thôi, ai mà biết được mấy nữ kia lại nhiệt tình đến thế.”
Lý Thuần Tâm không muốn nói thêm, quay người chuẩn bị bước đi, miệng nói, “ta không vào đâu, có vào thì huynh vào một mình đi.”
Mao Cự vội vàng kéo tay thiếu niên lại, giọng điệu khẩn thiết, “huynh đệ à, đừng có như vậy chứ, đã tới rồi vào cũng đâu có mất miếng da miếng thịt nào đâu,”
Lý Thuần Tâm cứng nhắc nói, “không đi, không đi, không đi,”
Ngay lúc Lý Thuần Tâm chuẩn bị bước đi, thì một giọng nói từ bên cánh cửa tòa lầu vang ra, “ha Mao Cự huynh, hôm nay lại có nhã hứng đến đây vui đùa sao”.
Hai người đưa mắt về phía vừa phát ra tiếng nói, thì thấy một thiếu niên, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bước ra từ bên trong, tướng mạo bình thường thân mặc xiêm y, bàn tay cầm quạt giấy phe phẩy.
Thấy thiếu niên kia, Mao Cự khiêm nhường cúi đầu nói, “Dương nhị thiếu gia, người hôm nay cũng có nhã hứng đến đây vui đùa sao.”
Thiếu niên được gọi là Dương thiếu gia kia, tiến lại khoác tay lên vai Mao Cự ra vẻ thân thiết nói, “lá thư hôm trước, tiểu thư nhà huynh đã đọc chưa.”
Mao Cự lên tiếng nói, “Ta vừa đưa cho tiểu thư đã b·ị đ·ánh một trận đến giờ vẫn còn đau đây.”
Thiếu niên kia đạo mạo lên tiếng, “cũng thật vất vả cho huynh đài rồi, hôm nay ta có thể cho huynh vui chơi thỏa thích, nhưng lần này ta có một chút lễ vật muốn nhờ huynh chuyển cho Tú Tú huynh thấy sao.”
Mao Cự lần trước đi đưa đồ đã bị Vương Tú tẩn cho một trận đau mấy ngày trời, nên lần này thực sự là không dám nữa, lại cũng không muốn đắc tội với vị thiếu gia Dương gia một trong bốn họ mười tộc lớn trong đại thành này.
Sau một chút ậm ừ, Mao Cự đưa tay chỉ về phía Lý Thuần Tâm mà nói, “ta không phải không muốn giúp ngài, nhưng mà đại tiểu thư bây giờ, gặp ta lúc nào liền ra tay không thương tình lúc đó, ta cũng thực là lực bất tòng tâm mà. Nhưng mà vị huynh đệ kia là hầu cận của Vương Tú tiểu thư, chắc chắn sẽ đưa đồ nhanh chóng hơn ta, mà cũng gặp trở ngại nào.”
Tên kia ồ lên một tiếng, ánh mắt quái khí nhìn về phía Lý Thuần Tâm nói, “vị huynh đệ này, ta là Dương Thiên Châu, là nhị thiếu gia của Dương gia.”
Lý Thuần Tâm thấy người này, dáng vẻ cổ quái, cách nói chuyện rất nho nhã nhưng lại âm thầm dùng thế lực để áp chế người khác, hắn cảm thấy người trước mặt này không phải người tốt, nhẹ giọng đáp lại.
“không biết Nhị thiếu muốn ta giúp việc gì.”
Dương Thiên Châu gấp quạt giấy trên tay lại, sảng khoái nói. “tốt huynh đệ thật là sảng khoái, vậy Dương mỗ cũng sảng khoái, không giấu gì huynh đệ, ta đã thầm mến Vương Tú tiểu thú đã lâu, nhưng lại không hiểu tâm ý của nàng, nên muốn nhờ huynh chuyển một chút đồ giúp ta, yên tâm đi ta sẽ có hậu đãi.”
Lý Thuần Tâm trầm giọng nói, “nhưng ta cũng phải biết đồ gì đã chứ.”
