Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 44: Chương 44 tiểu huynh đệ

Ngày cập nhật : 2024-11-11 08:13:25
Chương 44 tiểu huynh đệ

Sau gần hai canh giờ nghe lão phu tử nói về nho gia, Lý Thuần Tâm đưa tiểu cô nương Vương Tú về phòng của cô, rồi lại quay về căn phòng được sắp xếp của mình, phủ thành chủ này tuy rộng lớn, nhưng lại chẳng có mấy gia đinh, chắc chỉ khoảng hơn gần hai mươi người, vì vậy nơi ăn chốn ở của các gia đinh cũng được gọi là thoải mái, tuy không được gọi là xa hoa nhưng cũng tốt hơn căn nhà tranh vách đất của thiếu niên ở tiểu trấn gấp mấy lần.

Lý Thuần Tâm nằm trên giường tay gác lên trên trán mắt nhìn vào trần nhà tối om, trong đầu không ngừng suy nghĩ, nho gia, đạo gia, võ giả, kiếm tu, kỳ thực toàn là những điều mới mẻ, mà khiến hắn không cảm nhận được rốt cuộc chân trời ở đâu, hắn tuy đã được chứng kiến thực lực khủng bố của tu sĩ, cũng đã thấy được tiên nhân đạp mây, nhưng nói lấp biển, phá núi, xé trời thì quả thực đã nằm ngoài tưởng tượng. Mà hắn lại chỉ như một con chim nhỏ trên bầu trời, trên vai gánh đại thù diệt tổ, nhưng làm một con chim nhỏ lại lấy thực lực đâu ra đến trấn áp một con đại bàng, thiếu niên bắt đầu cảm thấy một nỗi bất lực, cả một con đường chỉ thấy đoạn đường dài nhưng lại chẳng thấy điểm kết thúc, cũng chẳng biết là khi bước đến cuối cùng là thánh địa hay tử cục.

Thiếu niên nằm miên mang trong đầu đầy tâm sự, con đường nho gia này thì tốt nhất nên bỏ đi, thiếu niên tuy biết đạo quân tử là thứ gì, nhưng qua lời giảng của lão phu đồ, nho gia muốn có thành tự, một là phải mài dũa đọc kinh thánh chắp bút khi còn rất nhỏ, hai là loại người thiên tư tuyệt đỉnh, tóm lại là mọi sự đều hơn người khác, không cuối cùng cũng chỉ là một tên ngốc hay nói đạo lý.

Võ đạo thì đơn giản hơn nhiều chỉ cần có khí lực, có sự kiên định thì không đạp trên đầu người khác, cũng có thể có thực lực để làm người khác sinh lòng kiên kị, đáng tiếc là con đường này của hắn cũng coi như là đứt đoạn rồi đi, kiếm kinh thì b·ị c·ướp mất, mà khí lực tôi luyện ra lại không có cánh nào phát động, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được có một luồng lực lượng hùng hục trong nội thể, nhưng lại như một con giao long không đầu không mắt chạy loạn, cuối cùng ngưng trệ ở đan điền, như là cửa đóng then cài thiếu nữ e thẹn không có cách nào phát động ra được.

Càng nghĩ càng khiến hắn trở nên rối trí, nếu không có đại thù hắn có thể can tâm tình nguyện làm một gia đinh một tiểu tử bình thường, đạm mạc mà sống hết kiếp người, nếu may mắn lấy vợ sinh con thì càng tốt, nhưng trên vai lại mang thù hận, mang gần nghìn sinh mạng, làm sao hắn lại có thể thong dong tự tại mà sống hết một đời, đến khi xuống hoàng tuyền lại làm sao nhìn mặt gần ngàn hương thân phụ lão đây.

Hắn nằm trằn trọc suy nghĩ, lại không biết mình th·iếp đi từ lúc nào, đến khi ánh dương ửng hồng chiếu xuống mi mắt đang khép của hắn tuy không quá chói mắt, nhưng lại cũng đủ để đánh thức hắn, hàng mi thiếu niên nheo nheo lại, sau đó mở ra, đưa mắt nhìn vào bốn bức tường gỗ ngả vàng, còn lại cũng chẳng có gì đặc biệt.

Cái giường nhỏ của thiếu niên nằm ngủ được chia làm hai, bên trên đầu hắn là một ngăn giường nữa, theo thiếu niên nhớ không nhầm, người ở bên trên đó cũng là một tên gia đinh, nhưng đêm qua nhiều tâm tư, lại có phần mệt mỏi nên hắn vẫn chưa kịp chào hỏi vị huynh đệ cùng ăn cùng ở này.



Thiếu niên đừng dậy, đưa tay với lấy cái áo khoác không quá dày cũng không quá mỏng chỉ đủ giữ ấm, sau đó bước xuống giường, xỏ chân vào đôi giày vải đơn giản, lấy sức bước xuống cái giường nhỏ, khoác chiếc áo đơn giản lên mình. Chuẩn bị bước đi.

“huynh đệ à, mới sáng sớm đi đâu mà sớm dậy”. giọng nói ngái ngủ phát ra sau lưng thiếu niên.

Thiếu niên quay đầu lại, đưa mắt về phía mới phát ra tiếng nói, thì thấy một thiếu niên dáng vẻ hơi mập, ngũ quan tầm thường,trông có vẻ lớn hơn thiếu niên vài tuổi, hắn bước xuống từ ngăn giường phía trên, hắn vừa đi xuống vừa đưa tay lên miệng ngáp dài một cái,

Hắn đi tới phía Lý Thuần Tâm đưa tay lên cằm dáng vẻ chăm chú, lượn quan một vòng nhìn hết mọi góc độ, như thể nhìn thấy một sinh vật ngoại lai, sau đó mở miệng, “huynh đệ lạ mặt quá, mới đến à.”

