Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 47: Chương 47 phủ thành chủ

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25
Chương 47 phủ thành chủ

Lý Thuần Tâm cùng với tiểu cô nương Vương Tú cứ thế mà đi dạo đến xế chiều, Vương Tú mang danh là dẫn tiểu gia đinh đi thăm thú quanh thành lớn nhưng thực chất chính là ham chơi, mà dễ gì mới có cơ hội vì thế càng đi càng không muốn về.

Lý Thuần Tâm được tiểu cô nương dẫn đi khắp ngõ hẻm đường lớn, trông mắt thấy những ngôi nhà khang trang, những thành phủ rộng như một mẫu đất thì lấy làm kinh hãi lắm, cái nghèo cái khổ giường như đã giới hạn trí tưởng tượng của hắn.

Vương Tú vừa đi vừa kể những chuyện trên trời dưới đất, có những chuyện nghe thì rất có đạo lý, có những thứ nghe chẳng ra gì cả, chỉ là mấy chuyện tầm phào của tiểu hài tử, nhưng tiểu cô nương vẫn thích thú kể.

Ánh chiều tà hồng hồng phía chân trời, nhưng lại chẳng làm mất đi nét nhộn nhịp của thành trấn, ngược lại lại làm quang cảnh thêm bình dị hơn, dân chúng lại chẳng thưa thớt đi mấy phần.

Trên con đường lát đá lớn, Vương Tú bước chân sáo đi trước, Lý Thuần Tâm bước theo sau, nhìn tiểu cô nương thanh thuần trước mặt, trong lòng lại thấy có chút ấm áp, chính là lúc cô bảo vệ hắn giữa chốn đông người, đã rất lâu rồi hắn chưa được cảm nhận lại cảm giác có người dốc sức che chở là như thế nào.

chẳng mấy chốc đã bước đến cánh cửa gỗ lim đỏ to lớn khang trang, Vương Tú dùng sức ẩy cánh cửa mở ra, chống tay lên eo nhỏ lẩm bẩm, “mới đó mà đã hết ngày rồi, chán thật.”

Lý Thuần Tâm không để ý đến lời tiểu cô nương lanh lẹ bước theo sau, ở giữa khoảng sân rộng, Vương Hiền Phong đang ngồi trên cái ghế đá, trước mặt là cái bàn đá giả dị, ung dung nho nhã mà đọc sách, lão trung niên tóc đã hoa râm, thân mặc xiêm y, ánh mắt chăm chú có thần nhìn vào cuốn sách bìa lam trên tay trông cực kỳ có khí chất văn thư.

Vương Tú vừa bước vào nhà thấy Vương Hiền phong ngồi đó, vội vàng lách ra khỏi con đường nhỏ khác, định bụng nhanh chóng tránh cha mình không muốn chạm mặt.

Nhưng chưa đi được hai bước đã có tiếng gọi nhỏ nhẹ ôn nhu vọng lại, “Tú Tú lại đây.”

Vương Tú giật mình quay người lại, bước chân nhẹ nhàng tiến tới cha mình, còn không quên vẫy tay ra hiệu cho Lý Thuần Tâm ở phía sau bước theo mình.

Vương Tú đứng sau lưng Vương Hiền Phong, đưa tay nhỏ lên vai cha mình, cẩn thận bóp bóp vài cái, giọng điệu đáng yêu nói, “cha à, người đọc sách cả ngày chẳng mệt rồi nhỉ, để tiểu nữ bóp vai cho người nha.”



Vương Hiền Phong ánh mắt vẫn nhìn vào trang sách, miệng nói, “bỏ bớt cái tâm tư đó đi, con nói xem, Thiếu nữ nhà lành đi chơi từ sáng sớm đến khi mặt trời sắp khuất bóng vậy sẽ ra thể thống gì.”

Vương Tú cười cười, gãi đầu đáp. “cha à, tiểu gia đinh của con dù sao cũng là người mới đến thành, mà cái thành này của nhà chúng ta rộng lớn như thế, đi xem hết tất nhiên là mất thời gian.”