Dương Thiên Châu đưa tay vào tay áo xiêm y, lấy ra một cây trâm ngọc, bên trong có khắc hoa đào, trông vô cùng tinh xảo, “chỉ là một món đồ, khi ta đi cầu kinh mà mua được, thấy nó rất hợp với Vương Tú tiểu thư nên mạo muội muốn huynh đệ chuyển giúp.”
Lý Thuần Tâm thấy cây trâm trên tay hắn, thì thầm nghĩ, chỉ là một cây trâm ngọc, cho dù có chuyển đi cũng chẳng phải chuyện gì to tác, ngược lại càng ít có thêm phiền phức.
Nghĩ xong hắn liền đưa tay nhận lấy cây trâm ngọc miệng nói, “ta sẽ giúp Dương thiếu giao cho tiểu thư, còn tiểu thư có nhận hay không thì ta không chắc được.”
Dương Thiên Châu vẻ mặt sáng lạn không giấu được, đưa tay vào ống tay áo, móc ra một thỏi vàng to bằng nắm đấm, đưa Lý Thuần Tâm mà nói, “Huynh đệ cứ nói là, Dương Thiên Châu ta nguyện cả đời chỉ chờ đào xuân trong tim nàng ấy nở. Huynh đệ yên bất luận có được hay không, thì ta cũng sẽ có hậu tạ.”
Lý Thuần Tâm định đưa tay nhận lấy thỏi vàng, dù sao vàng của người ta hào phóng đưa cho không lấy chính là kẻ ngu, nhưng bất giác hắn dừng bàn tay lại, thầm nghĩ, như vậy khác nào là bán tiểu thư nhà mình.
Ngay sau đó Lý Thuần Tâm rút tay về cất giọng, “Dương thiếu cứ giữ lại đi, ta chỉ là giúp huynh chuyển đồ, vô công bất thụ lộc, không nhận số tiền lớn đón được.”
Mao Cự đứng bên nhìn thiếu niên, vẻ mặt cực khó hiểu hiện ra chông thấy.
Dương Thiên Châu cũng không miễn cưỡng thêm, đưa lại thỏi vàng vào trong tay áo, miệng nói, “Huynh đệ đúng là chính nhân quân tử, Dương mỗ bái phục mà”.
Lý Thuần Tâm miệng nói, “tiểu gia đinh không dám nhận làm quân tử, nhưng chút đạo lý lại cũng phải biết”.
Dương Thiên Châu đần mặt, hắn cảm thấy tên này miệng lúc nào cũng Dương Thiếu, nhưng nói chuyện lại là không chút nể nang, thẩm chí còn là ngang hàng, nhưng hắn một phần đang nhờ người ta giúp đỡ, một phần cũng không dám tùy ý đắc tội với người của thành chủ.
Lý Thuần Tâm nhìn người trước mặt, cứ có cảm giác không phải người tốt, hắn tuy không phải thiên tư thông minh gì, nhưng trực giác lại rất nhạy bén, kèm thêm việc tên này mới nói chuyện đã vội vàng đưa Dương gia ra để làm bàn đạp lấy thế thượng phong, đã cho thiếu niên ấn tượng không tốt.
Mao Cự ngu ngơ, hướng Lý Thuần Tâm nói, “huynh đệ xong việc rồi, có phải nên vào trong chơi đùa một chút không.”
Dương Thiên Châu cũng phụ họa theo, “phải phải, hôm nay Dương mỗ nhất định sẽ chi trả toàn bộ huynh đệ thấy thế nào.”
Lý Thuần Tâm thực lòng không muốn lưu lại nơi này lâu, vội vàng nói, “ta còn có việc cần làm rời đi trước, hai vị cứ vui chơi thỏa thích”
Nói xong thiếu niên liền chạy bay biến, Mao Cự thấy vậy thì gãi gãi đầu thầm nghĩ, “tiểu tử này bị sao vậy, nam nhân mà sợ thanh lâu như sợ quỷ, chẳng lẽ là không được nữa sao.”
