Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 45: Chương 45 bắc sơn thành.

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25
Chương 45 bắc sơn thành.

Sau một lúc thiếu niên mới cất giọng nói, “bồng lai tiên cảnh, là chỗ có suối nguồn, có đầm sen hay gì đó phải không,”

Mao Cự cười tủm tỉm đặt mông ngồi lên cái bàn gỗ giữa phòng, khoác khoác tay nói, “ha, tiểu huynh đệ à, ngươi đúng là ngây thơ, ngây thơ quá rồi, sao một nơi tuyệt đại như vậy ngươi lại có thể liên tưởng ra mấy thứ không thú vị đó được chứ.”

Lý Thuần tâm ù ù cạc cạc, vẫn không hiểu chỗ đó là gì, sau đó cất giọng, “vậy sau này mong huynh đệ chỉ giáo nhiều hơn. Thôi không nói nữa ta phải đi nhà bếp lấy điểm tâm sáng cho Vương tiểu thư rồi.”

Mao Cự cười tay vỗ vỗ nói, “ngươi năng nổ thật đấy, mới sáng sớm đã vội vội vàng vàng rồi, xem chừng tiểu quái vật đó hiện giờ vẫn đang nằm lăn trên giường không biết trời đất gì.”

Lý Thuần Tâm chỉnh lại vết nhăn trên tay áo, miệng vừa nói. “Dù sao kẻ hầu cũng phải có dáng vẻ của kẻ hầu, ăn cơm uống nước người ta thì cũng phải làm tròn chức trách của mình mới được.”

Mao Cự nhảy khỏi cái bàn gỗ, “tiểu huynh đệ ngươi thật thà như này, trước sau gì cũng bị người khác gặm không còn một mảnh xương.”

Lý Thuần Tâm không để ý đến lời của hắn, bước chân qua bậc thềm vẫy tay lại phía sau nói, “vậy ta đi đây, sau gặp lại.”

Mao Cự đưa mắt nhìn theo Lý Thuần Tâm lắc lắc đầu nói như một bậc cao nhân, “ta nghe tiểu tiên sinh nói như nào nhờ, chân thật giả thường nan đắc an nhàn, tên tiểu tử này đích xác là loại người đó.”

Lý Thuần Tâm rời khỏi căn phòng của mình, trên con đường lát đá nhỏ, đến nhà bếp lấy thức ăn sáng sớm, sau đó lại quay trở lại bước về phía căn phòng tiểu cô nương Vương Tú.

Sau một lúc thiếu niên bước tới cánh cửa quen thuộc hôm qua, đưa tay gõ vài cái miệng gọi, “tiểu thư sáng rồi dậy đi.” Thiếu niên gọi hai ba lần liên tục nhưng lại chẳng có ai đáp lại.

Nghĩ rằng tiểu cô nương này lại bắt đầu ngủ nướng, “ tiểu thư ta vào được không.” Không thấy ai trả lời thì đúng phát đoán của thiếu niên là chính xác.



Hắn đưa tay ẩy cánh cửa ra, đưa mắt nhìn về góc phòng đặt chiếc giường nhỏ, thì thấy tiểu cô nương Vương Tú đang quấn chăn khắp người như một cái nhọng tằm, Lý Thuần Tâm đặt cái rọ trên tay lên cái bàn giữa phòng, sau đó bước đến cạnh giường, đưa tay lắc lắc vài cái nói, “tiểu thư, sáng rồi dậy thôi.”

Vương Tú không thò đầu ra ngoài, ngái ngủ đáp. “Lạnh lắm, ta không dậy đâu.” Giọng nói thiếu nữ nũng nịu như một con mèo nhỏ, nghe rất êm tai.

Lý Thuần Tâm lại đưa tay lắc lắc vài cái nữa, tiếp tục gọi, “không dậy thật sao, thức ăn hôm nay rất phong phú đó, để nguội sẽ không còn ngon đâu.”