Vương Hiền Phong trầm giọng ảm đạm nói, “thành là của dân chúng không phải của nhà chúng ta.”

Dừng một chút Vương Hiền Phong nói tiếp, “vậy còn chuyện con cùng với tiểu thư Mộc gia lại xung đột thì sao.”

Vương Tú lẩm bẩm, “chẳng phải chuyện như cơm ăn ba bữa sao, làm sao phải chất vấn chứ.”

Vương Hiền Phong đưa mắt nhìn nhi nữ vẫn không hối cải thì bực dọc lên tiếng, “ha, bình thường chỉ là tranh giành cái này cái kia, một tấm vải lụa, một cây trâm thì không đáng nhắc tới, còn lần này lại là tranh giành nam nhân, lại còn trước mặt bao nhiêu người như thế, con muốn làm ta mất mặt tới c·hết à.”

Vương Tú bỏ tay trên vai Vương Hiền Phong, xù lông nhím nói, “cha người người, theo dõi con.”

Vương Hiền Phong đưa tay lên day day mi tâm nói. “cả thành này đã đồn ầm lên là, tiểu thư phủ thành chủ, cùng với tiểu thư Mộc gia tranh giành nam nhân giữa phố rồi, chuyện này còn phải cần theo dõi sao.”

Vương Tú sắn tay áo, thô lỗ nói. “ là tên nào đồn đại, để con đi đánh sập nhà hắn.”

Vương Hiền Phong khoác tay, “con đi đánh sập nhà gần ngàn người dân xung quanh đó đi, ta không cản.”

Vương Tú ngẩn người lắp bắp, “hả nhiều vậy sao.”

Vương Hiền Phong không trả lời cô, lãnh đạm nói tiếp, “ta tò mò không biết tiểu tử nhà nào có diễm phúc được hai đại tiểu thư, để mắt là tranh giành giữa đường giữa chợ đây, nếu là văn thư nho nhã, chiều lòng con gái cũng không tệ, sớm gả đi ta cũng không cần ngày ngày phiền nào.”



Vương Tú không đưa tay chỉ vào Lý Thuần Tâm đang đứng ngay cạnh đó nói, “còn chẳng phải là ra mặt cho tiểu gia đinh đó sao.”

Lý Thuần Tâm nghe thấy mình bị chúng tên lạc thì hả lên một tiếng, ngẩn người không biết nói gì.

Vương Hiền Phong men theo hướng tiểu nữ nhà mình chỉ, nhìn lướt qua gương mặt da trắng hồng nhuận, mày liễu, mắt phượng, môi mỏng gương mặt hài hòa tướng mạo cực kỳ thanh tú của thiếu niên, sau đó cúi đầu xoa vầng chán như đã hiểu ra nói, “cũng phải, cũng phải thôi.”

Vương Tú khẽ giọng tiến lại gần Vương Hiền Phong tố cáo, “cha à người không biết đâu, con hồ ly Mộc Nan Chi đó đúng là thấy nam nhân không nhịn được mà tán tỉnh giữa đường, nếu con không ra tay khẳng định tiểu gia đinh mới nhận về sẽ bị ăn sạch không còn mảnh xương.”

Lý Thuần Tâm, nhìn ra lỗi lần này là của mình mới khiến tiểu cô nương này bị trách mắt thì, cúi đầu xuống nói, “Đại tiên sinh là lỗi của ta, không liên quan đến tiểu thư, ngài muốn trách cứ trách ta.”

Vương Hiền Phong khoác khoác tay, một lần nữa an tọa trên chiếc ghế đá nói, “không phải lỗi của ngươi, có trách thì trách ông trời cho ngươi cái tướng mạo đó đi.”