LÝ Thuần Tâm một mình rảo bước trên con đường lát đá lớn, đèn lồng sáng hơn ánh trăng, đầy dân chúng nhốn nhào qua lại, khi hắn chuẩn bị bước chân lên cây cầu đá đá bắc qua dòng sông nhỏ phản chiếu ánh đèn lồng, trông như vầng trăng khuyết, thì thấy bóng dáng quen thuộc, đó là Mộc Nan Chi người mới gặp từ lúc sáng, đang đứng bên thành cầu trông mắt xuống phía dưới.
Hắn định bụng muốn tránh xa người ngày, chuẩn bị đổi hướng bước qua con đường khác.
Mộc Nan Chi ánh mắt bắt gặp thiếu niên thì lên tiếng, “tiểu đệ đệ à, sao lại tránh mặt tỷ tỷ thế.”
Lý Thuần Tâm hơi giật mình, quay người lại, gãi đầu nói, “a ta đâu có tránh mặt cô.”
Mộc Nan Chi không vui rảo bước xuống cây cầu đá tiến lại gần thiếu niên nói, “còn nói là không tránh mặt sao, ta có ăn thịt đệ đâu mà khúm núm như mèo con thế”.
Mộc Nan Chi lần này ăn mặt khác hoàn toàn với người lúc sáng, y phục cực kỳ kín đáo giản dị, tóc búi cao để lộ ra gương mặt thanh tú, tuyệt sắc nữ tử vẫn còn kém chút, nhưng rất xinh đẹp thì quả thực lại không sai.
Thiếu niên thấy nữ nhân trước mắt đang đến gần, thì vội vàng lùi lại hai bước nói, “đại tỷ à, chêu ghẹo nam nhân chốn đông người như này không tốt đâu”.
Mộc Nan Chi che miệng cười lên khanh khánh nói, “ha, đệ thẹn cái gì mà thẹn, tiểu đệ đệ thẹn thùng như này trông rất vừa mắt đó nha”.
Lý Thuần Tâm cảm nhận được nữ tử này có chút không bình thường, như là một tên biến thái vậy.
Trong bầu không khí nhộn nhịp của thành trấn về đêm, Lý Thuần Tâm và Mao Cự cứ thế tiến vào một con phố đông đúc, đèn lồng treo cao hai bên đường tỏa ánh sáng vàng ấm áp lên mặt đá trơn bóng. Những tiếng cười nói vang lên không dứt, xen lẫn mùi thơm ngọt ngào từ các quầy hàng bán bánh trái, hòa quyện với mùi nồng cay của rượu ngâm trong những hũ đất lớn.
Hai thân hình một mập mạp, một thanh thoát, cứ thế rảo bước trên con đường lớn đông đúc, trong dáng cảnh thành trấn về đêm, đưa mắt nhìn xa ra, thì thấy một toàn lầu đặc biệt hơn cả, tòa lầu cao hơn các căn nhà quanh đó, bên ngoài còn phủ đủ loại vải lụa đầy màu sắc, đèn lồng vàng đỏ treo khắp nơi, trông rất xa hoa.
Mao Cự khoác tay lên vai Lý Thuần Tâm nói, “ha huynh đệ, sắp đến rồi đừng nghiện đó nha,”
Lý Thuần Tâm không trả lời chỉ khẽ lắc đầu.
Một lúc sau hai người đã đứng trước cửa tòa lầu cao kia, đưa mắt nhìn vô trong thấy rất nhiều nam nhân nữ nhân, trước cửa còn có mấy nữ nhân trông khá xinh đẹp nhưng phần nhiều là son phấn, y phục chỗ hở chỗ kín, phần vai thon gọn được lộ hoàn toàn để người ta nhìn ra làn da trắng nõn bên trong.
Lý Thuần Tâm vừa mới ngẩn người, thì đã có hơn ba nữ nhân điệu đà tiến lại gần, người khoác tay kẻ nắm vai, nói, “tiểu đệ đệ, anh tuấn quá đi.”
Lý Thuần Tâm bỗng chốc bị dọa sợ, chân tay dường như đã bị khóa cứng, lắp bắp, “làm…làm gì vậy.”