Vương Tú nghe thấy thức ăn, thì thò cái đầu nhỏ trong tấm chăn hồng nhạt ra, khẽ giọng nói, “hả, phong phú lắm sao.”

Lý Thuần Tâm gật đầu.

Vương Tú thấy vậy thì không trần trừ mà bật dậy, vung tấm chăn ra, rồi nhanh nhẹn bước xuống giường, chạy vọt tới cái bàn gỗ giữa phòng, không nhịn được mà nhanh chóng lật cái rọ lên.

Tiểu cô nương đưa mắt nhìn một lúc, sau đó quay lại lườm Lý Thuần Tâm nói, “phong phú của ngươi đây sao.”

Bên trong cái rọ nhỏ, chỉ có bốn cái bánh bao bằng nắm tay, và một đĩa thức ăn đơn giản, còn lại chẳng có gì đặc biệt hơn.

Lý Thuần Tâm gãi gãi đầu nói, “trên hai món đã là phong phú rồi còn gì.”

Vương Tú không vui bước tới phía Lý Thuần Tâm nói, “tiểu tử ngươi còn dám trả chêu.”

Lý Thuần Tâm vội vàng lùi lại hai bước, hai tay chắp trước ngực nói, “tiểu thư, ngươi ngươi định làm gì vậy.”

Vương Tú áp sát về phía Lý Thuần Tâm khó chịu nói, “ngươi vừa gọi ta là gì cơ.”



Lý Thuần Tâm thật thà đáp, “tiểu thư”

Vương Tú bực bội đưa tay lên nắm thành quyền nói, “hôm qua ta bảo ngươi gọi ta là gì.”

Lý Thuần Tâm không tự nhiên nói, “ta thấy cách gọi đó không đúng lẽ thường lắm, vả lại ta và cô đâu có quan hệ gì, gọi đại tỉ chẳng phải là chiếm tiện nghi của cô sao.”

Vương Tú gác tay lên cằm, thấy lời Lý Thuần Tâm nói lại có chút đạo lý, sau một lúc cô mới cất giọng. “không gọi đại tỷ cũng được, nhưng không được gọi bổn cô nương là tiểu thư.”

Lý Thuần Tâm ngẩn người, “hả, vậy gọi là cái gì.”

Vương Tú suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chỉ tay vào mình nói, “Gọi là Vương Tú đi, dù sao cha ta, huynh trưởng ta cũng gọi là như vậy.”

Lý Thuần Tâm không biết nói sao với tiểu cô nương thích phá vỡ lễ nghi quy củ này, đành thỏa hiệp nói, “Vương cô nương, vậy giờ ăn cơm được chưa.”

Vương Tú gật đầu nói, “cách gọi Vương cô nương này cũng không tệ, vậy từ giờ cứ gọi như vậy đi.”

Nói xong cô liền tiến tới cái bàn nhỏ giữa phòng, sau đó ngồi lên cái ghế gỗ, hai chân lắc lắc bên dưới, vẻ mặt vui vẻ.

Lý Thuần Tâm từ từ tiến lại, sau đó lấy hai đĩa thức ăn bên trong cái rọ nhỏ, chỉ có một đĩa bốn cái bánh bao to bằng bàn tay vẫn còn b·ốc k·hói, và một đĩa cải trắng đạm bạc. như bữa ăn của mấy lão hòa thượng trong chùa miếu.



Thiếu nữ cũng không còn chê bai nữa, đưa mắt nhìn vào đĩa bánh bao trên bàn, sau đó bàn tay nhỏ đưa tay cầm lấy một trong số đó, hướng Lý Thuần Tâm đưa tới, “này cho ngươi.”

Lý Thuần Tâm có chút ngẩn người, không biết nói gì.

Vương Tú lên tiếng, “ta đã nói rồi, ngươi là hầu cận của ta không lo c·hết đói đâu.”

