Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 46: Chương 46 ếch ngồi đáy giếng

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25
Chương 46 ếch ngồi đáy giếng

nói xong Mộc Nan Chi trầm giọng nói, “họa cảnh, phong bộ.” vừa dứt lời thân thể yểu điệu của Mộc Nan Chi tản ra những dòng văn thư hồng nhạn, sau đó dùng nhập vào trong nội thể, bước chân nhanh như gió chỉ để lại một tàn ảnh mà bắn đi như một mũi tên hướng Lý Thuần Tâm mà lao tới.

Ngay Khi Mộc Nan Chi sắp vượt qua Vương Tú mà chạm tới Lý Thuần Tâm, bàn chân của cô đã bị Vương Tú nhẹ nhàng nắm chặt lại, Vương Tú dùng lực giật mảnh cẳng chân thiếu phụ về phía sau.

Mộc Nan Chi ngay tức khắc đã bị quẳng lên cao khoảng vài chục thước, như một bao thóc, nhưng ngay sau đó đã dữ được thăng bằng, đặt nhẹ bàn chân xuống mà đáp đất, vẫn giữ được dáng vẻ ủy mị vốn có, như thể đó chính là chuyện thường ngày rồi.

Mộc Nan Chi giọng điệu õng ẹo, đưa tay lên che miệng nói, “ây za, Tiểu đệ à, vị chủ tử này của đệ b·ạo l·ực quá đi, làm chân ta đau quá này, đệ mà ở cùng cô ta sớm muộn gì cũng bị cô ta h·ành h·ạ cho người không ra người ma không ra ma, hay là đi theo tỉ tỉ đi, đệ muốn gì tỉ tỉ cũng cho đệ, kể cả…” cô ta không nói hết lời chỉ đưa ánh mắt nhu tình nhìn về phía Lý Thuần Tâm.

Vương Tú đứng chắn trước Lý Thuần Tâm hai tay chống hông, ưỡn ngực trông rất ngạo kiều nói, “ngươi có liêm sỉ không hả tiểu yêu tinh kia, nữ tử ở giữa đường lớn dụ dỗ nam nhân chẳng ra thể thống gì, đến cả ta cũng hiểu đạo lý này, mà ngươi đường đường là tam phẩm học đồ, phụ mẫu ngươi đúng là tốn cơm tốn gạo, phu đồ ngươi đúng là tốn mực tốn bút.”

Đám dân chúng trong thành vây quanh như kiến mà hóng hớt, nghe câu mắng của tiểu cô nương Vương Tú không nhịn được mà bật cười tuy không lớn nhưng người dồn người cũng tạo ra tiếng nhốn nháo không ngớt.

Mộc Nan Chi không để tâm hướng Vương Tú mà chế nhạo, “tiểu muội muội à, ngươi ưỡn cái gì mà ưỡn, chông kìa đến quả cam cũng không bằng đúng là đáng thương mà, ha không ngại để đại tỉ tỉ chỉ cho vài cách làm cho nó lớn một chút.”

Vương Tú đưa mắt nhìn xuống hai trái đào nhỏ ẩn sau lớp áo của mình, thầm tự ti, là nhỏ thật sao.

Tiểu cô nương sau đó lại lấy lại dáng vẻ ngạo kiều của mình nói, “ha to thì đã sao chứ, sau này không khéo đêm ngươi ngủ nó đè ngạt thở c·hết phơi thây trên giường, sau này sử sách ghi rằng, đại tiểu thư mộc gia, vì ngực quá to mà bị đè c·hết, lại càng mất mặt hơn.”

Mộc Nan Chi giọng điệu kiều mị, “tiểu muội đúng thật là độc mồm quá đi, sao lại trù ẻo người ta như thế chứ, đúng thật là người có kẻ không người ganh tị mà, không sao tỉ tỉ hiểu cho muội. với độ phẳng đó của muội sau này không vào được Thi Sơn Thư Viện cũng có thể cải trang thành nam hán gia đinh mà lẻn vào.”



Vương Tú mất kiên nhẫn, dậm chân xuống mặt đất nói, “muốn đánh nhau nữa không, chỉ có tiểu nhân mới nói ẩn ý, có giỏi thì tới đây số c·hết với bổn cô nương, ở đó động khẩu làm gì.”

Mộc Nan Chi thấy mình chọc tức được tiểu cô nương thì gương mặt hả hê lắm, nhưng cô lại cũng không dại mà đối đầu với tiểu cô nương quái lực đầy mình này, dù sao lần trước cũng nếm thử lực lượng này rồi, tuy không b·ị t·hương lắm, nhưng nếu trực tiếp đánh ngươi sống ta c·hết khẳng định là phải chịu thiện.