Một nữ tử khoác tay Lý Thuần Tâm, đưa tay lên bóp cằm, khẽ sát lại nói vào tai thiếu niên, “Tiểu lang quân à, đến Thanh Lâu còn hỏi là làm gì vậy, có phải hơi giả tạo quá không.”
Lý Thuần Tâm đưa ánh mắt cầu cứu Mao Cự đứng cạnh đó, nhưng hắn lại chẳng mấy quan tâm như thể không nhìn ra người trước mắt đang nói gì.
Mấy nữ nhân điệu đà, vẫn liên tục chèo kéo Lý Thuần Tâm vào bên trong, kiều mị mê hồn nói, “tiểu đệ đệ à, xem trừng là cừ non mới lớn, yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ không lấy phí đâu, ngược lại, lại càng chu đáo ha.”
Lý Thuần Tâm càng lúc càng thấy mọi chuyện càng ngày càng bất ổn, thì hướng Mao Cự nói lớn. “Mao huynh ta sẽ đem chuyện này báo với Vương tiểu thư.”
Mao Cự nghe thấy ba từ “Vương tiểu thư.” Cứ như là sấm nổ bên tai, vội vàng tiến đến đám nữ tử, kéo Lý Thuần Tâm ra nói, “ba vị nương tử, tiểu đệ này của ta, chưa trải phong tình.”
Một nữ tử gương mặt không vui, xì ra một tiếng nói, “đến thanh lâu rồi còn tỏ vẻ thuần khiết, bổn cô nương thiếu nam nhân à.”
Nói xong ba nữ tử theo bước người kia lắc mông điệu đà mà tiến vào bên trong tòa lầu.
Mao Cự lên tiếng nói, “tiểu huynh đệ à, ngươi thế này là sao.”
Lý Thuần Tâm chỉnh chu lại y phục nói, “Mao huynh à, huynh bảo chốn bồng lai tiên cảnh là đây sao, đừng có đùa chứ, đây có mà là động huyệt yêu tinh.”
Mao Cự xua tay nói, “ha ta chỉ đưa lão đệ đến uống rượu mua vui thôi, ai mà biết được mấy nữ kia lại nhiệt tình đến thế.”
Lý Thuần Tâm không muốn nói thêm, quay người chuẩn bị bước đi, miệng nói, “ta không vào đâu, có vào thì huynh vào một mình đi.”
Mao Cự vội vàng kéo tay thiếu niên lại, giọng điệu khẩn thiết, “huynh đệ à, đừng có như vậy chứ, đã tới rồi vào cũng đâu có mất miếng da miếng thịt nào đâu,”
Lý Thuần Tâm cứng nhắc nói, “không đi, không đi, không đi,”
Ngay lúc Lý Thuần Tâm chuẩn bị bước đi, thì một giọng nói từ bên cánh cửa tòa lầu vang ra, “ha Mao Cự huynh, hôm nay lại có nhã hứng đến đây vui đùa sao”.
Hai người đưa mắt về phía vừa phát ra tiếng nói, thì thấy một thiếu niên, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bước ra từ bên trong, tướng mạo bình thường thân mặc xiêm y, bàn tay cầm quạt giấy phe phẩy.
Thấy thiếu niên kia, Mao Cự khiêm nhường cúi đầu nói, “Dương nhị thiếu gia, người hôm nay cũng có nhã hứng đến đây vui đùa sao.”
Thiếu niên được gọi là Dương thiếu gia kia, tiến lại khoác tay lên vai Mao Cự ra vẻ thân thiết nói, “lá thư hôm trước, tiểu thư nhà huynh đã đọc chưa.”
Mao Cự lên tiếng nói, “Ta vừa đưa cho tiểu thư đã b·ị đ·ánh một trận đến giờ vẫn còn đau đây.”
Thiếu niên kia đạo mạo lên tiếng, “cũng thật vất vả cho huynh đài rồi, hôm nay ta có thể cho huynh vui chơi thỏa thích, nhưng lần này ta có một chút lễ vật muốn nhờ huynh chuyển cho Tú Tú huynh thấy sao.”