Lý Thuần Tâm hiểu ra ý tiểu cô nương này, lắc đầu nói, “cô cứ ăn đi, ta không đói.”

Vương Tú vẻ mặt không vui, “cầm lấy đi, nhìn vào cái dáng vẻ ngươi, gió mạnh chút cũng bay ngàn dặm mà không tìm thấy, ta không phải lo cho ngươi, nhưng cái gương mặt đó của ngươi, sau này ta dẫn ra đường nhất định là rất hãnh diện.”

Thiếu niên quả thực là rất thanh tú, thiếu nữ này ca ca cô cũng có thể coi là một trong số đệ nhất tài tử trong thành, nhưng đối với tiểu cô nương này người cùng người hoàn toàn chẳng có gì khác biệt, nếu để tiểu cô nương này mở lời khen khẳng định là rất có tư sắc.

Lý Thuần Tâm bất đắc dĩ cầm lấy cái bánh trên tay tiểu cô nương, Vương Tú thấy vậy thì không còn dây dưa gì thêm, quay lại với đống đồ ăn của mình, vui vẻ mà thưởng thức.

Ánh dương đã lên cao, chiếu rọi khắp ngóc ngách trong tòa thành rộng lớn, trên đường phố lớn đầy nhộn nhịp ồn ào, những ngôi nhà gỗ xếp san sát nhau như không để lại kẽ hở nào, tiếng rao bán khắp nơi, tiếng trẻ con đùa nghịch, thiếu nữ thiếu nam quần là áo lượn dạo quay, quả thực là vô cùng huyên nào.

Lý Thuần Tâm cùng với Vương Tú, Tiểu cô nương đi phía trước, thiếu niên bước theo sau, bước chân đồng bộ đi trên con đường lớn, đầy người qua lại.

Vương Tú nhảy chân sáo giữa con đường lát đá lớn, ánh mắt đảo xung quanh từ căn nhà lớn, đến gian hàng, sau đó ánh mắt chạm vào thứ gì đó mà sáng lên như như sao, bước chân nhanh nhẹn tiến tới, rạp hàng bán kẹo đường, đủ các loại hình thù, từ rồng, phụng, hổ… đủ các loại hình thái.

Lý Thuần Tâm thấy vậy thì vội vàng bước tới phía đó, nhưng bước được hai bước đã bị một đại cô nương gương mặt vẫn còn khá trẻ chỉ khoảng hai mươi, thân mặc xiêm y đỏ, gương mặt nhu tình hồng nhạt như hoa anh đào, thân hình lại rất đẫy đà, đúng chuẩn hình mẫu của nam nhân, đứng chắn trước mặt thiếu niên, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới như giã thú đang thưởng thức con mồi,

thiếu phụ nhìn thiếu niên ánh mắt hiện lên nhu tình nói, “tiểu đệ tuấn quá, có muốn cùng đại tỉ tỉ đi dạo một vòng không, nhìn tiểu đệ chắc mới vào thành còn lạ nước lạ cái, hay để đại tỉ tỉ dẫn một vòng thăm thú nhé.”

Lý Thuần Tâm mở miệng từ chối thẳng thừng, “a, không cần đâu, ta đi cùng với tiểu thư nhà ta.”

Thiếu phụ vẫn không từ bỏ, càng ngày càng tiến lại gần muốn đưa tay đụng chạm, giọng nói mềm mại như rót mật vào tay, “a, vị tiểu thư nào mà có phúc như vậy, không biết tiểu huynh đệ có thể cho ta thử hưởng diễm phúc một lần không.”

Thiếu phụ vừa nói vừa đưa tay muốn chạm vào ngực Lý Thuần Tâm, nhưng khi bàn tay chuẩn bị chạm vào ngực Lý Thuần Tâm thì đã bị một bàn tay nhỏ cản lại, “ngươi không nhìn rõ người của bản cô nương à.”

Bình Luận

0 Thảo luận