Vương Tú không nhiêu lời liền tiến lại, kéo tay Lý Thuần Tâm mà chạy bay biến. Vương Hiền Phong nhìn theo dáng vẻ hồn nhiên thanh thoát của tiểu nữ nhà mình thì cười cưng chiều lẩm bẩm, “con bé này đúng là y hệt mẹ nó, nhưng mà cứ như vậy cũng tốt, bí mật quá sâu cách che giấu tốt nhất chính là trở thành kẻ tầm thường trong kẻ tầm thường.”

Mặt trời đã khuất bóng sau dãy núi ngút ngàn, chỉ còn lại một vài giọt nắng nhỏ làm hồng nhạt sắc trời, Lý Thuần Tâm đưa tiểu cô nương về khuê phòng, rồi lại men theo con đường đá đi về phía căn phòng nhỏ của mình.

Thiếu niên bước tới cánh cửa gỗ của căn phòng mình, khẽ ẩy cửa tiến vào, đưa mắt nhìn thì thấy Mao Cự dáng hình mập mạp ngồi trước cái bàn gỗ, tay nghịch nghịch ngọn nến.

Nghe Thầy có tiếng đẩy cửa, hắn quay phắt người lại nói, “tiểu huynh đệ à, ngươi hôm nay làm gì mà về muộn thế này, làm ta ngồi chờ muốn mòn mông rồi này.”



Lý Thuần Tâm mệt mỏi đáp, “huynh là đang chờ ta sao.”

Mao Cự gật đầu “trong phòng này chỉ có ngươi và ta, ta không chờ ngươi chẳng lẽ chờ tiểu tiên nữ đến chắc.”

Lý Thuần Tâm thật thà chỉ vào mình nói, “huynh chờ ta làm gì.”

Mao Cự tiến đến khoác tay lên vài Lý Thuần Tâm nói, “còn làm gì nữa, không phải lúc sáng đã nói là dẫn ngươi đi trải nghiệm bồng lai tiên cảnh sao”.

Lý Thuần Tâm, cười cười nói, “ta tưởng huynh chỉ nói đùa”.

Mao Cự khoanh tay trước ngực, ra vẻ chính nhân quân tử, “ha, lão đệ ngươi nghĩ Mao Cự ta là loại người như thế sao, ta chính là nam nhân khẳng khái, đã nói thì nhất định phải làm.”

Lý Thuần Tâm gãi gãi đầu, “vậy ta không đi được không”.

Mao Cự không vui tỏ vẻ buồn tủi nói, “này lão đệ, không đi là không nể mặt ta rồi, ta chính là có ý tốt muốn dẫn lão đệ đi thăm thú nhân gian, giảm bớt ảo não, cứ thế mà lòng tốt bị từ chối lại cũng thật đau lòng a.”

Lý Thuần Tâm khoa tay trước ngực trả lời, “ta chỉ đùa với lão huynh thôi, ta đã đã hứa rồi nhất định sẽ đi cùng huynh mà.”

Mao Cự sảng khoái khoác vai Lý Thuần Tâm, “ha phải thế chứ, nam nhân nói một làm mười, hôm nay chúng ta uống rượu thoát y.”

Lý Thuần Tâm hả lên một tiếng lắp bắp. “hả, thoát y cái gì cơ.”

Mao Cự vội vàng sửa lời, “à à, là uống rượu đàm đạo, đúng chính là uống rượu đàm đạo.”

Lý Thuần Tâm cứ có cảm giác, nơi người trước mắt này dẫn đi khẳng định là chẳng phải nơi tốt lành gì, nhưng lại không biết là không tốt lành ở đâu, cứ thế mà đi theo Mao Cự ra khỏi cửa nhà.

Mao Cự vừa đi vừa khoác vai thiếu niên nói, “ha để ta nói cho lão đệ biết, chỗ đó muốn rượu có rượu, muốn đào tiên có đào tiên, chỉ là cái thiếu chính là tiền thôi, nhưng mà yên tâm đi, hôm nay lão ca thoải mái bao ngươi toàn bộ.”

Lý Thuần Tâm lời nói của tên này có vẻ rất không trong sáng nhưng cũng khẽ giọng nói đa tạ

Bình Luận

0 Thảo luận