Mao Cự lần trước đi đưa đồ đã bị Vương Tú tẩn cho một trận đau mấy ngày trời, nên lần này thực sự là không dám nữa, lại cũng không muốn đắc tội với vị thiếu gia Dương gia một trong bốn họ mười tộc lớn trong đại thành này.
Sau một chút ậm ừ, Mao Cự đưa tay chỉ về phía Lý Thuần Tâm mà nói, “ta không phải không muốn giúp ngài, nhưng mà đại tiểu thư bây giờ, gặp ta lúc nào liền ra tay không thương tình lúc đó, ta cũng thực là lực bất tòng tâm mà. Nhưng mà vị huynh đệ kia là hầu cận của Vương Tú tiểu thư, chắc chắn sẽ đưa đồ nhanh chóng hơn ta, mà cũng gặp trở ngại nào.”
Tên kia ồ lên một tiếng, ánh mắt quái khí nhìn về phía Lý Thuần Tâm nói, “vị huynh đệ này, ta là Dương Thiên Châu, là nhị thiếu gia của Dương gia.”
Lý Thuần Tâm thấy người này, dáng vẻ cổ quái, cách nói chuyện rất nho nhã nhưng lại âm thầm dùng thế lực để áp chế người khác, hắn cảm thấy người trước mặt này không phải người tốt, nhẹ giọng đáp lại.
“không biết Nhị thiếu muốn ta giúp việc gì.”
Dương Thiên Châu gấp quạt giấy trên tay lại, sảng khoái nói. “tốt huynh đệ thật là sảng khoái, vậy Dương mỗ cũng sảng khoái, không giấu gì huynh đệ, ta đã thầm mến Vương Tú tiểu thú đã lâu, nhưng lại không hiểu tâm ý của nàng, nên muốn nhờ huynh chuyển một chút đồ giúp ta, yên tâm đi ta sẽ có hậu đãi.”
Lý Thuần Tâm trầm giọng nói, “nhưng ta cũng phải biết đồ gì đã chứ.”
Dương Thiên Châu đưa tay vào tay áo xiêm y, lấy ra một cây trâm ngọc, bên trong có khắc hoa đào, trông vô cùng tinh xảo, “chỉ là một món đồ, khi ta đi cầu kinh mà mua được, thấy nó rất hợp với Vương Tú tiểu thư nên mạo muội muốn huynh đệ chuyển giúp.”
Lý Thuần Tâm thấy cây trâm trên tay hắn, thì thầm nghĩ, chỉ là một cây trâm ngọc, cho dù có chuyển đi cũng chẳng phải chuyện gì to tác, ngược lại càng ít có thêm phiền phức.
Nghĩ xong hắn liền đưa tay nhận lấy cây trâm ngọc miệng nói, “ta sẽ giúp Dương thiếu giao cho tiểu thư, còn tiểu thư có nhận hay không thì ta không chắc được.”
Dương Thiên Châu vẻ mặt sáng lạn không giấu được, đưa tay vào ống tay áo, móc ra một thỏi vàng to bằng nắm đấm, đưa Lý Thuần Tâm mà nói, “Huynh đệ cứ nói là, Dương Thiên Châu ta nguyện cả đời chỉ chờ đào xuân trong tim nàng ấy nở. Huynh đệ yên bất luận có được hay không, thì ta cũng sẽ có hậu tạ.”
Lý Thuần Tâm định đưa tay nhận lấy thỏi vàng, dù sao vàng của người ta hào phóng đưa cho không lấy chính là kẻ ngu, nhưng bất giác hắn dừng bàn tay lại, thầm nghĩ, như vậy khác nào là bán tiểu thư nhà mình.
Ngay sau đó Lý Thuần Tâm rút tay về cất giọng, “Dương thiếu cứ giữ lại đi, ta chỉ là giúp huynh chuyển đồ, vô công bất thụ lộc, không nhận số tiền lớn đón được.”
Mao Cự đứng bên nhìn thiếu niên, vẻ mặt cực khó hiểu hiện ra chông thấy.