Sở thích từ khi còn nhỏ tới giờ của cô nương Mộc Nan Chi này, chính là chọc tức tiểu thư phủ thành chủ, chỉ cần hai người gặp nhau tức khắc tiểu cô nương Vương Tú sẽ bị chọc cho phát điên, đánh cũng được mà mắng cũng không lại.

Mộc Nan Chi thấy đã đạt được mục đích, thì cười quỷ mị nói, “ta không nay bận rồi rồi không chơi với tiểu muội nữa,”

Sau đó cô bước đi, không quên quay lại nháy mắt nhu tình với Lý Thuần Tâm một cái, sau đó quay lưng đẫy đà mà bước qua đám người mà rời đi.

Vương Tú hậm hực lẩm bẩm, “đợi đến khi đi Thi Sơn Học Viện ta nhất định sẽ móc mắt dâm phụ đó ra, để cô ta hết liếc mắt đưa tình nữa.”

Đám dân chúng thấy hết chuyện vui cũng không ở lại xem náo nhiệt nữa mà từ từ tản đi ai quay lại làm việc người ấy.

Lý Thuần Tâm đưa mắt nhìn xuống tiểu cô nương đang bực mình dậm chân xuống đất nói, “cô ta là ai vậy.”

Vương Tú hập hực đáp, “đại tiểu thư Mộc Gia, một trong bốn họ mười tộc lớn trong thành.”

Lý Thuần Tâm hỏi tiếp, “ta thấy công pháp của cô ta giống học đồ mà lão phu tử lần trước nói,”



Vương Tú vẫn không Vui nói, “yêu phụ đó là học đồ tam phẩm, cùng phẩm cấp với ca ca ta.”

Lý Thuần Tâm ngẩn người hả lên một tiếng, “ta tưởng nho gia phải là chính trực, nho nhã, học rộng hiểu nhiều chứ, nho gia còn có cả thể hệ này nữa à.”

Nho gia trong chí tưởng tượng của Lý Thuần Tâm chính là nho nhã, thánh thiện, quân tử, phóng khoáng, hắn ngàn lần không ngờ được, thiếu phụ mắt hoa đào kia lại là học đồ nho gia, mà còn là cấp bậc còn là không thấp nữa, giường như đã đánh vỡ nhận thức của thiếu niên đối với nho gia.

Vương Tú ngẩng mặt lên nói, “cô ta là quỷ đào hoa chứ nho nhã chính trực cái nỗi gì, ta chưa bao giờ gặp tên học đồ nào làm vô liêm sỉ, vô đạo đức như vậy,”

Lý Thuần Tâm đưa tay quạt quạt về phía tiểu cô nương đang bốc hỏa khí, sau đó cất giọng khuyên giải, “bớt giận bớt giận, dù sao giận người hại mình mà.”

Thành thật mà nói, theo nhận định mơ hồ của Lý Thuần Tâm nữ nhân kia có phần hơi cổ quái, nhưng hoàn toàn không có ác ý, chỉ đơn giản là muốn trêu đùa một chút, hắn có nhớ lúc thiếu phụ lao về phía mình, tuy giống đang cố ý t·ấn c·ông, nhưng bàn tay lại không vung thành chảo thủ hay thành quyền,mà đơn giản chính là thả lỏng, hình như còn cố gắng giảm tốc độ để cho tiểu cô nương Vương Tú nắm được.

Sau một chút Lý Thuần Tâm lại cúi đầu nhìn xuống thiếu nữ thấp hơn mình nửa cái đầu đang hập hực, “Vương cô nương, vậy Thi Sơn Thư Viện là gì vậy, lần trước ta nghe đại tiên sinh nói, lần này lại nghe cô nương kia nói.”

Vương Tú quay lên đưa mắt nhìn thiếu niên hiện vẻ không tin nổi hả lên một tiếng nói, “hả, ngươi không biết Thi Sơn Thư Viện.”

Lý Thuần Tâm thành thật lắc đầu, “ta thật sự không biết.”

Vương Tú ngước mắt tròn xoe lên chớp chớp, sau đó nói, “ngươi là người trên trời rơi xuống à, để ta nói cho ngươi biết, Thi Sơn Thư Viện, cùng với Thư Viện Hoàng Thất trước nay vẫn không phân cao thấp, mà thư viện Hoàng Thất chuyên tạo ra những nhân tài văn quan, thi quan cho triều đình, vậy nên hàng năm lấy số lượng cực lớn, còn Thi Sơn Thư viện chỉ lấy người được gọi là thiên tài thực sự, hằng năm thu nhận không quá ba mươi học đồ, mà tất cả sau này đều sẽ là những người phong hoa tuyệt đại, không làm chủ một phương cũng là làm vua một vùng,”



Lý Thuần Tâm hả lên một tiếng nói, “lợi hại đến vậy sao,”

Vương Tú gật đầu như gà mổ thóc, tay khoanh trước ngực dáng vẻ như người đọc sách nói, “rất lợi hại, chưa kể ở đó còn có một vị nho thánh trấn thủ, triều đình đã rất nhiều lần phái người đi chiêu nạp, nhưng tất cả, đều b·ị đ·ánh cho bay xuống núi, tàn tạ mà đi về,”

Lý Thuần Tâm ngẩn người nói, “không nể mặt đến vậy sao, chẳng phải nói dưới chân thiên tử đều là thần tử sao.”

Vương Tú xì ra một hơi nói, “cả triều đình Nam Việt chỉ có hộ quốc công may mắn đạt đến bán thánh, còn lại cũng không quá ba tên thiên nhân, mà thánh nhân của Thư Viện Hoàng Thất trông có vẻ là chịu sự chi phối của hoàng thất, nhưng thực ra chính là đôi bên cùng có lợi, cùng hưởng quốc khí, việc ta làm ngươi không quản, việc ngươi là ta không can, mà Thánh Nhân đâu phải là nhân vật dễ chọc, nếu chọc tức một vị thánh nhân, khẳng định cả hoàng cung sẽ bị lật lên, đến lúc đó không chỉ một mình mình nhục, mà còn bị rêu rao cho cả thiên hạ biết thì càng thảm hại hơn, lão cẩu hoàng đế đó không chi phối được thánh nhân của Thư Viện Hoàng Thất có chăng là lúc thập tử nhất sinh mới có thể cầu viện, mà Kiếm Sơn cùng Với Thiên Tông lại có hai vị Thánh Nhân, có trời mới biến một ngày bọn chúng nổi hứng muốn c·ướp ngôi thì thiên hạ này sẽ loạn thành cái dạng gì, lão hoàng đế khẳng định là rất muốn có được sự hỗ trợ từ thánh nhân, vậy nên mới không nhục hảo cầu mà liên tục làm phiền.”

Lý Thuần Tâm nghe xong một đoạn dài, đầu óc ong ong như có đàn ong vo ve, hắn cảm thấy mình đúng là một tên ếch ngồi đáy giếng, thiên hạ này loạn cào cào như vậy, phe cánh như mây, còn hắn thì cứ nghĩ hoàng thất chính là thần long, một mình một cõi trấn áp cả thiên hạ, qua lời kể của tiểu cô nương hắn mới thầm đánh giá lại, Hoàng Thất cũng chỉ vậy mà thôi, cũng chẳng có gì cao siêu cả.

mà hắn cũng nhận định rằng, tiểu cô nương trước mặt tuy dáng vẻ rất trẻ con, nhưng chuyện biết được lại không ít, mà khi nói còn rất chôi chạy không tục khí, lại toán lên khí thái chín chắn.

Sau một lúc Lý Thuần Tâm hỏi, “vậy đại tiên sinh nói, Thi Sơn Thư Viện còn ba tháng nữa đã nạp đồ, sao cô chẳng để tâm chút nào vậy.”

Vương Tú cười lên lanh lảnh nói, “ai muốn vào thì vào, bổn cô nương ta khẳng định là không vào, ta sau này đích thị sẽ là đại anh hùng dẫm người khác dưới chân, chứ không rảnh đàm đạo nhân sinh như mấy tên cổ hủ kia được.”

Lý Thuần Tâm gãi đầu như hiểu như không nói, “nhưng cô là nữ tử mà.”

Vương Tú bực bội quay đầu lại lườm Lý Thuần Tâm một cái, sau đó tiến sát lại gần nói, “ha nữ tử không thành đại anh hùng được à, nữ tử không cầm đao trảm sát được à, nữ tử không đứng trên vạn người được à.”

Lý Thuần Tâm lùi bước lại phía sau, tay xua xua liên tục lắp bắp. “a ta không phải nghĩ như vậy, sau này cô nhất định sẽ rất lợi hại, đứng trên vạn người, người người hô vang đại nữ hùng.”

Vương Tú hài lòng khoanh tay gập đầu nói, “xem như tiểu tử ngươi có mắt nhìn, sau này khi thành đại sự, bổn cô nương nhất định sẽ không để thiếu phần ngươi.”

Bình Luận

0 Thảo luận