Lý Thuần Tâm ngơ ngác đáp lại, “a, ta đúng là mới đến hôm qua, hôm qua vẫn chưa kịp chào hỏi tiểu ca.”

Tên kia khoác tay nói “không sao sao này là người cùng đạo, à không chính là cùng ăn cùng ngủ rồi.”

Dừng một chút hắn lại gác cằm lên tay nhìn vào gương mặt Lý Thuần Tâm chằm chằm nói tiếp, “nhưng huynh đệ à, ngươi anh tuấn như này, sao không đi ăn cơm mềm, mà đi làm gia đinh làm gì cho cực người khổ thân vậy.”



Lý Thuần Tâm không hiểu ăn cơm mềm là gì, gãi gãi đầu ngơ ngác hả lên một tiếng.

Tên kia thấy Lý Thuần Tâm không hiểu gì cũng không nói nữa, đứng lên ưỡn ngực nhưng để lộ ra cái bụng béo chỉ tay vào mình nói, “à quên xin tự giới thiệu, ta là Mao Cự, là gia đinh hầu cận của tiểu tiên sinh.”

Lý Thuần Tâm thấy hắn hơi khoa chương, nhưng lại rất vui tính, thì cười cười chắp tay nói, “ta là Lý Thuần Tâm, gia đinh hầu cận của tiểu thư Vương Tú.”

Người tên Mao Cự cười cười lên tiếng, “tiểu huynh đệ ha, ngươi anh tuấn như này, đến ta là nam nhân còn muốn động lòng, sau này có cơ hội căn cơm mềm rồi, ta nói ngươi biết tiểu thư đó nhà chúng ta, tính tình tuy có chút b·ạo l·ực, ăn lại cũng rất nhiều, nhưng dung mạo thì lại rất được đó.” Hắn vừa khoác vai Lý Thuần Tâm vừa nói.

Lý Thuần Tâm thật sự không hiểu lời người này vừa nói, hả lên một tiếng ngu ngơ hỏi, “sao lại ăn cơm mềm, chẳng lẽ người trong thành đều ăn cơm cứng sao.”

Mao Cự đưa tay lên day day mi tâm, cạn lời với tên tiểu tử không biết sự đời này, miệng nói, “tiểu huynh đệ à, ngươi có phải người từ trên núi xuống không, đến cả cái này cũng không biết, chính là nam nhân dựa vào gương mặt mà cưới được đại nương tử giàu sang phú quý, sau này một đời chỉ ăn no nằm hưởng phúc, tuy là chui gầm chạn có hơi mất mặt, nhưng còn đỡ hơn là c·hết đói ngoài đường.”

Lý Thuần Tâm ập ừ một chốc rồi mới hiểu ra lời hắn nói làm gì, vội vàng xua tay trả lời, “ta không muốn ăn cơm mềm đâu, có giỏi thì huynh tự đi ăn đi, với khí lực của tiểu quái vật đó, không một quật đ·ánh c·hết ta đã là may mắn rồi, hưởng phúc chưa thấy mà đã thấy mây đen ùn ùn rồi.”



Mao cự khoác vai Lý Thuần Tâm giọng điệu thiếu đừng đắn đáp, “ha ta chỉ đùa thôi, ta lại làm gì có cái gan đó, ngày trước ta còn thấy tiểu yêu quái đó, dùng một đấm đấm lõm thân cây một lỗ, cú đấm đó mà rơi chúng đầu ta không c·hết cũng thành kẻ ngốc, ta không dám lấy tính mạng ra đùa đâu.”

Hắn cũng không nghi ngờ lời tên này vừa nói, hắn đã chứng kiến khí lực của tiểu cô nương Vương Tú kia rồi, quả thực là rất kinh người, nếu để một đại hán niên đối chọi thì chắc cũng không chịu nổi một đòn, đã nằm lăn ra đất kêu la rồi.

Lý Thuần Tâm cười cười đáp lại, “vậy huynh đây là lừa ta vào con đường c·hết rồi.”

Mao cự cười cười đáp lại. “ha huynh đệ thì khác, với tướng mạo này của ngươi cho dù có đi Thanh Hương Lâu cũng không phải trả tiền, có khi đám nữ tử đó lại còn hăng hái mà mời chào đấy chứ.”

Lý Thuần Tâm lại ngẩn người ra không biết tên trước mặt này lại đang nói thứ gì, “Thanh Hương Lâu mà huynh nói lại là thứ gì nữa.”

Mao Cự ôm chán bất lực với thiếu niên thuần khiết trước mắt này, nhưng sau đó lại cười cười, giọng điệu quái khí, khoác vai thiếu niên nói, “không biết cũng không sao, sau này tiểu ca dẫn ngươi đi trải nghiệm, trong thành này còn nhiều thứ thú vị lắm.”

Lý Thuần Tâm không hiểu chuyện gì, chỉ khẽ gật đầu nói, “vậy sau này mong huynh chỉ giáo nhiều hơn.”

Mao Cự cười lên sang sảng lộ vỗ vỗ vai thiếu niên nói, “hahaha, được được sau này ca sẽ dẫn ngươi đi trải nghiệm sự đời, để ngươi ngẫm lại xem đâu mới là bồng lai tiên cảnh.”

Lý Thuần Tâm cảm nhận được giọng điệu này có chút âm dương quái khí, nhưng lại chẳng nhận ra có điều gì bất thường, chỉ cảm thấy có một cảm giác không lành mạnh.

Bình Luận

0 Thảo luận