Dương Thiên Châu cũng không miễn cưỡng thêm, đưa lại thỏi vàng vào trong tay áo, miệng nói, “Huynh đệ đúng là chính nhân quân tử, Dương mỗ bái phục mà”.
Lý Thuần Tâm miệng nói, “tiểu gia đinh không dám nhận làm quân tử, nhưng chút đạo lý lại cũng phải biết”.
Dương Thiên Châu đần mặt, hắn cảm thấy tên này miệng lúc nào cũng Dương Thiếu, nhưng nói chuyện lại là không chút nể nang, thẩm chí còn là ngang hàng, nhưng hắn một phần đang nhờ người ta giúp đỡ, một phần cũng không dám tùy ý đắc tội với người của thành chủ.
Lý Thuần Tâm nhìn người trước mặt, cứ có cảm giác không phải người tốt, hắn tuy không phải thiên tư thông minh gì, nhưng trực giác lại rất nhạy bén, kèm thêm việc tên này mới nói chuyện đã vội vàng đưa Dương gia ra để làm bàn đạp lấy thế thượng phong, đã cho thiếu niên ấn tượng không tốt.
Mao Cự ngu ngơ, hướng Lý Thuần Tâm nói, “huynh đệ xong việc rồi, có phải nên vào trong chơi đùa một chút không.”
Dương Thiên Châu cũng phụ họa theo, “phải phải, hôm nay Dương mỗ nhất định sẽ chi trả toàn bộ huynh đệ thấy thế nào.”
Lý Thuần Tâm thực lòng không muốn lưu lại nơi này lâu, vội vàng nói, “ta còn có việc cần làm rời đi trước, hai vị cứ vui chơi thỏa thích”
Nói xong thiếu niên liền chạy bay biến, Mao Cự thấy vậy thì gãi gãi đầu thầm nghĩ, “tiểu tử này bị sao vậy, nam nhân mà sợ thanh lâu như sợ quỷ, chẳng lẽ là không được nữa sao.”
LÝ Thuần Tâm một mình rảo bước trên con đường lát đá lớn, đèn lồng sáng hơn ánh trăng, đầy dân chúng nhốn nhào qua lại, khi hắn chuẩn bị bước chân lên cây cầu đá đá bắc qua dòng sông nhỏ phản chiếu ánh đèn lồng, trông như vầng trăng khuyết, thì thấy bóng dáng quen thuộc, đó là Mộc Nan Chi người mới gặp từ lúc sáng, đang đứng bên thành cầu trông mắt xuống phía dưới.
Hắn định bụng muốn tránh xa người ngày, chuẩn bị đổi hướng bước qua con đường khác.
Mộc Nan Chi ánh mắt bắt gặp thiếu niên thì lên tiếng, “tiểu đệ đệ à, sao lại tránh mặt tỷ tỷ thế.”
Lý Thuần Tâm hơi giật mình, quay người lại, gãi đầu nói, “a ta đâu có tránh mặt cô.”
Mộc Nan Chi không vui rảo bước xuống cây cầu đá tiến lại gần thiếu niên nói, “còn nói là không tránh mặt sao, ta có ăn thịt đệ đâu mà khúm núm như mèo con thế”.
Mộc Nan Chi lần này ăn mặt khác hoàn toàn với người lúc sáng, y phục cực kỳ kín đáo giản dị, tóc búi cao để lộ ra gương mặt thanh tú, tuyệt sắc nữ tử vẫn còn kém chút, nhưng rất xinh đẹp thì quả thực lại không sai.
Thiếu niên thấy nữ nhân trước mắt đang đến gần, thì vội vàng lùi lại hai bước nói, “đại tỷ à, chêu ghẹo nam nhân chốn đông người như này không tốt đâu”.
Mộc Nan Chi che miệng cười lên khanh khánh nói, “ha, đệ thẹn cái gì mà thẹn, tiểu đệ đệ thẹn thùng như này trông rất vừa mắt đó nha”.
Lý Thuần Tâm cảm nhận được nữ tử này có chút không bình thường, như là một tên biến thái vậy.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận